Chương 37: Tàng Châu (Dịch)

Được đám người Gia Nhu dốc lòng chăm sóc, thân mình Lý Diệp cũng dần dần khởi sắc, hắn cũng bắt đầu bận rộn hơn.

Sau khi đỗ tiến sĩ, cũng không phải là đã có thể làm quan, bọn hắn còn thải tham gia thuyên tuyển của Lại Bộ. Tốt thì có thể lưu lại Trường An hưởng thụ danh hàm thư lang, tuy chỉ là tiểu quan hạt mè đậu xanh, nhưng bổng lộc cũng không tệ lắm, chức vụ cũng có thể diện. Xấu thì bị thuyên chuyển đến địa phương làm Huyện thừa, chức vụ này không chỉ vất vả, mà muốn thăng tiến thì cũng mất khá nhiều năm mới có thể trở về Trường An.

Đương nhiên mấy năm nay, khảo ra người làm thượng quan cũng không phải ít. Người như Lý Diệp cùng Thôi Thời Chiếu nếu muốn lưng dựa đại thụ cũng không vấn đề gì, dù sao thì bọn hắn cũng có gia môn hiển hách, phụ thân lại giữ chức vị quan trọng, muốn lay động mấy người khảo thí một chút cũng không khó.

Trong mấy ngày này, Gia Nhu nhận được tin tức từ đệ đệ, nói cha cùng mọi người lập tức phải trở về Nam Chiếu. Nhưng dựa theo tục lệ, chờ ba tháng sau khi bái đường, vào gia phả mới có thể hồi môn.

Nàng nghĩ muốn thương lượng với Lý Diệp, liền đi tới cách gian phía đông, nhìn thấy hắn đang vùi đầu viết lách, lại sợ quấy rầy hắn, do dự mãi không mở được miệng. Lý Diệp ngẩng đầu: "Có việc gì thế?"

Gia Nhu tiến đến trước án thư, rũ mắt nói: "Cũng không phải việc gì gấp, ta chờ ngươi làm xong rồi nói."

Lý Diệp để bút xuống, nói: "Không sao, ta đang xem đề thi thuyên tuyển của Lại Bộ năm trước. Quả thật hơi khó, nhưng phụ thân nói cần cù bù khả năng, ta liền đem ra giải mấy đề. Hiện tại đã viết xong, ngươi cứ nói đi." Thuyên tuyển của Lại Bộ không có khả năng làm khó được hắn, khó chính là làm thế nào để không xuất sắc cũng không tầm thường, giấu gọn cái đuôi, không để người khác nhìn ra manh mối. Cái này e là phải hao tổn nhiều tâm trí.

Gia Nhu nói: "Ta ngày mai có thể về nhà một chuyến hay không? Cha và mọi người sắp phải trở về Nam Chiếu rồi. Ta biết dựa theo tục lệ, hiện tại ta không thể trở về. Nhưng Nam Chiếu núi cao đường xa, lần này từ biệt, không biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại. Ta thật sự rất nhớ họ."

Cả hai đời, thời gian nàng sống cùng người nhà đều ít ỏi. Mà lần này tái sinh, nàng cũng không biết có thể vãn hồi cục diện Nam Chiếu hay không, có thể giúp đệ đệ may mắn thoát nạn hay không. Ít nhất là cho tới trước mắt, quỹ đạo của mọi thứ cùng tiền sinh vẫn là khá tương đồng. Vậy nên, trong lòng nàng bất an, muốn trở về nhắc nhở cha một chút.

Lý Diệp nói: "Chuyện này không khó. Lát nữa, ta cần ra cửa một chuyến, chờ ta trở lại sẽ bồi ngươi đi nói với mẫu thân một tiếng. Chỉ cần mẫu thân đồng ý thì không còn vấn đề gì nữa."

Đôi mắt Gia Nhu sáng hẳn lên: "Thật sao? Ngươi đồng ý giúp ta nói chuyện với mẫu thân sao?" Nàng còn đang không biết phải mở miệng thế nào với Trịnh thị, có Lý Diệp giúp đỡ tự nhiên là tốt nhất. Đã nhiều ngày nay khi nàng đi thỉnh an Trịnh thị, Trịnh thị đối với nàng không nóng không lạnh. Có lẽ vì thân phận của nàng là quận chúa, đồng thời cũng là con dâu, Trịnh thị cũng không biết nên đối với nàng như thế nào mới tốt.

