Chương 48: Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký 2019

Trương Siêu Quần cười hắc hắc, nói:

– Như vậy đi, cứ để cho Tiểu Chiêu cùng Chỉ Nhược ngủ ở bên cạnh tiểu đệ, tiểu đệ hứa không làm cái gì đâu! Cứ hỏi thử các nàng đi…

Đinh Mẫn Quân hừ một tiếng, xoay người nhìn Tiểu Chiêu cùng Chu Chỉ Nhược nói:

– Các ngươi nói đi, có chịu như vậy không?

Chu Chỉ Nhược ngập ngừng nói:

– Muội… muội không biết!

Trương Siêu Quần nhanh cướp lời nói:

– Không biết chính là đồng ý, còn Tiểu Chiêu, ngươi nói đi?

Tiểu Chiêu “um” một tiếng, vội vàng tránh ở phía sau Tiểu Ngư, run giọng nói:

– Tiễu nữ ngủ trên cái giường nhỏ…

Trương Siêu Quần lắc đầu nói:

– Tiểu Chiêu, ngươi không tin công tử sao?

Lần này, hắn không có nói sai, hắn thật sự không nghĩ đến chuyện đem Tiểu Chiêu và Chu Chỉ Nhược ra làm…

Không phải là hai nàng đối hắn không có lực hấp dẫn, mà là Siêu Quần không muốn dưới tình huống bên trong mật thất u ám như vậy mà chiếm lấy lần đầu sự trong sạch của hai nàng, Chỉ Nhược và Tiểu Siêu vẻ đẹp giống nhau, một trong sáng, một tính cách ôn nhu, Trương Siêu Quần luyến tiếc trinh tiết các nàng, làm gì thì cũng phải trong một hoàn cảnh thơ mộng, lãng mạn.. lúc ấy động thủ cũng không muộn…

Tiểu Chiêu áy náy, nói:

– Không phải, tiểu nữ tin công tử…

Trương Siêu Quần vỗ tay nói:

– Vậy thì đúng rồi! Công tử ta nói như thế nào cũng là đồ đệ của Trương chân nhân, chỉ là lão nhân gia sống hơn 100 tuổi, nhưng vẫn còn là lão xử nam, bản công tử thì không chính phái giống như lão nhân gia, nhưng tốt xấu gì cũng có dính vào một chút… tiên khí, đến đây, ta kể mọi người nghe chuyện xưa!

Trương Siêu Quần thích nhất là náo nhiệt, ở thế giới quá khứ trước kia của hắn, lúc còn thiếu niên người mà hắn tối cao sùng bái không phải là các nữ minh tinh Hongkong, cũng không phải là Beckham cùng Lưu Tường, mà chính là truyện Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung, dưới ngòi bút đầy vận cứt chó Vi Tiểu Bảo là nhân vật huyên náo mà hắn ưa thích nhất! Vi Tiểu Bảo có 7 phu nhân a! trên cái giường lớn, muốn chơi người nào liền chơi người đó, thần tiên cũng không trâu bò khoái hoạt bằng Vi Tiểu Bảo!

Hiện giờ hắn tự nhiên cũng bùng nổ, xuyên qua đến ỷ Thiên thế giới, đây cũng là nơi mà rất nhiều nam nhân hiện đại tha thiết ước mơ giấc mộng! Hiện tại chính mình đã có được, hơn nữa so với Vi Tiểu Bảo càng ngưu xoa gấp không biết nhiều ít lần!

– Bây giờ ta kể chuyện xưa cho các người nghe! Mọi người có muốn nghe hay không?

Trương Siêu Quần cười hắc hắc.

Tiểu Nhạn hỏi:

– Công tử kể lại chuyện xưa lần trước, đến đoạn Vi Tiểu vẽ một con rùa trên mặt tiểu quận chúa, tiếp theo rồi ra sao?

Siêu Quần nói:

– Lần này, ta kể chuyện khác vui hơn! Đến đây Tiểu Nhạn, ngươi ngoan nhất, ngồi bên cạnh ta đây này!

