Chương 49: Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký 2019

Chu Cửu Chân nói khá nhiều, lúc này toàn thân vô lực, ngã vào trong lòng Siêu Quần, bầu ngực ép sát với đôi cánh tay ngọc ôm chặt lấy hắn, đúng là không có để ý đến bên cạnh có người, các nàng thấy cô nương xinh đẹp này đối chính tướng công của mình yêu thương nhung nhớ, thì làm sao mà không ăn dấm chua cho được? Nhưng các nàng cũng đều thông cảm tâm tình của Chu Cửu Chân, trong nhà xảy ra biến cố lớn, phụ thân cũng đã chết, nên ai cũng không đành lòng nói cái gì, Đinh Mẫn Quân lêu mọi người đi ra ngoài, sắp xếp các nàng người thì quét tước dọn dẹp, người thì lấy đồ ăn từ nơi tích trữ lương thực ra nấu nướng, không bao lâu đã sửa sang lại thành ra ba gian phòng trong mật thất, lại ra ngoài đem các thi thể vùi lấp, bận rộn cả ngày, mới làm làm xong việc này.

Đến lúc Đinh Mẫn Quân quay về mật thất, thì bên trong các nàng đều đã tỉnh lại, Trương Siêu Quần đang khuyên nhũ từng người, lúc Đinh Mẫn Quân đi đến gần thì mọi người đang nói chuyện đều ngừng lại.

– Siêu Quần, tỷ muội chúng ta đã dọn dẹp bên ngoài, mật thất này tuy rằng an toàn, nhưng đối với các nàng đang bị thương thì không tốt, hay là tất cả mọi người đều ra ngoài đi!

– Vất vả… vất vả, Mẫn Quân tỷ nghỉ ngơi một chút đi, tối nay tiểu đệ sẽ tưởng thưởng cho tỷ…

Ánh mắt hướng về phía nàng nháy mắt, Đinh Mẫn Quân lập tức nghe ra lời của hắn đầy ý dâm đảng, khuôn mặt không khỏi ửng đỏ…

Nghỉ ngơi tịnh dưỡng năm ngày sau, thì Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu mang theo Ngũ Hành Kỳ chạy tới, hai mẹ con Chu Cửu Chân cùng Võ Thanh Anh, Tiểu Yến, Tiểu Phượng nhìn thấy mấy trăm người đồng loạt xưng hô với Trương Siêu Quần là giáo chủ, còn có chút rúng động là Dương Tiêu chẳng những mang người đến, còn mang theo hơn mười cỗ kiệu khiêng, mời tất cả các nàng lên kiệu.

Mấy ngày vừa rồi, Trương Siêu Quần đã phải mòn lưỡi thuyết phục các nàng các nàng quay về Quang Minh đỉnh ở lại, vì việc này, Siêu Quần vừa trấn an cũng đồng dạng đổi lấy dùng dương vật làm cho từng cái âm đạo nhuyễn nhừ thở không ra hơi, đương nhiên, Siêu Quần phải làm sao cho tất cả các nàng đều phải hài lòng thỏa mãn theo sinh lý mỗi người…

Theo kế hoạch như cũ thì Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu sẽ đi theo Trương Siêu Quần, các kỳ chủ Ngũ Hành Kỳ cũng muốn đi theo, nhưng Trương Siêu Quần nói không được, tại vì các kỳ chủ có năng lực chỉ huy rất tốt, nhưng võ công thì lại không cao, để cho bọn họ đi theo, thật sự hiện tại cũng chưa có gì tất yếu, vạn nhất nếu bị tổn thương, cũng không phải là chuyện tốt.

Nhìn theo Ngũ Hành Kỳ hộ tống các nàng rời đi, Trương Siêu Quần không khỏi buồn bả, vốn là trước đây nghĩ đến các nàng đồng du, nhưng thế cục trước mắt, hắn không dám đánh liều, đành phải tạm thời cùng các nàng chia lìa.

Suốt dọc đường không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm đó mọi người đã đi tới Ngọ Môn Quan, mua thêm ít lừa ngựa để cưỡi, sáng sớm ngày hôm đó, mọi người đang đi trên đường cái Cam Lương, mặt trời chiếu rọi xuống, nóng như thiêu, đi được tầm hai canh giờ, trông thấy phía đằng trước có dãy liễu, chừng hai mươi cây, ai nấy đều mừng rỡ, thúc ngựa đi tới dưới gốc liễu để nghỉ ngơi, khi mọi người tới gần, thấy dưới những gốc liễu đó đã có tám chín người ngồi trước ở đây rồi.

Trong đó có tám người ăn mặc lối đi săn, lưng đeo đơn đao và cung tên, họ còn đem theo năm sáu con chim ưng săn, con nào con nấy lông đen nhánh, móng vuốt sắc bén, trông rất dữ tợn, còn người kia là một công tử trẻ tuổi, mặc áo tơ màu xanh ngọc, tay cầm quạt, đang phe phẩy, trông rất ung dung, quí phái.

Trương Siêu Quần trong lòng vừa động vội xuống ngựa, đột nhiên mắt của hắn chạm tầm mắt của công tử kia, thấy đôi mắt của chàng công tử kia rất có thần, ánh mắt thấp thoáng như điện chớp, nhưng chỉ thoáng cái đôi mắt của chàng ta đã hiền lành và thái độ cũng nho nhã hết sức, công tử đó đẹp một cách kỳ lạ, chiếc tay trắng cầm cái cán quạt bằng ngà, khiến người ta khó phân biệt được tay chàng công tử trắng hơn hay là cán quạt.

Đúng rồi! Này không phải Triệu Mẫn thì còn có thể là ai! Trương Siêu Quần trong lòng âm thầm đắc ý, giả trang à, ngươi cứ giả trang đi!

Bất quá, nàng cãi nam trang thật cũng là một đại soái ca, Trương Siêu Quần phán đoán nếu mặc vào xiêm y nữ nhân thì Triệu Mẫn mỹ mạo còn xinh đẹp đến cỡ nào, dù sao chỉ mới bộ dáng này, đã muốn làm cho người ta hoa mắt thần mê, cũng may là hắn kiến thức rộng rãi, mỹ nữ có nhiều, mới có sức chống cự lại sự cám dỗ, nếu thay đổi là Trương Vô Kỵ kia, chỉ sợ nước miếng cũng đã chảy ra rồi!

– Giáo chủ… nhìn xem!

Dương Tiêu bỗng nhiên thấp giọng ở bên tai Siêu Quần nói.

– Thì ta đang nhìn đây, tên công tử này trước ngực như là sân bay, không biết là tại vì trước ngực có quấn vải chặt hay không?

Dương Tiêu ngẩn ra, hỏi:

– Giáo chủ, ý tôi là muốn giáo chủ nhìn không phải người, mà là kiếm. À.. cái gì là sân bay vậy?

Trương Siêu Quần giật mình sửng sốt, theo ánh mắt của Dương Tiêu nhìn lại, thì thấy bên hông Triệu Mẫn, đang mang theo một thanh trường kiếm, trên chuôi kiếm rõ ràng khắc chữ “Ỷ Thiên” hai chữ, xem hình dạng thanh kiếm, đúng là bảo kiếm của Diệt Tuyệt sư thái.

– Ân, là Ỷ Thiên kiếm!

Vi Nhất Tiếu đứng ở Trương Siêu Quần bên trái, cũng thấp giọng nói:

– Xem ra chúng ta tìm đúng người rồi.

Trương Siêu Quần gật đầu nói:

– Trước đừng hành động thiếu suy nghĩ, nghe theo lời ta sắp xếp.

Lúc ấy ở phía đông trên đường cái có tiếng vó ngựa nhộn nhịp vọng tới, tiếp theo có một đám đông đang phong ngựa phi tới.

Mọi người quay mặt nhìn về phía đó, thấy đám đông là đội quân binh của triều đình Nguyên, bọn người có độ chừng năm sáu mươi đàn ông và hơn một trăm thiếu phụ, những thiếu phụ đang bị lính Nguyên dùng dây trói tay và lôi kéo đi, đa số thiếu phụ thì chân nhỏ, phần thì yếu ớt, làm sao mà đuổi kịp được ngựa của lính Nguyên, cho nên có người té ngã ra đất, nhưng lính Nguyên cứ thế mà lôi đi, chứ không chờ cho người đó đứng lên.

Tất cả những thiếu phụ đó đều là người Hán, không cần nói rõ, ai cũng biết những phụ nữ đó là lương dân bị lính Nguyên bắt cóc, số thiếu phụ bị lôi kéo, quần áo rách tả tơi, thân hình loã lồ nên người nào người nấy khóc lóc thê thảm, còn bọn lính Nguyên có tên tay cầm bình rượu, vừa uống vừa cười cợt với đám thiếu phụ, cũng có tên cầm roi da quất bọn họ nữa.

