Chương 33: Tàng Châu (Dịch)

Lý Diệp lắc đầu, muốn nói rằng không có việc gì, nhưng ho khan càng ngày càng không dừng được. Hắn căng thẳng suốt cả ngày, đến bây giờ lại như nỏ mạnh hết đà, bệnh tới như núi lở.

Gia Nhu đi đến trước mặt hắn, thấy hai má hẳn đỏ ửng quỷ dị, duỗi tay chạm lên trán hắn, hoảng sợ. Thế nào lại nóng như vậy! Nàng nhíu mày: "Nóng đến lợi hại như vậy, tại sao ngươi không nói sớm?"

"Ta không sao hết... Ngươi không cần lo lắng." Lý Diệp nhẹ giọng nói. Thân thể hắn so với người bình thường vốn ốm yếu hơn, sau khi khảo thí xong, lại phải tiếp từng người một ở yến hội, sự kiện này nối tiếp sự kiện kia, hắn cả ngày bôn ba bên ngoài, lúc này mới nhiễm phong hàn. Mệt mỏi mấy ngày nhưng lại không muốn chậm trễ hôn sự, hôm nay hắn mới cố gắng chống đỡ mà đi đón dâu. Hiện giờ mới có chút chống đỡ không nổi.

"Ngọc Hồ, chạy đi tìm người thỉnh đại phu lại đây xem bệnh cho thiếu gia." Gia Nhu quay đầu lại phân phó.

Ngọc Hồ chuẩn bị rời đi, Lý Diệp cản nàng lại: "Sắc trời đã tối, trong phủ không có đại phu, chờ ngày mai hãy đi. Không cần hưng sư động chúng, ta ngủ một giấc liền khỏe lại."

Trước khi Gia Nhu xuất giá đã biết tuy hắn là con vợ cả, nhưng ở trong nhà lại không được sủng, không nghĩ tới ngay cả khi sinh bệnh cũng không dám làm phiền trong nhà. Hôm nay lúc bọn họ vào thanh lư hành lễ, người đến xem tuy rằng không ít nhưng lại không hề thấy hai vị huynh trưởng cùng tẩu tử của Lý Diệp, ngay cả thân tỷ là Quảng Lăng Vương phi cũng không tới. Quả nhiên thật đối lập so với nhà mình bên kia, cũng chỉ có thể dùng hai chữ "Thê lương" để hình dung.

Người này trước mặt người khác luôn nho nhã lễ độ, tươi cười ôn hòa trong sáng, một chút cũng không thể nhìn ra hắn lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.

Gia Nhu có chút đau lòng, ngồi xổm trước mặt hắn nói: "Ta sai người nấu ít canh gừng mang vào đây. Nếu cảm thấy khó chịu thì nói cho ta."

"Ân. Tối nay ta ngủ trên sạp, miễn cho lây bệnh khí sang ngươi." Lý Diệp nói muốn đi lấy chăn, lại bị Gia Nhu đè lại bả vai một phen: "Không được! Ngươi ngủ ở trên giường đi." Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẫn là Gia Nhu bại trận trước, quay đầu đi: "Trên sạp lạnh lắm, ngủ trên giường cũng thuận tiện cho ta chăm sóc ngươi."

Gương mặt tuấn tú vì bệnh trạng mà ửng hồng, thế nhưng lại giống như hồng liên thuần tịnh mà yêu diễm, có loại mị hoặc nói không nên lời. Gia Nhu tâm như đánh trống bang bang, vô cùng hoảng hốt, không dám nhìn hắn nhiều hơn nữa.

Lý Diệp cảm thấy phản ứng của nàng rất thú vị, không tiếp tục từ chối nữa, ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại. Nhiều năm như vậy, hắn đều sống một mình ở biệt thự Ly Sơn, bất luận có chuyện gì cũng chỉ có thể tự chăm sóc bản thân. Thậm chí mỗi lần sinh bệnh, bên người nhiều lắm cũng chỉ có thêm Vân Tùng chăm sóc, chưa từng nói cho người trong nhà. Nhưng tối nay, hắn biết có người đang vì hắn mà lo lắng, thế nên hắn không muốn phải tiếp tục tỏ vẻ kiên cường nữa.

Thế gian này làm gì có người nào thích cô độc, chỉ là không muốn cứ hy vọng rồi lại thất vọng thôi.

