Ngày thứ hai, Lý Giáng liền đến viện của Trịnh thị, nói nàng thu xếp cho Lưu Oanh cho tốt, sau đó còn đi một chuyến đến thái y viện tìm y sư chuyên về khoa sản tới bắt mạch cho Lưu Oanh.
Trịnh thị nghe đến Lưu Oanh có thể đang mang thai thì liền giật mình: “Hôm qua cũng không thấy Nhị Lang nói với thiếp thân, ngài làm sao mà biết được thế?”
“Cũng không chắc chắn, trước tiên ngươi cứ dẫn Trương y sư đến đó bắt mạch đi. Ta vất vả lắm mới mời được hắn đến, y thuật của người khác ta không tin tưởng được.” Lý Giáng thúc giục, “Có kết quả thế nào cũng đừng lộ ra, trở về rồi nói cho ta.”
Trịnh thị gật đầu, liền nhanh chóng dẫn Trương y sư đến viện của Lưu Oanh ở bên cạnh.
Lưu Oanh đang ở trong viện phơi nắng, bên cạnh là hai tỳ nữ Trịnh thị cho nàng để sai sử. Nàng mặc một thân váy dài bằng gấm màu hồng cánh sen thêu một đoàn hoa nhỏ, bên ngoài khoác một kiện cừu ý màu vàng hơi đỏ. Nhìn thấy Trịnh thị bước vào, nàng vội vàng đứng lên hành lễ, cung kính gọi: “Phu nhân.”
“Không cần đa lễ. Ta thỉnh y sư đến bắt mạch cho ngươi, vào nhà rồi nói tiếp.” Trịnh thị cười nói.
Lưu Oanh liếc mắt nhìn y sư phía sau Trịnh thị một cái, thuận theo mà cùng Trịnh thị vào nhà.
Lý Giáng ngồi ở nhà chính trong viện Trịnh thị uống trà, rốt cuộc cũng đợi được đến khi Trịnh thị tiến vào, hỏi: “Như thế nào?”
Trên mặt Trịnh thị lộ ra vẻ vui mừng, gật đầu nói: “Đúng vậy, là thai hơn hai tháng. Chỉ là có chút khí huyết không đủ, thiếp thân để cho ý sư khai dược rồi.”
Lý Giáng có chút giật mình, cư nhiên bị Lý Diệp đoán trúng hết đi. Tiểu tử này quả là vận khí tốt. Hắn cũng cao hứng, cẩn thận dặn dò Trịnh thị vài câu, lại nói: “Đứa nhỏ này rất quan trọng với Lý gia, tuyệt không thể để mẹ con hai người họ lưu lạc bên ngoài được. Ngươi đi nói cho tức phụ của Nhị Lang một tiếng, nói là ta đồng ý để Nhị Lang nạp nàng làm thiếp.”
Trịnh thị trừng lớn đôi mắt: “Ngài muốn thiếp thân đi nói? Tính tình Quách Mẫn ngài cũng không phải không biết, chọc giận nàng thì nàng liền như một quá pháo trúc. Thiếp thân quả thật không dám đi.”
Lý Giáng nhíu mày nhìn nàng một cái: “Bà mẫu mà lại sợ tức phụ của mình, nói ra quả thật khiến người khác chê cười. Ta cũng không nói để một mình ngươi đi, kêu tức phụ của Đại Lang và Tứ Lang đi cùng đi, nếu thật sự khuyên không được thì cứ mặc kệ nàng.”
Dù sao hắn cũng là trụ cột của nhà này, phân phó như vậy rồi thì Trịnh thị cũng chỉ có thể lĩnh mệnh. Lý Giáng tới tuổi này rồi còn không có tôn tử để bế, mà mắt thấy Lý Huyên cùng Lý Sưởng cũng đã lớn tuổi rồi, tự nhiên sẽ sốt ruột. Hai người này đều không phải Trịnh thị sinh ra nên Trịnh thị cũng lười quản, đôi mắt nàng chỉ luôn để ý tới Gia Nhu thôi. Lần trước, Tô Nương kêu Thu Nương bên phía Lý Diệp tới, nàng còn có thể hỏi được mấy câu. Gần đây, Tô Nương lại đến viện của Lý Diệp gọi người, thế nhưng một người cũng không chịu đến, thật là kỳ quái.
