Chương 3: Hỗn Nguyên giới

Một hồi bàng hoàng qua đi, Lý Nguyên khom sát người xuống mặt đất, hai tay điên cuồng mò mẫm, hắn chỉ hận hiện tại sao không sinh ra đã có mười cánh tay để hiện giờ có thể dễ mò thấy được ngọc giản Tế Thiên bảo điển.

Sau một hồi mò mẫm trong vô vọng, tia hi vọng cuối cùng của Lý Nguyên đã hoàn toàn dập tắt làm cho hắn chỉ biết ngửa mặt lên trời mà kêu thảm.

Lão Thiên Gia, ngươi thật tàn nhẫn, rõ ràng cho ta đến một cái tuyệt thế thần công bảo điển thế nhưng trong tích tắc lại thu về!!! Ngươi đang đùa giỡn với ta chăng?!!

Sau khi đã hả cơn giận, Lý Nguyên chật vật té ngồi trên mặt đất, hiện giờ tinh thần hắn đã chịu một đả kích quá lớn làm cho thân thể gần như vô lực té trên mặt đất. Chuyện này thật sự mang lại cho Lý Nguyên một đả kích quá lớn, tỷ như ngươi có một vị hôn thê có gia thế giàu có, lại dung nhan xinh đẹp tựa thiên tiên, cưới hỏi đã xong, bái đường cũng hoàn tất thế nhưng khi động phòng thì bỗng nhiên phát hiện nàng ta bỏ trốn theo trai vậy. Thật sự là một đả kích không nhỏ, đặc biệt là với một đứa trẻ mười hai tuổi như Lý Nguyên.

Sau một hồi tâm lí bị chấn thương, Lý Nguyên chợt nhớ ra một điều gì đó, hắn như tìm thấy cọng rơm cứu mạng giữa dòng sông dữ, nhanh chóng chuyển ý niệm vào trong não hải.

Sau khi vận chuyển ý niệm một hồi, Lý Nguyện hiện giờ chẳng còn hận mình không có đủ mười cánh tay như vừa nãy, mà hiện giờ hắn hận chính là mình không có đủ trăm cái miệng để thét lên vì sung sướng. Lão Thiên Gia, ngươi thật phúc hậu, thật là đáng yêu! Quả nhiên chín luồng sáng vẫn còn nguyên vẹn trong não hải.

Để cẩn thận hơn, Lý Nguyên đưa ý niệm vào chín luồng sáng một lần nữa để kiểm tra. Thật sự vẫn là những thông tin lúc nãy, vẫn là về Hỗn Nguyên Thiên Tôn và Tế Thần pháp, tất nhiên bảy luồng sáng kia vẫn phải đạt đủ tu vi trong Tế Thần pháp mới có thể xem.

Sau một hồi điên đảo tâm lí, sự tập trung của Lý Nguyên lại chuyển sang chiếc nhẫn và cái gương còn lại. Hắn cầm lên chiếc nhẫn trong hộp ngọc. Chiếc nhẫn có màu lam, nó tựa như màu của một viên lam ngọc vạn năm đã trải qua tinh luyện của đất trời, dịu dàng, ôn nhu mà rắn rỏi, vành nhẫn mảnh, bóng loáng như mặt gương, thỉnh thoảng lại lóe lên một tia sáng màu lam nhạt, không hiểu là do hắn tưởng tượng hay là sự thật, khi nhìn vao chiếc nhẫn không hiểu sao tinh thần hắn lại tỉnh táo cùng thỏai mái lạ thường.Nhìn kĩ lai, trên nhẫn còn có khác ba kí tự tinh xảo trông có vẻ thuộc cùng một loại với kí tự trong Tế Thần bảo điển khi nãy nhưng khác nhau ở chỗ lần này hắn không có cách nào hiểu rõ dễ dàng được những kí tự này.

Quan sát hồi lâu, Lý Nguyên rốt cuộc đưa ra được một suy đoán, căn cứ vào giá trị của Tế Thần bảo điển trong ngọc giản, chiếc nhẫn này chắc chắn không phải vật phàm. Như vậy ở đây có hai khả năng có thể xảy ra, thứ nhất, chiếc nhẫn này chính là trữ vật giới chỉ mà các thúc bá trong tộc sử dụng, thứ hai, chiếc nhẫn này chính là một loại pháp bảo trợ giúp giống như một quyển sách Lý Nguyên từng đọc qua có nhắc đến, pháp bảo hỗ trợ xưa nay rất hiếm thấy, không phải vì khó khăn trong chế tạo hay yêu cầu tu vi cao mà đơn giản là vì công dụng không lớn hơn nữa giá thành cực cao, theo quan niệm thông thường của tu tiên giới hiện nay, đan dược cùng phù lục hoàn toàn có thể thay thế cho các loại hình hỗ trợ pháp bảo.

Thế nên, Lý Nguyên càng hy vọng chiếc nhẫn này chính là trữ vật giới chỉ hơn. Phải biết rõ, trong gia tộc hiện nay, ngoại trừ phụ thân hắn chính là tộc trưởng có thể sở hữu một chiếc trữ vật giới chỉ biểu tượng cho quyền lực của gia chủ được truyền thừa lâu đời thì chỉ có đại bá, nhị bá cùng thất cô có tu vi Trúc Cơ kì đỉnh phong có thể sở hữu một chiếc trữ vật giới chỉ cho riêng mình, còn lại không ai có được, kể cả hắn chính là tuyệt thế thiên tài của Lý gia cộng thêm thân phận con trai của gia chủ cũng không ngoại lệ.

