Chương 47: Tàng Châu (Dịch)

Gia Nhu do dự một chút lo lắng rằng Lý Diệp thấy nàng dư hơi xen vào chuyện của người khác. Thật ra nàng cũng đoán được vài phần, dựa vào thái độ của vú già kia, thân thế của tiểu nữ hài hẳn là bí mật. Đôi mắt màu nâu ấy chỉ có thể là huyết thống của người Hồ, cho nên nhất định không phải do Vương Tuệ Lan và Lý Huyên sinh ra. Mà nếu như Lý Huyên có hài tử với nữ nhân khác, Vương Tuệ Lan tất nhiên không vui vẻ gì.

Lý Diệp thấy nàng muốn mở miệng lại thôi, cho rằng nàng có lý do khó nói, liền nói: “Gia Nhu, chúng ta là phu thê, có gì cứ nói ra đi, đừng ngại.”

Gia Nhu ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào khiến cả gương mặt tỏa ra một vầng sáng nhu hòa, càng làm nổi bật vẻ ôn nhuận như ngọc. Hắn rất quan tâm đến cảm nhận của người khác, làm thê tử của hắn quả thật là một điều may mắn.

Trong lòng nàng ấm áp, mở miệng nói: “Vừa rồi khi ta từ chỗ mẫu thân đi về, ở hoa viên gặp một tiểu nữ hài. Vú già nói nàng là nữ nhi của đại ca, nhưng thoạt nhìn nàng có vẻ sống không tốt, còn kêu ta cứu nàng.”

Lý Diệp thở dài: “Ngươi thấy rồi sao. Đại tẩu giấu nàng đi cũng là có nguyên nhân.”

Gia Nhu bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe, Lý Diệp liền nói hết mọi chuyện.

Tiểu nữ hài đó tên là Lý Tâm Ngư, là hài tử duy nhất của Lý Huyên. Mẫu thân nàng là một Hồ Cơ, thời điểm Lý Huyên đánh giặc ở Sóc Phương gặp được nàng. Sau khi Hồ Cơ mang thai, Lý Huyên liền đem nàng về Trường An, an trí ở trong nhà, còn muốn cưới nàng làm vợ. Nhưng Lý Giáng lại phản đối nữ tử có thân phận đê tiện như vậy làm con dâu Lý gia nên đã ép nàng sinh hài tử xong thì phải dọn ra đừng trạch.

Lúc này, Vương Tuệ Lan lại vừa mắt Lý Huyên, trực tiếp cầu Vi Quý Phi bẩm lên Trinh Nguyên Đế. Trinh Nguyên Đế hạ chỉ tứ hôn, Lý Huyên chỉ có thể tuân chỉ. Nhưng chuyện Hồ Cơ lại truyền đến Võ Ninh hầu phủ, thế nên Võ Ninh hầu muốn Lý Huyên trước khi Vương Tuệ Lan gả vào phải tiễn Hồ Cơ đi.

Lý Huyên rơi vào đường cùng, đành phải đưa Hồ Cơ đến đừng trạch để chăm sóc nàng lúc mang thai, sau đó cưới Vương Tuệ Lan.

Hầu hết người trong Lý gia đều biết Lý Tâm Ngư không phải do Vương Tuệ Lan sở sinh, Vương Tuệ Lan tại sao nhốt nàng lại thì đây quả là việc tư. Nhưng Lý Diệp chưởng quản cả một mạng lưới tình báo, tự nhiên cũng biết nhiều nội tình hơn. Những chuyện như vậy hắn thực không biết nên nói thế nào với Gia Nhu.

Gia Nhu thấy hắn dừng lại, nói: “Nếu chỉ là như vậy, đại tẩu tại sao phải giấu nàng đi, không cho nàng gặp người khác? Nếu ngươi thấy không tiện nói ra thì coi như ta chưa hỏi đi.”

Lý Diệp đứng dậy, đi đến bên người Gia Nhu rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Không phải là không tiện mà là những chuyện tiếp theo có chút tàn nhẫn. Ngươi thật muốn nghe sao?”

Gia Nhu gật đầu. Nàng chính là không sợ tàn nhẫn, còn có điều gì tàn nhẫn hơn dụng hình mà nàng gánh chịu đời trước chứ.

