Mộc Thành Tiết ban đầu tính toán sau khi diện thánh sẽ đi đón Thôi thị, nhưng hai cha con mới vừa đi đến cửa cung, thủ hạ của Thư Vương phủ liền tới thỉnh. Nói là Thư Vương mở tiệc trong phủ, thỉnh các tiết độ sứ cùng phiên vương về tề tụ. Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng ai cũng không dám đắc tội vị Thư Vương như mặt trời ban trưa này, sôi nổi đi theo người nọ.
Mộc Thành Tiết kêu Mộc Cảnh Thanh đi về trước. Mộc Cảnh Thanh bắt lấy cánh tay hắn: "Cha, sẽ không có gì nguy hiểm chứ? Hay để ta đi theo bồi ngài?"
Mộc Thành Tiết nhíu mày nói: "Cũng không phải Hồng Môn Yến, ngay dưới chân thiên tử, có cái gì nguy hiểm chứ? Về nhà nói cho mẹ ngươi một tiếng, đừng để nàng lo lắng."
"Nga, vậy ngài nhất định phải cẩn thận." Mộc Cảnh Thanh dặn dò.
Mộc Thành Tiết không thèm để ý mà vẫy vẫy tay, đi theo đám người kia, một bước liền một bước rời đi.
Mộc Cảnh Thanh đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, lần này đến Trường An, nói là muốn khảo tài học của bọn họ, nhưng dường như so với việc này, thánh nhân càng để ý đến chuyện thuế má cùng tiến phụng nhiều ít ở các nơi hơn. Hắn là đầu gỗ mục, cũng không nghĩ ra rốt cục là ý gì, dứt khoát rời cung về nhà.
Thôi thị nghe Mộc Thành Tiết bị Thư Vương thỉnh đi vương phủ, nhớ tới lời hôm nay huynh trưởng nói với nàng, quả nhiên là không sai.
Từ sau án của đại công chúa Duyên Quang, Thái Tử bị liên lụy, rất nhiều việc đều không nhúng tay vào, chuyên tâm bồi dưỡng quân đội, không dám vọng nghị triều chính, liền cho Thư Vương một cơ hội lớn độc nhất vô nhị. Tuy rằng có Quảng Lăng Vương ủng hộ thế lực của Thái Tử nhưng rốt cuộc vẫn khó mà chống lại Thư Vương.
Lần này triệu phiên vương cùng tiết độ sứ vào kinh vốn là ý của Thư Vương. Muốn những người này tỏ thái độ ủng hộ hắn, nếu không hắn liền coi là thù địch, tìm cơ hội diệt trừ.
Nàng chính là sợ tính tình của Mộc Thành Tiết sẽ không chịu khuất phục, hơn nữa sự tình năm đó, hắn đã đắc tội Thư Vương.
Màn đêm buông xuống, trong thành lệnh cấm đi lại ban đêm đã có hiệu lực, trên đường an tĩnh không một tiếng động. Có người tới phủ truyền tin, tối nay đám người Mộc Thành Tiết tham gia yến tiệc vương phủ, ngủ lại nơi đó, không trở lại.
Thôi thị trở lại phòng vẽ lung tung, A Thường cử bạc công lại đây, chung quanh liền có chút sáng sủa hơn, lư hương trên án tỏa ra thanh hương nhàn nhạt.
"Nương tử buổi tối không ăn nhiều, bụng có đói hay không? Ta đi làm chút điểm tâm cho ngài."
Thôi thị lắc đầu, tiếp tục vẽ: "Ta không muốn ăn uống gì, ngươi đi nghỉ ngơi sớm đi."
A Thương ngồi bên cạnh Thôi thị, nói: "Ngài lo lắng cho Đại vương sao? Thư Vương sẽ không làm khó hắn. Năm đó đều là thiên ý nghịch nhân, Thư Vương sẽ không khó xử hắn."
Thôi thị lạnh lùng nói: "Thiên ý nghịch nhân? Ngươi cũng biết rất rõ ràng, trong nhà vốn định hôn sự của ta cùng Thư Vương. Thôi Thanh Tư nghe nói Đại vương đến Trường An, thánh nhân vì tìm nữ nhi tôn thất gả gấp mà phát sầu, sợ tuyển đến nàng, liền nhân dịp tết Thượng Tỵ cố ý hẹn ta đi ngắm thủy biên, lại sai người đem ta đẩy xuống nước, vừa lúc được Đại vương cứu. Ngươi còn nói đây là thiên ý? Sao không nói là do chính nàng một tay gây ra đi!"
