Hai người đang ở trong phòng đàm tiếu, bên ngoài có người hô một tiếng. Lý Thuần quay đầu lại, thấy Phượng Tiêu đang đi vào trong. Thân phận thực sự của Phượng Tiêu là nội vệ trưởng của Quảng Lăng Vương phủ, phụ trách ở bênh bảo vệ Lý Thuần an toàn, có thể coi như tâm phúc.
"Thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức, Hoài Tây tiết độ sứ đã đến Trường An. Sau khi đến Tiến Tấu Viện đệ danh thiếp liền trực tiếp đi Thư Vương phủ, tới bây giờ vẫn chưa ra ngoài." Phượng Tiêu bẩm báo.
"Chiến trận ở Sơn Nam Đông Đạo tuy Ngu Bắc Huyền không có được năm châu, nhưng triều đình vì trấn an hắn, đem Trường Bình gả thấp, thật ra là đã rất cất nhắc hắn." Lý Thuần khẽ hạ khóe miệng, "Hiền giờ triều đình thế nhược, chỉ có thể hi sinh hạnh phúc của Trường Bình đổi lấy sự thái bình của vùng Hoài Thủy. Nhưng trong tương lai e rằng Ngu Bắc Huyền so với Hoài Sóc Tam Trấn còn khó đối phó hơn, hắn cùng hoàng thúc liên thủ với nhau, địa vị của phụ thân càng thêm nhiều nguy cơ rình rập."
"Cho nên chúng ta còn rất nhiều việc phải làm. Ngài trước hết phải vững vàng, đừng vì chuyện của Trường Bình quận chúa mà liên tục khiến Thái Tử cùng thánh nhân tức giận. Thánh chỉ đã hạ, khó có thể sửa đổi." Lý Diệp nói ra lời thấm thía.
Lần này, sở dĩ Lý Thuần đến Ly Sơn là để giải sầu, nguyên nhân chính là do hắn một mực nói với Thái Tử, mong có thể thay đổi hôn sự của Trường Bình, lại bị Thái tử hung hăng răn dạy, liền nản lòng thoái chí mà rời đô thành.
Trường Bình từ nhỏ được nuôi dưỡng trong cung, Lý Thuần không có thân muội, liền coi nàng là thế thân, đối với nàng vô cùng thương tiếc. Trường Bình cũng luôn gọi hắn "ca ca" dài, "ca ca" ngắn, nhưng hiện tại hắn lại không có mặt mũi nào mà gặp nàng.
Lý Thuần thu lại tâm tình, cười nói: "Ta đi xem bọn họ an bài thế nào. Vị Mộc thế tử kia tựa hồ rất thích đi săn thú."
Lý Diệp cũng tùy ý cười: "Nếu đã ra ngoài rồi thì đừng nghĩ tới sự tình trong hoàng thành nữa, Mộc thế tử vô tâm vô phế, ở bên cạnh hắn, người cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều."
"Ngươi, cái người này, rõ ràng còn nhỏ hơn vài tuổi so với ta, lại cứ muốn dạy đời ta. Khó trách tỷ tỷ ngươi luôn nói ngươi nặng tâm tư."Lý Thuần dùng ngón tay chỉ hắn, sau đó cùng Phượng Tiêu đi ra ngoài.
Biểu tình trên mặt Lý Diệp dần ngưng trọng, trong ánh mắt lộ ra chút lạnh lẽo.
Trong mắt Quảng Lăng Vương, hắn cùng tỷ tỷ là một mẹ sinh ra, tình cảm thâm hậu, tỷ tỷ trước mặt mọi người cũng kiệt lực diễn xuất thân cận với hắn. Nhưng chỉ hắn mới biết, tỷ tỷ vô cùng chán ghét hắn vô dụng.
Khi còn nhỏ hắn đã có thiên phú dị bẩm, được người đời tấm tác khen ngợi, được phụ thân quan tâm hết mình. Cũng chính vì thế mà khiến lòng người ghen ghét, thậm chí thiếu chút nữa là mất mạng. Tuổi còn nhỏ nhưng hắn đã vô cùng minh bạch nếu muốn tự bảo vệ mình, hắn phải thu liễm hết thảy, giả dạng làm người tầm thường vô vi.
Nói hắn tâm tư sâu nặng là bởi vì trên đời này, ngay cả người thân cận nhất là người thân mà hắn cũng không hoàn toàn tín nhiệm. Hắn làm việc vì thiên hạ đại nghĩa, lại có khả năng khiến cho gia tộc ngày càng hưng thịnh hơn. Tỷ tỷ nào có thể minh bạch những điều này.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn cô đơn kiết lập, lẻ bóng độc hành.