Lý Diệp liền tiếp tục nói cho xong.

Sau khi Hồ Cơ sinh hạ Lý Tâm Ngư, Lý Huyên liền ôm hài tử về nhà, ghi vào gia phả, Vương Tuệ Lan cũng không thể phản đối, chỉ có thể nuôi dưỡng đứa bé thật tốt. Lý Huyên lúc đó còn rất sủng ái Hồ Cơ kia, ba ngày hai lần chạy đến chỗ nàng, còn mang theo hài tử đi gặp nàng. Thời điểm hài tử được một tuổi, Võ Ninh hầu tra ra thân phận của Hồ Cơ kia có chút huyền cơ.

Phụ thân của nàng vốn là một quan viên trong triều bị liên lụy trong vụ án của đại trưởng công chúa Duyên Quang nên bị bắt giam trong ngục tới lúc chết, mẫu thân nàng lúc đó mới mang thai nàng phải đi lưu lạc giang hồ. Nàng lớn lên ở Sóc Phương, sau đó gia nhập Hỏa Hiên Giáo. Thời gian đó, triều đình hạn chế tôn giáo, đóng cửa rất nhiều chùa miếu cùng giáo từ. Vì thế, Hỏa Hiên Giáo luôn xúi giục giáo chúng của mình công kích nha thự ở Trường An và rất nhiều nơi, triều đình lúc ấy ra lệnh bắt người ở khắp nơi.

Dưới tình huống này, Võ Ninh hầu nhân lúc Lý Giáng và Lý Huyên chưa kịp chuẩn bị, bí mật độc chết Hồ Cơ. Vốn Võ Ninh hầu cũng không định tha cho Lý Tâm Ngư nhưng Lý Huyên lại lấy lý do bãi quan để áp chế, buộc Lý Giáng phải đồng ý bảo vệ đứa cháu gái này, cuối cùng Võ Ninh hầu cũng chỉ có thể từ bỏ.

Gia Nhu nghe xong, suy nghĩ liền vô cùng phức tạp. Không nghĩ tới thân thế của tiểu nữ hài này lại nhấp nhô như vậy, có chút giống với Ngu Bắc Huyền. Nam nhân kia coi trọng quyền thế, bởi vì để leo đến vị trí Hoài Tây tiết độ sứ, hắn đã phải trải qua cửu tử nhất sinh. Lúc nhỏ hắn ti tiện nên mới khát vọng lớn lên được đứng trên đầu vạn người. Tất cả những người xuất thân như vậy đều có tâm tính cứng cỏi, cuối cùng cũng sẽ đạt được thành công.

Với tư sắc của Lý Tâm Ngư, sau này lớn lên, nhất định sẽ là hồng nhan khuynh quốc. Đáng tiếc đời trước Gia Nhu không có cơ hội gặp được nàng.

“Đại tẩu nghiêm ngặt trông coi nàng như vậy nhưng sẽ không ngược đãi nàng chứ?” Gia Nhu lo lắng hỏi.

Lý Diệp thấy nàng thật quan tâm đến Tiểu Ngư Nhu, kiên nhẫn nói: “Lý gia là danh môn vọng tộc, Tiểu Ngư Nhi cũng là cốt nhục của đại ca, đại tẩu cũng không đến mức ngược đãi nàng. Nhưng quả thật cũng không phải quá tốt, dù sao cũng là chuyện nhà đại ca, chúng ta tốt nhất không nên nhúng tay vào.”

Không phải hắn lạnh nhạt vô tình, hắn cũng cảm thương với Tiểu Ngư Nhi. Nhưng hắn ở giới bạch y, ở trong nhà này cũng không có địa vị gì. Tùy tiện nhúng tay vào chuyện của đại ca, sau này e là Vương Tuệ Lan sẽ nhằm vào Gia Nhu.

Trong lòng Gia Nhu căng thẳng, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng. Lý Tâm Ngư quả thật rất đáng yêu, khó trách nàng dễ sinh lòng trắc ẩn. Nhưng ở trong mắt Vương Tuệ Lan, thứ nữ này chỉ sợ là giống một cái gai vậy. Vương Tuệ Lan gả cho Lý Huyên nhiều năm như vậy nhưng vẫn không sinh được một đứa con, Lý Tâm Ngư hẳn là khúc mắc chắn ngang giữa phu thê bọn họ.

