Cả nhà trên dưới bắt đầu sắp xếp để xuất phát đến Trường An, Liễu thị liền tìm đến chỗ ở của Thôi thị, đúng lúc Thôi thị đang phân phó A Thường chuẩn bị quần áo cùng quà tặng.
Thôi thị kêu Liễu thị ngồi xuống, Liễu thị nói: "Tứ Lang lần này hết thảy đều nhờ Vương phi chăm sóc."
Thôi thị đáp lại: "Ngươi yên tâm, sau khi tới Trường An, ta sẽ dò tìm danh y chữa bệnh cho hắn."
Liễu thị cảm kích mà nói: "Vương phi tâm từ, có mẫu thân như ngài là phúc khí của Tứ Lang. Chẳng qua hôm nay thần thiếp tới đây, thật sự có cái yêu cầu quá đáng."
A Thường đang ở bên cạnh xếp xiêm y, nghe vậy nói: "Nếu Liễu nương tử biết là quá đáng, bậy thì tốt nhất vẫn đừng nên nói ra, đỡ làm Vương phi khó xử." Nàng đối với từng việc mà Liễu thị làm đều canh cánh trong lòng, tự nhiên sẽ không rộng lượng như Thôi thị.
Liễu thị cúi đầu, tay khẩn trương đến xoắn cả vào nhau: "Là tiện thiếp thất lễ."
Thôi thị liếc A Thường một cái, A Thường lại cúi đầu tiếp tục xếp xiêm y, nàng mới đối Liễu thị nói: "Ngươi cứ nói thử xem."
Liễu thị thấp giọng nói: "Từ sau khi tổ trạch của tiện thiếp bị niêm phong, chất áp ở quan phủ. Lúc tiện thiếp rời nhà cũng từng thề sau khi sóng yên biển lặng liền đem tổ trạch chuộc lại, đặt lại bài vị của tổ tông. Tiện thiếp tự biết thân phận mình thấp kém, không xứng đồng hành cùng Đại vương và Vương phi, liệu có thể để Tam tiểu thư đi thay tiện thiếp, hoàn thành tâm nguyện này của tiện thiếp?"
"Việc này ngươi đã cùng Đại vương nói qua hay chưa?" Thôi thị hỏi.
Liễu thị vội vàng lắc đầu: "Đây là việc nội trạch, không dám kinh động Đại vương, chỉ dám đến báo trước với Vương phi. Nếu có chỗ nào bất tiện, coi như tiện thiếp chưa hề nói đến."
A Thường khịt mũi coi thường, cư nhiên lại bịa ra cái lý do này để cho nữ nhi do thiếp thất sinh ra đi theo đến Trường An, nương tử nhất định sẽ không đáp ứng.
Thôi thị châm chước, lúc sau nói: "Vậy để Thuận Nương đi theo chúng ta, đêm nay ta sẽ nói chuyện này cho Đại vương."
"Đại ân của Vương phi, tiện thiếp nhất định khắc sâu trong lòng." Liễu thị ngàn ân vạn tạ rồi rời đi. A Thường đi đến bên người Thôi thị, vội la lên: "Nương tử, ngài như thế nào lại đáp ứng nàng dễ dàng như vậy? Nàng rõ ràng là có cái tính toán khác!"
Theo Thôi thị suy đoán, Liễu thị là tính toán đem Thuận Nương gả đến thành Trường An. Đến Trường An thì dễ, nhưng tuyển được một mối hôn sự tốt lại khó khăn vô cùng, còn phải xem Thuận Nương có cơ duyên hay không.
Cũng may Thuận Nương có vài phần tư sắc, tuổi lại vừa vặn, chuyện này đối với vương phủ chưa chắc là một việc xấu. Trong kinh, thế gia đại tộc để củng cố địa vị của chính mình, thường sắp đặt hôn sự của nữ nhi trong nhà, biến nó thành một lợi thế chính trị.
Thuận Nương tuy chỉ là một thứ nữ, cùng lắm chỉ làm thê con vợ lẽ không được sủng ái, nhưng nếu nàng may mắn có cơ duyên kia, Thôi thị cũng nguyện ý giúp nàng một phen. Mẫu thân cùng đệ đệ của nàng đều lưu tại vương phủ, nàng sẽ không dám không giúp đỡ nhà ngoại.
