Bây giờ vườn đẹp nhất đô thành chính là phi phức viên mạc chúc.
Phức viên ở gần hoàng thành, chiếm diện tích cả nửa phường, trong vườn gieo trồng hoa cỏ bốn mùa ở Trường An. Ngày xuân, khi mẫu đơn nở rộ, Diêu Hoàng Ngụy Tử các lãnh mà thanh tao. Ngày hè, hạm đạm nở khắp mặt hồ, lá sen chạm đến mây trời, bên bờ liễu rủ mềm mại. Mùa thu tắc cúc tranh diễm, nhiều chủng loại , lại nở thật lớn, phi tần trong hậu cung đều đến đây ngắm cảnh. Mùa đông, khi tuyết rơi ở Trường An, ngàn dặm đóng băng, hồng mai cùng bạch mai bất chấp giá lạnh mà nở hoa.
Mà chủ nhân tòa phức viên này, hiện giờ lại là vị Thư Vương quyền khuynh triều dã Lý Mô.
Ngu Bắc Huyền đi vào phức viên, liền ngửi thấy một trận hương hoa nồng đậm. Được hạ nhân dẫn dắt, hướng trì thượng khúc kiều mà đi đến. Lý Mô đang đứng ở trên cầu, đầu đội khăn vấn hắc sa, mặc lăng bào vàng nhuộm chút đỏ, eo buộc hồng thinh mang. Thân hình hắn cao lớn, tướng mạo bất phàm, nhìn không ra là nam nhân đã đến tuổi trung tuần.
Thư Vương nắm trong tay binh mã lớn nhất thiên hạ, đang được thánh sủng, chân chính là người dưới một người, trên vạn người.
Ngu Bắc Huyền nghe nói vị này nuôi không ít động vật trong phủ cùng vườn tược, miêu, cẩu, du ngư cùng chim bay, nhìn giống như người từ bi bác ái. Bất quá đã là người đứng trên đỉnh cao quyền lực, há có người tay lại không dính máu, chẳng qua là làm chút từ thiện giải nghiệp để tự an ủi chính mình mà thôi.
"Sứ quân chờ một chút, tiểu nhân đi bẩm báo Đại vương một tiếng." Hạ nhân giơ tay ý bảo Ngu Bắc Huyền đứng ở đây, Ngu Bắc Huyền liền nghe theo.
Lúc này, một thị vệ không biết từ đâu tới đáp lên đầu cầu, nói vài câu bên tai Lý Mô. Thần sắc Lý Mô biến đổi, tùy tay vứt bàn sứ trang cá thực trên cầu, khoanh tay đi xuống.
Cuối đình hóng gió dường như có ai đó đang chờ hắn, Ngu Bắc Huyền mơ hồ nghe được Lý Mô răn dạy: "Buồn cười, ai khiến ngươi tự chủ trương! Chỉ bằng ngươi mà đòi giết được hắn! Ngu xuẩn!"
Người nọ tựa như đang liều mạng xin tha, có thanh âm ly bàn rơi xuống đất, sau đó lại quy về an tĩnh.
Ngu Bắc Huyền nhìn hoa sen trong hồ, bỗng nhiên nhớ tới nha đầu kia nói hoa sen quá thuần tịnh, nàng thích mẫu đơn hơn, đã nở là phải nở kiều diễm nhất, chèn ép tất cả các loại hoa thơm cỏ lạ khác, xinh đẹp mà không thô tục. Hắn cười một cái, thật là một cô nương tùy hứng, tính tình lại có vài phần bá đạo.
Không lâu sau, Lý Mô lần nữa đi lên kiều, cười cười nói: "Tĩnh An, ta có chút việc tư, để ngươi đợi lâu! Lại đây nói chuyện đi."
Ngu Bắc huyền lúc này mới đi qua: "Là thần tới không đúng lúc."