Mà cái khúc mắc này, Vương Tuệ Lan không vượt qua được.

Lý Diệp ôm nàng vào ngực: “Ngươi thích hài tử như vậy thì sao không tự mình sinh một đứa?”

Gia Nhu sửng sốt, ngay cả chuyện nàng thích hài tử mà hắn cũng nhìn ra? Mệnh của nàng dường như không có duyên với hài tử, đời trước cũng là khó khăn lắm mới hoài thai một lần, còn chưa phát hiện ra thì đã mất. Cũng không biết đời này sẽ ra sao.

Lý Diệp nhân lúc nàng còn đang sững sờ liền đưa tay tiến vào trong váy nàng. Chờ đến khi Gia Nhu phản ứng lại thì quần lụa đã bị kéo xuống đến nửa đầu gối, ngón tay hắn dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi cho nàng, cảm giác lạnh lẽo thoải mái làm dịu chỗ sưng đau một chút. Gia Nhu dựa vào trong ngực hắn, chỉ cảm thấy ngày càng khó thở, liền bắt lấy cánh tay hắn, trong mắt như chứa đựng cả đại dương mênh mông đủ để nhấn chìm người khác vào trong đó.

Lý Diệp vốn là tâm không tạp niệm, chỉ muốn giúp nàng bôi thuốc mà thôi, nhưng nhìn thấy nàng như vậy, hắn lại nhịn không được mà cúi xuống hôn nàng. Đầu tiên là tinh tế phác họa lại môi nàng, chờ đến khi miệng thơm của nàng khẽ nhếch liền nhanh chóng đưa đầu lưỡi nhập vào trong miệng nàng, từng chút một xâm chiếm.

Gia Nhu nắm vạt áo hắn, ngửa đầu cùng hắn hôn môi.

Kỹ xảo của người này quả thật quá cao siêu, chỉ hôn môi thôi cũng khiến nàng sinh ra phản ứng. Nàng thật sự khó mà tin tưởng mình là nữ nhân đầu tiên của hắn, trừ phi hắn trời sinh đã giỏi, không cần thầy dạy cũng hiểu.

Chờ đến khi Lý Diệp bôi thuốc mỡ xong xuôi thì xiêm y của Gia Nhu đã cởi đến hông, yếm đỏ thêu tịnh đế liên rơi ở trên giường, tóc mai hỗn độn, gương mặt ửng hồng. Lý Diệp không khống chế được bản thân, hắn chỉ biết mình muốn hôn nàng, âu yếm nàng, nhìn phản ứng của nàng mà sung sướng, thỏa mãn.

Hắn mê luyến nàng còn vượt xa những gì hắn đã tưởng tượng. Đặc biệt, sau khi hưởng hết điều tốt đẹp từ nàng mới hiểu được cái gì gọi là “người dục vô cùng, thực tủy biết vị.”

“Thiếu gia.” Ngọc Hồ ở ngoài kêu một tiếng nhưng không có tiến vào. Vừa rồi, động tĩnh trong phòng có chút không thích hợp nên nàng mới thức thời chỉ đứng ở cửa.

Gia Nhu bị Lý Diệp làm cho động tình, hồn nhiên không phát hiện ra bây giờ còn đang là ban ngày. Thanh âm của Ngọc Hồ đem toàn bộ ý thức còn đang phiêu lãng của nàng kéo về, lập tức trốn vào lòng Lý Diệp, hoảng loạn sửa sang lại xiêm y, xấu hổ không dám ngẩng đầu. Lý Diệp giúp nàng chỉnh tốt lại xiêm y, vỗ lưng trấn an nàng rồi mới trấn định đáp: “Chuyện gì?”

“Vân Tùng nói trong cung có tin tức, muốn bẩm báo với ngài.” Ngọc Hồ căng da đầu nói.