Thôi thị không cách nào đem tính toán của mình nhất nhất nói cho A Thường, liền cười nói: "Nàng tìm ta mà nói trước, đã là kính ta vài phần. Huống chi đi đường có Thuận Nương chăm sóc Tứ Lang, chúng ta cũng an tâm một chút."
"Nương tử ngài chính là quá thiện tâm, đối với hài tử do thiếp thất sinh tốt như vậy. Hi vọng trong tương lai bọn họ có thể nhớ tới vị mẫu thân ân đức là ngài, đừng vong ơn bội nghĩa."
Thôi thị vỗ vỗ tay nàng: "Tương lai chưa nói trước được điều gì, mau đi thu thập đồ đạc đi."
Đồ đạc cần mang đi trong Vương phủ hầu như đều có, chỉ cần ra ngoài mua thêm chút ít. Gia Nhu bồi Mộc Cảnh Thanh đi chợ phía nam mua sách. Chợ phía nam bán đều là vật dụng sinh hoạt, lăng la tơ lụa, củi gạo mắm muối, bá tánh cũng nhiều hơn bắc thị một ít.
Tiệm sách lớn nhất chợ phía nam kín hết chỗ, bọn họ vất vả lắm mới tìm được một góc nhà an tĩnh, không có vài người.
Mộc cảnh Thanh nhìn đến kệ sách xếp đầy sách, cảm giác đầu phình to ra. Hắn hỏi Gia Nhu: Tỷ tỷ, ngươi nói thánh nhân muốn khảo ta cái gì?"
Gia Nhu nghĩ nghĩ rồi nói: "Đơn giản là muốn khảo mấy vấn đề trong khoa tiến sĩ như kinh, sử, tử, tập, người nào xuất sắc sẽ được phong quan. Ngoài ra, khảo mấy thứ khác cũng không có khả năng lớn lắm.
Mộc Cảnh Thanh rũ đầu đi đến kệ sách phía trước, uể oải ỉu xìu mà lựa chọn. Gia Nhu nhìn tiệm sách nho nhỏ thế này mà lại có lầu hai, liền nâng váy đi lên trên.
Lầu hai quả thật vắng người, là một khoảng trời riêng, trừ kệ sách ở ngoài, còn đặt mấy chiếc bàn vuông nhỏ, trên bàn đặt giấy và bút mực, tựa hồ cung cấp cho người sao chép dùng. Bên của sổ đặt một cái bình thêu thật lớn, trên mặt chính là thêu Long Môn đồ án. Nhảy đăng Long Môn, là sở cầu suốt đời của học trò nghèo trong toàn thiên hạ, đặt ở nơi này cũng coi như hợp tình hợp lý.
Gia Nhu tuỳ ý ngồi xuống một chiếc bàn, đối Ngọc Hồ nói: "Ta vừa rồi hình như nhìn thấy bên cạnh có quán rượu, ngươi đi mua trộm chút rượu ngon mang về đây. Rượu trong nhà uống đều không ngon."
"Quận chúa, ngài đừng uống nữa. Lần chút nô tỳ đi lấy rượu, thiếu chút nữa bị Thường ma ma phát hiện, mạng nhỏ bị dọa đến thất kinh." Ngọc Hồ vỗ ngực nói.
Gia Nhu nâng má nói: "Quận chúa nhà ngươi chỉ yêu thích một thứ duy nhất này, ngươi không cần suốt ngày cấm cản như vậy. Bằng không, nhân sinh liền hoàn toàn không còn lạc thú."
Lời nói của nàng nửa đùa nửa thật, trong ánh mắt lại lộ ra vài phần cô đơn.
"Quận chúa... Bây giờ nô tỳ lập tức đi ngay." Ngọc Hồ bất đắc dĩ nói.
Gia Nhu xoay người nàng lại, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, thúc giục nàng đi mau.
Qua một lát, dưới lầu truyền tới một trận ồn ào, Gia Nhu từ trên cầu thang nhìn xuống, Mộc Cảnh Thanh đang áp một người đi lên. Gia Nhu nhận ra người kia, là tâm phúc Thường Sơn của Ngu Bắc Huyền, đời trước là người bảo hộ nàng do Ngu Bắc Huyền phái tới, là một người thành thật đáng tin cậy.
