Thôi thị chưa từng đề cập người dì này với nàng, Gia Nhu cũng chưa từng thấy qua, nhưng đối với chuyện của nàng cũng thỉnh thoảng có nghe nói.
Thí dụ như nàng thích xa hoa, thường ở biệt thự Li Sơn tổ chức yến hội, chỉ cần là phụ nhân từ tầng lớp trung lưu sẽ hết thảy mà học theo nàng. Đồn đại nàng có một lần dùng lông chim bói cá bện váy, các góc độ ánh lên những ánh sang khác nhau, thập phần diễm lệ. Phú quý nhân gia sôi nổi noi theo, làm cho xung quanh đô thành chim bói cá thiếu chút nữa bị diệt sạch, trong cung vì thế mà ban ra lệnh cấm.
Vốn tưởng nàng là một phụ nhân kiêu sa ngạo mạn, nhưng nhìn lại không giống.
"Bái kiến dì." Gia Nhu hành lễ. Thư Vương phi thoải mái, hào phóng nhận lễ, nhẹ nhàng nói: "Lần đầu tiên gặp ngươi chỉ có phần lễ mọn này, ngươi cầm đi chơi đi." Nói tỳ nữ phía sau mang đồ vật lên.
Tỳ nữ đem hộp mở ra, mọi người trong phòng đều ồ lên kinh ngạc.
Đó là một đôi dạ quang bôi mài giũa từ hòa điền ngọc, mỏng như tờ giấy, ánh sáng như gương, hoa văn thiên nhiên, cho dù là cống phẩm cũng hiếm khi gặp thứ tinh xảo như vậy. Gia Nhu đã từng thấy không ít đồ tốt, tự nhiên biết dạ quang bôi này vô cùng quý giá, kể cả có tiền tài cũng khó mà cầu được.
Nhưng nàng cũng nhìn ra được mẹ cùng người dì này quan hệ không tốt, do dự mà không đón lấy.
Thôi thị lại mở miệng nói: "Nếu đã là tâm ý của Thư Vương phi, ngươi liền thu đi." Khẩu khí này rõ ràng lộ ra khách sáo cùng xa lạ, một chút đều không giống như tỷ muội.
Gia Nhu lúc này mới nhận lấy, cảm tạ Thư Vương phi rồi ngồi xuống bên người Thôi lão phu nhân.
Thôi Thực thấy trong phòng đều là nữ quyến, chính mình ở lại cũng không tiện, phân phó thê tử Lư thị ở lại bồi mọi người rồi rời đi trước.
Lư thị cũng xuất thân danh môn, nhưng khi ngồi cùng hai vị Vương phi liền có chút thua kém, chỉ có thể ngồi ở ghế sau cùng. Nàng cũng tặng Gia Nhu một món quà gặp mặt, là một bộ vòng tay có khắc hoa văn phú quý.
Thôi lão phu nhân nói, đây chính là khi Lư thị chuẩn bị của hồi môn cho Nhị tiểu thư đã tìm tới thợ kim hoàn tốt nhất đô thành, dùng hồi môn hoàng kim của nàng năm xưa, cố ý tạo ra một đôi, trên đời tuyệt không tìm ra bộ thứ ba.
Thuận Nương đứng bên cạnh nghe xong, không nhịn được tặc lưỡi. Danh môn vọng tộc ở đô thành quả nhiên không giống bình thường, tùy tiện tặng quà lễ gặp mặt đều là những thứ tốt cả đời nàng chưa từng thấy qua. So sánh như vậy, mấy cái thị tộc ở Dương Tư Mị thành chỉ xứng làm gia đình bình dân.
Thôi thị thuận đường giới thiệu Thuận Nương, Thôi lão phu nhân cùng Lư thị vốn không đem một thứ nữ nho nhỏ như vậy để vào mắt, bất quá là giữ lại mặt mũi cho Thôi thị, vẫn là thưởng cho vài thứ. Tuy là không hoa lệ như Gia Nhu, nhưng đều là trang sức không tầm thường, bên ngoài khó mà tìm thấy, Thuận Nương chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Thư Vương phi đánh giá nàng, bỗng nhiên mở miệng nói: "Bộ dáng này quả thật không tồi, tính tình cũng an tĩnh, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Thuận Nương bước nhanh tới: "Hồi Vương phi, tiểu nữ năm nay mười ba tuổi."
"Cũng đã đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi đi." Thư Vương phi gật gật đầu.
