Chương 50: Tàng Châu (Dịch)

Cách chợ phía đông không xa có mấy nội vệ mặc thường phục đang canh chừng cẩn thận quanh một quán trà, không cho người ngoài tiến vào nửa bước.

Trong quán trà không một bóng người, trên lầu hai có A Thường và hai nữ quan đang đứng ở cửa,

A Thường liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, bên trong loáng thoáng có âm thanh trò chuyện, nhưng lại không thể nghe ra là nói gì. Quán trà này đơn sơ, không có chậu than, nàng đành phải nhẹ giậm chân, liên tục thổi khí ấm vào lòng bàn tay. Hai cung nữ kia vẫn đứng thẳng tắp không nhúc nhích, xem ra Từ thị cũng là người rất thủ đoạn.

Từ thị lôi kéo tay Thôi thị ngồi trên giường gỗ, cùng nhau hàn huyên vài câu. Mười mấy năm không gặp, hai người đều cảm khái thời gian trôi qua thật mau, cũng may là không cảm thấy xa lạ. Cả quán trà này cũng chỉ có hai chậu than đều đặt trước mặt hai nàng, để cho thông gió nên còn mở một cánh cửa sổ.

Năm đó gia cảnh Từ thị không tốt, sau khi phụ thân qua đời, gia đạo lại càng thêm suy tàn, lúc ấy, Thôi thị luôn âm thầm tiếp tế nàng. Nàng vì muốn giảm bớt giảm bớt gánh nặng cho gia đình nên đã vào cung làm cung nữ, kiếm chút lương tháng ít ỏi. Sau này lại may mắn được Thái Tử sủng hạnh, mang thai Quảng Lăng Vương, chiếm một vị trí nhỏ trong cung. Hiện giờ, Đông Cung không có Thái Tử Phi, tương lai một khi Thái Tử đăng cơ, Từ thị nhất định là cao quý hơn vạn người.

Nhân sinh chính là biến ảo như vậy, khó có thể nói trước được điều gì.

“Dạo này trong cung bận rộn, thân thể thánh nhân lại không tốt. Ta biết ngươi đã về Trường An, lại luôn không thể tới gặp ngươi, bây giờ còn ủy khuất ngươi đến nơi tồi tàn thế này. A Niệm, ngươi sẽ không trách ta chứ?” Âm thanh của Từ thị thực ôn nhu, còn mang theo vài tia áy náy.

Thôi thị vẫy tay: “Ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Ta biết ngươi xuất cung không dễ dàng gì, lấy tình cảnh của Thái Tử điện hạ cùng Đại vương nhà ta bây giờ, chúng ta cũng chỉ có thể lén lút gặp mặt thế này thôi. Ngươi tới gặp ta, ta còn thật cao hứng đây.” Dù sao bây giờ Nam Chiếu cũng chính là củ khoai lang nóng phỏng tay, người nào người nấy còn hận không thể tránh xa hơn nữa.

“Ngươi cần gì khách khí như vậy. Ta nghe nói Gia Nhu gả cho Lý Tứ thiếu gia, còn chưa kịp tới chúc mừng.” Từ thị lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm, “Đây là chút tâm ý của ta.”

Thôi thị đẩy lại không nhận, Từ thị liền đặt bên người nàng: “Cũng không phải thứ gì quý giá, cái này là cho Gia Nhu, ngươi đừng từ chối. Bất quá, vẫn phải nói, ngươi thật đúng là chọn được một hiền tế tốt.” Từ thị cảm khái. Nếu Thôi thị biết Lý Tứ là người thế nào, nhất định sẽ vô cùng chấn kinh. Dù sao Thôi gia và vị Bạch Thạch Sơn Nhân kia cũng có quan hệ sâu xa rắc rối không kém gì so với hoàng thất.

Thôi thị chỉ cảm thấy Lý Diệp nhân phẩm đáng quý, nhưng cả ngày đều ru rú trong nhà, làm gì được như Từ thị nói? Nhưng nàng vẫn trả lời: “Nếu nói tốt còn phải nhắc đến Quảng Lăng Vương. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, môn khách đông đảo, trước đây vài ngày còn phải cảm ơn hắn ra tay giúp Đại Vương nhà ta.”