Vừa không khát vọng bất kỳ cái gì, cũng không cần bất luận kẻ nào hiểu thấu.
*
Gia Nhu ngồi trong phòng một lát, cảm thấy trốn tránh cũng không phải là biện pháp, vẫn là nên tìm Lý Diệp nói rõ ràng. Nàng tuy cùng Ngu Bắc Huyền kiên quyết phân rõ giới hạn, nhưng nếu Lý Diệp để ý việc này cũng có thể thương lượng dùng phương thức tương đối ôn hòa để giải trừ đoạn hôn ước này.
Hạ quyết tâm, nàng đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Thôi Vũ Dung đang nghênh diện đi tới.
"Quảng Lăng Vương muốn mang biểu đệ đến sau núi săn thú, đại ca cùng ta đều muốn đi, ngươi có muốn đi cùng bọn ta tới đó không?"
"Lý công tử cũng đi sao?" Gia Nhu thuận miệng hỏi.
Thôi Vũ Dung ái muội mà cười cười: "Hắn thật ra không có đi, nói muốn chuẩn bị cá thật tốt, chờ chúng ta buổi tối trở về liền có thể thưởng thức. Xem ra ngươi là muốn ở lại bồi hôn phu của ngươi đi?"
Gia Nhu tuy cùng Lý Diệp không có gì nhưng bị Thôi Vũ Dung chế nhạo như vậy cũng không tránh khỏi hai tai đỏ lên: "Biểu tỷ, ngươi đừng nói bậy."
"Hảo, ta không chê cười ngươi nữa. Ta sẽ đi rủ Thuận Nương, tranh thủ câu của bọn họ một hai canh giờ, biệt thự này sẽ để lại cho các ngươi." Thôi Vũ Dung nói xong, vô cùng cao hứng mà xoay người rời đi.
Gia Nhu thở dài, dù sao dăm ba câu cũng không thể giải thích hết sự tình giữa hai người bọn họ, đành mặc kệ biểu tỷ hiểu lầm như vậy đi. Nàng hỏi hạ nhân trong biệt thự xem Lý Diệp đang ở nơi nào liền đi thẳng tới đó tìm hắn.
Lý Diệp đang ngồi ở sưởng hiên, tay áo xắn lên, lộ ra hai đoạn cánh tay gầy đến có thể thấy được xương. Trước mặt hắn đặt một cái thớt gỗ cùng dụng cụ cắt gọt, bên cạnh là thùng gỗ chứa mấy con cá đang đua nhau bơi lội, còn không biết vận mệnh của chính mình sắp kết thúc.
Quân tử lẽ ra phải xa nhà bếp, nhưng tay nghề thiết quái mà có thể biểu diễn trước mặt người khác, cũng có thể coi là một tài năng.
Gia Nhu đứng dưới hành lang nhìn hắn, rõ ràng là việc sát sinh, hắn lại có thái độ thong dong, tự đắc, phong nhã tựa như đi pha trà, đánh cờ, chỉ xem như việc gió thoảng mây trôi. Nàng không nhịn được nghĩ, nếu có thể cùng người như vậy kết thành vợ chồng, đời này cứ như vậy mà bình an trôi qua.
Nàng tiền sinh đi theo phản thần Ngu Bắc Huyền, mỗi nhày đều ở nơi chiến hỏa khói thuốc sung nồng đậm, luôn phải lo lắng, đề phòng đủ điều, cho dù chưa bao giờ nói ra nhưng nội tâm lại thập phần khát vọng cuộc đời an bình như vậy.
Kỳ quái chính là, nam nhân này, dù chỉ một chút nàng cũng không hiểu hắn, hết thảy chỉ là có duyên hai lần gặp mặt, lại vô duyên vô cớ mà tin tưởng hắn sẽ mang lại cho mình một bất đồng nhân sinh, cảm giác chắc như đinh đóng cột, như mặt trời mọc ở đằng đông.
Nghĩ đến đây, nàng lại ra sức lắc đầu, phủ nhận ý tưởng vừa mới nảy sinh trong đầu. Nhân sinh của bọn họ có lẽ chỉ sau hôm nay là sẽ không còn giao thoa nữa.
Lý Diệp đem miếng thịt cá mỏng như cánh ve, vừa tinh tế, vừa trắng ngần chỉnh tề mặt lên trên vụn băng, một bên cúi đầu rửa tay, một bên nhàn nhạt hỏi: "Quận chúa tìm ta có việc gì sao?"
