Gia Nhu ngồi ở trong phòng suy nghĩ xem ngày mai nên nói với cha thế nào về việc đời trước. Đao gia cùng Cao gia xảy ra chuyện được mấy năm thì Trinh Nguyên Đế băng hà, Thổ Phiên thừa cơ đánh vào Nam Chiếu. Quận đội Nam Chiếu liên tục bị đánh bại, cuối cùng, đệ đệ cũng chết trận, Vân Nam Vương phủ cũng hoàn toàn bị xóa sổ. Nàng từng cầu xin Ngu Bắc Huyền chi viện, nhưng Hoài Tây tiết và Nam Chiếu lại cách nhau khá xa, ở giữa còn có thế lực của vài phiên trấn khác, muốn xuất binh bằng con đường đó chỉ e là không có khả năng.
Sau đó, Ngu Bắc Huyền đành phải tự mình đến Nam Chiếu một chuyến, nghĩ cách cứu viện cha và mẹ. Sau khi trở về, hắn nói cho nàng, bọn họ còn sống, hắn đã đưa họ đến địa phương an toàn, còn đem thư mẹ viết đưa cho nàng xem. Trong lòng nàng vô cùng cảm kích hắn.
Mấy năm nàng ở cùng hắn, hắn đối xử với nàng rất tốt, hữu cầu tất ứng, nếu không, nàng cũng không có cam nguyện như vậy mà đi theo hắn. Nhưng trong lòng hắn, không điều gì có thể so sánh với nghiệp lớn, thậm chí dù là phải hi sinh bất cứ kẻ nào, hắn cũng không tiếc. Những lời mà đười trước hoạn quan trên pháp trường từng nói với nàng, những lúc ở một mình, nàng cũng đều ngẫm được, chỉ là trước khi chết lại nghe được những lời nhẫn tâm như vậy từ miệng của người khác, nàng quả thực cảm thấy đau đến thấu tận tâm can.
Bao lâu nay nàng vẫn luôn sống một cách lừa mình dối người, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Nàng không thích sa trường, không thích giết người, càng không muốn trở thành loạn thần tặc tử bị toàn bộ bàn dân thiên hạ tập thể công kích. Nhưng nàng lại chọn hắn, xem hắn như phu quân của mình, cho nên bất lể hắn chọn đi theo con đường nào, nàng cũng đều nhắm mắt mà đi theo hắn.
Ngay lúc nàng mình đầy thương tích, chịu đựng nhục nhã bị đem xử tử trước bàn dân thiên hạ, chân tướng tàn khốc liền biến thành giọt nước tràn ly bức nàng chết đi. Cho nên, có được sinh mạng lần này, nàng tuyệt đối sẽ không tiếp tục chọn Ngu Bắc Huyền. Mặc kệ bao nhiêu tình cảm mặn nồng mà hai người đã từng có, bất kể là thật tình hay là giả ý.
Ngọc Hồ từ bên ngoài đi vào, nói với Gia Nhu: "Quận chúa, phu nhân thỉnh ngài đi qua một chuyến."
Gia Nhu vốn đang đợi Lý Diệp về, nhưng bà mẫu triệu hoán, con dâu như nàng cũng không nên khước từ hay kéo dài thời gian, vậy nên liền mang theo tỳ nữ và vú gia của mình rồi đi về phía viện tử của Trịnh thị.
Trịnh thị ngồi công chính khâm nguy ở nhà chính, quả nhiên là một bộ dáng cao cao tại thượng của trưởng bối. Vốn nàng cũng có vài phần kiêng kỵ Gia Nhu. Vương Tuệ Lan mới chỉ là một cái huyện chủ mà đã khí phái như vậy, chỗ nào cũng đè đầu cưỡi cổ nàng. Gia Nhu lại còn là quận chúa, nghe nói còn giỏi cưỡi ngựa bắn cung, còn tưởng rằng nàng ta càng thêm khí phái. Nhưng sau vài lần ở chung, nàng phát hiện Gia Nhu hoàn toàn không có ý định làm giá, càng không bày ra thân phận quận chúa để áp bức nàng, tức khắc cũng tự tin hơn nhiều.