Lý Diệp gật đầu, lại hỏi: "Đại bá cùng đường huynh của ngươi lần này cũng tới Trường An sao? Vào ngày rước dâu, hình như ta có gặp được đường huynh của ngươi." Trong số những người cản môn, nổi bật nhất chính là Thôi Thời Chiếu, còn có một người cao lớn trẻ tuổi khác, mặt mày có vài phần tương tự với Mộc Cảnh Thanh, lại có thêm vài phần ổn trọng. Có lẽ chính là nhi tử của Mộc Thành Hiếu, thoạt nhìn cũng không phải người tầm thường.

Dựa theo luật pháp Nam Chiếu thì hắn chính là người thừa kế vương vị đúng nghĩa thứ hai sau Mộc Cảnh Thanh.

Gia Nhu nghe thấy Lý Diệp nhắc tới bá bá, trong lòng khẽ nhảy lên hai cái, trả lời: "Bá bá luôn rất yêu thương ta và đệ đệ, nên mới cố ý đi theo cha đến tiễn ta xuất giá. Nhũ danh của ta cũng là do bá bá đặt." Trong lòng nàng nhẹ than một tiếng, nếu bá bá không làm những chuyện kia thì thật tốt.

"Nga? Thế nhũ danh của ngươi là gì?" Lý Diệp thuận miệng hỏi.

Gia Nhu vừa rồi cũng chỉ là buột miệng nói ra, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi lại, nhưng vẫn nhỏ giọng trả lời: "Chiêu Chiêu." Chỉ có người nhà thân mật nhất mới có thể kêu nàng như vậy, ngay cả Ngu Bắc Huyền cũng chưa bao giờ nghe nàng nhắc đến cái tên này.

Lý Diệp âm thầm nhớ kỹ: "Chiêu Chiêu, nhật nguyệt chi minh", thật là một cái tên hay.

Gia Nhu bị hắn nhìn đến gương mặt cũng nóng lên. Buổi sáng khi tỉnh lại, hắn cũng nhìn nàng như vậy, thật không biết là đã nhìn bao lâu. Hại nàng lúc xuống giường thiếu chút nữa ngã dúi, may là được hắn ôm lại. Hai người ngã lên nhau, hắn cúi đầu muốn hôn nàng.

Nàng lúc ấy nhắm mắt lại, cảm giác được hơi thở ấm áp đã cách môi rất gần, cơ hồ sắp đụng phải. Nhưng Ngọc Hồ lại nghe được động tĩnh của hai người, ở bên ngoài hỏi vọng vào, hắn liền không có tiếp tục. Cho nên, nàng hiện tại nhìn thấy hắn sẽ lại nhớ về chuyện buổi sáng.

Rõ ràng là đã trải qua cả một đời, thật không ngờ mặt vẫn đỏ, tim vẫn rung.

"Lần trước khi rời Trường An, đồ ta đưa cho ngươi, ngươi cất đi đâu rồi?" Lý Diệp ôn hòa hỏi.

Gia Nhu biết thứ hắn nói chính là con dấu kia, lập tức lấy từ lồng ngực ra một cái túi thơm, đặt trên án: "Ở bên trong."

Lý Diệp không nghĩ tới nàng lại mang theo bên người, cười một chút, đem túi thơm thu hồi. Vốn còn định trả lại chiếc khăn thuận đường nhặt được cho nàng những bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý. Khăn tay nàng còn vài cái, thiếu một cái cũng không vấn đề gì, nhưng hắn chỉ có nó là đồ vật duy nhất của nàng, thật sự muốn giữ lại.

Gia Nhu bước ra ngoài cách gian, lập tức ngồi sụp xuống, không ngừng dùng tay quạt gió. Kỳ quái, đang là mùa đông, như thế nào lại nóng như vậy?

Lý Diệp đi đến Ly Sơn, trong nhà tai mắt đông đảo, làm việc gì cũng bất tiện, cho nên mấy năm nay hắn vẫn luôn một mình sống tại biệt thự Ly Sơn, cũng có không gian để làm việc. Đi vào giữa khóm trúc lớn cư nhiên có một mật thất, ai cũng không biết, hắn dùng nó để gửi công văn cơ mật vào. Nhưng công văn này đều ghi lại một ít bí tân năm xưa của hoàng triều, lai lịch cũng có chút quan hệ với ân sư Bạch Thạch Sơn Nhân của hắn.