Thuận Nương nghe xong mặt đỏ lên, không nghĩ tới vừa đến đô thành, nhờ có phúc của Thôi thị đã có thể nói chuyện với Vương phi cao quý, trong lòng còn lưu lại tu tưởng tốt.
Thôi thị không muốn các nàng tiếp xúc nhiều, kêu Thuận Nương trở về bên cạnh. Thư Vương phi đứng dậy nói: "Mẫu thân, ta cũng nên hồi cung rồi. Ngài đã lâu không gặp A Niệm, hảo hảo cùng nàng tâm sự, qua mấy ngày nữa ta lại trở về thăm ngài."
Thôi lão phu nhân thuận miệng ứng hảo. Tâm tư nàng hiện tại đều ở trên người Thôi thị cùng Gia Nhu, đối với Thư Vương phi khó tránh khỏi lãnh đạm một chút.
Thôi thị càng không có khả năng tiếp lời, nghe được cũng coi như không nghe. Nhưng Lư thị lại đứng dậy đi theo nói: "Ngài như thế nào lại chỉ ngồi một chút? Trường Bình quận chúa lại ở trong cung gây náo loạn hay sao?"
Thư Vương phi thở dài: "Đúng vậy. Nàng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên người Thái Hậu, tính tình kiêu căng, nghe nói phải gả cho Hoài Tây tiết độ sứ liền nháo lên tuyệt thực. Thái Hậu đặc mệnh ta tiến cung khuyên nhủ, ta cũng chỉ có thể thử xem. Ai bảo hôn sự này là do Đai vương cố ý thúc đẩy chứ. Tẩu tẩu dừng bước, ta tự mình đi được." Nói xong, nàng mang theo gần nửa số tỳ nữ cùng vú giá nhanh chóng rời đi.
Lư thị vẫn là bẩm báo Thôi lão phu nhân một tiếng, đi ra ngoài tiễn người.
Gia Nhu đã sớm biết Trường Bình quận chúa sẽ gả cho Ngu Bắc Huyền, lại không ngờ là do Thư Vương giữa đường dắt tuyến. Nàng vẫn luôn cảm thấy Ngu Bắc Huyền ngắn ngủi mấy năm đã quật khởi, nhất định là trong triều có lực lượng tương trợ, có lẽ đúng là Thư Vương.
Thư Vương đã từng một lần cách ngôi vị hoàng đế rất gần. Nếu hắn lên làm hoàng đế, thi hành chính sách sẽ khác với Nguyên Hòa Đế, có lẽ Ngu Bắc Huyền sẽ không làm phản, vận mệnh của mọi người cũng sẽ thay đổi. Nhưng Gia Nhu một đời này đã quyết tâm rời xa Ngu Bắc Huyền, cho nên những thị phi xoay quanh ngôi vị hoàng đế, cũng không còn cũng nàng có bất kỳ quan hệ nào nữa.
Thôi thị khi nghe đến Hoài Tây tiết độ sứ thì thầm giật mình, lại nhìn đến Gia Nhu, thấy nàng hết thảy như thường mới yên lòng. Thế gian này có rất nhiều tạo hóa trêu người, xem ra nàng cùng Ngu Bắc Huyền đích xác không có duyên phận.
Thôi lão phu nhân đột nhiên hỏi: "Chiêu Chiêu đã mười lăm tuổi rồi phải không? Không bằng gả cho Đại Lang của chúng ta đi, cũng là thân càng thêm thân. Đại Lang có ánh mắt rất cao a, mấy năm nay người tới cửa làm mai không ít nhưng hắn lại thấy cái nào cũng chướng mắt."
Gia Nhu đang uống trà, nghe như vậy thiếu chút bị sặc. Biểu huynh Thôi Thời Chiếu của nàng trước kia từng đi theo Thôi Thực đến Nam Chiếu, hai người từng gặp nhau một lần. Nhưng Gia Nhu đã sống hai đời, sớm đã không còn nhớ rõ diện mạo của hắn nữa, trong ấn tượng của nàng chỉ còn là một thiếu niên vô cùng ít lời.
Thôi thị biết lão phu nhân trí nhớ không tốt, vội vàng nói: "Mẫu thân, ngài quên rồi sao? Chiêu Chiêu mười năm trước đã hứa hôn cùng Tứ Lang của Lý gia, làm sao còn có thể gả cho Đại lang nữa?"
