Chương 23: Tàng Châu (Dịch)

Tới tận hoàng hôn, Mộc Thành Tiết cùng Mộc Cảnh Thanh vẫn chưa trở về, nhưng lại có cung nhân tới truyền lời. Hôm nay đã xảy ra chuyện lớn, trên đường đến Khúc Giang yến, có quan viên đã ngăn cản loan giá của thiên tử để cáo ngự trạng. Sở cáo chính là Hộ Bộ Thị Lang Bùi Duyên Linh, thẳng thắn chỉ ra mười tội danh của hắn.

Sau khi cáo trạng xong, người nọ thế nhưng lập tức đâm kiếm tự sát. Thiên tử tức giận, lập tức hồi cung, triệu hồi tất cả quan ngũ phẩm trở lên vào yết kiến, thế nên Khúc Giang yến phải hủy bỏ. Mộc Thành Tiết cùng Mộc Cảnh Thanh cũng bị triệu vào trong cung.

Thôi thị nghe xong, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc bỏ xuống được, kêu A Thường ban thưởng cho cung nhân kia, phân phó phòng bếp cứ theo lẽ thường mà chuẩn bị bữa tối.

Gia Nhu lại biết bị Bùi Duyên Linh này, người vẫn bị dân gian xưng là "Tài tương". Hắn sớm là một trọng thần Trinh Nguyên, nắm giữ tài chính nhiều năm, mãi đến khi Nguyên Hòa Đế đăng cơ mới bị chém đầu xét nhà. Nghe nói thời điểm xét nhà, tài sản bị lục soát thập phần kinh người, quốc khố một năm kia tràn đầy.

Trên triều đình vẫn luôn có triều thần bất mãn hành vi của hắn, nhiều lần dâng tấu buộc tội. Hắn cố tình lợi dụng sự sủng hạnh của thiên tử, ai đắc tội hắn, hắn liền ở trước mặt thiên tử nói lời gièm pha, cuối cùng khiến người buộc tội hắn bị biếm quan lưu đày. Dần dần, không còn ai dám cùng hắn đối nghịch nữa.

Ngu Bắc Huyền từng nói qua, Bùi Duyên Linh là giúp Thư Vương gom tiền. Chỉ cần Thư Vương không ngã, Bùi Duyên Linh sẽ không gặp trắc trở gì. Kỳ thật, Ngu Bắc Huyền rất ít khi nói chuyện triều chính với nàng, chỉ đem nuôi nàng như chim hoàng yến, thời điểm nhàn hạ đến vuốt ve. Cho nên, người trong miệng hắn nói ra đều rất quan trọng.

Hôm nay, quan viên kia hơn phân nửa là hi sinh trượng nghĩa.

Thôi thị trong lòng không có băn khoăn, liền bắt đầu chọn lựa tặng phẩm cho thọ lễ của lão mẫu thân. Nàng cùng A Thường thương lượng nửa ngày, liệt ra cả một hàng dài, lại vẫy tay kêu Gia Nhu đi đến: "Chiêu Chiêu, ngươi nhìn xem những đồ vật trong đơn này, cái nào tổ mẫu ngươi sẽ yêu thích?"

Gia Nhu nhìn kỹ một chút, san hô trăm năm, nhân sâm, còn có hòa điền ngọc, đều là những đồ vật vô cùng quý báu. Nói vậy, tiệc mừng thọ của Thôi phủ ngày ấy, sẽ có không ít tặng phẩm quý giá, tỷ như Thư Vương phi kia, vừa ra tay đã là dạ quang bôi hiếm có như vậy, ngay cả Vân Nam vương phủ cũng không hề có.

Nàng đối Thôi thị nói: "Mẹ, sau thọ lễ chúng ta phải hồi Nam Chiếu rồi. Không bằng ngài tặng cho bà ngoại cái gì để tưởng niệm đi? Ta ngày ấy thấy trên tay nàng đeo chuỗi Phật châu. Đồ vật xa hoa có thứ gì nàng chưa từng thấy, không bằng đưa cho nàng chút gì đó bên người."