Hắn như thế nào lại ở chỗ này?
Đôi tay Thường Sơn bị trói, Mộc Cảnh Thanh đẩy hắn đến trước mặt Gia Nhu: "Tỷ tỷ, phủ binh bẩm báo có người lén lút giám thị chúng ta. Ta ra ngoài tìm, hắn còn muốn chạy, may mắn bị một cái sọt tre từ trên trời rơi xuống chặn lại, liền bị ta bắt về đây."
Thường Sơn vẫn ngẩng cao đầu: "Muốn chém muốn giết, cứ tự nhiên."
Mộc Cảnh Thanh nhấc vạt áo hắn: "Ngươi hẳn là chưa nếm thử sự lợi hại của nắm đấm bổn thế tử, nói, rốt cuộc là ai phái ngươi tới? Giám thị chúng ta vì mục đích gì?"
Thường Sơn đương nhiên sẽ không thật thà trả lời, Gia Nhu ngăn cản nói: " Đệ đệ, ngươi hỏi như vậy thì đem lại hiệu quả gì? Đi xuống lầu trước đi, ta sẽ hỏi hắn."
"Tỷ tỷ, nhưng thằng nhãi này giảo hoạt vô cùng..." Mộc Cảnh Thanh chần chờ mà nói, không yên tâm để bọn họ một chỗ.
"Ta không phải làm từ đậu hũ, huống chi hắn còn bị ngươi trói lại. Nghe lời, đi xuống đi." Gia Nhu khẩu khí không dung cự tuyệt.
"Vậy ngươi cẩn thận chút. Ta ở ngay dưới lầu, có việc liền kêu ta." Mộc Cảnh Thanh nói xong, lại không yên tâm mà kiểm tra dây trói Thường Sơn một lúc, sau đó mới chịu xuống lầu.
Gia Nhu nhìn về phía Thường Sơn, nhớ tới kiếp trước hắn một lòng một dạ chiếu cố mình, than một tiếng: "Là Ngu Bắc Huyền sai ngươi ở lại trong thành? Hắn muốn làm cái gì?"
Thường Sơn thực ngoài ý muốn: "Quận chúa biết tiểu nhân?"
"Ta đã thấy hắn cùng ngươi trò chuyện. Lần trước hắn tới chùa Sùng Thánh, ngươi cũng ở đó không phải sao? Ta bây giờ xác định rất rõ rang, ta cùng hắn đã không còn liên quan gì đến nhau nữa. Dương Tư Mị thành không phải là ngươi nên ở lại, trở về nói cho Ngu Bắc Huyền, đừng tiếp tục đánh chủ ý lên Nam Chiếu nữa, nếu không ngày sau gặp lại, hắn chính là địch nhân của ta." Gia Nhu đứng dậy, đi đến trước mặt Thường Sơn, mở trói cho hắn.
Thường Sơn không nghĩ tới Gia Nhu vậy mà muốn thả hắn, sững sờ tại chỗ: "Quận chúa vì cái gì mà lại thả ta?"
Gia Nhu không đáp lại hắn mà nói: "Lần này ngươi vận khí tốt, gặp được ta. Nếu lần sau còn bị bắt lại, sẽ không may mắn như thế này nữa đâu." Nàng đột nhiên đẩy cửa sổ ra, nhàn nhạt nói, "Đi nhanh đi."
Thường Sơn tuy rằng hoang mang, nhưng nghĩ có lẽ quận chúa là nể mặt sứ quân, ôm quyền hành lễ, liền thả người từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Gia Nhu đóng lại cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Thời điểm xoay người lại phát hiện ra trong góc phòng có người! Bởi vì lúc nãy có bình phong ngăn trở nên nàng vẫn luôn không phát hiện.
Nàng liền đi qua đó, phát hiện là nam nhân gặp được ở chùa Sùng Thánh. Hắn mặc một thân thanh bào bó tay viên lãnh, đầu đội khăn vấn hắc sa, đang nghiêm túc mà sao chép quyển sách, sườn mặt tuấn mỹ vô trù.
Hắn rốt cuộc ở chỗ này đã bao lâu?!
"Như thế nào lại là ngươi! Ngươi ở chỗ này từ khi nào, vừa rồi nghe lén được bao nhiêu?" Gia Nhu lạnh giọng hỏi.
