Giang Do tố giác Bùi Duyên Linh chẳng qua cũng chỉ là biện pháp Lý Diệp dùng để kéo dài khúc giang yến. Không nghĩ tới tình tình Giang Do lại cương trực như vậy, không nói hai lời liền đâm kiếm tự tử, làm cho dân oán sôi trào. Thánh nhân cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, phẫn nộ đòi tra xét Bùi Duyên Linh chẳng qua cũng chỉ là diễn cho người khác xem.
Quan viên Hình Bộ cùng Đại Lý Tự đã sớm bị Thư Vương thu mua, cuối cùng cái gì cũng đều không tra ra, biến thành bản án không thể xử.
Lý Diệp tuy rằng cũng đau lòng cho một trung thần như Giang Do, nhưng Thư Vương quyền thế ngập trời, lại có tiết độ sứ ở các nơi hợp tác, muốn vặn ngã quả thật không phải chuyện dễ dàng. Những lời này, hắn cũng đã cho người đến nói với Giang Do, chẳng qua đến cuối cùng, Giang Do vẫn lựa chọn như vậy.
Đây chính là khí tiết của văn nhân.
"Biết rõ không có kết quả, sao lại còn muốn nhảy vào đám cháy? Chứng cứ có lẽ sớm đã bị bọn họ tiêu hủy." Lý Diệp nói.
Lý Thuần than một tiếng: "Ta chính là nghĩ tới Giang Ngự Sử dùng cái chết đổi lấy cơ hội điều tra Hộ Bộ này, không thể để hắn hy sinh vô ích như vậy được. Nhưng quả nhiên là ta đã xem thường quyền lực của hoàng thúc, có đôi khi ta cảm thấy chính mình muốn làm chuyện gì cũng thực khó khăn, căn bản sẽ không có kết quả gì."
Lý Diệp nhìn Quảng Lăng Vương bày ra thần sắc thất bại, chậm rãi nói: "Nhớ rõ ngài lúc trước đã cũng ta nói, trên đời này có nhiều phàm phu tục tử, cả đời tầm thường vô vi, chỉ biết cầu ấm no. Mà ngài xuất thân từ hoàng thất, sinh hoạt cẩm y ngọc thực vốn là thứ ở trong lòng bàn tay. Vì trong lòng có chí lớn, cho dù cuối cùng sẽ tan xương nát thịt cũng tuyệt không hối hận. Chính những lời nói này đã đả động ta. Cũng khiến những người đi theo ngài cam tâm tình nguyện trả giá bằng sinh mệnh. Hiện tại, ngài muốn từ bỏ sao?"
Ngữ khí khi hắn nói chuyện thực ôn hòa, thần thái bình tĩnh, không hề có ý tứ trách cứ, lại mạc danh khiến Lý Thuần xấu hổ. Giang Do vừa mới chết, hắn lại có ý niệm uể oải tiêu cực như vậy, thật sự là thẹn với người chết. Nói đến cùng, hắn bất quá cũng chỉ là phàm phu tục tử, tại thời điểm đối mặt với khó khăn, không vượt qua được liền muốn lùi bước.
Nhưng cổ kim thành bại đều quyết định bởi ý niệm này.
Lý Thuần một lần nữa chấn tác lại tinh thần: "Ngọc Hành, kế tiếp nên làm thế nào? Bùi Duyên Linh e là không thể động vào."
"Ngài hà tất sốt ruột? Nếu chủ động vô dụng, chúng ta liền an tĩnh ngồi xem biến, chờ bọn họ lộ ra sai lầm. Lão sư từng nói, người làm đại sự cần nhất là thiện nhẫn, sau đó mới là thiện mưu." Lý Diệp nói, "Võ Ninh tiết độ sứ kia là hồi phục như thế nào?"
Lý Thuần khẽ nhếch miệng: "Từ Tiến Đoan muốn thuận lợi mọi bề, nếu đã không từ chối hảo ý của chúng ta thì cũng nên thu thập chút đồ vật của hoàng thúc. Tuy hắn vẫn là biến số nhưng nếu có thể mang lại lợi ích cho chúng ta, e là Hà Sóc Tam Trấn cũng không còn đáng sợ nữa. Nếu không thể, một ngày nào đó khi Tam Trấn hoặc một phiên trấn bất kỳ khởi binh, hắn cũng nhất định sẽ phản chiến."
