Chương 48: Tàng Châu (Dịch)

Hôm qua là trận tuyết đầu tiên ở Trường An vào năm nay. Trận tuyết lớn đổ rào rào suốt một đêm, che lại cả tòa thành Trường An. Tới ngày thứ hai, bách hộ ngàn gia đều bị chôn vùi trong màu tuyết trắng xóa, vạn dặm đóng băng.

Gia Nhu bị tiếng mấy tù nữ đang vui đùa bên ngoài đánh thức. Nàng chậm rãi mở to mắt, nhìn đến đường cong nhu hòa của cằm nam nhân bên cạnh, chính mình còn bị hắn ôm vào ngực.

Gia Nhu lẳng lặng nhìn dung mạo ngủ say của nam nhân ấy, lông mày vừa dài vừa đậm cơ hồ duỗi đến thái dương, lông mi đen dài, phía dưới là mũi cao thẳng và đôi môi hơi nhợt nhạt. Thật là một nam nhân tuấn mỹ. Ánh mắt nàng ngừng ở môi hắn, cơ hồ lập tức cảm nhận được xúc cảm mềm mại ấm áp kia, nhớ đến chuyện đêm qua hắn làm, hai tai lập tức nóng lên.

Hắn yêu quý thân mình của nàng nên không có hàng đêm đòi lấy, nhưng lại biến đổi đa dạng những phương pháp làm nàng sung sướng. Đêm qua, môi lưỡi hắn lưu luyến giữa hai chân nàng, hăng hái lục lọi tìm kiếm, khiến nàng thực mau đạt tới cực hạn. Sau đó, bọn họ lại thuận lý thành chương mà làm một lần, nàng cũng không biết tại sao mà chuyện giường chiếu lại có nhiều lạc thú như vậy, thậm chí mỗi ngày đều bắt đầu có một chút chờ mong.

Hơn nữa, sau khi cùng Lý Diệp thân thiết, nàng luôn ngủ rất ngon lành an ổn, chưa từng mơ thấy ác mộng. Nam nhân này giống như một đạo cường quang rót vào sinh mệnh nàng, dĩ vãng như khói mù dần bị hắn xua tan. Rõ ràng mới thành thân chưa đến một tháng, hắn đã đem lại cảm xúc mãnh liệt như thế đến cho nàng, ngẫm lại cũng có chút khó tin.

Khóe miệng Lý Diệp nhẽ nhếch, vẫn nhắm mắt như cũ, mở miệng nói: “Đang nhìn gì vậy?” Âm thanh của hắn lúc mới tỉnh ngủ hơi khàn, còn mang theo một tia sủng nịnh không dễ phát hiện.

Gia Nhu hoảng sợ, muốn chui ra khỏi ngực hắn nhưng hắn lại duỗi tay ôm nàng chặt hơn, đưa đầu qua trao nàng một cái hôn thật dài. Đôi tay Gia Nhu ấn trên vai hắn, nàng cảm giác được nóng rực của hắn đang chạm vào mình. Nam nhân mới tỉnh ngủ luôn rất nguy hiểm.

Thật vất vả mới chờ được đến khi Lý Diệp rời khỏi môi nàng, nàng thở gấp nói: “Ta… ta hình như nghe thấy tiếng tuyết rơi, ta muốn đi xem!”

“Ngươi thích tuyết sao?” Lý Diệp thuận theo mà buông nàng ra. Cuối mỗi năm ở Trường An đều có tuyết, hắn nhìn đã sớm quen mắt.

Gia Nhu sửa sang lại cổ áo, ngồi dậy: “Cũng không phải rất thích, chỉ là cảm thấy mới mẻ thôi. Ở Nam Chiếu không có tuyết, chỉ có băng trên đỉnh Thương Sơn là quanh năm không biến đổi. Ta muốn nhìn một chút cảnh tuyết rơi xuống viện tử trông thế nào.” Nàng khoác áo bước xuống giường, như một hài tử tung tăng chạy đến bên cửa sổ, đẩy mạnh một cái.

