– Trương giáo chủ.. không bắt được tiểu nữ sao? Tiểu nữ nghe nói Trương giáo chủ võ công trác tuyệt, đã vậy còn là đệ tử của Võ Đang Trương Tam Phong, thì ra đó chỉ là lời giang hồ đồn đãi, thùng rỗng kêu to mà thôi, xem a, võ công Trương giáo cũng chỉ nhỉnh hơn tiểu nữ một ít mà thôi.
Triệu Mẫn lại phóng nhảy lên quay trở lại bên trong thủy đình.
Trương Siêu Quần càng thêm tin rằng, tại nơi đó có điều cổ quái!
– Ha ha, Triệu cô nương không cần kích tại hạ, võ công của tại hạ như thế nào cũng không can hệ gì đến cô nương.
Bỗng nhiên trong lòng hắn vừa động, chính mình cùng nàng ở trong này cù cưa để làm cái gì! Bây giờ trước hết nắm bắt nàng rồi thi triển thức thứ hai trong Ngọc Nữ tâm kinh, sờ soạng mò trên than thể của nàng, để nàng rên rỉ gọi bậy, dễ bảo thì tốt rồi, cứ ở trong này làm chậm trễ thời gian, nhỡ thuộc hạ của nàng nghe được động tĩnh, kéo tới viện thủ, thi lại them phiền toái.
Nghĩ đến đây, Trương Siêu Quần cười to nói:
– Triệu cô nương, tại hạ không trêu đùa với cô nương nữa, bây giờ cô nương tới đây đánh tại hạ, tại hạ không hoàn thủ, cũng không tránh né, nếu trong vòng 10 chiêu chạm tới thân thể của tại hạ, thì xem như là cô nương thắng, Trương Siêu Quần tại hạ sẽ vô điều kiện đem Càn Khôn Đại Na Di ra dạy cho cô nương
Triệu Mẫn đôi mắt sáng ngời, hỏi:
– Lời này thật sao?
Trương Siêu Quần nói:
– Nhất ngôn cửu đỉnh!
Triệu Mẫn cười nói:
– Đây chính là tự miệng Trương giáo chủ nói đấy nhé.
Thân thể mềm mại nàng uốn cong, hướng về phía Trương Siêu Quần lao thẳng tới…
Triệu Mẫn trong lòng vui mừng quá đỗi, đánh thì là đánh không lại hắn rồi, nàng cho rằng võ công của mình còn kém hắn đâu chỉ một bậc, nhưng đánh không lại, còn chạm vào người hắn chẳng lẽ nào không được sao?
Một mùi thơm thoảng thoảng đánh úp lại gần, Trương Siêu Quần âm thầm mỉm cười, thấy đôi bàn tay trắng như phấn đánh tới, thân hình hắn vừa chuyển, đã như biến mất vô tung vô ảnh..
Triệu Mẫn kinh hô một tiếng, lập tức biết bị mắc mưu, đang lộn người phóng ngược trở ra, nhưng nàng đã cảm thấy hai huyện đạo dươi thắt lưng tê rần, thân mình yếu đuối muốn té ngã.
– Hừ.... Trương giáo chủ sao nói mà không giữ lời? Trương giáo chủ nói không tránh né, mà bây giờ lại điểm huyệt đạo tiểu nữ?
Trương Siêu Quần cười nói:
– Tại hạ nói qua không hoàn thủ khi nào ? Có ai chứng minh? Triệu cô nương, có thể là cô nghe lầm chăng?
Triệu Mẫn bị hắn điểm trúng huyệt đạo, thân mình đã vô lực, tựa hẳn vào trong lòng hắn, xuất hiện hơi thở nam tử truyền đến nồng đậm, nàng nổi giận quát:
– Đường đường là giáo chủ Minh giáo, lại lật lọng như thế, vậy ngươi làm như thế nào mà hiệu lệnh Minh giáo?
