Gia Nhu dẫn được Tuệ Năng về vương phủ, Thôi thị cùng đại phu đều thập phần ngạc nhiên. Thật không biết nàng dùng biện pháp gì, thế nhưng thỉnh được Tuệ Năng đại sư.
Tuệ Năng không nhiều lời, ngay lập tức chẩn trị cho Mộc Cảnh Hiên. Ước chừng sau một khắc, hắn đứng dậy, đối mọi người nói: "Tiểu thiếu gia sinh ra đã yếu ớt, thân thể gầy nhỏ, ăn cơm khó khăn. Hẳn là do khi hoài thai không chịu dốc lòng điều dưỡng. Trước hết, bần tăng kê mấy đơn thuốc điều trị cho tiểu thiếu gia. Còn gì khác, tối nay sẽ nói sau."
Thôi thị nghe được lời này, lập tức cảm thấy kỳ lạ. Tuy Liễu thị ở ngoại trạch, nhưng áo cơm cũng không hề thiếu thốn, vì cái gì mà khi mang thai, lại không dốc lòng điều dưỡng? Nhưng thấy nàng khóc thương tâm như vậy, cũng tạm thời áp chế lòng nghi ngờ của mình xuống.
Phân phó người dọn chỗ cho Tuệ Năng nghỉ tại phòng bên cạnh Mộc Cảnh Hiên xong, Thôi thị nói mọi người trở về nghỉ ngơi, lại lệnh cho nhũ mẫu để tâm chăm sóc, có việc gì lập tức bẩm báo.
Thuận Nương đỡ Liễu thị trở về phòng, Liễu thị ngồi ở trên giường, kêu hạ nhân lui ra ngoài, liền ngưng khóc.
Thuận Nương ngồi bên cạnh nàng, cho rằng nàng đang lo lắng cho tiểu đệ đệ, ôn nhu an ủi: "Mẹ, ngài đừng thương tâm, không phải Tuệ Năng đại sư đã kê dược cho đệ đệ sao? Hắn nhất định sẽ khá lên thôi."
Liễu thị lại nắm tay nàng nói: "Ta không phải muốn nói việc này. Hôm nay ngươi cũng thấy rồi, tứ đại thị tộc tranh đấu rất gay gắt, Nam Chiếu năm nay sẽ không thái bình. Nương nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy ngươi gả đến Trường An là thỏa đáng nhất."
"Mẹ, ngài đang nói cái gì vậy? Nữ nhi sao có thể..." Thuận Nương không hiểu ý Liễu thị.
Liễu thị nhìn thoáng qua bên ngoài cửa, thanh âm ép thấp tới cực điểm: "Ta thu được một tin tức, Đại vương sẽ mang thế tử đi Trường An, vừa vặn trong nhà Vương phi phải chuẩn bị thọ yến, có khả năng cũng sẽ mang theo quận chúa đến thành Trường An thăm viếng, mẹ đi tranh thủ cơ hội giúp ngươi."
"Mẹ làm thế nào biết được tin tức này?" Thuận Nương có chút khẩn trương, "Vương phi sẽ đồng ý sao?"
"cái này ngươi không cần lo lắng, mẹ tụ nhiên sẽ có biện pháp. Ngươi phải hảo hảo nắm bắt tốt cơ hội này, vì tiền đồ của chính mình mà mưu cầu." Liễu thị nói, "Trong thành Trường An, thế gia đại tộc nhiều như vậy, ngươi tìm một người con vợ lẽ mà làm thê, cũng tốt hơn hãm trong vũng bùn lầy nơi này."
Hôm nay nhìn thấy tứ đại thị tộc khắc khẩu, Thuận Nương trong lòng cũng vô cùng khinh thường. Vô luận bọn họ giàu có như thế nào, ở Nam Chiếu có nhiều quyền thế ra sao, chung quy đều thua danh gia vọng tộc trăm năm ở Trung Nguyên. Nàng nằm mơ cũng muốn đến Trường An, trước giờ tuy không dám hi vọng xa với nhưng hiện giờ nghe Liễu thị nói như vậy, tự nhiên là vô cùng nguyện ý.
