Lý Diệp vẫn luôn đứng bên cửa, tận đến khi bóng dáng của Gia Nhu khuất hẳn tầm mắt, hắn mới xoay người. Ở chỗ ngoặt có người ló đầu ra, lại nhanh chóng rụt về, một trận tiếng bước chân thực nhẹ biến mất ở ngõ nhỏ.
Hắn bình tĩnh đi đến xe ngựa, Phượng Tiêu lúc này mới đi ra, nói: "Thiếu gia, đó có phải là người của Lý gia không?"
Lý Diệp lên tiếng. Phụ thân quả thật rất muốn bắt được nhược điểm của hắn, cũng rất muốn tìm được phân lượng của Ly Châu quận chúa trong lòng hắn, nếu không cũng không đặt ra điều kiện muốn hắn tham gia khoa cử nhập sĩ, lại trở về nhà để đổi lấy hôn sự này. Hắn vén rèm lên, ngồi trên xe, cầm lấy một quyển tấu thư, ánh mắt vừa rồi của nàng nói lên nàng rõ ràng biết đây là cái gì. Hắn cố ý để lộ sơ hở cho nàng thấy, cũng không biết nàng có thể nghĩ đến cái gì. Nhưng chỉ cần nàng nghĩ đến hắn là tốt rồi.
Phượng Tiêu giá mã, ô bồng xe ngựa đi ra khỏi ngõ nhỏ. Phượng Tiêu nhịn không được nói: "Thiếu gia thật sự muốn tham gia khoa cử nhập sĩ sao? Kỳ thật chỉ cần Quảng Lăng Vương đề cử, ngài muốn..."
"Đây là việc của nhà ta, không liên lụy tới Quảng Lăng Vương vẫn là thỏa đáng nhất." Lý Diệp nói, "Ngươi cũng không cần lắm miệng, cứ nói là ta ra ngoài giải sầu. Miễn cho hắn muốn nhúng tay." Phụ thân muốn thử hắn, ý đồ là khống chế nhân sinh của hắn, biến hắn thành thổ nhưỡng nuôi trồng cây đại thụ Lý gia này. Nhưng hắn cũng không để người ta dễ dàng biến mình trở thành con rối mà điều khiển.
Hắn trước nay đều không quan tâm tới chuyện quan trường, cũng không theo ý phụ thân mà để tâm tư đi tranh đoạt quyền lợi. Đi theo Quảng Lăng Vương chỉ vì muốn hoàn thành di nguyện của ân sư, tận lực bảo vệ Thái Tử, bảo vệ giang sơn.
Nếu Thư Vương lên ngôi hoàng đế, thật không biết thế đạo này sẽ biến thành cái dạng gì. Hiện giờ đã trở thành loại người thuận hắn thì sống, chống hắn thì chết. Nếu có một ngày hắn đăng đỉnh chí tôn, triều đình sẽ biến thành thiên hạ của lũ tiểu nhân a dua nịnh hót, khó mà quang minh.
Mà hắn cùng Quảng lăng Vương, đời này chính là chiến đấu cho quang minh, thậm chí dù phải trả giá bằng sinh mệnh cũng không nuối tiếc.
Hắn có thể thi khoa cử, có thể nhập quan trường, nhưng lộ trình tiếp theo thế nào, toàn bộ sẽ do hắn làm chủ.
*
Say khi cáo biệt Lý Diệp, Gia Nhu đi về, bàn tay giấu trong tay áo, đem đồ vật Lý Diệp đưa cho nàng ra xem. Đó là con dấu điêu khắc từ ngọc thạch, chỉ lớn bằng nửa ngón tay, đáy khắc một chữ "Tiết". Đây là tự của hắn? Chỉ là một con dấu bình thường như vậy, hắn vì sao luôn mang theo bên người?
Ngọc Hồ che miệng cười: "Vừa rồi bộ dáng Lý thiếu gia đưa cho quận chúa thập phần trịnh trọng, hẳn là một đồ vật quan trọng đi? Quận chúa, ngài nói xem, Lý thiếu gia là một tư thế oai hùng xuất chúng, cũng không có dáng vẻ gì đáng nói là bệnh tật ốm yếu, vì sao bên ngoài lại luôn đồ như vậy?"
