Ngu Bắc Huyền bây giờ trong triều đình chính là nhân vật chạm tay đến là phỏng, thế nên ngay lập tức các tiểu thư chưa gả đang ở trong thính đường đều trở nên hưng phấn dị thường. Thư Vương thấy Trường Bình đã an tĩnh một chút, lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, cảm thấy thật hiếm lạ. Trước đó vài ngày, nha đầu này còn vì không muốn gả cho Ngu Bắc Huyền mà đem toàn bộ hoàng cung đều nháo đến gà bay chó sủa.
Có phụ nhân nói: "Chẳng lẽ vị Ngu Bắc Huyền này là vì muốn theo đuổi Trường Bình quận chúa mà tới? Nghe nói lần này hắn đến Trường An cũng tiến phụng cho vài phiên trấn khác, mỗi một lần ra tay đều vô cùng hào phóng. Quận chúa về sau gả cho hắn liền vô cùng phúc phần."
Những người khác cũng sôi nổi phụ họa, Trường Bình lại bĩu môi, tay bắt lấy cung dây bảy màu trên váy. Nàng phái người đi giết Ngu Bắc Huyền rất nhiều lần, nhưng đều không có một làn thành công. Nàng biết chính mình không có khả năng giết được hắn, mà thánh chỉ đã hạ, nàng lại càng không có khả năng kháng chỉ. Nàng đã từng nghĩ tới chết cho xong việc, nhưng chính ca ca đã mắng cho nàng tỉnh lại.
Phụ vương chỉ còn lại mình nàng. Nếu nàng cứ như thế đi tìm cái chết, vậy chẳng phải khiến phụ huynh đã tử trận trên sa trường vô cùng thất vọng hay sao, không khiến Thái Hậu một tay nuôi lớn nàng thất vọng hay sao? Nàng hiện tại cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp. Hơn nữa Ngu Bắc Huyền kia, trừ bỏ xuất thân ti tiện, có huyết thống của người Hồ, thì hắn chính là đại anh hùng trong miệng mọi người, là tiết độ sứ uy chấn một phương. Nàng gả đến Hoài Tây, ngoại trừ không thể thấy Thái Hậu cùng ca ca, mọi thứ so với trong cung đều không thua kém.
Thư Vương phi cười trêu ghẹo nàng: "Trường Bình của chúng ta đang thẹn thùng sao? Đúng là khó thấy nha. Ta cũng rất tò mò vị đại danh đỉnh đỉnh tiết độ sứ này tột cùng là anh vĩ đến cỡ nào mà có thể thu phục được cả Trường Bình."
Người chung quanh đều cười khẽ, lại có người thấp giọng nghị luận về Ngu Bắc Huyền.
"Thím, không được trêu chọc ta! Nếu không ta liền trở về." Trường Bình giận dỗi nói, cả khuôn mặt lại hồng như đóa hải đường, mỹ diễm động lòng người, không lời nào tả xiết. Nhưng nàng càng biểu hiện như thế lại càng khiến người ta không nhịn được mà cười, nàng buồn bực xấu hổ, dứt khoát chạy ra ngoài.
Thư Vương phi giảng hòa: "Mọi người đừng trách móc, tiểu cô nương da mặt mỏng, không chịu được bị trêu chọc."
Gia Nhu nhớ tới kiếp trước Trường Bình yêu Ngu Bắc Huyền sâu đậm, thời điểm biết được Ngu Bắc Huyền muốn khởi binh mưu phản, biểu hiện lại thập phần bình tĩnh. Nàng thậm chí không hề khóc nháo, chỉ để người ta truyền lại di ngôn: "Nếu hắn muốn vậy, ta liền thành toàn cho hắn." Cũng buổi tối hôm ấy, nàng uống thuốc độc tự sát. Thế nên, dân gian truyền lại rằng Ngu Bắc Huyền giết người tế cờ, căn bản đều là lời bịa đặt.
Hắn chưa bao giờ nói muốn giết nàng, nhưng từng hành động đều ép nàng đi vào đường chết.
Khi đó, Gia Nhu nghe tin tức này, lại cảm giác như mèo giả khóc chuột. Nàng cảm thấy chính mình phương diện nào cũng không sánh được với Trường Bình, thậm chí Trường Bình còn là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng. Khác nhau chỉ là nàng biết Ngu Bắc Huyền sớm hơn mà thôi.
