Chương 28: Tàng Châu (Dịch)

Gia Nhu tránh ở bên cửa sổ, chờ đến khi Ngu Bắc Huyền đi qua. Nàng thấy có hai người xuất hiện trước mặt Ngu Bắc Huyền, hai bên chào hỏi nhau. Chỉ liếc nhìn hai người kia một cái, Gia Nhu cũng nhận ra một kẻ là kinh triệu doãn Tằng Ứng Hiền. Người này háo sắc thành tánh, kiếp trước khi hắn đến Thái Châu, ánh mắt vẫn luôn cố ý vô tình mà dừng trên người nàng. Nàng nói cho Ngu Bắc Huyền, Ngu Bắc Huyền cũng thật không cao hứng, còn đem nàng giấu đi, thẳng đến khi Tằng Ứng Hiền rời đi.

Hắn rất ít khi nói với nàng về chính sự, nhân tình lui tới, ngay cả sau khi chiến sự xảy ra, hắn cũng một mực lưu lại nàng ở Thái Châu. Là chính nàng lo lắng cho an nguy của hắn, mới đi vào trong quân chăm sóc hắn.

Hai người bọn họ hẳn là sớm nhận thức, Tằng Ứng Hiền là người của Thư Vương, thế lực sau lưng Ngu Bắc Huyền chính là Thư Vương, điều này cũng thật dễ dàng mà liên tưởng. Trách không được hắn tuổi còn trẻ mà có thể gánh trọng trách to lớn của Hoài Tây tiết, tuy năng lực bản thân của hắn quả thực không thể nghi ngờ, nhưng công cán không nhỏ là thuộc về đại chỗ dựa kia. Chỉ là kẻ ở bên người Tằng Ứng Hiền kia..... Gia Nhu giống như đã từng gặp qua ở chỗ nào. Nhưng ấn tượng thực mơ hồ, nghĩ thế nào cũng không ra.

Bất quá trực giác nói với nàng, kẻ này là mấu chốt.

Bọn họ tiến vào trong quán rượu bên cạnh, Gia Nhu nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại nghĩ ra một ý tưởng lớn mật.

Chờ đến khi tú nương ôm một đống vải dệt lớn trở lại cách gian, bên trong phòng đã rỗng tuếch, không còn ai cả.

Bên trong quán rượu, Ngu Bắc Huyền cùng Tằng Ứng Hiền đi vào hai nhã gian, chọn mấy vò rượu cùng một ít đồ ăn. Quán rượu này tuy ở nơi phố xá sầm uất, nhưng quy mô không lớn, khách nhân cũng ít, là nơi thích hợp để bàn bạc. Tằng Ứng Hiền chắp tay nói: "Còn chưa có chúc mừng sứ quân nha, ngài cùng Trường Bình quận chúa thật là một đôi giai ngẫu, khiến mọi người hâm mộ không thôi. Ngày nào đó ngài một bước lên trời, nhất định phải dìu dắt tiểu mỗ nha. Trước mặt Thư Vương, thỉnh ngài nói chút lời ngọt."

Ngu Bắc Huyền trả lời: "Kinh triệu doãn là quan lớn tam phẩm, chưởng quản toàn bộ Trường An, như thế nào lại yêu cầu ngu mỗ chỉ là một tiết độ sứ nho nhỏ dìu dắt? Ai cũng biết ngài là phụ tá đắc lực của Thư Vương, ngu mỗ hẳn là nhờ ngài giúp đỡ mới phải."

Lời nói này được Tằng Ứng Hiền trong lòng thập phần uất thiếp, tự mình rót cho Ngu Bắc Huyền một chén đầy. Ngu Bắc Huyền nhìn về phía người ngồi bên cạnh Tằng Ứng Hiền, hỏi: "Không biết vị này là..." Từ sau khi tiến vào, Tằng Ứng Hiền cư nhiên không hề giới thiệu hắn, mà người này cũng không nói gì.

Tằng Ứng Hiền lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cười nói: "Đây là bằng hữu từ phía nam tới của ta, không phải người trong quan trường, hôm nay vừa lúc gặp, lại hạnh ngộ sứ quan. Hắn vốn không biết ăn nói, còn thỉnh thứ tội."