Gia Nhu cầm ngọc chương, không nói gì. Người này phảng phất che giấu rất nhiều bí mật, từ việc hắn đột nhiên xuất hiện ở Nam Chiếu, đến việc hắn cố ý ngụy tạo một lớp vỏ bọc bệnh tật ốm yếu, còn có hôm nay nàng vô tình nhìn thấy tấu thư kia. Hắn bí ẩn giống như quyển sách nàng chưa hề xem, có lẽ về sau phải cẩn thận lật từng tở một, mới có thể biết nội dung trong sách rốt cuộc là cái gì.
Mà hắn đối với nàng càng tốt, trong lòng nàng lại càng áy náy khó an. Hắn không bởi vì những chuyện quá khứ với Ngu Bắc Huyền mà khó xử mình, thậm chí còn nói trong nhà chuẩn bị lục lễ vô cùng hoành tráng, lại săn sóc tinh tế mà an bài người chiếu cố nàng. Nhưng nàng lại sợ hão chính mình vô pháp đáp lại tình cảm của hắn, cho nên mỗi lần thấy hắn, đều theo bản năng mà trốn tránh.
Hắn quá tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi khiến nành tự ti. Nàng cảm thấy chính mình không xứng với hắn.
Các nàng đi đến hành lang dài, nhìn thấy Thôi thị đi qua trước mặt, xuyên qua cổng bảo bình, tựa như đi về viện tử của mình. Gia Nhu vừa định gọi nàng, lại thấy Thôi Thời Chiếu đuổi đến đây, hành lễ với Thôi thị.
Thôi thị dừng bước, quay đầu cười nói: "Đại Lang, có chuyện gì sao?"
Thôi Thời Chiếu ấn đường hơi nhíu, tựa hồ do dự một chút, mới đem một cái khăn đưa cho Thôi thị. Thôi thị vừa tiếp nhận đã nhận ra ngay là đường may của Thuận Nương. Nàng trấn định hỏi: "Đây là ý gì?"
Thôi Thời Chiếu kính cẩn nói: "Đây là tỳ nữ của Thuận Nương nhất quyết đưa cho tiểu chất, không biết có phải là ý tứ của cô mẫu hay không? Nếu thật là ý của cô mẫu, ta e rằng không nhận được hảo ý này của ngài. Ta đã nói nhiều lần rồi, tạm thời ta không muốn cưới vợ. Thuận Nương tuổi tác còn nhỏ, tú lệ ngoại trung, nếu phải làm thiếp cũng là ủy khuất nàng. Nếu như không phải là ý tứ của cô mẫu, thỉnh ngài giúp ta đem thứ này trả lại cho nàng."
"Đây tuyệt không phải là ý của ta." Thôi thị vẫn cười, đem khăn tay thu hồi, "Tới hôm nay ta mới biết được nàng động tâm với ngươi, ngươi không cần để việc này trong lòng, ta sẽ xử trí."
"Đa tạ cô mẫu." Thôi Thời Chiếu hành lễ, sái nhiên rời đi.
Hắn vừa rời đi, Thôi thị liền thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm túc nói với A Thường: " Ngươi lập tức kêu Thuận Nương tới đây."
Gia Nhu thấy một màn như vậy, đoán được Thuận Nương là có tâm ý với Thôi Thời Chiếu, lại có chút ngoài ý muốn. Kiếp trước, Thuận Nương gả cho một tiết độ sứ làm tục huyền, còn rất được sủng ái, cùng Thôi Thời Chiếu không quen không biết, cho nên Gia Nhu vẫn luôn không có suy nghĩ nhiều. Nhưng kiếp trước, có lẽ do mẹ vì mình rời đi mà thương tâm, căn bản không tới Trường An, Thuận Nương cũng liền không có khả năng gặp được biểu huynh.
Rất nhiều chuyện đã lặng yên mà biến hóa, không hề đi theo quỹ đạo của kiếp trước nữa, tất sẽ nảy sinh kết quả bất đồng.
Nàng lôi kéo Ngọc Hồ, đi đến chỗ ở của Thôi thị, Ngọc Hồ hỏi: "Quận chúa, chúng ta đang làm gì thế?"