Gia Nhu thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời, nhẹ nhàng thở ra. Vốn định nói Ngọc Hồ đi phân phó người Lý gia nấu canh, lại sợ lời nói của Ngọc Hồ không có trọng lượng nên tự mình mở cửa đi ra ngoài. Ngoài cửa có sẵn hai vú già cùng hai tỳ nữ, đều là người đi theo nàng. Mà dưới hành lang có một gã sai vặt mi thanh mục tú đang đi tới đi lui, chắc là tùy tùng của Lý Diệp.

"Ngươi lại đây một chút." Gia Nhu kêu lên.

Vân Tùng nghiêng đầu, thấy một nữ tử mặc váy dài, khoác áo da cừu đứng ở trước cửa. Ánh nến đầu đèn trước thanh lư chiếu sáng khuôn mặt nàng, da trắng hơn tuyết, ngọc cốt khoan thai, đẹp như thiên tiên. Rõ ràng là xuất thân cao quý nhưng lại không giống như hai vị nương tử trong nhà, lúc nào cũng kiêu căng ngạo mạn. Mặt mày nàng tự mang theo một cỗ anh khí, không nhu nhược, cũng không phải tâm cao khí ngạo.

Hắn hôm nay có nhìn thấy tân nương nhập môn, chẳng qua khi đó trên mặt nàng là đại trang, căn bản xấu đẹp gì cũng không thể nhìn ra. Giờ phút này mới nhìn thấy chân dung của quận chúa, không khỏi cảm khái, khó trách ngay cả thiếu gia giống như trích tiên cũng động phàm tâm.

Gia Nhu thấy hắn phát ngốc, lại kêu một tiếng. Vân Tùng lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới: "Quận chúa có gì phân phó? Thiếu gia có chuyện gì sao?"

Vân Tùng biết thân thể thiếu gia vốn không tốt, hôm nay cũng đã nghe hắn ho vài lần. Thiếu gia từ nhỏ đã yếu ớt, thế nên hắn vẫn luôn đặc biệt chú ý.

"Ngươi gọi là....?" Gia Nhu còn chưa biết họ tên Vân Tùng.

"Tiểu nhân tên là Vân Tùng, là tùy tùng bên người thiếu gia, vẫn luôn ở Ly Sơn chăm sóc hắn. Ngài có gì phân phó, cứ nói cho tiểu nhân."

Gia Nhu nghĩ đến mấy người ngoài cửa đều là mẹ an bài, đi xa chút mới hỏi: "Người hắn có chút nóng, ta muốn kêu đại phu, hắn lại không chịu. Có gì quan trọng sao? Thân mình hắn rốt cuộc là tại sao mà thành như vậy?"

Vân Tùng thành thật báo cáo: "Thiếu gia lúc nhỏ từng rơi xuống nước trong mùa đông giá rét, suýt nữa bỏ mạng. Sau đó liền hình thành bệnh căn. Mấy năm nay cũng đã nhiều lần điều dưỡng thân thể, vốn đã rất tốt, nhưng cứ tới mùa đông là vẫn thập phần gian nan, sinh bệnh nhẹ cũng liền nặng lên. Chắc do mấy ngày gần đây đỗ tiến sĩ, xã giao quá nhiều, thiếu gia liên tục phải đi ra ngoài mới nhiễm phong hàn. Bất quá thiếu gia không thích thỉnh đại phu, thế nên mọi chuyện cứ để theo ý hắn."

Thân phận quận chúa cao quý, nguyên bản Vân Tùng cũng không dám nói những lời này. Nhưng thấy nàng thật lòng quan tâm đến bệnh tình của thiếu gia, lại không có mất cái gì, thế nên hắn mới nói nhiều thêm mấy câu.

Gia Nhu nghe xong gật gật đầu, hóa ra mấy lời đồn đại ốm yếu cũng không phải là vô căn cứ. Khi còn nhỏ hắn rơi xuống nước, thật sự là ngoài ý muốn sao? "Ngươi đi mệnh phòng bếp mấu một chén canh gừng mang tới, tạm thời không cần kinh động người trong nhà."

Vân Tùng lập tức đi làm, Gia Nhu trở về trước thanh lư, phân phó tả hữu: "Các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi, tối nay không cần canh gác."