A Thường an ủi nói: "Nương tử bớt giận. Sự tình năm đó cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, mà người đẩy ngài vào nước chính là tỳ nữ bên người ngài, không có chứng cứ a."
"Không phải nàng thì là ai? Sau khi ta gả xa, còn ở nhà viết thư cố ý bịa đặt chuyện cũ của ta cùng Thư Vương, bị Đại vương phát hiện, ta có mười cái miệng cũng hết đường chối cãi." Thôi thị hít một hơi thật sâu, "Thôi, không đề cập tới chuyện này nữa. Hôm nay nàng ta còn vác mặt đến gặp ta cùng Chiêu Chiêu, không biết lại có chủ ý gì."
A Thường sợ lòng Thôi thị khó có thể tiêu tan, trấn an nói: "Thư Vương phi hiện giờ địa vị cao quý, muốn cái gì có cái đó, còn tính toán với nương tử để làm gì? Ta hôm nay lại phát hiện ra Tam tiểu thư luôn len lén nhìn Đại thiếu gia, không biết có phải nảy sinh tâm tư khác hay không?"
Ánh nến trên án nhảy lên, Thôi thị nhất thời vẽ ra một nét gạch, nghiêng đầu nhìn A Thường: "Ngươi chắc chắn không nhìn lầm chứ? Có lẽ do ngươi đa tâm."
A Thường lại kiên quyết nói: "Ta như thế nào lại nhìn lầm? Đại thiếu gia bình về phẩm mạo gia thế đều xuất sắc, quý nữ trong đô thành theo đuổi hắn nhiều như muỗi, Tam tiểu thư động tâm cũng là bình thường."
Thôi thị gom lại tóc, đối A Thường nói: "Chiêu Chiêu đi Ly Sơn một mình cũng không có bạn, để Thuận Nương cùng Nhị Lang đi cùng nàng đi. Ngày mai, ngươi đến chỗ tỳ nữ Xuân Đào bên người Thuận Nương nói vài câu.
"Ân." A Thường phụng dưỡng Thôi thị nhiều năm, nghe một hiểu mười.
Ngày thứ hai, Gia Nhu, Thuận Nương cùng Mộc Cảnh Thanh tới thỉnh an Thôi thị, Thôi thị thuận tiện nói chuyện này cho bọn họ. Gia Nhu không thèm để ý, Mộc Cảnh Thanh đi theo Mộc Thành Tiết chạy tới chạy lui trong cung, đã sớm nhàm chán chốn quan trường, nghe được có thể đến Ly Sơn chơi, cảm tưởng mình như chim thoát khỏi lồng.
Thuận Nương lại có chút ngoài ý muốn. Đêm qua sau khi hồi phủ, nàng còn tưởng không còn cơ hội tái kiến Thôi Thời Chiếu nữa, hiện tại lại có thể cùng đi tới biệt thự của Thôi gia, ngọn lửa tình chưa nguội lạnh đã bùng cháy lên.
Nếu hắn thích nàng, nàng chẳng cần phải làm thê, dù là thiếp thất cũng đâu có hề gì?
Sau giờ ngọ, Mộc Thành Tiết mới được tùy tùng đưa về. Gia Nhu thấy hắn uống say như chết, ý thức không tỉnh, không để tùy tùng dìu hắn về chỗ ở mà kêu Mộc Cảnh Thanh đỡ hắn vào phòng Thôi thị.
Thôi thị vừa mới khởi ngọ khế, nhìn thấy Mộc Thành Tiết bị nâng vào liền giật mình.
Gia Nhu đem phụ thân ném lên trên giường, thở hồng hộc mà nói: "Mẹ, cha đã say thành thế này, một người ngốc nghếch thì nên được thương hại, không bằng ngài chăm sóc hắn đi?"
Thôi thị biết là nàng cố ý, cúi đầu ngửi thấy trên người Mộc Thành Tiết toàn mùi rượu, cũng không cự tuyệt.
Gia Nhu liền lôi kéo tên ngốc Mộc Cảnh Thanh đi ra ngoài.