Nàng còn hỏi Ngu Bắc Huyền, nếu một ngày nàng trở nên vô dụng, hắn có tuyệt tình như thế mà vứt bỏ nàng hay không.
Ngu Bắc Huyền nghe xong liền nhăn mặt, đem ấn nàng ở trên giường, không biết chừng mực mà đòi lấy. Tình cảm bỏng cháy, hắn nói: "Nhu Nhi, ngươi cùng nàng không giống nhau, ngươi là nữ nhân duy nhất ta nhận định."
Mãi đến một khắc kia ở pháp trường, nàng mới hiểu được. Các nàng vốn không có gì bất đồng, đều chỉ là đá kê chân của hắn. Hắn đối với nàng, ngoại trừ lừa gạt cũng chỉ còn dối trá, không tồn tại thứ gọi là chân tình.
Thôi thị vốn còn lo lắng Gia Nhu nghe thấy chuyện của Ngu Bắc Huyền và Trường Bình quận chúa sẽ không được tự nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy hàn quang trong mắt Gia Nhu, lại cảm thấy có chút xa lạ. Ánh mắt ấy giống như đã từng trải qua tang thương, lại có vẻ kiên quyết như kẻ đã khám phá hết hồng trần, nào giống như ánh mắt của thiếu nữ mười lăm tuổi.
"Chiêu Chiêu..." Thôi thị bắt lấy tay Gia Nhu, lại phát hiện tay nàng thập phần lạnh lẽo.
Gia Nhu biết suy nghĩ của Thôi thị, nhẹ nhàng lắc đầu: "Mẹ, ta không có việc gì." Nàng đối với Ngu Bắc Huyền tuyệt không phải là dư tính không dứt, mà chính là hận thấu xương. Cho nên bất kể hắn cưới ai, nàng cũng sẽ không để tâm.
Lúc này, một vị phụ nhân nói: " Chuyện tốt của Ly Châu quận chúa cũng sắp tới rồi phải không? Nghe nói mấy ngày trước, có người đến nhờ thái sư phu nhân đích thân tới làm mai. Quả nhiên là Lý gia ra tay có khác, nghĩ đến cũng thật là coi trọng người con dâu này, chờ không kịp cưới về."
Vòng luẩn quẩn huân quý chính là như vậy, một chút việc nhỏ cũng thực mau truyền đến tai mọi người. Nhiều người đang ngồi cũng không biết việc này, nghe xong liền thập phần giật mình. Thái sư đương triều chính là quan nhất phẩm, thái sư phu nhân xưa này đều là ngàn lần tôn kính, đức cao vọng trọng, nào có dễ thỉnh như vậy. Liền nói, sinh nhật Vi Quý Phi lần trước, nàng còn không tiến cung mừng thọ.
Thế mà cư nhiên Lý gia lại thỉnh được tới làm mai.
Thời điểm thái sư phu nhân chống quải trượng tới cửa, Thôi thị cũng khiếp sợ. Vốn biết nhân gia thông thường đều tìm bà mối tới cửa cầu hôn, Lý gia quyền quý như vậy, có lẽ sẽ thỉnh được nhân vật có danh dự cùng uy tín. Nhưng không nghĩ tới cư nhiên lại thỉnh thái sư phu nhân, còn nhanh như vậy, nàng quả thật là bất ngờ. Vài ngày trước khi vợ chồng bọn họ mới tới kinh thành, còn tưởng hôn sự này không thể tổ chức nữa.
Quách Mẫn nghe người khác nghị luận, cúi đầu uống ngụm trà, ánh mắt dừng trên người Mộc Gia Nhu. Nữ tử này dung mạo đích thực xuất chúng, ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ, da thịt vô cùng mịn màng, nếu không phải đôi mắt kia quá mức lạnh nhạt sẽ khiến nam nhân người người đều nảy sinh ý muốn bảo hộ. Rõ ràng là diện mạo nhu nhược động lòng người, nhưng khí chất lại không hề nhu nhược, thậm chí nàng còn cảm thấy lạnh như băng sương.
Lý Tứ nguyên lại thích người như vậy? Thế nhưng không tiếc cùng trong nhà nháo một phen, nằng nặc đòi cưới nàng.
Thư Vương phi đối tả hữu nói: "Mẫu thân phỏng chừng còn một lúc nữa mới trở về, mà ngồi trong phòng này lại vô cùng buồn chán, không bằng chúng ta đến thủy tạ ngắm hoa sen đi? Bây giờ vừa đúng mùa hoa sen nở, trắng nõn sạch sẽ, nhìn thôi cũng thấy thanh mát."