Trương Siêu Quần cười nói:
Trương Siêu Quần cười nói:
– Cô nương đường đường là quận chúa, cũng hạ lưu giống như tại hạ, thiết lập mai phục, phục kích quần hung lục đại phái thì sao? Nhưng dù sao người của lục đại phái cao thủ nhiều như mây, chỉ cần mỗi phái Thiếu Lâm cũng đủ để chống trả, Triệu cô nương, có phải là cô nương đã sử dụng Thập hương nhuyễn cân tán trước đó phải không?
Triệu Mẫn chấn động, nói:
– Ngươi nói bậy bạ gì đó? Cái gì mà là Thập hương nhuyễn cân tán?
Nàng tự nghĩ mình đa mưu túc trí xuất chúng, hôm nay lại bị lọt vào trong tay quản chế, kế hoạch sắp xếp của mình tự cho là ma không hay quỷ không biết nhưng một loạt kế lược đều bị hắn tỏ tường rõ như lòng bàn tay, ngay cả Thập hương nhuyễn cân tán hắn cũng biết, điều nầy không làm cho Triệu Mẫn kinh hãi mới là lạ…
Trương Siêu Quần nói:
– Coi như tại hạ nói bậy đi!
Bỗng nhiên hắn vươn tay ở trên gò má nàng vuốt ve vài cái, cười nói:
– Làn da mịn màng non tơ, đây là con mồi mà Thanh dực bức vương Vi Nhất Tiếu thích hút máu nhất đây…
Triệu Mẫn bị hắn động tay động chân sờ soạng ở trên mặt một phen, vừa thẹn vừa giận, đang muốn quát mắng, sau khi nghe được hắn nói cái gì dơi hút máu Vi Nhất Tiếu, liền sởn hết gai ốc, trong đôi mắt toát ra thần sắc hoảng sợ.
– Ngươi… ngươi nói cái gì?
Trương Siêu Quần trong lòng sảng khoái, Triệu Mẫn quận chúa này vừa thông minh lại xinh đẹp, đùa bỡn thiên hạ quần hùng như trong long bàn tay, hôm nay cũng sợ chính mình, hắn thật sự thấy mình rất là thành tựu.
– Triệu cô nương không biết sao? Thanh dực bức vương Vi Nhất Tiếu, khi tu luyện chí âm Hàn băng miên chưởng bị tẩu hỏa nhập ma, trong kinh mạch ứ đọng hàn âm, cho nên nếu hắn dùng nội lực, hàn độc sẽ phát tác nếu không kịp hút máu nóng giải độc, thì toàn thân huyết mạch sẽ ngưng kết thành băng mà chết, nếu vừa hút mau đồng thời ăn luôn cả thịt, thì có thể giữ mạng thêm được mấy tháng…
Kỳ thật, lúc còn ở Quang Minh đỉnh, thì Trương Siêu Quần đã dùng Cửu Dương thần công chữa trị cho Vi Nhất Tiếu, chẳng những đã loại trừ được hàn độc tích tụ nhiều năm, mà võ công của Vi Nhất Tiếu cũng là tiến nhanh, lúc ban đầu trong Tứ đại pháp vương Minh giáo, Vi Nhất Tiếu xếp hạng cuối cùng, nếu bây giờ mà một lần nữa dựa vào võ công sắp xếp lại, có thể là Vi Nhất Tiếu so với Kim Mao Sư vương Tạ Tốn còn mạnh hơn chút ít....
– Vậy ngươi muốn như thế nào?