Thôi thị đích thân đi bê nước, ngồi ở bên giường lau mặt cho Mộc Thành Tiết. Mộc Thành Tiết đột nhiên bắt lấy tay nàng, mơ mơ màng màng kêu lên: "A Niệm... A Niệm..."
"Ngươi buông ra." Thôi thị né tránh, "Đừng thừa dịp say rượu mà làm càn."
Mộc Thành Tiết lại giơ tay ôm lấy eo nàng, đem nàng kéo len trên giường, ôm lấy rồi ngủ mất.
Cánh tay hắn hữu lực tựa sắt thép, nàng không thể thoát ra được, Thôi thị rúc trong lồng ngực hắn, căng thẳng không thôi. Sau khi sinh Mộc Cảnh Thanh, bọn họ cơ hồ không hề chung chăn gối nữa. Duy nhất chỉ có một lần hắn bị thương hôn mê, khi nàng chăm sóc hắn, bị hắn ôm trong ngực ngủ một đêm.
Tim hắn đập cường kiện hữu lực, cánh tay vòng qua người ôm ấp khiến người ta nảy sinh cảm giác an toàn.
Thôi thị nhẹ nhàng dựa vào đầu vai hắn, không kiềm được cảm thán. Hắn luôn luôn là người biết tự mình hạn chế, cũng không khi nào say đến trời đất không biết gì. Nói như vậy, hẳn là gặp việc gì đó không tốt, mới uống thành thế này.
Chỉ là khi thanh tỉnh, hai người đều sẽ giống như con nhím, không ai chịu tới gần người kia.
Nàng rất rõ ràng nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, trong nhà, phụ huynh đều là như thế, nhưng vẫn không thể tha thứ chuyện của hắn với Liễu thị. Nàng làm bộ không để ý là bởi vì như vậy sẽ bớt đau lòng.
Nàng tuy là bị hãm hại mới gả cho hắn, nhưng khi vừa tới Nam Chiếu, nhìn cái gì cũng xa lạ, hắn đối với nàng cái gì cũng tốt, trong lòng đã sớm đem hắn thành người duy nhất nàng có thể dựa vào.
Bởi vì từng coi là duy nhất, là tất cả của mình nên thời điểm bị hắn hiểu lầm là phản bội mới quyết tuyệt như vậy.
Ngày thứ hai, Gia Nhu thức dậy rất sớm, bởi vì hôm nay háo hức đi Ly Sơn nên đêm qua ngủ không an. Khi còn nhỏ cũng như thế, mỗi lần Mộc Thành Tiết mang nàng ra cửa, nàng đều hưng phấn đến ngủ không yên. Nhiều năm rồi chưa từng có cảm giác thả lỏng như vậy.
Thôi Thời Chiếu cùng Thôi Vũ Dung cũng tới rất sớm, nghe nói có thêm hai người cũng vui vẻ tiếp nhận. Bọn họ ở Thôi gia đã gặp mặt Thuận Nương, nhưng lại là lần đầu thấy Mộc Cảnh Thanh, hàn huyên cùng nhau một lúc, cũng mau chóng trở nên thân thuộc.
Mọi người chỉ có Thuận Nương ngồi xe ngựa, còn lại đều cưỡi ngựa.
Thôi Thời Chiếu cùng Mộc Cảnh Thanh đi trước, Gia Nhu cùng Thôi Vũ Dung theo sau. Thôi Vũ Dung giống như mới biết cưỡi ngựa, không dám để mã đi quá nhanh, Gia Nhu lại rất thành thạo, hai chân thỉnh thoảng kẹp bụng ngựa, điều chỉnh tốc độ, so với nam nhi không hề thua kém.
Thôi Vũ Dung tấm tắc khen: "Mẫu thân thường cấm đại ca dạy ta cưỡi ngựa, nói cái gì mà không có dáng vẻ tiểu thư khuê các. Nếu nhìn thấy tư thế oai hùng nhường này của ngươi, chắc là sẽ không còn lời nào để nói."
Gia Nhu cười nói: "Nếu biểu tỷ muốn học, ta có thẻ dạy cho ngươi. Ta từ nhỏ tới lớn chẳng làm nên trò trống gì, chỉ có cưỡi ngựa bắn cung là có chút thành tựu."