Nhưng cuối cùng mặc kệ chiếc nhẫn này là trữ vật giới chỉ hay là pháp bảo loại hình hỗ trợ, trước tiên chính là nhận chủ. Dựa vào những kiến thức cơ bản mà Lý Nguyên đã được dạy trong gia tộc, phương pháp nhận chủ hữu hiệu nhất, nhanh nhất, hơn nữa nguy cơ cướp đoạt thấp nhất chính là nhỏ máu nhận chủ. Nhưng tất nhiên, “Thiên hạ không có bữa com miễn phí”, trên đời này không có thứ gì không trả giá lại có thể đạt được, nhỏ máu nhận chủ tuy rằng có nhiều lợi ích nhưng vẫn tồn tại khuyết diểm, đó là khi nhỏ máu, tùy theo chất lượng pháp khí, pháp bảo mà lượng máu cần cung cấp sẽ khác nhau, hơn nữa trong quá trình nhỏ máu không được gián đoạn, nếu không tất cả đều thành công cốc.

Ví dụ ngươi muốn nhỏ máu nhận chủ một kiện pháp khí nhất phẩm, tiêu tốn nhiều nhất cũng chỉ là vài giọt máu nhưng ngược lại, nếu ngươi muốn nhận chủ đối với cấp bậc tiên khí trong truyền thuyết, hơn nữa tu vi chỉ có Luyện Khí Trúc Cơ, vậy thì xin chúc mừng, người chắc chắn sẽ bị hút hết máu thịt, cuối cùng trở thành một bộ xương trắng.

Đây cũng chính là vấn đề Lý Nguyên lo lắng, chiếc nhẫn này cấp bậc chắc chắn không phải lẹt đẹt pháp khí nhất phẩm nhị phẩm mà hắn từng sử dụng qua, thậm chí hắn còn nghi ngờ đây chính là tiên khí trong truyền thuyết. Lấy tu vi Luyện Khí nhị trọng của hắn, chắc chắn bộ xương khô cũng không còn. Mặt khác, phương pháp tế luyện bảo vật hắn cũng chỉ biết nhỏ máu nhận chủ, còn lại gia tộc chưa từng dạy bởi vì với tu vi của hắn dù có dạy cũng không thể thực hiện.

Thế nhưng cuối cùng, lí trí của một đứa trẻ vẫn là không đủ để kiềm chế sự tò mò, Lý Nguyên đánh liều đưa thần thức của mình vào trong chiếc nhẫn dò xét. Hắn ngầm hạ quyết tâm dù hôm nay thân tử đạo tiêu vẫn phải biết được chiếc nhẫn này là thứ quái quỉ gì.

Không hề do dự, Lý Nguyên lập tức phóng thích thần thức của mình ra khỏi não hải, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào chiếc nhẫn. Với tu vi Luyện Khí nhị trọng của hắn, thần thức chính là còn yếu ớt, nếu phóng xuất ra ngoài quá lâu, nhẹ thì trở thành thằng ngốc, còn nặng chính là suốt đời này trở thành người thực vật, so với chết không khác là bao.

Ngay khi vừa tiếp xúc với chiếc nhẫn, một cỗ lực lượng nhu hòa không biết từ đâu xuất hiện hút thần thức của hắn tiến vào bên trong. Điều này làm Lý Nguyên lo sợ không thôi, chẳng lẽ chiếc nhẫn này có khí linh, thử nghĩ mà xem, hắn đối với chiếc nhẫn màu lam này còn chưa hề nhận chủ, hơn nữa thần thức yếu ớt, nếu như chiếc nhẫn này có khí linh, khả năng hắn trữ tiếp bị khí linh thôn phệ để tẩm bổ cũng không ít, tuy rằng với tu vi Luyện Khí nhị trọng của Lý Nguyên thì thần thức cũng không bổ dưỡng là bao, nhưng chung quy thịt muỗi cũng là thịt, lần này hắn khả năng tám phần là trở thành người thực vật, suốt đời nằm một chỗ không thể tỉnh lại, tưởng tượng đến tương lai tăm tối của bản than thật sự làm Lý Nguyên muốn tự bạo thần thức cho xong. Nhưng điều quan trọng là hắn cũng không biết công phu tự bạo... hế nên cuối cùng đành phải ngoan ngoãn làm con cá nằm trên thớt mặt người chém giết.

Trong cơn hoảng loạn, Lý Nguyên không biết từ khi nào đã tiến vào bên trong chiếc nhẫn màu lam. Trong đây chỉ có một khoảng không gian tối đen, lớn đén mức không nhìn thấy giới hạn, càng đặc sắc là thỉnh thoảng lại có ánh sáng bảy màu lung linh hiện lên nhưng lại nhanh chóng biến mất.Thật sự làm cho lòng người hoảng loạn.

Trong khi Lý Nguyên đang thích ứng với hoàn cảnh thì một thanh âm trầm ấm, mang theo một chút tang thương vang lên:

“ Chào mừng tân chủ tiến vào Hỗn Nguyên giới”