Gia Nhu ra hiệu cho Ngọc Hồ yên lặng, lô kéo nàng đến ven tường phía đông ngồi xổm xuống, chỉ trong chốc lát liền thấy Thuận Nương đi vào. Nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt tươi cười: "Mẫu thân, ngài gọi ta đến có chuyện gì?"
Thôi thị ngồi nghiêm chỉnh, hỏi: "Ngày ấy ở yến hội Thôi gia, ta muốn ngươi chú ý mấy hộ nhà kia, ngươi có vừa ý hay không? Nếu cảm thấy không tồi, ngươi nói thử ta nghe xem."
Thuận Nương tươi cười trên mặt hơi cứng lại: "Ngày ấy đột nhiên xảy ra biến cố, ta... ta không chú ý."
"Là không chú ý, hay là căn bản chưa hề nghĩ tới?" Thôi thị đem khăn ra, đặt ở trên án, "Ngươi thế nhưng lại tồn tại tâm tư ái mộ với Đại Lang, còn nghĩ tặng khăn cho hắn. Nếu như hắn đem chuyện này nói ra ngoài, khuê dự của ngươi liền hủy mất, ngươi có biết hay không?"
Sắc mặt Thuận Nương đột nhiên trở nên trắng bệch, quỳ trên mặt đất. Nàng làm sao có thể nghĩ được Thôi Thời Chiếu vì muốn cự tuyệt nàng mà đem khăn giao cho Thôi thị. Nàng cảm thấy nan kham, xấu hổ và giận dữ, gắt gao mà cắn môi. Nàng thích hắn, chẳng lẽ cũng là sai sao?
"Chính ngươi hảo hảo ngẫm lại, lấy thân phận con vợ lẽ của ngươi, huynh trưởng sẽ không có khả năng để ngươi làm thê tử của Đại Lang. Nếu ngươi lại cam tâm tình nguyện đi làm thiếp, liền uổng phí một phen khổ tâm của di nương ngươi và ta. Ta mang ngươi đến Trường An, lo lắng chỉ điểm ngươi, ngươi lại làm ra chuyện như vậy, thật là làm người khác thất vọng tột đỉnh." Thôi thị lắc đầu nói.
"Mẫu thân.... Mẫu thân, ta biết sai rồi...." Thuận Nương quỳ dịch vài bước, hốc mắt đỏ lên, "Ta chỉ là thích hắn, thật sự rất thích hắn..."
A Thường giận sôi máu, nói chuyện cũng không khắc chế được như Thôi thị: "Tam tiểu thư, thứ cho ta nói vài câu quá phận. Bằng một câu thích của ngài liền có thể gả được cho Đại thiếu gia sao? Tâm tư này ở trong lòng ngài cũng không phải một hai ngày, tốt hơn nên nhìn lại thân phận chính mình đi. Tiểu thư trong đô thành thích Đại thiếu gia nhiều vô kể, nhưng chưa có một tiểu thư nào dám cả gan làm như ngài. Ngài không nghĩ về sau không thể gả chồng sao?"
Thân mình Thuận Nương phát run, chỉ cảm thấy những lời này từng chữ từng chữ đều đâm thẳng vào lòng nàng. Chỉ bởi vì thân phận mà nàng phải nén giận mười mấy năm qua, làm một cái thứ nữ không danh không họ. Chỉ bởi vì thân phận mà nàng khắp nơi đều không thể vượt mặt Mộc Gia Nhu, thậm chí ngay cả người mình thích cũng không thể lựa chọn!
Đều là nữ nhi của Vân Nam vương, Mộc Gia Nhu lại có thể vẻ vang mà gả cho con vợ cả của Lý gia, mà Thôi thị lại muốn nàng trong danh sách chỉ toàn kẻ oai kê táo dưa chọn chồng, dựa vào cái gì!
Nàng gắt gao mà nắm chặt tay, nước mắt mãnh liệt rơi xuống. Tròn lòng lại càng ngày càng oán giận, giống như có một con mãnh thú đang cắn nuốt nàng. Nàng không cần nhân sinh như vậy, lúc nào cũng bị người ta giẫm đạp, không hề có một chút tôn nghiêm, nàng thật sự chịu quá đủ rồi.
Thôi thị liếc mắt nhìn A Thường một cái, lời này của nàng cũng là quá nặng đi. Dù thế nào cũng chỉ là một cô nương mười ba tuổi, ai mà không có thời điểm thiếu nữ hoài xuân. Ngày trước, Chiêu Chiêu chẳng phải cũng làm sai hay sao.