Nhưng mỗi ngày Gia Nhu tới thỉnh an, bộ dáng mỗi ngày một xinh đẹp động lòng người, dễ chịu đến tận xương cốt, có thể thấy được phu quân nàng đối với nàng rất tốt. Trịnh thị vỗ ngực, nói qua thì phải nói lại, còn không phải là viên Hồi Xuân Đan kia của nàng có tác dụng sao! Cũng thật mong Gia Nhu sớm sinh cho Lý gia một đứa đích tôn, như vậy thì Tứ Lang trong mắt phụ thân hắn mới tốt lên được.
Bây giờ là cuối năm, hàng xóm làng giềng, người quen đồng nghiệp đều phải đi tặng lễ cho nhau. Lý Diệp đương nhiên không thể cứ ngồi lỳ trong nhà, cũng phải đến Lễ Bộ cùng Lại Bộ một chút. Gia Nhu liền ở nhà cùng Ngọc Hồ kiểm kê lại của hồi môn Thôi thị cho nàng. Nhìn đến một danh sách này, Gia Nhu quả thực sợ hãi. Đời trước, Thôi thị cũng lén lút cho Gia Nhu không ít thứ, nhưng so với đời này, quả thật là không sánh được.
“Mẹ đây là muốn đem toàn bộ sản nghiệp của vương phủ ở Trường An đều cho ta sao? Như thế nào ngay cả nơi ghi dưới danh nghĩa của đệ đệ cũng cho ta? Hắn sau này không cần cưới vợ hay sao?” Gia Nhu khiếp sợ nói.
Ngọc Hồ nhấp miệng cười nói: “Còn không phải Đại Vương cùng Vương phi thương ngài sao? Nữ nhân a, có nhà mẹ đẻ chống lưng, trong túi mình cũng rủng rỉnh tiền bạc, không quá dựa vào nam nhân thì ở nhà chồng mới yên ổn được. Nô tỳ thấy Tứ thiếu gia chính là loại người thanh bần, nói không chừng về sau còn muốn nhờ quận chúa tiếp tế đấy.”
Gia Nhu liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi là từ đâu nghe được những lời này thế?”
“Thường ma ma a, Thương ma ma còn nói rất nhiều điều cho nô tỳ nữa, quận chúa muốn nghe không?” Ngọc Hồ chớp chớp mắt.
Gia Nhu giơ tay nói: “Thôi. Mấy thứ có thể quy ra tiền liền cầm đi đổi. Ruộng đất cùng khế nhà ngươi tìm người nào đắc lực để xử lý, nếu có gì bất lợi liền nói cho ta.”
“Hảo, nô tỳ nhớ kỹ.” Ngọc Hồ thu thập xong liền đi ra ngoài, Gia Nhu cảm thấy bụng nhỏ có chút đau, liền đem thảm nhung đắp lên trên người.
Hôm qua nàng có nguyệt sự, ngày đầu tiên không những nhiều mà lại còn đau, buổi tối đều không có ngủ được. Sau khi Lý Diệp phát hiện liền dùng tay xoa nhẹ bụng nhỏ của nàng thật lâu nàng mới có thể an ổn mà đi vào giấc ngủ. Giờ phút này, nàng dựa vào bàn, nhắm mắt lại liền có cảm giác như hắn đang ở phía sau ôm lấy nàng.
Khóe miệng nàng bất giác hiện lên tươi cười, lúc này Thu Nương tới báo, nói Trịnh thị thỉnh nàng đến viện của Quách Mẫn.
