Chương 29: Tàng Châu (Dịch)

Thành Dương Tư Mị, mưa to mấy ngày liền vừa mới tạnh, trên bầu trời đêm treo một vòng cô nguyệt. Mộc Cảnh Thanh đi đến thư phòng của Mộc Thành Tiết, nhìn thấy cha đứng xuất thần một mình bên cửa sổ, biểu tình ngưng trọng, không khỏi thả nhẹ thanh âm: "Cha, tam gia bên kia đã đồng ý thu binh giải hòa. Bá bá hỏi ngài, người sinh sự đầu tiên là Cao gia và Đao gia, nên xử lý thế nào?"

Mộc Thành Tiết không trả lời. Trong tay hắn cầm hai phong thư, một phong nhận được tại thời điểm rời thành Trường An, do Quảng Lăng Vương cấp. Hắn nguyên tưởng rằng bên trong sẽ là binh phù hoặc lệnh bài linh tinh, không nghĩ tới chỉ là vài đoạn công văn. Những việc quốc sử cùng luật pháp được ghi lại trên đó hắn thập phần rõ ràng, nhưng nhìn lại những gì trải qua lại thấy ghê người. Hắn ban đầu còn không chịu tin tưởng, cảm thấy Quảng Lăng Vương lại có ý đồ khác.

Thẳng đến khi nhận được phong thư thứ hai được gửi tới nửa tháng trước từ thành Trường An, là thư do A Niệm tự tay viết, tuy rằng chữ viết qua loa, nhưng nội dung trong tin lại cùng sở thuật của Quảng Lăng Vương không mưu mà hợp. Hắn thế mới biết, nhiều năm nay, huynh đệ hắn tín nhiệm nhất lại rắp tâm hại hắn. Hắn rất muốn thẳng thắn đối chất, nhưng Mộc Thành Hiếu bí mật mưu đồ nhiều năm, không có chứng cứ rõ ràng thì sẽ không dễ dàng nhận tội.

Hắn kỳ thật rất muốn biết đây là chủ ý riêng của Mộc Thành Hiếu hay là của toàn bộ Mộc gia? Chẳng lẽ tẩu tẩu cùng các hài tử cũng ủng hộ hay sao? Nhưng trong tin A Niệm đã dặn đi dặn lại, nói hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ, hắn hiện tại chỉ có thể nhẫn.

"Cha?" Mộc Cảnh Thanh lại gọi một tiếng.

"Không có gì, chúng ta lên đường trước đi." Mộc Thành Tiết thu lại tâm tình, tạm thời đem những việc này áp xuống.

Thời điểm đoàn người Thôi thị trở lại Nam Chiếu, nội loạn đã bình, kết quả xử trí cũng có rồi. Cùng với những gì Gia Nhu biết ở kiếp trước đại thể đều tương đồng, Đao thị cùng Cao thị bị thu binh quyền, giam lỏng trong nhà, hai nhà khác thay nhau phái binh trông coi.

Thôi thị lúc đi đường vẫn luôn trao đổi thư từ với Mộc Thành Tiết, cũng đều đem những nội dung này cho Gia Nhu xem. Ngày ấy Gia Nhu vội vàng hồi phủ, né tránh Thuận Nương, đem những gì mình biết được nói cho Thôi thị. Thôi thị cảm thấy sự việc vô cùng quan trọng, tự nhiên là đứng ngồi không yên, lập tức mệnh trên dưới toàn phủ thu xếp đồ đạc, toàn bộ lên đường trở về.

Ở trên đường thoáng chốc đã qua một tháng, bất tri bất giác đã nhập thu.

Về đến nhà, Thôi thị lập tức đi tìm Mộc Thành Tiết thương lượng, hai người nói chuyện suốt một đêm. Tuy rằng quan hệ phu thê thường ngày của bọn họ có vẻ lãnh đạm, nhưng khi gặp đại sự vẫn có thể nương tựa lẫn nhau. Mộc Thành Tiết giao toàn bộ việc trong nội trạch cho Thôi thị xử trí, vào thời điểm này, hắn không muốn phân tâm chuyện Liễu thị.

Liễu thị ngược lại chẳng hay biết gì, còn đến hỏi Thuận Nương chuyến này đi Trường An rốt cuộc như thế nào. Thuận Nương ủy khuất mà đem sự tình nói hết ra: "Ta tự nhiên không cam lòng, dựa theo túi gấm mẹ đưa cho ta mà tìm tới, nơi đó căn bản lại không có người nào, ta chỉ để lại một tờ giấy. Lúc sau, mẫu thân vội và trở về, ta liền không kịp đi qua nơi đó."

