Gia Nhu cảm thấy bản thân trở nên rất kỳ quái, kiếp trước nàng luôn trăm phương nghìn kế tìm cách trốn tránh chuyện này, mỗi lần Ngu Bắc Huyền tới gần đều vô cùng sợ hãi. Nhưng kiếp này, được Lý Diệp dẫn dắt liền chậm rãi tiếp thu, thậm chí còn có điểm thích thú.
Nàng cũng không biết từ khi nào mà chán ghét của nàng đều mất hết.
Nàng bị Lý Diệp ôm, đổi thành tư thế đối mặt với hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, có thể tinh tường nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương. Nàng theo bản năng mà dùng đôi tay ôm trước ngực, xấu hổ dời ánh mắt đi. Loại tư thế này nàng đã từng nhìn qua ở bí diễn đồ, gọi là uyên ương đan cổ, hiển nhiên là có người nào đó nghiên cứu còn kĩ càng hơn cả nàng.
“Thả lỏng chút, có ta ở đây rồi.” Lý Diệp kéo tay nàng ra, đặt ở trên vai mình, sau đó liền ôm eo nàng, không hề kiêng nể mà nhìn ngắm nàng. Thanh âm của hắn trầm thấp lại nhu hòa, nhiệt khí phun lên phía sau tai mẫn cảm của nàng, trong thân thể nhanh chóng dâng lên một luồng nhiệt, đến cả ngón chân nàng cũng xoắn lại.
Gia Nhu hoàn toàn không có biện pháp chống đỡ loại ôn nhu trí mạng này.
Nàng ôm vai hắn, cùng hắn hôn môi, hai tay hắn nhanh nhẹn như cá, du tẩu khắp nơi. Lòng bàn tay ấm áp lại có mấy khối chai nhô lên, mỗi lần chạm, cả người nàng liền run rẩy, sau đó chậm rãi bị hắn lấp đầy.
Gia Nhu thoải mái than nhẹ, ý loạn tình mê, cảm giác như thân thể có vô số cánh cửa, từng cái một lần lượt được mở ra. Rồi bỗng như có mưa rào, nàng không ngừng lên đỉnh, hai chân không thể chạm đất, trong đầu như có vô số pháo hoa nổ tung.
Hắn ở bên tai nàng, sủng nịnh gọi từng tiếng “Chiêu Chiêu” như muốn nhập nàng vào trong xương cốt. Bộ dáng nàng động tình, ánh mắt nàng nhìn hắn đều vũ mị đến cực điểm. Hắn thật hận không thể đem nàng nhập vào trong xương cốt, biến thành huyết nhục của hắn. Giờ phút này hắn không muốn gì hết, chỉ cam nguyện quỳ gối dưới váy nàng.
Rốt cuộc đến khi lôi đình ngưng lại, cả người Gia Nhu đã xụi lơ trong ngực Lý Diệp, hắn biết rõ từng nơi mẫn cảm trên người nàng nên luôn cố ý điểm qua điểm lại, nàng quả thực là mất hết sức lực. Năng lực tiếp thu điều mới kinh người như vậy, Gia Nhu sao có thể là đối thủ của hắn?
Lý Diệp đem thảm nhung bên cạnh đắp lên người nàng, hôn mí mắt nàng, hỏi: “Thích không?”
Nàng đấm nhẹ vào ngực hắn một cái, nhưng nắm tay lại bị hắn cầm lầy, đặt lên miệng, tinh tế hôn. Vừa rồi lúc kịch liệt, tay nàng chống trên án thư quăng quật lung tung, đem toàn bồ sách vở cùng giấy tờ của hắn vứt đầy đất. Giờ phút này xấu hổ đến mí mắt cũng không dám nâng. Người này nhìn qua đứng đắn, nhưng quả thật không đứng đắn chút nào. Ngay cả án thư cũng không chịu buông tha, về sau nàng làm sau mà nhìn thẳng vào chỗ này nữa chứ?
Lý Diệp ôm nàng lên giường, cầm khăn sạch tới chà lau thân thể cho nàng. Hắn an vị ở bên người nàng, mặt mày ôn nhu tinh tế, trên người hắn vốn là có hương hoa sẽ thanh nhã giờ đã dính đầy mùi tình dục. Đột nhiên, nàng sinh ra cảm giác không muốn những kẻ khác đến gần hắn.