“Đến chỗ Nhị tẩu làm gì thế?” Gia Nhu khó hiểu hỏi.
Thu Nương lắc đầu: “Lão thân cũng không biết, bất quá nghe nói là lão gia đã đồng ý để Nhị thiếu gia nạp cô nương kia làm thiếp, phu nhân hẳn là muốn đi khuyên nhủ Nhị thiếu phu nhân.”
Gia Nhu tuy rằng gả qua đây không được bao lâu nhưng cũng đoán được Quách Mẫn nhất định không dễ dàng đồng ý. Tuy rằng tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, nhưng phu quân nạp thiếp, có người nào làm chính thê mà cao hứng? Nhưng cái nàng bất ngờ chính là Lý Giáng luôn rất chú trọng gia phong, thế mà lại đồng ý để Lý Sưởng nạp Lưu Oanh. Hẳn là có ẩn tình đi.
Gia Nhu lập tức nghĩ tới lúc trước Liễu thị nhập phủ là bởi vì có Mộc Cảnh Hiên, chẳng lẽ Lưu Oanh….? Lại cẩn thận nghĩ lại tình cảnh ngày đó, càng nghĩ lại càng cảm thấy có vài phần khả năng.
Lúc nàng tới viện của Quách Mẫn thì Trịnh thị cùng Vương Tuệ Lan đã ngồi trong nhà chính. Nơi này của Quách Mẫn trang trí bằng một bộ đồ gỗ lê vàng, ngay cả hoa khắc lên tất cả cũng đều là hoa khai phú quý. Đồ vật bày biện cũng tinh xảo độc đáo, trên giá sách còn đặt không ít sách. Trong phòng có đốt huân hương mùi hoa quế, so với chỗ ở của Trịnh thị thì hoa lệ hơn nhiều.
Bây giờ Vệ quốc công phủ đã không còn so được với ngày trước, bất quá lạc đà gầy chết vẫn lớn hơn ngựa.
Quách Mẫn thần sắc bình tĩnh hỏi: “Mẫu thân nói là phụ thân đã đồng ý để Lý Sưởng nạp nữ nhân kia làm thiếp?”
Nàng lại tiếp tục không hề khách khí mà gọi thẳng tên phu quân, Trịnh thị cũng đành khuyên nhủ: “Ngươi cũng thấy rồi. Nhị Lang là thật sự thích nàng, hơn nữa nàng còn đang mang thai hài tử của Nhị Lang….”
Ánh mắt Quách Mẫn trầm xuống, nhìn về phái Trịnh thị: “Nàng có hài tử?”
Trịnh thị gật đầu: “Đã thỉnh y sư đến xem rồi, là thai hơn hai tháng. Lão gia sao có thể nhẫn tâm đuổi nàng đi chứ? Hơn nữa để nàng vào cửa thì cũng chỉ là cái thiếp thất, sau này vẫn phải châm trà rót nước cung phung phụng ngươi. Ngươi không cần lại giận dỗi Nhị Lang, cứ như vậy đối với ngươi cũng không tốt…”
Quách Mẫn cười lạnh hai tiếng, lập tức đứng lên: “Việc đã đến nước này, ta cũng không còn gì để nói nữa, ta liền kêu người đến thu xếp đồ đạc trở về nhà mẹ đẻ.”
Mấy người ngồi đây cũng chưa hề nghĩ tới nàng sẽ có phản ứng như vậy, Vương Tuệ Lan nói: “Ngươi hiện tại về nhà chẳng phải là đúng ý nữ nhân kia sao? Nàng hẳn là còn đang ước gì ngươi biến mất, nhị đệ liền một lòng một dạ quan tâm nàng đấy.”
“Đại tẩu đừng nói mát như thế! Nếu đại ca dẫn nữ nhân khác trở về, còn muốn nạp nàng làm thiếp, ngươi có thể chịu đựng được sao? Nếu chịu được thì Hồ Cơ trước kia….”