Mấy người đều là hai mặt nhìn nhau, trước khi lâm hành Vương phi có phân phó, sợ đêm tân hôn quận chúa không ứng phó được, muốn các nàng trông coi, không được rời đi. Gia Nhu kiên trì nói: "Nơi này để Ngọc Hồ ở lại là được, các ngươi trở về đi." Nàng không muốn để mẹ biết Lý Diệp sinh bệnh, tránh cho nàng vướng bận.

Những người đó cũng không dám làm trái ý quận chúa, hành lễ xong liền lui xuống.

Trong vòng thanh lư, nến đỏ thắp lên nơi nơi, chậu than biến toàn bộ màn huân ấm như ngày xuân. Lý Diệp nằm ở trên giường, tựa hồ đã ngủ say, khuôn mặt an tường. Gia Nhu lấy khăn từ trong bồn ra lau mặt cho hắn, sau đó đem khăn đặt trên trán hắn. Nàng thật ra chưa bao giờ chăm sóc người khác, kiếp trước đi theo Ngu Bắc Huyền, thật ra toàn là hắn chăm sóc nàng.

Ngọc Hồ đứng bên người Gia Nhu nói: "Đêm tân hôn mà thiếu gia lại bệnh thành như vậy, quả thật là ủy khuất quận chúa."

Gia Nhu lại không cảm thấy ủy khuất chút nào, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra. Nếu Lý Diệp còn khăng khăng muốn cùng nàng làm chuyện đó, nàng thật sự không biết mình nên phản ứng thế nào, e rằng sẽ vô cùng bài xích.

"Ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ta sẽ kêu ngươi." Gia Nhu quay đầu lại, nói với Ngọc Hồ.

"Ân, nô tỳ sẽ ngủ ở giường bên ngoài, nếu có việc, quận chúa cứ kêu nô tỳ một tiếng."

Gia Nhu gật đầu, Ngọc Hồ liền cáo lui. Chờ Vân Tùng bưng canh gừng tới, nàng lại gọi Lý Diệp dậy uống, sau đó liền thổi hết ánh nến, chỉ chừa lại hai cây nến đỏ, ánh sáng xung quanh có chút mịt mờ. Nàng đứng ở mép giường, do dự không biết có nên nằm cạnh hắn hay không. Cuối cùng, sau nhiều lần giãy giụa, vẫn là không đủ dũng khí nên nửa nằm nửa ngồi bên giường.

Nàng còn tưởng sẽ thức đến hừng đông, vạn nhất hắn đi tiểu đêm, nàng cũng có thể chiếu cố. Nhưng nào ngờ nàng mới nằm một lát đã cảm thấy mệt nhọc, gối lên cánh tay, hôn hôn trầm trầm mà ngủ thiếp đi.

Một giấc này ngủ đến tận sáng, nàng cảm giác được trên người có thứ gì, mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, phát hiện mình đã an ổn trên giường chăn. Đêm qua khi nàng ngủ, trên người rõ ràng không có chăn. Lý Diệp..... Nàng bò dậy một chút, trên giường đã không còn người khác.

Ngọc Hồ nghe được động tĩnh, chạy nhanh từ bên ngoài vào: "Thiếu gia đã tỉnh, đang ở bên ngoài chờ quận chúa cùng đi thỉnh an. Quận chúa mau đi rửa mặt chải đầu."

Người này bất quá mới chỉ qua một đêm liền khỏe lại sao? Gia Nhu bụng đầy hồ nghi mà ngồi xuống trang điểm, Ngọc Hồ nói: "Tinh thần thiếu gia rất tốt, chẳng qua vẫn còn ho khan. Quận chúa đừng lo lắng."

Lần đầu thấy cha mẹ chồng, khó tránh khỏi muốn ăn mặc cẩn thận một chút. Tuy không long trọng như hôn phục hôm qua nhưng cũng là tóc mây hoa thoa, xứng với váy dài đại thường. Nàng trang điểm xong xuôi, đi ra bên ngoài, thấy Lý Diệp mặc khoan bào màu xanh lá, chính là màu xanh hôm qua nàng mặc.

"Ngươi đã tốt hơn chưa?" Gia Nhu đi qua hỏi.

Lý Diệp cười nói: "Đại thể không còn gì đáng ngại. Làm phiền quận chúa chiếu cố rồi." Hắn còn có chút giọng mũi, nhưng quả thật không dày đặc như hôm qua. Hoặc có thể đây chính là thói quen ngụy trang trước mặt mọi người của hắn, thoạt nhìn người trước mặt, quả nhiên không hề giống với một người mới đêm qua còn đang mang bệnh.