Những người Mông Cổ rất giỏi cưỡi ngựa và tài ba quất roi cũng đặt biệt giỏi hơn người, nên chúng chỉ quất một roi, đã xé được một mảnh áo trên người một thiếu phụ rồi, những tên khác thấy tên nọ biểu diễn như vậy, không thương hại thiếu phụ kia thì chớ, chúng còn hoan hô giễu cợt, lấy làm thích thú là khác.

Người Mông Cổ xâm nhập Trung Quốc đã gần trăm năm, lâu nay vẫn coi người Hán như thú vật vậy, nhưng chưa bao giờ thấy chúng hà hiếp và đánh đập người giữa ban ngày ban mặt thế này.

Giáo chúng của Minh giáo thấy chúng ngông cuồng như vậy, Vi Nhất Tiếu cùng Dương Tiêu tức giận vô cùng, nhưng họ còn phải chờ Trương Siêu Quần ra lệnh mới dám xông lên.

Siêu Quần cũng đang chờ đợi, Triệu Mẫn dù sao cũng là một nữ tử, loại ngược đãi các thiếu phụ này, nhất định là nàng sẽ bão nổi, quả nhiên, chỉ nghe tiếng nàng lảnh lót dễ nghe như chuông bạc bàn nói:

– Lục Phá, ngươi đi bảo chúng thả những người đàn bà kia ra, ban ngày ban mặt mà chúng quấy nhiễu như vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa.

Trương Siêu Quần âm thầm nói: “ Lão Thiên… giọng nói dễ thương như vậy, cũng không biết lúc đem nàng đặt tại trên giường lấy dương vật thọc vào cơ thể nàng thì tiếng rên rỉ sẽ còn như thế nào nữa! Bực vưu vật này, lão tử phải định rồi! Tốt xấu gì thì đến một chuyến Ỷ Thiên thế giới, có thể nào lại thiếu được Triệu Mẫn?

Một tên đại hán đã vội vâng lời:

– Vâng.

Y liền mở con ngựa buộc dưới gốc cây liễu rồi tung mình nhảy lên trên lưng ngựa và lớn tiếng quát bảo bọn lính Nguyên kia:

– Này, sao lúc ban ngày ban mặt mà các ngươi lại quấy nhiễu như vậy, bộ các ngươi coi không có quan trên hay sao? Các ngươi có mau thả bọn phụ nữ này ra không?

Một tên ăn mặc lối quan quân trong đám lính Nguyên, phi ngựa tiến tới, tay y vẫn còn ôm một thiếu nữ, có vẻ say sưa, mồm cười ha hả và đáp:

– Tên tử tù này không muốn sống nữa chắc? Mi gan to thực, dám can thiệp đến việc của quan lớn này sao?

Ðại hán lạnh lùng nói tiếp:

– Ðạo tặc nổi lên khắp thiên hạ đều do tụi chúng bây không thương xót dân chúng mà gây nên cả. Ngươi khôn hồn mau nghe lệnh ta, thả ngay những phụ nữ này đi.

Tên quan quân ấy thấy đại hán nọ nói cứng rắn như vậy, y liền đưa mắt ngắm nhìn những người ngồi hóng mát dưới bóng cây, trong lòng hơi ngạc nhiên và nghĩ thầm:

– Dân chúng thường, hễ thấy quan binh là đã trốn tránh rồi, sao bọn người này lại dám táo gan can thiệp của quan quân như thế.

Nghĩ tới đó y vừa đưa mắt nhìn tới chàng thiếu niên công tử kia, thấy hai hạt minh châu to bằng hai trái long nhãn đính trên khăn cột trên đầu, y liền nổi lòng tham, cả cười một hồi rồi nói tiếp:

– Tướng công thỏ non kia, hãy theo quan lớn đi, thể nào nhà ngươi cũng được hưởng phúc muôn đời.

Nói xong y thúc ngựa tới trước mặt chàng công tử nọ.

Xa xa Trương Siêu Quần không khỏi buồn cười, tên cẩu quan này chán sống, bọ hung xuống hầm cầu, y thấy Triệu Mẫn vẻ mặt ôn hoà nên đã nhận lấy một sai lầm không gì có thể cứu vãn cho tính mạng y nữa.

Triệu Mẫn đang tươi cười, bỗng thấy tên quan quân vô lễ như vậy, liền xếch ngược đôi lông mày thanh tú lên và lớn tiếng nói:

– Ðừng để một tên nào sống sót.

Triệu Mẫn vừa nói dứt lời, thì đã có một mũi tên bắn xuyên qua ngực tên quan quân nọ liền.

Lúc ấy Siêu Quần mới thấy người bắn tên đó là người mặc đồ đi săn, đứng bên cạnh nàng, cứ xem cách bắn tên nhanh và mạnh như vậy, y phải là một tay cao thủ hạng nhất trong võ lâm chứ không phải là một tay tầm thường.

Tên quan quân nọ không kêu được nửa tiếng đã té xuống chân ngựa, tay y vẫn còn ôm thiếu nữ, tiếp theo đó tám tên mặc đồ săn kia giương cung lên bắn, phát tên nào cũng trúng một tên lính Nguyên, bọn lính Nguyên kia thấy vậy, giật mình kinh hãi, vội ra lệnh giương cung bắn trả lại.

Tám người mặc đồ săn đều phi thân lên ngựa, vừa phóng tới vừa giương cung bắn, chỉ trong giây lát, chúng đã bắn chết hơn ba mươi tên lính Nguyên rồi, còn những tên lính khác, thấy tình thế nguy cấp như vậy, vội rủ nhau, bỏ lại bọn phụ nữ đó mà quay ngựa chạy luôn, tám người mặc đồ săn cũng phóng ngựa đuổi theo, ngựa của họ đều là thần mã, nên không bao lâu họ đã đuổi kịp bọn lính Nguyên và giương cung lên bắn, loạt tên nào là có tám tên lính Nguyên chết ngay loạt đó.

Vì vậy bọn họ đuổi không tới một dặm là đã giết sạch bọn lính Mông Cổ.

Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu hoa mắt thần mê, kêu to thống khoái, Dương Tiêu mỉm cười nói:

– Nếu tám người này gia nhập Minh giáo chúng ta, cùng đánh giặc Thát Đát, nhất định đây sẽ là tám gã dũng sĩ tuyệt vời.

Vi Nhất Tiếu liên tục gật đầu, hai người nhìn về hướng Trương Siêu Quần, thấy hắn mỉm cười, không nói lời nào, có vẻ rất là bí hiểm.

Triệu Mẫn đã nhảy lên lưng ngựa chẩn bị phóng đi, nàng ra hiệu lệnh trong nháy mắt đã diệt 50 tên quan binh Mông Cổ, nhẹ nhàng giống như ăn bữa cơm bình thường vậy, không có chút gì mà bận tâm.

Vi Nhất Tiếu thấy bọn họ sắp rời đi, kêu lên:

– Uy....… Chậm đã, chúng ta có lời muốn hỏi ngươi!

Triệu Mẫn kia không thèm quan tâm đến tiếng kêu của Vi Nhất Tiếu, cùng với tám gã săn bắn vây quanh đã đi rất xa, không hề quay đầu lại nhìn nhóm Trương Siêu Quần.

Vi Nhất Tiếu thấy Triệu Mẫn đi rồi, quay đầu hướng Trương Siêu Quần nói:

– Giáo chủ, có đuổi theo bọn họ không vậy?

Trương Siêu Quần cũng biết, nàng nếu đã xuất diện lộ đầu, kế tiếp sẽ không còn cần mình quan tâm, chỉ là chờ có cơ hội, nên lắc đầu, nói:

– Không cần..

Dương Tiêu lẩm bẩm:

– Người này là nữ cải nam trang, lại mang theo Ỷ Thiên kiếm, chẳng lẽ đúng là kẻ đã chủ mưu tấn công cướp bóc lục đại phái hay sao?

Vi Nhất Tiếu cả kinh nói:

– Chàng công tử kia là nữ nhân sao?

Vi Nhất Tiếu cả đời ít cùng nữ tử giao tiếp, luận về nhãn lực, đương nhiên nhiên là không sao sánh bằng với Dương Tiêu soái ca rồi.

Trương Siêu Quần cùng Dương Tiêu nhìn nhau cười, Trương Siêu Quần nói:

– Công phu tám cung thủ cưỡi ngựa kia, các ngươi thấy thế nào?

