Mộc Thành Tiết từ Nam Chiếu đuổi tới đô thành mang theo không ít người đồng hành. Phụ tử Mộc Thành Hiếu là người trong nhà thì không nói, không nghĩ đến chính là Điền Đức Thành cũng theo tới.
Gia Nhu ở trong sân nhìn thấy Điền Đức Thành, tập phần ngoài ý muốn. Nàng vốn định trực tiếp tránh đi, Điền Đức Thành bỗng nhiên ngăn ở trước mặt nàng: "Ta có thể cùng ngươi nói mấy câu không?"
Hắn lớn lên thành một bộ dáng lưng hùm vai gấu, mặc một thân tay áo bó cổ tròn, trông thực hung hãn, nhưng lại cố tình dùng thanh âm ôn nhu tinh tế để nói chuyện. Hắn đối Gia Nhu nói: "Lần này Nam Chiếu xảy ra chuyện, chỉ còn lại Mộc gia cùng Điền gia. Hai chúng ta có tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta biết ngươi không thích ta, nhưng ngươi gả cho người khác, ta làm huynh trưởng nên cũng muốn đến xem."
Gia Nhu không nghĩ tới hắn sẽ nói cái này, nhớ tới khi còn nhỏ hắn luôn đi theo sau lưng mình, cười hì hì, trong lòng nàng cũng không có tư vị gì. Nàng không thích Điền Đức Thành, ngại hắn lớn lên khó coi, cũng không đủ thông minh, càng không có năng lực. Nhưng cho dù chán ghét như thế nào cũng chưa hề nói ra miệng. Nói cho cùng, trừ bỏ việc Điền Đức Thành cùng đệ đệ luôn nhìn nhau không vừa mắt, hắn đối với nàng vẫn luôn khá tốt.
Khuyết điểm của nàng chính là nhìn mặt mà bắt hình dong, thích thế gian này hết thảy đều đẹp đẽ. Hẳn là khi còn nhỏ gặp được thiếu niên kia, lập tức đem thẩm mỹ của nàng đối với nam nhân nâng lên một độ cao mới, về sau liền không trở về được nữa.
"Lại nói tiếp không sợ ngươi chê cười, nguyện vọng từ nhỏ của ta chính là cưới ngươi làm vợ. Ngươi đã định ra hôn kỳ rồi, ta còn nghĩ tới mang ngươi đi. Ta cái gì cũng không sợ, nhưng ngươi ở bên ta, sau này hẳn sẽ không vui vẻ đi...." Điền Đức Thành ngượng ngùng, lại hỏi, "Ngươi đã từng gặp qua tên Lý Diệp kia chưa? Ngươi thích hắn?"
Bàn về diện mạo, Gia Nhu rất thích Lý Diệp. Nàng gật đầu, nghiêm túc nói: "Con người của ta thật ra có rất nhiều khuyết điểm, không thích hợp với ngươi. Ngươi nhất định sẽ gặp được một cô nương tốt." Thời điểm thế này, nàng cũng không biết nên nói cái gì an ủi hắn.
Điền Đức Thành lại rất thản nhiên: "Gia Nhu, ngươi không cần mất tự nhiên như vậy, thích ngươi là chuyện của ta. Cha cho ta làm một chức tiểu quan ở Kim Ngô Vệ, về sau ta sẽ lưu lại Trường An, ngươi có việc gì có thể tới tìm ta. Nếu không thể tin được những người khác, ta có thể giúp ngươi truyền tin đến Nam Chiếu."
Gia Nhu cảm tạ hảo ý của hắn, chỉ là hắn lại muốn lưu tại Trường An? Điền phu nhân thế nhưng có thể bỏ được đứa con trai độc nhất này.
Điền Đức Thành tựa như nhìn ra nàng có băn khoăn, biết có nhiều việc dăm ba câu không thể nói rõ. Nam Chiếu bây giờ thế lực phân tán, nội loạn lần này bất quá mới chỉ là mở đầu. Trong nhà vì hắn mà an bài tốt một đường lui, cũng là để phòng ngừa vạn nhất. Nhưng Gia Nhu lập tức sẽ xuất giá, hắn sẽ không tại thời điểm mấy chốt nói ra những việc này.