Từ thị lắc đầu nói: “Hắn a, tuổi trẻ không đủ ổn trọng, làm việc dễ xúc động. May mà bên người hắn có mấy mưu sĩ đắc lực, ta cùng điện hạ mới có thể yên tâm.”

“Đúng rồi, ta nghe nói đệ tử Ngọc Hành tiên sinh của Bạch Thạch Sơn Nhân cũng ở bên người Quảng Lăng Vương. Ta thật có chút muốn gặp hắn. Bạch Thạch Sơn Nhân ẩn cư nhiều năm, trong triều lại chưa xuất hiện người nào có được bản lĩnh như hắn năm đó.” Thôi thị nói. Thê tử mất sớm của Bạch Thạch Sơn Nhân là người của Thanh Hà Thôi thị. Thời điểm hắn còn làm quan trong triều đã từng giúp cha giải quyết một án tử khó nhằn. Mà Thôi Thực cũng từng bái hắn làm thầy, sau đó mới có thể tiến cử nhập sĩ, vậy nên một nhà Thôi gia đều thập phần kính trọng hắn.

Từ thị nói: “Chuyện này e là không dễ làm. Ngọc Hành tiên sinh là người Thư Vương vô cùng kiêng kị, Quảng Lăng Vương vì thế mà bảo hộ hắn rất kỹ, ngay cả ta cùng điện hạ đều chưa từng gặp.”

Thôi thị ngẫm cũng thấy đúng, Thư Vương một lòng muốn lật ngôi Thái Tử mà Ngọc Hành lại chính là phòng tuyến lớn nhất của phe Thái Tử. Hắn đại diện cho Bạch Thạch Sơn Nhân, thánh nhân ít nhiều cũng cố kỵ vài phần. Chỉ là Thôi gia chịu đại ân của Bạch Thạch Sơn Nhân mà chưa có cơ hội báo đáp, Thôi thị mới mong có thể giúp đỡ Ngọc Hành tiên sinh một chút mới tốt.

Phố xá bên ngoài ầm ĩ tiếng nói chuyện nhưng trong quán trà lại vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh Từ thị rót nước. Vị trí tốt như vậy, lại che giấu gọn gang, quả nhiên là nơi thích hợp để nói chuyện.

Từ thị đặt ấm nước xuống, đưa cho Thôi thị một chén nước: “Ta nhớ rõ ngươi không thích uống trà, chỉ thích đồ ngọt, nhưng bây giờ là mùa đông, tìm không được giá tương thủy, ngươi uống tạm nước ấm này đi. Cách đây không lau, Quảng Lăng Vương muốn nhờ ta tìm giúp một nữ quan gọi là Diêu Nương. Năm đó nàng không cẩn thận va vào Thư Vương, là ngươi cầu tình mới giữ được một mạng cho nàng. Ngươi còn nhớ không?”

Tay Thôi thị nắm chặt cái ly: “Vậy ra Diêu Nương là do Quảng Lăng Vương ủy thác ngươi tìm?” Nàng còn đang cảm thấy kỳ quái, Mộc Thành Tiết tại sao lại đột nhiên muốn nàng an bài Diêu Nương đi Từ Châu giúp đỡ Thuận Nương, nguyên lai đều là do Quảng Lăng Vương ở sau mưu tính. Quảng Lăng Vương năm lần bảy lượt ra tay giúp đỡ Vân Nam vương phủ, hẳn là phải có nguyên do đi.

Từ thị cười nói: “Đây là chủ ý của Ngọc Hành tiên sinh. Mộc Gia Nghi vốn là thứ nữ của Vương phủ, lại bị người khác xem như quân cờ, hiện tại nếu muốn bình định, các ngươi liền giúp nàng, tương lai nàng mới giúp lại các ngươi. Đương nhiên, chúng ta cũng có suy tính, Quảng Lăng Vương thật ra là muốn mời gọi Võ Ninh tiết độ sứ. Bây giờ là tháng giêng, các vị tiết độ sứ đều phải đến Trường An, thế nên ta muốn vị thứ nữ này nhà ngươi giúp đỡ một tay.”