Dương Tiêu khen:

– Chàng công tử nọ rõ ràng là nữ cải nam trang, còn tám tay cao thủ ăn mặc đồ săn kia đối với nàng rất cung kính, tiễn pháp của tám người đó thần diệu như vậy, họ không giống bất cứ một nhân vật nào ở Trung Nguyên cả.

Vi Nhất Tiếu gật đầu, hỏi lại:

– Giáo chủ cảm thấy như thế nào?

Trương Siêu Quần ha ha cười, nói:

– Những người này, tuy rằng ta cũng không nhận thức, nhưng có dự cảm, bọn họ còn có thể tìm tới gặp chúng ta…

Chiều tối ngày hôm đó, nhóm người Trương Siêu Quần đã đi qua Vĩnh Ðằng rồi, còn định thúc ngựa để tới Giang Thành Tử nghỉ ngơi.

Mọi người đang đi bỗng nghe thấy có tiếng vó ngựa ở đằng xa vọng tới, giây phút sau đã thấy có hai người sát cánh nhau chạy đến, họ chạy được mấy chục trượng liền nhảy xuống đất, dắt ngựa đứng sang bên đường chờ đợi, thái độ của họ rất cung kính, mọi người định thần nhìn kỹ, thấy hai người đó ăn mặc lối đi săn và nhận ra họ chính là người trong bọn đã giết quân Mông Cổ bữa nọ.

Trương Siêu Quần xả cương ngựa, chậm lại tốc độ, ha hả cười nói:

– Các ngươi xem, những người này đến đây, ta đoán chừng sẽ nói cái gì ngưỡng mộ chúng ta, sau đó sẽ mời chúng ta đến nơi nào đó uống rượu..

Vi Nhất Tiếu mỉm cười, nói:

– Cũng chưa chắc đâu..

Trương Siêu Quần cười nói:

– Ngươi không tin, cứ chờ xem đi.

Hai người nọ đi tới trước mặt Trương Siêu Quần trước mặt, khom mình hành lễ, một người cao giọng nói:

– Tệ trang chủ chúng tôi ngưỡng mộ Trương giáo chủ của Minh Giáo là người nhân hậu và trọng nghĩa hào hiệp lại rất anh hùng, nên mới sai tiểu nhân tới đây mời hai vị đến tệ trang nghỉ ngơi, để tỏ lòng kính ngưỡng.

Trương Siêu Quần quay đầu lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Vi Nhất Tiếu rồi hoàn lễ nói:

– Chúng tôi không dám! Xin cho biết cao tính, quý danh của tệ trang chủ để xưng hô như thế nào?

Người nọ nói:

– Tệ trang chủ chúng tôi họ Triệu, còn khuê danh thì chúng tôi không dám tự tiện thưa cùng.

Ba người sớm đã biết công tử nọ là nữ tử, nghe y thẳng nhận công tử là nữ cải nam trang, thật cũng là thẳng thắn thành khẩn.

Trương Siêu Quần cười nói:

– Ngày hôm trước ta thấy thần tiễn của chư vị diệt quân Nguyên, tại hạ đã thích mắt cực kỳ, không biết khi nào thì có dịp gặp lại, để cùng chém giết thêm nhiều quân Nguyên một chút, tại hạ sẽ đi theo chủ tử chư vị hầu vài ba chén rượu.

Kia hai người sắc mặt khẽ biến đỗi, một người nói:

– Trương giáo chủ quá tán thưởng, bất quá tiểu nhân cũng biết khả năng không đủ để lọt vào pháp nhãn các vị anh hùng, hôm nay sẵn dịp đi ngang qua đây, xin phụng bồi vài chén rượu nhạt, tán gẫu tận tình địa chủ.

Trương Siêu Quần thấy bọn họ lúng túng, trong lòng đại sướng, hai người này, đều là người của Nguyên triều, người một nhà giết người một nhà, cũng thật sự là đã nghiền cực kỳ, nói móc được vài câu, làm sao mà trong lòng không thoải mái chứ?

– Cũng không cần thiết đâu, ta với tệ tranh chủ của các vị không quen biết, huống hồ nam nữ hữu biệt, không tiện quấy rầy, trừ phi…

Siêu Quần ra vẻ trầm ngâm.

Người nọ vội hỏi nói:

– Trương giáo chủ, trừ phi cái gì?

Siêu Quần ha ha cười, nói:

– Trừ phi tiểu thư các vị tự mình đến mời, bằng không cũng đừng đến gặp nữa, Minh giáo chúng ta với các ngươi cũng không chung một con đường, cho nên chẳng cần gặp mặt.

Người nọ mặt xám như tro tàn, ngượng ngùng ngơ ngẩn tại chỗ, Trương Siêu Quần cất cao giọng nói tiếp:

– Thôi… chúng ta đi! Chúng ta đang còn phải đi kiếm ai đã bắt phần lớn người của chúng ta, nếu không phải là bằng hữu, xin đừng mời rượu thịt..

Trương Siêu Quần giơ roi thúc ngựa, hai người bên cạnh theo sau phóng nhanh.

Đi ra không xa, Dương Tiêu đuổi kịp, hỏi:

– Giáo chủ, chẳng lẽ lục đại phái là bị họ Triệu kia bắt đi đi sao?

Trương Siêu Quần cười nói:

– Dương tả sứ quả nhiên thông minh, bị ngươi đoán ra rồi.

Vi Nhất Tiếu ngạc nhiên nói:

– Giáo chủ như thế nào mà biết chắc là do nàng làm?

Trương Siêu Quần liếc mắt nhìn Vi Nhất Tiếu nói:

– Vi huynh đệ, ngươi khinh công tuy là thiên hạ vô song, nhưng không thông thấu sự tình như Dương tả sứ, ngươi ngẫm lại đi, họ Triệu này cố ý ở trước mặt chúng ta khoe ra Ỷ Thiên kiếm, đó là vì sao?

Vi Nhất Tiếu nói:

– Đó là… vì muốn chúng ta chú ý đến.

Trương Siêu Quần gật đầu nói:

– Không tệ, Ỷ Thiên kiếm đâu phải là cây trâm cài tóc của cô nương mà giữa thiên hạ lai mang nhỡn nhơ như thế, cô nương này tùy tiện mang theo trên người, không dụ dỗ chúng ta, thì còn vì cái gì? Bọn họ đã sớm biết thân phận chúng ta, lại mời chúng ta làm khách, chẳng lẽ là hảo tâm sao? Chỉ sợ là đã sắp xếp trước mọi chuyện, ung dung chỉ chờ chúng ta lọt bẫy, ta vì sao phải mắc mưu?

Vi Nhất Tiếu liên tục gật đầu, Siêu Quần nói một câu, y liền gật đầu một cái, nói xong lời cuối cùng, y liền khen:

– Giáo chủ, thành thật nói, ban đầu tôi cũng chưa hoàn toàn phục giáo chủ, ngươi tuổi còn trẻ, bất quá chỉ là võ công có cao chút mà thôi, đối với Minh giáo chúng tôi có đại ân, bằng không thì tôi đã sớm phản đối, nhưng hiện nay ha ha.. Vi Nhất Tiếu này thật là nể phục ngươi.

Trương Siêu Quần thấy hắn khen mình, cười ha ha, nói:

– Vi huynh đệ, Dương huynh đệ… chúng ta cũng như là người một nhà, không nói hai lời, tôn chỉ của Minh giáo là gì, Trương Siêu Quần ta sẽ hướng về tôn chỉ đó, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, đoàn kết với anh hùng thiên hạ, hy vọng có một ngày, chúng ta có thể đem Nguyên triều đuổi ra khỏi Trung Nguyên, để cho thiên hạ dân chúng thanh bình, không để cho ngoại tộc khi nhục!

Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu hai mắt sáng ngời, thần tình kích động, Dương Tiêu nói:

– Giáo chủ, Dương Tiêu thề sống chết trung thành với giáo chủ!

Vi Nhất Tiếu cũng nói:

– Xông pha khói lửa dù có chết Vi Nhất Tiếu cũng không chối từ, giáo chủ chỉ đâu, thì tôi sẽ đánh đó!

Trương Siêu Quần chí khí trào dâng, cất cao giọng nói:

– Đều là huynh đệ, đừng nói cài gì chết hay không chết, Trương Siêu Quần này còn một ngày ở trong Minh giáo, sẽ không thể để ai chết được, tất cả cùng nhau mà sống, có một ngày Minh giáo có thể thực hiện mục tiêu này!

Bỗng nhiên hắn lại nói tiếp một câu:

– Ta cũng hy vọng tương lai sau này khi mang theo các phu nhân đi ra du sơn ngoạn thủy, không có sợ gặp phải nguy hiểm, lại nửa đường vòng vèo quay trở về…

Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu nhìn nhau mỉm cười.