Lý Diệp nhìn ba đĩa điểm tâm trên bàn, ánh mắt hơi trầm xuống. Cho nên Tằng Ứng Hiền mới muốn giữ con cờ Từ Tiến Đoan bên người, kiềm chế hắn thật tốt sao? Mộc Gia Nghi thực có bản lĩnh này? Một bên Ngu Bắc Huyền, một bên Từ Tiến Đoan, khống chế chặt chẽ hai phiên trấn Quan Trung và sông Hoài ở trong tay, tiến lên đối phó Hà Sóc Tam Trấn, lui về hạt Giang Nam giàu có và đông đúc.
Thư Vương quả nhiên là kỳ nghệ cừ khôi, hắn không thể không bội phục.
"Được rồi, không đề cập tới những chuyện này nữa. Ngươi đêm qua thế nào?" Lý Thuần ngồi vào bên cạnh Lý Diệp, "Mấy thứ ta đưa ngươi có hữu dụng hay không?"
Trước khi thành thân, Lý Thuần sai người đem rất nhiều bí diễn đồ đưa cho Lý Diệp. Mấy thứ kia, Lý Diệp đã sớm xem qua nên đều đem xếp xó. Lý Thuần thấy hắn không trả lời, tưởng hắn thẹn thùng, dùng cánh tay không bị thương ôm bờ vai của hắn nói: "Trước đây kêu ngươi cùng ta đi Bình Khang Phường Sở Tương Quán, hoa bài nương tử nơi đó thích nhất mấy kẻ ôn nhu tài khí tiêu tuấn thiếu gia như ngươi, cũng dẽ dàng chỉ điểm ngươi một chút chuyện nam nữ. Ngươi lại nhất quyết không chịu đi, hôm qua cũng không khiến quận chúa mệt lòng chứ?"
Lý Diệp không tỏ ý kiến. Đối với Gia Nhu, hắn chưa từng muốn bức ép nàng, hắn muốn nàng thật tình thích hắn mà không phải vì tuân theo hôn ước mà chấp nhận hắn. Ban đầu nàng muốn gả cho hắn cũng là vì muốn nương nhờ gia thế Lý gia, tưởng có thể ra tay tương trợ phụ thân ở Nam Chiếu. Huống chi còn có một Ngu Bắc Huyền ngăn cách hai người, hắn tuy không biết cuối cùng tại sao nàng lại lựa chọn từ bỏ, nhưng nàng cũng đã chính miệng thừa nhận, bọn họ thực sự từng có tư tình.
"A, mặt ngươi sao lại...." Ngón tay Lý Thuần chạm tới sườn mặt Lý Diệp, sau đó đè lên trán hắn, mạnh mẽ đứng lên: "Trán ngươi nóng như vậy, ai cần ngươi chạy loạn thế này? Người đâu, kêu đại phu trở lại cho ta!"
Lý Diệp nói hắn đừng chuyện bé xé ra to, chỉ là có chút nóng lên thôi. Nhưng Lý Thuần không chịu nghe hắn, chỉ chốc lát sau Phương Tiêu đã đem đại phu trở lại. Đại phu bắt mạch cho Lý Diệp, vuốt râu một lúc rồi mới nói: "Thể chất công tử vốn bạc nhược, thường ngày lại ưu tư sâu nặng, không được điều dưỡng tốt, điều này quả thật không tốt cho thân thể. Lão phu kê đơn, chỉ mong phong hàn sớm khỏi mới tốt."
"Ngươi cứ việc kê đơn, cần cái gì cứ nói với ta." Lý Thuần phân phó.
Đại phu đáp lại rồi đi ra ngoài, Lý Mộ Vân bưng bát trà đã nấu thơm ngon lên, nghe thấy Lý Diệp sinh bệnh, ra vẻ quan tâm nói: "Đệ đệ có bệnh sao, có quan trọng không?"
"Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, chỉ là nóng lên một chút, không quan trọng." Hắn khách khí trả lời.
Ở trước mặt Lý Thuần, Lý Mộ Vân không để lộ ra chút ghét bỏ nào, ngược lại rất thân thiết nói: "Trời đông giá rét, thân thể ngươi lại không tốt, vẫn là nên ở nhà tĩnh dưỡng nhiều một chút, đừng có chạy loạn khắp nơi. Ta biết ngươi lo lắng cho Quảng Lăng Vương, nhưng bên này đã có tỷ tỷ chăm sóc rồi."