"Là như vậy sao?" Thôi lão phu nhân nghiêm túc mà nghĩ lại, có điểm tiếc nuối, "Ta còn tưởng có thể đem Chiêu Chiêu lưu lại bên người. Bộ dáng xinh đẹp như vậy rất xứng đôi với Đại Lang của chúng ta."
Lão phu nhân tính tình vốn trẻ con, Thoi thị an ủi nàng: "Chờ Chiêu Chiêu gả cho Lý gia, ta kêu nàng thường xuyên trở về thăm ngài. Về sau đều ở tại đô thành, lui tới cũng thuận tiện hơn rất nhiều."
"Hảo, nhất định phải kêu nàng thường tới." Lão phu nhân lúc này mới cao hứng chút, ôm Gia Nhu không chịu buông tay.
Tỳ nữ lại đến bẩm báo: "Lão phu nhân, Đại Lang cùng Nhị tiểu thư đang đến."
Lão phu nhân híp mắt cười: "Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Mau gọi bọn hắn vào đi!"
Theo sau, một nam tử trẻ tuổi cùng một thiếu nữ đang một trước một sau mà đi vào.
Thôi Thời Chiếu vóc người cao lớn đĩnh đạc, đôi mắt dài đào hoa càng làm nổi bật tướng mạo ôn nhu của hắn, lại ít khi nói cười. Hắn mặc một bộ khoan bào ống tay rộng, toát lên khí chất phong nhã hơn người. Thuận Nương nhìn sườn mặt của hắn, không biết vì sao tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Thôi Vũ Dung cũng duyên dáng yêu kiều, tuy không được xuất chúng như huynh trưởng nhưng trời sinh khóe miệng mang cười, nhìn thực hòa khí.
Sau khi bọn họ hành lễ, Thôi thị cảm khái nói: "Khi ta rời nhà, Nhị tiểu thư còn đang ôm ở trên tay, đảo mắt đã thành một đại cô nương. Đại ca thật có phúc, dưỡng ra một đôi nhi nữ thế này, cả đô thành cũng khó tìm được mấy người."
Thôi Thời Chiếu chỉ nhàn nhạt chắp tay thi lễ, Thôi Vũ Dung lại nói: "Cô mẫu quá khen, Vũ Dung vẫn luôn nghe phụ thân nhắc tới ngài, đáng tiếc ngài rời nhà khi ta còn quá nhỏ, không còn nhớ được. Hôm nay cuối cùng mới nhìn thấy, nhưng trong lòng vẫn cả thấy thân thiết."
Thôi lão phu nhân nghe xong liền cười: "A Niệm, ngươi nghe một chút, xem xem miệng nàng có ngọt hay không. So với đại ca miệng kín như hũ nút của nàng quả thật tốt hơn không biết bao nhiêu lần."
Thôi thị cũng nhịn không được cười, hai huynh muội do cùng một mẹ sinh ra nhưng tính tình lại không hề giống nhau. Thôi Vũ Dung lại nhìn đến Gia Nhu: "Vị này chính là Gia Nhu biểu muội đi? Sinh ra thật xinh đẹp!"
Gia Nhu tuy chưa từng gặp nàng, nhưng cảm thấy vị biểu tỷ này tính tình rộng rãi, hoạt bát, cá tính thẳng thắn, không khỏi sinh ra hảo cảm.
Hai cô nương tuổi cũng không quá chênh lệch, thật mau chóng hàn huyên hòa hợp.
Thôi Vũ Dung nói nhỏ vào tai Gia Nhu: "Ta từng nghe đại ca nói về ngươi."
Gia Nhu nhìn thoáng qua Thôi Thời Chiếu. Từ khi vị này tiến vào vẫn cùng nàng làm ra bộ dáng không quen biết. Nàng hỏi: "Nga? Biểu huynh nói ta như thế nào?"
Thôi Vũ Dung nói: "Ta nghe nói, thời niên thiếu hắn từng đến Nam Chiếu, đi theo ngươi cùng dượng đi săn thú, bị linh miêu ngươi nuôi cắn vào mông, còn bị ngươi tụt quần bôi thuốc. Có việc này hay không?"
Nếu Thôi Vũ Dung không nói đến, Gia Nhu thật sự đã quên.