Liễu thị nghĩ, địa phương kia là người trong miếu Thành Hoàng nói cho nàng nghe, theo lý mà nói thì hẳn nên có người trông coi mới đúng. Nhưng vị kia là người quyền cao chức trọng, nói vậy thì e là còn có vài chỗ ở, nơi đó chỉ là một trong số đó mà thôi, Thuận Nương không gặp được cũng là chuyện bình thường. Còn nữa, cho dù hắn thật sự gặp được Thuận Nương, biết là cầu xin sự tình như vậy, e rằng cũng không ra tay tương trợ.

Liễu thị liền an ủi Thuận Nương: "Thân phận Thôi thiếu gia kia xác thực là ngươi không xứng, cứ kiên nhẫn tìm người khác là được. Ngươi cũng thật là, tại sao ánh mắt lại luôn cao như vậy? Nếu Vương phi đã đưa ngươi danh sách đó, ngươi cũng nên chọn ra người tốt từ bên trong mới phải."

Lập trường của Liễu thị cùng Thuận Nương vốn không giống nhau. Thuận Nương muốn chọn thứ mình thích, cho dù làm thiếp cũng không sao cả. Liễu thị lại cảm thấy người kém cỏi một chút cũng không quan trọng, quan trọng là phải làm chính thê. Hai mẹ con đang nói chuyện thì A Thường mang theo người tới, đối Liễu thị nói: "Liễu nương tử, Vương phi thỉnh ngài qua một chuyến."

Liễu thị cảm thấy không đúng lắm, lúc trước thỉnh nàng qua đó đều là kêu tỳ nữ bình thường đến đây, có lần nào để A Thường tự mình xuất mã chứ. Huống chi phía sai còn có mấy vú già to lớn đi theo, bộ dáng như thể muốn kéo nàng đi hưng sư vấn tội.

Liễu thị chột dạ, ra vẻ trấn định hỏi: "Không biết Vương phi gọi ta có chuyện gì?"

"Liễu nương tử đi liền biết." A Thường nghiêng người làm động tác thỉnh, Thuận Nương cũng cảm thấy không thích hợp, kéo cánh tay Liễu thị nói: "Ta đi cùng di nương."

A Thường duỗi tay chặn nàng lại, mặt không biểu tình mà nói: "Tam tiểu thư cứ ở lại trong phòng đi, Vương phi chỉ kêu Liễu nương tử qua đó."

Thuận Nương không rõ nguyên do, trong lòng Liễu thị lại cảnh giác hơn, hay là việc nàng làm đã bị Thôi thị phát hiện? Nhưng theo lý mà nói thì không thể nào, vị kia rõ ràng đều đã xử trí thỏa đáng, ngay cả Đại vương cũng có thể qua mắt, Thôi thị sao có thể phát hiện ra manh mối gì?

Nàng lo sợ bất an mà đi theo A Thường tới nhà chính của Thôi thị, A Thường đưa người tới nơi liền lập tức lui ra. Trên nhà chính trừ bỏ nàng, cũng chỉ còn lại hai người Thôi thị và Gia Nhu. Nàng hành lễ, hỏi: "Không biết Vương phi triệu tiện thiếp đến đây là có chuyện gì quan trọng?"

"Chiêu Chiêu, ngươi nói đi." Thôi thị nhìn về phía Gia Nhu.

Gia Nhu liền đứng lên, đi đến trước mặt Thôi thị, chậm rãi nói: "Liễu di nương năm đó chính là tiểu thư quan gia, bởi vì án của đại công chúa Duyên Quang mà gia tộc bị hạch tội, toàn bộ đều bị nô tịch. Sau dó, ngươi trở thành gia kĩ của Lĩnh Nam tiết độ sứ Tằng Ứng Hiền, rồi được Tằng Ứng Hiền đưa cho cha, ta hẳn là nói không sai đi?"

Liễu thị gật gật đầu.

Gia Nhu tiếp tục nói: "Mười mấy năm nay, ngươi an phận thủ thường ngây ngốc tại đừng trạch, cũng không hề tồn tại ý tưởng không an phận. Rồi một ngày, Tằng Ứng Hiền bỗng nhiên nhờ người tìm tới ngươi. Hắn nói hắn có biện pháp khiến ngươi tiến vào được Vân Nam vương phủ, hưởng thụ cẩm y ngọc thực, điều kiện là ngươi từ nay về sau sẽ trở thành nhãn tuyến của hắn, đúng không?"