Gia Nhu vào nhà, tả hữu đều hướng nàng hành lễ. Nàng hỏi Trịnh thị: "Không biết mẫu thân tìm ta tới là có chuyện gì vậy?"
"Ta có mấy lời muốn nói riêng với ngươi." Trịnh thị phất phất tay, Tô Nương liền mang theo tỳ nữ đi ra ngoài hết. Tô Nương trước khi đi còn do dự nhìn Gia Nhu một cái, nhưng cũng không thể cảnh báo cái gì, chỉ có thể cúi đầu lui ra. Gia Nhu cũng không có nghi ngờ gì, cũng liền để Ngọc Hồ dẫn mọi người ra ngoài.
Trịnh thị vẫy vẫy tay: "Ngươi tới đây, ngồi bên cạnh ta này."
Gia Nhu theo lời, cởi giày, ngồi xuống bên cạnh Trịnh thị. Trịnh thị mặc trên người một kiện đại thường miên chất hoa văn tường vân, thoạt nhìn có chút cổ xưa. Mùa đông khắc nghiệt, trong phòng cũng không đặt nhiều chậu than nên sàn nhà vẫn rất lạnh lẽo. Gia Nhu chờ Trịnh thị mở miệng, còn Trịnh thị thì vẫn đánh giá nàng.
Dung mạo của nàng ta đích thực là xuất chúng, màu da như bạch ngọc không tỳ vết, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt nhất là đôi mắt, phảng phất ẩn chứa xuân sắc vô biên, nhu nhược động lòng người. Có một đại mỹ nhân như vậy ngày ngày nằm bên người, nam nhân nào có thể chịu được mà không chạm vào?
Trịnh thị nói: "Mỗi ngày ngươi đều tới thỉnh an ta nhưng ta cũng chưa hề hỏi ngươi, ngươi cùng Tứ Lang sống hòa thuận chứ?"
Gia Nhu không nghĩ tới Trịnh thị sẽ hỏi cái này, nhất thời cảm thấy hoảng hốt, ậm ừ mà trả lời: "Lang quân đối với ta rất tốt."
"Ngươi biết là ta không phải muốn hỏi cái này. Các ngươi đã viên phòng hay chưa?" Trịnh thị cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng.
Gia Nhu cũng không phải là người giỏi nói dối, nhưng nếu cứ thành thực báo cáo sẽ chọc tức Trịnh thị. Nàng đã thành thân với Lý Diệp, tuy nàng không có chính miệng nói rằng không cho hắn chạm vào. Nhưng cho tới tận bây giờ, bọn họ quả thực không hề thân cận xác thịt. Cho dù là để vị mẫu thân nào nghe được cũng sẽ cảm thấy kỳ quái không vui.
Thấy nàng không trả lời, Trịnh thị cũng biết tin tức Tô Nương thăm dò được là thật, tiếp tục nói: "Ta nói câu này có thể không xuôi tai nhưng mong ngươi hiểu lấy. Tuy thân phận ngươi tôn quý, nhưng nếu đã gả cho Tứ Lang thì cũng chính là thê tử của hắn. Trong thiên hạ này, có đôi phu thê nào không chịu viên phòng như các ngươi sao? Nếu ngươi thực sự không muốn hầu hạ hắn thì nạp cho hắn một thiếp thất, vì Lý gia ta khai chi tán diệp. Như vậy có thể được chứ?"
"Ta...." Gia Nhu đang định mở miệng, Trịnh thị liền giơ tay ngăn nàng lại: "Ta biết các ngươi trước kia chưa từng gặp nhau, đối với nhau cũng chỉ như người xa lạ, trong lòng ngươi chưa chắc đã tình nguyện gả cho hắn. Nhưng tính tình của con ta, ta là người hiểu rõ nhất. Hắn tuy chưa từng thấy ngươi, nhưng vẫn luôn vì tờ giấy hôn ước kia mà thủ thân như ngọc, ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không có. Tướng mạo hắn, tính tình hắn, có chỗ nào không tốt sao? Trừ bỏ thân mình so với người bình thường suy nhược một chút, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc các ngươi viên phòng đi? Ta thấy hắn vì hôn sự này mà bận rộn tối tăm mặt mũi, thập phần để tâm, nói vậy cũng là vô cùng thích ngươi. Nếu không phải ngươi cự tuyệt, còn có lí do gì khiến hắn không chạm vào ngươi sao?"