Gia Nhu bỗng nhiên đứng dậy ôm lấy hắn: “Về sau không cho phép ngươi cùng nữ nhân khác làm chuyện như vậy!”
Lý Diệp sửng sốt, ôn nhu ôm lại nàng: “Ta chỉ có mình ngươi, cũng chỉ muốn mình ngươi thôi.”
Gia Nhu hung hăng nói: “Tính tình ta rất xấu. Nếu như có xuất hiện Trương Oanh hay Ngô Oanh gì đó, ta liền giết hết các nàng!”
Lý Diệp không nhịn được cười, nhẹ nhàng buông nàng ra, nhéo nhéo mũi nàng: “Ngươi trong lòng để ý chuyện của nhị ca liền cho rằng ta giống hắn sao? Khó trách từ lúc trở về liền lãnh đạm với ta.”
Gia Nhu quay đầu đi, hừ một tiếng, bản chất của nam nhân đều giống nhau. Nàng không thể nào không quan tâm được, mỗi lần cùng hắn thân mật, nàng sẽ càng để ý hắn hơn. Thân thể phù hợp khiến cho cảm tình giữa hai người đến mà không thể tránh né, loại cảm xúc này, nàng khống chế không được.
Lý Diệp sờ đầu nàng, rốt cuộc cũng cảm giác được nàng có chút động tâm với mình. Nam nhân chinh phụ nữ nhân, biện pháp đơn giản mà hữu hiệu nhất chính là chiếm hữu thân thể nàng trước, sau đó lại như con tằm từ từ ăn vào trong nội tâm nàng. Hắn muốn chiếm hữu nàng, loại cảm giác này tại thời điểm hắn cùng nàng hoan ái trở nên mãnh liệt tới đáng sợ.
Từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện xung quanh hắn đều không quan tâm, không tranh không đoạt. Duy nhất chỉ có khi ân sư ly thế mới cảm thấy đau lòng. Từ sau đó, hắn đối với thế giới này càng thêm lãnh đạm, chỉ đến khi Mộc Gia Nhu xuất hiện. Nàng luôn né tránh, lại luôn đề phòng, giống như đang che giấu chuyện gì đó, thế nhưng lại tản ra một lực hấp dẫn vô cùng đặc biệt.
Sau khi thành thân, nàng thật giống tiểu miêu bị đưa đến nơi xa lạ, thường một mình trốn đi chỗ khác.
Mà bây giờ nàng rụt rè đem móng vuốt nhỏ để vào lòng bàn tay hắn, mở to hai mắt vô tội thuần khiết nhìn hắn, hắn liền biết chính mình vô pháp buông tay. Có lẽ đây là khát vọng duy nhất của hắn, gần như một loại dục vọng điên cuồng chiếm hữu. Hắn sẽ không dễ dàng để lộ ra ngoài, vì hắn không muốn nàng thấy nội tâm hắc ám mà cố chấp của mình.
Cho nên mới nói, hắn căn bản không phải là chính nhân quân tử.
Gia Nhu được hắn vuốt tóc cảm thấy vô cùng thoải mái, kéo tay hắn xuống, đặt bên dưới ánh nến rồi ấn lên mấy cái kén, hỏi: “Lòng bàn tay ngươi nhiều kén như vậy không giống người đọc sách, ngược lại giống người tập võ hơn.”
Lý Diệp rút tay lại: “Khi còn bé ta bệnh tật ốm yếu, sau này có lão sư dạy ta tập võ, chắc là lưu lại từ lúc ấy.”
“Nghĩa là ngươi biết võ công sao?” Gia Nhu nhíu mày nói. Nếu hắn chỉ là luôn giả bộ nhu ngược thì hôm trước nàng liều mạng bảo hộ hắn chẳng phải ngu xuẩn lắm sao?
“Chỉ là khoa tay múa chân thôi, tác dụng duy nhất là rèn luyện sức khỏe.” Lý Diệp bâng quơ nói qua.