Tâm tư hắn chỉ nguyện nàng vẫn luôn là tiểu nữ hài cười như chuông bạc ngày ấy.
Cách hôn kỳ càng gần, trong lòng Gia Nhu lại càng khẩn trương, chỉ là trên mặt nàng vẫn thực bình tĩnh, nhìn người chung quanh nàng ai cũng bận rộn luôn tay luôn chân. Kiếp trước nàng chưa từng có lục lễ đã đi theo Ngu Bắc Huyền, không lâu sau khi ở Thái Châu thì cùng hắn viên phòng. Khi đó triều đình đã hạ chỉ muốn Ngu Bắc Huyền nghênh thú Trường Bình, tất cả hạ nhân đều vì tràng đại hôn kia mà bận rộn. Mà nàng lại muốn đêm khuya trộm rời di, vừa vặn lại bị Ngu Bắc Huyền bắt được.
Đêm mùa hạ ấy, mưa rả rích suốt đêm, nàng bị hắn đè ở phía trên, cùng hắn dây dưa đến rạng sáng, cuối cùng trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Hắn đại khái là sợ nàng còn có sức lực đào tẩu, ngày Trường Bình gả tới, nàng chính là nằm bẹp trên giường trải qua. Kiếp này nếu gả cho Lý Diệp, tự nhiên sẽ phải làm nghĩa vụ của thê tử. Chỉ là mỗi khi nghĩ đến đoạn hồi ức kia, còn có cơn đay khi thân thể bị xé rách, nàng liền có chút sợ hãi.
Ngay cả khi sau này cùng Ngu Bắc Huyền thân thiết, nàng đều thập phần kháng cự. Cơ hồ đều là bị hắn cưỡng bách làm những chuyện đó. Nàng trước nay đều sẽ không chủ động, càng không cảm thấy hưởng thụ, có đôi khi trực tiếp ngất xỉu trải qua.
Buổi tối trước thân nghênh một ngày, Thôi thị mang theo Lư Thị tới chải đầu cho nàng. Lư thị ngồi phía sau Gia Nhu, cầm một lọn tóc dài đen nhánh óng ả, vừa chải vừa nói: "Tóc quận chúa quả thật cực kỳ giống Vương phi, vừa đẹp đẽ, vuốt lại thoải mái, nói vậy, về sau phu quân sẽ rất thương yêu ngươi."
Đều là lời nói trong khuê phòng kín cửa, Lư thị cũng không có kiêng dè. Gả cho người, những việc này đều là khó tránh khỏi.
Gia Nhu xấu hổ cúi đầu, Thôi thị ở bên cười nói: "Nàng chính là da mặt mỏng, nghe không lọt mấy thứ này. Ta hai ngày nay kêu A Thường giáo nàng, cũng không biết có vào tai nàng hay không. Sau này ở đô thành, liền nhờ cậy tẩu tẩu giúp ta quan tâm nàng nhiều một chút."
"Đều là người trong nhà, Vương phi đừng nói khách khí như vậy." Lư thị đáp.
Gia Nhu nhìn Lư thị qua gương đồng, khóe miệng mang theo ý cười: "Mợ nói mẹ đừng làm như người xa lạ, thế nhưng mỗi câu đều kêu Vương phi cùng quận chúa, đây nào phải cách gọi của người nhà? Mợ về sau cứ kêu ta Chiêu Chiêu là tốt rồi. Chiêu Chiêu ở đô thành, liền cùng mợ là một nhà thân thiết."
Thôi thị cũng nói: "Đúng vậy tẩu tẩu, ngươi cũng đừng nhỡ rõ ràng là quận chúa, cứ cho là cháu ngoại gái nhà mình đi."