Năm ấy bọn họ đi săn thú, Thôi Thời Chiếu bị tiểu linh miêu nàng nuôi dọa phá lá gan. Loài linh miêu này am hiểu bắt giết động vật nhỏ, leo cây bơi lội đều rất giỏi, quý tộc Nam Chiếu khi săn thú đều mang theo một con. Nhưng loài vật này cũng rất thích bắt nạt kẻ yếu, Thôi Thời Chiếu ngày ấy liền bị nó cắn.
Chắc là mang thù tới tận bây giờ, cho nên không muốn nhận nàng đi.
Lư thị tiễn Thư Vương phi trở về, thấy không khí trong phòng náo nhiệt, liền nói: "Hay là hôm nay Vương phi ở lại dùng cơm trưa đi?"
Thôi thị cũng muốn bồi lão mẫu thân, lại có chuyện cần thảo luận với Thôi Thực, gật đầu đáp ứng: "Phiền toái tẩu tẩu."
"Người trong nhà không cần nói những lời như thế." Lư thị cười vẫy vẫy tay, lại ra ngoài thu xếp. Trong nhà có khách nhân, đồ ăn tự nhiên không thể giống như ngày thường, phải chuẩn bị phong phú hơn rất nhiều mới có thể thể hiện được sự hiền huệ của nữ chủ nhân.
Thời điểm dùng bữa là giờ ngọ, Thôi Vũ Dung vẫn ngồi bên cạnh Gia Nhu, nàng nói: "Ngươi đã nhiều năm rồi không tới Trường An đi? Ngày sau chúng ta đến Li Sơn biệt thự chơi, ngươi có muốn đi hay không?"
Li Sơn nổi tiếng khắp thiên hạ, có ôn tuyền lừng danh, sơn thế uốn lượn, cỏ cây phồn thịnh, rất nhiều phú quý nhân gia đều xây biệt thự ở đó. Gia Nhu đã hai lần tới Trường An nưng chưa hề đi qua Li Sơn, tự nhiên có chút động tâm.
Nàng dò hỏi Thôi thị, Thôi thị cười nói: "Ngươi muốn đi tì cứ đi đi." May mắn nàng không bị sự tình Ngu Bắc Huyền làm ảnh hưởng tâm trạng, Thôi thị tự nhiên không quấy nhiễu.
Thôi Vũ Dung cao hứng nói: "Vậy ngày sau ta cùng đại ca đi đón Gia Nhu."
Thôi Thời Chiếu nghe đến đây, âm thầm mà nhẹ nhàng thở ra. Hắn cúi đầu ăn cơm, thời điểm duỗi chiếc đũa, bông nhiên cùng Gia Nhu kẹo một miếng đồ ăn, Gia Nhu lập tức buông ra: "Biểu huynh trước."
Hắn ngược lại gắp miếng khác, thần sắc thanh lãnh.
Gia Nhu bất đắc dĩ, người này thù cũng thật dai đi? Chỉ là kẹp chung với nàng một miếng đồ ăn liền không vui. Nhưng vị này về sau chính là trọng thần của Nguyên Hòa Đế, nàng liền không cùng hắn so đo.
Dùng xong ngọ thiện, Lư thị đỡ lão phu nhân về nghỉ ngơi, Thôi thị cùng Thôi Thực đi thư phòng nói chuyện.
Thôi Thời Chiếu rời bàn ăn, Thôi Vũ Dung vội đuổi theo: "Rõ ràng là huynh muốn mời Gia Nhu đi Li Sơn chơi, vừa mới rồi vòn nóng lòng như thế, sao bây giờ lại lãnh đạm như vậy?"
Thôi Thời Chiếu nói: "Ta như thế nào?"
"Ngươi rõ ràng là không chán ghét nàng," Thôi Vũ Dung đứng trước mặt hắn, "hay là ngươi thích nàng?"
"Lời nói vô căn cứ." Thôi Thời Chiếu phất tay áo rời đi.
Thôi Vũ Dung thật hy vọng là do chính mình suy nghĩ nhiều, nếu không điều này không những không tốt cho hắn, ngược lại còn hại hắn.
Nàng tự nhiên cũng thích Gia Nhu, lần đầu tiên gặp mặt liền rất hợp ý. Nhưng Gia Nhu có hôn ước là điều mọi người đề biết. Đại ca nhiều năm như vậy không chịu cưới vợ, nàng còn tưởng rằng do hắn chuyên chú chuyện công danh. Nhưng thẳng đến hôm nay, phát hiện hắn nhìn lén Gia Nhu rất nhiều lần mới hiểu được nguyên nhân chân chính.