Lý Mô vỗ vỗ vai hắn: "Lần này bình loạn, ngươi lập công lớn, ta cố ý thay ngươi sắp xếp một mối hôn sự tốt. Trường Bình gả cho ngươi, ngươi liền trở thành người hoàng thất, về sau xem còn ai dám xem thường Hoài Tây tiết độ sứ này hay không? Ngươi lại thuận tiện có quyền lực hơn, về sau làm việc gì cũng thực suôn sẻ."
Ngu bắc Huyền biểu tình cứng lại, bái nói: "Đại vương, thần cũng đang định nói việc này. Trường Bình quận chúa từ nhỏ đã cao quý hơn người. Thần lại là một kẻ thô thiển, chỉ sợ...?"
Lý Mô ánh mắt lạnh lùng: "Như thế nào, ngươi không hài lòng với hôn sự bổn vương định cho ngươi?"
"Thần không dám." Ngu Bắc Huyền lập tức trả lời. Hắn là tiết độ sứ, tuy ở Hoài Thủy có thể coi là oai phong một cõi. Nhưng ở trước mặt Thư Vương, cao ốc lật úp, bất quá chỉ là tạm thời thôi.
Thần sắc Lý Mô dần hòa hoãn, mang theo ý cười nói: "Ta thấy ngươi cũng đã hai mươi mấy, còn chưa cưới vợ sinh con mới sốt ruột thay ngươi. Nha đầu Trường Bình kia tính tình có chút kiêu căng, nhưng tướng mạo khẳng định là nhất đẳng nhất hảo. Hơn nữa sau khi cưới về nhà, chuyện như thế nào còn không phải do ngươi định đoạt?"
Ngu Bắc Huyền biết việc này đã định thành kết cục, thuận theo nói: "Đa tạ ý tốt của Đại vương. Thần mang theo chút lễ vật, đã sai người đưa vào vương phủ, thỉnh ngài vui lòng nhận cho."
Lý Mô vẫy tay, nghiêm túc nói: "Ai, ngươi làm gì vậy?"
"Chỉ là một ít đồ, cũng không đáng giá. Thần có thể lãnh binh bình loạn đều là nhợ Đại vương tiến cử. Nếu không phải bước cuối cùng Vi Luân bỗng nhiên tham gia vào thì đã có thể hiếu kính ngài nhiều hơn một chút." Ngu Bắc Huyền luyến tiếc nói.
Nhắc tới chuyện này, Lý Mô liền lạnh lùng nói: "Ngươi trong thư nói ở Nam Chiếu xuất hiện người sở hữu Thần Sách Quân lệnh bài? Ta cho rằng Vi Luân kia là do Quảng Lăng Vương sai sử... Bất quá cho hắn nắm giữ một nửa Thần Sách Quân liền cho rằng đã đủ vây đủ cánh để chống lại ta? Nếu không phải cố kỵ Bạch Thạch Sơn Nhân, bổn vương sớm đã động thủ."
"Đại vương không tìm được vị kia sau khi rơi xuống sao?" Ngu Bắc Huyền hỏi.
Lý Mô xoay người, đi tới đình hóng gió, lắc đầu nói: "Nói dễ hơn làm. Hắn còn sống ngày nào, thánh nhân sẽ không dễ dàng bị phế ngày đó. Hơn nữa, tên Ngọc Hành bên cạnh Lý Thuần quả là xuất quỷ nhập thần, thật sự khó đối phó. Lần đó bổn vương sơ ý một chút liền bị bọn họ tính kế lấy đi một nửa Thần Sách Quân."
Thần Sách Quân đứng đầu bắc nha, chưởng quản Thần Sách Quân ban đầu là hai vị hoạn quan bên người thánh nhân, lại có quan hệ với Thư Vương cực tốt.
Chỉ vài tháng trước, thượng thư luân phiên tra xét, buộc tội một vị hoạn quan thu nhận hối lộ, bán quan bán tước, còn nhắc tới chuyện hắn ở quê cũng cưới vợ, nhận con nuôi, xâm chiếm đất đai của bá tánh, xây dinh thự vô cùng xa hoa. Thiên tử giận dữ, tước chức quan của người nọ, đuổi hắn ra khỏi kinh.