Lư thị sửng sốt một chút, nàng quả thực là phụ nhân theo khuôn phép cũ, nói chuyện làm việc đều ghi nhớ thân phận chính mình, không dám vượt qua. Nghe Gia Nhu cùng Thôi thị nói như vậy, động tác của nàng cũng thả lỏng một chút, thản nhiên sinh ra vài phần tâm tư yêu quý.
Lư thị dùng lược bạc chải xong, A Thường đưa nàng ra ngoài, Thôi thị ngồi bên người Gia Nhu, lại dặn dò nàng: "Chiêu Chiêu, ngươi nghe mẹ nói. Sau khi gả đi rồi, ngươi liền không còn là quận chúa nữa, mà là thê tử của Lý Diệp. Không được tùy ý chơi bời, mọi việc tam tư nhi hành, mẫn với hành mà thiếu với ngôn. Cần hầu phu quân, phụng hiếu ông bà, kính già yêu trẻ. Nếu ngươi ở Lý gia trên thuận dưới hòa, cha cùng mẹ cũng yên tâm."
"Mẹ, ngài yên tâm, ta tuy rằng không chắc chắn có thể làm tốt nhưng sẽ tận lực làm." Gia Nhu dựa vào ngực Thôi thị, "Mẹ, cho nữ nhi làm nũng chút đi."
Thôi thị vuốt tóc nàng, mặt đầy ý cười: "Đều đã đến lúc gả cho người ta, sao tính tình lại vẫn trẻ con như vậy."
Đời trước, nàng không được cha mẹ chúc phúc, không thể ở cạnh bọn họ mà tẫn hiếu. Đời này, nàng nghe theo lời cha mẹ an bài, gả cho Lý Diệp, sau này lại vẫn phải rời xa bọn họ, cách thiên sơn vạn thủy. Gia Nhu trong lòng tiếc nuối, cùng Thôi thị nói một hồi lâu mới tiễn nàng rời đi.
Suốt đêm dài, nàng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Không biết vì sao mí mắt nhảy đến lợi hại, hẳn là do quá khẩn trương.
Hôn lễ tiến hành vào buổi tối nhưng Thôi thị từ sáng sớm liền bắt đầu bận rộn. Gia Nhu ngủ đến giữa trưa mới bị đám người Thôi Vũ Dung cùng Ngọc Hồ lôi từ trong ổ chăn ra.
Đêm qua nàng ngủ không ngon, ngồi trước gương đồng, tám tỳ nữ giúp nàng trang điểm, chải đầu cùng mặc quần áo. Thành thân là phải mặc đại trang, mặc phải đến vài tầng, còn muốn miêu mi, điểm môi, thoa phấn, lại thêm hoa điền. Thôi Vũ Dung nhìn Gia Nhu, nhịn không được cười ra tiếng: "Khó trách ngươi ngày thường không thích trang điểm, như vậy thật là nhìn không ra cái gì xấu đẹp nữa rồi."
Gia Nhu thở dài, người trong gương kia có chút nào giống cô dâu mới, rõ rành chính là nữ quỷ mặt trắng như tờ giấy.
"Biểu tỷ yên tâm, chờ sau này ngươi gả chồng, ta khẳng định cũng sẽ đến che cười ngươi." Gia Nhu làm ra cái mặt quỷ với Thôi Vũ Dung.
Hai tỳ nữ lại đến vấn tóc giúp nàng, dùng tầng tầng búi tóc giả, tóc vấn lên vừa cao vừa nặng, cắm vô số hoa thoa bảo tram, nhìn qua như cái lẵng hoa trên đều, không hề thấy mĩ cảm chút nào. Bất quá hôn lễ này vô cùng long trọng, nhà mẹ đẻ quả thật là ước gì có thể đem hết những thứ đáng giá đều gắn trên người nàng, thể hiện rằng vô cùng coi trọng nàng, làm cho nhà chồng không dám xem nhẹ.