"Đúng vậy nương tử, tiểu thư nói rất có đạo lý." A Thường ở bên cạnh phụ họa, "Lão phu nhân gặp qua không ít đồ tốt, nhưng hơn phân nửa đều ném vào nhà kho, sau đó cũng vào tay nhà khác. Không bằng ngài tặng cái gì bên người, lão phu nhân cũng có thể mang theo bên người, lúc nào nhớ ngài liền có thể đem ra xem. Như vậy mới thật coi là lay động chân tâm đi."

Thôi thị gật đầu, cười nói: "Vẫn là Chiêu Chiêu hiểu lòng người. Để ta hảo hảo ngẫm lại xem bà ngoại ngươi thích cái gì." Nàng thật sự cảm thấy mấy tháng này, nữ nhi có biến hóa rất lớn, thông tuệ hiểu chuyện hơn rất nhiều. Nếu là trước kia, mơ nàng cũng không nghĩ đến có một ngày sẽ cùng nữ nhi thương lượng. Hiện tại, Chiêu Chiêu thập phần đáng tin cậy, hơn nữa còn có thể mang lại cho người nhà cảm giác an toàn.

Mà lúc này, trong Dương Anh Điện ở hoàng cung, quan ngũ phẩm trở lên đều có mặt đầy đủ, hơn nữa còn có tiết độ sứ, phiên vương cùng với Thư Vương và Thái Tử. Hôm nay phát sinh biến cố, mọi người đều trở tay không kịp, thiên tử tức giận cũng là đúng lẽ. Nhưng ai có thể nghĩ chỉ là một viên quan thất phẩm nho nhỏ Ngự Sử Đài, thế nhưng lại ở thời điểm thiên tử đi ra ngoài mà cáo trạng trước mặt mọi người, thậm chí không tiếc dùng tính mạng đặt cược?

Việc này đã oanh động bàn dân thiên hạ, cho dù hoàng đế có muốn bảo vệ Bùi Duyên Linh, cũng không thể qua loa cho qua chuyện, vậy nên lúc này mới chiêu tất cả chúng đại thần tiến cung.

Đã hỏi một buổi trưa, Bùi Duyên Linh quỳ gối trong điện, đối với tội trạng được liệt ra, tất cả đều một mực phủ nhân, hơn nữa còn thẳng thừng hô oan uổng. Trinh Nguyên Đế trực tiếp đem ngự trạng ném tới trước mặt hắn, tay chắp sau lưng: "Bùi thị lang, nếu như oan uổng thì người nọ cần gì không tiếc tính mạng mà cáo trạng ngươi? Tra! Chuyện này giao cho Đại Lý Tự cùng Hình Bộ tra rõ. Liên quan đến bất kỳ một quan viên nào, đều phải nghiêm trị!"

Trên điện không ai dám nói chuyện. Bùi Duyên Linh trộm liếc Thư Vương một cái, thấy đối phương khí định thần nhàn, chính mình cũng có thêm vài phần tự tin, quỳ rạp trên mặt đất nói: "Bệ hạ anh minh, nhất định phải tra! Nếu thần có làm ra chuyện gì trái quốc pháp thì sẽ cam nguyện chịu phạt. Còn nếu như thần là oan uổng, còn thỉnh Đại Lý Tự cùng Hình Bộ trả lại trong sạch cho thần!"

Hắn ngôn từ thích hợp lại thập phần chuẩn xác, Trinh Nguyên Đế trong lòng vốn thiên vị hắn, liền phất tay cho mọi người lui. Hôm nay triệu nhiều người tới như vậy cũng chính là bày ra cho mọi người xem, hoàng đế rốt cuộc vẫn phải cho bàn dân thiên hạ một câu trả lời xác đáng. Hắn là người đem bỏ rất nhiều tiền túi để làm đấy quốc khố, ai có thể bỏ được?"

Lý Mô khoanh tay đi ra ngoài cửa mặt Duyên Anh, nơi này có nhiều giếng trời, không có người lui lại. Bùi Duyên Linh đi theo hắn lại đây: "Thư Vương, thần thật sự không biết...."

Nếu không phải bây giờ đang ở trong cung, nhiều người mắt tạp, Lý Mô đã sớm thưởng hắn một cái tát. Toàn bộ triều đình ai không biết Bùi Duyên Linh là người của hắn, cáo trạng này vốn không chỉ hướng tới Bùi Duyên Linh mà còn hướng tới hắn. Thật to gan!