Gia Nhu có vài phần hổ thẹn, vô pháp cãi lại.
An tĩnh chốc lát, Trịnh thị lại tiếp tục nói: "Cũng không giấu ngươi, lần này Tứ Lang đỗ tiến sĩ, trước khi ngươi vào cửa đã có vài vị phu nhân tiến cử người đến cho ta, muốn làm trắc thất của hắn. Mấy năm nay, vì hắn chữa bệnh nên rất ít khi ở nhà, ta cũng không có cách nào mà chăm sóc hắn cho tốt. Vốn còn tưởng hắn cưới vợ rồi sẽ có người vì hắn mà đau lòng, biết hàn hỏi ấm. Nhưng hình như xem ra, ta nghĩ sai rồi. Ngươi thân là thê tử, ngay cả việc cơ bản nhất cũng làm không được, đã vậy thì ngươi cũng đừng trách ta nạp thêm tân nhân."
Lời nói của Trịnh thị khiến mặt Gia Nhu lúc đỏ lúc trắng. Trước khi xuất giá, mẹ cũng tinh tế mà dạy dỗ nàng. Nàng cũng không phải là người chưa trải đời, chỉ là có chút kháng cự với chuyện đó, mà Lý Diệp có lẽ đã phát hiện cho nên vẫn luôn không chạm vào nàng. Nhưng tựa như lời Trịnh thị nói, thân là thê tử, làm như vậy xác thật là thất trách.
"Việc chúng ta chưa có viên phòng là do ta sai. Nhưng chuyện nạp thiếp, ta e rằng không thể đồng ý." Gia Nhu hít sâu một hơi, nói: "Đang là lúc tân hôn của ta và lang quân, là thời điểm phát điểm phát sinh tình cảm. Lúc này lại có thêm một thiếp thất xen vào, ta biết phải làm sao đây? Ta sẽ nỗ lực phụng dưỡng lang quân, thỉnh mẫu thân đồng ý."
Nàng nói chuyện tuy khách khí nhưng thái độ lại thập phần kiên quyết. Vừa rồi Trịnh thị nói những lời này chẳng qua cũng là để hù dọa nàng, ra oai phủ đầu chút thôi. Thật muốn nạp thiếp, nhi tử còn không đến nháo với nàng một trận hay sao. Nàng lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ, đặt ở trên án: "Quận chúa còn nhỏ tuổi, cũng chưa có kinh nghiệm. Trong lòng sợ hãi, ta cũng hiểu được. Đây chính là bí dược Hồi Xuân Đan trong cung, chỉ cần nửa viên liền không cảm thấy thống khổ chút nào hết, thậm chí sẽ làm cho ngươi cảm thấy hưởng thụ. Trong cung, rất nhiều nương nương đều trộm dùng để thừa sủng. Dùng hay không thì chính ngươi xem đi."
Gia Nhu mở to hai mắt, không biết Trịnh thị làm thế nào mà lấy được vật này. Nhưng nàng cũng biết những bí được trong cung, không truyền ra ngoài đều rất huyền diệu, ngày trước Trường Bình cũng có rất nhiều. Nàng cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, cuối cũng vẫn duỗi tay đem bình dược thu vào.
"Tứ thiếu gia..." Bên ngoài truyền tới tiếng của Tô Nương, ngay sau đó Lý Diệp liền bước vào.
Hắn vừa về phủ liền nghe nói mẫu thân gọi Gia Nhu tới. Lại nghe nói hôm nay Tô Nương tới hỏi người hầu hạ của hắn một ít việc, liền đoán được mẫu thân muốn tìm Gia Nhu để gây phiền toái. Nhưng lúc hắn vào phòng lại thấy mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi cạnh nhau, giống như chỉ là nhàn thoại việc nhà.
