Chương 31: Tàng Châu (Dịch)

Lý phủ khách đến đầy nhà, sau khi biết được Lý Tứ thiếu gia được đề danh trên kim bảng, toàn bộ vòng luẩn quẩn huân quý trong thành Trường An phảng phất như hắt nước vào chảo dầu, oanh oanh liệt liệt nổ tung. Lý Diệp từ khi còn nhỏ đã được mệnh danh là thần đồng, sau này dần mờ nhạt trong biển người, lại có nhiều năm cáo ốm không lộ mặt, mọi người cơ hồ đều quên mất sự tồn tại của hắn. Không nghĩ tới hắn thi thử một lần liền thành danh, rất nhiều biên biên giác giác phụ nhân liền luân phiên tới cửa, lộ ra vài phần ý tứ muốn gả thứ nữ qua đây.

Trịnh thị cảm thấy chính mình ở Lý gia uất ức nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể dương mi thổ khí một hồi. Tại thời điểm nói chuyện trước mặt Lý Giáng, thanh âm đều lớn hơn vài phần. Tuy nàng là người của Huỳnh Dương Trịnh thị nhưng lại là một đích nữ của thứ phòng. Bởi vì hơn hai mươi năm trước, Lý Giáng góa vợ, chỉ là tiểu quan hạt mè đậu xanh, còn đắc tội với Vệ quốc công phủ quyền thế ngập trời, làm gì có nhà ai dám khả khuê nữ cho hắn làm tục huyền?

Chẳng qua phụ nhân Trịnh thị có vài phần ánh mắt, cảm thấy Trịnh thị tuổi cũng lớn, liền nhờ người làm mai, gả cho Lý Giáng. Lúc này mới có hơn hai mươi năm trôi qua, mà Trịnh thi đã nghiễm nhiên có được cái danh Tể tướng phu nhân.

"Tướng công, thiếp thân cùng ngài nói chuyện, ngài có đang nghe không?" Trịnh thị ngồi quỳ một bên, nhìn Lý Giáng lật sách, thất thần, nhịn không được hỏi lại một lần.

Lý Giáng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hắn sắp sửa thành thân, ngươi ngay lúc này lại muốn nạp thiếp cho hắn, Vân Nam vương phủ sẽ nghĩ như thế nào? Vẫn nên chờ sau khi hắn cưới vợ, để quận chúa thu xếp cho hắn đi. Hơn nữa..." Lý Giáng ngẩng đầu, liếc Trịnh thị một cái, "Ngươi chưa chắc có thể làm chủ."

Lời này Trịnh thị vô cùng không thích nghe, thân là nhi tử của nàng, nàng như thế nào lại không thể làm chủ? Vị quận chúa kim chi ngọc diệp kia, chỉ sợ bản thân mình còn chăm sóc không xong, như thế nào còn có thể chăm sóc con trai nàng? Cưới về cũng chỉ làm cái bình hoa trang trí mà thôi.

"Tướng công sao có thể nói lời này. Lúc ấy ngài cáu kỉnh với hắn, còn đánh hắn. Nếu không phải thiếp thân ra mặt, Tứ Lang có thể động lòng mà thi khoa cử sao? Đại Lang cùng Nhị Lang đều đã có hài tử, Tứ Lang ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không có, thật sự là không thể nói nổi." Trịnh thị lẩm bẩm nói, "Không bằng mấy ngày nữa, thiếp thân đều thỉnh các nàng vào phủ, hảo hảo nhìn lại lần nữa."

Lý Giáng lười để ý mấy việc này, liền tùy nàng. Trịnh thị chính là phụ nhân chỉ biết xử lý mấy việc nội trạch, không có kiến thức quá cao thâm, đây cũng là nguyên nhân Lý Giáng không muốn nói chuyện với nàng.