Triệu Mẫn không hổ là nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, trong đầu nàng lập tức hiện ra một bức tranh âm trầm, thịt người, máu tươi cảnh tượng khủng bố, nàng đã dùng Thập hương nhuyễn cân tán để bắt quần hùng lục đại phái, hắn đã biết nàng là nữ nhi của Nhữ Dương Vương, lúc này thì Minh giáo cùng triều đình đang đối kháng, hắn là sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu hắn lấy mình đưa ra để uy hiếp trao đổi, thì người lục đại phái không thể không thả ra, xem như là kiếm củi ba năm bị thiêu rụi trong một giờ…
Trương Siêu Quần nói:
– Cô nương tướng mạo xinh đẹp, trong trắng lộ hồng, nếu không đưa tới cho Vi Nhất Tiếu đỡ thèm, cũng có thể cấp cho Dương Tiêu làm phu nhân. Ái dà.. tuy rằng Dương Tiêu có tật xấu là ngủ ngáy, cộng thêm thói quen lúc rãnh rổi hay ngoáy mũi, nhưng tóm lại, coi như là một lão soái ca, Triệu cô nương cảm thấy như thế nào?
– Không cần!
Triệu Mẫn cả người đều nổi da gà.
Trương Siêu Quần nói:
– À… cô nương không thích sao? Vậy cô nương cảm thấy tại hạ như thế nào? Võ công cao cường, thông minh lanh lợi, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc…
Con bà nó, cô nương này này rất lợi hại, giảo hoạt đa dạng rất hiếm có, nếu muốn làm cho nàng ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có nước cưới nàng làm phu nhân, còn không thì phải giết nàng, nhìn nàng nũng nịu như con cừu non, nếu giết chết thật là đang tiếc a.
– Ngươi… ngươi đừng chạm vào ta, bằng không.. bằng không ta thề sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Triệu Mẫn huyệt đạo bị điểm, nửa điểm sức lực cũng sử dụng không được, gặp ánh mắt tên đại ma đầu này mê đắm, nàng tâm hoảng ý loạn.
– Vậy à? Cái mạng nhỏ của cô nương còn ở trong tay tại hạ mà còn dám uy hiếp sao?
Trương Siêu Quần cười, vươn ra một bàn tay, ở trên bả vai nàng nhẹ nhàng vuốt ve, dưới lớp vải tơ, mịn da thịt ôn nhu mềm mại, Siêu Quần tâm thần rung động, hắn vận nhẹ nội công Ngọc nữ tâm kinh, ngay lập tức Triệu Minh cảm thấy từ bả vai mình có một luồng hơi ấm chạy đi chạy lại tập trung xuống hai bầu vú săn chắc của nàng, vị trí nằm ngay hai đầu núm vú dễ nhột nhất, nếu như hắn đang lấy ngón tay gãi vào chỗ đó cũng đủ làm đối phương tê tái khó chịu rồi, huống hồ lúc này Trương Siêu Quần lại dùng Ngọc nữ tâm kinh, biến thành nơi hai đầu núm vú có luồng chân khí giống như là đang dùng cọng lông quét qua quét lại.
Triệu Mẫn, thân thể nhuyễn mềm dựa hẳn vào người hắn, đôi mắt phảng phất phủ một làn hơi nước, má phấn một mảnh ửng hồng, hai đầu núm vú nhỏ bé đỏ hồng đã cao cao nhếch lên bên dưới cái yếm…
Quả thật Triệu Mẫn không sao chịu nổi, nàng thấy như trái tim của mình đang phá lồng ngực để nhảy ra ngoài, nàng muốn rụt người lại tránh né tiếp xúc với thân thể của Trương Siêu Quần, nhưng khốn nỗi yếu huyệt đã bị điểm, không sao cử động được, hai bầu vú càng cảm thấy khó chịu bao nhiêu, thì bên dưới hạ thể tựa như có mấy trăm nghìn con kiến rúc vào bên trong âm đạo gây nên ngứa nhột khôn cùng, bên dưới cái âm hộ càng ngày càng gấp, cặp đùi nàng thỉnh thoảng hợp cùng một chỗ, hơn phân nửa đã có cảm giác được bụng dưới căng cứng như là muốn đi tiểu, thân thể nàng run run nhiều lần càng lúc càng nhanh, bỗng nhiên thân thể mềm mại xiết chặt, như một cây cung ngọc hướng lên cong lên, trong cổ phát ra như thanh âm nức nở, sự khó chịu này còn đau khổ hơn đao chém hay đòn vọt, nàng thấy khắp mình mẩy đều nỗi hết da gà, vừa rên lên vài tiếng “ ưm.. ưm… ” thì đã ngay lập tức đã khóc òa ra liền.