"Ngươi có phải đã giấu bổn vương làm ra cái gì thương thiên hại lý hay không? Nếu không người nọ như thế nào ngay cả tính mạng cũng không cần, ngăn đón thánh nhân cáo ngự trạng?" Lý Mô híp mắt hỏi.

"Thần có thể thề với trời, cái gì cũng đều không có làm. Không tin, ngài có thể đi tra! Giang Do kia là người nào, thần cũng không biết." Bùi Duyên Linh mồ hôi đầy đầu, không ngừng nâng tay áo xoa trán, "Có phải có người muốn đối phó ngài hay không, cho nên mới xuống tay từ thần?"

Lý Mô lập tức nhớ tới chuyện Tằng Ứng Hiền phái thích khách đến Ly Sơn, chỉ sợ đây thực sự là tính toán của Lý Thuần đặt trên đầu hắn rồi. Bất quá ngẫm lại, phóng nhãn khắp triều đình, người có thể làm như vậy, dám làm như vậy, cũng chỉ có mình Thư Vương hắn. Tuy lần này là Tằng Ứng Hiền tự chủ trương nhưng Tằng Ứng Hiền vốn không phải là người của hắn.

Lý Thuần nhanh như vậy đã phản kích, xem ra là hắn quá xem thường đứa cháu trai này rồi. Từ khi Ngọc Hành tới bên người Lý Thuần, lá gan của Lý Thuần cũng lớn hơn hẳn, cánh cũng xòe rộng, chỗ nào cũng đối nghịch với hắn. Lý Thuần thật sự cho rằng chỉ với một mình Ngọc Hành này đã có thể xoay chuyển càn khôn sao? Hắn đi nước cờ này, chỉ cần tìm được Bạch Thạch Sơn Nhân nữa thì thắng bại đã rõ ràng. Lần này liền tha thứ cho tiểu tử kia làm càn một trận.

"Đại vương, Khúc Giang yến sự...." Bùi Duyên Linh nhỏ giọng hỏi. Bọn họ chính là đã mưu tính hồi lâu, mà giờ thánh nhân lại không đi, thật đúng là công dã tràng.

Lý Mô lạnh lùng mà liếc hắn: "Ngu xuẩn, bây giờ đang là lúc đầu sóng ngọn gió, thánh nhân còn tâm tư nào mà đi khai yến nữa? Ngươi là muốn người ta tiếp tục dâng tấu sớ cáo trạng ta? Sự tình Giang Do, ngươi tốt nhất mau thu xếp ổn thỏa cho ta. Ngươi sống chết thế nào không quan trọng, nhưng nếu ngươi dám kéo bổn vương xuống nước, thì ta có thể khẳng định ngươi sẽ chết rất khó coi!"

Bùi Duyên Linh liên tục dạ vâng, chỉ cảm thấy chân tay phát run, da đầu tê dại, so với thời điểm ở ngự tiền còn sợ hãi hơn. Bất quá, hắn cùng Giang Do này vốn là không thù không oán, người này rốt cuộc là từ đâu mà tới, lại muốn hại hắn như vậy?

Lý Mô nói hắn vài câu liền lắc lắc tay áo rời đi. Bùi Duyên Linh không dám kiêu ngạo, quay đầu ngó nghiêng nhìn ra cửa nhỏ bên ngoài, xác định không có ai mới bước nhanh ra khỏi cung.

*

Mộc Thành Tiết cùng Mộc Cảnh Thanh trở về phủ, Thôi thị cố ý hỏi chuyện hôm nay. Mộc Cảnh Thanh lại không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy tránh được Khúc Giang yến, tâm tình thập phần vui vẻ. Mộc Thành Tiết tuy đối với sự tình phát sinh hôm nay cũng là đây một bụng nghi hoặc, nhưng điều khiến hắn canh cánh trong lòng là thời điểm xuất cung thế mà lại gặp được Ngu Bắc Huyền.

Ngu Bắc Huyền hiện giờ là đại hồng nhân trước mặt Thư Vương, tay cầm trọng binh, lại mới lập chiến công, rất nhiều quan triều vây quanh hắn, kiệt lực lấy lòng, so với quan to tam phẩm của triều đình còn được chào đón hơn. Mộc Thành Tiết không khỏi nhớ tới chính mình năm đó cũng uy phong như vậy, tiền hô hậu ủng. Thời thế luôn luôn chuyển vần, hiện giờ sẽ còn có triều quan nào vây quanh nịnh bợ Vân Nam vương hắn hay sao?