Đi được hơn một dặm đường, mọi người lại thấy có hai người nữa chạy đến nghênh đón, hai người đó cũng ở đàng xa, xuống ngựa đợi chờ, phía trước lại có hai người bay nhanh mà đến, rất xa liền xuống ngựa, cũng là nhân vật trong bát hùng kia.

Thấy Trương Siêu Quần ba người, đồng thời tiến lên đây mời, Trương Siêu Quần không để ý tới, mọi người lại đi được hơn một dặm đường nữa, bốn người cuối cùng của bát hùng cũng xuất hiện nghênh đón.

Trương Siêu Quần nhíu mày, nói:

– Triệu cô nương một lòng mời như thế, Trương Siêu Quần trước xin tạ ơn qua, các ngươi đi phía trước dẫn đường đi!

Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu thấy hắn thay đổi chủ ý, cảm thấy vị giáo chủ tuổi này thâm sâu không lường được, khó mà có thể nắm lấy ý của hắn.

Lúc này, Trương Siêu Quần mới sử dụng truyền âm nhập mật nói với hai người:

– Tới nơi của bọn họ, mọi việc hành sự đều phải tùy theo hoàn cảnh.

Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu đồng loạt gật đầu.

Mọi người lại tách khỏi con đường lộ, đi theo một con đường lót đá xanh, tiến thẳng tới một trang viện lớn, chung quanh trang viện có con sông nhỏ bao quanh, trên bờ sông có trồng rất nhiều dương liễu, ở đất Cam lương này mà thấy một trang viện có cảnh sắc như Giang Nam, mọi người đều thấy cảnh đẹp vô cùng.

Cửa sơn trang mở rộng, cầu treo thả xuống, Triệu tiểu thư vẫn mặc nam trang đứng trước cửa nghênh đón, Trương Siêu Quần đây là lần thứ hai nhìn thấy nàng, lần đầu tiên khi, bởi vì khoảng cách khá xa, chỉ nhìn thấy da thịt tuyết trắng, dáng người yểu điệu, bây giờ gần gũi quan sát, nhịp tim không khỏi bị kiềm hãm, Lão Thiên ạ… tác giả Kim Dung cũng là quá phận, chẳng lẽ dưới ngòi bút của ông sẽ không có một ai xấu sao? Tất cả các nàng đều là tuyệt sắc giai nhân, đều là vưu vật của thế gian này.

Chu Chỉ Nhược giống như đóa bách hợp thanh thuần, Tiểu Chiêu xinh đẹp như thủy tiên tươi mát, Chu Cửu Chân kiều diễm như đinh hương, Võ Thanh Anh dịu dàng như hoa tường vi, Kỷ Yên Nhiên quyến rũ như uất kim hương, Tiểu Long nữ là đóa hoa sen thoát tục, Đại ỷ Ti là mẫu đơn khuynh quốc khuynh thành…

Mà trước mặt Triệu Mẫn xinh đẹp bên mang theo vài phần thanh lệ xuất tục, tựa như là một đóa hồng gai màu đỏ, nếu không lấy hoa ra mà so sánh, thì hoặc là thần bí kinh diễm màu lam yêu cơ.

Triệu tiểu thư vừa thấy mọi người tới, vội tiến lên, cúi mình vái chào và nói:

– Quý vị anh hùng của Minh Giáo, ngày hôm nay giáng lâm Lục liễu sơn trang, khiến tệ trang chúng tôi vô cùng vẻ vang, xin mời Trương giáo chủ, Dương sứ giả, Vi Bức Vương…

Không cần phải giới thiệu mà nàng ta đã biết hết cả tên tuổi của các vị quần hùng của Minh Giáo, không những thế, địa vị của ai cao, ai thấp, nàng cũng biết rõ hết, không hề lầm lẫn thứ tự, người trên thì mời trước, người dưới thì mời sau…

Trương Siêu Quần cười nói:

– Triệu cô nương đối với Minh giáo chúng ta vô cùng quen thuộc, ngay cả kẻ bất tài vừa đảm nhiệm giáo chủ Minh giáo thời gian không lâu, cô nương cũng đã biết?

Triệu tiểu thư mỉm cười đáp:

– Quần hùng của Minh Giáo danh tiếng lừng lẫy khắp giang hồ ai mà chả biết, nhất là trận giao tranh trên Quang Minh đỉnh gần đây, Trương Giáo chủ dùng thần công tuyệt thế, khiến lục đại môn phái khiếp sợ, tiếng tăm ấy đã truyền khắp võ lâm, nay các vị định vào Trung nguyên, suốt dọc đường có rất nhiều quần hào võ lâm ngưỡng mộ muốn được tiếp đón, chư đâu có riêng gì tiểu nữ muốn tiếp rước các vị đâu.

Tuy rằng biết rõ nàng đang cố ý nịnh hót, nhưng Trương Siêu Quần nghe xong vẫn là vui sướng trong lòng.

Khách sáo một phen, Triệu Mẫn tự mình dẫn đường, đem ba vị khách nhân tiến vào đại sảnh, đến nơi chỉ thấy mé trên đại sảnh treo cao tấm biển “Lục Liễu sơn trang” bốn chữ to.

Phòng chính có treo một bức tranh “Bát tuấn đồ” hình dáng tám con ngựa đó đều vẽ khác nhau, vách bên trái có treo một bức đại tự, chữ trên bức đại tự viết rất đẹp:

“Bạch hồng tọa thượng phi

Thanh xà hạp trung hống

Sát sát sương tại phong

Đoàn đoàn nguyệt lâm nữu.

Kiếm quyết thiên ngoại vân

Kiếm trùng nhật tự đấu

Kiếm phá yêu nhân phúc

Kiếm phất nịnh thần thủ.

Tiềm tương ích si mị

Vật đãn kinh thiếp phụ.

Lưu trảm hoằng hạ giao

Mạc thí nhai trung cẩu.

Bên dưới bài thơ có một hàng chữ nhỏ︰”Dạ thí ỷ thiên bảo kiếm, tuân thần vật dã, tạp lục ‘Thuyết kiếm’ thi dĩ tán chi.

Biện lương Triệu Mẫn. ”

Trương Siêu Quần thấy nét chữ, thế bút tung hoành, lại rất là vũ mị lộ ra vẻ thủ bút của nữ tử, biết là do Triệu Mẫn viết.

Trong lòng Trương Siêu Quần thầm nghĩ: cô nương này tuổi còn trẻ, vừa có võ, lại có văn, còn muốn thống lĩnh quần hào, xen vào chuyện trong chốn giang hồ, , quả nhiên là một nhân tài, nhân tài như vậy, nếu không đem nàng cưỡi lên dùng côn thịt đâm vào thân thể nàng chẳng phải là một điều vô cùng đáng tiếc? Trương Vô Kỵ kia thì không chấp, nếu chính mình không ra tay, thì cũng quá tiện nghi may mắn cho tên tiểu tử đó quá rồi!

Khách và chủ phân tọa, Triệu Mẫn cười nói:

– Trương giáo chủ, ai cũng biết phái Võ Đang ai cũng là người văn hay chữ đẹp, Trương Giáo chủ có môn phái về thư nghệ như vậy, lát nữa tiểu nữ còn muốn Giáo chủ ban cho vài chữ.

Trương Siêu Quần ha ha cười, nói:

– Triệu cô nương mới là văn võ toàn tài, càng hơn người là dưới tay cao thủ nhiều như mây, đều do cô nương thống lĩnh, đã là rất cao minh rồi.

Triệu Mẫn sắc mặt chợ biến sắc thoáng qua ngoài ý muốn, lời này của hắn, có chút ý tứ hàm xúc ở trong đó, hình như có ám chỉ..

– Trương giáo chủ chẳng những văn võ tinh thông, nói chuyện cũng rất khôi hài, tiểu nữ vô tài vô đức, làm sao sánh được với lời Trương giáo chủ khen tặng.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, tráng đinh bưng nước trà lên mời, nước trà xanh biếc, thơm ngát.

Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu thấy vậy kinh ngạc và nghĩ thầm:

– Nơi đây cách Giang Nam hàng mấy nghìn dặm, sao Triệu tiểu thư lại có trà Long Tĩnh cho chúng ta uống như thế? Tiểu thư này lạ lùng thật, việc gì của cô nương này cũng kỳ lạ hơn người?

Mọi người đang nghĩ, thì Triệu tiểu thư đã cầm chén lên uống một ngụm trước, để chứng tỏ trà đó không độc, chờ mọi người uống trà xong, Triệu tiểu thư lại nói tiếp:

– Các vị ở đường xa tới, tệ trang thiếu thốn đủ mọi thứ, không tiếp đãi chư vị được chu đáo, mong chư vị tha thứ cho, chắc bây giờ chư vị đã đói rồi, xin mời chư vị đi sang bên kia để dùng cơm và rượu.