“Ngươi mau đi đi.” Gia Nhu khẽ đẩy ngực hắn, cắn môi. Nàng bị hắn mê hoặc đến đầu óc choáng váng, tinh thần hoảng hốt. Từ khi viên phòng xong, hình như nàng cũng không còn bài xích việc này như trước nữa. Hơn nữa, Lý Diệp dụ dỗ vô cùng cao tay, nàng như con cá cắn câu, trốn thế nào cũng không thoát được.

Nam nhân có thể có rất nhiều nữ nhân, nhưng nữ nhân cả đời chỉ có thể đi theo một người. Nếu không trải qua hai lần, ai mà biết được loại sự tình này từng người khác nhau sẽ đem lại cảm nhận khác nhau.

“Ta ra ngoài một chút rồi về ngay.” Lý Diệp hôn lên mặt nàng, cực kỳ yêu thích bộ dáng như chim nhỏ nép vào người hắn này của nàng. Hắn còn đang lo lắng nàng vì bị mẫu thân bức bách mới buộc phải uống Hồi Xuân Đan để viên phòng với hắn. Nhưng hôm nay thử lại một phen, nhìn thấy nàng cũng thích thú, trong lòng hắn mới thật thoải mái.

Kỳ thật âm dương điều hòa, nam nữ hoan ái, vẫn nên chú ý một chút, như vậy thì phu thê hai bên mới đều có thể sung sướng. Lúc trước, nàng sợ hãi mâu thuẫn chính là do không hiểu kỹ càng về chuyện này. Về sau, hắn chậm rãi chính là vì lưu ý điều này.

Lý Diệp đứng dậy bước ra ngoài, Vân Tùng đã đứng dưới hành lang đợi hắn. Vân Tùng thực không biết có phải mình tưởng tượng hay không nhưng dường như sau khi thiếu gia cưới vợ, phong thái còn sâu hơn trước. Hắn nghe nói Đạo gia gọi cái này là thải âm bổ dương, thiếu gia nếu am hiểu sâu về việc này, biết đâu cũng có ích cho thân thể thì sao.

“Thánh nhân xử lý kinh triệu doãn như thế nào?” Lý Diệp trực tiếp hỏi.

Vân Tùng còn chưa có mở miệng đã bị Lý Diệp đoán ra chuyện gì, âm thầm kinh hãi lắp bắp: “Kinh triệu doãn bị thánh nhân đình quan, muốn hắn ở nhà đóng cửa hối lỗi.”

“Chỉ là đình quan chứ không phải cách chức sao?”

Vân Tùng gật đầu: “Sở Tương Quán kia dù lục soát kĩ thế nào cũng không tìm ra đầu mối, tú bà cùng hoa nương ở đó đều một mực chắc chắn kinh triệu doãn chỉ là khách quen mà thôi. Thánh nhân chỉ có thể kết tội hắn sơ sẩy cương vị công tác, buộc đình quan để điều tra.”

Lý Diệp trầm ngâm một chút, động tác của Thư Vương Vương quả nhiên rất nhanh, thời gian ngắn như vậy mà đã có thể tiêu hủy hết chứng cứ. Thánh nhân xử trí Tằng Ứng Hiền, một phần là để cho phiên vương cùng tiết độ sứ đang trấn thủ biên thùy xem, một phần chính là để cảnh cáo người đứng sau lưng hắn. Mặc kệ nói thế nào thì Tằng Ứng Hiền cũng không thể xuất đầu lộ diện một thời gian.

Kế tiếp liền phải xem thái độ của Võ Ninh tiết độ sứ như thế nào.

*

Võ Ninh tiết độ sứ cai quản Từ Châu, mà vị trí của Từ Châu lại thập phần quan trọng, là nơi Đại Vận Hà đi qua, mang lại phồn hoa mậu dịch đường thủy. Sau khi Thuận Nương đi theo Từ Tiến Đoan đến Vân Châu mới phát hiện mọi chuyện cũng không giống như nàng tưởng tượng. Từ Tiến Đoan lớn hơn nàng rất nhiều, lại tang thê nhiều năm, trong nhà vẫn chưa có tục huyền. Tuổi của nàng cùng trưởng tử của Từ Tiến Đoan không sai biệt lắm, mà Từ Tiến Đoan còn có một nữ nhi, năm nay vừa tròn tám tuổi.