Các nàng tuy rằng ngượng ngùng, nhưng vẫn là leo hết lên trên giường, hắn bắt đầu hắng giọng kể chuyện:

– Trên một thảo nguyên rộng lớn, có một tiểu cô nương đáng yêu, có một ngày vào lúc họp chợ, nàng mang theo một túi sữa dê của nhà mình đến chợ bán, hy vọng có thể bán được giá tốt, ai ngờ, ngày hôm nay chợ thì người rất đông, nhưng mọi người lại tới để xem lôi đài chọn rể, trong lúc người qua lại tấp nập chen chúc nhau chèn ép làm vỡ cái túi sữa dê của tiểu cô nương rơi vãi khắp nơi, tiểu cô nương huhu khóc lớn lên, la lớn:

– Đừng lấn ép ta nữa, sữa của ta bị các người ép chảy ra hết rồi…

– Hừ.. hừ… Công tử không đứng đắn…

Tiểu Nhạn ngồi bên hắn nói rồi đứng lên, các nàng đều chê hắn không đàng hoàng, Đinh Mẫn Quân âm thầm lắc đầu, chính mình tại sao lại yêu thích một con người như thế này vậy? Lúc hắn đứng đắn, động thân ra bênh vực lẽ phải, chính khí nghiêm nghị, khẩu chiến cùng các tông sư lục đại phái, cứu Minh giáo trong tình trạng vô vọng, đó là hàng người làm cho người ta tâm động, nhưng đôi khi lại vô cùng háo sắc, hoang dâm, một cách tinh quái, không có việc gì sẽ trêu chọc tất cả mọi người! Hỡi ơi… hắn làm giáo chủ Minh giáo, thì Minh giáo gặp phúc hay họa, thật là khó có thể lường được…

Nhìn các phu nhân của mình hơi cáu giận, Siêu Quần trong lòng cũng nhột nhạt, hắn cười đánh trống lãng, đứng lên, song chưởng múa một cái, đem toàn bộ những cây đuốc trong thạch thất đều tắt.

– Sắc trời đã tối muộn, mấy ngày liền bôn ba mệt nhọc, các phu nhân cũng cũng mệt mỏi, chúng ta sớm nghỉ ngơi đi!

Không biết là hắn ôm ai, chỗ thì mềm mại, nơi thì một mảnh trắng mịn, trong bóng tôi, chỉ nghe những tiếng “ ưm.. ưm… ” uyển chuyển như chim kêu vậy.

Các nàng bất an nằm xuống, ai cũng muốn nằm gần với hắn, nhưng rồi lại sợ hắn làm mấy chuyện xấu, sợ các tỷ muội khác cười nhạo, duy chỉ có Tiểu Chiêu cùng Chu Chỉ Nhược, hai người các nàng đều là xử nữ, tâm hoảng ý loạn nằm cùng một chỗ, trong phút chốc trên cái giường lớn, yên tĩnh không tiếng động.

Siêu Quần không rõ ràng lắm hai bên trái phải nằm ngủ ở kế bên mình là ai, một bàn tay đụng đến một thân thể mềm mại ôn nhu, đang muốn tiến thêm một bước triển khai hành động, thi liền có hai nắm tay nhỏ bé kiên quyết cản trở.

Buồn bực a! Sáu phu nhân nằm đồng giường, vốn là có thể trái cái âm hộ này, phải cái âm hộ kia sờ soạng, nhưng dù sao người cổ xưa vẫn là cổ xưa, tư tưởng vẫn còn rất là bảo thủ.

Siêu Quần đang cố sờ soạng, bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến, sắp tới có lẽ sẽ mặt đối mặt với Triệu Mẫn, một cô nương trí tuệ, xinh đẹp, cũng một nhân vật vô cùng quan trọng, cũng không biết bản thân mình có được vận cứt chó giống như là Trương Vô Kỵ không nữa! Nếu không thể đem nàng thu phục được, thì nàng chính là địch nhân cực mạnh lớn nhất trong tương lai sắp tới, cho nên làm như thế nào để chinh phục nàng, đó là một vấn đề trọng yếu..