"Ngươi đứng lên đi. Hôm nay coi như giáo huấn ngươi, ta khôn truy cứu thêm nữa. Ngươi trở về hảo hảo suy ngẫm lại." Thôi thị nói.
Thuận Nương từ trên mặt đất đứng dậy, bả vai còn nấc lên nấc xuống, khóc đến lợi hại, hành lễ xong liền chạy đi. Thôi thị lúc này mới đối A Thường nói: "Chỉ là một tiểu cô nương thôi, ngươi cần gì nặng lời như vậy. Nàng da mặt mỏng, không chừng còn để tâm mấy chuyện vụn vặt."
"Ta chính là muốn mắng cho nàng tỉnh, không vừa mắt nàng ỷ vào di nương kia mà ra vẻ ta đây. Chỉ dựa vào chút năng lực thêu thùa, đi đâu cũng thêu đồ vật cho người ta, trước đây ta thấy thế tử dùng khăn nàng thêu đã cố gắng nhẫn nhịn. Lần này còn thêu cho Đại thiếu gia. Uổng công ngài luôn giữ nàng bên người, dốc lòng dạy dỗ nàng. Ta thấy nàng ở bên cạnh vị di nương kia, cũng không phải dạng gì tốt đẹp."
Bên ngoài cửa, dưới chân tường, Gia Nhu nghe A Thường nói như vậy cũng cảm thấy mặt đỏ tai hồng, thập phần hổ thẹn. Nàng trước đây cũng làm ra những chuyện hết sức hoang đường, so với Thuận Nương còn nghiêm trọng hơn nhiều. Chẳng qua chỉ vì nàng là nữ nhi của mẹ, A Thường mới không giáo huấn nàng như vậy.
"Đi thôi." Nàng nhẹ giọng nói với Ngọc Hồ.
Hai người khom lưng, mới vừa đi được vài bước, ánh sáng trên đỉnh đầu liền bị một ánh sáng che khuất. A Thường đứng trước mặt các nàng, cười khanh khách: "Tiểu thư nghe đủ chưa? Ngoài trời nóng như vậy, đi vào uống chén nước đi."
Gia Nhu đứng lên, đi theo A Thường vào trong phòng. Thôi thị bưng cái ly, buồn cười nói: "Ở hành lang dài ta đã thấy ngươi. Vài mánh khóe diễn xiếc này của ngươi mà muốn qua mặt ta sao? Ngươi không phải cùng Nhị tiểu thư ở trong phòng mình sao, như thế nào lại đến nơi này."
Gia Nhu đương nhiên sẽ không nói nàng mời vừa đi gặp Lý Diệp, liền nói: "Biểu tỷ nói muốn đi tìm biểu huynh, ta một mình ngồi trong phòng thấy nhàm chán, liền đi ra ngoài một chút. Chính sự ở tiền viện kết thúc rồi sao?"
Thôi thi gật đầu, lại thấm thía mà nói: "Chiêu Chiêu, ngươi hiện tại cũng xem như tức phụ của Lý gia, mỗi tiếng nói, cử chỉ đều phải chú ý thanh danh, không thể lại hồ nháo tùy hứng. Đoạn thời gian này, ngươi phải hảo hảo mà thêu giá y, mài giũa nữ hồng của chính mình đi."
Gia Nhu vừa nghe thấy phải thêu giá y liền đau đầu, cuối cũng cũng hiểu được cảm giác của đệ đệ khi nhìn thấy sách vở. Nàng thuận miệng đồng ý, lại hỏi: "Mẹ, cha có gửi tin tức gì tới không?" Sự tình ở Nam Chiếu hẳn là thực mau sẽ có kết quả, điều nàng quan tâm chính là mọi việc có lại giống kiếp trước hay không. Trước khi lâm hành, nàng đã nhắc nhở cha, nhưng chỉ sợ cha sẽ không để lời nói của một tiểu cô nương như nàng ở trong lòng.
"Còn không có. Bất quá có bá phụ ngươi hỗ trợ, hẳn là có thể áp chế được. Ngươi đang nhớ nhà sao?"