Qua một đêm, bệnh tình của Mộc Cảnh hiên quả nhiên tốt hơn rất nhiều, Tuệ Năng bèn đến cáo từ với Thôi thị, nói muốn trở về. Thôi thị đích thân tiễn hắn tới cửa. Tuệ Năng giơ tay nói: "Vương phi, xin dừng bước."
"Bệnh của Tứ Lang hết thảy đều nhờ ơn đại sư chữa trị mới có chuyển biến tốt đẹp. Nhưng ngài lại không muốn nhận bất cứ thứ gì, điều này khiến lòng chúng ta khó an, không biết nên cảm kích ngài như nào mới phải."
Tuệ Năng lắc đầu nói: "Vương phi không cần khách khí. Bần tăng ra tay cứu giúp, vốn không cầu bất cứ hồi báo gì. Chỉ là bệnh tình của Tứ thiếu vẫn chưa khỏi hẳn, bần tăng cũng chỉ là nỗ lực duy trì hiện trạng. Nếu sợ bệnh cũ tái phát, xin thỉnh người đến Trường An một chuyến. Nơi đó tụ tập danh y khắp thiên hạ, còn có rất nhiều dị sĩ tài ba, chắc hẳn có thể tìm ra phương pháp chữa trị."
"Đa tạ đại sư, ngài đi thong thả." Thôi thị cung kính mà nói.
Nàng nhìn Tuệ Năng rời đi, một mình đứng trước cửa suy nghĩ sâu xa. Từ mười sáu năm trước, từ sau khi nàng gả xa tới tận Nam Chiếu, liền chưa một lần về lại Trường An. Không biết nhân sự nơi đó đã biến thay thế nào, có lẽ cũng nên trở về nhìn lại một lần.
Việc nằm ngoài sở liệu của mọi người là Mộc Thành Tiết chạng vạng ngày hôm đó đã phi ngựa trở về. Hắn trước tiên là đến nhìn qua chỗ ở của Mộc Cảnh Hiên, thấy Mộc Cảnh Hiên đang ngủ say liền không lên tiếng quấy rầy, sau đó đi thẳng đến chỗ ở của Thôi thị.
Thôi thị đang cùng A Thường thêu hoa, nghe được tỳ nữ ngoài cửa kêu "Đại vương", hai người đều thập phần ngoài ý muốn.
A Thường vội vàng xuống giường hành lễ, Thôi thị vẫn lẳng lặng ngồi trên giường, chỉ hơi cúi thấp thân người, biểu tình vẫn là nhất quán lãnh đạm.
Mộc Thành Tiết đi đến bên giường, đối Thôi thị nói: "Sự tình ở đại hội đua thuyền ta đã nghe qua, đích thực cần điều tra rõ rang. Mặt khác ta nhận được thánh chỉ, thánh nhân mệnh cho mấy tiết độ sứ cùng các phiên vương, thế tử nhập đô thành, ta và Nhị Lang đều ở trong danh sách, hai ngày sau sẽ khởi hành."
Thôi thị trong lòng dậy sóng, hỏi: "Sao lại có thể đột ngột như thế? Lại chỉ chiêu vài người các ngươi?"
Mộc Thành Tiết biểu tình ngưng trọng: "Nói là muốn mở tiệc ở Khúc Giang, khảo sát qua mấy tài học đệ tử, người xuất sắc có thể được ban quan phẩm, lấy kỳ thiên ân. Ta lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, chờ khi nào tới Trường An, ta sẽ thỉnh giáo huynh trưởng một phen."
Huynh trưởng trong lời của Mộc Thành Tiết chính là huynh trưởng của Thôi thị, Thôi Thực. Thôi thị nghĩ nghĩ, lại nói: "Thiếp thân vừa vặn có chuyện muốn thương lượng cùng đại vương. Năm nay là mừng thọ mẫu thân, thiếp thân đã mười mấy năm chưa từng trở lại Trường An. Nhân cơ hội này, cũng muốn trở về một chuyến."
Mộc Thành Tiết nhìn về phía nàng, ánh mắt sáng quắc: "Ngươi... là muốn đi cùng ta?"
Thôi thị quay mặt đi, nhàn nhạt mà nói: "Ta chỉ nghĩ mẫu thân cùng huynh trưởng chưa từng gặp qua Nhị Lang, thuận đường còn có thể đến nhìn vị Lý công tử kia một chút. Nếu đích đến tương đồng, tự nhiên là sẽ đi cùng Đại vương."