Lý Mô vốn muốn tiếp quản Thần Sách Quân nhưng có người cố ý trước ngự tiền góp lời, nói hắn đã là đại nguyên soái, tiếp quản thiên binh vạn mã, không thể ôm quyền quá nhiều. Thiên tử liền thay đổi chủ ý, để Quảng Lăng Vương tiếp quản một nửa Thần Sách Quân.
Ngu Bắc Huyền ở lại phức viên một lát mới cáo từ rời đi.
Thư vương làm chủ việc đem Trường Bình quận chúa gả cho hắn, trừ bỏ vỏ bọc chiêu an, còn có ý định đem tứ chi hắn buộc lại. Trường bình là người hoàng thất, về sau hắn chính là con rể của hoàng thất, như thế nào có thể công nhiên đối địch với hoàng thất? Chỉ có thể thuần phục. mà hắn lại không cam lòng cả đời đứng dưới chân người khác.
Hắn đi xuống bậc thang, bỗng nhiên có một thân ảnh từ trên cây đại thụ nhảy xuống bên đường, ánh đao sáng choang chợt lóe lên trước mắt hắn.
Đám người Thường Sơn nguyên bản đang chờ ở ven đường, vừa thấy có người hành thích, đại kinh thất sắc, sôi nổi chạy tới. Nhưng khi tới gần mới cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Rõ như ban ngày, người nọ không mặc y phục dạ hành, vóc người nhỏ nhắn, tựa như một nữ tử.
Hơn nữa hành thích ở địa bàn của Thư Vương, không có việc gì lại đi tìm đường chết, có thích khách nào lại ngu như vậy sao?
Ngu Bắc Huyền nhẹ nhàng đem tay người nọ gập lại, bẻ tay ấn ở sau lưng, thuận tiện rút đi thanh đao ở rong tay nàng.
"Ngươi buông ta ra! Mau buông ra!" Nàng giãy giụa hét lớn.
Thị vệ trong phức viên cũng đều đi ra, nhìn thấy tình cảnh này, liền hai mặt nhìn nhau.
Vẫn là có người nhận ra, cả kinh nói: "Trường Bình quận chúa, sao người lại ở đây?"
Ngu Bắc Huyền híp mắt lại, thu lại lực đạo.
Trường Bình thoát ra được, chỉ cảm thấy tay mình như bị chặt đứt, hung tợn mà nhìn chằm chằm Ngu Bắc Huyền. Ma ma quả nhiên nói không sai, nam nhân này chính là loại người vũ phu! Há có thể xứng đôi với nàng! Nghe nói chỉ là một tên tạp hồ, thân phận đê tiện.
Ngu Bắc Huyền nhìn thiếu nữ xinh đẹp như phù dung, trong ánh mắt lại mang theo vài phần quật cường, cao ngạo trước mắt, hành lễ nói: "Thần không biết là quận chúa, có điểm mạo phạm, thỉnh quận chúa thứ lỗi."
"Ngu Bắc Huyền, ngươi nghe cho kỹ, ta dù chết cũng không gả cho ngươi! Chúng ta cứ chờ xem!" Trường Bình nói xong, cũng không quay đầu lại mà chạy đi.
Ngu Bắc huyền cũng không nhỏ mọn tới mức đi so đo cùng một tiểu cô nương, liền nói phức viên thị vệ giải tán. Nhưng những lời Trường Bình quận chúa nói khiến hắn bất giác nhớ tới ngày ấy ở chùa Sùng Thánh, người đó cũng nói với hắn như thế.
Nghe nói nàng cũng đang ở Trường An.
*
Bữa tối ở biệt thự Ly Sơn thực phong phú, có cá có thịt, còn có rượu ngon. Một đám người trẻ tuổi ngồi cùng nhau, trong núi trăng sao đều sáng rõ, tạm thời quên đi những chuyện phàm trần. Trong bữa tiệc, Lý Thuần đề nghị hành tửu lệnh, rút thăm để phân tổ, trừ bỏ một người lẻ ra đề, hai người một tổ, một người đáp lệnh, một người uống rượu. Quảng Lăng Vương là người lẻ, Gia Nhu cùng Thuận Nương ở bên nhau, Thôi Thời Chiếu cùng Thôi Vũ Dung một tổ, Lý Diệp ở bên Mộc Cảnh Thanh.