Người nọ cung kính mà gật đầu, Ngu Bắc Huyền ngoài mặt thì không để ý, trong lòng lại âm thầm đánh giá người nọ, hắn quả thật không giống nhân sĩ Trung Nguyên. Không mở miệng nói chuyện, e rằng là sợ bại lộ khẩu âm. Ngay cả tên họ cũng không nói ra, xem ra là quan hệ vụng trộm. Tằng Ứng Hiền không hổ là hồ ly đa mưu túc trí, Trường An là nơi tranh đấu lục đục, quản lý thập phần khó khăn. Trước khi hắn ngồi lên vị trí kinh triệu doãn này, nó cũng là mười năm đổi chín chủ, vậy mà hắn lại vững vàng ngồi chắc trên ghế, bát diện linh lung.

Lúc này có người đi vào, nói hai câu bên tai người nọ, Ngu Bắc Huyền lập tức nghe ra là Nam Chiếu phương ngôn. Hắn bất động thanh sắc mà tiếp tục uống rượu, người nọ nói với Tằng Ứng Hiền hai câu, Tằng Ứng Hiền nói: "Ngươi mau đi đi."

Người nọ cáo từ rời đi, Tăng Ứng Hiền đối Ngu Bắc Huyền nói: "Hắn có một số việc cần phải xử lý, không cần để ý tới. Tới, chúng ta tiếp tục uống, hôm nay không say không về!"

Khi bọn họ rượu chính hàm, Thường Sơn lại đi vào, thấp giọng nói với Ngu Bắc Huyền vài câu. Ngu Bắc Huyền nhíu mày, đứng dậy nói: "Kinh triệu doãn cứ uống trước đi, ta ra ngoài, rất nhanh sẽ trở lại."

Gia Nhu sau khi đến phía sau quán rượu, ngửa đầu nhìn lại, không biết bọn họ ở nhã gian nào. Lầu một có một cái cầu thang đơn sơ, có thể đi tới vòng bảo hộ ở lầu hai, chắc là dùng để dọn dẹp. Vòng bảo hộ chỉ có mấy tấm ván gỗ, hẳn là chịu được trọng lượng của nàng đi. Hôm nay ra cửa, nàng vốn là mặc nam trang, làm dơ mặt, bên cạnh mang theo thùng nước cùng bố. Vạn nhất bị phát hiện, vẫn có thể lừa gạt một chút. Nàng dọc theo cây thang bò lên trên, cây thang kia kẽo kẹt rung động, thập phần không ổn.

Nàng căng da đầu, tận lực đặt nhẹ tay chân. Trong đầu nàng vẫn luôn lục lại ký ức về người kia, chỉ là quá mơ hồ, nhất định là nhân vật trọng yếu này đã bị nàng xem nhẹ, cho nên nàng càng quyết tâm đến đây.

Vòng bảo hộ lầu hai liền hiện ra trước mắt, bỗng nhiên cửa sổ bên cạnh mở ra, nàng không phòng bị mà mặt đối mặt với người bên cửa sổ. Còn chưa hết kinh ngạc, một bàn tay to đã vươn ra, túm lấy sau cổ nàng, một tay đem nàng kéo vào cửa sổ.

Nàng ngã vào lồng ngực người kia, một cỗ hơi thở quen thuộc bao quanh nàng.

"Ngu..." Gia Nhu muốn mở miệng, lại bị hắn một phen che miệng lại. Dưới cửa sổ có tiếng bước chân hỗn độn, vãn một chút, nàng liền có khả năng bị phát hiện. Hắn thấp giọng nói bên tai nàng: "Nha đầu nhà ngươi lá gan cũng thật lớn đi. Có phải cho rằng ta cùng kinh triệu doãn bên người không có ám vệ hay không? Hay là ngươi ỷ vào thân phận quận chúa của mình, ỷ vào có ta, nghĩ rằng bọn họ không thể làm gì được ngươi?"

Nàng ngẩng đầu nhìn đôi mắt nâu thẫm của hắn, không khỏi nhớ tới ngày trấn an ngựa năm đó, kỵ mã của nàng chấn kinh, đấu đá lung tung, nàng như thế nào cũng không cản được. Sau đó, hắn từ trên trời giáng xuống mà ngồi phía sau nàng, không đầy nửa khắc đã thuần phục được con ngựa kia. Khi nàng ngẩn đầu lại nhìn hắn, ánh mắt hắn cũng như vậy, nói rằng lá gan của nàng lớn, mang theo ý cười dung túng, đánh một cái thật mạnh vào trái tim nàng.