Thôi Vũ Dung cũng nhịn không được cười: "Ngươi bướng bỉnh như vậy, thật không biết sau này thiếu gia của Lý gia có quản được ngươi hay không nữa? Nghe nói hắn cũng ở Ly Sơn, nói không chừng cái ngươi còn có thể gặp mặt. Ngươi từng gặp hắn chưa?"
"Cũng tính là gặp rồi." Gia Nhu muộn phiền trả lời, trong lòng cực kỳ mong muốn không chạm mặt người nọ. Lần trước nàng cơ hồ là chạy trối chết, thập phần mất mặt. Huống hồ Ly Sơn lớn như vậy, làm sao lại có thể trùng hợp như vậy được.
"Ta thế mà chưa từng thấy qua đâu." Thôi Vũ Dung ngửa đầu nghĩ lại nói, "Thật ra nghe nói hồi nhỏ hắn thập phần thông tuệ, năm tuổi đã có thể bảy bước thành thơ. Sau này lớn lên lại mai danh ẩn tích. Rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc, thành tựu của hắn dù sao cũng phải ngang hàng với hai vị huynh trưởng bên trên."
"Hắn lớn lên... Cũng là như vậy đi. Người còn nhỏ thông minh rất nhiều, trưởng thành chưa chắc đều thành tài." Gia Nhu thuận miệng nói. Nàng thấy bộ dáng của Lý Diệp tuyệt đối không phải hạng người bình thường. Chẳng qua là do bệnh tật ốm yếu cho nên không còn dốc lòng cầu học nữa.
Bất quá chuyện này đối với nàng cũng không có quan hệ gì, hôn ước của bọn họ không bao lâu nữa cũng sẽ giải trừ.
Ly Sơn có biệt thự của rất nhiều phú quý nhân gia, phần lớn đều là độc môn độc viện, thấp thoáng một mảnh non xanh nước biếc bên trong. Ngàn môn bách hộ, cẩm tú thành đôi. Trên núi thịnh nhất vốn là thời hoa thanh cung, sau khi đại loạn cũng đã xuống cấp ít nhiều. Mấy thế hệ thiên tử gần đây rất ít khi giá hạnh, chỉ để cho cung nhân trông coi, nhưng vẫn là cấm địa hoàng gia như cũ.
Biệt thự của Thôi gia ở sườn núi, muốn vào phải đi qua một rừng trúc lớn.
Buổi sáng trời mưa, cả núi được bao phủ bởi một tầng sương mỏng, đường núi lầy lội. Thuận Nương vịn Xuân Đào mà bước đi, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của người đi phía trước, đột nhiên cảm giác mình giẫm phải thứ gì đó mềm mại như bông, sợ hãi kêu một tiếng, không quan tâm mà chạy về phía trước.
Gia Nhu cùng Thôi Vũ Dung đồng thời quay đầu lại, phát hiện ra có thứ gì đó lẻn vào trong rừng.
Thôi Vũ Dung nói: "Chắc là động vật gì đó, ngươi cẩn thận dưới chân, coi chừng bị cắn."
Thuận Nương sợ hãi gật đầu, tay lại gắt gao nắm lấy tay áo Gia Nhu, Gia Nhu cũng mặc kệ để nàng cầm.
Thôi Thời Chiếu cùng Mộc Cảnh Thanh đi nhanh hơn nên dừng lại, đợi mấy cô nương theo kịp mới tiếp tục bước đi. Mộc Cảnh Thanh cố ý mang theo cung tiễn, hỏi: "Biểu huynh, trên núi này thật sự có thể săn thú sao?"
Thôi Thời Chiếu chỉ phía dưới: "Thường có gấu xám hoặc lợn rừng lui tới. Bất quá người ở đây đi lại nhiều nên có lẽ sẽ ít khi gặp được. Nếu muốn sắn thì nên đi vào sau trong rừng."
Mộc Cảnh Thanh nghe xong có vẻ thất vọng, hắn thích nhất là săn thú nha. Nhưng tuyệt đối không phải là mấy dạng chim bay cá nhảy đầy khắp núi đồi.
Đi tiếp trong chốc lát đã nhìn thấy một toàn kiến trúc ô ngói, Thôi Thời Chiếu nhẹ nhàng thở ra: "Tới rồi."