Từ thị không hề giấu giếm, Thôi thị ngược lại cảm thấy càng tin tưởng: “Cái gì làm được chúng ta đều đã làm rồi, chuyện phía sau đều dựa vào chính nàng thôi. Quảng Lăng Vương đã âm thầm giúp đỡ vương phủ vài lần, ta thật không biết nên cảm tạ hắn thế nào nữa. Sau này, nếu có chuyện gì cần chúng ta giúp đỡ, cầu ngươi cứ nói ra.”

“Ân tình năm đó ngươi giúp ta, chẳng phải đến bây giờ vẫn còn sao?” Từ thị nói, “Ngươi hẳn là biết chuyện thánh nhân niêm phong Sở Tương Quán vài ngày trước đi? Có người tố giác kinh triệu doãn lợi dụng Sở Tương Quán để gom tiềm, bất quá lại không tra ra được chứng cứ gì cả, kinh triệu doãn cũng chỉ là bị đình quan để điều tra. Nhưng theo ta được biết, người phía sau Sở Tương Quán này kỳ thật là lệnh tỷ và kinh triệu doãn.”

“Ngươi nói cái gì?” Thôi thị thiếu chút nữa đã làm rơi cái ly, nước trong ly đều đã đổ ra một ít.

Từ thị hạ thấp thanh âm: “Hôm nay ta tới đây kỳ thật là muốn nhắc nhở ngươi một câu. Mấy năm nay Thư Vương phi đều luôn giúp Thư Vương làm việc, cho nên dù là Thư Vương bị ép phải cưới nàng, nàng cũng không có sinh dục gì cả nhưng chẳng phải nàng vẫn vững vàng ngồi ở vị trí Thư Vương phi hay sao? Ở trong mắt nàng đã sớm không còn Thôi gia, không còn ngươi, chỉ có vinh hoa phú quý của nàng thôi. Còn lí do vì sao nàng hợp mưu với Tằng Ứng Hiền tính kế Vân Nam vương thì ngươi hẳn là biết rõ đi….”

Tay Thôi thị giấu trong tay áo liền nắm chặt, đột nhiên đứng lên: “Tranh Nhi, cảm ơn ngươi đã nhắc ta điều này. Ta cáo từ trước.”

“A Niệm, ngươi muốn làm gì?” Từ thị túm lấy tay áo nàng, khuyên nhủ, “Đừng làm chuyện ngốc nghếch.”

Thôi thị đè lại tay nàng: “Năm đó, vì muốn làm Thư Vương phi mà nàng hại ta phải gả xa, nhiều năm như vậy, ta chưa từng nghĩ cùng nàng tính sổ. Vậy mà bây giờ nàng còn trăm phương ngàn kế hại phu quân và hài tử của ta, ta nuốt không trôi cục tức này! Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm việc ngu ngốc, ta chỉ muốn đi hỏi nàng cho rõ ràng!”

“A Niệm, A Niệm!” Từ thị không ngăn được nàng liền chạy nhanh đi kêu một nữ quan chạy đến vương phủ bẩm báo cho Mộc Thành Tiết.

Thôi thị lên một xe ngựa, kêu xa phu một đường chạy như điên, thời điểm sắp đến Thư Vương phủ lại kêu hắn dừng lại. Nàng cứ như vậy thì có thể làm gì chứ? Cho dù chạy thẳng vào vương phủ, cho Thôi Thanh Tư một cái tát cũng không thay đổi được gì, ngược lại còn khiến đối phương sinh lòng oán hận, nói không chừng ngày mai bọn họ cũng khó mà ra khỏi thành. Hơn nữa, một khi đã lật bài, Thôi Thanh Tư nhất định sẽ nghĩ cách đối phó Chiêu Chiêu, nàng không thể xúc động như vậy.

“Không đi nữa, hồi phủ.” Thôi thị phân phó. Năm đó nàng gả xa đến Nam Chiếu, bất quá cũng chỉ là một đại cô nương được trong nhà sủng ái, giống y như Chiêu Chiêu bây giờ. Nhiều năm trôi qua, tâm nàng cũng đã bình thản hơn rất nhiều. Vừa rồi lại bốc đồng như thời trẻ, chẳng qua chỉ là giận quá mất khôn mà thôi.

Nếu Thôi Thanh Tư đã không niệm tình tỷ muội thì từ nay về sau, nàng cũng không cần cố kỵ gì nữa.