“Đủ rồi!” Vương Tuệ Lan vỗ án đứng dậy, “Ta cùng mẫu thân, còn có Tứ đệ muội đều là vì có ý tốt mới tới khuyên ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, còn nói ra những lời như vậy với chúng ta? Ngươi đúng là loại người địch hữu không phân biệt nổi. Sao chính ngươi không tự nghĩ lại xem tại sao lúc trước mới vào cửa, nhị đệ thích ngươi như vậy, mà sau này lại ra cái nông nỗi này? Ngươi chưa hề tĩnh tâm suy ngẫm, cũng chưa hề từng nghĩ nỗ lực níu kéo lại tâm ý của phu quân, bây giờ còn nháo lên nói muốn về nhà mẹ đẻ. Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi về nhà mẹ đẻ thì mọi chuyện liền thay đổi sao? Ngươi cảm thấy nhị đệ sẽ giống như trước mà dỗ ngươi trở về sao? Ngươi tỉnh lại đi.”
Vương Tuệ Lan chưa bao giờ lớn tiếng như vậy, Quách Mẫn nhất thời không cãi lại được, mặt vừa trắng lại vừa xanh. Vương Tuệ Lan nói với Trịnh thị: “Mẫu thân, chúng ta đi thôi, để cho nàng tự mình tỉnh lại. Mẫu thân không cần nói gì hết, ngăn không được liền tùy ý nàng đi!”
Trịnh thị liếc mắt nhìn Quách Mẫn một cái, liền đi theo Vương Tuệ Lan xuống giường đi giày. Vương Tuệ Lan đỡ Trịnh thị ra cửa, nghiêng đầu nói với Gia Nhu: “Tứ đệ muội cũng đi thôi, ta thấy nàng căn bản là không chào đón chúng ta.”
Gia Nhu biết là do Quách Mẫn tổn thương Vương Tuệ Lan nên Vương Tuệ Lan mới không muốn quản nàng nữa. Nàng than một tiếng, cũng định đứng lên. Dù sao nàng cũng không muốn quản chuyện của nhị phòng, Lý Sưởng khi dễ Lý Diệp như vậy, nàng cớ gì mà phải giúp hắn.
Đúng lúc này, Quách Mẫn ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối mình, nghẹn ngào.
“Nhị tẩu, ngươi….”
Quách Mẫn cũng không biết là đang nói với chính mình hay đang nói với nàng: “Lúc trước là hắn cầu thú ta, ta thậm chí còn không muốn gả! Khi đó hắn còn dựa vào Quách gia, đối với ta lúc nào cũng phục tùng vô điều kiện. Hiện tại hắn không cần ta nữa thì liền một chân đá văng, hắn cho rằng ta là cái gì! Ta chính là không muốn đi lấy lòng hắn, ta không muốn ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không có….”
Trong lòng Gia Nhu sinh ra vài phần thương cảm Quách Mẫn. Quách Mẫn của hiện tại cùng nàng của kiếp trước quả thật có vài phần tương tự. Nữ nhân vĩnh viễn đều ngốc như vậy, vĩnh viễn đều là một mình đau khổ.
Gia Nhu nâng Quách Mẫn dậy, để nàng ngồi trên sạp, nói: “Nhị tẩu, lời của đại tẩu cũng có đạo lý. Chính ngươi tự mình suy ngẫm lại xem, nếu ngươi còn muốn cùng nhị ca ở bên nhau, khẩu khí này đành phải nuốt xuống thôi, chờ đến khi Lưu Oanh sinh ra là một nữ hài, nhị ca và phụ thân tự nhiên sẽ không coi trọng nàng. Còn nếu ngươi không thích nhị ca, vậy thì liền về nhà mẹ đẻ đi. Có Lưu Oanh bên kia thổi gió bên tai, nhị ca hẳn sẽ rất nhanh đưa cho ngươi một tờ hưu thư.”