Liễu thị nghe xong, sắc mặt đại biến, lập tức quỳ gồi xuống: "Vương phi, tiện thiếp không biết ngài từ đâu nghe được những lời này, tiện thiếp quả thực oan uổng!"

Gia Nhu cười một chút: "Ngươi đừng vội kêu oan. Lần này đi Trường An, mẹ ta đã thỉnh đại phu tiểu nhi khoa tốt nhất chẩn trị cho Cảnh Hiên. Đại phu nói, Cảnh Hiên từ trong bụng mẹ đã thập phần gầy yếu, loại bệnh trạng này khi đứa trẻ ra đời, mẫu thân liền vô pháp sống sót. Ngươi giải thích như thế nào đây?"

Liễu thị không nghĩ tới đại phu Trường An lợi hại như vậy, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi: "Có lẽ chỉ là bệnh trạng tương tự, lời đại phu kia cũng chỉ là phỏng đoán.... Không thể chỉ bằng việc này liền định tội tiện thiếp được."

"Di nương nói cũng có đạo lý." Gia Nhu hướng ra ngoài kêu một tiếng, "Ngọc Hồ, đem người vào đây."

Ngọc Hồ theo tiếng, mệnh gia đinh kéo một tăng nhân tiến vào. Liễu thị vừa thấy hắn, cả người đều ngã ngồi trên mặt đất. Chính là vị tăng nhân ở miếu Thành Hoàng cùng nàng liên lạc! Hắn bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hơi thở thoi thóp mà nói: "Vân Nam vương cái gì cũng đều biết.... Hắn mười ngày trước đến bắt ta, ngày ngày dùng nghiêm hình bức cung..... Ta cái gì cũng khai ra hết, ngươi tự giải quyết cho tốt."

Gia Nhu mệnh gia đinh đem người này ra, giữ lại người này vẫn còn hữu dụng.

Liễu thị môi phát run, như tao lôi oanh. Mười ngày trước Mộc Thành Tiết đã biết chân tướng, thế nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn không phát! Nàng lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bò đến bên giường Thôi thị đang ngồi, bắt lấy làn váy nàng nói: "Vương phi, thỉnh Vương phi tha cho tiện thiếp. Tiện thiếp làm như vậy đều là vì Thuận Nương! Cảnh Hiện đích xác không phải là hài tử của Đại vương, nhưng Thuận Nương chính là cốt nhục của hắn! Vương phi...."

Thôi thị đem váy rút về: "Ngươi thật to gan! Lẫn lộn huyết thống vương phủ, giúp đỡ người ngoài tính kế Đại vương, ngươi bây giờ còn dám ở trước mặt ta cầu tình? Ngươi nếu còn muốn Thuận Nương không có việc gì liền thành thực mà trả lời câu hỏi của ta. Sự việc ở đại hội đua thuyền, ngươi cũng biết hết thảy?"

Liễu thị lập tức lắc đầu, thanh âm đều phát run: "Sự kiện kia từ đầu tới cuối tiện thiếp đều không biết! Kinh triệu doãn chỉ phân phó tiện thiếp định kỳ đem sự tình ở Nam Chiếu và vương phủ nói cho tăng nhân kia, còn an bài tiện thiếp tiến vương phủ, tiện thiếp chưa làm cái gì thương thiên hại lý hết! Tiện thiếp nói lời này là thiên chân vạn xác, nếu có nửa câu giả dối, nguyện để thiên lôi đánh xuống !" Nói xong, cả người nàng đều quỳ rạp trên mặt đất, run bần bật.

Tới lúc này còn không chịu thẳng thắn, e là ngay cả mệnh của nàng cũng khó bảo toàn.

Gia Nhu cùng Thôi thị liếc mắt một cái, xem ra sự tình của bá bá, Liễu thị quả thức không biết. Nếu nàng biết, sẽ không ở tại thời điểm nguy nan này còn bao che hắn. Tằng Ứng Hiền dùng hai quân cờ không quen không biết, mục đích chính là khi một trong số đó xảy ra chuyện vẫn còn có thể lưu lại một quân. Hơn nữa, bá bá trước giờ làm việc gì cũng đều rất cẩn thận, sẽ không lưu lại nhược điểm cho người ta nắm thóp. Lần này cũng là nàng may mắn ở chợ phía đông gặp được người kia mới sáng suốt phát hiện ra.

Thôi thị kêu A Thường trước hết cứ đưa Liễu thị đến nhĩ phòng canh chứng, Gia Nhu đối nàng nói: "Mẹ, Liễu di nương cùng Cảnh Hiên phải xử trí thế nào?"