"Lang quân." Gia Nhu nhẹ nhàng kêu một tiếng. Ở trước mặt Trịnh thị, nàng thế nào cũng muốn bày ra bộ dáng thân mật một chút. Gọi hắn như vậy vốn là điều đương nhiên, nhưng nang vừa kêu xong, lại nảy sinh cảm giác không nói nên lời.
Lý Diệp nghe nàng gọi vậy thì lòng tê rần, cởi giày rồi ngồi xuống bên người nàng, bày ra một bộ dáng người bảo vệ mà nói với Trịnh thị: "Mẫu thân nhân lúc ta không có nhà kêu Gia Nhu tới đây có chuyện gì sao?"
Trịnh thị chột dạ mà bưng ly lên, uống một ngụm: "Như thế nào, ta tìm tức phụ của ngươi đến tâm sự, không thể sao?"
Lý Diệp cúi đầu nhìn Gia Nhu một cái, thấy nàng trừ đỏ mặt cũng không có gì khác thường, liền nói: "Đương nhiên có thể. Đúng lúc chúng ta cũng có chuyện muốn nói với mẫu thân. Nhạc phụ đại nhân sắp phải trở về Nam Chiếu, Gia Nhu ngày mai muốn trở về cáo biệt. Tuy rằng không hợp với lễ nhưng cũng là nhân chi thường tình, mẫu thân nói có đúng không?"
Trịnh thị thấy Lý Diệp tự mình mở miệng, biết hắn thiên vị Gia Nhu, nếu nàng không đồng ý thì chính là không cho nhi tử thể diện. Liền thuận thế nói: "Nam Chiếu cách nơi này núi cao đường xa, nàng về sau khó ma gặp được người nhà, quả thật là đáng thương, trở về cũng không sao. Ta đi chuẩn bị vài thứ, các ngươi cùng nhau mang đi, coi như là một chút tâm ý của Lý gia chúng ta."
"Đa tạ mẫu thân. Ta thay mặt cha và mẹ cảm ơn ngài." Gia Nhu cảm kích nói.
"Hảo, không còn việc gì thì trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi." Trịnh thị nhìn Gia Nhu, tăng thêm ngữ khí, "Nhớ kỹ những lời chúng ta mới nói."
Gia Nhu đáp dạ, bàn tay trong tay áo nắm chặt bình sứ, đứng dậy đi theo Lý Diệp ra ngoài.
Tô Nương lúc này mới từ bên ngoài tiến vào, vỗ vỗ ngực nói: "Phu nhân, ngài đừng có hù chết lão thân, lão thân còn cho rằng..."
Trịnh thị tức giận mà nói: "Ngươi cho rằng cái gì, cho rằng ta muốn hạ dược nàng? Nàng chính là quận chúa được triều đình phong hào, ta dám sao? Còn có, ngươi cứ nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tứ Lang lúc tiến vào thì biết nếu ta dám làm cái gì đối với tức phụ của hắn, hắn nhất định sẽ cùng ta trở mặt! Quận chúa kia tốt nhất nên thức thời một chút, nếu nàng ta cứ tiếp tục ngang bướng hồ đồ, ta lại phải thay Tứ Lang nạp thiếp."
Nàng quả thật không thích Gia Nhu, sinh ra đã có sẵn thân phận quận chúa cao quý, cho dù nàng là bà mẫu thì khí thế cũng luôn thấp hơn một nửa, càng không thể coi như con dâu tầm thường mà dạy bảo. Nhưng ai bảo nhi tử nàng lại thích, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn là vô cùng thích, vậy nên những cái khác nàng cũng không nề hà.
*
Gia Nhu cùng Lý Diệp trở về viện của mình, Lý Diệp thấy Gia Nhu không nói tiếng nào, liền nói: "Mẫu thân ở lâu trong nội trạch, tính tình có chút quái gở. Nếu nàng có nói cái gì không thỏa đáng, ta liền thay nàng bù đắp cho ngươi."
Gia Nhu lắc đầu: "Mẫu thân không nói gì cả, chỉ cùng ta hàn huyên chút chuyện mà thôi. Ngươi muốn đi tắm gội không?"