Trịnh thị thấy phản ứng không để ý của Lý Giáng, biết thương lượng với hắn cũng chỉ lãng phí thời gian, liền cáo từ đi ra ngoài.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này vẫn nên cùng dâu cả thương lượng. Thực tế chưởng quản nội trợ của Lý gia là thê tử của Lý Huyên, Vương Tuệ Lan. Vương Tuệ Lan quả thực có tài danh, vưu thiện thư pháp, trong đô thành có rất nhiều quý nữ đều bắt chước theo bút tích của nàng. Nàng sinh ra là người của Thái Nguyên Vương thị, phụ thân là Võ Ninh hầu, cô mẫu gả cho Thành Quốc công làm thê tử. Mà trong cung, Vi Quý Phi cũng xuất thân từ phủ Thành Quốc công, còn cố ý thỉnh cho nàng cái danh hào, Vinh An huyện chủ.

Cho nên địa vị của nàng ở Lý gia là thập phần tôn quý.

Trịnh thị đi đến viện tử của nàng, tỳ nữ đi vào bẩm báo rồi thỉnh Trịnh thị đi vào. Trịnh thị từ trẻ tới giờ chưa hề gặp qua một màn này, rõ ràng mình chính là trưởng bối nhưng lại phải cúi đầu trước Vương Tuệ Lan. Nhưng suy ngẫm kỹ lại thì cũng hợp lý, nhân gia là huyện chủ, Lý Huyên cũng không phải do nàng sở sinh, Vương Tuệ Lan kính nàng là bà mẫu cũng đã thực nể tình.

Nàng đi vào trong phòng, bên trong bày biện xa hoa, trên mặt đất trải thảm nhung, đối mặt cửa chính là một hàng bình phong lan dựng thẳng. Trên nóc tủ lùn gỗ lê vàng cách gian đặt một chậu thủy tiên, bảo bình cắm đầy những hồng mai. Trong không khí có mùi hương thanh nhã phảng phất. Một tỳ nữ đang pha trà, trà lò lộc cộc rung động. Vương Tuệ Lan lúc này mới xuất hiện từ sau án thư, cười nói: "Đại gia hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây? Mau mời ngồi."

Tư sắc nàng tuy không tính là xuất chúng, nhưng khí chất lại siêu phàm thoát tục.

Trịnh thị ngồi trên án, Vương tuệ Lan cầm kim lò sưởi tay đưa cho nàng: "Bên ngoài thiên lãnh, ngài mau làm ấm tay đi."

Trịnh thị thuận theo mà tiếp nhận, đối nàng nói: "Ta hôm nay tới đây là có việc muốn nói với ngươi. Ta muốn nạp một môn thiếp cho Tứ Lang, qua mấy ngày nữa, sẽ thỉnh những tiểu thư đó vào phủ xem mặt."

Vương Tuệ Lan đang uống trà, nghe vậy thì dừng lại một chút: "Chuyện này, đại gia đã cùng Tứ đệ thương lượng hay chưa?" Theo nàng biết, Lý Diệp không thể nào gần nữ sắc, đến tuổi này rồi, ngay cả một thông phòng cũng không có. Ban đầu, người trong nhà đều cho rằng hắn thể nhược, cũng không để ý lắm. Đã nhiều ngày, Lý phủ khách đến đầy nhà, Vương Tuệ Lan cũng nghe ra là những người này đưa ra chủ ý cho Trịnh thị, muốn nàng giúp Lý Diệp nạp thiếp.

Trịnh thị thành thật mà lắc đầu: "Nói với hắn cũng vô dụng, hắn tám phần là không đáp ứng. Chờ ta xem trọng người nào, trực tiếp đem người vào phủ, ta không tin hắn còn có thể đem người đuổi ra."

Vương Tuệ Lan cười nói: "Đại gia, nạp thiếp cố nhiên là chuyện tốt, nhưng cũng không vội gì làm ngay bây giờ. Tứ đệ sắp tới còn phải cưới vợ, lúc này đem người nghênh vào, chỉ sợ Ly Châu quận chúa sẽ không thoải mái. Không bằng chờ khi nàng qua cửa rồi, ngài đem chuyện này cho nàng làm, cũng có vẻ danh chính ngôn thuận. Lại nói, có lẽ Tứ đệ căn bản không có ý tứ kia."