Triệu Mẫn tuy rằng thống lĩnh quần hùng, vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng vẫn là một tiểu cô nương, nàng chưa từng bị nam tử thân cận qua như vậy, nàng là kim chi ngọc diệp, cao cao tại thượng, từ trước giờ nào có ai dám như vậy tùy ý khinh bạc nàng? Mắt thấy bàn tay hắn ở trên thân mình sờ tới sờ lui, nàng nước mắt chảy ròng ròng nói:
– Ngươi… ngươi mau giết ta! Đừng có đụng đến thân thể của ta!
Trương Siêu Quần thấy nàng hơi thở dồn dập, thổ khí như lan, khuông mặt ửng đỏ vô cùng kiều diễm, tâm trí hắn càng thêm kích động bàn tay dần dần dời xuống trên lưng nàng vuốt ve, bóng lưng thon thả, cái cố ngọc cao thẳng trắng noãn, mái tóc dài xoã tung, mùi thơm của cơ thể xử nữ lại làm cho hắn không kềm chế được.
– Ngoan ngoãn đừng sợ, tại hạ sẽ làm cho cô nương dục tiên dục tử, khoái hoạt vô cùng…
Triệu Mẫn nghe xong càng thêm khóc lớn, trong lòng kinh sợ cực kỳ, không ngừng kêu lên:
– Không cần đâu… không cần đâu…
Trương Siêu Quần bỗng nhiên trong lòng nhảy dựng…
Chính mình vừa rồi lại có lời nói, như thế nào lại giống như tên hái hoa đạo tặc ghê tởm vậy ? Trên khuôn mặt hắn ửng đỏ, vội thu hồi nội lực Ngọc nữ tâm kinh, bàn tay ngượng ngùng rời khỏi thân thể của Triệu Mẫn.
Khi nào thì mình lại trở nên bỉ ổi như thế? So với tiểu tử Trương Vô Kỵ kia còn không sánh bằng sao? Cảnh giới quyến rủ nữ nhân cao nhất, chính là bày ra mị lực của chính mình, để cho nữ nhân tự động hiến thân, nếu dùng thủ đoạn đê tiện vô sỉ này chiếm được than thể của nàng, chẳng phải là mình cùng cầm thú giống nhau sao?
" Hừm… "
Siêu Quần thở dài ra một hơi, lui ra phía sau từng bước một, hướng về Triệu Mẫn nói:
– Triệu cô nương, vừa rồi tại hạ thất lễ, xin thứ lỗi.
Triệu Mẫn không thể nhúc nhích quay lại thân mình, nhưng nghe giọng nói của hắn, dường như hắn chịu buông tha chính mình, không khỏi vừa mừng vừa sợ, trong lòng cảm thấy kinh dị.
– Tại hạ điểm huyệt của cô nương, nửa canh giờ lúc sau sẽ tự giải, cô nương không đừng dùng nội lực, bằng không sẽ chịu nội thương, hôm nay tại hạ đã biết lỗi của mình, mong rằng cô nương lượng giải, cáo từ!
Trương Siêu Quần nói xong một hơi, phóng người mà đi.
Triệu Mẫn tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh ngạc nằm yên ở nơi đó, sau một lúc lâu, cũng không hiểu được nguyên nhân vì sao hắn lại tha nàng, cũng không hiểu vì sao khi hắn lại buông tay mình lại có chút tiếc rẻ, mặc dù là nàng than khóc nhưng cái cảm giác ngứa nhột đó kỳ lạ khó tả vô cùng, nhất là bên dưới hạ thể của mình tại sao lại thấm ướt dinh dính mắc tiểu ?
