Một buổi tối mùa hạ, gió đêm thổi nhè nhẹ như đang hát làm những cây hòe đung đưa tựa đang nhảy lên một khúc để hòa vào tiếng gió nhẹ mùa hạ. Cả cây và gió như đang chúc mừng cho một truyền kì sắp sửa bắt đầu…
Trước bờ hồ, một thiếu niên chừng mười mấy tuổi, tay nắm một thanh kiếm đã hoen gỉ chém vào hình nhân bằng rơm trước mặt. Thiếu niên có vóc người gầy yếu, khuôn mặt hắn tinh xảo như một con búp bê nhưng lại nhợt nhạt như bệnh lâu ngày chưa khỏi trong đó còn có nét cương nghị, quả quyết vượt quá lứa tuổi thật.
Hắn tự là Lý Nguyên Bạch, tên thường gọi là Lý Nguyên, năm nay mười hai tuổi, tu tiên đến nay tổng cộng năm tháng có hơn, tu vi Luyện Khí nhị phẩm, được xem như là đệ nhất thiên tài trong gia tộc. Đến nay, tất cả mọi người chủ nhìn thấy được thành quả Luyện Khí nhị phẩm chứ chẳng ai ngờ đến để đạt được nó, hắn đã phải trả giá bao nhiêu. Cũng may hắn lớn lên trong đệ nhất gia tộc của Bạch Hà quận, Lý gia, trong gia tộc rất ít xảy ra chuyện tranh quyền đoạt lợi nên xem như là một điều kiện lí tưởng để phát triển. Tuy nhiên, ngạn ngữ có câu “Trẻ con trong gia tộc hiểu chuyện” không phải chỉ là khoe mẽ. Hắn từ nhỏ cũng phải học cách xử thế, các quy tắc cần phải nắm cũng với việc giao tiếp với thiếu niên ở gia tộc khác nên cũng xem như hiểu chuyện hơn các bạn đồng lứa. Thế nên Lý Nguyên từ nhỏ đã hiểu câu: “Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí” chính vì vậy, hắn cần cù tập luyện, nỗ lực tự cường mới đạt được danh hiệu đệ nhất thiên tài Lý gia như hôm nay.
Keng!!!
Thanh trường kiếm đang chém lên rơi xuống đất vang lên một âm thanh như hòn đá nặng trăm cân rơi xuống. Nhìn sơ qua thật khó để đoán được trọng lượng thật sự của thanh thiết kiếm cũng như khó có thể tin được Lý Nguyên chỉ mới mười mấy tuổi lại có thể nâng lên được thanh kiếm này. Lúc này, Lý Nguyên té ngửa ra đất vì sự mệt mỏi chiếm cứ khắp mọi nơi trong cơ thể. Hắn tham lam hít từng ngụm không khí để mau chóng lấy lại sức khỏe.
Bỗng một tiếng người vang lên:
-Ca ca, huynh có sao không?
Lý Nguyên cố gắng ngước đầu lên quan sát thì nhìn thấy một bé gái độ khoảng chín mười tuổi, cô bé nổi bật giữa màn đêm với mái tóc màu bạch kim óng ánh, lại thêm một khuôn mặt tinh xảo không tì vết làm toát lên ở cô một khí chất thanh tao mà cao quý. Hắn mỉm cười đáp lại:
-Thất Xảo, ca ca chỉ là luyện kiếm hơi mệt nên nằm nghỉ một lát! Không sao cả!
Nói rồi, như để chứng minh sự chân thật của câu nói, hắn nhanh chóng đứng dậy rồi bước đến xoa đầu cô bé gọi Thất Xảo. Như bị hành động của ca ca mình thuyết phục, cô bé ôm lấy cơ thể đang ướt sũng vì mồ hôi của Lý Nguyên rồi cười nói:
-Ca ca lợi hại nhất! Siêng năng nhất! Thất Xảo ngưỡng mộ ca ca nhất!
Lý Nguyên cười rồi như chợt nhớ ra gì đó, hắn nhíu mài nhìn Thất Xảo rồi hỏi:
-Bây giờ đã rất khuya, Thất Xảo tại sao chưa ngủ?
Thất Xảo dùng dáng vẻ như một hài tử ăn vụng kẹo đường bị bắt quả tang đáp lại thiếu niên:
-Người ta không ngủ được muốn đi dạo đến đây thì thấy ca ca luyện kiếm nên…
Lý Nguyên nghe vậy cười nhẹ rồi đáp:
-Thất Xảo ngoan, ca ca luyện kiếm một chút sẽ ngủ, muội vào ngủ trước đi!
Cô bé Thất Xảo mắt nhìn hắn với vẻ ngưỡng mộ cảm thán:
-Ca ca hiện giờ là đệ nhất thiên tài của Lý gia mà còn chăm chỉ như vậy nha…
Rồi bỗng nhớ lại một chuyện gì đó, cô bé dùng ngón tay nhỏ xíu mà mũm mỉm quấn lấy mái tóc bạch kim của mình lẩm bẩm
-Thất Xảo cũng muốn tu tiên, tại sao gia gia và phụ thân không cho Thất Xảo tu tiên ?