Lý Diệp tuy ở Ly Sơn đừng cư, nhưng dù sao cũng là con vợ cả Lý gia, nạp thiếp có cái gì khó? Nhưng nhiều năm như vậy, hắn chưa từng có tâm tư kia, cũng không có khả năng vừa đỗ tiến sĩ xong liền thay đổi tâm tính. Vương Tuệ Lan tuy rằng không tiếp xúc nhiều với Lý Diệp, nhưng đã chưởng quản toàn bộ Lý gia, ít nhất nhãn lực kính vẫn phải có, nếu không, Lý Giáng cũng không đòng tình để nàng chủ trì nội trợ.

Trịnh thị nghĩ đến tính tình của nhi tử, cảm thấy Vương Tuệ Lan nói cũng có lý. Sau khi rời đi, tỳ nữ Bảo Chi tới rót thêm nước trà cho Vương Tuệ Lan. Nàng là của hồi môn của Vương Tuệ Lan, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, không có gì giấu nhau.

"Nương tử cảm thấy thái độ của Tứ thiếu gia lúc này khác thường, có phải hay không là thật sự động tâm với Ly Châu quận chúa kia, cho nên mới khuyên nhủ phu nhân bây giờ không nên nạp thiếp?" Bảo Chi hỏi.

Vương Tuệ Lan thổi thổi nước trà, nhàn nhạt mà nói: "Liên hôn giữa thế gia đại tộc, có cái nào tồn tại chân tình? Phu thê đều là sinh hoạt chắp vá. Sở dĩ ta ngăn cản đại gia, là vì không muốn lúc này lại nảy sinh sự tình gì. Vốn dĩ Lý gia cùng Vân Nam vương phủ kết thân đã đủ khiến người khác chú ý. Đại nhân bên kia có trách tội xuống dưới, ta cũng thật không cách nào biện minh."

Bảo Chi gật gật đầu: "Nương tử cảm thấy, Ly Châu quận chúa so sánh với Quách nương tử thì ai lợi hại hơn? Tướng công muốn Tứ thiếu gia về nhà ở hẳn, về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Nàng chính là quận chúa nha, phẩm cấp so với ngài còn cao hơn, e rằng Quách Mẫn khó mà sánh được với nàng."

Vấn đề này Vương Tuệ Lan thật không có nghĩ tới. Quách Mẫn tuy xuất thân hiển hách, nhưng rốt cuộc không có phong hào trong người, ngày thường ở trước mặt nàng, cũng không dám làm càn quá mức. Nhớ trước đây thời điểm nàng xuất giá, phụ thân chính là suy xét điểm này, cố ý báo cho cô mẫu, để nàng tiến cung hướng Vi Quý Phi cầu cái phong hào, dùng để ngăn chặn Quách Mẫn. Cũng may Quách Mẫn đối với việc chủ trì nội trợ cũng không có hứng thú, nhưng hai người đã là chị em dâu, không tránh khỏi việc đem đối phương ra so sánh, tranh đấu gay gắt.

Hiện giờ pháo đài lại có thêm một người tiến vào, thân phận quận chúa cao quý, Vương Tuệ Lan cũng có chút áp lực.

"Ngươi phát người đi hỏi thăm chuyện về Ly Châu quận chúa này. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng." Vương Tuệ Lan nói.

*

Sắp thành thân nên Gia Nhu không thể gặp mặt Lý Diệp, hơn nữa Thôi thị vì muốn rèn giũa lại tính tình của nàng, một mực bắt nàng ở trong phủ thêu áo cưới, trông giữ vô cùng nghiêm ngặt. Gia Nhu lớn như vậy, Thôi thị lúc nào cũng tùy ý nàng, lần này thái độ vô cùng khác thường, đại khái chắc là bị chuyện của mẹ con Liễu thị kích thích.

Bọn họ đều không nghĩ Võ Ninh tiết độ sứ sẽ đột nhiên tới cửa, còn nhìn trúng Thuận Nương, mà Thuận Nương cũng nguyện ý đi cùng hắn. Võ Ninh tiết độ sứ, chính là người mà cuối cùng Ngu Bắc Huyền tới xin giúp đỡ, theo lời hoạn quan kia, Ngu Bắc Huyền còn muốn cưới nữ nhi của hắn.