Trên người nàng mặc một kiện tố sa áo váy eo cao, trước ngực thêu hoa mẫu đơn, ngụ ý hoa khai phú quý. Tỳ nữ mang tới một chiếc áo sam màu xanh lá đậm, tay áo thêu Loan Phượng, đuôi phượng trên đó là do Gia Nhu tự tay thêu, lấy ý tứ là loan phượng hòa minh. Đeo lên đai lưng được khảm bảo châu hoa văn thạch lựu cùng thâm sắc tế đầu gối, đi giày đụn mây màu xanh lá, thêu tường vân kim sắc bằng sa mỏng bí bạch, trọn bộ hôn phục ung dung hoa quý.
Chỉ là sau một phen lăn lộn này, đã là lúc hoàng hôn buông xuống. Thôi Vũ Dung phụng mệnh Thôi thị, cầm một chiếc quạt tròn che mặt Gia Nhu, đỡ nàng vào nhà chính.
Trong nhà chính đặt một cái yên ngựa, phía sau đặt một cái hành chướng, Gia Nhu liền ngồi trên yên ngựa, lẳng lặng chờ Lý Diệp đến đón.
Khi màn đêm buông xuống, tiền viện bỗng náo nhiệt hẳn lên, hẳn là người nhà tân lang tới. Rất nhiều chính thê của các nhà cũng chạy tới xem náo nhiệt. Người nhà tân nương ở trước cửa cản lại, không chịu để tân lang dễ dàng nhập môn, ôm được mỹ nhân về. Cho nến đến khi Lý Diệp đến được trước mặt Gia Nhu thì cũng đã vượt năm ải, chém sáu tướng.
Bên ngoài ầm ĩ một trận, A Thường đi tìm hiểu chạy về nói: "Hai người Lý thiếu gia cùng Thôi thiếu gia ở trước cửa đối thơ, không hổ là tân tiến sĩ, ngươi một khuyết ta một đầu, ai cũng không chịu xuống thế hạ phong, thật là diệu câu nối tiếp nhau, ta thấy nhiều người còn hận không thể lập tức lấy bút ra ghi lại đấy. Quảng Lăng Vương cư nhiên còn phái mấy bí thư tỉnh giáo thư đến giúp đỡ tân lang, đều là đại tài tử tài cao bát đẩu, chúng ta nào phải đối thủ của họ. Lúc này người đã đi đến đây rồi!"
Gia Nhu có chút khẩn trương hơn, không lâu sau, một đám người đi vào nhà chính. Cách hành chướng, Gia Nhu chỉ có thể thấy một bóng dáng thon dài màu đỏ đang dẫn đầu, vô cùng tiêu sái. Tâm nàng bỗng như có gợn sóng nước, trong đầu một mảnh mênh mang, cũng không nghe rõ hắn nói gì, có lẽ là 'thúc giục trang thơ'. Sau đó hành trướng bị hạ xuống, Lý Diệp ngồi thẳng xuống trước mặt nàng.
Trên người hắn vẫn là một mùi hương hoa sen đạm nhạt, cùng với mùi son phấn nồng nặc trên người nàng tạo thành hai thái cực đối lập. Nàng tuy không nhìn thấy hắn, nhưng xung quanh không ngừng có người khen tân lang tuấn tú, tân nương có phúc khí, gương mặt nàng cũng từ từ nóng lên. Quả thật hắn lớn lên vô cùng mỹ mạo, giống như đóa hồng xinh đẹp, lại có thêm khí chất xuất chúng như ngọc.
Hai người lẳng lặng ngồi đối diện, chờ người khác tiến hành xong nghi thức. Gia Nhu trong tay rõ ràng giơ quạt tròn, che khuất cả khuôn mặt, hắn hẳn là cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng nàng lại nghe được hắn khẽ cười một tiếng: "Trang điểm quá đậm." Hắn vốn là muốn nhìn thấy một tân nương mĩ mạo động lòng người, lại không nghĩ tới hôn lễ phải mặc đại trang, khiến Gia Nhu trực tiếp thay đổi hoàn toàn.
Bất quá như vậy người khác cũng không thể thấy dung mạo xinh đẹp của nàng, sau này chỉ mình hắn mới được xem, nghĩ như vậy liền thấy thực tốt.