Gia Nhu lúc này mới biết hắn đã sớm phát hiện ra mình, ho khan một tiếng che giấu đi sự xấu hổ: "Ta có lời muốn nói riêng với ngươi."
Lý Diệp rửa tay xong, đứng lên, nhìn tường viện bên ngoài nói: "Vừa lúc ta muốn đi ngắt chút lá trúc, quận chúa có nguyện cùng đi?"
Gia Nhu gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hắn đi tới, thanh nhã hương từ trên người hắn tỏa ra khắp bốn phương.
Nam tử ở đô thành có thói quen dùng huân hương hun xiêm y, phần lớn là long tiên quý báu hoặc hương liệu tùng chi chờ, khác với mùi hương trên người hắn. Gia Nhu nhớ cái này gọi là hoa sen tàng hương, là loại hương liệu quý báu mà Văn Thành công chúa mang từ Thổ Phiên về. Từ sau khi quay lại Trung Nguyên, thường được dùng trong đại miếu thờ, dùng làm trai giới tắm gội.
Gia Nhu đã từng ngửi thấy ở từ đường trong chùa Sùng Thánh. Bình yên tĩnh xa, ngưng thần thư thái, chẳng qua, thiếu một chút sôi nổi của con người.
Bên ngoài biệt thự là cả một biển trúc, trúc tiết đan xen, khắp tầm mắt là cả một mảng xanh tươi. Lý Diệp đến chỗ mấy cây trúc, duỗi tay ngắt lá, ngón tay hắn thon dài oánh bạch, đẹp tựa bạch ngọc. Gia Nhu không khỏi nhìn trộm vài lần. Hắn cảm thấy được, nàng vừa mới dời tầm mắt đi.
Lý Diệp hỏi: "Ngươi muốn cùng ta nói cái gì?"
Gia Nhu cũng không có ngượng ngùng: "Lần trước ta không nên trốn chạy như vậy, mà hẳn nên cùng ngươi nói rõ ràng. Năm đó cha định ra hôn sự này, ta lại chưa từng gặp ngươi, trong lòng tự nhiên nảy sinh bất mãn. Cho nên khi quen biết Ngu Bắc Huyền, ta từng có ý định giải trừ hôn ước với ngươi."
Nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Tuy ta cùng hắn có tư tình, lại tuyệt không làm ra chuyện gì sai trái, hơn nữa bây giờ lại là nhất đao lưỡng đoạn. Việc này đối với ngươi mà nói thật không công bằng, ngươi rút lại hôn thư, ta sẽ không để ý. Chỉ thỉnh ngươi lúc từ hôn lưu lại cho cha mẹ ta chút mặt mũi. Ta vô cùng cảm kích."
Chỉ là một cô nương gia mà lại to gan như vạy, thẳng thắn như vậy, Lý Diệp quả bội phục dũng khí của nàng. Hắn nhẹ nhàng cười: "Ai nói ta muốn từ hôn?"
Gia Nhu ngơ ngẩn mà nhìn hắn, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Ngươi, ngươi thật sự không để ý sao? Còn nguyện ý cưới ta?"
Lời nói vừa ra khỏi miệng, nàng liền có vài phần xấu hổ, buồn bực, lời này khác nào nói nàng vô cùng sợ hắn đổi ý.
Hôn sự này tuy nàng cũng không mong muốn nhưng là cha yêu cầu Lý gia. Mặc kệ Lý Diệp có được Lý Giáng coi trọng hay không, có công danh trong người hay không, hắn vẫn là con vợ cả của Lý Giáng, vẫn là kẻ có xuất thân danh môn.
Vân Nam vương tổ tông là Mộc thị được thiên tử thân phong, đại biểu cho lực ảnh hưởng của hoàng quyền tại Nam Chiếu.
Nhưng hôm nay, triều đình suy thoái, Vân Nam vương ở Nam Chiếu lực uy hiếp cũng giảm đi đáng kể. Những thị tộc khác ở Nam Chiếu sau lưng đều có thế lực của tiết độ sứ, Thổ Phiên, hay cả triều đình âm thầm bảo hộ, tùy thời đều có thể lên thay thế. Sự tình ở đại hội đua thuyền, cuối cùng cũng không tra ra bất luận chứng cứ gì, liền có thể thấy chuyện này được bọn họ sắp xếp hết sức tỉ mỉ.
Thời điểm này, nàng liên hôn cùng Lý gia, nhiều ít sẽ trở thành trợ lực của cha.