Nói rồi không đợi Lý Nguyên an ủi, cô bé lững thững bước đi bỏ lại thiếu niên đứng đó chỉ biết thở dài. Hắn thật hiểu được tâm trạng của muội muội, khi chưa đủ mười hai tuổi hắn cũng là như vậy, cũng mong mỏi được tu tiên, được trở nên cường đại như các thúc bá nhưng theo kinh nghiệm của các trưởng bối trong nhà, độ tuổi bắt đầu tu tiên thích hợp nhất là vào năm mười hai tuổi, khi ấy xương cốt đã thành hình, cơ nhục dẻo dai, là độ tuổi thích hợp nhất để tu tiên.
Dừng một lát, Lý Nguyên lần nữa nặng nề nhấc lên thiết kiếm nặng trăm cân chuẩn bị tiếp tục luyện tập thì bỗng đâu một cầu sáng màu lam chói mắt bay đến rồi rơi trên một cánh sen trên hồ làm hắn giật mình mất thăng bằng rồi ngã xuống. Khoảng lát sau, ánh sáng chói mắt giảm dần rồi tắt hẳn, để lộ trên lá sen giữa hồ một hộp ngọc lớn cỡ bàn tay người lớn.
Lý Nguyên lúc này đã ngồi dậy sau cú ngã, hắn tò mò nhìn ra giữa hồ sen, một chiếc hộp ngọc giữa đêm bay đến rõ ràng chẳng phải điều lành. Hắn xưa nay không hề tin có chuyện từ trên trời rơi xuống bảo vật, lại càng không tin có chuyện vị tiền bối tu vi thông thần nào đó đi ngang thấy hắn siêng năng rồi vì sinh lòng mến tài tặng vảo vật. Đây rất có thể là âm mưu của kẻ bất chính, Lý Nguyên từng nghe gia gja kể lại, ba trăm năm trước Ngọc gia giữa đem có thiên lôi oanh đỉnh, nơi thiên lôi đánh xuống lộ ra một hộp sắt, thành viên Ngọc gia dự tính có cơ duyên kì ngộ vội mở ra xem, nào ngờ từ trong hộp khói độc tỏa ra nghi ngút, độc vật phóng ra đầy trời, kết quả toàn gia trên dưới bị diệt, đến nay không rõ hung thủ. Chẳng lẽ chuyện này lại tái diễn với Lý gia?
Suy nghĩ hồi lâu, Lý Nguyên cũng nhảy xuống hồ, bơi đến chỗ lá sen thu lấy hộp ngọc rồi trở lại bờ. Hiện giờ suy nghĩ của Lý Nguyên rất đơn giản, đầu tiên tìm chỗ không người, thật xa gia tộc, sau đó mở ra hộp ngọc để xem trong này có gì. Còn về phần tại sao hắn lại không báo với trưởng bối? Đơn giản là hắn chung quy vẫn là một đứa trẻ, trí tò mò vẫn chiến thắng lí trí. Hắn định xem xong nếu không có gì nguy hiểm thì sẽ đưa cho trưởng bối trong nhà.
Cầm lấy hộp ngọc, Lý Nguyên chạy sâu vào trong rừng. Xuyên qua vài bụi cỏ xanh mướt, đi qua vài cây cổ thụ năm sáu người ôm không dứt rồi dừng lại tại một gốc cây hòe lớn nhất giữa khu rừng.
Không thể đợi lâu hơn, hắn nhanh tay mở hộp ra. Một luồng sáng ngũ sắc từ trong hộp bắn ra ngoài, luồng sáng này chẳng chói chang rực rỡ như mặt trời ban trưa, cũng chẳng dịu mát như trăng rằm mà lung linh huyền ảo như cực quang ngũ sắc. Không lâu sau, luồng ngũ sáng ngũ sắc yếu dần rồi tắt hẳn, để lộ ra trong mắt hắn một thanh ngọc giản năm màu, một chiếc nhẫn có đầu rồng, được chạm khắc nhiều văn tự khó hiểu cùng với một cái gương hình bầu dục có khung màu đỏ, trên khung gương khắc hình một con Thao Thiết màu đỏ thật lớn, nó như một sinh linh đang bị kiềm hãm, chỉ chờ đến khi thoát khốn sẽ lao vào cấu xé vạn vật.
Lý Nguyên dùng ánh mắt tò mò nhìn ba món đồ, hắn cầm thanh ngọc giản lên rồi áp lên trán. Loại ngọc giản này ở Lý gia cũng có, hơn nữa môn kiếm pháp hắn đang luyện cũng được lưu ở trong ngọc giản nên Lý Nguyên mới biết cách sử dụng.
Ngay khi vừa áp lên trán, một luồng thông tin khổng lồ ngay lập tức truyền vào đại não của hắn, trong đó rõ nhất là bốn chữ: Tế Thần bảo điển.