Nói xong, nàng đứng dậy dẫn mọi người đi qua một hành lang một cái sân rộng, rồi tới một cái vườn hoa thật lớn, trong có cả núi đá ao suối và đủ các thứ cây cỏ trông rất tao nhã.

Trương Siêu Quần chưa nhận thấy những cái hay cái lạ của vườn hoa này, nhưng Dương Tiêu đã nhận ra rồi, gật đầu lia lịa và khen thầm:

– Chủ của vườn hoa này không phải là tay phàm phu tục tử mà phải là một người có chí lớn.

Mọi người đã thấy trong Thủy cát đã bày sẵn hai mâm rượu.

Triệu Minh rót một ly rượu lớn, một hơi uống cạn rồi nói:

– Rượu này là “ nữ trinh thần tửu “ ở Diệu Hương, đã ủ được mười tám năm rồi, mời chư vị thử uống xem rượu này có ngon không?

Nghe được bực này hảo tửu, những tên tửu quỷ lại làm sao mà khách sáo? Vốn đang cố kỵ trong rượu sẽ có độc, nhưng thấy nàng đã uống hết chén rượu, liền nhẹ nhỏm cùng nhau chè chén.

Hồ bao chung quanh thủy cát, cón trồng bảy tám cây hoa như thủy tiên vậy, hoa nào cũng trắng tinh, mùi hương thơm ngào ngạt, trong khi ăn uống, mọi người nghe có gió mát đưa mùi thơm tới, lại càng thấy khoan khoái thêm, Triệu tiểu thư ăn nói rất lưu loát, khi nói đến chuyện võ công của các môn phái ở Trung Nguyên, có nhiều chuyện cả Dương Tiêu lẫn Vi Nhất Tiếu chưa hề hay biết qua, đối với võ công của Thiếu Lâm, Nga Mi và Côn Luân, nàng chỉ khen qua loa thôi, nhưng nàng rất tán dương Trương Tam Phong và Võ Ðang thất hiệp.

Mọi người nghe nàng nói, thấy nàng hiểu biết rộng như vậy, ai nấy cũng phục thầm, nhưng khi hỏi tới võ công của nàng, thì nàng chỉ cười chứ không trả lời, nói lảng sang chuyện khác ngay.

Trương Siêu Quần cũng sớm đã có đề phòng, biết rõ cô nương này trong chốc lát sẽ cố ý lưu lại thanh Ỷ Thiên kiếm này, nếu chính mình không rút ra, thì cũng không có việc gì, thân kiếm làm bằng một thứ gỗ thơm dưới đáy biển, gọi là Kỷ Lăng hương mộc, gỗ này bản chất cũng không có độc tính, nhưng nếu nhưng nếu rút kiếm ra kết hợp với mùi thơm thứ hoa giống Thủy Tiên kia, đó là Túy Tiên Linh Phù, hòa hợp lại sẽ biến thành một thứ thuốc độc lợi hại khôn tả, đến lúc đó thì chỉ có thể tùy ý cho cô nương bài bố rồi.

Lúc này đây, Trương Siêu Quần vẫn chú ý đến thanh Ỷ Thiên kiếm bên hông nàng, nếu l nàng có động tác rút kiếm ra, thì trước mắt hắn phải bắt giữ nàng.

Uống qua mấy vòng rượu, chén nào Triệu tiểu thư cũng uống cạn, đủ thấy tửu lượng nàng rất mạnh, hể món ăn nào đưa ra, nàng cũng gắp ăn trước, sau khi uống vài chén rượu, hai má nàng ửng đỏ lên trông lại càng đẹp thêm, mắt thấy mặt nàng phiếm hồng, khuôn mặt càng thêm lệ sắc, từ trước đến nay mỹ nhân không phải là ôn nhã xinh đẹp tuyệt trần, mà chính là thần thái kiều diễm quyến rũ, Triệu Mẫn thập phần xinh đẹp bên trong, còn mang theo ba phần khí khái hào hùng, ba phần hào thái, ung dung cao quý, còn có bộ dáng đoan nghiêm gây nên, làm cho người kính nể, không dám nhìn thẳng vào mặt nàng.

Ăn uống no đủ, Trương Siêu Quần cười nói:

– Triệu cô nương, nhận được hậu đãi, đã quấy rầy, đến lúc chúng tôi phải cáo từ.

Triệu Mẫn nao nao, cười nói:

– Nhanh như vậy đã phải đi sao?

Trương Siêu Quần gật đầu, cười nói:

– Không thể lưu lại vì sắp qua đêm, Triệu cô nương, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.

Dứt lời, đứng lên.

Giáo chủ đứng lên, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu đương nhiên cũng đứng dậy theo, Triệu Mẫn đôi mắt luân chuyển, mỉm cười nói:

– Trương giáo chủ đã quên sao? Tiểu nữ trước đó đã nói, muốn nhờ giáo chủ tăng cho vài chữ trên một bức tranh, không biết Trương giáo chủ có nể mặt tiểu nữ không?

Trương Siêu Quần hắc hắc cười nói:

– Tại hạ chỉ là tập viết chữ trên tranh, chỉ sợ Triệu cô nương xem không hiểu.

Triệu Mẫn sắc mặt hờn đỗi, một lát liền ung dung chuyển qua mỉm cười, nói:

– Tiểu nữ vẫn muốn thỉnh giáo Trương giáo chủ.

Nói xong, nàng vỗ tay một cái, một gã trang đinh đi tới, Triệu Mẫn phân phó vài câu, trang đinh đi về phía sau, Triệu Mẫn nói:

– Trương giáo chủ, Dương tả sứ, Vi bức vương, mời theo tiểu nữ đến…

Thuộc hạ dưới tay Triệu Mẫn hiệu suất làm việc quả nhiên là rất nhanh, khi bọn họ đi vào thư phòng thì khắp đều treo đầy tranh thư pháp, chính giữa gian phòng có cái bàn bàn vuông, mé trên mặt bàn bày sẵn nghiên mực, bút lông, giấy trắng đầy đủ mọi thứ.

Trương Siêu Quần làm gì mà biết đến thư pháp, ngay cả các loại bút lông cũng chưa từng chạm qua.

– Trương giáo chủ xin mời..

Triệu Mẫn cung kính đón Siêu Quần đi đến trước bàn, bàn tay bạch ngọc đưa ra, Siêu Quần vui vẻ đ tiến lên, động tay động chân cầm cây bút lên nguệch ngoạc…

Trên trang giấy trắng loại thượng hạng Tuyên Thành nồng đậm nét mực nước, rồng bay phượng múa hắn viết xuống hàng chữ “Fuck you”.

Viết xong, Siêu Quần trịnh trọng đem cây bút lông nhẹ nhàng để trên nghiên mực, thở phào một hơi dài, bộ dáng thần tình say mê.

Triệu Mẫn, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu cả ba người ngây ngốc ngơ ngác nhìn hàng chữ giống như bầy sâu nhỏ, Siêu Quần trong bụng cười thầm, trên mặt cũng mỉm cười bí hiểm cũng giống như nụ cười trong bức tranh “Mona Lisa ” vậy, vẻ mặt trang trọng cực kỳ.

– Nhiều năm qua chưa viết, cho nên có chút hơi cứng tay, xin cô nường đừng có chê cười.

Vi Nhất Tiếu mờ mịt hỏi:

– Giáo chủ, đây là cái gì vậy? Là thư pháp sao? Dương Tiêu, ngươi kiến thức sâu rộng cao, có nhìn ra không vậy?

Dương Tiêu nhẹ nhàng vuốt cằm, trầm ngâm nói:

– Này, đúng là chữ đấy, ngươi xem nét bút chỗ này rất là cứng cáp, giống như đao gọt, còn nơi này thì uyển chuyển giống như nước chảy qua cầu, còn có ở đây thì nhàn nhạt tinh tế, rất có dư vị…

Cao siêu… cao siêu à?! Dương Tiêu cũng học được nhắm mắt lại nói dóc ! Chẳng lẽ dưới sự lãnh đạo anh minh của mình, Dương Tiêu cũng biến chất lây theo?

Triệu Mẫn ngưng thần nhíu mày suy nghĩ hoài mà cũng không rõ, mặt trên tờ giấy này đến tột cùng là cái gì, nhưng lại gặp Dương Tiêu rung đùi đắc ý, ra vẻ say mê khâm phục, nên nàng không khỏi ngạc nhiên, hỏi:

– Đây là Phạn văn sao? Tiểu nữ xem lại không giống, Trương giáo chủ học quán cổ kim, bác nghệ tinh thông, tiểu nữ bội phục, xin hỏi, thư pháp này có ý tứ gì?