Lý Diệp nhìn đến các loại cảm xúc trong mắt nàng, cảm thấy thế nào cũng không giống thiếu nữ mười lăm tuổi. Hắn ở tuổi này còn muốn hoạt bát hơn nàng. Hắn nói: "Ngươi cùng hắn đã là nhất đao lưỡng đoạn, ta liền xem như chuyện gì cũng chưa hề phát sinh."
Hắn biết rõ nàng muốn gả cho hắn cũng chẳng phải vì thích hắn mà chính bởi vì thân phận người Lý gia của hắn.
Nàng khờ dại cho rằng Lý gia sẽ giúp Vân Nam vương.
Lý Diệp rất rõ ràng thời thế sau mười năm đã thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế nào, phụ thân căn bản sẽ không ra tay giúp bọn họ. Nhưng nếu nàng trở thành thê tử của hắn, hắn sẽ tận lực bảo hộ nàng cùng người nhà, đây chính là trách nhiệm của phu quân.
Gia Nhu dù sao vẫn chỉ là một nữ hài tử, da mặt còn chưa đủ dày để có thể hào phóng, thoải mái cùng nam nhân đàm luận hôn sự của chính mình, xấu hổ đến nỗi muốn tìm lỗ để chui. Hắn còn nguyện ý cưới nàng, trong lòng nàng vô cùng cảm kích, cũng nguyện ý nỗ lực cho tương lai của hai người.
Nhưng vết sẹo đời trước đã khắc quá sâu vào trái tim nàng, chính nàng cũng không biết nàng có thể lại yêu một người nữa được không. Thế nên sâu trong tâm tư nàng lại không muốn hắn đối xử với mình quá tốt.
Nếu như vậy, nàng sẽ cảm thất áy náy với hắn.
Không gian xung quanh hai người yên tĩnh trong chốc lát. Gió thổi lay động rừng trúc, phát ra một trận tiếng vang nhỏ. Gia Nhu cảnh giác ngẩng đầu, duỗi tay kéo Lý Diệp: "Có thích khách! Mau lui lại phía sau!"
Trong rừng không biết từ khi nào đã xuất hiện mấy hắc y nhân che mặt, nhanh chóng tiến về phía bọn họ.
Gia Nhu vừa che chở cho Lý Diệp lui về sau, vừa hét: "Người đâu, mau tới, có thích khách!" Cũng không biết biệt thự này của Quảng Lăng Vương có hộ vệ hay không nữa.
Kiếp trước nàng cũng không ít lần bị ám sát, nhưng lúc ấy, người bên cạnh nàng lại là Ngu Bắc Huyền. Nàng không cần bảo hộ hắn, thậm chí còn được hán bảo hộ. Nhưng hiện tại, người bên cạnh nàng lại là một thư sinh trói gà không chặt, nàng không nắm chắc có thể bảo vệ hắn hay không.
Lý Diệp nhìn thân hình nho nhỏ của nàng che chở phía trước mình, có chút buồn cười, trong lòng lại bất giác mềm nhũn, lôi kéo tay nàng nói: "Đi theo ta."
Bọn họ chạy về biệt thự, Lý Diệp đem cửa đóng lại, Gia Nhu chấn kinh hỏi: "Ngươi... Ngươi sẽ không cho rằng như vậy là có thể ngăn cản bọn họ đi?"
Lý Diệp thật nghiêm túc mà gật đầu. Bàn tay giấu ở sau lưng, ngầm ra một đạo mệnh lệnh với người đang trốn trong bóng tối.
Gia Nhu nội tâm điên cuồng gào thét, người này là ở trên núi quá lâu nên ngốc luôn rồi? Lại nói hạ nhân trong biệt thự này, trong tay ai cũng cầm chổi cùng trúc côn đợi người, nhìn đã thấy bọn họ căn bản không có võ công.
Nàng giơ tay đè lên trán, gọi lại một hạ nhân: "Mau đến sau núi thông tri Quảng Lăng Vương cùng thế tử." Công phu của đệ đệ cũng không phải quá tệ, có thể góp phần ngăn cản, lại nói bên người Quảng Lăng Vương không thể không có hộ vệ.
Người nọ dùng sức gật gật đầu, xoay người chạy đi.
Gia Nhu gỡ đoản đao bên hông xuống, nhét vào tay Lý Diệp, lại nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nói: "Cầm. Nếu lát nữa không ngăn cản được, ngươi liền chạy đi thật nhanh. Nếu có người đuổi theo, ngươi cứ cầm đao tùy tiện chem., không cho bọn họ đến gần. Đã biết chưa?"
Lý Diệp cầm lấy đoản đao, tuy rằng biết rõ những thích khách kia không có khả năng đến gần nơi này, vẫn ngoan ngoãn mà "Ân" một tiếng.