"A Niệm..." Mộc Thành Tiết cúi người xuống, muốn nắm lấy tay Thôi thị, cảm thấy nàng hẳn là lo lắng cho mình, mới muốn đồng hành cùng mình.
Tỳ nữ ngoài cửa nói vọng vào: "Đại vương, Vương phi, Cao phu nhân nói có chuyện quan trọng cầu kiến."
Mộc Thành Tiết bực mình nàng không biết chọn thời điểm, hỏi: "Có chuyện gì quan trọng sao?"
Tỳ nữ trả lời: "Cao phu nhân nói đã tìm ra người cứu thế tử, cố ý mang đến đây."
Hai người đều có chút ngoài ý muốn. Thôi thị nguyên tưởng rằng người nọ là âm thầm ra tay, không muốn lưu lại tên họ, lại không nghĩ tới Cao phu nhân có thể tìm được hắn.
Mộc Thành Tiết cũng tò mò rốt cuộc là ai cứu Mộc Cảnh Thanh, theo lý thì chỉ dựa vào công trạng lần này, Vân nam vương phủ liền nợ hắn một phần ân nghĩa, sẽ đáp ứng bất cứ điều kienj gì của hắn, chỉ là người kia không muốn lộ diện.
Hiện tại rốt cuộc hắn cũng xuất hiện, hắn tự nhiên là muốn gặp người kia.
Bọn họ đến trước đường, Cao phu nhân dẫn một nam tử trẻ trung, dung mạo bình thường tiến đến. Hắn tự xưng là cung thủ của Cao gia, tình cờ khi đi tuần tra ở bờ sông, thấy Mộc Cảnh Thanh gặp nguy hiểm, liền ra tay cứu giúp. Lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy, xong việc liền thu đội trở về, cho nên người của vương phủ không tìm được hắn.
Mọi người đều biết tiễn pháp của Cao gia tinh diệu, chỉ sợ toàn bộ Nam Chiếu cũng không gia tộc nào sánh nổi. Việc này về tình về lý đều phù hợp.
Cao phu nhân nói: "Tộc trưởng không ở nhà, ta vì sự việc đại hội đua thuyền mà tra rõ trên dưới, cuối cùng mới phát hiện ra là hắn. Lúc ấy cũng có mấy người bên cạnh hắn, đều có thể làm chứng. Còn có, đây là mũi tên vớt lên từ đáy sông, phía trên có huy tộc của Cao gia."
Mộc Thành Tiết chỉ nhìn thoáng qua mũi tên mà Cao phu nhân trình lên, sau đó nhìn kỹ nam tử kia, chậm rãi nói: "Nếu ngươi đã cứu thế tử thì chính là ân nhân của vương phủ, ngươi muốn ban thưởng cái gì?"
Người nọ quỳ xuống, kinh sợ mà nói: "Tiểu nhân không có ý cầu ban thưởng, chỉ là làm việc nên làm."
"Tuy ngươi nói thế, nhưng ta trước nay thưởng phạt phân minh. Người đâu, thưởng hắn năm quan tiền." Mộc Thành Tiết phất tay phân phó.
Năm quan tiền là số lượng không nhỏ, người bình thường có khả năng cả đời cũng thấy nhiều tiền như vậy. Người nọ mang ơn đội nghĩa mà nhận lấy.
Sau khi Cao phu nhân đi về, Mộc Thành Tiết đem mũi tên đặt ở một bên. Hắn tuy ban thưởng người nọ, nhưng trực giác mách bảo chuyện ở đại hội đua thuyền không phải do hắn ra tay.
Người ở giữa đám đông hỗn loạn vẫn giữ vững lòng gan dạ, sự sáng suốt cùng sức quyết đoán, tuyệt sẽ không có những ngôn hành, cử chỉ như thế.
Cao phu nhân hôm nay tới, mục đích chỉ là đập tan nghi ngờ chuyện rắn cạp nong có liên quan đến Cao gia. Nhưng Cao gia vẫn không thể hoàn toàn bài trừ hiềm nghi. Tứ đại thị tộc đều có khả năng ra tay. Mộc Cảnh Thanh là con vợ cả, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, Vân Nam vương phủ liền không có người kế vị, tự nhiên vị trí này sẽ nhường cho kẻ khác.