Khi Bạch Thạch Sơn Nhân vẫn còn làm quan trên triều, thế cục quốc gia đại loạn. Tiên hoàng vì muốn không chế triều thần mà đã để hắn âm thầm thiết lập một hệ thống tình báo chuyên thu thập thông tin. Chờ đến khi tiên hoàng băng hà, hắn cũng lui về ở ẩn, thế gian này chỉ còn có hai người biết đến mạng lưới tình báo ấy, sử dụng nó như một phương tiện để nắm giữ thế cục trong triều.

Lúc hắn lâm chung đã đem toàn bộ quyền hành sử dụng mạng lưới tình báo giao cho Lý Diệp. Không chỉ vậy, mạng lưới tình báo này còn giúp Lý Diệp xóa sạch các dấu vết về quan hệ của hắn với Bạch Thạch Sơn Nhân trong triều đình. Cho nên mấy năm nay, dù Thư Vương có quyền thế ngập trời thế nào cũng không thể tìm ra bất cứ dấu vết nào còn sót lại.

Mà Lý Diệp muốn tuyên bố mệnh lệnh cho các thám tử ở đó phải cần đến một con dấu, chính là cái mà hắn đã đưa cho Gia Nhu.

Hắn lẳng lặng ở trong mật thất một thời gian, xử lý tốt mọi việc mới trở về phòng. Trên bàn cờ vẫn bày ra tàn cục lần trước hắn sắp xếp, chưa bị giải khai. Hắn liền ngồi xuống, một mình đánh cờ với bản thân. Không lâu sau, Vân Tùng ở bên ngoài gõ cửa, nói vào: "Thiếu gia, Quảng Lăng Vương phái người tới tặng đồ cho ngài."

"Cho bọn họ vào đi."

Phượng Tiêu cùng Bạch Hổ đi vào trong phòng, trên tay Phượng Tiêu còn có dược liệu và thuốc bổ. Bạch Hổ đứng bên cửa canh chừng, Phượng Tiêu đem đồ trong tay đưa cho Lý Diệp: "Quảng Lăng Vương dặn dò ngài phải uống thuốc đều đặn. Lần trước bị phong hàn còn chưa khỏi hẳn, nhất định không được khinh suất."

"Trở về thì nói với hắn, ta rất khỏe. Nói vào trọng điểm đi." Lý Diệp nhàn nhạt nói.

Phượng Tiêu đã sớm đoán được Quảng Lăng Vương lại sẽ bị thiếu gia ghét bỏ, liền tiến lại gần vài bước, nói: "Bài thi của thiếu gia quả nhiên đã có người động đến, hẳn là người của Thư Vương. Còn có, Hình Bộ đã kết án, nói việc Giang Ngự Sử sở cáo là khuyết thiếu chứng cứ, Bùi thị lang chỉ bị thánh nhân răn dạy vài câu, ngay cả một chút cũng không bị phạt."

Kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán của Lý Diệp. Hắn chưa từng nghĩ rằng chỉ bằng một Giang Do có thể đánh hạ Bùi Duyên Linh.

"Thu xếp ổn thỏa cho người nhà Giang gia, để bọn họ mai danh ẩn tích, đừng trở về Trường An nữa." Lý Diệp hạ xuống một con cờ đen, nói.

"Dạ, cái này Quảng Lăng Vương sẽ an bài tốt, thiếu gia không cần lo lắng. Còn có, lúc trước thiếu gia muốn chúng ta chú ý đến những người Nam Chiếu có lui tới với Thư Vương, quả thật đã thu được chút manh mối. Một gia nô của Mộc tộc, tên là Mộc Thiệu đã lén gặp gỡ kinh triệu doãn."