Lý Diệp nhìn nàng một cái, rũ mắt đáp lại. Tuy phần lớn mọi thứ về hắn đều là ngụy trang nhưng với cảm tình lại thật sự không diễn được thân cận, Có lẽ trong mắt người khác, hắn xưa nay tương đối lãnh đạm, cho nên Lý Thuần cũng không nhìn ra manh mối gì.
Lý Mộ Vân cũng không phải kẻ không biết đạo lý. Biểu tình của nàng có chút cứng đờ, cũng không hề để ý Lý Diệp, nói với Quảng Lăng Vương: "Không bằng cho đệ đệ về nghỉ ngơi trước đi? Ngài bị thương, cũng nên tĩnh dưỡng mới phải."
Lý Thuần dựa vào bàn: "Chờ đại phu kê đơn xong, ta liền để hắn đi. Hai tỷ đệ các ngươi đã lâu ngày không thấy, nhân cơ hội này trò chuyện một chút, ngươi không phải có thứ gì muốn tặng em dâu sao?"
"Đã sớm chuẩn bị xong. Ngài sao với thiếp thân còn để bụng hơn nữa đấy." Lý Mộ Vân kêu tỳ nữ đi lấy, chờ Phượng Tiêu cầm phương thuốc cùng dược liệu lên, Lý Mộ Vân đứng dậy nói với Lý Diệp: "Đệ đệ, ta đưa ngươi ra ngoài."
Lý Diệp hướng Lý Thuần cáo lui, Lý Thuần gật đầu, nhìn hai tỷ đệ sóng vai đi ra.
Đi đến dưới hành lang dài, tươi cười trên mặt Lý Mộ Vân liền mất hết, đuổi tỳ nữ cũng vú già ra xa một khoảng.
Nàng nhàn nhạt hỏi: "Trong nhà có tốt không?"
"Vẫn tốt. Mẫu thân thập phần nhớ tỷ, nếu tỷ có rảnh, có thể về thăm nàng một chuyến."
Lý Mộ Vân quay đầu nhìn hắn một cái, gương mặt này có năm phần giống phụ thân, năm phần không biết giống ai, thế nhưng lại trổ mã vô cùng thanh tuấn. Mẫu thân cũng chỉ là một thứ nữ, tầm mắt hạn hẹp, không thể đem lại cho phụ thân niềm vui. Nếu không phải nàng từ nhỏ đã biết xem mặt đoán ý, giỏi lấy lòng phụ thân cùng hai vị huynh trưởng, sống qua ngày ở Lý gia nhất định sẽ không tốt.
Ngay cả đệ đệ này, từ nhỏ cũng không phải do mẫu thân dạy dỗ, tự nhiên sẽ không giống nàng. Khi còn nhỏ cũng có bộc lộ vì phần thiên tư, nhưng phù dung sớm nở tối tàn, không những không đem lại bất cứ vinh quang cùng ích lợi gì cho nàng, thậm chí còn vẽ ra cho nàng thêm một đống mầm mống tai họa.
Năm ấy sau khi hắn rơi xuống nước, thân thể cùng trí lực đều đã chịu ảnh hưởng, không được phụ thân quan tâm như trước nữa. Mà nàng vì một lần chăm sóc không chu toàn, bị phụ thân cho một cái tát, từ đó không được phụ thân yêu chiều như trước, còn suýt nữa phải gả cho kẻ tầm thường.
Cho nên nàng không thích đồ vô dụng này, chỉ biết liên lụy đến nàng. Nếu như không phải nàng e sợ thái độ của mình đối với Lý Diệp có ảnh hưởng đến thái độ của Quảng Lăng Vương đối với nàng, nàng cũng sẽ chẳng bận tâm mà giả vờ với Lý Diệp.
Lý Mộ vân kêu tỳ nữ mang mấy cuộn cống cẩm nhét vào ngực Lý Diệp: "Ta phải về chăm sóc Quảng Lăng Vương, không thể tiễn ngươi được. Đây là lễ gặp mặt của Ly Châu quận chúa." Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.