Không ai dám không đáp ứng, có người nào mà không nể mặt Thư Vương phi chứ. Chỉ có Thôi thị viện cớ sợ nhiệt, không muốn đi. Nghĩ đến những thủ đoạn đó của Thư Vương, Thôi thị liền không rét mà run, thế nên đối với Thư Vương phi cũng khách khí hơn một ít.
Thư Vương phi cũng không có miễn cưỡng nàng, liền dẫn mọi người ra ngoài. Lư thị do dự một chút, cuối cùng vẫn lưu lại trong phòng tiếp khách.
"Tẩu tẩu cũng đi ngắm hoa đi, nơi đó nhiều người náo nhiệt. Ta vốn thích thanh tĩnh, không biết ứng phó mấy trường hợp thế này, chỉ muốn ngồi đây uống nước quả thôi." Thôi thị thiện giải nhân ý nói.
"Không có việc gì, ta cũng không thích náo nhiệt. Tiệc rượu hôm nay đều do Nhị nương lo liệu, ta quả thật cũng thanh nhàn." Lư thị ôn hòa mà nói, "Nhưng quận chúa cùng Thuận Nương có thể đi ra ngoài ngắm hoa một chút."
Thuận Nương liền nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân, ta có thể đi không?" Nàng không phải muốn ngắm hoa sen mà muốn đi tìm Thôi Thời Chiếu. Mấy ngày nay không thấy, trong lòng nàng liền có chút nhớ mong.
Thôi thị gật đầu đáp: "Nếu muốn thì cứ đi. Tuổi còn nhỏ, hẳn là nên hoạt bát hiếu động một chút. Chiêu Chiêu cũng nên đi đi."
Thuận Nương cao hứng mà đứng lên, liếc mắt nhìn Gia Nhu một cái. Gia Nhu lúc này mới đứng dậy, song song hành lễ rồi lui ra.
Gia Nhu không nghĩ đi xem hoa sen, nàng chỉ muốn nhường lại không gian cho Thôi thị cùng Lư thị, dù sao cũng là chút chuyện nhà, nàng không có hứng thú nghe, không bằng tùy tiện ở sân ngắm hoa tử vi. Thuận Nương vốn có mục đích khác, chính mình mang theo Xuân Đào liền rời đi.
Trong hoa viên, tử vi nở rất đẹp, bích diệp che mắt, hồng hoa mãn đường. Một mình nàng tùy ý đi dạo, cũng không đem Ngọc Hồ theo, dù sao cũng là nội trạch Thôi gia, có thể nảy sinh nguy hiểm gì chứ. Nàng cứ thế đi tới, bỗng nghe thấy bên kia núi giả tựa hồ có động tĩnh, tò mò mà đi vòng qua, thế nhưng lại thấy một bóng hình quen thuộc.
Da đầu nàng tê dại, lập tức rời đi, lại bị Ngu Bắc Huyền kéo vào núi giả. Không gian bên trong chật hẹp, thân thể bọn họ kề sát vào nhau. Gia Nhu muốn mở miệng, Ngu Bắc Huyền lập tức che miệng nàng lại, hạ giọng: "Đừng nháo, có người tới."
Không lâu sau, bên ngoài vang lên thanh âm của Trường Bình: "Ngu Bắc Huyền, ngươi đi nơi nào thế? Ta còn có lời chưa nói với ngươi! Mau chạy ra đây!"
Gia Nhu không thể lên tiếng, giờ phút này mà bị Trường Bình phát hiện, bọn họ có mười miệng cũng không giải thích được. Chờ đến khi đầu bên kia truyền đến một trận tiếng bước chân đi qua, nàng mới dùng sức kéo bàn tay to kia xuống, cả giận nói: "Để ta đi ra ngoài!"
Ngu Bắc Huyền cúi đầu nhìn nàng, trong mắt hiện lên vài phần ý cười. Một thời gian không thấy, nha đầu này tư sắc ngày càng xuất chúng. Hắn ôm eo nàng, càng khiến cho nàng dính sát vào ngực mình, nháy mắt trong lòng liền ngập tràn hương thơm: "Ngươi thật sự cam tam gả cho một con ma ốm không quyền không thế sao? Lý Diệp có cái gì tốt? Thứ gì hắn có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi. Thậm chí thứ hắn không thể cho ngươi, ta vẫn có thể."