Nửa đường, bọn họ gặp được Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh đang giục ngựa chạy đến. Mộc Thành Tiết lên xe ngựa, vội vã vén rèm lên, thấy Thôi thị vẫn bình an ngồi bên trong mới thở ra một hơi: “Từ lương viện phái người nói cho ta biết, ngươi thật khiến ta lo lắng. Hiện tại không sao thì tốt rồi.”

Thôi thị nhỏ giọng hỏi: “Đại vương, ngài biết hết rồi?”

Mộc Thành Tiết im lặng gật đầu. Từ lương viện đem tát cả mọi chuyện kể cho hắn, hắn vốn tưởng rằng chuyện này là do một tay Thư Vương và Tằng Ứng Hiền làm, Thôi Thanh Tư không biết gì cả, nói thế nào thì nàng và A Niệm cũng là thân tỷ muội, sẽ không hại người nhà. Nhưng hắn quả không nghĩ tới hai người họ còn có nhiều ân oán như vậy, Thôi Thanh Tư quả nhiên là trợ trụ vi ngược.

“Đại vương, một khi Thư Vương làm hoàng đế, Thôi Thanh Tư nhất định không bỏ qua cho chúng ta.” Thôi thị bắt lấy cánh tay Mộc Thành Tiết, hốc mắt đỏ ửng, biểu tình lại thập phần nghiêm túc, “Thiếp thân nhiều năm như vậy vẫn luôn uất ức, không phải vì lúc trước bị nàng hại gả xa mà là do nàng lợi dụng thiếp thân, còn làm bộ làm tịch như không biết. Mà điều khiến cho thiếp thân vô pháp chịu đựng chính là nàng muốn hại ngài cùng Nhị Lang. Nhưng vì mọi người, hôm nay thiếp thân vẫn nhịn xuống. Sẽ có một ngày, thiếp thân đi tìm nàng tính sổ.”

Những lời này, nàng đã giấu trong lòng rất nhiều năm, vẫn chưa từng nói ra. Sau khi nói ra lại cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Thẳng thắn nói chuyện với nhau, hóa ra cũng không khó như nàng tưởng.

Mộc Thành Tiết ôm nàng vào ngực, cằm dựa trên trán nàng, nói: “A Niệm, là ta không tốt, để nàng chịu nhiều ủy khuất như vậy. Ta hứa với nàng, mặc kệ phải trả giá lớn thế nào, nhất định cũng sẽ bảo hộ hai người chu toàn, tuyệt không để Thư Vương đăng cơ.”

Thôi thị ghé vào trong ngực hắn, nhắm mắt lại, lặng lẽ rơi lệ.

*

Gia Nhu cùng Ngọc Hồ mang một bao lớn đồ về nhà, hai người đều mệt đến thở không ra hơi.

Lý Diệp đi tới, tò mò hỏi: “Cái gì thế?”

Ngọc Hồ che miệng cười: “Đây là thế tử đưa tới, ngày mai Đại vương cùng Vương phi phải hồi Nam Chiếu rồi nên đem mấy thứ này đưa cho quận chúa, để nàng phòng thân.”

Gia Nhu trừng mắt liếc nàng một cái, muốn nàng đứng lắm miệng, lại kêu nàng đem những thứ này sắp xếp lại rồi cất vào kho. Của hồi môn của nàng vô cùng nhiều, nhưng Lý Diệp cũng không để ý đến, những cái này đều là đồ riêng của nàng, hắn chưa từng nghĩ sẽ sử dụng đến. Nhưng nàng lại cứ đề phòng hắn như người ngoài vậy.

Trong lòng Lý Diệp thầm than một tiếng. Không biết đến khi nào, nàng mới có thể không phân rõ ranh giới với hắn đây.

Bữa tối nay, phòng bếp làm một chén canh cá, Gia Như từ nhỏ đã mẫn cảm với mùi cá, vừa ngửi đã thấy phòng bếp làm không tốt. Nhưng Lý Diệp lại vô cùng tự nhiên mà uống một chén, nàng còn tưởng là do mình ảo giác, cũng múc ra uống một ngụm, bất qua mới uống đã phun hết ra.

“Làm sao vậy?” Lý Diệp hỏi.

Gia Nhụ che miệng nói: “Canh cá này tanh như vậy, ngươi làm sao mà nuốt trôi được thế?”