Hắn vốn muốn đi nhưng Ngu Bắc Huyền lại có ý bước tới chào hỏi, hắn cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.

Thời điểm Ngu Bắc Huyền ở Nam Chiếu, trước sau đều không lộ diện, Mộc Thành Tiết cũng là lần đầu thấy diện mạo của nam nhân thiếu chút nữa bắt cóc nữ nhi của hắn rốt cuộc trông như thế nào. Hai người chỉ là khách sáo nói chuyện, làm bộ như trước đây không hề quen biết. Nhưng tại thời điểm cáo từ, Ngu Bắc Huyền lại cố ý nói nhỏ: "Hôm nay, Đại vương nên cảm tạ người tên Giang Do kia thì hơn, miễn cho thế tử một kiếp."

Mộc Thành Tiết vốn còn muốn truy vấn hắn có ý tứ gì, hắn lại hành lễ rồi rời đi.

Mà lời hắn nói lại cứ vấn vít trong lòng Mộc Thành Tiết, lại nghĩ không ra trong đó có huyền cơ gì. Đêm muộn, hắn liền nhân cơ hội cùng Thôi thị vào phòng nói chuyện, hắn lại đối Thôi thị nói: "A Niệm, ngươi giúp ta ngẫm lại, lời này có ý tứ gì?"

Thôi thị lại lắp bắp kinh hãi, nàng cơ hồ ngay lập tức liên tưởng đến Khúc Giang yến bất thành kia. Ngu Bắc Huyền là người của Thư Vương, bằng việc hắn có thể lưu lại Nam Chiếu lâu như vậy, còn mạo hiểm vào chùa Sùng Thánh tìm Chiêu Chiêu, liền đủ để thấy được hắn đối với Chiêu Chiêu không phải là không có chân tình. Hắn nói những lời này, chắc chắn là muốn nhắc nhở Mộc Thành Tiết.

Thôi thị hai tay bắt lấy cánh tay Mộc Thành Tiết, khẩn trương mà nói: "Đại vương, có phải do ngươi đã đắc tội Thư Vương nên hắn muốn ở bữa tiệc Khúc Giang đối phó Nhị Lang? Thiếp thân cảm thấy việc phong quan, sau đó lưu tại đô thành, có thể hay không....."

Lời nói này liền đánh đúng trọng tâm! Mộc Thành Tiết đột nhiên tỉnh ngộ. Từ trước đến giờ, cái gọi là khảo tài phong quan cho nhi tử của tiết độ sứ cùng phiên vương, đa phần đều là đến từ địa phương có dị động, những hài tử đó cuối cùng đều trở thành vật hi sinh, án oan vô số kể. Một chiêu này của Thư Vương đủ ngoan độc, hắn chỉ có duy nhất một đứa con trai này!

Mộc Thành Tiết bắt lấy tay Thôi thị, trấn an: "A Niệm, ngươi đừng lo lắng, ta nhất định đem Nhị Lang bình an trở về mảnh đất Nam Chiếu. Nhưng hiện tại, ngươi phải làm ra dáng vẻ như không có chuyện gì, không thể để cho bọn họ phát giác là chúng ta đã biết. Ngay cả Chiêu Chiêu cũng không thể nói, minh bạch không?"

Thôi thị gật gật đầu, vẫn là có chút hoang mang lo sợ. Nàng chỉ nghĩ đến hôm nay thiếu chút nữa mất đi nhi tử, trong lòng liền quặn thắt. Những người đó làm mưa làm gió, triều đình tình thế biến đổi liên tục, nếu không phải đến Trường An thì thật tốt!

Mộc Thành Tiết thấy thần sắc của nàng, biết nàng chưa hoàn toàn yên tâm, liền giang tay ôm nàng vào ngực: "A Niệm đừng sợ, có ta ở đây. Nhi tử của chúng ta nhất định sẽ không có việc gì."