Sau này, tại miếu Nguyệt Lão, nàng vứt hoa bài, lại vô ý thế nào ném lên người hắn, nàng trong lòng có cảm giác như trời cao chú định. Đối với một thiếu nữ mười lăm tuổi mà nói, một chút tình yêu nóng bỏng cũng làm cho đầu óc choáng váng, bất chấp tất cả.

Chuyện xưa như mây khói, nước đổ khó hốt. Nàng đẩy hắn ra, đứng lên, phủi sạch xiêm y trên người, lãnh đạm nói: "Đa tạ."

Nơi này hẳn là chỗ cất rượu của tửu quán, không gian không lớn, góc trên cùng của giá xếp đầy vò rượu. Có vò còn nguyên hồng bao, có vò lại trống rỗng, trong không khí nồng nặc mùi rượu.

Ngu Bắc Huyền cười cười, nàng hiện tại đối với quả thật là trốn tránh e sợ, toàn tâm toàn ý muốn gả vào làm tức phụ của Lý gia. Ngu Bắc Huyền là người Hồ, chưa bao giờ đem những người Hán kia để vào mắt. Hắn hiện giờ là cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, không thể không cưới Trường Bình. Nhưng Mộc Gia Nhu là nữ nhân của hắn, mặc kệ nàng đã gả chồng, sau này nhất định cũng trở thành quả phụ, tương lại chắc chắn hắn sẽ đoạt lại về tay. Lý Diệp kia chỉ là con ma ốm, không có gì đáng lo ngại.

Hắn ngồi dưới đất, hỏi: "Ngươi muốn nghe lén cái gì? Sao không trực tiếp hỏi ta."

Gia Nhu ngẫm lại cũng thấy đúng, liền trực tiếp hỏi hắn: "Người bên cạnh Tằng Ứng Hiền là ai?"

Nàng cư nhiên còn biết tên Tằng Ứng Hiền. "Ngươi hỏi hắn để làm gì?" Ngu Bắc Huyền nhíu mày nhìn nàng, lại bổ sung nói, "Ta hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, bất quá nghe khẩu âm của hắn, hẳn là người Nam Chiếu các ngươi." Hắn từ nhỏ đã đi khắp nam chí bắc thương lữ trung, đối với khẩu âm các nơi đều thập phần quen thuộc.

Người Nam Chiếu! Tằng Ứng Hiền cư nhiên lại cùng người Nam Chiếu có lui tới.... Gia Nhu ở trong phòng đi qua đi lại hai bước, trong đầu điện quang hỏa thạch, rốt cuộc nhớ ra nàng từng gặp người kia ở nhà bá bá! Nàng lúc ấy cùng Nhị nương chơi trốn tìm, trong lúc vô tình đi nhầm vào thư phòng của bá bá, thấy bá bá cung người nọ đang nói chuyện, sau đó lập tức kêu hắn lui xuống.

"Người nọ có phải trên mắt phải có một vết bớt màu xanh lá đúng không?" Bởi vì vết bớt này nên nàng mới có ấn tượng đối với người này, cảm thấy hắn rất quan trọng.

Ngu Bắc Huyền vừa rồi cũng thấy được, gật đầu: "Ngươi từng gặp hắn? Nếu đã biết vì sao còn hỏi ta?"

Gia Nhu không trả lời. Nàng hiện tại có một loại thiết tưởng, loại thiết tưởng này đủ để khiến nàng điên đảo từ lúc chào đời tới lúc nhận tri. Bá bá lén cùng Tằng Ứng Hiền có lui tới, chỉ sợ chuyện này ngay cả cha cũng không biết.

Nàng thẫn thờ bước đi, lại quay đầu nhìn chằm chằm Ngu Bắc Huyền: "Chuyện của Tằng Ứng Hiền, ngươi không có tham gia vào?" Nếu hắn là người của Tằng Ứng Hiền, hẳn là không nên giúp nàng mới đúng.

Ngu Bắc Huyền đứng lên, cả người như ngọn núi đè trước mặt nàng: "Ta không biết Tằng Ứng Hiền đang mưu đồ chuyện gì, tự nhiên sẽ không cùng hắn thông đồng làm bậy. Ngươi trước tiên cứ ở đây, đừng lộn xộn, lát nữa ta kêu Thường Sơn mang ngươi rời đi." Nói xong, hắn tùy tiện chọn một bầu rượu, không đợi Gia Nhu trả lời, liền mở cửa, đi thẳng ra ngoài.