…
Trương Siêu Quần từ trong Lục Liễu Sơn Trang đi ra, một đường chạy nhanh, đến chỗ dừng ngựa, giơ roi phóng ngựa, hướng về hướng của Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu đang chờ…
Gió thổi thốc vào mặt, Trương Siêu Quần cảm thấy trên mặt mình nóng đỏ, toàn thân hầm hập, nghĩ đến vừa rồi chính mình suýt chút nữa trở thành tiểu nhân dâm tà, trong lòng âm thầm hổ thẹn.
Một tiếng hú dài, Trương Siêu Quần hùng tâm quật khởi, nếu có bản lĩnh, khiến cho bản thân Triệu Mẫn quỳ gối ở dưới háng mình, kia mới đúng là hán tử chân chính.
…
Không lâu, hắn cùng Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu gặp gỡ, cùng nhau một đường đi đến Hà Nam, lúc này thiên hạ đang lâm vào tình cảnh đại loạn, anh hùng bốn phương nổi lên, vì vậy sự kiểm soát của quân Mông Cổ lại càng nghiêm nhặt hơn nhiều, nhưng bọn họ ba người ăn mặc hoa lệ, khí thế vũ dung hiên ngang, dáng vẻ không tầm thường, nên quan binh phần nhiều cũng không làm khó dễ.
Quá nửa ngày, vào một tiểu điếm vùng phụ cận tùy tiện ăn uống chút, đang định đứng dậy tiếp tục đi, chợt nghe cách đó không xa, tiếng động tay áo phần phật truyền đến, trong nháy mắt liền chạy tới một tăng nhân Thiếu Lâm mặc bộ y phục vàng nâu chạy ngang qua, cầm trong tay một cây thiết côn, quần áo đã bị rách nát, xem ra là đang gấp gáp chạy vội..
Vi Nhất Tiếu khen:
– Vị hòa thượng này cũng là một cao thủ.
Vừa dứt lời, thì lại thấy từ mặt sau lại có ba Hắc y nhân cầm trong tay đao kiếm đích lóe lên mà đuổi theo
Dương Tiêu nói:
– Giáo chủ, có điểm kỳ hoặc.
Trương Siêu Quần gật đầu, nói:
– Không sai, nơi đây cách núi Tung Sơn của Thiếu Lâm tự không xa, sao lại có người dám đuổi giết tăng nhân Thiếu Lâm!
Trong lòng hắn chợt nghĩ đến lúc mình ở Lục Liễu Trang, tuy rằng hắn chế trụ Triệu Mẫn lâu như vậy, cũng không thấy những thuộc hạ cao thủ của nàng lộ diện, hiển nhiên là đã phái đi ra ngoài, chẳng lẽ…
Trương Siêu Quần trong lòng liền run lên, không ổn rồi… mục đích của Triệu Mẫn chính là diệt trừ hai phái Võ Đang và Thiếu Lâm, nếu hai đại môn phái trong võ lâm này bị thất thủ, thì các môn phái còn lại không cần phải lo lắng nhiều, Trương Siêu Quần lại nhớ đến trong nguyên tác Ỷ Thiên của Kim Dung, đó là trước diệt Thiếu Lâm, sau trừ Võ Đang!
– Cứu người!
Trương Siêu Quần dẫn đầu, liền đuổi theo hướng ba gã Hắc y nhân kia.
Phóng theo hơn một dặm, thì nghe tiếng binh khí va chạm, hắn chạy vội tới gần, thì thấy hai gã Hắc y nhân đang khoanh tay đứng nhìn, chỉ để một cái gã gầy cao đang cùng kia tang nhân Thiếu Lâm giao đấu.
Thấy nhóm Trương Siêu Quần ba người bất chợt đến, một cái đại hán mập ục ịch quát:
– Việc giang hồ, tạp nhân kia mau lui ra.
Trương Siêu Quần hừ một tiếng, nói:
– Chuyện giang hồ thì phàm là người giang hồ cũng đều quản được!