Nhưng sự tình này xảy ra lúc tất cả các thiếu gia đều tham gia đua thuyền, ai cũng có khả năng tiếp xúc với rắn cạp nong, việc này thật sự là khó tra xét.
Lúc này, từ bên ngoài đường truyền đến giọng nói của Mộc Cảnh Thanh: "Cha, có phải đã tìm ra được người bắn tên rồi hay không? Mau cho ta gặp hắn." Vừa dứt lời, Mộc Cảnh Thanh cùng Gia Nhu đồng thời bước vào.
"Ngươi có chút quy củ nào hay không? Cãi cọ ầm mĩ như vậy, còn ra thể thống gì!" Mộc Thành Tiết trách mắng.
Gia Nhu hướng Mộc Thành Tiết hành lễ, Mộc Cảnh Thanh lại đi thẳng đến chỗ Thôi thị, ngồi xuống: "Mẹ, mau nói người nọ trông như thế nào?"
Thôi thị ôn nhu nói: "Là cung thủ của Cao gia, cũng không có cái gì đặc biệt. Được cha ngươi thưởng cho xong, liền theo Cao phu nhân trở về rồi."
Mộc Cảnh Thanh khó nén thần sắc thất vọng trên mặt. Hắn còn muốn gặp mặt để cảm tạ, cùng người nọ hảo hảo luận bàn một chút.
"Ta có chuyện muốn nói cho ngươi." Mộc Thành Tiết nghiêm túc mà nói, "Ngươi cần cùng ta đi Trường An một chuyến, thánh nhân sẽ mở tiệc ở Khúc Giang để khảo sát tài học của ngươi. Chính ngươi nên hảo hảo ngẫm lại, đến lúc đó nên ứng đối như thế nào!"
"Cha, ngài đừng dọa ta. Vì sao tự nhiên muốn khảo ta? Thơ từ ca phú cái gì ta cũng không biết, đi đến chẳng phải là để người ta cười chê sao?" Mộc Cảnh Thanh mở to hai mắt.
Mộc Thành Tiết uy nghiêm nhìn hắn: "Có biết lần này tại sao Sơn Nam Đông Đạo phản loạn hay không? Chính vì người nọ những tưởng tử thừa phụ vị, nhưng nhân phẩm, năng lực đều không đủ, mới bị thánh nhân phủ quyết. Biểu hiện không tốt, vị trí thế tử này của ngươi, chỉ sợ đến lúc đó cũng khó bảo toàn."
Mộc Cảnh Thanh cảm giác như trời sập xuống, giống như thấy căn sương đánh cà tím, liền ngã sụp xuống. Hắn trước giờ không hề tham luyến quyền vị, nhưng đã mười ba năm làm thế tử, nếu bây giờ bị thánh nhân tước đoạt phong hào, về sau hắn lấy đâu ra mặt mũi mà sống ở Nam Chiếu nữa.
Thôi thị bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, đối Gia Nhu nói: "Chiêu Chiêu, ngươi cũng nên chuẩn bị hành trang, ta và ngươi cũng đi Trường An."
"Chúng ta cũng đi?" Gia Nhu không thể tin được, nhanh như vậy đã phải đến thành Trường An. Tuy rằng lúc này thiên tử không phải Nguyên Hòa Đế, nàng cũng phải tử tù, nhưng trong lòng nàng vẫn tự nhiên bài xích nơi đó.
Tới Trường An, liền có thể nhìn thấy vị hôn phu chưa từng gặp của nàng đi? Đời trước cũng chưa từng nghe nhắc đến hắn một lần, sau khi từ hôn, nàng cũng không quá để ý.
Đời này nếu nàng quyết định tuân thủ hôn ước, thì cho dù hắn có bệnh tật ốm yếu hay là trung long nhân phượng, nàng cũng sẽ không để ý đến.
Nàng sẽ không có khả năng tiếp tục yêu một người nữa, nhưng sẽ nỗ lực mà sống hết quãng đời còn lại, đền bù cho những sai lầm của đời trước.