"Đây là vấn đề riêng của huynh đệ chúng ta, quận chúa tốt hơn hết là không nên nhúng tay vào." Lý Sưởng nói.
Gia Nhu lạnh lùng đáp lại: "Phu thê vốn là nhất thể, chuyện này thế nào lại không liên quan đến ta? Lang quân còn đang sốt cao, ta lại thấy nhị ca đẩy hắn. Nếu ngươi không nói rõ ràng, ta liền đi nói cho cha, để ngài tới phân xử. Nhị ca làm quan trên triều, chẳng lẽ lại không biết quan viên hằng năm đều phải làm một bài khảo hạch có nội dung thế nào sao?"
Nàng vừa mở miệng liền nói thẳng vào hai thứ Lý Sưởng để ý nhất, chính là phụ thân và chức quan, làm Lý Sưởng nhất thời không còn lời nào để nói.
Trước giờ Lý Sưởng mỗi lần khi dễ Lý Diệp, Lý Diệp đều không đánh trả, mắng cũng không biết cãi lại. Thế nên, hắn đã sớm coi việc này là hiển nhiên, bây giờ đột nhiên mọc ra một người tới xen vào việc của mình, bảo vệ Lý Diệp, hắn tự nhiên không cao hứng.
Đáng ghét nhất chính là Mộc Gia Nhu có phong hào quận chúa nên hắn cũng không dám vô lễ, chỉ cười nói: "Sao lại cần kinh động đến phụ thân? Hai người chúng ta cũng chỉ là đùa giỡn chút thôi, Tứ đệ, ngươi nói một câu đi?" Trong mắt hắn lộ ra vài phần âm u, lời nói cũng mang theo ý vị cảnh cáo.
Lý Diệp biết hắn xưa nay tàn nhẫn độc ác, hẹp hòi tự phụ, cho hắn chiếm thượng phong cũng không có việc gì. Hắn đi đến bên người Gia Nhu, nói: "Nhị ca không phải cố ý, chúng ta chỉ đùa giỡn chút thôi, không cần kinh động phụ thân."
"Nhưng rõ ràng ta thấy hắn...." Gia Nhu không chịu bỏ qua, bỗng nhiên bị Lý Diệp duỗi tay ôm vào ngực: "Đừng nóng giận, ta không sao." Ngữ khí của hắn ôn nhu như nước, nháy mắt nàng liền an tĩnh lại. Trên người hắn vẫn có hương khí thanh nhã như cũ, mênh mông như biển rộng, phảng phất có thể bao dung vạn vật trên thế gian. Gia Nhu cũng dễ dàng sa vào trong đó.
Lý Diệp ngước mắt nhìn về phía Lý Sưởng, ý bảo hắn rời đi.
Trong trời đêm, đoán mây đen bay đi, ánh trăng lại sáng trong như cũ. Lý Diệp cảm giác được nhân nhi trong ngực thật ngoan ngoãn, cứ thể lẳng lặng dựa sát vào hắn, trong lòng cảm thấy sung sướng. Nàng bảo vệ hắn khiến hắn thật cao hứng. Chỉ là đôi tay nàng buông thong, hoàn toàn không hề có ý ôm lấy hắn, khó trách đáy mắt hắn còn vài phần mất mát. Hắn thấy Lý Sưởng đi rồi mới buông nàng ra, nói: "Trở về thôi."
Gia Nhu gật đầu, nàng vẫn là để ý chuyện của Lý Sưởng. Vừa rồi, nàng mới tắm gội xong, còn đang lau khô tóc thì thấy Vân Tùng trở lại một mình, nói là Lý Sưởng đến tìm hắn. Nàng nhớ rõ một cái liếc mắt kia của Lý Sưởng dành cho hắn ở trên nhà chính hôm nay, trong lòng liền cảm thấy lo lắng, vội khoác áo tới tìm hắn. Vừa lúc thấy được Lý Sưởng đẩy hắn, liền theo phản xạ tiến lên đỡ lấy.
Nàng không biết huynh đệ bọn họ đến tột cùng có thâm cừu đại hận gì mà cứ thấy nhau là giương cung bạt kiếm như thế.
