Buổi tối khi Mộc Thành Tiết cùng Mộc Cảnh Thanh hồi phủ, Thôi thị đã chuẩn bị xong một bữa tối phong phú, chỉ chờ bọn họ. Sau khi Mộc Thành Tiết trở về, mọi người mới dám động đũa, Mộc Cảnh Thanh chạy vòng quanh cả một ngày, đói đến mức ngực dán vào lưng, ăn uống thỏa thích.
Mộc Thành Tiết đầu mày hơi nhíu, dường như có tâm sự. Thôi thị cũng không vội đặt câu hỏi, chờ ăn dưa lê xong, bọn nhỏ trở về phòng hết, mới dám hỏi: "Đại vương, hôm nay có gì không thuận lợi sao?"
Mộc Thành Tiết cũng đang định nói cùng nàng: "Hôm nay ở Tiền Tấu Viện nghe được tin tức không tốt, quân lương của triều đình đang gặp khó khăn, thánh nhân kêu chúng ta vào kinh, hơn phân nửa là muốn chúng ta tiến phụng."
Sau khi hai thuế pháp được thi hành, đem sưu cao thuế nặng trừ bỏ, chỉ thu vài đồng tiền. Tài chính quốc gia phần lớn đều dùng để xây dựng quân đội, trấn áp các nơi tiết độ sứ phản loạn. Nhưng theo số lượng cấm quân ngày một khổng lồ, quốc khố trở nên thu không đủ chi. Bọn họ liền đem chủ ý này đánh lên các địa phương.
Thôi thị nhíu mày nói: "Nam Chiếu vốn không giàu có, tài phú đều tập trung trong tay mấy đại thị tộc. Nếu muốn tiến phụng, chỉ sợ đều là rơi trên người bá tánh, bọn họ đã khổ nay lại càng khổ hơn. Chủ ý này rốt cuộc là của ai?"
Mộc Thành Tiết nắm tay, nện thật mạnh lên án: "Hộ Bộ Thị Lang Bùi Duyên Linh! Hôm nay ở Tiến Tấu Viện nanh vuốt đều ám chỉ ta muốn hối lộ hắn, ta không để ý đến."
Bùi Duyên Linh vốn chỉ là một tiến sĩ bình thường, Thư Vương thấy hắn về mặt tài chính có chút tài lẻ, liền hướng thánh nhân tiến cử hắn, mới có hắn của hôm nay. Người này quả thật là gian thần khéo nịnh, từ khi hắn hưởng quản thuế má, cùng kinh triệu doãn Tằng Ứng Hiền cấu kết với nhau làm việc xấu, làm ra những việc dối trên lừa dưới. Biết thánh nhân muốn gom tiền liền không từ thủ đoạn bóc lột bá tánh, dân gian khắp nơi đều oán hận.
Nhưng con người Bùi Duyên Linh cực kỳ biết cách a dua ninh hót, từ sau khi để hắn quản lý tài chính, thiên tử mỗi năm được tiến trướng năm mươi vạn mân, cho nên những đại thần buộc tội hắn, phần lớn bị biếm quan lưu đày. Trên triều đình, không còn ai dám cáo trạng hắn nữa.
"Ngày mai thiếp thân mang Chiêu Chiêu cùng Thuận Nương về nhà, sẽ cùng huynh trưởng nói việc này." Thôi thị nói, "Thiếp thân biết Đại vương khinh thường làm bạn với bọn họ, nhưng thà đắc tội quân tử cũng không nên đắc tội tiểu nhân. Có thể dùng tiền tài để giải quyết vấn đề thì không cần bủn xỉn."
Mộc Thành Tiết biết Thôi thị nói có lý, nhưng tính hắn thà gãy chứ không chịu cong, liền chuyển qua vấn đề khác: "Ngươi muốn mang theo Thuận Nương đi Thôi gia?"
Thôi thị gật đầu: "Nếu mang nàng tới có thể cho nàng đi thăm thú một chút, tiện thể tích lũy thêm chút kiến thức. Thiếp thân nghĩ, nếu có thể tìm cho nàng một mối hôn sự ở kinh thành, về sau có lẽ có thể cùng Chiêu Chiêu chiếu cố nhau. Dù sao cũng là tỷ muội trong nhà, còn ai có thể thân thiết hơn."
Mộc Thành Tiết thấy nàng rộng lượng như thế, trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng. Thà rằng nàng cứ trách cứ, oán thán mình còn hơn nàng đối với Thuận Nương không chút khúc mắc thế này. Lại nhớ đến sự tình năm đó, lập tức cảm thấy tắc nghẹn ở yết hầu.