Lý Diệp ngẩng đầu, ôn hòa mà nói: "Ta vẫn luôn ở chỗ này chép sách, đều không phải là cố ý nghe lén. Quận chúa yên tâm, ta sẽ coi như cái gì cũng không biết."
Gia Nhu chỉ cảm thấy huyết khí dâng lên, cái loại việc xấu xa đi thám thính sự xấu hổ cùng giận dữ của người khác, người này còn cố tình nói là đúng lý hợp tình.
Nàng cả giận: "Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?"
Lý Diệp nghiêm túc mà suy nghĩ, đứng dậy đi đến trước mặt Gia Nhu. Trên người hắn có hương hoa sen xen lẫn đàn hương thập phần quen thuộc.
Người này muốn làm gì? Gia Nhu lui về sau một bước.
"Không bằng tại hạ cùng quận chúa trao đổi một bí mật, như vậy quận chúa liền có thể an tâm." Hắn thấp giọng nói.
Gia Nhu khịt mũi coi thường, ai thèm để ý bí mật của hắn, nàng hiện tại chỉ nghĩ giết người diệt khẩu.
"Ta kêu Lý Diệp, đến từ Trường An." Hắn mở miệng nói.
Lý Diệp? Như thế nào cùng người nọ...Gia Nhu mở to hai mắt, không có khả năng...
Trong đôi mắt đen của hắn dường như có quang mang nhảy động, tiếp tục nói: "Nguyên ở tại Khang Nhạc Phường, gia phụ nhâm chức trung thư thị lang, mười năm trước từng cùng Vân Nam vương định ra một mối hôn sự..."
Gia Nhu lấy tay che lỗ tai mình, chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, hô: "Ngươi không cần nói nữa!"
Sao có thể là hắn?! Nàng nghe lầm, nhất định là xuất hiện ảo giác!
Nàng không đợi Lý Diệp nói xong, nhấc váy chạy mất, đầu không ngoảnh lại một lần. Thang lầu chỉ truyền đến từng đợt tiếng vang: "Thùng thùng."
Lý Diệp không dự đoán được là nàng sẽ có loại phản ứng này. Một khắc trước còn hung hãn giống như một lão tiểu hổ, giống như muốn đem hắn xé nát, vậy mà giờ lại chạy trối chết.
Tuy rằng hắn đã sớm biết chuyện của Ngu Bắc Huyền, nhưng vừa rồi nghe được, trong lòng lại có chút không vui. Bất quá nhìn nàng giống như hài tử bị phát hiện phạm lỗi, kinh hoảng mà chạy trốn, bỗng nhiên trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Khi ở tuổi thiếu niên, nhận thức sự đời còn chưa rõ rang, lại luôn muốn khiêu chiến mọi chuyện quanh mình, cho nên dễ dàng mắc sai lầm. Nàng lạc đường nhưng biết quay đầu lại, đã như thế, hắn cần gì đi so đo.
Gia Nhu chạy một hơi ra khỏi tiệm sách, chui vào xe ngựa, tâm còn kinh hoàng không ngừng. Mộc Cảnh Thanh đuổi tới bên xe ngựa dò hỏi, Gia Nhu thúc giục nói: "Ngươi cái gì cũng đừng hỏi, mau chóng hồi phủ."
"Nga." Mộc Cảnh Thanh tuy rằng tò mò người mới bắt được là ai, làm cái gì, làm tỷ tỷ thất thường như thế, nhưng vẫn nhịn xuống, phân phó mọi người trở về.
Gia Nhu có nằm mơ cũng không nghĩ đến, ngàng sẽ cùng Lý Diệp gặp mặt trong tình cảnh đó, còn bị hắn nghe được chuyện của mình cùng Ngu Bắc Huyền.
Hắn như thế nào lại ở Nam Chiếu? Hắn đã biết việc về Ngu Bắc Huyền thì sẽ xử trí thế nào? Nếu hắn từ hôn, nàng như thế nào cho cha mẹ một cái công đạo?
Dọc đường đi, đầu óc Gia Nhu đều lộn xộn. Chờ xe ngựa hồi phủ rồi, nàng mới nhớ ra quên mất Ngọc Hồ đang đi mua rượu ở chợ phía nam.
Nàng nhắm mắt lại, hiện giờ cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.