Lý Thuần thở dài: "Mộc thế tử, ngươi xong rồi, Lý Tứ chính là một nam nhân không uống rượu."
Mọi người đang ngồi đều không nhịn được cười, Mộc Cảnh Thanh vỗ vỗ ngực nói: "Không sao cả, ta có thể uống."
Thôi Thời Chiếu nói: "Hai cô nương lại ở chung tổ, có chút bất công, không bằng đổi đi."
"Không cần, nếu đã là rút thăm để quyết định, thay đổi liền không còn thú vị." Gia Nhu đối Thuận Nương nói, "Ngươi cứ việc hành lệnh, ta sẽ uống."
Thuận Nương nhỏ giọng hỏi: "Ngươi sẽ uống rượu sao?"
"Còn tùy xem." Gia Nhu biết Quảng Lăng Vương cất giữ toàn rượu ngon, nàng còn muốn uống vài chén đây.
Thôi Thời Chiếu liền không nói cái gì nữa.
Lý Thuần ra chính là pháp lệnh, kỳ thật cũng rất đơn giản, lấy "Nguyệt" tự để làm thơ ứng đối liên tục. Thuận Nương khi còn nhỏ được Liễu thị dốc lòng dạy bảo, tài học tạm được, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Thôi Vũ Dung và Lý Diệp. Hài tử của thế gia đại tộc, cầm kỳ thi họa là những thứ cơ bản nhất, tự nhiên sẽ ở thế thượng phong.
Vậy là khổ Gia Nhu.
Rượu này khi vừa vào miệng thì ngọt lành, Gia Nhu cũng cảm thấy không có gì. Nhưng sau khi uống đến năm bát lớn, nàng liền cảm thấy trời đất quay cuồng, miễn cưỡng chống đỡ. Đến khi uống xong ly thứ sáu, rốt cuộc gục trên án.
Thôi Thời Chiếu vẫn luôn chú ý nàng, thấy thế theo bản năng muốn đứng lên. Lý Diệp ngồi bên cạnh hắn, giơ tay ra tựa như có như không chắn hắn.
Trăng lạnh như nước, hai nam nhân bốn mắt nhìn nhau. Thôi Thời Chiếu cảm giác được Lý Diệp tuy cười, trong mắt lại lộ ra tia lạnh lùng.
Hắn chỉ có thể ngồi xuống, có cảm giác bị người ta nhìn thấy tâm can. Hắn thuyết phục chính mình rằng hắn quan tâm nàng là xuất phát từ bản năng, dù sao hai người cũng là biểu huynh muội. Nhưng ánh mắt của Lý Diệp lại khiến hắn không thể che giấu.
Mộc Cảnh Thanh từ bên kia đã chạy đến bên người Gia Nhu, lắc lắc nàng, đối Lý Thuần nói: "Quảng Lăng Vương, tỷ tỷ ta say rồi, ta đưa nàng về trước."
Lý Thuần gật đầu: "Ta thấy quận chúa không nói hai lời liền đồng ý, còn tưởng tửu lượng cũng không tệ lắm, không ngò lại thấp như vậy. Ngươi mau đưa nàng về đi."
Lý Diệp trở lại phòng mình, cảm thấy không yên tâm, kêu hạ nhân đi nấu canh giải rượu, ngẫm lại, vẫn thấy tự mình đưa qua là tốt nhất.
Hắn đến trước cửa phòng Gia Nhu, đầu tiên là gõ gõ cửa, lại không nghe thấy động tĩnh gì.
Hắn cho rằng nàng đã ngủ say, không tiện vào quấy rầy, đang muốn rời đi, trong phòng bỗng vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất. Hắn không chút do dự mà dùng tay đẩy cửa, trực tiếp đi vào.