Lời nói này cũng thật bá đạo, vẫn là phong cách từ trước đến nay của hắn.
"Ta gả cho ai cũng không liên quan tới ngươi. Người ngươi nên quan tâm bây giờ phải là Trường Bình quận chúa, thê tử của ngươi mới đúng." Gia Nhu lạnh lùng nói, duỗi tay đẩy Ngu Bắc Huyền, nhưng ngực hắn vững như bàn thạch, đẩy thế nào cũng không được. Ngu Bắc Huyền duỗi tay vuốt ve mặt nàng, da thịt non mịn bóng loáng, làm người ta không nhịn được muốn cắn một ngụm: "Người ta muốn cưới chỉ có mình ngươi. Chỉ cần ngươi nói một câu, ta sẽ không để tâm phạm phải bất cứ đại giới gì, một lòng mang ngươi đi."
Sườn mặt Gia Nhu né tránh, cười lạnh nói: "Không để tâm phạm phải bất cứ đại giới gì, bao gồm cả quyền vị mà ngươi thật vất vả mới có được sao? Ta cùng Lý Diệp đã chính thức đính hôn, ngươi cưới Trường Bình cũng là thánh chỉ đã hạ. Lúc này dẫn ta đi, hậu quả thế nào, trong lòng ngươi cũng biết rõ đi?"
Biểu tình trên mặt Ngu Bắc Huyền đọng lại, cánh tay hơi siết chặt. Hắn vừa rồi cũng chỉ là buột miệng thốt ra, không có nghĩ nhiều như thế.
Hắn đích thực muốn nàng, sau khi rời Nam Chiếu, ngày đêm tơ tưởng lại có thể ôm nàng vào ngực, thậm chí còn có chút cảnh lộ liễu trong mơ. Chính hắn cũng không biết, vì sao lại sinh ra mê luyến như vậy với một nữ nhân. Đại khái sống đến bây giờ, chưa có bất cứ thứ gì hắn muốn mà không có được. Nhưng lời nàng nói quả không sai, hắn không thể từ bỏ công sức hắn vất vả bỏ ra bấy lâu nay chỉ vì được ở bên nàng. Những việc hắn phải làm đã trở thành một phần sinh mệnh của hắn, không thể tách rời.
Nhưng hắn không cam lòng cứ như vậy mà buông nàng ra. Cho nên hôm nay hắn mới tới tiệc mừng thọ của Thôi gia, bởi vì hắn biết, nàng cũng ở chỗ này.
"Ngươi còn không mau buông tay? Ta lập tức sẽ hét lên." Gia Nhu dùng sức né tránh, tức giận mà nói.
"Ngươi cứ việc gọi người tới, ta xem ngươi như thế nào giải thích quan hệ giữa hai chúng ta. Nếu để Lý Diệp biết, hắn sẽ còn cưới ngươi sao?" Ngu Bắc Huyền khí định thần nhàn mà nói, không hề có ý định buông nàng ra.
Người này là cố ý gây sự! May mắn nàng cùng Lý Diệp đã thẳng thắn nói chuyện. Hắn cho rằng đem vây nàng ở đây, nàng liền không có biện pháp sao? Gia Nhu nhấc chân, hung hăng giẫm lên chân hắn, nhân lúc cánh tay hắn khẽ buông lỏng, khom lưng một cái, lách qua cánh tay hắn, chạy đi, sau đó lớn tiếng gọi tỳ nữ, nói rằng mình bị lạc đường.
Ngu Bắc Huyền sững người trong núi giả, nhìn nàng cũng tỳ nữ rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Gia Nhu cúi đầu sửa sang lại áo váy trên người, đi theo tỳ nữ của Thôi gia trở về viện của lão phu nhân. Tỳ nữ thấy nàng một mình ở chỗ này, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Tiệc mừng thọ phía trước hẳn là đã tiến hành, Thôi lão phu nhân cũng đã trở lại. Từ chỗ các nàng có thể nhìn thấy mấy tỳ nữ giống như đang hưng phấn mà thảo luận gì đó, nhìn dáng vẻ là đang đi về viện tử phía trước.
Gia Nhu cảm thấy tình cảnh này dường như đã thấy ở nơi nào, giống thời điểm lần trước Lý Diệp đến bái phỏng trong phủ. Chờ nàng trở về bên người Thôi thị, Lư thị đã không ở trong phòng, có chút quạnh quẽ. Nàng hỏi: "Mẹ, mợ đi nơi nào rồi?"