"Trước kia nhị ca cũng khi dễ ngươi như thế sao?" Nàng hỏi Lý Diệp.
Thần sắc Lý Diệp phai nhạt vài phần: "Ta không ở nhà nhiều, cũng rất ít chạm mặt hắn, không phải là luôn như thế."
"Vì sao lại vậy, các ngươi giống như có xích mích gì đó?" Gia Nhu nhịn không được mà hỏi.
Lý Diệp dừng chân lại, Gia Nhu cho rằng mình đã lắm miệng, vội vàng nói: "Nếu ngươi không muốn nói thì không cần nói. Ta chỉ là nghĩ đến thái độ của hắn đối với ngươi, không biết về sau nên ở chung như thế nào."
Lý Diệp lại lắc đầu: "Không có gì không thể nói cả, ta chỉ là đang nghĩ nên phải bắt đầu từ đâu. Trước khi ta sinh ra, nhị ca vẫn luôn được cả thành Trường An công nhận là thần đồng. Nghe mẫu thân nói, khi ta còn mặc tã lót, hắn đối xử với ta rất tốt. Thậm chí, lần đầu tiên ta cầm bút cũng là hắn cầm tay chỉ dạy." Hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm, "Sau đó, ta đến tuổi đi học, bộc lộ một chút thiên phú trong thi văn, bên ngoài liền bắt đầu truyền tai rằng tài năng của ta vượt hơn hẳn hắn."
"Nhị ca tự phụ, khi đó liền đối xử với ta có chút khác lạ. Có một năm, Vệ quốc công phủ tổ chức yến hội trung thu có mời cả ba huynh đệ chúng ta. Vệ quốc công phủ có một đôi kim ngọc, đối với chúng ta lúc đố mà nói, quả thật là tiên cảnh. Tịch thượng Vệ quốc công muốn mọi người phú thơ, người thắng được thưởng mười kim. Ta vì muốn mua một bức tranh mà dốc toàn lực ứng phó, kết quả may mắn thắng lợi. Sau đó, ta mới biết trước kia Vệ quốc công từng hứa riêng với nhị ca, nếu hắn giành giải quán quân liền cho hắn vào Quốc Tử Học đọc sách."
Gia Nhu nghe đến đây cũng đã minh bạch. Lý Diệp cướp đi cơ hội của Lý Sưởng, Lý Sưởng bởi vậy mà ghi hận trong lòng. Tài nguyên của thế gia đại tộc từ trước tới nay đều không được chia đều, người xuất chúng tự nhiên sẽ có nhiều cơ hội hơn, mà kém một chút, chỉ có thể ấm ức chịu đựng.
Đối với Lý Sưởng mà nói, Lý Diệp chính là một cái uy hiếp thật lớn, tự nhiên không thể dung hắn.
Lý Diệp nói xong, liền cười với nàng: "Mọi chuyện là vậy, đều nói hết với ngươi rồi."
Hắn rõ ràng đang cười nhưng Gia Nhu lại cảm thấy hắn có chút khổ sở. Tuy rằng quan hệ nhiều năm nay của cha và mẹ lãnh đạm, nhưng ngày lễ ngày tết, người một nhà vẫn ngồi cùng nhau nói nói cười cười. Bọn họ yêu thương nàng, tuy không có nói ra miệng, nhưng từng tiếng nói, từng cử chỉ đều bộc lộ rất rõ ràng. Nhưng Lý Diệp, hắn thật sự cũng như vậy sao? Có lẽ Trịnh thị còn đối xử với hắn thật tâm, nhưng nếu địa vị của Trịnh thị cũng giống như mẹ nàng, thì hắn đã không phải rời nhà ra riêng.
Hắn quả thật là kẻ cô đơn.
Hai người đi về phòng, Ngọc Hồ đã dọn xong giường chiếu. Nàng đi đến hành lễ, hướng Gia Nhu ái muội cười cười: "Đồ tắm rửa còn ở sau bình phong, nước ấm cũng vừa thêm vào. Vân Tùng nói thiếu gia không thích tì nữ hầu hạ, nô tỳ liền xin phép lui ra, nếu có việc gì ngài cứ việc gọi lại." Nói xong, nàng liền đi ra.
