Thôi lão phu nhân nghe nói các nàng phải đi, tự nhiên là luyến tiếc, suýt nữa là rơi lệ. Mọi người vội vàng đi qua trấn an nàng, Thôi thị nói: "Mẫu thân, bây giờ ta chỉ hồi phủ chờ tin tức, không phải hôm nay liền phải rời đi. Ngài vẫn còn có thể nhìn thấy ta."
"A Niệm, ngươi không cần gạt ta". Thôi lão phu nhân khẩn khoản lôi kéo tay Thôi thị: "Năm đó ta tiễn ngươi rời thành Trường An, ngươi cũng nói nhất định sẽ về thăm ta, chỉ là cái nhất định này của ngươi cũng đã mười sáu năm. Ta làm sao có thể chờ thêm mười sáu năm nữa."
Mọi người nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng khó tránh khỏi xúc động. Năm đó ở trong nhà, lão phu nhân thương Thôi thị nhất. Thư Vương phi nghe xong tự nhiên không thoải mái, nàng ba ngày hai lần chạy về nhà làm tròn chữ hiếu, thế nhưng vẫn không bằng kẻ rời nhà đi mười sáu năm mới trở lại. Nhưng nàng vẫn an ủi lão phu nhân: "Mẫu thân, Nam Chiếu xảy ra đại sự, A Niệm phải về phủ thu xếp. Nàng tuyệt đối sẽ không phải là không từ mà biệt."
Lư thị cũng khuyên nhủ: "Đại gia, hôm nay mà sinh thần của người, hẳn là nên vui vẻ mới đúng. Vương phi thật sự có chuyện quan trọng, ngài để nàng trở về đi. Đợi ngày khác ta tự mình thỉnh nàng trở về thăm ngài có được không?"
Thôi lão phu nhân lúc này mới buông tay, nhưng vẫn ủy khuất như một tiểu hài tử. Thôi thị nhìn cũng cảm thấy chua xót, đành nhờ cậy Lư thị hảo hảo chiếu cố mẫu thân, mang theo mọi người ở vương phủ rời đi."
Các nàng đi đứng vôi vàng, trực tiếp lên xe ngựa từ cửa hông rời đi. Đàng trước còn có ít khách chưa tan, Thôi Thực cùng Thôi Thời Chiếu ở trước cửa tiễn khách, nhìn thấy các nàng rời đi, Thôi Thời Chiếu hỏi: "Phụ thân, Nam Chiếu sẽ không có chuyện gì chứ? Chúng ta có nên giúp cô mẫu một chút hay không?"
Thôi Thực thở dài nói: "Nay đã khác xưa. Năm đó thiên tử coi trọng Vân Nam vương bởi vì Vân Nam vương có thể trấn áp Thổ Phiên phía tây, cho nên mới nghĩ cách lợi dụng sức mạnh của hắn. Nhưng giờ Thổ Phiên đã thành mãnh hổ, Vân Nam vương rốt cuộc áp chế không được. Nam Chiếu trở thành khí tử, triều đình sẽ không xuất binh, càng sẽ không tham dự vào nội chiến ở đó. Chúng ta làm sao mà giúp đây?"
Thôi Thời Chiếu trong lòng trầm xuống, bật thốt lên: "Thế nhà cô mẫu.... nàng sẽ phải thế nào?"
Thôi Thực nhìn hắn một cái, nhi tử từ trước tới giờ đối với người khác vẫn luôn thờ ơ, như thế nào lại quan tâm đến cả nhà A Niệm? Thật sự bất thường. Hắn vẫn giải thích như cũ: "Ngươi yên tâm đi. Phụ tử Vân Nam vương đều là người kiêu dũng thiện chiến, triều đình mặc kệ Nam Chiếu cũng không phải mới một, hai năm, bọn họ vẫn còn ứng phó được. Chờ đến khi phát sinh đại sự, vi phụ ra mặt vẫn chưa muộn. Lý gia cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn."
Lý Giáng hiện tại đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống. Nếu hắn thật cùng Vân Nam vương phủ kết thông gia, chẳng lẽ khi Nam Chiếu xảy ra chuyện, hắn còn có thể nhắm mắt làm ngơ sao?
Có những lời này của phụ thân, Thôi Thơi Chiếu mới an tâm hơn một chút. Hiện tại lực lượng của hắn quá yếu ớt, cho nên vẫn luôn nỗ lực để trở nên cường đại. Hắn muốn tay cầm quyền binh, cũng không phải vì xuất phát từ vinh quang gia tộc. Thanh Hà Thôi thị đã có mấy trăm nay vinh quang, cái gọi là trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn, hắn cũng hiểu, trên đời này làm gì có trường thịnh không suy.
Hắn suy nghĩ, hắn muốn trở nên mạnh mẽ để có năng lực bảo vệ người nhà, bảo vệ người hắn coi trọng.