Không biết vì sao, Gia Nhu nghe ra hắn nói bằng giọng mũi dày đặc, tựa hồ bị nhiễm phong hàn. Trường An vào đông thực lạnh, tuy rằng năm nay chậm chạp chưa đổ tuyết, nhưng thân thể hắn hình như không khỏe? Cũng không biết bệnh có nghiêm trọng hay không nữa.
"Bái biệt nhạc phụ, nhạc mẫu đi." Lý Diệp duỗi tay nâng Gia Nhu dậy, bàn tay cũng thật lạnh lẽo.
Mộc Thành Tiết cùng Thôi thị ngồi trên đường, mỗi người dặn dò Gia Nhu vài câu. Hốc mắt Thôi thị đỏ lên, luyến tiếc Gia Nhu. Mộc Thành Tiết bắt lấy tay nàng, trấn an nàng vài câu, phất tay sai người đưa bọn họ ra cửa.
Xuất giá vốn dĩ nên cao hứng, cũng không phải là không bao giờ thấy người nhà nữa. Nhưng nhìn thấy mẹ khóc, Gia Nhu cũng khó lòng nhịn xuống được. Ngọc Hồ đỡ nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Quận chúa ngàn vạn lần không được khóc, cẩn thận phấn son trên mặt lem hết, đến lúc đó sẽ rất khó coi." Nước mắt Gia Nhu đã đầy hốc mắt, nghe vậy cũng chỉ có thể cưỡng ép nuốt ngược trở về. Nhớ tới đại trang trên mặt, nếu thật sự rơi lệ, vậy thì e là sẽ thảm không thể nhìn.
Ngàng ngồi trên kiệu hoa, rời gia môn, đi theo đội ngũ đón dâu đi trước của Lý gia. Ban đêm, Trường An cấm đi lại, nhưng hôn tang gả cưới thì là trường hợp ngoại lệ, nhưng cũng có ít người xem náo nhiệt.
Bái đường ở trong vòng thanh lư, chọn từ cát địa trong viện phía Tây Nam, dựng lều trại, trước hôn lễ, vương phủ đã phái người tới rải trướng. Sau khi hành lễ, hai người sánh vai ngồi ở trên giường, cùng ăn lao cơm tam khẩu, uống rượu hợp cẩn. Một gáo chia làm hai nửa, dùng tơ hồng các chăng đầy một mặt. Gáo rượu của Lý Diệp đã bị Vân Tùng lén đánh tráo, bên trong chỉ có nước lã. Hắn nhìn Gia Nhu uống một ngụm rượu, liền nói "Có thể", rồi phân phó hạ nhân mang gáo bầu đi.
Người ngoài trong trướng bây giờ mới lui ra, tỳ nữ tới hầu hạ hai người thay quần áo, tháo trang sức.
Gia Nhu vẫn luôn cầm cây quạt che mặt, không muốn để người khác thấy bộ dáng của nàng. Cho nên vừa rồi thấy người xem hôn lễ làm ồn, nàng cũng chỉ lộ ra nửa không mặt, rồi lại mau chóng che đi. Nàng ngồi trên ghế, tóc vấn lên vài tầng, cần tới ba người hỗ trợ mới tháo xuống được. Ngọc Hồ bưng bồn đồng tới rửa mặt cho nàng, nàng đem cả khuôn mặt nhúng ngập vào bồn, cẩn thận xoa bóp một phen mới ngẩng đầu lên. Để đại trang trên mặt một ngày, biểu tình của nàng đều có chút cứng đờ.
Thời điểm nàng làm những việc này, Lý Diệp chỉ an vị ở phía sau nhìn. Thẳng đến sau khi nàng rửa mặt sạch sẽ mới khôi phục vẻ mỹ lệ thanh thủy xuất phù dung, ánh nến phản chiếu hình bóng xinh đẹp của nàng, mỹ mạo như hoa. Trên mặt Lý Diệp tươi cười, vừa định đứng dậy, lại thấy áp lực mà ho khan hai tiếng.
Gia Nhu vội quay đầu lại nhìn hắn: "Ngươi đang bị bệnh sao?"