Thôi thị ngưng thần suy nghĩ: "Ta nguyên bản nghĩ đem Cảnh Hiên đưa cho một thương gia nuôi dưỡng, lại cấp cho một số tiền, đối ngoại liền nói hắn chết non. Còn Liễu thị, chỉ nói nàng sinh bệnh nặng, phải đến đừng trạch tĩnh dưỡng, ngầm đem nàng đuổi ra ngoài. Nhưng nếu làm thế, bọn họ tất sẽ phát hiện. Cho nên, trước mắt chỉ có thể để bọn họ lưu tại phủ."

Gia Nhu biết mẹ đã hạ thủ lưu tình, nếu đổi lại là một chủ mẫu khác, Liễu thị e rằng ngay cả mệnh cũng không giữ được. Sau khi quyết định, Thôi thị phân phó A Thường đi thông báo cho Thuận Nương một tiếng, cũng không có ý giấu giếm gì nàng. Loại sự tình này, đã ở cùng dưới một mái hiên, có muốn giấu cũng chẳng được bao lâu.

Qua một lát, Thuận Nương khóc lóc chạy tới, quỳ gối trước mặt Thôi thị, thay Liễu thị cầu tình.

"Mẫu thân, di nương là nhất thời hồ đồ mới có thể gây ra sai lầm như vậy, cầu xin ngài cho nàng một cơ hội." Nàng khóc đến thương tâm, không ngừng dập đầu trước mặt Thôi thị. Nàng từ nhỏ đã cùng Liễu thị nương tựa lẫn nhau mà sống, nhưng Liễu thị làm việc gì cũng giấu nàng. Sau khi nàng biết được nhưng việc này cũng vô cùng khiếp sợ, lại không biết phải làm sao.

Thôi thị nhíu mày nói: "Ngươi đứng lên trước rồi nói."

"Mẫu thân không đáp ứng, Thuận Nương liền không đứng dậy." Thuận Nương kiên trì nói. Nếu lúc này nàng còn không gắng sức, chờ sau khi mẹ bị đuổi đi, nàng chỉ còn lại thế đơn lực mỏng, sau này biết phải sống như thế nào?

Có một số lời Thôi thị không đành lòng nói quá minh bạch, Gia Nhu mở miệng nói: "Thuận Nương, mẹ đã nhân từ mà xử lý nhẹ rồi. Sai lầm mà di nương ngươi phạm phải không hề nhỏ. May mắn là chúng ta phát hiện sớm, cha trước nay đều cương trực công chính nên mới không bị người ta bắt được nhược điểm gì. Ngươi có biết nếu bọn họ bắt được sai lầm của cha thì sẽ để lại hậu quả gì hay không? Chính là toàn bộ Vân Nam vương phủ đều theo đó mà lật úp! Mẹ chỉ tạm thời giam lỏng nàng, vẫn còn chưa xử trí. Lúc này, ngươi hẳn nên biết nặng nhẹ."

Thuận Nương lau khô nước mắt, không hề nói cái gì nữa. Nàng cho dù có nháo hơn nữa cũng sẽ không có kết quả, phụ thân vẫn luôn đứng về phía Thôi thị. Chỉ trách lần này mẹ sai quá nghiêm trọng, lại đi giúp đỡ người ngoài tính kế phụ thân. Với tính tình của phụ thân, khẳng định là sẽ không dung tha cho nàng, có thể giữ được một mạng đã là rất tốt rồi.

Nàng tức khắc cảm thấy hoang mang, không biết về sau nên làm cái gì bây giờ, mỗi lần có chuyện nên tìm ai thương lượng.

Ngày thường mặt ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, Mộc Thành Tiết gửi tấu thư đến lên triều đình, kĩ càng tỉ mi thuyết minh lại nội loạn lần này cùng kết quả. Triều đình tăng thêm phong thưởng cho công thần, còn khao chúng tướng sĩ tham gia bình loạn. Thoạt nhìn, có vẻ như người được lợi nhất vẫn là Mộc thị và Điền thị.

Đi cùng với hoạn quan triều đình tới còn có người của Lý gia, nói nếu muốn ngày lành thì phải đợi đến ba tháng sau. Mà năm nay có ngày mười sáu tháng chạp, cưới gả thuận lợi. Thôi thị còn cảm thấy vội vã như vậy làm gì, nàng vẫn còn luyến tiếc Gia Nhu.

Nhưng Mộc Thành Tiết lại muốn tránh cho đêm dài lắm mộng, không nói hai lời liền đồng ý.