Có lẽ trong lòng hắn đã có một bóng hình từ rất nhiều năm trước, mà hắn lại không biết điều này.
*
Mười năm trước, Lý Giáng công danh còn chưa cao, tạm ở ngoại ô Khang Nhạc Phường. Hiện giờ Lý Giáng đã là Tể tướng, đưa tổ trạch về Vĩnh Hưng Phường, đại môn triều phố, tường vây cao ngất, đình viện thật sâu.
Lý Giáng trưởng tử là Lý Huyên, Thần Sách Quân hữu quân đô úy, con thứ Lý Sưởng là Hộ Bộ độ chi viên ngoại lang. Giữa những sĩ tộc trẻ tuổi ở Trường An, hai người này cũng được coi là xuất sắc.
Lại nói đến con út là Lý Diệp, từ nhỏ chính là một thần đồng, từng được mọi người kỳ vọng rất lớn.
Nhưng cuối cùng lại giống như một đạo sao băng, ngắn ngủi mà xẹt qua phía chân trời, quy về ảm đạm.
Lý Diệp từ trên xe ngựa bước xuống dưới, tùy tùng Vân Tùng muốn nâng hắn, Lý Diệp lại vẫy tay, cúi đầu bước lên bậc thang. Thủ vệ nhìn thấy Tứ Lang trở lại, vội vàng chạy đi bẩm báo.
Trong thính đường, Lý Giáng đang cùng trưởng tử Lý Huyên nói chuyện, nghe được Lý Diệp trở về, hai người lập tức dừng lại.
Lý Huyên nói: "Phụ thân vừa vặn có thể hỏi hắn, mấy ngày qua hắn tột cùng là đi nơi nào. Ta đến Ly Sơn vài lần, cũng không gặp được hắn."
Hắn vừa dứt lời, Lý Diệp liền đi vào trung đường, hành lễ trước Lý Giáng, lại kêu Lý Huyên một tiếng "Huynh trưởng". Lý Huyên không ứng, chỉ nhìn hắn một cái. Hắn thật sự cũng mong manh yếu đuối như ngoài mặt, cùng quyền thế vô tranh sao?
Ba tuổi liền có thể ngâm tụng thi văn, năm tuổi có thể học Tào Tử Kiến bảy bước thành thơ, vì cái gì lại biến thành bộ dáng vô vi tầm thường này?
Lý Giáng kêu Lý Diệp ngồi xuống, hỏi: "Gần đây thân thể ngươi thế nào, vẫn muốn ngốc tại Ly Sơn tĩnh dưỡng?"
Lý Diệp chậm rãi trả lời: "Vẫn là ngốc tại Ly Sơn, lần trước cùng bạn bè đi chơi xa nhà, viết thư báo về nhà, gần đây mới trở lại, phụ thân không biết sao?"
Lý Giáng bị hỏi thế liền sửng sốt, hắn công vụ bận rộn, lại ít khi quan tâm Lý Diệp, tự nhiên không để ý đến thư từ, không chừng đã sớm bị hắn vứt bỏ cùng công văn rồi. Hắn sửa lại lời nói: "Ta có lẽ là đã xem nhưng quên mất. Nghe nói Vân Nam vương cùng Vương phi đã tới đô thành rồi, ngày khác ngươi qua đó bái phỏng một chút."
"Ân, ta mấy ngày nữa liền qua đó." Lý Diệp cung kính mà nói, "Phụ thân, nếu không còn việc gì, ta đi thăm mẫu thân."
Lý Giáng lãnh đạm lên tiếng, cũng không còn lời gì nói với hắn, Lý Diệp liền đứng dậy cáo lui.
Đi đến ngoài cửa, hắn nghe Lý Huyên nói: "Phụ thân, Sơn Nam Đông Đạo phản loạn bên kia đã bị Ngu Bắc Huyền trấn áp. Vốn dĩ cho rằng hắn sẽ đem năm châu thu hết vào trong túi, nhưng cuối cùng Kiếm Nam tiết độ sứ Vi Luân lại xen vào. Vi Luân từ khi nào trở nên thông minh như vậy? Chẳng lẽ sau lưng hắn có cao nhân chỉ điểm?"
Lý Diệp không nghe được phụ thân trả lời, chỉ là đôi tay thả lỏng trong tay áo, chậm rãi đi đến hậu viện.