"Những việc này ngươi làm chủ đi." Mộc Thành Tiết muộn phiền nói, "Ngày mai ta mang theo Nhị Lang tiến cung, nếu kịp liền đến Thôi gia tiếp các ngươi."
Thôi thị còn muốn nói tìm thầy trị bệnh cho Mộc Cảnh Hiên, ai ngờ Mộc Thành Tiết lại không chút nào để ý, liền tới viện tử của Mộc Cảnh Thanh, tìm hắn nghị sự.
A Thường nhịn không được đối Thôi thị nói: "Nhi tử mà Đại vương để ý nhất trước sau chỉ có thế tử, Tứ thiếu gia kia chẳng qua chỉ là một đứa con do thiếp thất sinh ra, Vương phi cũng không cần đặt nặng chuyện của hắn."
"Hắn thật không muốn để ý vì sao còn sinh ra nó? Vừa ra đời liền đem người dẫn về vương phủ?" Thôi thị tức giận mà nói.
A Thường nhịn không được cười: "Ta còn tưởng ngài một chút cũng không để bụng cơ đấy. Liễu thị kia nhất định là sử dụng chút thủ đoạn, lại giả vờ điềm đạm đáng yêu, Đại vương tất nhiên không phải đối thủ của nàng. Ngài nếu nguyện ý chịu thua, hướng Đại vương hảo hảo giải thích chuyện năm đó, cũng sẽ không đem hắn đẩy cho người khác."
"Ta ngồi đến chính, hành đến đoan, cần gì phải giải thích với hắn. Hắn cùng ai ở bên nhau, ta không thèm để ý."
Thôi thị được A Thường đỡ về phòng, dặn dò, "Ngươi đi kiểm tra đồ vật ngày mai mang về nhà đi."
A Thường biết nàng chẳng qua chỉ là mạnh miệng. Đều đã khuyên mười mấy năm, hai vợ chồng vẫn là bộ dáng cũ, rõ ràng trong lòng đều quan tâm đối phương, thế mà ai cũng không chịu cúi đầu. Nàng nhớ rõ thời điểm nương tử vừa đến Nam Chiếu còn vô cùng ngang ngạnh, bởi vì nhớ nhà mà ngày nào cũng đem nước mắt ra rửa mặt, khi đó Đại vương còn thực nhẫn nại mà an ủi nàng.
Thời gian có thể biến một đại cô nương nũng nịu thành một chủ mẫu trầm ổn, cũng có thể xóa nhòa hết những thâm tình ngày trước.
Ngày thứ hai, tuy Thôi thị đã dậy thật sớm nhưng vẫn không kịp so với Mộc Thành Tiết cùng Mộc Cảnh Thanh, bọn họ đã sớm tiến cung diện thánh.
Gia Nhu còn đang tính ăn vạ trong ổ chăn thì đã bị Ngọc Hồ kéo dậy. Nàng nhìn thấy Ngọc Hồ bận rộn trong ngoài, phân phó tỳ nữ lấy xiêm y, lại lấy ra hương phấn son môi, hoảng sợ: "Bất quá chỉ đi Thôi gia thôi, cần gì phải long trọng như vậy?"
Ngọc Hồ lại không cho là đúng: "Ngài tốt xấu gì cũng đường đường là quận chúa đi theo Vương phi hồi hương thăm viếng, vẫn nên để người ngoài nhìn thấy một đạo xa hoa, mới chứng minh được chúng ta ở Nam Chiếu sống rất tốt. Hơn nữa, nô tỳ đã hỏi thăm qua, các tiểu thư trong đô thành khi ra cửa đều mặc xiêm y lộng lẫy."
Gia Nhu nhớ lại những nữ tử hôm qua đi trên đường, quả thật các nàng đều trang điểm kỹ càng, ngàn người như một. Dưới sự áp bức của Gia Nhu, Ngọc Hồ cũng không có trang điểm quá khoa trương, chỉ phủ lên một tầng son phấn mỏng đã đủ khiến nàng kinh diễm động lòng người.
Ngọc Hồ chải tóc song hoàn cho Gia Nhu, cột lại bằng dây cột tóc khảm trân châu, cài mấy cây trâm gắn những bông hoa lụa nhỏ khác nhau, đeo bông tai minh nguyệt càng làm nổi bật vẻ đẹp mắt ngọc mày ngài. Thân trên mặc áo ngắn màu xanh biếc có ám văn, tay áo bó lại, phối hợp với chiếc váy eo cao thêu đoàn hoa màu vàng nhạt, hai sợi dây rũ xuống, dải lụa trắng hờ hững trên cánh tay, khi bước đi lại thấy thập phần phiêu dật.