Thôi thị buông cái ly trong tay ra, cười nói: "Ngươi như thế nào nhanh vậy đã trở lại? Quảng Lăng Vương tới mừng thọ, nàng tự nhiên muốn đi ra ngoài đón."
Như thế nào lại kinh động đến cả Quảng Lăng Vương?
Quảng Lăng Vương đại biểu cho hoàng thất, hắn tự mình tới chúc thọ Thôi lão phu nhân đã cho Thôi gia đủ thể diện. Hắn đưa lên một bức tượng phật điêu khắc từ gỗ tử đàn, nhìn sinh động như thật. Trên trán còn được khảm một viên nam châu rất lớn, rạng rỡ sinh quang.
"Chúc ngài phúc thọ lâu dài, thân thể khỏe mạnh." Hắn mở miệng nói. Nhân vật xuất chúng như thế, tự nhiên là trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Thôi lão phu nhân chắp tay bái tạ: "Ngài tự mình tới, thật là lão thân có phúc." Vốn dĩ người đến mừng thọ đều được lão phu nhân tặng lại một cái kim bánh. Nhưng Quảng Lăng Vương là người cao quý, lão phu nhân ngược lại thấy thiệt thòi hắn.
Lý Thuần cười cười: "Ngài không cần câu nệ như vậy, ta hôm nay tới cũng không muốn cái gì hào nhoáng, mất công chiếm mất hào quang của thọ tinh." Hắn vốn là bồi người nào đó tới, nhưng tới đầu ngõ Thôi gia, người nào đó bỗng nhiên thay đổi chủ ý, thế nên lại thành hắn đơn độc tới. Nếu tưới rồi, cũng không thể chỉ đưa lễ vật liền rời đi, chỉ có thể lưu lại dự tiệc rượu.
Thôi Thực an bài Quảng Lăng Vương vào ghế trên, tiền viện bên này cũng tới thời gian khai tịch, mọi người theo thứ tự mà ngồi xuống.
Lư thị đỡ lão phu nhân trở lại hậu viện, các nữ quyến đều đã trở lại, suy chỉ không thấy Trường Bình quận chúa. Thư Vương phi nói: "Nàng giận dỗi nên đã hồi cung rồi, các vị không cần để ý, cứ tận hứng là được. Mẫu thân, không bằng chúng ta cũng khai tịch đi? Đợi hồi lâu, mọi người cũng đều đói bụng."
Thôi lão phu nhân liền phân phó khai tịch. Tiệc mừng thọ hôm nay hết thảy đều do Thôi Vũ Dung tự mình sắp xếp, Lư thị cố ý rèn luyện nàng, một chút cũng không hỗ trợ. Tổng cộng có ba mươi sáu món ăn, sáu loại trái cây, điểm tâm tám đĩa, mỗi một thứ đều thập phần tinh xảo.
Mọi người đều tấm tắc khen Thôi Vũ Dung chu đáo, tuổi còn nhỏ đã có thể an bài tốt một bữa tiệc lớn nhường này, tương lai sau này xuất giá, cũng nhất định có thể giúp vi phu gia chủ làm tốt công việc nội trợ. Lư thị nghe mấy câu khích lệ này, so với khen chính nàng còn cao hứng hơn. Sinh được đôi nhi nữ thế này là toàn bộ kiêu ngạo của nàng.
Rượu đủ cơm no, ngay lúc mọi người đang nói chuyện phiếm, có tỳ nữ từ vương phủ vội vàng đi tới, trực tiếp đi tới trước mặt Thôi thị bẩm báo: "Vương phi, Nam Chiếu đã xảy ra nội loạn, Vân Nam vương đã mang theo thế tử tiến cung từ biệt. Hắn muốn nô tỳ tới báo cho ngài một tiếng, nói ngài mua chóng về thu dọn hành lý."
Mọi người đều an tĩnh lại, hai mặt quay sang nhìn nhau. Thôi thị ra vẻ trấn định mà nói: "Ta đã biết." Ngày ấy, nàng cùng Mộc Thành Tiết từng thương lượng với nhau, náo động ngày hôm nay truyền tới vốn không biết là thật hay giả, bất quá bọn họ có thể vịn vào cớ này mà bình an rời khỏi Trường An.