Chương 46: Tàng Châu (Dịch)

Gia Nhu phái người đi hỏi thăm sự tình vương phủ, chính mình thì ngồi trong phòng, hạ thân đau nhức, hai chân cơ hồ không khép lại được. Cẩn thận nghĩ lại, hiệu lực của Hồi Xuân Đan này dường như không chỉ dừng lại ở người dùng mà đối tượng giao hoan cũng bị ảnh hưởng. Nếu không người như Lý Diệp, sao có thể bị nàng câu dẫn đến không biết tiết chế như vậy.

Khó trách lại được coi là bí dược tỏng cung, người ngoài vô pháp nhìn thấy sự kỳ diệu trong đó. Nhưng đời trước, cho dù Trương Bình có được loại dược này nhưng cũng không thể mang lại niềm vui cho Ngu Bắc Huyền. Có thể thấy được, tình cảm giữa người với người, dược vật không thể gắn kết được.

Nàng ngồi trên giường, nhấc thử hai chân mình, tê, thật đau a. Bộ dáng Lý Diệp ngày thường trang nhược, như thế nào phương diện kia lại không hề yếu ớt? Trong đầu nàng còn lư lại tàn ảnh hắn vùi đầu giữa ngực nàng, hai mắt nhuốm đầy tình dục, cùng với bộ dáng đứng đắn ngày thường quả là vô cùng khác biệt.

Bất quá, ít nhất mọi thứ cũng đều như nàng dự tính, hai người đều sung sướng. Trong lòng nàng vẫn luôn e ngại chuyện này, nhưng lại cảm thấy nếu không viên phòng thì thực có lỗi với hắn. Hiện tại có thể buông xuống được rồi.

“Quận chúa.” Thu Nương đi vào hành lễ.

Gia Nhu nhận ra nàng, chính là lão nhân bên người Lý Diệp.

“Lão phu nhân thỉnh ngài đi qua.” Thu Nương rũ mi nói. Hôm nay nàng phụng mệnh Tứ thiếu gia đến báo cáo, phu nhân nhìn thấy khăn lạc hồng kia liền vui sướng vạn phần. Bất quá, phu nhân vẫn trịnh trọng nói nàng thỉnh quận chúa qua đó, cũng không biết là muốn làm gì.

Gia Nhu vốn định từ chối, nàng hiện tại đến ngồi cũng không ngồi được.

Nhưng Thu Nương lại bổ sung thêm một câu: “Phu nhân thỉnh ngài vô luận thế nào cũng phải đi một chuyến, nói là có việc quan trọng muốn hỏi ngài.”

Gia Nhu biết là trốn không được, chỉ có thể thay đổi xiêm y, để Ngọc Hồ đỡ, chậm rãi đi đến chỗ ở của Trịnh thị.

Hôm nay Trịnh thị đặc biệt hào hứng, mặc một thân đại thường màu son thêu mây trôi, trên đầu còn cài trâm phượng đính châu, kỳ lạ là, Quách Mẫn không hiểu sao cũng có mặt ở chỗ này. Nàng mặc vày dài màu tím hình liên châu, khác một lớp sa mỏng bên ngoài, vấn tóc cao, cài một đáo hoa lụa bắt mắt.

Quách Mẫn nhìn Gia Nhu đi đường liền biết đêm qua xảy ra chuyện gì. Nàng từng hỏi đo Vương Tuệ Lan về dược lực của Hồi Xuân Đan, dù sao cũng chỉ bán tin bán nghi. Với Quách Mẫn mà nói, loại mị dược này chỉ là thủ đoạn hạ lưu, nàng khinh thường dùng nó để vãn hồi tình cảm của Lý Sưởng. Nhưng nhìn đến thần thái phong vận của Mộc Gia Nhu sau khi thừa hoan, nàng lại nảy sinh ham muốn.

Nghe nói Hồi Xuân Đan này không những khiến nữ nhân thích thú mà còn khiến nam nhân hùng phong đại triển. Ma ốm như Lý Diệp kia mà còn khiến người ta dễ chịu như vậy, huống chi là Lý Sưởng? Quách Mẫn khuê phòng tịch mịch, đã thật lâu không cùng Lý Sưởng làm chuyện này. Mỗi lần Lý Sưởng hứng thú, chỉ cần nhớ đến hắn ở bên ngoài nuôi nữ nhân khác, nàng liền cảm thấy ghê tởm, không muốn đẻ hắn chạm vào. Dần dần, Lý Sưởng cũng không chạm vào nàng nữa, mà nàng lại không thể cúi thấp đầu lấy lòng hắn.