Nhưng Thôi Vũ Dung lại cảm thấy nơi này không giống biệt thự nhà mình, trong lòng nảy sinh vài phần nghi ngờ.
Tiếp tục đi về phía trước, bên đường có người đang ngồi trên ghế đã, nhàn nhã thưởng trà, bên người có hai người hầu cường tráng. Thôi Thời Chiếu bước nhanh qua đó, hãnh lễ nói: "Không nghĩ tới ngài đến sớm như vậy. Chúng ta trên đường đi trời đổ mưa, lại có vài vị cô nương đồng hành cho nên mới chậm trễ."
Người nọ sang sảng cười nói: "Không ngại, ta cũng vừa mới đến thôi. Là ai đi cùng ngươi?"
Gia Nhu thấy người nọ đứng dậy bước tới, không kiềm được hít mạnh một hơi, lại là Nguyên Hòa Đế! Hắn trời sinh mày kiếm mắt sáng, khí chất hiên ngang, đúng là khí thế thiên tử bất đồng với người thường, mặc dù chưa có đăng cơ nhưng cũng có ảnh hưởng rất lớn tới mọi người.
Hiện tại hắn mới chỉ là Quảng Lăng Vương, trưởng tử của Thái Tử, ngay cả là con vợ cả cũng không phải. Ai có thể nghĩ đến chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, hắn sẽ lên ngôi cửu ngũ.
Mọi người sôi nổi tiến lên hành lễ, chỉ có Gia Nhu cương tại chỗ, sống lưng lạnh toát.
Đối mặt với người đã giết mình kiếp trước, tuy là thời cục đã thay đổi, thành bại cũng khác, nhưng cũng không tránh khỏi nhớ lại những hồi ức bị dụng khổ hình ngày trước.
Lý Thuần cùng mọi người hàn huyên mấy câu, nhìn đến đám người phía sau Gia Nhu, lại cười nói: "Là ta ở trong phủ buồn chán, kêu Thời Chiếu mang các ngươi lên núi chơi. Sợ các ngươi còn điều gì băn khoăn nên không nói trước cho rõ ràng, chư vị sẽ không chê ta đường đột đi?"
Mọi người vội vàng đáp sẽ không, Thuận Nương lại như chìm vào trong mộng. Mới đến Trường An có mấy ngày, thé nhưng lại liên tục nhìn thấy hoàng thân quốc thích, nàng trước kia ngay cả mơ tưởng cũng không dám.
Lý Thuần lại nói: "Chư vị không cần câu nệ, càng không nên để ý đến thân phận. Ta mang hai con dê đến, buổi tối tổ chức toàn dương yến. Ta còn hẹn một vị bằng hữu, thực mau sẽ xuất hiện."
Thôi Thời Chiếu cảm thấy ngoài ý muốn, hắn còn tưởng Quảng Lăng Vương chỉ hẹn hắn.
Lúc này, phía sau mấy người vang lên một thanh âm: "Xin lỗi, ta đi câu cá, tới chậm."
Gia Nhu bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Lý Diệp mang nhược nón, mặc áo tơi, thản nhiên mà cầm theo một cái giỏ tre, quơ quơ nói: "Hôm nay các vị thật có lộc ăn, ta biết làm món cá quái, có thể yên tâm thoải mái mà ăn cơm rồi."
Mộc Cảnh Thanh tuy không biết hắn là ai, nhưng nghe nói hắn sẽ làm món cá quái, hai mắt lập tức sáng lên.
Lý Diệp cố ý ngừng bên người Gia Nhu, nhẹ giọng nói: "Quận chúa, biệt lai vô dạng."
Gia Nhu cả kinh nói không ra lời, muốn chạy đi, hai chân lại giống như rót chì. Ẩn ẩn cảm thấy việc hôm nay là do người này cố ý an bài.
Thôi Thời Chiếu hỏi: "Vị này chính là..."
Lý Thuần hướng mọi người giới thiệu: "Chính là em vợ của ta, Lý Diệp. Hắn vừa lúc cũng đang ở Ly Sơn, ta gọi hắn cùng đến đây. Hắn ngày thường không có việc gì làm, chỉ có nấu ăn là nổi bật, làm cá quái lại là sở trường."