Nàng đúng là nhớ nhà, không hề thích lưu tại Trường An. Dù sao nơi này cũng là địa phương trước kia nàng bỏ mạng, cảnh tượng kiếp trước, nàng thường thường vẫn mơ thấy, sau đó lại mồ hôi đầy đầu mà tỉnh lại. Nguyên Hòa Đế lãnh khốc, ngữ khí trào phúng của hoạn quan cùng với mưa xuân lạnh băng, đều để lại cái bóng tâm lý quá lớn trong nàng.
*
Thuận Nương khóc lóc chạy về, lại gục lại giường. Nàng cảm thấy thực mất mặt, trong lòng lan tràn hận ý, bắt đầu tìm kiếm túi gấm mà Liễu thị đưa cho nàng. Xem ra bằng năng lực của nàng, đã không thể có được thứ mình muốn, nàng bây giờ như đang cố sức nắm lấy một sợi rơm cứu mạng, gửi hy vọng vào túi gấm kia.
Xuân Đào đi đến phía sau nàng: "Tiểu thư đang tìm cái gì, có muốn nô tỳ hỗ trợ không?"
Tay Thuận Nương ngừng lại, ngồi ở trên giường nhìn Xuân Đào. Xuân Đào bị nàng nhìn liền hoảng hốt: "Ngài nhìn nô tỳ như vậy làm gì?"
Vừa rồi A Thường có nói một câu, rằng nàng có tâm tư như vậy cũng không phải ngày một ngày hai. A Thường làm thế nào mà biết được tâm tư của nàng? Thuận Nương lập tức nghĩ tới các tỳ nữ cùng vú già bên cạnh đều là người của Thôi thị, là những người không thể hoàn toàn tín nhiệm được. Mệt nàng còn có ý coi Xuân Đào như tâm phúc, chỉ sợ mỗi lời nói, cử chỉ của nàng đều đến tai Thôi thị.
Nàng lắc lắc đầu: "Ta tìm mãi không thấy hoa tai bích châu mẫu thân thưởng cho, hiện tại nhớ ra, hẳn là đã cất vào trong tráp. Bây giờ ngươi giúp ta mang băng bỏ vào nước, ta có chút khát nước.
Xuân Đào lĩnh mệnh rời đi, Thuận Nương lúc này mới nhớ ra túi gấm nàng giấu ở trong bao gối, vội vàng lấy rồi mở ra, bên trong ghi một địa chỉ, hình như là gần chợ phía đông. Xem ra nàng phải tới đó một chuyến, tìm hiểu xem rốt cuộc có cái huyền cơ gì.
Ngày thứ hai, Thuận Nương chủ động rủ Gia Nhu đi chợ phía đông mua bố. Tuy rằng thành Dương Tư Mị cũng có tiệm vải, nhưng kiểu dáng cùng chất lượng khẳng định không thể tốt bằng Trường An. Gia Nhu ngẫm lại cũng thấy đúng, nàng lại không thể ngày nào cũng ở lỳ trong nhà được, liền đồng ý.
Các nàng nói lại với Thôi thị rồi ngồi trên xe ngựa ra cửa. Gia Nhu thấy Thuận Nương thần sắc không có gì dị thường, vẫn hưng phấn nhìn phong cảnh ven đường ngoài cửa sổ, bỗng sinh ra một chút bội phục nàng. Hôm qua mới bị đả kích mà nhanh như vậy đã có thể bò dậy, không phải nội tâm cường đại phi thường, thì chính là vô tâm vô phế. Thuận Nương hẳn là loại người thứ nhất.
Kỳ thật, thích một người cũng không có gì là sai. Chẳng qua nàng lại thích một người không nên thích, tạo nên một đoạn nghiệt duyên.
Tiệm vải lớn nhất chợ phía đông có rất nhiều quý phụ nhân lui tới, cho nên nếu có ý định ẩn nấp thì đây là địa phương tương đối tốt. Phía trước là nơi dành cho gia đình bình thường chọn lựa, còn trên lầu là nơi dành riêng để tiếp khách quý. Gia Nhu tự nhiên cũng được xem như khách quý, nàng ra tay rộng rãi, chưởng quầy thực mau nghênh đón nàng lên lầu. Trên lầu cũng có mấy cách gian, mỗi gian đều có người, mơ hồ có âm thanh trò chuyện.