Cống cẩm này thêu tú hoa phức tạo diễm lệ, vải dệt mềm mại, đúng là hảo vật khó có được. Chỉ tiếc người chọn vải không có tâm, lại đi chọn ám sắc cùng tố sắc, vải dệt này e là chỉ thích hợp với lão nhân.
Lý Diệp từ Quảng Lăng Vương phủ bước ra ngoài, Vân Tùng vội vàng từ trên xe nhảy xuống, tiếp nhận hết thảy đồ vật trong tay hắn. Phương thuốc cùng dược liệu còn có thể hiểu được, còn mấy cuộn vải.... Chẳng kẽ là Quảng Lăng Vương phi đưa cho phu nhân? Lý Diệp ho khan hai tiếng, nói: "Theo ta đi chợ phía đông một chuyến."
"Thiếu gia, trời lạnh...." Vân Tùng muốn khuyên một chút, Lý Diệp lại kiên quyết nói: "Sẽ không đi lâu, theo ta đi tới đó."
*
Thanh lư hôm qua là nơi chuyên dùng cho hành lễ, hôm nay Gia Nhu chuyển đến nơi ở chính thức ở hậu viện phái Tây Nam. Tòa viện sớm đã thu thập thỏa đáng, đá xanh trên đường không nhiễm một hạt bụi trần, đồ đạc trong phòng cũng mới tinh. Gia Nhu nhìn thấy rất nhiều đồ dùng ngày thường của mình, lại không thấy được mấy thứ của Lý Diệp.
Ngọc Hồ biết được suy nghĩ của nàng, giải thích: "Phần lớn đồ đạc của thiếu gia còn để ở biệt thự, những đồ này là lục tục dọn tới trước. Bất quá, thứ hắn có nhiều nhất cũng là sách mà thôi." Vừa nói, lại vừa chỉ hướng đông phòng.
Gia Nhu đi về cách gian phía đông, nơi này đặt vài cái giá dựa tường, trên giá chất đầy sách vở, trên tường còn có một cái quầy sơn đen, mặt trên đặt mấy đồ sứ hình dáng tinh mỹ. Gia Nhu từ trên giá tùy tiện lấy một quyển sách, một cái thư tiêu từ bên trong rơi xuống, nàng cầm lên xem, nhịn không được tán dương: "Hảo tự."
Đều nói nét chữ nết người, diều phiêu phong đậu mỹ cảm như vậy, vừa nhìn đã biết là xuất từ tay Lý Diệp.
Ngọc Hồ nghe thấy âm thanh, chạy đến bên người Gia Nhu, thò lại gần nhìn, cười nói: "Thiếu gia chính là tân tiến sĩ đấy, hơn nữa còn là nhất cử trung đệ, tự nhiên học vấn cũng không tầm thường. Về sau quận chúa muốn nói thoại bản cũng được, lịch sử cũng được, đều có người bồi ngài."
Thấy Gia Nhu nhìn mình một cái, Ngọc Hồ vội vàng nhấp miệng, tiếp tục đi quét tước nhà ở.
Qua một chút thời gian, chờ bọn Ngọc Hồ sắp xếp ổn thỏa, Gia Nhu từ trong của hồi môn của mình, lấy ra một cái đồ rửa bút bằng bạch sứ khắc hoa lan, giao cho Ngọc Hồ tự mình đưa đến chỗ ở của Vương Tuệ Lan. Nàng rảnh rỗi không có việc gì, liền đi tới kệ sách của Lý Diệp lấy một quyển sách ra xem. Sách của hắn trải vô cùng rộng, cao thâm luận cùng thoại bản thông tục đều có.
Nàng chọn một quyển thoại bản, mở ra xem, ngay cả mùi giấy cũng thơm nức. Nhưng khi mở đến giữa quyển, lại lộ ra một đoạn ti lụa giác, nàng tò mì mà rút ra, chờ đến khi nhận ra bên trên là vẽ cái gì, nàng cả kinh mà buông tay, ti lụa kia liền từ từ mà rơi xuống đất.