Siêu Quần thầm nghĩ: Hừm… làm sao ngươi hiểu được tiếng Anh cơ chứ! Ha ha…

– Triệu cô nương quá khen rồi, ý tứ của thư pháp này thì thiên cơ không thể tiết lộ.

Triệu Mẫn ngạc nhiên, ngón tay chỉ hướng về chữ “Fuck “:

– Tiểu nữ tử tuy rằng không hiểu, nhưng ta xem chữ này thật là pha đủ thần vận say mê…... ui a…..

Triệu Mẫn chợt kinh hô, trên tay áo đã dính vào một ít mực nước, làm chữ viết trên giấy cũng bị lem luốc, Triệu Mẫn vội vàng nói:

– Thật có lỗi..... thật có lỗi, làm hỏng bức thư pháp rồi…...

– Không sao… không sao, làm bẩn áo của cô nương, tại hạ cũng rất là ngượng ngùng.

Triệu Mẫn nói:

– Trương giáo chủ, thật sự là xin lỗi, chắc là vừa rồi tiểu nữ bị thấm men rượu lực nên thất thố, để tiểu nữ tử đi vào thay đổi y phục, một lát sẽ quay lại, xin mời chư vị ngồi..

Học theo bộ dáng nam tử, nàng co tay vái chào, xuyên qua hoa lướt nhẹ như liễu rời khỏi thư phòng, thanh Ỷ Thiên kiếm vẫn để ở trên bàn, cũng không mang theo.

Tiễn nàng rời đi, Dương Tiêu lúc này mới hỏi:

– Giáo chủ, mặt trên này giáo chủ viết chính là chữ sao?

Vi Nhất Tiếu kinh ngạc nói:

– Thì ra là ngươi cũng không nhìn ra được là cái gì!

Dương Tiêu ha ha cười, nhìn Trương Siêu Quần.

Trương Siêu Quần cũng cười nói:

– Ta chỉ viết lung tung thôi, đây là chữ viết của ngoại bang, ý nghĩa cũng giống như là chúng ta trong miệng hay mắng “ con bà nó “ không sai biệt lắm.

Vi Nhất Tiếu cùng Dương Tiêu hai mặt nhìn nhau ngơ ngác một thoáng rồi nhịn không được cùng cười ha ha, Dương Tiêu nói:

– Viết như vậy, giáo chủ không sợ đường đột giai nhân sao.

Trương Siêu Quần nói:

– Việc này tính là cái gì, còn hơn nàng đang bắt giữ người của lục đại phái, mắng nàng một câu “ con bà nó “ thì chẳng là gì cả.....

Ba người đồng loạt cười ha hả, Vi Nhất Tiếu bỗng nhiên nói:

– Hừ.... nàng để bảo kiếm ở lại chỗ này, để thử lòng của chúng ta!

Nói xong y liền cầm kiếm lên, cầm ở trong tay, đột nhiên nói:

– Ủa… tại sao bảo kiếm lại nhẹ như vậy chứ?

Trương Siêu Quần vội vàng ngăn cản nói:

- ĐừngĐừngó

rút kiếm ra! Cẩn thận có độc!

Vi Nhất Tiếu đã cầm lấy chuôi kiếm, đang muốn rút ra, nghe Trương Siêu Quần quát to, vội vàng thả xuống dưới, chẳng biết làm sao, hỏi:

– Giáo chủ, làm sao biết kiếm này có độc?

Dương Tiêu cũng là kinh hãi nghi ngờ nhìn hắn.

Trương Siêu Quần thở ra một hơi, nói:

– Các người không thấy kỳ quái sao? Nếu quả thật là Ỷ Thiên kiếm, nàng sẽ dám để lại đây à? Nàng bỗng nhiên mời chúng ta ăn uống, cấp bậc theo lễ nghĩa chu toàn, bộ đó là hảo tâm? Hắc hắc, mới vừa rồi tất cả rượu và thức ăn đều ăn trước chúng ta một lần, chính là nàng muốn để chúng ta không có phòng bị, thứ hoa giống Thủy Tiên này là Túy Tiên Linh Phù, không có độc tính, còn thanh Ỷ Kiếm giả kia làm bằng một thứ gỗ thơm dưới đáy biển, gọi là Kỷ Lăng hương mộc, gỗ ấy cũng không có độc tính, nhưng mùi thơm của hai thứ đó, hòa hợp lại liền thành một thứ thuốc độc lợi hại khôn tả, chỉ cần Vi huynh rút ra cây Ỷ Thiên kiếm này, tất nhiên, hai loại hào hợp làm thành một, đó là độc dược!

Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu nhìn lẫn nhau, Dương Tiêu nói:

– Giáo chủ, Triệu tiểu thư nếu có thể sắp xếp hạ kế này, xem ra nhất định sẽ còn tiếp tục dỡ trò, chi bằng chúng ta cấp tốc rời đi khỏi sơn trang cho an toàn.

Vi Nhất Tiếu lại nói:

– Chúng ta sợ nàng sao? Tại sao nàng dám như thế nào? Chúng ta ba người, tuy không nói đến cái gì là thiên hạ vô địch, nhưng cũng chẳng sợ qua ai, huống chi đây chỉ là một cô nương. Giáo chủ, chúng ta hãy chờ nàng thay đổi xiêm y quay lại đây thì đem nàng chế trụ, nghiêm hình khảo vấn nàng để biết sự thật ẩn dấu phía sau là kế hoạch.

Dương Tiêu nói:

– Nói không sai, nhưng chúng ta dù sao cũng ít người, ở lại nơi đây, nàng đã có kế hoạch trước hết rồi ? Nàng đang đào sâu cái hố hãm hại, chúng cứ nhảy vào sao? Triệu tiểu thư này thủ đoạn cao minh, chúng ta không nên trúng kế của nàng.

Trương Siêu Quần vốn cũng đang nghĩ muốn đem nàng chế trụ, nhưng nghe Dương Tiêu nói như vậy, cảm thấy có đạo lý, liền gật đầu đồng ý.

Lập tức mọi người ra ngoài thủy các, trở lại đại sảnh, nhờ gia đinh thông báo lại tiểu thư, nói đa tạ cuộc thịnh yến, bây giờ xin cáo từ.

Triệu Mẫn vội vàng đi ra, trên người đã thay đổi bộ y phục nam trang màu màu vàng nhạt, càng có vẻ tiêu sái phiêu dật, tươi đẹp sáng ngời nói:

– Mới vừa gặp gỡ, sao lại vội vã ra đi? Có phải là tiểu nữ tử tiếp đãi tuỳ tiện vô lễ phải không?

Trương Siêu Quần đáp:

– Đa tạ Triệu cô nương thịnh tình khoản đãi, sao lại nói là ‘tuỳ tiện vô lễ’ chứ. Chúng tôi vì còn có việc gấp phải giải quyết, không thể ở lâu, ngày sau gặp lại, sẽ cùng tiếp tục lãnh giáo.

Triệu Mẫn khóe miệng tựa như cười mỉm, đưa tiễn đến cổng, bát hùng thần tiễn cung kính đích đứng dọc hai bên, khom người tiễn khách.

Trương Siêu Quần cùng Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu trên lưng ngựa sải bước, trong bụng hắn cười thầm, cô nương này đối phó với Trương Vô Kỵ ngốc tiểu tử kia thì dễ dàng, chứ muốn cùng lão gia đấu thì còn non lắm…

Lập tức phóng ngựa bay nhanh, cùng Dương Tiêu Vi Nhất Tiếu nghênh ngang rời đi.

Ba người nghĩ đến lúc Triệu Mẫn trở lại thư phòng nhìn thấy thanh Ỷ Thiên kiếm giả, kiếm chưa rút ra khỏi bao, chỉ sợ da mặt sẽ xanh mét, cả ba thích chí cười ha hả.

Đi được đoạn đường không lâu, Trương Siêu Quần lại lo lắng, không vì cái gì khác, mà là do hắn không để câu chuyện trôi theo nguyên tác của nhà văn Kim Dung, trước mắt tuy rằng thoát khỏi tay nàng, nhưng sau này sẽ phát sinh thành cái gì cũng khó mà biết trước được, Siêu Quần bỗng nhiên e ngại lúc đấy thì mình sẽ như một người mù dò dẩm..

Hắn mặc dù võ công cao cường, nhưng nếu luận về mưu kế, so với Triệu Mẫn thì kém đến quá xa, trong khoảng thời gian ngắn, Siêu Quần không khỏi bàng hoàng, bỗng nhiên liền dừng cương ngựa lại.