Khi Gia Nhu tới trước cửa đã thấy Thôi thị đang cùng Thuận Nương nói chuyện, Thuận Nương cũng thực sự trang điểm tỉ mỉ một phen, áo váy eo cao màu vàng cam thêu hoa lan, cũng vấn tóc song hoàn như Gia Nhu nhưng dùng trâm bạc cùng châu thoa điểm xuyết, làm nổi bật thêm vài phần đẹp đẽ quý giá.
Vốn dĩ đêm qua nàng nghe được A Thường nói, hôm nay liền dậy sớm, cố ý phí một phen tâm tư. Thôi thị nhìn thấy, cũng thẳng thắn khen nàng xuất sắc, nàng liền có chút đắc chí. Nhưng Gia Nhu vừa xuất hiện, tình huống liền trở nên bất đồng. Trên người nàng không có bất kỳ trang sức quý báu gì, quần áo cũng thuộc dạng bình thường, ở đâu cũng có, chẳng cần phải là trang phục lộng lẫy nhưng lệ chất trời ban, khí chất đẹp đẽ mà quý giá, Thuận Nương liền không thể sánh bằng.
"Mẹ, để mọi người chờ lâu rồi, chúng ta liền đi thôi." Gia Nhu nói.
Thôi thị gật đầu: "Như thế nào lại không thấy ngươi chọn trang sức tốt hơn?"
Gia Nhu cúi đầu nhìn chính mình: "Trang điểm như thế này còn chưa đủ sao?"
Ngọc Hồ nhịn không được oán giận: "Vương phi, như thế này cũng là nô tỳ vất vả khuyên nhủ lắm mới có. Nếu không, e là quận chúa sẽ dự định mặc nam trang ra đường mất."
Đám người Thôi thị liền nở nụ cười, A Thường nói: "Tiểu thư trang điểm như thế nào cũng đều đẹp, vốn dĩ không cần đến những thứ diễm tục đó."
A Thường vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói, Thuận Nương nghe xong lại cảm thấy xấu hổ không thôi. Chờ khi ngồi vào trong xe ngựa, yên lặng mà đem hơn phân nửa châu ngọc trên đầu kéo xuống.
Tỳ nữ Xuân Đào kinh ngạc hỏi: "Tam tiểu thư, ngài làm gì vậy? Đây là quả chúng ta làm việc hồi lâu nha." Thuận Nương cười khổ: "Ngươi không thấy quận chúa trang điểm mộc mạc như vậy sao, ta làm sao có thể lấn lướt nàng?" Miệng nàng tuy nói thế, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Bỗng nhiên minh bạch lời mẹ nói, thiếp mãi mãi không thể bằng thê. Thân là thứ nữ, ngay cả mặc áo trang điểm đều không thể tùy tâm sở dục.
Thôi gia ở phường của sùng nhân bên cạnh Thái Miếu, cách chợ phía đông không tính là quá xa. Tới gần mấy phường nơi hoàng thân quốc thích, quan lớn, kẻ quyền thế ở, trên đường có vệ binh tuần tra, cho nên yên tĩnh hơn bên ngoài rất nhiều.
Còn chưa tới môn phủ, xa xa liền thấy một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá ngừng ở ven đường, bốn phía rủ xuống lưu kim hương cầu, còn có màn che trang trí. Số lượng tùy tùng cùng thị vệ cũng không hề ít ỏi, đem đường phố trở nên chật hẹp.
"Mẹ, Thôi hia hôm nay giống như có khách." Gia Nhu đối Thôi thị nói.
Thôi thị nhìn thoáng qua cảnh vật bên ngoài cửa sổ, trong mắt lại lộ ra một tia lạnh lẽo. Nàng còn không hiểu tại sao huynh trưởng cầu mẫu thân nhất nhất muốn nàng hôm nay phải trở về, nguyên lai là người nọ cũng trở về.
Người gác cổng thấy Thôi thị cùng Gia Nhu, vội vàng đi bẩm báo. Qua một lát, Thôi Thực liền dẫn theo người, tự mình tới đón chào.
"Bái kiến Vương phi, quận chúa." Thôi Thực chắp tay thi lễ. Tướng mạo hắn thập phần ngay ngắn, thân hình mảnh khảnh, mặc một bộ thường phục ở nhà."
"Đều là người một nhà, huynh không cần đa lễ." Thôi thị giơ tay, nghiêng đầu đối Gia Nhu nói, "Chiêu Chiêu, lại đây bái kiến cậu."
Khi Gia Nhu còn nhỏ, Thôi Thực từng đến Nam Chiếu một lần, đối với hắn cũng có ấn tượng. Nàng tiến lên hành lễ, Thôi Thực đỡ lấy tay nàng, phất tay: "Quận chúa, hạ quan không dám."