Hắn trở về nhã gian, tự mình rót rượu cho Tằng Ứng Hiền: "Xin lỗi, để ngài đợi lâu. Vừa rồi thấy rượu không tốt, ta lại tự mình đi chọn một vò mới. Rượu này niên đại vừa vặn, uống vào đảm bảo đủ thành kính."

"Từng nghe sứ quân tửu lượng kinh người, xem ra đối với rượu cũng rất am hiểu. Hôm nay ta liền hảo hảo lĩnh giáo một chút." Tằng Ứng Hiền cười nói, cùng hắn chạm cốc.

Gia Ngu một mình ngồi tại chỗ, trong đầu suy nghĩ sự tình hôm nay. Cũng không biết lời của Ngu Bắc Huyền là thật hay là giả, nàng hiện tại không có biện pháp tín nhiệm hắn, hắn tính làm cái gì, chẳng lẽ lại thừa nhận với nàng sao? Nhưng việc khiến nàng khó thừa nhận hơn là bá bá có khả năng phản bội bọn họ.

Trước kia, dù là xảy ra bất luận sự tình gì, bá bá đều kiên định đứng bên cạnh cha, sự tình lớn nhỏ, cha đều cùng hắn thương lượng. Hắn là một trưởng bối phi thường hòa ái, dễ gần, đối với mất tiểu bối đều rất tốt, cơ hồ không để lộ bất cứ sơ hở gì. Một người như vậy lại âm thầm cùng thế lực trong triều lui tới. Chẳng lẽ chuyện ở đại hội đua thuyền là do hắn làm?

Gia Nhu đến bây giờ cũng không dám tin tưởng, chỉ cảm thấy tứ chi lạnh lẽo. Nhân sinh có rất nhiều sự tình phải đến khi bức màn sự thật vé lên, mới biết được mình rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì.

Thường Sơn rất nhanh liền xuất hiện, mang theo một cái mũ choàng phủ lên người Gia Nhu, muốn nàng giả làm hộ vệ, đi theo hắn xuống lầu, lại tự mình đưa nàng đến tiệm vải bên cạnh. Hắn dặn dò Gia Nhu: "Quận chúa về sau không cần làm chuyện mạo hiểm như vậy. Những người đó đáng sợ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ngài, lần này may mắn sứ quân ra tay kịp thời, nếu không liền khó nói."

Lời nói này của Thường Sơn nàng giống như đã từng nghe thấy, quả thật ngày đó ở Nam Chiếu hắn cũng nói với nàng như vậy, nàng liền cười cảm tạ Thường Sơn. Vô luận Ngu Bắc Huyền như thế nào, Thường Sơn vẫn giống như đời trước, ôn hòa, hiền hậu, thành thật, trung thành và tận tâm. Gia Nhu lúc ấy bức thiết muốn biết thân phận của người kia, cũng không có nghĩ nhiều, hiện tại cảm thấy mình đích thực đã lỗ mãng, dù sao nàng cũng không hiểu rõ Tằng Ứng Hiền, có bao nhiêu nguy hiểm cũng không biết. Trong tiềm thức cảm thấy Ngu Bắc Huyền cũng ở đó, như vậy liền không có gì cần phải sợ hãi.

Bởi vì đời trước bất luận là nàng cũng Trường Bình nháo như thế nào, hắn luôn ở bên cạnh, yên lặng mà giải quyết tốt hậu quả.

Nàng lần nữa cảm khái, thói quen của con người quả thật là vô cùng đáng sợ.

Từ biệt Thường Sơn, Gia Nhu lau khô mặt, trấn định mà lên lầu. Thuận Nương đã trở lại, đang ở cách gian chờ nàng: "Quận chúa, ngươi đi đâu vậy? Làm ta kêu bọn tùy tùng tìm ngươi khắp nơi."

"Cách vách có người đi song lục, nhất thời hứng khởi muốn qua xem. Ta chọn xong rồi, chúng ta trở về đi." Gia Nhu tùy tay cầm một cuộn vải, xuống lầu trả tiền. Trên mặt nàng trấn định, nhưng lòng lại nóng như lửa đốt, nghĩ nhất định phải mau chóng thông tri cho cha.

Thuận Nương yên lặng mà đi theo nàng. Nàng đến nơi đó, không có người ở, chỉ có thể để lại một lời nhắn, không biết có phát huy tác dụng hay không.