Nghe hắn nói xong, Gia Nhu lại có chút ngượng ngùng. Nàng còn muốn chăm sóc hắn, cuối cùng bản thân lại mệt mỏi ngủ thiếp đi, kết quả ngủ một mạch đến hừng đông, còn để hắn đắp chăn cho mình.

"Đi thôi, phụ thân, mẫu thân đang chờ chúng ta." Lý Diệp giơ tay, thỉnh Gia Nhu đi trước. Gia Nhu lại nói: "Tuy ta là quận chúa nhưng nếu đã kết duyên vợ chồng vẫn là lấy quân phu vi tôn, ngươi đi trước đi."

Lý Diệp nhìn nàng một cái, khóe miệng mang cười. Hắn còn tưởng rằng, nàng từ nhỏ đã là quận chúa nên thế nào cũng sẽ vài phần để ý đến thân phận này của mình. Nhưng dường như nàng lại hoàn toàn không để bụng.... Đây là muốn ở trước mặt mọi người trong nhà cho hắn mặt mũi sao? Nếu đã vậy, hắn sẽ không từ chối hảo tâm của nàng.

Lý Giáng cùng Trịnh thị ngồi ở nhà chính, Lý Huyên cùng Lý Sưởng cũng dắt theo thê tử ngồi ở hai phía tả hữu, đều đang đợi đôi tân nhân kia. Trong đường thập phần an tĩnh, người nào người nấy đều theo đuổi tâm tư của chính mình, không hề giao lưu với nhau. Chỉ có phụ tử Lý Giáng ngẫu nhiên nói hai câu hôm qua các quan viên đưa hạ lễ vân vân. Vú già chạy tới bẩm báo, nói Tứ thiếu gia cùng quận chúa đã tới bên ngoài. Lý Giáng đứng dậy, những người còn lại đều đi theo, sau đó Lý Diệp cùng Gia Nhu một trước một sau mà đi vào.

Lý Huyên nhìn thấy Lý Diệp tiến lên trước, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Lúc trước hắn cưới Vương Tuệ Lan, nể mặt nàng là huyện chủ, hắn còn chưa có quân chức như hôm nay, cho nên vẫn để Vương Tuệ Lan đi trước. Nhưng người Lý Diệp cưới đường đường là quận chúa, phẩm giai so với Vương Tuệ Lan còn cao hơn, thế nhưng lại cam nguyện khuất cư đi sau hắn? Lại nhìn đến nữ tử phía sau Lý Diệp, thanh lệ đẹp đẽ quý giá, mĩ mạo bất phàm, Vương Tuệ Lan có điểm nào có thể so với nàng?

Vương Tuệ Lan vừa thấy màn này liền biết Mộc Gia Nhu cố ý làm như vậy, trước mặt người khác liền cho nam nhân của mình đủ mặt mũi. Mà Lý Huyên chắc chắn sẽ nghĩ đến lúc cưới nàng vào cửa, lấy hai người ra so sánh, khẳng định sẽ không vui vẻ gì.

Ly Châu quận chúa này quả nhiên không hề đơn giản.

Gia Nhu tiến lên hành lễ với Lý Giáng và Trịnh thị, Lý Giáng đáp lễ. Gia Nhu nói: "Tức phụ tới thỉnh an muộn, thỉnh đại nhân cùng đại gia thứ tội. Ở trong nhà này, tức phụ chỉ là con dâu Lý gia, thỉnh hai vị tôn trưởng nhập tòa, nhận con dâu phụng trà quỳ lạy."

Những nghi lễ này, trước khi nàng xuất giá, Thôi thị đều đã tinh tế dạy bảo. Kính người trên ba phần, luôn luôn sẽ không sai. Huống chi nàng chưa từng coi trọng chi vị quận chúa cao quý của mình.

Lý Giáng nghe nàng nói như vậy, trong lòng có vài phần khen ngợi. Ban đầu còn cho rằng Nam Chiếu là vùng thiếu văn minh, ngay cả với thân phận quận chúa cao quý cũng không thể xứng với thế gia. Nhưng xem ra, nàng rất xứng với danh hào con dâu Lý gia.

Trịnh thị vẫn luôn đánh giá Gia Nhu, cũng không nghe rõ nàng rốt cuộc nói cái gì. Nhìn thấy Lý Giáng ngồi xuống, nàng cũng vội vàng ngồi xuống theo.