Cho nên nàng mới sinh ra hứng thú với Hồi Xuân Đan, cố ý đến đây chờ Mộc Gia Nhu chính là để xem dược hiệu thế nào. Hiện giờ đã thấy được, liền nói với Trịnh thị một tiếng rồi rời đi trước. Xưa này nàng đều cao ngạo lãnh đạm, Trịnh thị cũng đã quen rồi.

Gia Nhu khép hai chân lại, ngồi quỳ trên giường, hít sâu nói: “Mẫu thân kêu ta tới là có chuyện gì vậy?”

Sau khi Trịnh thị biết nàng cùng Lý Diệp đã viên phòng cũng nhìn nàng thuận mắt hơn một chút, cho dù chần chừ, nhưng vẫn tính là biết nghe lời. Sớm biết Hồi Xuân Đan có tác dụng như vậy, nàng đã xin Vương Tuệ Lan từ lâu rồi, nói không chừng còn có thể bế tôn tử sớm một chút. Trịnh thị nói: “Ta vừa rồi nghe Quách Mẫn nhắc tới hôm qua vương phủ xảy ra chuyện? Sao các ngươi không có ai nói tiếng nào với ta?”

Gia Nhu trả lời: “Chỉ là việc nhỏ, bây giờ đã giải quyết xong rồi, nên mới không muốn kinh động đến ngài.”

“Như thế nào là nhỏ? Nghe nói đã nháo đến trong cung rồi. Ngay cả Võ Ninh hầu phủ cũng bị liên lụy, Tuệ Lan còn phải hồi phủ rồi.” Trịnh thị không lo lắng điều gì ngoài chuyện vương phủ liên lụy đến Lý Diệp. Hắn thật vất vả mới đỗ tiến sĩ, chờ đến năm sau còn phải tham gia thuyên tuyển của Lại Bộ. Khó trách trong nhà không ai xem trọng cuộc hôn nhân này, cục diện hiện tại của Nam Chiếu quả thật rối rắm.

Gia Nhu nhíu mày, sao lại liên lụy đến Võ Ninh hầu phủ? Hôm qua lộn xộn, nàng bị cha giục về, nên cũng không biết rõ ràng chân tướng sự việc.

Trịnh thị thấy bộ dáng mơ hồ của nàng càng được nước làm tới: “Nghe nói biểu công tử Võ Ninh hầu phủ đến Sở Tương Quán tìm hoa nương, mà hoa nương kia lại có quan hệ thân mật với Vân Nam vương phủ các ngươi nên không muốn hầu hạ hắn. Vì thế mà biểu công tử bị người ta đánh sống dở chết dở, bây giờ chỉ con thoi thóp. Đó chính là cháu trai bên ngoại của phu nhân Võ Ninh hầu đấy, hầu phủ nhất định sẽ không để yên đâu. Võ Ninh hầu là người thế nào, ngươi hẳn đã nghe nói rồi chứ?”

Gia Nhu không biết người Mộc Thiệu đánh lại là người của Võ Ninh hầu phủ. Nàng đương nhiên nghe qua Võ Ninh hầu chính là quân hầu, trong tay nắm binh quyền, Kim Ngô Vệ cũng là do hắn quản lý. Hắn tuổi trẻ đã lập nên chiến công hiển hách, lại xuất thân từ Thái Nguyên Vương thị, nhắc đến Vương gia thì đây cũng là nhất đẳng hào môn quý tộc trong thành Trường An. Nếu không, Vương Tuệ Lan vốn không phải người hoàng tộc mà có được phong hào huyện chủ là chuyện không thể nào.

“Mẫu thân, chuyện đó không liên quan đến Vân Nam vương phủ, tuy là gia nô của bá bá ta phạm tội nhưng hoa nương kia lại là do kinh triệu doãn giới thiệu cho hắn. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, cha ta sẽ chịu hết trách nhiệm, tuyệt đối không liên lụy đến lang quân.” Gia Nhu nói.

Trịnh thị nghe nàng phản bác như thế cũng mạnh miệng nói: “Ta cũng không phải hù dọa ngươi. Nếu ngươi nghe đến chuyện của Đại Lang….”