Trong phòng chỉ còn hai người Lý Diệp và Gia Nhu, đèn cũng chỉ còn hai ngọn trước giường, ánh sáng tối tăm mang theo chút ái muội. Lý Diệp nói: "Ngươi cứ ngủ trước đi, ta đi tắm."
Gia Nhu gật đầu, hít sâu một hơi, cởi bỏ áo ngoài, nằm lên giường. Nàng có thể trốn được một đêm, nhưng không có khả năng tránh được cả đời. Đã là vợ chồng, làm sao có thể phân chia giường gối? Nghe thôi cũng thấy buồn cười. Nàng nghe được tiếng nước bên kia, lăn qua lộn lại, không biết là trong phòng đốt than quá nóng hay là chăn đệm quá dày mà mùa đông giá lạnh đến thế, nhưng cả người nàng đều đổ mồ hôi, ướt đẫm cả trung y.
Hơn nữa, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hình vẽ trên tấm lụa, bên tai phảng phất có tiếng thở dốc gấp gáp.
Nàng vội bật dậy, hai tay ôm lấy đầu gối, miệng lẩm bẩm, cố gắng làm bản thân bình tĩnh trở lại.
Ánh sáng trước giường khẽ lung lay một chút, Lý Diệp tắm gội xong, bước ra. Hắn đi đến mép giường, nhìn thấy bộ dáng sẵn sàng chiến đấu của Gia Nhu, bỗng cảm thấy có chút buồn cười, cúi người xuống lấy chăn.
Gia Nhu quay đầu lại nhìn hắn: "Ngươi đi đâu thế?"
"Bệnh phong hàn của ta còn chưa khỏi, ngủ sẽ ho khan, quấy nhiễu ngươi nghỉ ngơi, ngươi cứ ngủ lại trên giường đi." Lý Diệp ôm lấy chăn, Gia Nhu vội dịch đến, ôm lấy cánh tay hắn: "Không được!"
Lý Diệp sững sờ, Gia Nhu không dám nhìn thẳng hắn.
Tay nàng thật nóng, lại còn ướt đẫm mồ hôi, hẳn là mới trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt đi. Đêm qua tỉnh lại, hắn thấy nàng ngủ bên giường, người cuộn thành một đoàn, cẩn thận né tránh không để chạm vào mình, liền biết trong lòng nàng còn bài xích, bởi vậy nên chỉ dám đắp chăn cho nàng.
"Gia Nhu, ta không muốn miễn cưỡng ngươi." Lý Diệp cầm lấy tay nàng, nói. Hắn đương nhiên muốn ôm nàng, muốn thân cận nàng, muốn cùng nàng làm những chuyện thân mật của phu thê. Nhưng hắn cũng sợ sẽ dọa đến nàng, sợ nàng vất cả lắm mới gỡ được chút phòng bị lại vì hành động nóng vọi của hắn mà trang bị lại.
"Không miễn cưỡng, đã thành thân rồi thì nên ngủ cùng nhau!" Gia Nhu kiên trì nói. Hiện tại trong lòng nàng rất loạn, đối với Lý Diệp cảm thấy rất phức tạp, còn cả kí ức kiếp trước kiếp này, nhất thời cái gì cũng cảm thấy không rõ ràng. Nhưng nàng biết, một khi bản thân buông tay, khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng xa. Đây cũng không phải là ước nguyện ban đầu khi nàng gả cho hắn.
Lý Diệp lẳng lặng nhìn nàng một lát, thỏa hiệp mà ngủ trên giường. Gia Nhu lúc này mới buông lỏng tay. Hai người ngủ chung một giường chăn, đương nhiên cũng có đủ loại tâm tư. Gia Nhu khẩn trương đợi một hồi lâu, cũng không thấy hắn có thêm hành động gì nữa, dần dần thả lỏng, nhắm mắt lại.
Trước kia nàng luôn phải uống trộm chút rượu mới có thể ngủ ngon, bởi vì trong lòng nàng giấu quá nhiều chuyện, còn có đủ loại chuyện tao ngộ của kiếp trước đều như ác mộng quấn lấy nàng, khiến nàng luôn ngủ không an ổn. Nhưng đêm qua và tối nay, nàng đều là nhắm mắt một cái, thực mau đã chìm vào mộng đẹp.