Gia Nhu không biết đây có phải trùng hợp hay không. Nhưng ngày ấy Thôi thị cùng nàng đưa Thuận Nương rời đi, Thuận Nương khóc rống cùng các nàng cáo biệt, trong mắt lại không phải thương tâm mà là lạnh băng. Trải qua bao phen biến cố, nàng mất đi mẫu thẫn cùng đệ đệ, cũng mất đi toàn bộ Vân Nam vương phủ, nói vậy tâm cảnh so với ban đầu cũng đã đổi thay rất nhiều.

Mỗi người đều có lộ trình chính mình phải trải qua. Có con đường là chính mình chọn, chẳng sợ núi đao biển lửa, dù là nghĩa vô phản cố cũng muốn đi, vô pháp quay đầu lại. Hiện tại, Thuận Nương cũng giống như nàng năm đó.

Hơn nữa Gia Nhu còn chú ý tới một sự kiện, tới đô thành vài lần nhưng lại chưa từng nghe được người khác đề tên Ngọc Hành. Chính người này đóng một vai trò quan trọng trong việc xoay chuyển thế cục toàn bộ thiên hạ. Từ việc Quảng Lăng Vương nghịch tập đăng cơ, đến chủ trương gắng sức thực hiện tước phiên, lại đến việc dụng binh với Hoài Tây, hắn đều có phần, lại quạt gió thêm củi. Có thể nói là đại công thần của Nguyên Hòa Đế, cho nên sau khi Nguyên Hòa Đế đăng cơ, từng hứa để cho hắn vị trí tể phụ, hắn lại kiên quyết từ chối không chịu, còn một lần ẩn lui.

Một người phụ tá đế vương đăng cơ, không phải vì quyền thế địa vị, vậy thì là vì cái gì?

Gia Nhu không chỉ một lần nghe Ngu Bắc Huyền nói, địch nhân cả đời này hắn kiêng kỵ nhất chính là Ngọc Hành.

Sau này khi Hoài Tây khởi chiến sự, Nguyên Hòa Đế thỉnh Ngọc Hành rời núi. Hắn đích xác rất có bản lĩnh, tuy không có một quan nửa chức trong người, lại có thể chỉ huy thiên quân vạn mã. Người này ngay cả trên chiến trường cũng không lộ diện, nhưng hắn cực kỳ thông hiểu binh pháp, cùng Ngu Bắc Huyền giao thủ vài lần, đều chiếm thế thượng phong. Ngu Bắc Huyền chính là một đại tướng lăn lê bò lết một đường từ trên sa trường lên, không hề có đối thủ, lại nhiều lần thất bại trong tay Ngọc Hành. Cuộc chiến ở Từ Châu, cũng là do Ngọc Hành ngăn cơn sóng dữ, thay đổi toàn bộ thế cục.

Nàng thậm chí còn hoài nghi đời trước kì binh đột nhiên xuất hiện ở Thái Châu chính là do Ngọc Hành sai sử, mới khiến nàng rơi vào tay Nguyên Hòa Đế.

Chỉ tiếc bọn họ ngàn tính vạn tính, lại không tính đến Ngu Bắc Huyền căn bản sẽ không vì nàng mà rơi vào thiên la địa võng, Một kẻ dã tâm điên đảo đế quốc, sao có thể vì một nữ nhân mà từ bỏ nghiệp lớn. Nam nhân này vẫn là không hiểu hắn.

Đời này, nếu may mắn nhìn thấy Ngọc Hành, nàng cũng muốn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, có phải ba đầu sáu tay hay không. Người nọ có được sự tín nhiệm tuyệt đối của đế vương, nắm giữ quyền thế tối cao trong thiên hạ, có thể làm mưa làm gió, lại không muốn thân ở miếu đường.

Nàng hẳn là một kẻ trọng quá khứ, lúc nào cũng nghĩ hắn có thể chính là đầu sỏ hại chết nàng.

Bất quá hắn cũng rất tốt, Nguyên Hòa Đế cũng thế, tuy nàng bị xử cực hình, nhưng vốn là lập trường bất đồng, Gia Nhu không trách bọn họ. Đời này, chỉ cần biết Quảng Lăng Vương chính là kẻ chiến thắng cuối cùng, nàng cứ việc thành thành thật thật mà ủng hộ hắn, nói vậy sẽ lại không phải chết thảm như đời trước nữa.