Trừ những điều đó, trong nội viện của hắn còn có rất nhiều cơ thiếp, mỗi ngày tất cả bọn họ đều bận rộn tranh sủng với nhau.

Thuận Nương thường trốn trong góc phòng nhìn mười mấy nữ nhân tranh đoạt đồ vật mà tiền viện ban cho, vì những thứ này mà vung tay đánh nhau.

Nàng rời xa quê hương, đi theo lão nam nhân này, cứ tưởng sẽ có vinh hoa phú quý. Nhưng sự thật là nàng muốn đối đầu với nữ nhân đã theo Từ Tiến Đoan nhiều năm thì còn khó hơn lên trời. Nàng không muốn ngồi chờ chết, nhưng từ khi đến Từ Châu, người nọ cũng chưa từng liên lạc với nàng.

Đêm nay, Thuận Nương nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Bây giờ đã là cuối năm, Từ Tiến Đoan cùng mấy tiết độ sứ muốn tiến phụng phải đi Trường An để bái kiến thiên tử, đã nhiều ngày, trong phủ đều bận rộn vì việc này. Từ Tiến Đoan rời Từ Châu rồi thì tình cảnh của nàng sẽ càng thêm gian nan, cho nên mới lo âu đến nỗi không thể ngủ được.

Yến Nhi đi đến bên mép giường, hỏi: “Tiểu thư, ngài ngủ rồi sao?” Nàng đi theo Thuận Nương tới Từ Châu, dốc lòng chăm sóc, luôn trung thành và tận tâm.

Thuận Nương uể oải trả lời: “Chưa ngủ, có chuyện gì sao?”

Yến Nhi hạ giọng: “Có người muốn gặp ngài, nói rằng nàng từ Trường An đến để giúp ngài. Ngài có muốn gặp một lần không?”

Thuận Nương nghe xong lập tức từ trên giường bò dậy, vén màn lên: “Là người nào? Nam hay nữ?”

Yến Nhi trả lời: “Là một phụ nhân, nô tỳ nhìn khí chất của nàng cũng không phải người bình thường. Cũng không biết nàng thế nào mà vào được phủ, còn tìm đến nô tỳ.”

Thuận Nương nghĩ, tình cảnh hiện giờ của nàng cũng không tốt đẹp gì, không có thứ gì khiến người ta ham muốn, gặp một lần cũng chẳng mất gì: “Ngươi âm thầm dẫn nàng đến đây.”

Yến Nhi nghe lệnh đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã mang một phụ nhân thanh tú đoan trang tới trước mặt Thuận Nương. Thần thái của nàng thực khí thế, hai mắt thanh minh, đích thực không giống người thường. Thuận Nương ngồi trên giường, thấp giọng hỏi nàng: “Ngươi là ai, thêm nữa, là ai phái ngươi tới?”

Phụ nhân không nhanh không chậm mà trả lời: “Phụ danh là Diêu Nương, vốn là nữ quan trong cung. Thời trẻ ta từng chịu ân của Vân Nam Vương phi, nên mới theo lời nàng gửi gắm, đặc biệt tới từ Châu một chuyến để giúp ngài một tay.” Nàng đem ngọc bài trong cung đưa cho Thuận Nương xem, Thuận Nương làm sao mà biết được những thứ này chứ, chỉ hỏi lại: “Là mẫu thân phái ngươi tới?”

Diêu Nương gật đầu nói: “Vương phi biết tình cảnh của tiểu thư ở Từ Châu nhất định sẽ không dễ sống. Khi phụ ở trong cung cũng đã từng hầu hạ các nương nương, nên muốn đem phương pháp trong cung giúp tiểu thư tìm được niềm vui cho sứ quân, thậm chí có thể ngồi đến vị trí phu nhân cũng không khó. Ngài xem, đây là thư của Vương phi gửi cho phụ.”