“Phu nhân!” Tô Nương ở bên cạnh nhắc nhở một câu, Trịnh thị liền đem lời muốn nói ra thu lại, “Thôi, không có việc gì thì tốt. Đêm qua ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Gia Nhu biết chuyện viên phòng nhất định có hạ nhân nói cho Trịnh thị nghe. Nàng hành lễ cáo lui, Ngọc Hồ đỡ nàng trở về, trên đường hỏi: “Quận chúa, câu mà phu nhân bỏ lửng kia là muốn nói gì?”

Gia Nhu lắc đầu. Nếu đã có quan hệ với Lý Huyên, Tô Nương lại không cho nói thì chắc là bí sự trong nhà rồi, nàng mới gả về đây, cũng không tiện hỏi nhiều. Trừ bỏ ngày thứ hai sau thành thân, nàng chưa từng thấy Lý Huyên. Hình như hắn không ở nhà mà là đóng tại doanh trại Thần Sách Quân. Ngọc Hồ lại nói: “Còn có, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia thành thân nhiều năm nhi vậy sao còn chưa có hài tử?”

Nói đến điểm này, Gia Nhu cũng cảm thấy kỳ quái. Lý Giáng có thiếp thất, chỉ là không sống trong Lý gia mà thôi. Mà Lý Huyên cùng Lý Sưởng trong nhà cũng chỉ có chính thê. Bất quá tuổi của bọn họ cũng không nhỏ, tại sao vẫn chưa có hài tử?

Các nàng đi ngang qua hoa viên, một cỗ mùi hương hoa mai bay đến. Gia Nhu nghỉ chân ngay bên dưới hành lang có hồng mai mới nở, sáng lạn như hà. Nàng nhớ rõ ngu viên Thái Châu trồng rất nhiều hoa mai, mỗi năm đến lúc nở rộ, Ngu Bắc Huyền đều để bá tánh tự do đi vào thăm thú. Tuy nàng thích nhất là mẫu đơn, nhưng cũng đánh giá cao phẩm cách của hoa mai.

Đây là loài hoa Ngu Bắc Huyền thích nhất. Hắn nói hoa mai sinh ra trong giá lạnh, vì thế mà luôn kiêu ngạo, cao quí. Giống như tính cách của hắn, vĩnh viễn không chịu thua.

Bỗng nhiên, một nữ hài mặc miên cừu từ sau cây hoa chạy ra, vấp phải đâu đó mà ngã gục trên đất, lã chã chực khóc. Gia Nhu vội vàng nói với Ngọc Hồ: “Mau qua đó nhìn xem.”

Các nàng đi đến trước mặt nữ hài, Gia Nhu cúi xuống muốn ôm nàng dậy. Nàng ngẩng đầu, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng tựa bạch mai, nhưng tròng mắt lại là màu nâu thẫm. Gia Nhu lắp bắp kinh hãi, ánh mắt này…?

“Tiểu thư!” Phía sau có tiếng vú già kêu lên, chạy đến nhìn thấy Gia Nhu thì ngây ngẩn cả người. Nàng chưa từng gặp Gia Nhu nhưng nhìn khí chất và cách ăn mặc của nàng cũng đoán được là Ly Châu quận chúa mới gả tới, vội vàng hành lễ.

Gia Nhu hỏi nàng: “Đây là ai thế?”

Vú già ấp úng, Ngọc Hồ nói: “Quận chúa hỏi thì ngươi phải trả lời, có gì mà không thể nói chứ? Ấp a ấp úng làm gì?”

Tiểu nữ hài tự mình từ trên mặt đất bò dậy, nhút nhát sợ sệt mà trốn sau lưng Gia Nhu, tay nhỏ nắm chặt lấy váy nàng, giống như thực sợ hãi. Gia Nhu trìu mến vuốt đầu nàng, hỏi lại vú già kia: “Ngươi cứ nói ra đi, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Vú già thấy không gạt được nàng, mới rũ mắt nói: “Đây chính là nữ nhi của Đại thiếu gia.”

“Đã là nữ nhi của Đại Lang quân, tại sao ngươi không nói thẳng?” Ngọc Hồ hỏi lại.

“Bởi vì… bởi vì ngày thường huyện chủ không cho nàng ra khỏi viện, nàng nhân lúc lão thân không để ý mà chạy ra…. Quận chúa vẫn nên giao nàng cho lão thân đi.” Vú già duỗi tay, muốn ôm nữ hài kia trở về nhưng nữ hài lại kháng cự: “Ta không muốn trở về, ngươi buông ta ra!”