Người trong biệt thự đều nín thở ngưng thần, sẵn sang nghênh đón địch. Một lúc sau, Gia Nhu cảm thấy động tĩnh bên ngoài dường như không đúng lắm, lặng lẽ kéo cửa ngó mặt ra ngoài nhìn một chút. Bên ngoài im ắng, chỉ có rừng trúc phát ra tiếng vang sàn sạt, không thấy bóng dáng bất kì kẻ nào.
Gia Nhu bước ra ngoài quan sát, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Những thích khách kia mục đích còn chưa đạt được lại cứ thế mà rút lui?
Lý Diệp đi đến bên người nàng, tỏ vẻ không biết gì: "Giống như đi cả rồi."
Lúc này, đám người Lý Thuần gấp gáp trở về, Mộc Cảnh Thanh chạy đến trước mặt Mộc Gia Nhu, bắt lấy bả vai nàng hô: 'Tỷ tỷ, nghe nói nơi này có thích khách, ngươi không sao chứ?"
Gia Nhu bị tay hắn làm đau, một chưởng hất văng tay hắn: "Không có việc gì, bọn họ còn chưa đến gần bọn ta đã đi mất dạng."
Mộc Cảnh Thanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy kỳ quái, thích khách tới, như thế nào lại chịu trở về tay không?
Lý Thuần trong lòng đã nảy sinh vài suy đoán, phân phó người hầu phía sau: "Sai người đem vùng xung quanh đỉnh núi cẩn thận tra xét lại một lần, xác nhận không còn gì nguy hiểm nữa rồi trở về. mọi người đừng ở bên ngoài nữa, vào nhà thôi."
Người hầu lĩnh mệnh rời đi, đoàn người trở về biệt thự. Thôi Vũ Dung cùng Thuận Nương an ủi Gia Nhu vì cho rằng nàng gặp kinh hách. Lại không biết những tình huống như vậy, Gia Nhu đều không phải hiếm gặp, mạo hiểm hơn nữa cũng đã trải qua.
Lý Thuần cùng Lý Diệp trao đổi một ánh mắt, trong lòng đều rõ ràng nhưng không nói ra.
Một lát sau, trong thiên viện của biệt thự, thi thể của bảy, tám hắc y nhân chồng chất trên mặt đất. Nội vệ hướng Lý Thuần bẩm báo: "Trên người không để lại bất cứ manh mối nào, sau khi bị bắt liền lập tức tự sát. Người của chúng ta cũng chết hai."
Lý Thuần mặt trầm xuống: "Ta vừa rời khỏi đô thành, liền phái thích khách đến Ly Sơn. Chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng chỉ với vài người thế này đã có thể giết được ta?"
Lý Diệp đứng sau hắn nói: "Có lẽ không phải là ám sát, chỉ muốn thử thực lực của ngài. Trước hết, đem những thi thể này ném hết đi, tránh hù họa mấy tiểu bằng hữu bên ngoài."
Lý Thuần gật đầu, giơ tay phân phó nội vệ đem hết thi thể đi. Hắn lại đối Lý Diệp nói: "Ngươi cũng nên cẩn thận một chút. Tuy rằng rất ít người biết thân phận của ngươi, bề ngoài chúng ta giao hảo cũng chỉ bởi vì ngươi là đệ đệ của Mộ Vân. Nhưng một khi bị bọn họ phát hiện, ngươi sẽ là người gặp nguy hiểm đầu tiên. Phải biết rằng hoàng thúc vần luôn tìm kiếm ở nơi Bạch Thạch Sơn Nhân rơi xuống, muốn diệt trừ hết các ngươi."
"Ngài yên tâm, sẽ không có ai chú ý đến ta." Lý Diệp thoải mái mà cười nói.
"Ân, vội vã nửa ngày, bụng cũng có chút đói. Chúng ta đi kiếm cái gì lót dạ, dù sao cũng mang tới không ít món ăn dân dã." Lý Thuần khoác tay lên vai Lý Diệp, "Phần ngươi thật nhiều thịt dê, bù đắp thiệt hại tinh thần."
Kỳ thật, Lý Diệp đã trải qua nhiều ít kinh hách, nhưng vừa rồi biểu hiện của Gia Nhu thập phần kiên định, giống như kẻ có kinh nghiệm sa trường, hắn cảm thấy thực ngoài ý muốn. Lại nhớ tới khi nàng còn nhỏ, lá gan đã rất lớn, quả là hổ phụ không sinh khuyển nữ.
Hắn liền vui vẻ chấp nhận yếu thế, để nàng cứ thế bảo vệ hắn.