"Cậu cũng nên gọi ta là Chiêu Chiêu đi, bằng không sẽ có vẻ xa lạ." Gia Nhu chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng cười nói.
Nàng tuổi còn nhỏ nhưng dung sắc đã kinh diễm động lòng người. Thôi Thực đáp ứng, giơ tay mời các nàng đi vào. Thôi thị cùng Thôi Thực đi ở đằng trước, Thôi thị hỏi: "Huynh kêu ta hôm nay trở về là bởi vì nàng sao?"
Thôi Thực trên mặt lóe lên vẻ xấu hổ: "A Niệm, kêu ngươi trở về đúng là ý tứ của tỷ tỷ. Đều đã qua nhiều năm như vậy, vì cái gì mà hai tỷ muội các ngươi còn không buông bỏ được sự kiện kia?"
Thôi thị mắt nhìn phía trước, ngữ khí lãnh đạm: "Ta không có loại tỷ tỷ như vậy."
Thôi Thực thở dài, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dẫn bọn họ đến chỗ lão phu nhân. Thoi gia ở thời Thanh Hà Thôi thị nhà cao cửa rộng, sân được trang trí đến thập phần điển nhã, hành lang trùng trùng điệp điệp, lại có hơn phân nửa đều là lâm viên.
Còn chưa tới chỗ ở của lão phu nhân đã nghe được thanh âm đàm tiếu truyền tới. Trong viện, tỳ nữ mặc trang phụng lộng lẫy, Thuận Nương cảm thấy giật mình, các nàng ăn mặc so với những cô nương gia đình bình thường còn đẹp đẽ hơn.
Thôi thị đi vào trong phòng, Thôi lão phu nhân ngồi trên giường gỗ đàn hương, tóc mai ngân bạch, khuôn mặt hiền từ. Mà bên người nàng là một nữ nhân mặc váy lụa khổng tước thêu mây, vấn tóc sơ triều nguyệt tráng lệ, trên đầu là bộ diêu bằng vàng ròng tinh mỹ, chói lọi.
Thôi lão phu nhân thị lực đã không còn tốt, yên lạng nhìn nữ tử đang bước tới, thanh âm khẽ run: "Là A Niệm của ta đã trở về?"
"Mẫu thân." Thôi thị bước nhanh đến trước giường Thôi lão phu nhân, quỳ xuống, bắt lấy đôi tay tiều tụy của nàng, nức nở nói, "Là ta, ngài thân mình có tốt không?"
Thôi lão phu nhân vuốt mặt Thôi thị, ôm nàng một phen, khóc lớn: "A Niệm, ngươi cuối cùng cũng trở lại. Ta còn tưởng rằng cả đời này không thể lại gặp ngươi."
Thôi thị cũng rung động, lệ rơi không dừng. Thời điểm rời đi, mẫu thân lưu luyến không thôi mà tiễn nàng một đoạn rất xa, đảo mắt đã mười mấy năm trôi qua, nàng đã trở thành lão nhân tóc trắng xóa.
"Mẫu thân, A Niệm trở về là thiên đại hỉ sự, ngài làm sao còn khóc lớn như vậy?" Phụ nhân ben cạnh vuốt lưng lão phu nhân, trấn an: "Rơi lệ không tốt cho mắt ngài a."
Thôi thị nghe vậy, buông lão phu nhân ra, giúp nàng lau nước mắt: "Mẫu thân, mắt ngài có gì không tốt sao?"
Thôi lão phu nhân cười, lắc lắc đầu: 'Tuổi lớn rồi, tật xấu gì cũng tới. Chỉ là nhìn đồ vật không còn rõ ràng nữa, không có gì quan trọng. Ngươi mau đến ngồi bên người ta, còn gọi Chiêu Chiêu ra đây cho ta ngắm."
Thôi thị theo lời lão phu nhân mà ngồi bên cạnh nàng, hai mẹ con tay còn gắt gao mà nắm lấy nhau. Gia Nhu tiến lên, quỳ xuống dập đầu với lão phu nhân, lão phu nhân vội nói: "Chiêu Chiêu là quận chúa, không cần hành đại lễ!"
Thôi thị ấn nàng: "Ngài là bà ngoại của nàng, đáng được nhận một lạy này."
Thôi lão phu nhân lúc này mới yên lặng, mỉm cười nhìn Gia Nhu. Chờ sau khi Gia Nhu đứng dậy, nhìn thấy phụ nhân kia lại không biết nên xưng hô thế nào.
Thôi thị lãnh đạm mà giới thiệu: "Đây là Thư Vương phi, dì của ngươi."