Hai người cứ thế lôi kéo, tiểu nữ hài quay đầu lại, vô cùng đáng thương mà nhìn Gia Nhu: “Cô cô xinh đẹp, ngài cứu con được không?”

Gia Nhu thực sự không đành lòng nhưng nàng cũng không biết tại sao mà tiểu nữ hài này lại bị Vương Tuệ Lan giam trong viện, nếu tùy tiện ra tay, rất có khả năng đắc tội với đại phòng. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu nữ hài bị vú già lôi đi, thầm nghĩ chờ Lý Diệp trở về nhất định phải hỏi rõ hắn. Nàng muốn ra tay cứu thì rất dễ dàng, dù sao nàng cũng là quận chúa, hạ nhân đó dám làm gì nàng sao. Nhưng vạn nhất Lý Huyên ghi tạc chuyện này lên đầu Lý Diệp, khiến huynh đệ bất hòa thì chính là nàng không phải.

Ngọc Hồ thấy nàng không có ra tay, nhịn không được nói: “Quận chúa thực sự thay đổi rồi. Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ cứu nàng.”

Gia Nhu đã không còn ở cái tuổi có thể tùy ý làm bậy nữa rồi, tuy rằng có đôi khi nàng vẫn xử lý mọi chuyện theo cảm tính, nhưng chỉ cần nhắc đến Lý Diệp, nàng đều suy nghĩ nhiều một chút. Nàng chính là nợ hắn, không thể tiếp tục làm hại hắn nữa.

Gia Nhu tâm sự nặng nề trở về phòng, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh tiểu nữ hài nhìn nàng, khó tránh khỏi nhớ đến đứa bé kiếp trước để sảy. Nàng đối với hài tử vẫn luôn dễ mềm lòng, bất kể là Mộc Cảnh Hiên hay tiểu nữ hài kia.

Lý Diệp trở về, thấy Gia Nhu đang ngồi một mình ngây ngốc bên cửa sổ, liền lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh nàng. Gia Nhu cuối cùng cũng nhận ra hắn, hỏi: “Tại sao ngươi đi vào mà không phát ra tiếng động nào thế? Ta còn không biết là ngươi về rồi.”

“Không phải ta đi không phát ra thanh âm, mà là ngươi suy nghĩ quá xuất thần nên mới không nghe được.” Lý Diệp nhẹ giọng, “Thân mình có chỗ nào không thoải mái không?”

Gia Nhu hạ thân vẫn còn đau đớn, thấp giọng nói: “Ta… đêm qua là lần đầu tiên của ta. Ngươi nói xem có đau hay không?”

“Vừa vặn, ta cũng là lần đầu tiên, cho nên coi như hòa nhau.” Lý Diệp cười khẽ, “Nếu không phải ngươi ăn Hồi Xuân Đan, ta cũng không phải không biết nặng nhẹ như vậy.” Hắn lấy từ trong tay áo ra một hộp dược, “Lúc trở về ta có mua thuốc mỡ, nghe nói dùng ở nơi đó có thể giúp giảm đau. Buổi sáng ta có nhìn thoáng qua, hình như sưng rất lớn.”

Hắn mặt không đổi sắc, tâm không nhảy mà nói những lời như vậy, Gia Nhu lập tức đỏ mặt: “Ngươi làm thế nào mà biết là Hồi Xuân Đan? Còn có ngươi….” Như thế nào có thể tùy tiện nhìn chỗ kín của nàng chứ. Bất quá ngẫm lại, đêm qua có chỗ nào trên ngươi mình mà hắn chưa thấy chứ, cũng không có gì bất hợp lý cả.

Lý Diệp nói: “Ngươi sẽ không ăn bậy dược ở bên ngoài, vậy hẳn là do mẫu thân đưa cho ngươi. Bất quá, dược này có ba phần độc, về sau đừng lấy chính mình ra đùa giỡn. Lại đây, ta giúp ngươi thoa dược.”

Gia Nhu trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn đi qua, gấp gáp nói: “Ta…ta lát nữa kêu Ngọc Hồ làm là được rồi. Ngươi cứ để đồ ở đó đi, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Lý Diệp cũng không miễn cưỡng nàng, hỏi: “Chuyện gì thế?”