Nàng ngơ ngẩn mở to hai mắt mà nhìn. Trước hòn sơn giả trong hoa viên, một nữ tư vạt áo mở rộng, bị nam tử đè dưới thân, cho hai người giao hợp vẽ vô cùng rõ ràng, ngay cả thần thái cũng cực kỳ cuốn hút, phảng phất như người xem lạc vào trong cảnh. Trong đầu nàng ầm ầm vang lên, người này ngày thường nhìn thập phần đứng đắn, cất giấu thứ này trong sách để làm gì?
Khôi phục một chút hơi thở, nàng vừa định cúi người xuống nhặt, liền nghe được thanh âm bên ngoài: "Thiếu gia đã trở lại!"
Lý Diệp đi vào phòng, nhìn thấy Gia Nhu đứng chắp tay sau lưng, thần sắc khẩn trương. Hắn hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Gia Nhu lắc lắc đầu, tay lại gắt gao nắm chặt ti lụa kia, trong lòng ảo não, nếu không động tới sách của hắn thì tốt rồi.
Lý Diệp nhìn thoáng qua phía sau nàng, thân thể Gia Nhu liền dựng thẳng. Hắn biết nàng đang giấu đồ, nhưng hắn sẽ không nói ra, vậy nên hắn để đồ vậy trong tay xuống: "Ta đi Quảng Lăng Vương phủ một chuyến, gặp được tỷ tỷ. Nàng ấy có tặng chút đồ cho ngươi, ngươi lại đây nhìn xem, có thích hay không?"
Gia Nhu không thể không đi qua, nhìn Lý Diệp mở bao gói ra, bên trong là một bộ hồ phục, trên cổ áo cùng vạt áo đều thêu hoa văn kim đoàn nổi tiếng một thời. Trong tất cả các loại xiêm y, nàng thích hồ phục nhất, nhẹ nhàng ngắn gọn. Chỉ là làm sao mà tỷ tỷ của Lý Diệp lại biết được sở thích và kích cỡ của nàng?
Nàng vừa định hỏi, Lý Diệp đã nắm lấy tay nàng, đem đồ vật trong tay nàng ra xem.
Gia Nhu muốn cản cũng đã không kịp, chỉ có thể nhắm mắt lại, mặt đỏ tai hồng mà đứng tại chỗ.
Lý Diệp thấy rõ đồ vật trong tay, hô hấp cứng lại, lập tức đem đồ trong tay vò lại: "Ngươi..... Từ đâu có được cái này?"
"Còn không phải lấy được từ trong sách của ngươi hay sao!" Gia Nhu duỗi tay chỉ vào án thư, "Ta cầm thoại bản trên kệ sách của ngươi, vốn định giết chút thời gian, ai biết được lại có giấu thứ này ở bên trong. Ta vừa muốn thu hồi, ngươi lại trở về, khiến ta chưa kịp để vào chỗ cũ. Ta......không cố ý thấy."
Hai người đều xấu hổ, trầm mặc một lát.
Lý Diệp nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, miệng hơi chu lên, trong lúc lơ đãng toát ra thần thái, mang theo chút ngây thơ, lại có vài phần thiên chân, bộ dáng nhu nhược động lòng người. Hô hấp của hắn ngày càng nặng nề, bình tĩnh kiềm chế cơ hồ đề không có tác dụng, có loại xúc động muốn ôm nàng cho thỏa mãn.
Nội dung trên ti lụa kia hắn đã xem qua vô số lần, hoàn toàn vô cảm. Nhưng ngay giờ phút này, trong đầu hắn, thế nhưng ma xui quỷ khiến đem nữ tử trong bức họa đổi thành mặt nàng. Nghĩ đến gương mặt ấy trên bức họa, từng tia máu lại sục sôi, tâm kinh hoàng không ngừng.
"Gia Nhu." Hắn bỗng nhiên kêu lên, bước vài bước đến trước mặt nàng.
Gia Nhu theo tiếng ngẩng đầu lên nhìn hắn, đối với việc hắn gọi thẳng tên mình có chút không thích ứng. Nhưng khi hắn kêu nàng, thanh tuyến ưu nhã dễ nghe chui vào trong tai, phảng phất như có lông chim nhẹ nhàng phất qua trong lòng nàng, vừa ngứa vừa tê, nàng thậm chí còn rất thích nghe.
Lý Diệp giơ tay, còn chưa có đụng tới mặt nàng, yết hầu phát ngứa, nghiêng đầu ho khan một trận. Gia Nhu vội dìu hắn xuống, rót nước cho hắn uống.