Nàng cảm thấy thật kỳ quái, tanh hôi thế này e là người bình thường nào cũng cảm nhận được đi?

Lý Diệp vốn mất vị giác từ lâu, tự nhiên là không cảm nhận được gì. Hắn gọi Vân Tùng vào hỏi, Vân Tùng nói: “Hẳn là do phòng bếp bận quá. Tiểu nhân liền đi mắng cho bọn họ một trận.”

“Trong nhà cũng không có yến hội, bọn hộ bận cái gì?” Lý Diệp hỏi.

Vân Từng thở dài, nói nhỏ: “ Còn không phải do vị mới tới kia sao? Nhị thiếu gia mệnh cho phòng bếp làm một bàn đồ ăn lớn, hai người làm sao mà ăn hết nhiều như vậy chứ. Phòng bếp không chuẩn bị kịp, chỉ có thể đi vay mượn khắp nơi, mà nơi này của chúng ta vẫn luôn không được chú ý, phỏng chừng bọn họ cũng được nước làm tới mà làm canh cá này cẩu thả. Tiểu nhân đi giáo huấn bọn họ, phạt nửa tháng tiền công!”

“Thôi, cũng chỉ là một bát canh cá, nói bọn hắn lần sau chú ý là được rồi.” Gia Nhu nói. Nàng đối với hạ nhân luôn rất khoan dung, vậy nên mới để Ngọc Hồ mồm mép lợi hại như vậy, mỗi lần nói chuyện với nàng là Vân Tùng lại không mở được miệng, hơn nửa là do chủ tử nàng quá dễ tính.

Vân Tùng nhìn Lý Diệp, thấy Lý Diệp gật đầy, hắn mới đem bát canh cá đi.

Muộn một chút, Gia Nhu tắm gội xong, lau tóc đi ra, hỏi Lý Diệp: “Phụ thân còn chưa trở về sao?” Hôm nay Lý Giáng về muộn vô cùng, hẳn là do ngày tết, trong cung ban thưởng đi. Quan lại trong kinh nhiều không đếm xuể, thưởng cho từng người như vậy hẳn là tốn không ít thời gian.

Lý Diệp ừ một tiếng, lại ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng chỉ mặc một cái áo lót thu eo bằng gấm cùng quần lụa rộng thùng thình, cổ áo lót hơi rộng, sau khi tắm gội xong, làn da còn hơi phiếm hồng, trên người tản ra nhiệt khí nhè nhẹ. Hai mảnh xương quai xanh tinh xảo như bươm bướm xinh đẹp, xuống dưới một đoạn chính là lớp áo trước ngực màu hồng đào, dáng người lả lướt bị hắn nhìn không sót thứ gì.

“Gia Nhu, lại đây.” Hắn nhẹ nhàng kêu.

Gia Nhu không rõ nguyên nhân, đi đến trước mặt Lý Diệp.

Lý Diệp duỗi tay, ôm nàng vào trong ngực, giúp nàng lau tóc. Gia Nhu ngơ ngẩn nhìn hắn, ánh mắt hắn dần trở nên ám trầm, hơi thở phun trên mặt nàng cũng nóng rực.

“Ta tự làm được rồi….” Nàng duỗi tay muốn lấy khăn trong tay Lý Diệp, lại chạm phải mu bàn tay nóng bỏng của hắn, liền rụt tay về. Chung chăn chung gối nhiều ngày, hắn động tình, chẳng lẽ nàng còn không rõ? Nhưng nàng chỉ lau tóc, cái gì cũng không có làm a.

Lý Diệp tay còn lau tóc, đầu đã vùi vào cổ nàng, vừa hôn vừa hỏi: “Hương khí trên người ngươi tại sao mỗi ngày đều không giống nhau?”

Gia Nhu chỉ cảm thấy môi hắn mềm mại ấm áp dán trên da mình, khắp nơi như đốt lửa, ngửa đầu nhẹ giọng trả lời: “Ta cũng không biết. Chắc là do nước tắm mẹ chuẩn bị cho ta, có đến hơn mười loại, mỗi loại hương…… Ngô.”

Lý Diệp phong bế lại miệng nàng, tay từ từ tiến lên, cách tầng áo mỏng mà chạm vào mềm mại của nàng.

Không lớn không nhỏ, vừa vặn trong lòng bàn tay hắn.