Gia Nhu bán tín bán nghi, Lý Diệp lại không cho phép nàng tiếp tục hỏi, lập tức giữ cằm nàng, phong bế lại miệng nàng. Như thế nào còn làm nữa? Gia Nhu duỗi tay đẩy hắn, lại bị hắn ép vào trong ngực, xoay người….
Một lát sau, tiền viện liền phái người truyền tin đến, nói Lý Giáng trở lại, muốn Lý Diệp qua đó một chuyến.
Lý Diệp buông Gia Nhu ra, Gia Nhu dựa lưng vào ngực hắn, hai chân buông thõng, hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc. Lý Diệp đặt nàng xuống, rồi tự mình xuống giường thay xiêm y, đi về phía tiền viện.
Hắn đi rồi, Gia Nhu nằm ở trên giường, buồn bực kéo chăn che kín đầu. Nàng bây giờ thực ỷ vào hắn, hơn nữa còn thích cùng hắn làm loại chuyện này. Nếu còn tiếp tục như vậy, nàng còn có thể giữ chặt trái tim mình sao? Mỗi khi động tình, hắn gọi nàng một tiếng Chiêu Chiêu, thanh âm vô cùng êm tai, nàng không thể không rung động.
Bên ngoài gió lạnh thổi thẳng vào khiến đầu óc Lý Diệp thanh tỉnh hơn một ít, hắn vừa rồi quả thực quá mê luyến thân thể nàng.
Tiền viện đèn đuốc sáng trưng, ngay cả ghé đá trong viện cũng đều được thắp sáng, trông xa như con rồng dài phát sáng. Lý Giáng ngồi cùng hai nhi tử ở nhà chính, không khí căng thẳng, không ai nói câu gì. Hôm nay, hắn tiến cung được ban thưởng rất nhiều, nghĩ cũng đã đến tết, cả nhà cũng nên vui vẻ náo nhiệt một phen, không nghĩ tới lại là loại sự tình náo nhiệt này.
Lý Diệp đi vào, hành lễ xong liền ngồi xuống. Trước giờ, dù cho là trường hợp gì phụ thân cũng không kêu hắn. Hiện tại bắt đầu coi hắn là một phần tử của gia đình này rồi sao? Hắn quả thực có điểm hoài niệm quá khứ không được quan tâm a.
“Lý Sưởng, ngươi nói cho rõ ràng, nữ nhân kia rốt cuộc là thế nào?” Lý Giáng nghiêm khắc hỏi.
Lý Sưởng trả lời: “Phụ thân, ta thích nàng, nàng ôn nhu săn sóc, còn nguyện ý sinh hài tử cho ta. Ta chẳng qua là nạp một phòng thiếp thất, có gì mà không thể?”
“Hỗn đản!” Lý Giáng chỉ tay vào hắn, “Ta cho rằng ngươi làm quan mấy năm, tốt xấu gì thì tâm tính cũng được mài giũa thành thục một ít. Thế mà ngươi lại đem loại nữ nhân thế này tùy tùy tiện tiện dẫn về nhà, ngươi có nghĩ tới người ngoài sẽ đánh giá Lý gia chúng ta thế nào không? Lại nói, ngươi làm thế nào cho Quách gia một công đạo?”
Lý Sưởng cười lạnh: “Phụ thân, ngày hôm nay mà Lý gia chúng ta còn phải để ý tới ảnh mắt của Quách gia hay sao? Ngài không biết Quách Mẫn đối xử với ta như thế nào…..”
“Nhị đệ.” Lý Huyên ngồi bên cạnh kêu hắn, nhìn Lý Diệp đàn nồi ghế cuối cùng phía đối diện một cái, “Đang có mặt phụ thân, ngươi chú ý từ ngữ đi.”
Lý Sưởng lúc này mới ý thức được, đổi đề tài nói: “Tóm lại, ngài đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, nữ nhân này ta đã quyết rồi. Nếu mọi người không dung được nàng thì ta và nàng cùng nhau dọn đi.” Hắn hành lễ xong liền đi thẳng ra ngoài. Lý Huyên cũng đứng lên, nói với Lý Giáng: “Ta đi xem hắn.”