Thôi thị bỗng nhớ đến thời điểm nàng mới gả đến Nam Chiếu, ban đêm vì nhớ nhà mà mất ngủ, hắn cũng như vậy mà an ủi nàng. Trong lòng vốn là oán hắn, hận hắn, một chút cũng đều không muốn mở lòng với hắn. Nhưng giờ phút này, nàng lại không có biện pháp đẩy hắn ra. Nàng còn cho rằng trái tim mình đã trở nên chai sạn, cứng rắn đến không gì phá nổi, nhưng thật ra khi gặp phải khốn cảnh, nàng vẫn còn thói quen ỷ vào hắn.

Tiệc mừng thọ ngày đó, Thôi gia khách đến đầy nhà. Xe ngựa đỗ ở ngõ nhỏ lại tạo ra hỗn loạn không nhỏ. Sau đó, hạ nhân Thôi phủ đành kéo nhau ra sắp xếp lại cho ngay ngắn, trật tự, tất cả đều dựa vào chân tường bao của Thôi gia, vậy mới để lộ ra đường trống để qua lại. Nguyên nhân mà tiệc mừng thọ của Thôi lão phu nhân long trọng như vậy không chỉ đơn thuần là vì Thôi Thực được thăng quan, còn bởi vì nữ nhi của nàng chính là Thư Vương phi.

Thư Vương quyền khuynh triều dã, quan viên nhiều ít đều phải nể mặt mũi của hắn.

Mộc Thành Tiết cùng Thôi thị bị mắc kẹt trong đoàn người xe nườm nượp mà chậm nửa canh giờ mới đến Thôi gia. Thôi lão phu nhân mặc một thân váy dài đỏ sẫm thêu hoa văn như ý, bên ngoài khoác đại thường cùng màu. Tóc bạc vấn lên, một sợi cũng không loạn, trên cầu cài mấy cây trâm kim nạm ngọc dựa và trái cây, trang trọng mà điển nhã. Nàng ngồi trong đường, mọi người thay nhau đến chúc thọ, thọ lễ xếp thành hai núi nhỏ bên cạnh.

Thôi thị mang theo Gia Nhu cùng Thuận Nương đến hậu viện chờ, viện của lão phu nhân cũng đã sớm chật kín chỗ ngồi. Thư Vương phi cùng Lư thị ở bên trong chiêu đãi các vị nữ quyến, Thư Vương phi cũng nghiễm nhiên có phong phạm của một nữ chủ nhân, trang phục lộng lẫy mà tham dự. Sau khi mấy người Thôi thị đi vào, Lư thị chạy lại nghênh đón: "Ngài tới rồi, mọi người đều đang nói đến ngài."

Trong phòng, nữ quyến đều đứng lên hành lễ với Thôi thị. Thôi thị là Vân Nam Vương phi, trừ bỏ Thư Vương phi, những người khác thân phận đều thấp hơn nàng. Trong này có ít người quen biết Thôi thị đã lâu, chẳng qua đã mười mấy năm không gặp, tình cảm cũng đã nhạt phai hết.

Gia Nhu cực kỳ không thích những trường hợp thế này, kiếp trước cũng đều là Trường Bình đi ứng phó, nàng chỉ một mực trốn trong viện tử, lén lút hưởng thụ thanh nhàn. Nàng ánh mắt nhìn khắp nơi, mong mấy lễ nghi phiền phức này sớm kết thúc một chút. Thẳng đến khi Lư thị nói: "Vị này cùng quận chúa của chúng ta có vài phần quan hệ sâu xa đấy. Quận chúa không tới nhìn sao?"

Gia Nhu lúc này mới đi lên phía trước xem, chỉ thấy một nữ tử dung mạo điệt lệ, mặc áo vấy màu vàng cam thêu chuỗi ngọc đang thong thả, ung dung đi tới. Khóe miệng nàng mỉm cười, ánh mắt toát ra vẻ khinh thường cùng thanh lãnh, giống như không để bất luận kẻ nào vào trong mắt. Gia Nhu không biết nàng là ai, chỉ nghe Lư thị giới thiệu: "Vị này chính là nương tử của Nhị thiếu Lý gia, nữ nhi của Vệ quốc công, Quách Mẫn."