Trương Siêu Quần không muốn dong dài, Triệu Mẫn đã phái đi nhiều cao thủ, có thể lúc này đã tới Thiếu Lâm tự rồi..
Đại hán mập ục ịch trầm giọng quát:
– Đừng có nhiều lời, nếu không muốn chết thì cút ngay đi !
Gã cùng tên còn lại vọt lên, ngay lập tức Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu hai người đều nghênh địch.
Trương Siêu Quần biết võ công Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu rất cao cường, liền không để ý tới nữa, lại hướng nhìn đến gã đại hán cao gầy đang đấu cùng hòa thượng Thiếu Lâm, thấy gã cao gầy kiếm pháp rất là rất cao thâm, kiếm chiêu đặc dị, tả ba kiếm, hữu ba kiếm, ngắn gọn hữu hiệu không dư không thừa, còn hòa thượng kia cũng là rất là mau lẹ, một cây thiết côn vù vù xé gió, trong nháy mắt đã đấu hơn mười chiêu.
Trương Siêu Quần gật đầu thầm khen, những người nay võ công đều không tầm thường, nhất là gã cao gầy sử kiếm rất là cao minh, hòa thượng Thiếu Lâm tuy rằng nhìn qua thì như là đang chiếm thượng phong, nhưng mỗi một lần xuất chiêu thiết côn, nội lực phải tốn hao hơn so với gã gầy, nếu đánh kéo dài, lúc sau nhất định là phải bại.
Trương Siêu Quần không muốn đợi nữa, cao giọng hỏi:
– Đại sư có phải là người phái Thiếu Lâm không?
Tăng nhân kia làm sao có thời gian rảnh trả lời, Trương Siêu Quần thân hình liền động phất nhẹ, gã cao gầy sử kiếm nhất thời sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy đối phương nội lực rất mạnh, thâm sâu vượt qua tưởng tượng.
Một thoáng đông cứng người lại, ngay lập tức tăng nhân Thiếu Lâm thiết côn nện xuống, chỉ nghe “ răng rắc “ gã cao gầy ứng biến cực kì mau, nhưng cánh tay vẫn trái vẫn không tránh kịp, bị thiết côn đang trúng một đòn xương tay lập tức vỡ vụn.
Người gầy thét lên một tiếng đau đớn, một kiếm đâm ngang, phong bế lại thế công của hòa thượng Thiếu Lâm, thân hình búng ngược về phía sau tung bay..
– Các hạ là ai?
Gã gầy tuy là bị thương nặng, nhưng cắn răng nhịn đau hỏi.
– Ta là giáo chủ Minh giáo Trương Siêu Quần!
Gã gầy sắc mặt đại biến, hô to báo động đồng bọn, rồi muốn tẩu thoát, Trương Siêu Quần hừ lạnh một tiếng, nói:
– Muốn chạy sao? Dương tả sứ! Vi bức vương! Đừng lưu người sống!
Bàn tay hắn lấy từ bên trong áo, lấy ra khẩu súng ngắn “ đoàng “ một tiếng, gã gầy cao đang dùng khinh công phóng ra xa xa chợt rú lên, rồi rớt xuống ngã gục…
Lúc này, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu cũng đã là giải quyết xong hai tên đại hán kia.
– Đại sư, có phải đại sư là từ Thiếu Lâm chạy tới đây phải không? Có phải là có đội nhân mã đã tấn công Thiếu Lâm tự?
Trương Siêu Quần vội hỏi :
"Ngươi là Ma giáo người?"
Cái kia Thiếu Lâm tăng trong mắt hiện lên một tia lửa giận, cười lạnh nói:
- Ma giáo các ngươi cấu kết Thát tử vây công chúng ta Thiếu Lâm Tự, bây giờ còn đang nơi này hỏi cái gì? Cho ta một cái chết thống khoái đi..