Thôi thị trở về phủ, cẩn thận dò hỏi người báo tin từ Nam Chiếu, mới biết rằng Nam Chiếu thật sự xảy ra nội loạn. Đại hội đua thuyền là một mồi lửa. Châm ngòi, các thị tộc liền hoàn toàn mất đi tín nhiệm với nhau, thậm chí còn trông gà hóa quốc. Đao thị cùng Cao thị nhân cơ hội này, trước giờ lại thèm muốn sự giàu có của Điền thị, tam phương vì tranh nhau mà không ai nhường ai, cuối cùng đem tư binh ra đánh.
Mộc thị tuy không bị cuốn vào đó nhưng cũng vô lực ngăn cản, sốt ruột phái người tới Trường An truyền tin.
Gia Nhu biết chuyện này, cuối cùng Mộc Thành Tiết phán định là Đao thị cùng Cao thị gây sự trước, vì ngăn chặn hậu họa, liền ngăn cấm bọn họ nuôi dưỡng tư binh, nếu không liền đuổi khỏi thành Dương Tư Mị. Sau chuyện này, Điền thị cùng Mộc thị lại hợp tác chèn ép, hai nhà kia nguyên khí đại thương. Chờ đến khi Thổ Phiên đột kích, năng lực của bọn họ cũng đã suy yếu hơn rất nhiều.
Nàng kiếp trước không rõ vì sao Nam Chiếu trở nên yếu ớt như vậy, yếu ớt đến nỗi không chịu được một kích. Sau đó mới biết được nguyên nhân từ Ngu Bắc Huyền, tứ đại thị tộc vốn tranh đấu gay gắt không ngừng, ngoài mặt cũng không chút nào đoàn kết. Nhưng trong vòng mấy trăm năm nay, bọn họ sớm đã hình thành thói quen sống nhờ vào nhau, ở trong quân đội Nam Chiếu phát huy năng lực rất lớn, một người tổn hại tức là mọi người đều tổn hại.
Từ khi đại hội đua thuyền bắt đầu, đã có người muốn phân hóa Nam Chiếu. Mục đích đạt được cuối cùng, chỉ sợ cũng không khác đời trước. Nàng cần phải nhắc nhở cha, không thể lại bị người khác dắt mũi như vậy.
Mộc Thành Tiết cùng Mộc Cảnh Thanh tiến cung từ biệt cũng không có trở ngại gì lớn. Trinh Nguyên Đế vì chuyện của Bùi Duyên Linh mà phiền lòng, cũng không còn tâm tư nào mở Khúc Giang yến nữa. Nghe nói Nam Chiếu phát sinh nội loạn, cần người giải quyết gấp, liền dặn dò vài câu, hào phóng mà cho đi.
Mộc Thành Tiết vốn cũng tính sai người ở Nam Chiếu làm ra chút náo động nhỏ, mượn cơ hội này đem Mộc Cảnh Thanh trở về. Không nghĩ tới trận nội loạn này tới đúng lúc như vậy khiến bọn họ có thể toàn thân mà lui. Nhưng hắn cũng cần giải quyết sự tình trước mắt, lập tức phải trở về.
Trở lại phủ, hắn đối Thôi thị nói: "Sự tình thế nào ngươi đều đã biết, ta cùng Nhị Lang thu xếp hành lý, hôm nay liền đi, miễn cho sự tình tái sinh. Ngươi giúp chúng ta thu thập vài kiện xiêm y là được, nhiều cũng không mang nổi. Các ngươi không cần cùng trở về, trước cứ lưu tại Trường An, chờ sau khi ta ổn định thế cục lại cho người đến đón các ngươi."
Thành Dương Tư Mị bây giờ khẳng định là rất lộn xộn, nữ quyến các nàng trở về sẽ không an toàn, không bằng lưu tại Trường An. Người Thư Vương muốn đối phó là hai cha con họ, sẽ không xuống tay với phụ nữ và trẻ em. A Niệm nói thế nào cũng là nữ nhi của Thôi gia, là thân muội muội của Thư Vương phi, hiện tại lại có hôn sự với Lý gia đảm bảo, Thư Vương có muốn cũng phải cố kỵ điều này.
Thôi thị biết như vậy là tốt nhất, nhưng vẫn lo lắng cho an nguy của hai phụ tử. Mộc Cảnh Thanh một bên mặc giáp, một bên nói: "Mẹ, ngài yên tâm đi. Cái gì ta không làm được, chứ đánh giặc ta thực lành nghề." Hắn từ nhỏ đã theo Mộc Thành Tiết trả qua vô số chiến dịch, cũng lập nên rất nhiều chiến công. Trong quân đội, người ta gọi hắn chưa bao giờ là Vân Nam vương thế tử mà là Mộc đô úy. Ở thời điểm người thừa kế ở thành Dương Tư Mị còn đang leo cây, đấu dế, hắn đã vác trên vai mình trách nhiệm bảo vệ quốc gia.