Lý Diệp như thế nào lại không biết tính tình mẫu thân mình, ở nhà vốn không có địa vị gì, đại tẩu cùng nhị tẩu trước nay cũng không cho nàng sắc mặt tốt, vất vả lắm mới có thêm một nhi tức, thế mà lại là một quận chúa tôn quý. Với tính tình của mẫu thân, nàng cũng sẽ không thân thiết với Gia Nhu. Nhưng Gia Nhu lại không cáo trạng gì, ngược lại trong lời nói còn có ý bao che cho nàng, cái này làm cho hắn thật cao hứng.
Nàng sinh ra ở Vân Nam vương phủ, ăn cao lương mỹ vị, mặc gấm vóc lụa là, từ nhỏ đã là quận chúa, nhưng nàng lại không có những tật xấu do được nuông chiều từ bé, ngược lại trong xương cốt còn là thiện lương và bao dung, chẳng hạn như việc đêm đó nàng vì thứ đệ mà đến chùa Sùng Thánh tìm thầy trị bệnh. Đây cũng là điều đã cuốn hút hắn.
Gia Nhu phát hiện Lý Diệp vẫn luôn nhìn mình, bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, muốn xoay người tránh ra. Lý Diệp lại cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo nàng đến trước mặt, một cánh tay ôm lấy eo nàng, cười hỏi: "Vừa rồi lúc ở chỗ mẫu thân, ngươi gọi ta là gì?"
Gia Nhu không phòng bị bỗng nhiên bị hắn ôm vào, đôi tay ấn trước ngực hắn, thẳng tắp nhìn vào cổ áo xanh lá cây của hắn, giả ngu: "Không gọi gì cả. Ta đi kêu người chuẩn bị đồ cho ngươi tắm gội."
Lý Diệp thắt chặt cánh tay, cả người Gia Nhu đều dán vào trong ngực hắn, hô hấp đều rối loạn. Kỳ thật, sức lực hắn rất lớn. So với nữ tử bình thường, sức của Gia Nhu cũng không tính là nhỏ, dù sao cũng được rèn luyện bắn cung cưỡi ngựa, nhưng ở trước mặt hắn, vẫn là kẻ bại trận. Loại sức lực này sao lại phát sinh trên người một kẻ quanh năm bệnh tật ốm yếu được chứ?
Lý Diệp nâng cằm nàng lên, nhìn vào mắt nàng. Đôi mắt này tràn ngập linh khí, năm đó khi nàng một thân nho nhở bò đến bên người hắn, đôi mắt ấy cũng lưu lại một ấn tượng thực sâu sắc trong lòng hắn, linh động như nai con nhảy trên núi đá. Sau khi lớn lên, nàng lại có thêm vài phần mỹ lệ động lòng người, khiến người ta khó mà dời mắt được.
Hắn cúi đầu hôn nàng, lông mi nàng có chút run rẩy, mí mắt truyền đến một hồi ấm áp, sau đó liền nhắm hai mắt lại. Hắn hôn thực nhẹ, đầu tiên là dừng lại trên chóp mũi đĩnh kiều của nàng, sau đó chạm vào môi. Tuy chỉ chạm nhẹ một chút liền rời đi nhưng Gia Nhu vẫn không mở mắt ra.
Có một số việc, sớm hay muộn đều phải tới. Huống chi, nàng cũng không có chán ghét hắn.
Lý Diệp cảm nhận được người trong ngực mình cứng đờ, liền duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, cúi đầu xuống hôn nàng lần nữa. Đông thường dày nặng, hơn nữa, bọn họ đều mặc ngoại thường bên ngoài, thế nên hắn cũng chỉ có thể sờ đến miên cừu. Nhưng làn da lộ ra trên cổ nàng trắng tựa ngưng chi, nói vậy cơ thể nàng cũng sẽ mịn màng như thế.
Hô hấp của hắn dần dần thô nặng, nàng phảng phất như mật ngọt hoa thơm, mềm mại, ngọt ngào, lý trí của hắn trở nên mất kiểm soát, chỉ tham luyến nàng ngày càng một nhiều hơn. Chờ sau khi người trong ngực dần thả lỏng, hắn dùng một tay bế nàng lên, đặt ở trên giường.