Hắn vừa rồi rất muốn hôn nàng nhưng tình triều vừa mới dâng lên lại bị hắn ép trở về. Vẫn là không nên để bệnh khí lây qua nàng.
Buổi tối, Vân Tùng đem dược đoan được chuẩn bị tốt lại đây, Gia Nhu mới biết được Quảng Lăng Vương đã mời đại phu xem bệnh cho Lý Diệp, huyền sự vừa rồi trong lòng đều ném đi hết, độc thúc hắn uống xong chén dược của mình. Nước thuốc kia đặc sệt, Gia Nhu đứng thật xa cũng ngửi thấy mùi đắng. Chính nàng rất sợ phải uống thuốc, cho nên mới liều mạng cưỡi ngựa bắn cung, cũng chính là vì muốn luyện cho thân thể rắn chắc một chút, không cần chút xíu liền nhiễm bệnh.
Nhưng nhìn Lý Diệp thần sắc bình thản mà uống cạn, giống như chuyện này đã quá đỗi quen thuộc với hắn. Chờ Lý Diệp uống xong dược, Gia Nhu đưa một hộp gì đó đến trước mặt hắn: "Ngươi ăn một viên đi."
Trên tay nàng chính là mứt ướp đường, người nhà giàu vẫn hay dùng để dỗ hài tử uống thuốc. Lý Diệp buồn cười: "Ngươi cho rằng ta là hài tử sao?"
"Rất ngọt, ngươi nếm thử xem." Gia Nhu lại đẩy cái đĩa nhỏ lại gần hắn một chút.
Khi nàng nhìn hắn như vậy, hai mắt ngập nước, trong suốt ngây thơ, hắn căn bản không có biện pháp cự tuyệt, đành phải cầm một viên bỏ vào miệng. Gia Nhu ngây ngô nhìn hắn: "Thế nào, Trong miệng có còn đắng nữa không?"
"Ân." Hắn không đành lòng khiến nàng thất vọng, gật đầu nói. Kỳ thật hắn đã uống rất nhiều khổ dược, vị giác sớm đã bị phá hủy, trừ phi là hương vị nồng đậm, còn lại vị gì cũng không nếm được. Chính là khi nhìn thấy nàng cười, đầu lưỡi dường như cũng phảng phất một chút vị ngọt.
"Ta biết mà." Gia Nhu đắc ý dạt dào nói, giống như tiểu hồ ly kiêu ngạo cong đuôi lên. Nàng bây giờ ở trước mặt hắn có chút thả lỏng, không còn tràn ngập phòng bị giống như ở Ly Sơn, chỉ trách không tránh được hắn xa ngàn dặm. Tuy nhiên, hai người vốn không quá quen thuộc, lại ở chung một phòng cũng có điểm không được tự nhiên.
Nhưng thế nào đã xem như là có tiến bộ. Hắn còn nhớ rõ bộ dáng khi nàng cười rộ lên lúc nhỏ, ngây thơ hồn nhiên, khiến người ta quên hết ưu sầu. Tuy không biết mười năm nay đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn muốn đem nàng của lúc ấy trở lại, ở nơi này của hắn, vĩnh viễn có thể làm một tiểu cô nương vô ưu vô lo.
Buổi tối, Gia Nhu như thường lệ đi tắm gội, rửa mặt chải đầu. Lý Diệp ngồi ở phía đông cách gian đọc sách, phía tây cách gian đặt một tấm bình phong, Ngọc Hồ sai người đem đồ tắm gội dọn đến phía sau bình phong, chuẩn bị xong xuôi liền gọi Gia Nhu thay quần áo. Gia Nhu lại trộm nhìn về phía Lý Diệp, hai gian cách nhau không xa, động tĩnh nàng tắm gội bên này, có thể hắn cũng nghe được hết chăng?
Nàng thực sự cảm thấy ngượng ngùng.
Lý Diệp từ sau án thư đứng lên: "Buổi tối ăn hơi nhiều, ta đi ngoài một chút." Hắn lấy cừu y xuống, thời điểm đi ra còn thuận tay đóng cửa lại, phân phó vú già ở ngoài coi chừng cẩn thận.
Ngọc Hồ cười nói: "Thiếu gia thật chu đáo, bây giờ quận chúa có thể tắm gội chưa?"