Gió bắc gào thét thổi vào phòng, đem theo một cỗ hương vị lạnh băng mà sạch sẽ. Tuyết mới rơi hôm qua nhưng trong viện, tuyết đã tích dày một tầng, thiên địa đều trắng xóa. Nóc nhà, ô ngói đều bị tuyết bao trùm, mái hiên biến thành băng lăng, cành khô trong viện cũng bị tuyết đọng lại nặng trĩu cong xuống. Còn có mấy vú già và gia đinh từ đầu tới chân bọc kín mít đang quét tuyết, tỳ nữ trẻ tuổi thì vui vẻ ném tuyết, tuyết cầu bay tới bay lui, khắp nơi là một mảnh hoan thanh tiếu ngữ.

Lý Diệp cầm theo ngoại thường dày nặng đi đến phía sau Gia Nhu, khoác lên người nàng, cúi đầu hỏi nhỏ bên tai nàng: Như thế nào, có hài lòng không?”

Gia Nhu nhỏ giọng nói: “Ta có thể ra ngoài chơi không?” Nàng hỏi là muốn xin phép cho chính mình đi ra ngoài, nàng biết thân thể hắn không tốt nên cũng không ép buộc hắn cùng đi. Nhưng khẩu khí dè dặt này của nàng nghiễm nhiên là bộ dáng hết thảy nghe lời phu quân. Ngay cả chính nàng cũng chưa phát giác, trong quan hệ của bọn họ, Lý Diệp đã chiếm thượng phong, đủ để áp chế nàng.

Nam nhân này ngoài mặt thì ôn hòa, nhưng thật ra trong cốt tủy lại vô cùng cường thế, rất giỏi làm chủ thế cục. Chỉ là hắn thâm tàng bất lộ, tuyệt đối không để người khác phát hiện ra điều này.

Lý Diệp nhìn hai mắt nàng đều đã sáng lên, không nhịn được nở nụ cười. Thân thể hắn quả thật không cho phép ở ngoài trời tuyết lâu, cũng không có ý định bồi nàng, liền nói: “Ăn mặc ấm một chút, đừng để bị cảm lạnh.”

Gia Nhu vui vẻ đáp ứng, lớn tiếng kêu Ngọc Hồ tiến vào thay quần áo, đem bản thân bọc lại kín mít, vui vẻ mà chạy ra bên ngoài trời tuyết.

Lý Diệp ngồi ở cách gian phía đông đọc sách, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng cười vui vẻ từ bên ngoài.

Hắn nghiêng đầu nhìn ra, trên nền tuyết nổi mật lên thân ảnh linh hoạt vừa tươi cười vui vẻ vừa né qua né lại trốn tránh, đối diện là ba tỳ nữ đang ném tuyết cầu liên tục về phía nàng, bất quá đều không ném trúng. Nàng giống như chú nai con nhảy trên tuyết trắng, đẹp đẽ xuất trần mà vô cùng linh động. Khóe miệng hắn không tự giác mà mang theo ý cười, đôi mắt luyến tiếc rời khỏi thân ảnh nàng.

Nàng mang đến cho hắn rất nhiều cảm giác khác nhau. Lúc trên giường thì giống như đóa hoa hải đường kiều diễm ướt át, ngày thường thì lịch sự nhã nhặn đoan trang, mà bây giờ lại là tiểu cô nương hoạt bát thích chạy nhảy vui đùa. Thật không biết đâu mới thật sự là nàng nữa.

Vân Tùng thấy quận chúa chơi đùa trong sân, liền cầm than mới đến phòng đổi. Hắn nhìn thấy thiếu gia ngồi cạnh cửa sổ mở rộng, vội vàng muốn đi qua đóng vào, Lý Diệp giơ tay nói: “Không sao, ta đã mặc xiêm y rất dày rồi. Ngươi chỉ cần đem chậu than đặt vào gần đây là được.”