Thuận Nương bỗng nhiên ôm bụng nói: "Quận chúa, bụng ta không thoải mái, muốn đi ra ngoài một chút. Ngươi cứ ở đây chọn lựa đi."
"Ân, ngươi đi đi." Gia Nhu không chút để ý mà nói. Thuận Nương liền hỏi tú nương, nhà xí gần nhất ở nơi nào, vội vội vàng vàng mà đi xuống lầu.
Gia Nhu ngồi trong cách gian, tú nương bưng trà lên cho nàng, ân cần mà nói: "Ta đã tiếp đãi rất nhiều phu nhân, tiểu thư, cũng chưa từng gặp qua người nào có tướng mạo xuất chúng, phú quý như ngài. Xin hỏi ngài hôm nay muốn tìm vải dệt dạng gì? Chúng ta nơi này cái gì cũng có nha."
Gia Nhu nghĩ nghĩ: "May áo cưới.... có không?" Nếu đã ra ngoài thì cũng không thể trở về tay không.
Tú nương lập tức minh bạch: "Nguyên lai là ngài sắp có chuyện tốt, ta đây cần nói một tiếng chúc mừng a. Hôm nay ngài tới đúng lúc rồi, chúng ta gần đây mới nhập về vải dệt mới, nói không ngoa chút nào, vải dệt áo cưới cho Trường Bình quận chúa cũng là tuyển từ nơi này của chúng ta nha, e rằng so với trong cung còn muốn tốt hơn."
Nàng nói lời này không khỏi có chút khuếch trương, chẳng qua chuyện quan trọng nhất trong thành Trường An trước mắt chính là hôn sự của Trường Bình cùng Ngu Bắc Huyền. Rất nhiều cửa hàng đều dùng mánh lới này để mời chào khách nhân, như vậy thì sinh ý sẽ rực rỡ hơn rất nhiều.
"Vậy ngươi chọn ra mấy thứ tốt đem đến cho ta xem đi." Thấy Gia Nhu là một bộ dáng không thiếu tiền, tú nương liền chạy nhanh đi lấy.
Gia Nhu ngồi trên giường lùn chờ, từ nơi này nhìn xuống, người đi lại nườm nượp như thoi đưa, cơ hồ mỗi cửa hàng đều chật kín người. Có người mặc phục sức của ngoại bang, mỗi người một diện mạo khác nhau, dùng Hán ngữ có chút đông cứng để cùng chủ quán nói chuyện. Nghe nói ngày thường nhị thị giao dịch đồ vật ở Trường An tiền bạc lên tới mấy chục mân, có thể thấy được mậu dịch thịnh vượng.
Bỗng nhiên nàng thấy được một đạo thân ảnh vĩ ngạn, như hạc giữa bầy gà. Lập tức thối lui đến cạnh cửa sổ. Như thế nào lại đụng phải hắn?
Ngu Bắc Huyền tựa như phát giác cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía nàng mới nhìn ra. Nàng trốn cũng thật mau, hắn không phát hiện ra cái gì.
"Sứ quân, làm sao vậy?" Thường Sơn vội vàng hỏi. Chợ phía đông này người nhiều mắt tạp, hắn vốn dĩ đã kiến nghị sứ quân không nên tới. Nếu có người ở đây ám sát, e rằng sẽ thật phiền toái. Tuy rằng ám vệ của bọn họ không ít, nhưng vẫn phải đề phòng vạn nhất.
Hẳn là ảo giác đi? Ngu Bắc Huyền lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước. Hắn nếu cứ ngây ngốc ở chỗ này, chỉ sợ sẽ lại bị Trường Bình quận chúa bắt dạy nàng bắn tên. Nàng ngay cả cung cũng không cầm được, nhìn thế nào cũng không giống người thật tình muốn học, chẳng qua chỉ tìm cớ để ở cùng nhau thôi.
Nữ nhân thật đúng là thiện biến, trước đây còn luân phiên sai người tới giết hắn, bày ra bộ dáng thà chết cũng không gả, lúc này lại nhiệt tình nhận mệnh.
Thân phận có cao quý hơn thì như thế nào, chỉ cần là hoàng quyền thánh chỉ, bọn họ đều phải ngoan ngoãn cúi đầu tòng mệnh.