Thôi Vũ Dung lấy lại tinh thần, che miệng nói: "Vị này chẳng lẽ chính là Tứ thiếu gia của Lý gia, hôn phu của Gia Nhu sao?"
Gia Nhu còn chưa mở miệng, Lý Diệp đã gật đầu trả lời: "Đúng vậy."
Gia Nhu nhìn hắn một cái, lời đến miệng cũng đành nuốt trở về.
Mọi người giật mình, tay Thôi Thời Chiếu trong ống áo bất giác nắm chặt.
Thuận Nương chỉ nghe nói Lý Diệp vốn bệnh tật ốm yếu, tầm thường vô vi, còn tưởng là một con ma bệnh không bước ra khỏi giường được, không nghĩ tới lại là một nam nhân xuất chúng như vậy.
Lý Thuần đón tiếp mọi người đến biệt thự, Gia Nhu mặc kệ Lý Diệp, tự mình tiến lên phía trước.
Thôi Vũ Dung thì thầm: "Ta thiếu chút nữa bị ngươi lừa. "Cũng là như vậy đi" ở trong miệng ngươi chính là lừa gạt ta rồi. Ngươi muốn đem hắn giấu đi, không để cho người khác nhìn thấy sao?"
Gia Nhu chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, không rõ người nọ muốn làm gì. Rõ ràng cái gì cũng đều nghe thấy, không phải nên nghĩ đến việc từ hôn sao? Trên đời này có mấy nam nhân chịu đựng được chuyện vị hôn thê của mình có tư tình chứ.
Nhưng hắn lại cố tình chạy tới đây, lấy thân phận đó mà đứng trước mặt mọi người, giống như muốn chứng thực quan hệ của bọn họ vậy.
Biệt thự của Quảng Lăng Vương so với của Thôi gia lớn hơn rất nhiều, đồng thời chiêu đãi mười mấy người cũng không thành vấn đề. Mộc Cảnh Thanh vẫn luôn đánh giá Lý Diệp, dù sao cũng là lần đầu tiên hắn thấy vị tỷ phu trong lời đồn này, không tránh khỏi có chút tò mò.
Lý Thuần cố ý đi theo Lý Diệp vào trong phòng, Lý Diệp một bên cởi áo tơi, một bên hỏi: "Ngài có việc gì?"
Lý Thuần đi đến trước mặt hắn, cười như không cười: "Ta còn tưởng rằng ngươi bởi vì trong nhà định ra hôn sự này mà sinh ra phiền chán, không muốn tiếp nhận, nhưng thế nào lại giống như đối với nữ tử kia thực sự để trong lòng nha? Nếu nói về diện mạo, Trường Bình cũng không hề thua kém, ngươi như thế nào lại chỉ cảm thấy chướng mắt?"
Lý Diệp đem áo tơi treo lên tường, liếc mắt nhìn Lý Thuần một cái: "Quảng Lăng Vương nói đùa."
"Không được, ta phải hỏi cho rõ ràng. Vị tiểu thư kia rốt cuộc có cái gì hơn người mà có thể khiến đệ nhất mưu sĩ của ta không tiếc công đuổi theo tới cửa?"
Lý Diệp đang đưa tay phủi đi vệt nước trên tay áo, nghe vậy cũng ra chiều suy nghĩ.
Có lẽ là do hồi nhỏ đã gặp một lần, có lẽ là ngày ấy nàng ngồi trên lưng ngựa tư thế oai hùng, lại cũng có lẽ là do nàng ngày ấy vì thứ đệ vội vàng tìm thầy trị bệnh, tát cả đều bất giác mà khắc lại thật sâu trong đầu hắn. Hắn nhàn nhạt cười nói: "Không có gì, chỉ sợ nàng chạy mất mà thôi."
Đào hoa bên người nàng xác thực không ít, Nam Chiếu có Điền Đức Thành, Ngu Bắc Huyền, mà vị biểu huynh kia của nàng, chính mình vừa xuất hiện liền lộ ra địch ý không nhỏ. Hắn không thể không chú ý điểm này.
Tuy là nhẹ nhàng bâng quơ mấy chữ lại khiến Lý Thuần nhận ra hắn thật sự nghiêm túc, liền đem vài phần vui đùa ban đầu thu lại.
"Vậy chúc ngươi sớm ngày ôm được mỹ nhân về."