Vân Tùng lúc này mới phát hiện từ nơi này có thể nhìn thấy quận chúa trong viện, liền lập tức làm theo. Thật ra, thiếu gia rất sủng ái quận chúa, còn phân phó người ở ngoài cửa viện cẩn thận trông coi, không được cho người khác đến quấy rầy, để cho quận chúa tận hứng chơi đùa. Hơn nữa dường như chính thiếu gia cũng không phát hiện ra ánh mắt hắn khi nhìn quận chúa luôn ôn nhu tới cực điểm.

“Thiếu gia!” Thu Nương ở bên ngoài bẩm báo, “Bên Nhị thiếu gia xảy ra chuyện rồi…”

Lý Diệp thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thu Nương thấp giọng nói: “Nhị thiếu gia mang một người về để nạp nàng làm thiếp. Nhị thiếu phu nhân lập tức nổi điên, đến viện của phu nhân nháo loạn lên. Ngài có muốn đi qua xem không?”

Gia phong Lý gia vô cùng nghiêm ngặt, nam nhâm muốn dưỡng nữ nhân cũng đều phải nuôi bên ngoài. Lý Diệp biết Lý Sưởng ở bên ngoài có nữ nhân, hắn ham mới mẻ, cứ một thời gian lại đổi một người, không nghĩ tới lần này lại để tâm như vậy, thậm chí còn dẫn người về đây.

Gia Nhu chơi mệt, cả người dính đầy tuyết chạy vào, trong tay còn đang nâng một khối tuyết cầu. Nàng thấy không khí trong phòng không đúng lắm, dò hỏi nhìn về phía Lý Diệp. Lý Diệp lấy khăn lau mồ hôi cho nàng: “Gia Nhu, ngươi đi thay xiêm y đi, chúng ta đến chỗ mẫu thân một chuyến.”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Gia Nhu hỏi.

“Ân, nhị ca mang theo nữ nhân về nhà.”

Lúc Lý Diệp cùng Gia Nhu đến viện tử của Trịnh thị đã thấy tỳ nữ, vú già đều đứng trong viện, bên trong còn có âm thanh đổ vỡ.

Trịnh thị ngồi trên giường, đôi mắt trừng lớn nhìn bình hoa bị quăng đổ trong phòng, trong lòng đổ ra giá tiền, thịt đau không thôi. Nhưng nàng thân là bà mẫu, giờ phút này không thể đi so đo chuyện này. Vương Tuệ Lan ngồi bên cạnh khuyên nhủ: “Quách Mẫn, ngươi bình tĩnh một chút. Người cũng đã mang về rồi, ngươi đập phá có ích lợi gì chứ?”

Quách Mẫn đứng trong phòng, lạnh lùng nói: “Đại tẩu nói thật nhẹ nhàng, nếu đại ca đem một nữ nhân từ bên ngoài về, ngươi có thể ngồi yên được không? Ta không đồng ý để nàng ta ở trong phủ, lập tức đuổi ra đi!”

Một câu này của Quách Mẫn đâm trúng chỗ đau của Vương Tuệ Lan, phòng nàng bây giờ còn có một nữ nhi là Lý Tâm Ngư, nhưng còn không phải là do Lý Huyên và nữ tử bên ngoài sinh ra sao? Nàng cũng không hề tình nguyện nuôi dưỡng nó. Quách Mẫn nói với Trịnh thị: “Mẫu thân, ngài nói với phụ thân một tiếng, ta tuyệt đối không cho phép nữ nhân đó ở trong viện của ta.”

Trịnh thị nhất thời cảm thấy khó khăn, lời nói của nàng có trọng lượng với Lý Giáng sao. Hơn nữa, Lý Sưởng cũng không phải do nàng sinh ra, nàng lấy tư cách gì mà can thiệp vào chuyện của hắn?

Lúc này, Lý Diệp dắt tay Gia Nhu đi vào, hành lễ với Trịnh thị.

Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn đều cảm thấy từ sau khi Lý Diệp về nhà, thân thể cũng khỏe ra rất nhiều, vốn là một nam tử chi lan ngọc thụ, dạo gần đây nhìn càng thêm đĩnh bạt xuất chúng. Hơn nữa, tình cảm của hắn và Mộc Gia Nhu vô cùng tốt, hắn không có công danh trong người, cả ngày đều ở nhà bồi thê tử, hai người cùng đi vào như thế quả thật khiến người khác đau mắt. Vương Tuệ Lan cùng Quách Mẫn đương nhiên là vô cùng ghen tỵ.

Bọn họ vừa ngồi xuống, còn chưa mở miệng, Quách Mẫn đã nói lời mỉa mai: “Như thế nào, Tứ đệ và đệ muội đến đây chê cười ta sao?”

Gia Nhu không vui mà nói: “Phụ thân cùng đại ca đều không ở nhà, lang quận chỉ là muốn đề xuất chủ ý nên mới đến đây. Nhị tẩu không cảm kích thì thôi, hà tất gì phải xuyên tạc hảo ý của người khác như thế.”

Quách Mẫn hừ lạnh một tiếng: “Có cái chủ ý gì? Tứ đệ nghĩ ra được biện pháp giúp ta đuổi người đi sao?”

“Ta xem ai dám đuổi nàng đi!” Bên ngoài truyền đến một đạo thanh âm, Lý Sưởng dẫn theo một nữ nhân tiến vào. Gia Nhu nhìn qua, nàng ta quả là mĩ mạo dị thường, yêu diễm tựa như hoa thược dược rúc vào ngực Lý Sưởng, giả bộ nhu nhược kinh hãi, đôi mắt lại không kiêng nể gì mà đánh giá xung quanh. Ánh mắt nàng dừng trên người Lý Diệp, lộ ra kinh diễm thần sắc.

Gia Nhu dựa vào người Lý Diệp, ánh mắt không ngần ngại mà nhìn thẳng nàng ta, nàng ta mới chịu dời ánh mắt đi.

Lý Diệp cúi đầu nhìn Gia Nhu, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”

Gia Nhu không nói, chỉ ôm chặt cánh tay hắn hơn, có vài phần ý tứ tuyên thệ chủ quyền.

Lý Diệp cười một cái, tùy nàng đi.

Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn đều xuất thân từ đại gia tốc, gia giáo đầy đủ, dù cho tình cảm chị em dâu lãnh đạm như nước nhưng vẫn luôn an bình, không hề gay gắt. Nhưng nữ nhân này thoạt nhìn cũng không phải đèn dầu đã cạn. Khó trách Quách Mẫn không thích nàng, Gia Nhu cũng không thích nàng.

Rõ ràng là nữ nhân của Lý Sưởng, tại sao lại nhìn Lý Diệp như vậy? Nàng ta tự coi mình là thiên tiên ai cũng ái mộ chắc.

Lý Sưởng nghe nói Quách Mẫn nháo túi bụi ở chỗ Trịnh thị khiến hắn mất mặt, liền trực tiếp đem người qua đây, làm cho nàng hết hi vọng. Có người khác ở chỗ này cũng không quan trọng, hắn và Quách Mẫn đã sớm không còn cảm tình với nhau. Huống chi, bây giờ Lý Sưởng hắn cũng không cần dựa vào Quách gia nữa. Cho dù là nam nhân có thích một nữ nhân đi nữa, nhưng nữ nhân ấy luôn làm cao, còn không cho hắn chạm vào, ngày ngày trôi qua, thử hỏi ai còn có hứng thú?

Lại nói, hắn vỗn dĩ cũng không thích Quách Mẫn nhiều như vậy.

Lý Sưởng đang độ tuổi xuân, ở bên ngoài có rất nhiều nữ nhân, hắn mới không cần thắt cổ chết trên một thân cây duy nhất, cho nàng vị trí chính thê đã là nể mặt nàng rồi.

