Chương 2: Tế Thần bảo điển

Tế Thần bảo điển!

Đầu Lý Nguyên hiện muốn nổ tung vì phải tiếp nhận một lượng thông tin khổng lồ từ Tế Thần bảo điển. Rồi bỗng nhiên các thông tin hóa thành từng luồng sáng riêng biệt, nhìn qua thì tổng cộng có chín luồng, những luồng sáng này tất cả đều có những màu sắc riêng biệt gồm trắng, đen, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm , tím, sự việc thông tin hóa thành luồng sáng trong não hải khiến đầu của Lý Nguyên nhẹ lại, tựa như trút bỏ được nghìn cân. Sau một hồi hoảng loạn cùng đau nhức, hắn chậm rãi thả ý niệm vào một luồng sáng nhỏ nhất trong chín luồng.

Luồng sáng màu trắng, theo quan sát của hắn là luồng sáng nhỏ nhất, màu trắng của nó chẳng phải trắng tinh khôi như mây trên trời, cũng không trắng đục như màu ngà voi mà nó mang một màu trắng của của bạch ngọc lâu năm, nhìn qua có vẻ lung linh huyền ảo nhưng lại có vẻ trầm lắng không nói nên lời, nói rõ ra Tế Thần bảo điển này do một vị đại trí đại tuệ gọi Hỗn Nguyên Thiên Tôn sáng tạo ra. Tại đây cũng không miêu tả chi tiết về vị Hỗn Nguyên Thiên Tôn này mà chỉ có một số thông tin cơ bản rằng ngài là tồn tại siêu việt Thánh Nhân, sống ở một nơi gọi Hỗn Nguyên đại vũ trụ. Tất nhiên với hiểu biết của Lý Nguyên hiện giờ chẳng thể biết được cái gì gọi là Thánh Nhân lại càng không rõ nơi nào gọi Hỗn Nguyên đại vũ trụ.

Sau khi hấp thu lượng thông tin ít ỏi từ luồng sáng trắng, Lý Nguyên lại tiếp tục thả ý niệm của mình vào luồng sáng màu đen tiếp theo, gọi là luồng sáng nhưng nó lại mang một màu đen huyền bí, màu đen này tựa như một cái lỗ đen không đáy, như một con Thao Thiết muốn thôn phệ tất cả sinh linh, nhìn qua cũng làm thấy Lý Nguyên cảm thấy hoảng sợ không thôi, hắn bắt đầu sinh ra ý nghĩ bỏ qua luồng sáng đen này. Nhưng chung quy trí tò mò của một đứa trẻ mười hai tuổi vẫn chiến thắng lí trí, vậy là ý niệm hắn dần tiến sâu vào trong “luồng sáng” đen. Không lâu sau, ba kí tự cổ xưa liền hiện ra trong đầu hắn. Mặc dù Lý Nguyên không hề biết những kí tự này nhưng không hiểu sao hắn lại hiểu được ba chữ này nghĩa là: “Tế Thần pháp”. Tiếp theo lại hiện ra mười sáu chữ:

Tế tâm tế thần, tế tâm linh,

Tế thiên tế địa, tế chúng sinh,

Tế thiện tế tà, tế nghĩa nhân,

Tế thần tế thánh, tế đạo mình.

Sau đó lại hiện ra vài dòng chữ như bổ sung thêm cho các chữ trên. Tế Thần pháp, công pháp đắc ý nhất của Hỗn Nguyên Thiên Tôn. Tổng cộng có bốn cảnh Tâm Linh cảnh, Chúng Sinh cảnh, Nghĩa Nhân cảnh, Đạo cảnh. Bốn cảnh này mỗi cảnh chia làm ba tầng, Tâm Linh cảnh bao gồm Tế Tâm tầng, Tế Thần tàng, Tế Linh tầng, Chúng Sinh cảnh bao gồm Tế Thiên tầng, Tế Địa tầng, Tế Sinh tầng, Nghĩa Nhân cảnh bao gồm Tế Thiên tầng, Tế Tà tầng, Tế Nghĩa tầng, Đạo cảnh bao gồm Tế Thần tầng, Tế Thánh tầng, Tế Đạo tầng. Mỗi tầng lại chia thành mười trọng. Mỗi một cảnh cần phải đạt đến tu vi nhất định mới có thể tu luyện, Tâm Linh cảnh chỉ cần có tu vi Luyện Khí kỳ là có thể luyện, Chúng Sinh cảnh cần tu vi Hư Tiên, Nghĩa Nhân cảnh cần tu vi Thánh Nhân, Đạo cảnh chính là cần tu vi Hồng Mông cảnh mới có thể luyện.

Ở đây, ngoại trừ Tâm Linh cảnh tầng đầu với tu vi Luyện Khí kì có thể luyện cùng với thông tin về Thánh Nhân đã từng được nhắc đến khi nói về Hỗn Nguyên Thiên Tôn thì Lý Nguyên có thể nói hoàn toàn mù tịt đối với cái gì gọi là Hư Tiên, Hồng Mông. Thế nhưng băn khoăn này của hắn càng không giữ được lâu, thông tin của “luồng sáng” đen đến đây đã dứt, muốn băn khoăn cũng phải đợi đến khi xem xong bảy luồng sáng còn lại rồi mới tính.

Lập tức Lý Nguyên vận chuyển ý niệm chuyển sang những luồng sáng màu khác. Trên những luồng sáng hiện ra những chữ Đan Thiên, Kiếm Thiên, Khí Thiên, Dược Thiên, Pháp Thiên, Độc Thiên và cuối cùng là Vũ Trụ Thiên.

Sau khi đọc những dòng chữ này, Lý Nguyên chính là mừng như bắt được trứng vàng, đây chính là một món hời thật sự nha, một cái Tế Thần bảo điển thế nhưng lại có đầy đủ thông tin về tất cả các lĩnh vực cần thiết của Tu Chân giới, thật sự là một thiên đại cơ duyên. Phải biết rằng có tu sĩ cả đời cũng không hiểu đến cái gì gọi là Đan, Khí, Kiếm, những lĩnh vực cơ bản này chứ đừng nói đến những lĩnh vực còn lại trong Tế Thần bảo điển. Thế nhưng hắn đây, một thiếu niên mười hai tuổi với tu vi Luyện Khí kì lại có thể đạt được tất cả các lĩnh vực này, hơn nữa căn cứ vào chất lượng cùng sự huyền bí của Tế Thần pháp hắn có thể chắc chắn nhưng luồng sáng này có thể giúp hắn trở thành một tông sư về các mặt này.

Thế nhưng ý niệm vừa chuyển thì một dòng thông tin nhỏ lại hiện ra: “Yêu cầu Tế Thần pháp tu vi Tâm Linh cảnh”. Thử chuyển ý niệm sang các luồng sáng khác, dĩ nhiên có cùng nội dung nhưng khác nhau về cảnh giới của Tế Thần pháp.

Đến đây, Lý Nguyên chán nản đưa ý niệm ra khỏi ngọc giản. Dĩ nhiên cần phải có tu vi nhất định về Tế Thần pháp mới có thể xem được các lĩnh vực khác của Tế Thần bảo điển, ý niệm vừa thoát ra, ngọc giản về Tế Thần bảo điển lại tan ra thành những hạt bụi rồi biến mất như thể chưa từng xuất hiện…