Vi Nhất Tiếu cùng Dương Tiêu thấy hắn đột nhiên ngừng, ở phía trước cũng quay vòng ngựa lại, cùng kêu lên:

– Giáo chủ!

Trương Siêu Quần nhíu mày nói:

– Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất trọng yếu phải làm, nên phản hồi lại một chuyến, các người cứ đi trước đến trấn nhỏ chờ ta.

Dứt lời, không đợi bọn họ đáp ứng, liền xoay đầu ngựa, phi nhanh trở lại…

Siêu Quần phóng ngựa như bay, chạy vội quay lại Lục Liễu sơn trang, khi còn cách tầm hai dặm hắn nhảy xuống ngựa, thi triển khinh công phóng tới, trước cổng, một cái nhán mình, thân mình đã như một mũi tên bắn bay vào, mấy tên tráng đinh giữ cổng ánh mắt hoa lên, giống như là có cái bóng xuất hiện, nhưng lại không thấy rõ có người xông vào bên trong sơn trang.

Hắn vào thẳng trong vườn chạy tới Thủy Các, thấy một cô nương mặc xiêm y màu xanh nhạt bằng tơ, tay phải cầm chén trà, tay trái cầm sách, vừa uống vừa xem sách.

Nàng đó chính là Triệu Mẫn.

Nghe thấy tiếng động nàng quay đầu trở lại, trông thấy Siêu Quần, nàng liền mỉm cười.

Choáng thật, còn giả vờ ngồi uống trà đọc sách, thưởng thức thú tao nhã cái gì đó…

– Không biết Triệu cô nương đang xem sách gì vậy? Đừng nói là Kim Bình Mai nhé?

Trương Siêu Quần cười hắc hắc nói.

Triệu Mẫn thuở nhỏ đã đọc thành thạo thi thư, kiến thức rộng rãi, cũng không biết sách Kim Bình Mai là như thế nào, đó là điều đương nhiên, Kim Bình Mai có lẽ viết xong vào khoảng từ năm Long Khánh thứ 2 (niên hiệu của vua Minh Mục Tông) đến năm Vạn Lịch thứ 30 (niên hiệu của vua Minh Thần Tông) tác giả là Lan Lăng Tiếu Tiếu, thời đại này nội tổ của Lan Lăng Tiếu Tiếu còn chưa có sinh hạ đến, nàng làm sao mà biết được.

– Trương giáo chủ vì sao đi rồi mà còn quay lại? Để quên gì sao?

Triệu Mẫn đứng dậy, mỉm cười đi đến gần bên cạnh Trương Siêu Quần.

Siêu Quần lúc trước thấy nàng cải nam trang, đã là đẹp mắt, còn bây giờ thì trơ mắt nhìn Triệu Mẫn một thân xiêm y màu xanh nhạt nữ tử, làm nổi bật làn da trắng bạch của nàng, nói không nên lời sự quyến rũ xinh đẹp lay động lòng người, may là hắn đã nhìn quen mỹ nữ, nên cũng không lâm vào thần hồn đoạt phách..

– Ha ha… Triệu cô nương, quả thật là tại hạ đã quên chút việc trọng yếu.

– Trương giáo chủ sẽ không là vì thanh Ỷ Thiên kiếm này tới chứ?

Trương Siêu Quần lúc này mới chú ý tới bên hông nàng đang đeo thanh Ỷ Thiên kiếm, nhưng hấp dẫn hắn hơn, chính là bờ eo mảnh mai tinh tế của nàng, cũng không biết sờ lên trên đó một phen, thì sẽ có tư vụ tiêu hồn đến như thế nào…

– Trương giáo chủ?

Thấy hắn lộ ra ánh mắt như lang sói, Triệu Mẫn không khỏi kinh ngạc, nàng không ngờ tới, giây khắc này đôi mắt mở lớn của Trương giáo chủ đối diện với bờ eo thon nhỏ của nàng mà sinh ra mơ màng.

– Cái gì? Ỷ Thiên kiếm sao? Haha..... thanh Ỷ Thiên kiếm kia bất quá chỉ là thanh kiếm giả, Triệu cô nương tuy rằng thông minh, như lại quá xem thường tại hạ rồi.....

Triệu Mẫn cười nói :

– Thì ra là Trương giáo chủ không có rút kiếm ra! Vậy giáo chủ quay trở lại đây là vì cái gì?

Trương Siêu Quần nói:

– Tại hạ quay lại là bởi vì Triệu cô nương, nếu đem Triệu cô nương so sánh với thanh Ỷ Thiên kiếm thì thanh kiếm đó đâu là cái gì? Huống chi thanh Ỷ Thiên kiếm này còn là đồ giả.

Triệu Mẫn đôi mi thanh tú nhíu lại, Trương Siêu Quần lời lẽ khinh bạc, Triệu Mẫn như thế nào nghe mà không hiểu?

– Vô sỉ!

Trương Siêu Quần cười nói:

– Chỉ đùa một chút mà thôi.... Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ à.… cô nương cũng đừng trêu chọc tại hạ chứ!

Triệu Mẫn thân thể mềm mại thoáng run, trên mặt thất sắc, nói:

– Trương… giáo chủ sao biết của tên thật của tiểu nữ vậy?

Triệu Mẫn này trước giờ luôn luôn bình thản bày mưu tính kế, chúng quanh mọi người vừa kính lại sợ, bây giờ có thể làm cho nàng kinh ngạc, Siêu Quần cảm thấy rất sảng khoái, nói:

– Tại hạ chẳng những biết tên của cô nương, còn biết cô nương còn có một ca ca ca, tên là Khố Khố Đặc Mục Nhĩ, Hán danh là Vương Bảo Bảo, đúng không? Phụ than cô nương là Nhữ Dương Vương Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ, như thế nào có đúng không? Cảm thấy ngạc nhiên chứ?

Triệu Mẫn vốn là màu da tuyết trắng, khuôn mặt giờ lại tái nhợt như tờ giấy trắng.

– Trương giáo chủ làm sao mà biết được?

Triệu Mẫn cố gắng trấn định, nhưng giọng nói vẫn lộ ra run rẩy.

Siêu Quần ha ha cười, nói:

– Tại hạ chẳng những biết những chuyện này, mà còn có rất nhiều việc đều rõ như trong lòng bàn tay…

Triệu Mẫn hừ một tiếng, vứt quyển sách xuống, hai tay thuận thế, rút hai thanh đoản kiếm mỏng như lá lúa ở trong cuốn sách ra và thẳng xông về phía trước.

Trương Siêu Quần mắt thấy thân hình nàng mạn diệu, nhẹ nhàng lã lướt phất phới bay đến, buộc miệng khen:

– Thân pháp của cô nương đẹp tuyệt!

Triệu Mẫn tay trái trước, tay phải sau, hai thanh đoản kiếm đẩy tới, Trương Siêu Quần hai tay giơ ra cướp vũ khí của đối phương, nhưng Triệu Mẫn võ công cũng lợi hại, nàng vội xoay tay múa song kiếm nhằm tay của Trương Siêu Quần chém luôn, thấy mình ra tay cướp không được khí giới của đối thủ, hắn cũng thầm kinh ngạc, thần công của hắn biến ảo kỳ diệu khôn tả, tuy cướp không được song kiếm của Triệu Minh, nhưng ngón tay của hắn đã phất trúng hai yếu huyệt ở hai cổ tay nàng.

Triệu Mẫn không sao cầm vững được song kiếm, thuận thế phóng luôn đôi khí giới vào mặt Trương Siêu Quần, hắn vội né đầu tránh hai thanh đoản kiếm bắn luôn vào cột trụ ở giữa Thủy Cát, sức ném làm hai thanh kiếm đó vẫn còn rung động không ngớt, hắn kinh hãi, không phải kinh hãi vì võ công của đối thủ, bởi võ công của Triệu Mẫn còn kém hơn Dương Tiêu và Nhất Tiếu rất xa, nhưng hắn kinh hãi bởi trí khôn của nàng, thấy buộc phải vứt khí giới mà nàng còn thuận thế ném vào mặt mình được, đủ thấy nàng thông minh và khôn ngoan biết bao! Nếu hắn tránh né chậm một chút thì đã bị song kiếm đó giết chết liền!