Trịnh thị đang ở trong phòng đánh tuyến đoàn, nghe được tỳ nữ nói Tứ Lang trở lại, buông việc trong tay, chạy nhanh đi đón người: "Tứ Lang, ngươi trở về như thế nào lại không nói trước một tiếng? Như vậy ta đã có thể ít món ngươi thích ăn."
"Không sao, ta cũng không ở lại lâu, chỉ là phụ thân kêu ta về nói vài chuyện, thân thể ngài có tốt không?" Lý Diệp đỡ Trịnh thị ngồi xuống, sau đó ngồi xuống cạnh nàng.
Trịnh thị trong lòng rõ ràng, châm chọc nói: "Phụ thân ngươi lại muốn nói đến hôn sự của ngươi? Năm đó, hắn định đoạt không cùng ta thương lượng thì thôi đi, bây giờ cái gì cũng không cho ta biết. Ta thật không hiểu, hắn nhất nhất ép ngươi cưới một cái dã nha đầu như vậy làm gì?"
Trịnh thị năm đó gả cho Lý Giáng làm tục huyền hoàn toàn là ý của người bề trên. Tuy nàng sinh cho Lý Giáng một nữ một tử nhưng bởi vì nhi tử không biết cố gắng nên Lý Giáng cũng không coi trọng nàng. Hai người sống với nhau mà như người dưng nước lã, chẳng qua chỉ là phu thê trên danh nghĩa mà thôi.
Lý Diệp nhẹ giọng nói: "Phụ thân đã quyết định rồi, mẫu thân cũng nên thuận theo đi. Ly Châu quận chúa cũng không đến nỗi bất kham như mẫu thân nghĩ."
"Ngươi chưa từng thấy qua nàng, sao biết được nàng như thế nào? Đều là quận chúa nhưng Trường Bình quận chúa tốt hơn nàng trăm ngàn lần. Nếu ngươi chịu nghe nương, sớm lui hôn thư..."
Lý Diệp khẽ nhíu mày, khẩu khí vẫn là hòa hoãn: "Thánh nhân đã hạ chỉ tứ hôn, Trường Bình quận chúa sắp gả cho Hoài Tây tiết độ sứ, mẫu thân không được nói ra những lời này."
"Nhi a, chính vì nương sợ ngươi ủy khuất nên mới nói." Trịnh thị bắt lấy tay hắn, "Ngươi xem hai vị huynh trưởng của ngươi đều lấy đích nữ danh môn vọng tộc, thời điểm mấu chốt có thể trợ giúp bọn họ một tay, trong lòng phụ thân ngươi, địa vị tự nhiên có điểm bất đồng. Đâu như ngươi..." Nàng sợ nhi tử bi thương, không có nói thêm gì nữa.
Vân Nam vương xa cuối chân trời, cho dù nữ nhi của hắn cũng là quận chúa nhưng người đô thành sẽ coi trọng nàng sao? Trịnh thị cực kỳ không thích hôn sự này nhưng lại lực bất tòng tâm.
Lý Diệp nguyên bản cũng tính toán từ hôn, ít nhất có thể thành toàn cho tình yêu của nàng, thứ hai hắn cũng nghĩ tới cả đời này chưa chắc đã bình an, không muốn liên lụy nàng. Nhưng đi một chuyến đến Nam Chiếu lại thay đổi chủ ý. Chỉ cần nàng không chê hắn thân thể tàn phế, hắn tại sao không thể cưới nàng?
Hắn một thân một mình tịch mịch đã lâu, cũng rất muốn có người bên cạnh để bầu bạn.
Ra khỏi Lý phủ, Lý Diệp im lặng mà ngồi trên xe ngựa. Vân Tùng biết thiếu gia không muốn ở trong nhà lâu nên chuẩn bị lái xe trở về. Lý Diệp đột nhiên hỏi: "Mùa này, liệu chợ hoa có còn bán mẫu đơn?"
Vân Tùng suy nghĩ rồi trả lời: "Mẫu đơn mùa xuân mới nở hoa, mùa này hẳn là chỉ mua được hoa non. Thiếu gia hỏi cái này làm gì?"
"Quay đầu lại, kêu người đến chợ hoa mang ít hoa non Ngụy Tử về, ta muốn trồng ở trong sân."
Vân Tùng ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại cảm thấy kì quái. Thiếu gia luôn không thích mấy bông hoa quá mức diễm lệ, như thế nào đột nhiên lại muốn trồng mẫu đơn?