Thiếu Lâm tăng vừa rồi chứng kiến ba người này võ công, quyết định không phải mình có thể ngăn cản được đấy, nhất là vừa rồi người công tử trẻ tuổi kia ca, ám khí thật là lợi hại, văn sở vị văn, hắn tự biết hẳn phải chết, dứt khoát khoanh tay chịu chết.
Vi Nhất Tiếu mắng:
- Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế ? Đây là chúng ta Minh giáo Tân nhiệm Trương giáo chủ, đây là Quang minh tả sứ người Dương Tiêu, ta là thanh dực bức Vương Vi Nhất Tiếu, ngươi nói chúng ta Minh giáo cùng Thát tử cấu kết vây công Thiếu Lâm Tự, cái kia ba người này, chúng ta tại sao phải giết? Người một nhà giết người một nhà sao?
Thiếu Lâm tăng khẽ giật mình, nói:
- Ai lại biết rõ ma giáo các ngươi làm cái gì rồi! Hơn phân nửa là che lấp chân tướng, lừa dối thế nhân...
Trương Siêu Quần giận không kềm được, quát:
- Con mẹ nó ngươi là cái gì bổn phận! Cùng lão tử nói như vậy, Không Trí, Không Tĩnh, Không Nghiệp, ba vị thần tăng thấy xong ta còn khách khách khí, lão tử sẽ giết người một nhà rồi lại hướng ngươi cái này diễn trò làm cái gì? Ngươi không cảm thấy ngu ngốc mới làm thế à?
Vung tay lên, hắn hướng Vi Nhất Tiếu cùng Dương Tiêu nói:
-Chúng ta đi.Cái này điên hòa thượng không cần để ý tới, Thát tử giờ phút này hẳn là đi Võ Đang Sơn rồi, ta mấy cái sư huynh bị Thát tử bắt đi, Võ Đang Phái không có người phòng thủ, chỉ sợ gặp nguy hiểm.
Dương Tiêu ,Vi Nhất Tiếu đồng loạt gật đầu, nói chuyện thời khắc, ba người đã thi triển khinh công, trằn trọc xê dịch, lấy cực kỳ đẹp mắt tuyệt thế khinh công "Bay" trên mấy trượng bên ngoài trên lưng ngựa, trong nháy mắt liền phóng ngựa mau chóng đuổi theo. Cái kia Thiếu Lâm tăng tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn đi xa ba người, trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: "Cái này ba cái Ma giáo yêu nhân võ công quá mạnh mẽ, ta luyện thêm hai mươi năm cũng không kịp nổi."
Lại muốn, dùng bọn họ thân thủ, muốn giết mình, cái kia thật sự quá nhẹ dịch bất quá, cần gì phải xuất thủ cứu giúp? Nhìn cái kia ba bộ thi thể, ngơ ngác đứng lên, hướng Thiếu Lâm Tự phương hướng bước đi.
Tung Sơn cùng Võ Đang Sơn tuy nhiên phân chỗ thành hai tỉnh, nhưng một tại Dự Tây, một tại Ngạc Bắc, cách xa nhau cũng không lắm xa. Thoáng qua một cái trang trại ngựa sau, hướng nam một đường đều là bình địa, ngựa chạy trốn càng là nhanh chóng, giữa trưa, qua trong hương, ba quan điện, Độ Hán Thủy mà nam. Thuyền đến giữa dòng, nhìn qua cuồn cuộn nước sông, Trương Siêu Quần không khỏi nhớ tới năm đó mới tới nơi đây, chính là tại đây phụ cận, Chu Chỉ Nhược một nhà cứu mình, về sau lão nhân gia hai người thủy chung không có thể thoát khỏi Thát tử tai họa, trong nội tâm cảm khái, lại nghĩ tới mình không có công chúng các lão bà mang đến, thực là sáng suốt vô cùng, đoạn đường này, thực sự quá nguy hiểm, nếu như trong các nàng có người nào xảy ra chuyện, cái này thật không thế sống nổi. Bỗng nghĩ đến Đại Ỷ Ty cùng A Ly, coi như là Đại Ỷ Ty không có xuất đầu lộ diện, A Ly cũng có thể xuất hiện ở Quang Minh đỉnh dưới núi đấy. Chỉ có điều là đoạn đường này xuống, đều không có gặp phải, cũng không biết nàng là hay không luyện Thiên Thù Vạn Độc Thủ luyện được để rồi trên mặt vô cùng thê thảm...