Thấy song kiếm của mình đã mất, Triệu Mẫn vội cầm lấy thanh Ỷ Thiên kiếm bằng gỗ, nhằm yếu huyệt ở ngang lưng của Siêu Quần điểm tới, hắn dùng hai ngón tay trái điểm luôn vào yếu huyệt ở trên vai nàng, chờ nàng né mình để tránh, hắn giở thủ pháp Càn Khôn Ðại Nã Di, giơ tay phải ra chộp luôn thanh kiếm gỗ trong tay của Triệu Minh, thuận thế ở trên mặt nàng vuốt nhẹ một cái

Triệu Mẫn sắc mặt biến đổi, vừa rồi hắn nếu không phải là khinh bạc nàng, thuận tay ở trên huyệt Thái Dương của mình điểm vào, mạng nhỏ của nàng sớm mà giữ được, nội công của Triệu Mẫn không cao, cho nên nàng cố tình luyện rất nhiều loại võ công, nàng muốn bù lại kiếm khuyết của chính mình, lúc ở trong vương phủ cùng các cao thủ luận võ, những người đó ai dám nặng tay với nàng? Do đó Triệu Mẫn vẫn nghĩ đến thiên hạ anh hùng võ công cũng chỉ bình thường thôi, nay tận mắt nhìn thấy Trương Siêu Quần xuất quỷ nhập thần ra chiêu, mới biết mình chỉ là là ếch ngồi đáy giếng.

– Trương giáo chủ, công phu này có phải là Càn Khôn Đại Na Di? Có thể dạy cho tiểu nữ vài chiêu được không?

Bây giờ Triệu Mẫn đối với võ công của Trương Siêu Quần bị chấn động, bên trong vương phủ, bản tính nàng là như vậy, thấy ai có võ công huyền diệu, liền mở miệng thỉnh giáo, trong vương phủ hơn phân nửa cao thủ đều không cự tuyệt, lúc này này nàng thốt ra miệng, chợt thấy hối hận, hắn là giáo chủ Minh giáo, làm sao lại có thể dạy cho nàng thần công hộ giáo chứ ?

– Cô nương muốn học sao? Để tại hạ cầm tay cô nương chỉ dạy cho vậy..

Triệu Mẫn hỏi:

– Trương giáo chủ nói thật sự?

Trương Siêu Quần cười hắc hắc, nói:

– Bất quá, tại hạ cũng có điều kiện.

Triệu Mẫn long vui vẻ, vội hỏi:

– Trương giáo chủ mời nói, giáo chủ muốn cái gì? Vàng bạc tài bảo cùng chức quan tiểu nữ đều có thể cho giáo chủ.

Trương Siêu Quần nheo mắt xem thường, nói:

– Triệu cô nương, Minh giáo của tại hạ đã tồn tại mấy trăm năm, tích tụ cũng kha khá bảo vật, còn cần đến vàng bạc tài bảo sao? Về phần chức quan… Ha ha, tại hạ là người Hán, các người sẽ để ta làm quan sao?

Triệu Mẫn trên mặt phát lạnh, nói:

– Ừm.. thật đã quên, Minh giáo cùng triều đình là đối địch, lẽ nào Trương giáo chủ muốn dùng tiểu nữ để tiêu khiển?

Trương Siêu Quần lắc đầu nói:

– Tại hạ Trương Siêu Quần nói không hai lời, chỉ cần cô nương đem người của lục đại phái thả ra, tại hạ sẽ truyền dạy Càn Khôn Đại Na Di cho cô nương ngay.

Trong lòng hắn lại thầm nghĩ: dù sao so với nội công Triệu Mẫn, thì cũng chỉ có thể học được tầng thứ nhất của Càn Khôn Đại Na Di, cho dù tư chất có cao cao đến đâu muốn học thành cũng phải mất 7 năm, còn tư chất kém thì 14 năm cũng không nhất định có thể luyện thành, nói sau thì nói tương lai thì ngươi sớm hay muộn cũng là phu nhân của ta, có dạy cho ngươi cũng không có lổ lã gì..

Triệu Mẫn do dự, tiểu tử thủ lãnh Minh giáo này tuổi còn trẻ, ban đầu nàng nghĩ đến chẳng qua là hắn may mắn gặp dịp cứu được Minh giáo, mới lên làm giáo chủ, giỏi lắm là võ công cao hơn một ít, cũng không coi là cái gì, nào ngờ hắn chẳng những biết đến thân thế của mình, ngay cả chính mình âm thầm bắt giữ người của lục đại phái hắn đều biết đến rành mạch! Chẳng lẽ là dưới tay mình có người mật báo?

Nghĩ lại kế hoạch, chính mình vốn là sắp xếp để quần hùng lưỡng bại câu thương, rồi sẽ một lưới bắt hết người của lục đại phái cùng Minh giáo, nhưng đột nhiên phát sinh biến cố, tên Trương Siêu Quần bổng nhiên ngang trời xuất thế, kế hoạch hoàn toàn bị phá hỏng đành thay đổi, chỉ bắt được người lục đại nhốt lại, biết nội tình kế hoạch của nàng thì không có mấy người, bọn họ lại là người than cận đi theo sát bên người mình, không có khả năng mật báo…

Sau khi suy tính, Triệu Mẫn trong lòng sát khí xoay khởi, đôi mắt lay chuyển, nói:

– Không ngờ tới Trương giáo chủ còn biết chuyện của đại phái, muốn tiểu nữ tự nhiên thả bọn họ ra đó là mơ tưởng, chi bằng như vậy đi, nếu Trương giáo chủ đánh bại tiểu nữ, thì tiểu nữ sẽ thả người, như thế nào?

Trương Siêu Quần nói:

– Triệu cô nương, cô nương có nhiều giảo hoạt, muốn dẫn dụ tại hạ vào bẫy rập sao? Tại hạ không mắc mưu cô nương đâu.

Triệu Mẫn trong lòng chấn động, cười nói:

– Trương giáo chủ là anh hùng cái thế, mà vẫn sợ một nữ tử chân yếu tay mềm, còn cái gì là cơ quan bẫy rập, nếu Trương giáo chủ không tin, sợ chung quanh tiểu nữ có cơ quan bẫy rập, thì tiểu nữ sẽ đến gần bên Trương giáo chủ vậy.

Nói xong, nàng lững thững đi tới, Trương Siêu Quần ngẩn người ra, hắn sớm biết Triệu Mẫn nhất định có mưu kế, nhưng bất ngờ khi nàng đi tới như vậy, không khỏi ngạc nhiên, toàn bộ tinh thần tập trung phòng bị, nàng càng đến gần, không thấy có điều gì sợ hãi, Trương Siêu Quần lúc này trong lòng hơi rốit loạn, bỗng nghe nàng hét lớn một tiếng.

– Đắc tội !

Trương Siêu Quần vừa nghe nàng hét lên thì đã nghe thấy mấy tiếng “xoẹt.. xoẹt!”, thì ra, phía trước mặt đã có mấy mũi ám khí nho nhỏ nhằm ngay mặt hắn bắn tới, hắn vội giơ tay phải lên phất tay áo mấy cái, mấy mũi ám khí đó đều chui vào trong tay áo của hắn, hắn lại phất tay áo bên trái một cái, tấn công vào mặt Triệu Mẫn luôn! Nàng vội né mình sang bên tránh, nghe thấy tiếng gió kêu “vù vù” và thấy ấm chén trà, đĩa trái cây ở trên mặt bàn đều bị gió ở tay áo của Trương Siêu Quần hất rơi xuống dưới ao hết!

Thân hình Trương Siêu Quần đột nhiên nhoáng lên, dung cầm nã thủ, hướng phía Triệu Mẫn chộp tới, nàng sớm dự đoán được hắn sẽ công kích, thân hình mờ ảo, lượn về phía sườn trái, hai người thân hình đều cực nhanh, động tác mau lẹ, trong thời gian ngắn, đã từ thủy các nhảy vào đến bên trong hoa viên.

Trương Siêu Quần không dám có chút chậm trễ, hắn biết rõ Triệu Mẫn giảo hoạt như hồ ly, tuy rằng trong nguyên tác Đồ Long Đao, Triệu Mẫn yêu thương Trương Vô Kỵ, mà Trương Vô Kỵ thì đâu phải là Trương Siêu Quần, nếu hắn cứ trơ mắt nhìn mà không có nắm giữ được phương tâm của nàng, thì sau này nàng chính là địch nhân hữu lực cực mạnh với mình, còn nếu chính mình sơ sẩy, nhỡ bị chết ở dưới tay nàng, thì thật là không đáng giá một chút nào!

Trương Siêu Quần dùng khinh công như bóng với hình, không dám rời xa nàng, sợ nàng có thể thừa cơ hội sử sụng cơ quan bẫy rập, thật ra thì khinh công Triệu Mẫn thua xa hắn, nhưng Trương Siêu Quần lại không biết nàng còn có quỷ kế gì, cho nên lúc nào cũng phòng bị, bị phân tâm cho nên cừ vờn quanh mà không chế ngự được nàng, cũng có vài lần, nàng lộ ra rõ ràng sơ hở, nhưng Trương Siêu Quần không dám tùy tiện tấn công, làm lỡ mất cơ hội.