Thuận Nương lấy thư của Thôi thị lại xem, nàng nhớ rõ bút tích của Thôi thị, còn có cả thói quen đặt bút của nàng, phong thư này hẳn là thật. Nàng đi đến bước đường này, chính bởi vì muốn làm phu nhân của Từ Tiến Đoan, nhưng chỉ cần nghĩ đến mẹ chết thế nào, nàng liền bắt đầu sinh hận ý. Thôi thị thật sự muốn giúp nàng sao? Nàng hiện tại không thể tin bất cứ kẻ nào.

Diêu Nương tựa như biết suy nghĩ của nàng, liếc mắt nhìn Yến Nhi một cái, Yến Nhi liền cáo lui ra ngoài.

Chờ sau khi trong phòng chỉ còn hai người, Diêu Nương mới nói: “Tiểu thư, tuổi ngài còn nhỏ, một số việc vẫn cần ta chỉ điểm. Hiện tại, ngài đang đem cái chết của Liễu di nương trong vương phủ chụp lên đầu Vương phi sao? Nếu ngài biết người an bài ngài tới Từ Châu là ai, hắn đã làm cái gì, ngài khẳng định sẽ không cảm thấy hắn đang giúp mẹ con hai người.”

Diêu Nương ghé vào tai Thuận Nương, nhẹ giọng nói vài câu. Cả người Thuận Nương cứng đờ, hỏi lại Diêu Nương: “Ngươi nói thật không?”

“Thiên chân vạn xác. Liễu di nương vốn là tiểu thư quan gia, lẽ ra ngài cũng đã là thiên kim vẻ vang phú quý. Nhưng chính là vì án của đại trưởng công chúa Duyên Quang mà hai người mới biến thành như hôm nay. Mà tiểu nhân mật báo đó chính là kinh triệu doãn Tằng Ứng Hiền! Ngài nghĩ lại đi, hắn trước đây chỉ là một tiết độ sứ ở vùng xa xôi không ai coi trọng, lấy cái gì mà có thể lọt vào mắt Thư Vương, quan vận hanh thông? Những chuyện này ngài cứ sai người hỏi thăm một chút liền biết ta nói thật hay không.”

Hai tay Thuận Nương đấm vào giường, trong ngực bốc lên hừng hực lửa hận. Diêu Nương nói một chút cũng không sai, mẹ vốn xuất thân nhà quan lại, nàng đáng lí ra đã không phải làm thiếp, mà nàng cũng không phải nữ nhi do thiếp thất sở sinh. Hết thảy những thứ này đều là nhờ kinh triệu doãn kia ban tặng! Hắn lừa mẹ, còn muốn lừa cả nàng, ép nàng đi theo hầu hạ một lão nhân, sau lại mặc kệ nàng ở chỗ này!

Mẹ đã vô tri, nàng không thể đã sai lại càng sai, đến cuối cùng cũng chỉ là một con cờ mặc cho người khác chơi đùa.

Diêu Nương an ủi nàng: “Tiểu thư đừng quá đau lòng, phải biết yêu bản thân mình mới tốt. Chuyện tới bây giờ, ngài chỉ có thể nắm chặt tâm của sứ quân, ngồi lên vị trí phu nhân, sau đó mới có thể báo thù. Dù sao ngài cũng là nữ nhi của Vân Nam vương, vương phủ không thể nhắm mắt làm ngơ được, ta cũng vì trợ giúp ngài mà đến đây. Chỉ cần ngài nói một câu, ta liền tận tâm phục vụ ngài.”

“Hảo, ngươi nói đi, ta nên làm thế nào đây?” Thuận Nương nói. Chỉ cần nàng trở thành phu nhân sứ quân, không chỉ có vinh hoa phú quý, mà sớm muộn một ngày, nàng cũng có thể báo thù rửa hận.

Diêu Nương từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ, đưa đến trước mặt Thuận Nương: “Đây là bí dược Hồi Xuân Đan trong cung, chỉ có nương nương phẩm cấp cao mới có thể mệnh cho Thượng Dược Cục luyện chế, ta phải vất vả lắm mới có được đấy. Chỉ cần một liều liền có thể khiến sứ quân mê muội ngài, ân sủng ngài. Nhưng mà ngài vẫn cần nghĩ cách khiến hắn chú ý đã….”

Thuận Nương vừa nghe vừa gật đầu: “Hảo, ta nghe theo ngươi.”