Khoảnh khắc này, trong nhà chính chỉ còn hai phụ tử Lý Giáng cùng Lý Diệp. Lý Giáng thái dương nổi gân xanh, cơ hồ muốn bóp nát bát trà trong tay. Tuy ngày thường Lý Sưởng làm việc cũng có lúc khác người, nhưng lại chưa từng ngỗ nghịch hắn như vậy. Hắn coi trọng nhất là nề nếp gia đình, nếu bây giờ hắn lưu lại một nữ nhân lai lịch không rõ ràng như vậy, còn để nàng làm thiếp thất, Quách gia đương nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này.
Nhưng nếu để Lý Sưởng dọn ra ngoài ở thì có khác nào nói cho cả thành Trường An biết quan hệ giữa phụ tử hai người vô cùng gay gắt. Hắn tuyệt sẽ không để cho chuyện này xảy ra.
“Ngươi nói xem chuyện này nên xử trí thế nào?” Lý Giáng ấn trán hỏi. Hắn cũng không định cùng Lý Diệp thương lượng cái gì, chỉ là bây giờ không còn ai để nói mà thôi.
Lý Diệp nhàn nhạt nói: “Ta xem bộ dáng nhị ca hẳn là không dễ dàng thỏa hiệp. Nhị ca kiên quyết như vậy, chỉ sọ là nữ tử kia có thai rồi.”
Lý Giáng thiếu chút nữa bị sặc nước trà: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta hôm nay có gặp nữ tử kia, nàng có vẻ đẫy đà hơn nữ tử bình thường. Tuy rằng không thật sự lộ ra là hoài thai, nhưng nhị ca vẫn luôn dùng tay che chở eo nàng. Bữa tối, nhị ca còn mệnh phòng bếp làm rất nhiều loại đồ ăn tẩm bổ.”
“Nếu thế tại sao hắn không nói?” Lý Giáng nhíu mày nói. Nếu chỉ có mình Lưu Oanh, Lý Giáng quả thực không có gì băn khoăn. Nhưng nếu trong bụng nàng còn có một sinh mạng thì quả nhiên không thể đối đãi qua loa. Dù sao thì hắn có tới ba nhi tử con vợ cả, nhưng lại có tới hai người con dâu không biết cố gắng, đến nay cũng chưa hề sinh hạ cho hắn một tôn tử nào. Lý gia không thể tùy tiện hưu thê, nhưng cũng không thể vì thế mà tuyệt hậu.
“Hẳn là chưa tới ba tháng, thai còn chưa ổn định, vì không muốn có cái gì bất ngờ xảy ra, cho nên trước hết mới gạt mọi người trong nhà. Nhị ca hôm nay bất giác đề cập đến chuyện sinh hài tử hai lần, một lần ở chỗ mẫu thân, một lần ở trước mặt phụ thân. Hắn hẳn là vô cùng coi trọng hài tử trong bụng Lưu Oanh, vì muốn chăm sóc nàng thật tốt nên mới dẫn người về nhà.”
Lý Giáng nhịn không được nhìn hắn vài lần, đứa nhỏ này có sức quan sát quả thật kinh người. Hắn vừa rồi chỉ lo sinh khí, căn bản không chú ý đến biểu hiện của Lý Sưởng, chứ đừng nhắc tới chi tiết nhỏ nhặt này. Bây giờ được Lý Diệp nhắc nhở, lập tức cảm thấy chuyện này đúng là vậy.
“Ta liền phái người điều tra lai lịch của Lưu Oanh. Nếu nàng thực sự mang thai, nhưng gia thế lại không tốt thì liền an bài cho nàng một xuất thân mới không đáng ngại rồi để nhị ca ngươi nạp nàng là được.” Lý Giáng vẫy tay nói. Hắn sống đến cái tuổi này, sao có thể nói là không muốn tôn tử chứ? Con vợ cả cũng được, con vợ lẽ cũng được, mấy thứ này hắn không muốn so đo nữa.
“Bên nhị tẩu, phụ thân tính toán thế nào?” Lý Diệp hỏi.
“Để mẫu thân và đại tẩu ngươi đi khuyên. Băng dày ba thước không chỉ vì một ngày lạnh, chính nàng không có bản lĩnh giữ chặt tâm của phu quân, chẳng lẽ còn muốn người làm cha như ta cưỡng bách Nhị Lang quay đầu hay sao?” Lý Giáng đứng dậy, “Sắc trời tối rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”