Ngược lại lại nghĩ tới Tiểu Long Nữ, thiên hạ sao mà lớn, cũng không biết nàng người ở chỗ nào, còn có Cố Ngưng Hề, hắn còn nhớ rõ ban đầu trước khi xuyên việt, cùng nàng thông hết lời nói sau, trong bộ đàm lờ mờ nghe được nàng nói một câu '' chính ngươi chú ý!"
Lúc ấy thật sự không có nghe rõ lắm.....
Aida... nếu như nàng chỉ là mặt lạnh tim nóng, mà ta đã ly khai nàng nhanh bốn năm đi! nàng là "Thủ tiết" còn là cũng đã khác gả người khác rồi sao? Nghĩ đến khác gả người khác, Siêu Quần ca trong lòng không khỏi cócảm giác đau đớn.
Nam nhân chính là loại này, chính hắn có thể ở bên ngoài hát hoa ngắt cỏ, trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu như lão bà của mình hồng hạnh xuất tường, tựu quyết định không thể tiếp nhận, nam nhân như thế, nhưng lại chưa bao giờ suy nghĩ qua, đương nữ nhân biết rõ nam nhân của mình ở bên ngoài cùng với những nữ nhân khác cấu kết, lại sẽ là cỡ nào thương tâm...
Miên man suy nghĩ thời khắc, đã là vượt qua Hán Thủy, Siêu Quần ca ném đi những kia ảo tưởng, cùng Vi Nhất Tiếu cùng Dương Tiêu thúc mã tiếp tục đi về phía nam.
Lúc này trời sắc sớm đen, nhìn ra đến một mảnh mông lung, đi thêm được một canh giờ, càng là Tinh Nguyệt không ánh sáng, cái kia tọa kỵ mệt mỏi đã cực, rốt cuộc không cách nào duy trì, quỳ rạp xuống đất. Trương Siêu Quần vỗ vỗ lưng ngựa, nói ra: "Con ngựa, con ngựa, ngươi ở nơi đây nghỉ ngơi một chút, tự hành đi xong!"
Triển khai khinh công chạy gấp.
Đi đến canh bốn thời gian, chợt nghe được phía trước ẩn ẩn có tiếng vó ngựa, hiển là có một đại bang người, Dương Tiêu hỏi: "Giáo chủ, muốn không nên động thủ?"
Trương Siêu Quần lắc đầu nói: "Không cần, cứu binh như cứu hỏa, những này tiểu lâu la không cần để ý tới!"
Lập tức ba người nhanh hơn cước bộ, từ nơi này đoàn người bên cạnh cách đó không xa xẹt qua.
Trương Siêu Quần sở học chính là phái Cổ Mộ khinh công, tăng thêm Cửu Dương Thần Công nội tình cùng Càn Khôn Đại Na Di kích thích tiềm lực pháp môn, hắn khinh công trên tạo nghệ ngoại trừ không kịp Vi Nhất Tiếu như vậy kỳ lạ quỷ dị ngoài, phương diện khác, sớm đã cùng Vi Nhất Tiếu bất tương sàn sàn nhau rồi, mà Dương Tiêu cũng đồng dạng tu tập Càn Khôn Đại Na Di đến tầng thứ hai, võ công cao, so với phái Thiếu Lâm trí nghe thấy tính tứ đại thần tăng cũng là không thua kém nhiều, cái này ba gã đương thời tuyệt đỉnh cao thủ dắt tay nhau mà đi, thân pháp đã nhanh mà lại nhẹ, lại trong đêm tối, vậy mà không người biết cảm giác.