Quách Mẫn ngừng khóc: “Ngươi không cần dọa ta!”
“Ta không dọa ngươi. Thân phận nàng thấp kém như vậy mà vẫn leo lên được người của nhị ca, hẳn là một kẻ rất thủ đoạn. Nàng muốn tiến vào Lý gia, chính là còn phải dựa vào thai nhi trong bụng mình. Nhị ca cùng phụ thân đều hy vọng đó là nam hài, vậy sao ngươi không đi nói với bọn họ, ngươi đồng ý để nhị ca nạp Lưu Oanh làm thiếp, nhưng phải đợi nàng sinh hạ hài tử xong mới tính? Như vậy còn có thể đem lại cho ngươi một cái thanh danh tốt. Bây giờ ngươi nhẫn nhịn thì chính thê của nhị ca vẫn là ngươi, không phải sao?”
Mắt Quách Mẫn sáng lên. Đúng vậy, sao nàng lại không nghĩ ra chuyện này chứ? Tạm hoãn chuyện nạp thiếp lại thì hẳn nàng vẫn tìm ra cách giải quyết. Lúc trước, sau khi Hồ cơ sinh hạ một nữ hài, thái độ của phụ thân lập tức liền thay đổi. Liền tính đến lúc đó lưu lại đứa nhỏ thì cũng là do nàng một tay nuôi dưỡng, thế nào mà không sinh ra cảm tình. So với việc cả ngày đều sống trong hoảng loạn, cách ứng phó này xem ra là tốt nhất.
Hạ quyết tâm xong, Quách Mẫn thanh lãnh nói với Gia Nhu: “Đa tạ Tứ đệ muội khuyên bảo, ta nghĩ thông suốt rồi. Bây giờ đã sắp đến tết, về nhà lúc này cũng không ổn, chờ đến tháng giêng rồi nói sau.”
Gia Nhu biết nàng trọng mặt mũi, cũng đứng dậy nói: “Vậy ta liền không quấy rầy nhị tẩu nghỉ ngơi.”
Từ chỗ của Quách Mẫn đi ra, Ngọc Hồ nhịn không được nói với Gia Nhu: “Nhị thiếu phu nhân này thật đúng là qua cầu rút ván. Quận chúa khuyên nàng nhiều như vậy, còn đưa ra chủ ý cho nàng, thế mà nàng ngay cả câu cảm ơn cũng không nói được.”
Hai tay Gia Nhu trong tay áo nắm vào nhau: “Ta cũng không muốn nghe nàng cảm tạ, chỉ là nhìn thấy từ nàng bóng dáng của bản thân trước kia thôi. Ta không muốn sau này nàng hối hận.”
Ngọc Hồ biết quận chúa đang nói đến vị Hoài Tây tiết độ sứ kia, lúc trước quả thật quận chúa vì nam nhân kia mà muốn sống muốn chết, nếu không phải có một cái tát kia của Đại Vương, có lẽ nàng còn bỏ trốn theo hắn rồi, làm sao có thể gả cho Tứ thiếu gia. Hiện tại Hoài Tây tiết độ sứ cưới Trường Bình quận chúa, bây giờ cũng là lúc xuân phong đắc ý đi.
Gia Nhu ngẩng đầu nhìn thoáng qua trời xanh, tháng giêng là lúc tiết độ sứ từ khắp nơi đổ về Trường An tham gia triều hội, giao nộp tiến phụng. Đời trước, Ngu Bắc Huyền muốn dẫn nàng tới nhưng vì nàng không thích Trường An nên liền từ chối, cuối cùng hắn đành dẫn Trường Bình theo. Hắn cùng Võ Ninh tiết độ sứ có giao tình chính là tại thời điểm này. Nếu không có Từ Tiến Đoan cho hắn mượn binh, hắn cũng không có lòng tin lớn như vậy mà tạo phản.
Nàng có phải nên nhờ Lý Diệp nhắc nhở Quảng Lăng Vương một chút không?