Lý Diệp chờ đến khi hô hấp của nàng an ổn mới mở to mắt, quay đầu nhìn nàng.
Giữa hai người có một khoảng cách, nàng gối lên tay mình, tóc dài buông xõa, che lấp nửa dung nhan xinh đẹp như hoa. Hắn dựa người qua, duỗi tay đem tóc dài của nàng đẩy ra, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của nàng. Nàng ngủ thực ngoan, giống như tiểu bạch thỏ dịu ngoan, đáng yêu đến cực điểm.
Hắn nguyện ý chờ, chờ đến một ngày nàng chịu chủ động tiếp cận hắn.
*
Trong phủ Thư Vương, Lý Mô còn chưa nghỉ ngơi. Hắn ngồi phía sau thư án, chờ Tề Diệp đem bài thi của Lý Diệp lại đây. Khoa cử lần này, hết thảy đều nằm trong bàn tay hắn, ngoại trừ con hắc mã Lý Diệp bỗng nhiên giết đến trên bảng vàng này. Tuy rằng đỗ tiến sĩ cũng không có nhiều ý nghĩa gì nhưng khó tránh khỏi bị Lý Mô chú ý.
Người này khi còn bé đã là thần đầu danh chấn Trường An, yên lặng nhiều năm như vậy, cuối cùng lại dùng tư thái cường thế như vậy mà tái xuất hiện trong mắt mọi người. Nói vậy, hắn cũng là một kẻ thú vị.
Tề Việt tiến vào, đem quyển trục trong tay đưa cho Thư Vương: "Bài thi bị giữ ở Lễ Bộ để thánh nhân tùy thời có thể đọc được, không có cách nào mang ra được. Thuộc hạ liền kêu người giỏi vẽ lại bút tích sao chép lại một phần, thỉnh ngài xem qua."
Thư Vương gật đầu, lấy giấy vàng trong túi lụa ra, mở ra đọc dưới ánh đèn.
Tề Việt thối lui về bên cạnh hắn, ẩn trong bóng tối, phảng phất như không tồn tại.
"Trách không được." Lý Mô xem xong liền cười một tiếng, "Ta còn thắc mắc tại sao mấy chủ khảo lại bất bất đồng quan điểm như vậy, thì ra là một tiểu tử cuồng vọng, từ trong con chữ bộc lộ mũi nhọn, châm biếm thời sự, tràn đầy toan hủ cùng chính trực của văn nhân. Nếu không có Lý Giáng đằng sau động tay động chân, ta thật không tin hắn có thể đỗ tiến sĩ."
"Ý đại vương là, người này cũng chẳng phải kinh tài tuyệt diễm gì, chỉ là được Lý tướng công giúp đỡ, mới có thể thi đỗ? Hắn quả thật không có khả năng là..."
Lý Mô gật đầu, đem giấy vàng ném sang một bên: "Ta cũng không nghĩ là hắn. Nhưng thấy hắn lần đầu thi khoa cử đã đỗ, khó tránh khỏi khiến người ta chú ý. Ta còn cho rằng hắn có chỗ hơn người, nhìn bài thi này mới biết được, cũng chỉ thường thôi. Bên người Quảng Lăng Vương có đông đảo môn khách, không cần vội vã, cứ từ từ mà tìm."
Tề Việt đáp dạ, còn nói thêm: "Kinh triệu doãn nhờ người truyền lời, nói gia chủ Mộc thị ở Nam Chiếu vì tham dự hôn sự của Li Châu quận chúa nên hiện giờ cũng ở Trường An, ngài có muốn gặp hắn hay không?"
Lý Mô vân vê cái chặn giấy bằng ngọc trên bàn, khóe miệng khẽ nhếch: "Một cái gia chủ nho nhỏ mà thôi, bổn vương cần gì phải đích thân đi gặp? Chờ tới khi hắn có bản lĩnh làm Vân Nam Vương, có thể làm chủ cả Nam Chiếu thì hãy nhắc lại chuyện này với ta."