Gia Nhu có thể không biết Quách Mẫn nhưng thể không biết Vệ quốc công Quách Hoài. Vệ quốc công là nhất phẩm công huân, trong triều chỉ có duy nhất một người. Các quốc công khác đều là người dưới chân hắn. Quách Hoài là nhi tử của đại công chúa Văn Hiến quá cố, muội muội hắn trước đây từng gả cho Lý Giáng. Vị đích nữ của Vệ quốc công phủ này, năm đó từng làm ra chuyện lớn, oanh oanh liệt liệt toàn dân chúng. Không màng trong nhà phản đối, nhất định phải gả cho Lý Giáng không một xu dính túi, không sống được mấy năm an lành liền qua đời, chỉ để lại hai nhi tử.

Quách Hoài đối với việc này vẫn luôn cảm thấy oán trách trong lòng, nhìn Lý Giáng thế nào cũng không thấy vừa mắt, cho nên thời điểm Lý Giáng gian nan nhất lại lựa chọn mắt nhắm tai ngơ. Sau này khi Lý Giáng đứng vững gót chân trong quan trường, hai nhà mới lại lui tới, Quách Hoài còn đem nữ nhi của chính mình gả cho con trai thứ hai của Lý Giáng.

Quan hệ giữa thế gia đại tộc, vốn là thật giả lẫn lộn, ngươi tốt với ta, ta liền tốt với ngươi. Cho nên đều là rút dây động rừng. Đây cũng là lý do vì sao hấu hết các triều đại, quân vương vẫn luôn đề bạt sĩ tử nhà nghèo, nhưng cho tới bây giờ, những quan viên xuất thân nghèo khó trong triều đình vẫn cứ luôn ở thế yếu.

Gia Nhu biết điều này, bởi vì kiếp trước Ngu Bắc Huyền lấy Quách thị ra so sánh với nàng, nói các nàng đều là trinh liệt nữ tử, vì ái có thể nghĩa vô phản cố. Gia Nhu hiện giờ nghĩ đến, lại thấy những lời này thật châm chọc.

Quách Mẫn đối Thôi thị cùng Gia Nhu hơi cúi người hành lễ, nàng xuất thân quá mức hiển hách, bởi vậy cũng không đem cái gọi là Vương phi cùng quận chúa để vào mắt. Nàng vẫn luôn ngạo mạn như vậy, luẩn quẩn trong kinh thành lâu như vậy cũng thành thói quen. Hơn nữa nàng lại là người đạm mạc, không thích lộ diện, cũng không thích thân cận người khác, nhưng cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu. Cùng lắm cũng chỉ tường an coi như không có việc gì thôi.

Gia Nhu liền tương đối đau đầu, vị này về sau sẽ là chị em dây với nàng. Nghĩ đến chuyện hòa thuận có cảm giác thực bất đắc dĩ, nàng có loại cảm giác, Quách Mẫn không thể nào thích nàng.

Lư thị đang giới thiệu từng người, bên ngoài lại vang lên thanh âm của nữ tử: "Thím đâu? Ta phải đi về."

Thanh âm này Gia Nhu thập phần quen thuộc, thế nên khi nàng ra đi đến trước mặt nàng, nàng còn có chút kinh ngạc. Trường Bình mặc áo váy dùng tơ vàng thêu mẫu đơn, trên đầu vấn cao búi tóc, mang hoa quan, khuôn mặt nhỏ minh diễm động lòng người. Nàng tư sắc xuất chúng, so sánh cùng Gia Nhu quả thật là không hề thua kém.

Nhưng ánh mắt nàng chỉ dừng trên người Gia Nhu một lát, sau đó bước qua, xốc váy đi thẳng đến trước mặt Thư Vương phi: "Thím, nơi này không vui chút nào, ta muốn hồi cung."

Trên mặt Lư thị hiện lên một tia xấu hổ. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, e rằng trên đời này cũng chỉ có mình Trường Bình quận chúa. Thư Vương phi vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Ngươi sốt ruột cái gì? Chờ dùng bữa xong rồi về. Ngươi ngày ấy không phải tức giận Quảng Lăng Vương không để phần ngọc lộ đoàn lại cho ngươi sao? Hôm nay có thể ăn bao nhiêu tùy thích nha."

Trường Bình bĩu môi, tựa hồ còn muốn giãy dụa không muốn lưu lại. Lúc này, một tỳ nữ chạy vào, đối Lư thị thì thầm vài câu. Lư thị vô cùng kinh ngạc: "Ngươi nói Hoài Tây tiết độ sứ tới?"