Gia Nhu nghe xong những lời này lại có chút chua xót. Hắn cũng không nói ngoa, kiếp trước hắn chỉ dùng ba ngàn binh mã ngăn trở bảy vạn quân của Thổ Phiên suốt nửa tháng, câu kéo thời gian di dời mấy vạn bá tánh đến nơi an toàn, cuối cùng tử trận trên sa trường. Triều đình truy phong hắn là Uy Vũ Đại tướng quân, hắn cũng là người trẻ tuổi nhất được phong hào tước vị này trong lịch sử dân tộc.
Thôi thị đi qua, giúp hắn thu dọn đồ: "Chính ngươi cũng đừng kích động. Đừng có chuyện gì cũng đều lao đến trước, phải nghe lời cha ngươi, biết không?"
Mộc Cảnh Thanh nhếch miệng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mẹ vẫn là lo lắng cho cha đúng không? Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ hắn thật tốt. Ta chẳng sợ chết, đều sẽ...."
Thôi thị đè lại miệng hắn, nhíu mày nói: "Không cho ngươi nói những lời không may mắn như vậy! Phật Tổ sẽ phù hộ các ngươi."
Mộc Cảnh Thanh lôi kéo tay nàng, vô tâm vô phế cười. Hắn biết mẹ tin phật, nhưng hắn trước nay đều không có đức tin này, chỉ tin vào chính mình.
Thuận Nương cũng không giúp được hắn gấp cái gì, liền đi theo A Thường bên cạnh thu thập hành trang cho bọn họ. Thời điểm nàng nghe được tin tức, cảm giác như sét đánh giữa trời quang, cho rằng phải lập tức rời khỏi Trường An. Hiện tại biết có thể lưu lại, tự nhiên là cao hứng. Tình cảm của nàng đối với Mộc Thành Tiết cũng không phải là thâm hậu, mười mấy năm qua, số lần gặp mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng dù sao cũng là cha con, huyết mạch tương liên, cũng có chút lo lắng cho hắn.
Chẳng qua là trong kia một nhà lưu luyến chia tay, nhìn qua cũng thấy nàng có điểm dư thừa, cho nên liền đi ra ngoài.
Trong phủ trên dưới đều bận rộn, Mộc Thành Tiết đi chọn ra vài người đi theo, những người đắc lực vẫn lưu lại để bào vệ cho đám người Thôi thị. Gia Nhu đi đến bên người hắn, hành lễ nói: "Cha, nữ nhi có mấy câu muốn nói cùng ngài."
Mộc Thành Tiết nhìn nàng một cái: "Nói đi."
"Ta cả gan suy đoán, ngài nếu nghe xong thấy không đúng, coi như ta chưa từng nói qua. Chuyện đại hội đua thuyền lần trước, chúng ta vẫn luôn hoài nghi là do người của tứ đại thị tộc động tay động chân. Nhưng liệu có khi nào là người bên ngoài gây ra? Theo ta biết, mọi nơi đều muốn muối thiết của Nam Chiếu, nhưng ngài luôn tuân thủ quốc pháp, không chịu lén giao dịch, bọn họ tự nhiên sẽ muốn nâng lên một tân vương, thậm chí ngay cả Thổ Phiên đối với chúng ta như hổ rình mồi cũng có khả năng." Gia Nhu nói tới đây, cố ý dừng một chút, quan sát phản ứng của phụ thân.
Mộc Thành Tiết lại gật đầu, nghiêm túc nói: "Ngươi nói tiếp đi."
" Sự tình lần này, nghe qua có vẻ là do Cao gia cùng Đao gia gây sự, nhưng cũng có thể là do có người đằng sau cố ý gây ra mâu thuẫn đi? Mục đích chính là phân liệt tứ đại thị tộc, làm suy yếu sức chiến đầu của quận đội Nam Chiếu, làm cho những thế lực bên ngoài có thể dễ dàng thôn tính Nam Chiếu. Thổ Phiên tuy cùng chúng ta có hiệp nghị hưu binh, nhưng việc bọn họ trở mặt cũng không phải chưa từng xảy ra. Cùng với việc nghiêm trị hai nhà kia, ngài có nghĩ tới việc điều tra ra chân tướng hay không?"
Mộc Thành Tiết lại nhìn về phía nữ nhi lần nữa, ánh mắt đã hoàn toàn bất đồng. Nàng từ trước tới giờ bản tính vẫn là ngây thơ, hồn nhiên, vô ưu vô lo, cũng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện trong nhà. Hắn vì muốn bảo vệ thiên tính của nàng nên tận lực không can thiệp. Thẳng đến sự tình Ngu Bắc Huyền, hắn mới phát hiện ra mình đã để nàng quá tự do, liền muốn quản giáo nàng nghiêm hơn mới động thủ đánh nàng.
Nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là một cái tát kia đi xuống, tựa hồ đem nàng hoàn toàn đánh tỉnh. Không chỉ tính tình nàng dại biến, không hề để tình yêu làm ngu muội đầu óc, thậm chí đối với Nam Chiếu trong thế loạn trong giặc ngoài mà tận lực suy nghĩ. Còn bởi vì lo lắng cho hắn mà đến nhắc nhở, đièuu này khiến hắn cảm thấy thực vui mừng.
Mộc Thành Tiết duỗi tay đè lại bả vai Gia Nhu, nhu hòa nói: "Điều ngươi nói ta sẽ suy xét cẩn thận. Ta cùng Nhị Lang không ở đây, ngươi là trưởng nữ, nhớ chăm sóc tốt cho mẹ ngươi cùng đệ đệ và muội muội.
"Cha yên tâm, chúng ta ở Trường An chờ tin tốt của hai người. Ngài bảo trọng." Gia Nhu cúi người hành lễ. Trong lòng nàng, cha vẫn luôn là đại anh hùng. Hắn làm việc rất có nguyên tắc, tuy không phải chuyện gì đến cũng ứng phó tốt, nhưng đối với bá tánh Nam Chiếu mà nói, hắn là một vị vương gia đảm đương tốt tất cả mọi trách nhiệm.
Phụ tử Mộc Thành Tiết cưỡi ngựa rời khỏi thành, binh lính thủ thành đã được báo trước, liền cho đi. Bọn họ đi đến bá kiều ở đông thành, bỗng có một trung niên nam tử mặc lục bào xông ra cản ngựa. Mộc Cảnh Thanh khó khăn lắm mới thít chặt dây cương dừng ngựa, quát: "Ngươi là người nào? Không muốn sống nữa sao!"
Trung niên nam tử kia trường thân nhất bái: "Đây chính là Vân Nam vương cùng thế tử sao? Tiểu nhân là trường sử Vương Nghị của Quảng Lăng Vương phủ, phụng mệnh Quảng Lăng Vương, tới đây đưa ngài một phong thư." Hắn hai tay trình lên thư tín, Mộc Thành Tiết cúi người tiếp nhận. Từ khi biết được Nam Chiếu sinh biến đến khi tiến cung từ biệt, đên tận khi bọn họ ra khỏi thành, bất quá mới có nửa ngày thôi.
Quảng Lăng Vương tin tức thật linh thông, đã phái người đến chỗ này chờ họ. Nhưng hắn cùng Quảng Lăng Vương chưa bao giờ giao hảo, thật ra là muốn nói gì với hắn? Vương Nghị nói: "Quảng Lăng Vương biết ngài là một lòng trung thành, nhưng hiện giờ triều đình thật sự không có binh lực để chi viện cho Nam Chiếu. Bức thư này thuật lại chút chuyện, có lẽ có thể trợ giúp ngài một tay."
Mộc Thành Tiết cất bức thư vào trong ngực: "Thỉnh trường sử thay ta cảm tạ Quảng Lăng Vương. Tây bây giờ cần gấp rút trở về Nam Chiếu, không thể cùng ngài nói chuyện."
Vương Nghị vội vàng tránh ra, nhìn theo bóng dáng Mộc Thành Tiết phi ngựa rời đi. Sau đó hắn đi đến sau cây liễu bên bờ sông, nói với người đứng dưới bóng cây: "Tiên sinh, sự tình đã làm thỏa đáng. Vân Nam vương đã thu tin, cũng an toàn rời đi."
"Làm phiền trường sử rồi, bây giờ ngài có thể đi về." Lý Diệp nhìn mặt sông phía trước nói.
Vương Nghị cáo lui rời đi. Lý Diệp dọc theo bờ sông mà đi về phái trước. Bá kiều chiết liễu, vạn người tại đây mà lưu luyến chia tay. Vân Tùng ngồi ở trên xe ngựa chờ hắn, thấy hắn trở về liền hỏi: "Thiếu gia, kế tiếp chúng ta đi nơi nào?" Hôm nay thiếu gia thật sự có chút quỷ dị, vốn hẹn Quảng Lăng Vương đến Thôi gia dự tiệc mừng thọ, nưng trên đường bỗng nhiên lại đổi ý, chạy đến nơi này giải sầu.
"Đi chùa Đại Từ Ân." Lý Diệp phân phó.
Vân Tùng còn nghĩ đi nơi đó làm gì, đi được nửa đường mới nhớ tới phu nhân mang sinh thần bát tự của thiếu gia cùng quận chúa cầm lên chùa Đại Từ Ân bói toán cát hung, chắc là đi xem kết quả.