“Đây vốn là chuyện trong phòng chúng ta, nếu ngươi đã muốn làm lớn chuyện như vậy thì chúng ta liền dứt khoát nói rõ ràng trước mặt mẫu thân. Ngươi không cho ta nạp thiếp, nhưng ngươi gả vào Lý gia cũng đã mấy năm, có sinh được đứa con nào cho ta sao? Nếu không có, chẳng lẽ còn không cho nữ nhân khác sinh cho ta?” Lý Sưởng nói. Hắn vẫn luôn để cho nàng vài phần mặt mũi, nói thẳng ra nếu Quách Mẫn cứ không cho hắn chạm vào, hắn hoàn toàn có đủ tư cách để hưu nàng.

Quách Mẫn tức giận đến cả người phát run, trước đó nàng mới xin được Hồi Xuân Đan từ chỗ Vương Tuệ Lan, nhưng vẫn chưa có dùng là do không thể hạ thấp mình mà đi lấy lòng Lý Sưởng. Nàng vốn muốn chờ thêm chút thời gian, chờ đến dịp nghỉ lễ tháng giêng của hắn mới đem ra dùng, thế nhưng hắn lại công khai dẫn tiện nhân này về nhà.

“Lý Sưởng, ngươi có biết cái gì gọi là quy củ hay không? Nếu ngươi muốn nạp thiếp cũng phải được chính thê như ta gật đầu. Chính ngươi ở bên ngoài nuôi dưỡng nữ nhân ta đều nhắm mắt cho qua, bây giờ ngươi không nói một tiếng đã dẫn người về là muốn đánh vào mặt ra sao?” Nàng gọi thẳng họ tên Lý Sưởng, Vương Tuệ Lan và Gia Nhu đều lắp bắp kinh hãi.

Các nàng một người là huyện chủ, một người là quận chúa, nhưng ở trước mặt phu quân cũng không dám gọi thẳng họ tên hắn chứ đừng nói đến Lý Sưởng là mệnh quan triều đình, Quách Mẫn không có bất cứ phong hào nào, quả nhiên là thập phần bất kính. Có thể thấy khi bọn họ lén ở chung, Quách Mẫn đã phải nhẫn nhịn thế nào.

Nam nhân cần nhất là thể diện, nhưng nàng lúc nào cũng không cho hắn mặt mũi, quan hệ phu thê có thể nào không đi đến điểm hàn băng?

Trịnh thị luôn không quản việc nhà, bây giờ tự nhiên có người tìm đến liền thấy khó xử, bỗng nghe được Lý Diệp nói: “Việc này vẫn nên chờ phụ thân về rồi giao cho hắn xử trí đi.” Tiếp tục tranh chấp cũng không có kết quả gì. Mẫu thân không đủ trí tuệ để xử lý mấy chuyện phân tranh trong gia đình như vậy mà Quách Mẫn lại là loại người chó cùng rứt giậu.

Lý Sưởng nhìn hắn một cái, chờ đến khi phụ thân về thì Quách Mẫn cũng không nói được cái gì. Đây chính là giúp hắn sao? Nhưng hắn cũng không cần.

Trịnh thị liền đồng ý: “Đúng vậy, Tứ Lang nói có đạo lý. Vị này….. tên là gì thế?”

Nữ tử bên người Lý Sưởng vội vàng trả lời: “Ta gọi là Lưu Oanh, ngài cứ gọi ta Oanh Oanh là được rồi. Trong nhà ta không còn ai cả, duyên trời ban mới gặp được Lý công tử cho ta một chốn nương thân. Nhị thiếu phu nhân yên tâm. Ta chỉ muốn hầu hạ công tử thật tốt, sẽ không tranh giành cái gì với ngươi hết.”

Lưu Oanh cả người thướt tha, chính làm mẫu người mà nam nhân nào cũng thích. So sánh với nàng thì Quách Mẫn quả thực quá cường thế rồi.