Gia Nhu thở dốc thật mạnh, ngơ ngẩn mà nhìn hắn. Nàng biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, quang mang trong mắt hắn, nàng thập phần quen thuộc. Tuy rằng sợ hãi, nhưng nàng cũng chỉ nhắm mắt lại.
Màn phủ xuống, xiêm y dày nặng từng lớp từng lớp rơi xuống trên giường, trong giường, không khí ấm áp như xuân.
Gia Nhu nhắm mắt lại, nàng có thể cảm nhận được động tác của hắn thực ôn nhu, phảng phất tinh mịn tựa mưa xuân. Chờ đến khi thân thể tinh tráng của hắn phủ lên, lưu luyến hôn lên ngực nàng những nụ hôn ướt át, nóng bỏng, nàng cũng khó tránh khỏi bị khơi lên một ít tình dục.
Mà khi nam nhân tách hai chân nàng ra, dùng tay thử độ ướt át của nàng, thời điểm chuẩn bị tiến vào, hồi ức của kiếp trước liền như hồng thủy vọt vào tâm trí nàng, nàng bắt đầu đẩy bả vai Lý Diệp: "Không cần..."
Một màn kéo dài từ lúc trải chăn đến chuẩn bị dung hợp đã khiến thân thể Lý Diệp nóng như lò lửa, khó mà dừng lại ở đây được. Hắn cúi người ôm lấy nàng, ở bên tai nàng khan khan nói: "Đau thì nói cho ta, ta sẽ dừng lại."
Gia Nhu liều mạng lắc đầu, hai chân đá đạp lung tung, thậm chí bật khóc ra tiếng.
Lý Diệp phát hiện nàng thực sự sợ hãi, cả người vì vậy mà kịch liệt run rẩy, kháng cự hắn tiến vào. Nàng vốn dĩ đã nhỏ hẹp, đi vào thập phần gian nan, lại chống cự dữ dội như này, mạnh mẽ áp chế sợ sẽ làm nàng bị thương.
"Không sợ, không có việc gì cả." Lý Diệp dừng lại, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về, an ủi nàng. Trong thân thể hắn còn tích tụ một đoàn hỏa thiêu đốt, nhưng yêu thương mà hắn dành cho nàng vẫn chiếm thượng phong.
Gia Nhu vẫn còn khóc, bả vai đáng thương nấc lên nấc xuống, đầu tóc ướt mồ hôi đều dính ở trên mặt, biểu tình thập phần ủy khuất.
"Là ta không tốt." Lý Diệp vỗ vỗ lưng nàng, "Dọa đến ngươi rồi."
Nàng trong mắt hắn cũng chỉ là tiểu cô nương chưa hiểu thế sự, sợ cũng là điều bình thường. Nhưng hắn lại không nghĩ nàng sẽ sợ hãi đến mức độ này, chỉ biết âm thầm trách cứ mình quá vội vàng. Nhưng đã là tình yêu, lý trí của hắn không khống chế được. Hơn nữa, tình cảm quay ngày tháng càng trở nên sâu đậm, tự chủ của hắn cũng ngày một bạc nhược hơn.
Gia Nhu cũng biết chính mình thật mất hứng, quá vô dụng. Nhưng nàng không khống chế được cảm giác sợ hãi, không phải nàng bài xích Lý Diệp, nàng chỉ bài xích cảm giác bị xâm nhập mà thôi. Nàng dùng một tầng chăn thật dày bọc lấy chính mình, gắt gao muốn quên đi những gì đã trải qua, bất luận là tâm hay là thân thể.
"Thực xin lỗi." Nàng nói với Lý Diệp, "Ta không phải cố ý...."
Lý Diệp lắc đầu, ôn nhu nói: "Cứ từ từ."
Gia Nhu nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn, tuy không có đi tới một bước cuối cùng, nhưng hai người cũng đã thành khẩn nhất mà đối diện với nhau. Nàng không có nghĩ nhiều, nhắm mắt lại, rúc vào ngực hắn, bình yên mà ngủ. Ở bên cạnh người này, luôn mạc danh mà cảm thấy an tâm.