Gia Nhu đỏ mặt gật đầu. Chút tâm tư của nàng đều không qua được mắt Ngọc Hồ, tự nhiên càng không thể gạt được Lý Diệp. Tuy nàng vẫn cố thích ứng quan hệ của hai người, muốn cùng hắn thân mật một chút, nhưng trước khi thành thân, hai người vốn dĩ là xa lại, nàng vẫn cần phải có chút thời gian.
*
Lý Diệp đi dạo bên trong hoa viên, kỳ thật gió đêm lạnh run, cỏ cây xơ xác, căn bản không có gì đẹp. Nhưng nếu hắn ở trong phòng, nàng sẽ không được tự nhiên, vẫn nên để nàng tắm gội thật tốt đi. Hắn đi về phía trước, gạt bỏ tạp niệm trong đầu, nỗ lực suy nghĩ những việc hôm nay Quảng Lăng Vương nói. Vân Tùng ở phía sau chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi đi theo.
May mắn, ánh trăng cũng không quá tối tăm.
Đột nhiên, phía trước xuất hiện một bóng người đi tới bên này.
Lý Diệp thấy rõ là Lý Sưởng, biết hắn đến đây cũng không có ý gì tốt nhưng cũng không né tránh. Lý Sưởng dừng trước mặt Lý Diệp, ra lệnh cho Vân Tùng: "Ngươi lui ra, ta có việc muốn nói cùng thiếu gia của ngươi."
Vân Tùng vẫn không đi, thẳng đến khi Lý Diệp nói: "Nghe theo nhị ca, ngươi đi trước đi."
Vân Tùng tuy chần chờ nhưng cũng chỉ có thể hành lễ rồi lui ra.
Trên bầu trời, một mảng mây đen bay tới che mất ánh trăng. Lý Sưởng túm lấy cổ áo Lý Diệp, kéo đến trước mặt hắn nói: "Ngươi muốn làm gì? Nhập sĩ làm quan, nghĩ muốn cùng ta tranh chấp sao?" Năm đó hắn thi tiến sĩ, cũng là mất ba năm mới đậu.ý Diệp dựa vào cái gì mà một kích tức trung? Hắn nhịn nhiều ngày, hôm nay ở thính đường nhìn thấy thái độ của phụ thân với Lý Diệp đã hoàn toàn bất đồng so với dĩ vãng mới không thể nhịn được nữa.
"Ta nói rồi, nhị ca cùng ta bất đồng, ta vốn không muốn tranh cái gì với ngươi." Lý Diệp bình tĩnh mà nói, "Thi khoa cử chẳng qua cũng chỉ là ước định của ta với phụ thân mà thôi."
Lý Sưởng kéo cổ áo hắn ngày càng sít sao, trên mặt tuy cười nhưng khẩu khí lại thập phần lạnh lẽo: "Ngươi nghe cho kĩ, mặc kệ ngươi sẽ đi con đường nào, ta sẽ đều chặn đứng đường của ngươi. Lý gia chỉ cần ta trên quan trường phụ giúp phụ thân là đủ, không cần tới ngươi. Nếu ngươi còn không biết nghe lời, ta sẽ không khách khí, càng sẽ không quan tâm cái gì gọi là thủ túc chi tình!"
Lý Diệp cũng không muốn nhiều lời với hắn, đang muốn gỡ hai tay hắn ra, Lý Sưởng lại dùng sức đẩy hắn một cái.
Hắn không phòng bị, đột nhiên bị đẩy lui về sau vài bước, loạng choạng suýt ngã. Đúng lúc này có người phía sau đúng lúc đón được hắn. Lý Diệp quay đầu lại, nhìn thấy Gia Nhu đứng ở đó, giữa mi tâm có điểm giận, không vui mà nhìn chằm chằm Lý Sưởng. Trên người nàng còn phảng phất mùi hương sau khi tắm gội, ngay cả tóc ướt cũng chưa lau khô.
"Gia...." Hắn mới vừa mở miệng đã bị Gia Nhu ngắt lời: "Ngươi đừng nói chuyện."
Nàng đi thẳng đến trước mặt Lý Sưởng: "Không biết lang quân làm gì đắc tội với nhị ca mà nhị ca lại đối xử với hắn như vậy?"