Lý Diệp dừng tay lại, đem quân cờ nắm vào lòng bàn tay. Lúc trước, hắn dùng danh nghĩa của Quảng Lăng Vương gửi cho Mộc Thành Tiết một lá thư, trong đó có ý dặn dò cảnh giác, nhưng nội dung trong tin cũng chỉ là suy đoán của hắn, dù sao cũng không có chứng cứ xác thực gì, hắn cũng không cho rằng Mộc Thành Tiết sẽ hoàn toàn tin tưởng. Lần này, Mộc Thành Hiếu vào đô thành, hắn nhân cơ hội để đám người Phượng Tiêu lưu ý, không nghĩ rằng bọn họ lại thật sự tra ra Thư Vương cùng Mộc gia có lui tới. Nếu lưu lại cái tai học ngầm này, đối với Nam Chiếu mà nói, trước sau cũng là một đại biến số.

"Phượng Tiêu, ngươi lại đây." Lý Diệp nói nhỏ vào tai Phượng Tiêu vài câu.

Phượng Tiêu liên tục gật đầu: "Nhưng làm như vậy có làm kinh động tới Thư Vương hay không?"

"Chỉ cần để người Mộc gia tự phát hiện, Thư Vương cũng không quan trọng gì." Lý Diệp chắc chắn nói.

*

Sau giờ ngọ, Trịnh thị ngồi trong phòng khâu vá quần áo mùa đông. Nàng xưa nay đều rất tiết kiệm, không muốn bỏ tiền thuê mấy tú nương, đa phần đều là tự tay mình may vá. Dù sao, sự tình trong phủ cũng do Vương Tuệ Lan quản, nàng nhàn rỗi cũng không có việc gì làm. Tô Nương đi đến bên người nàng, nhẹ giọng nói với nàng: "Phu nhân, ta đã tinh tế hỏi qua. Hình như là còn chưa có đâu."

Trịnh thị suýt chút nữa thì ném cả kim chỉ, cả giận: "Cái gì? Thành thân nhiều ngày như vậy rồi mà bọn chúng còn chưa có viên phòng? Là quận chúa kia tự cho mình là quý gia, không cho con ta chạm vào hay sao?"

Tô Nương thở dài: "Hình như cũng không phải. Nghe nói Tứ thiếu gia cùng quận chúa hàng đêm đều ngủ chung giường, nhưng vẫn không lạc hồng. Lão thân cũng không hiểu tại sao lại như vậy, không bằng ngài hỏi Tứ thiếu gia một chút đi?"

Trịnh thị cau mày suy nghĩ, bắt lấy tay Tô Nương, khẩn trương mà nói: "Ngươi nói xem, có phải Tứ Lang có bệnh kín hay không? Mấy năm trước, ta cũng đưa tỳ nữ đến biệt thự Ly Sơn cho hắn, hắn không những không nhận, còn đem nguyên một đám trả về cho ta. Hay là do thân thể hắn yếu ớt, cho nên phương diện kia cũng là lực bất tòng tâm?"

"Hẳn là không đâu. Lúc Tứ thiếu gia trở về, tinh thần cũng khá hơn trước rất nhiều. Hơn nữa, nghe bọn họ nói, Tứ thiếu gia cùng quận chúa ngủ chung, nói ngủ là ngủ thật, buổi tối rất an tĩnh. Căn bản không có làm...." Tô Nương nói tới đây liền ngừng, để Trịnh thị tự mình hiểu lấy.

Trịnh thị đứng dậy, ở trong phòng đi qua đi lại, càng nghĩ càng cảm thấy không được: "Nam nhân bình thường nào có ai không chạm vào thê tử tân hôn? Nhất định là do quận chúa kia có vấn đề. Ngươi phái người đi hỏi Vương Tuệ Lan một chút, xem Hồi Xuân Đan mà lần trước nàng ta được người trong cung ban cho còn hay không. Còn có, nói nàng ta đưa cho ta một viên, nói là ta muốn dùng."

Tô Nương hoảng sợ: 'Phu nhân, xuân đan đó chính là.... Ngài muốn lấy làm gì? Tướng công cũng đã lâu không đến nơi này."

Trịnh thị trừng nàng: "Ta đã là một bà thím trung niên, dùng mấy thứ này làm gì? Chờ tối nay, ngươi lại kêu quận chúa kia tới đây cho ta."

"Phu nhân, ngài không phải là...." Tô Nương che miệng lại, vội vàng xua tay, "Không được, bị thiếu gia biết..."

"Biết thì như thế nào? Ta cũng không có làm hại nàng. Đan kia chính là đồ tốt mà nương nương trong cung mới được dùng, ngươi cứ lo làm xong là được."