Triệu Mẫn thông minh và mưu lược, nếu nàng là nam nhân, thì Nguyên triều làm sao bị diệt vong?

Trương Siêu Quần suy nghĩ đến nhiều chuyện, cũng may mắn là Triệu Mẫn chưa tổn hại đến tính mạng của Cửu Chân cùng các nàng trong Hồng Mai sơn trang, trong chốc lát hắn lại suy nghĩ, kế tiếp, cái kia là Lục liễu sơn trang gì đó, cũng không biết là nằm ở địa phương nào, dựa vào sự am hiểu của hắn, sắp tới sẽ phát sinh chuyện, nàng có thể làm khó dễ được ta? Ta cũng không tin, bổn đại gia so với tiểu quỷ Trương Vô Kỵ kia phải anh tuấn tài năng hơn, làm sao mà không có thể thu phục được nàng?

Trái lo phải nghĩ, không bao lâu, hắn mơ mơ màng màng ngủ đi, đem dàn mỹ nhân bên người vờn quanh quên đi, vừa rồi hắn vận công trị liệu cho Chu Cửu Chân cùng Võ Thanh Anh, chân khí hao tổn cũng không ít, nên ít nhiều gì cũng mệt mỏi, không quá lâu, tiếng ngáy liền vang lên…

Mật thất bên trong tối om, không có ánh sáng, cho nên cũng không biết ngủ được bao nhiêu lâu.

Bỗng nhiên có người la hoảng lên:

– Đừng giết ta! Đừng giết ta!

Tiếng kêu hoảng sợ quanh quẩn ở trong mật thất, làm cho mọi người bừng tỉnh, Trương Siêu Quần thả người dựng đứng lên, chỉ nghe xôn xao tiếng lo lắng vang lên, Trương Siêu Quần da đầu run lên.

Tiếng người lại kêu:

– Đừng… xin người đừng giết tiểu nữ..

Trương Siêu Quần ngưng thần lắng nghe, đây là tiếng của Tiểu Yến, hắn vội vàng hỏi:

– Ai có mồi lửa.

Trong bóng đêm, có người lấy mồi lửa thắp sáng, Trương Siêu Quần tập trung tinh thần quan sát, không có điều gì dị thường, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, Tiểu Chiêu, Chỉ Nhược, Đinh Mẫn Quân, cùng với Kỷ Yên Nhiên đang đưa mồi lửa, không có địch nhân nào cả! Trương Siêu Quần cầm lấy châm đuốc, hướng về phía nơi Tiểu Yến đang nằm đi đến, nàng còn đang mơ hồ kêu không rõ tiếng, hai tay quơ lấy trên không.

Trương Siêu Quần trong lòng đau xót, đem nàng ôm vào trong ngực, Tiểu Yến mơ màng tiếng kêu càng ngày càng nhỏ, rốt cục lại thiếp đi.

Chúng nữ đứng chung quanh, im lặng không nói, chỉ có Tiểu Chiêu nhẹ giọng:

– Công tử…

Trương Siêu Quần ngẩng đầu lên, thở dài nói:

– Xem ra nàng quá sợ hãi, bị cơn ác mộng, mọi người đi xem những người khác có ổn không.

Đinh Mẫn Quân cây đuốc, hướng đến phòng trong đi đến.

Không quá lâu, Đinh Mẫn Quân quay đi trở về bên cạnh Trương Siêu Quần, vẻ mặt cổ quái, nói:

– Bên trong có một cô nương… nàng…

Trương Siêu Quần cả kinh, nói:

– Làm sao? Đã xảy ra biến cố gì sao?

Đinh Mẫn Quân vội vàng lắc đầu, nói:

– Ngươi đừng nóng vội, sức khỏe các nàng tốt, bất quá có cô nương… nàng dường như là có có thai, cũng không biết có bị ảnh hưởng hay không.

Trương Siêu Quần nghẹn họng ngẩn người ra, bỗng nhiên trên mặt hắn biến sắc, run giọng nói:

– Mẫn Quân tỷ… cô nương đó có.. lớn tuổi không?

Hắn tuy rằng đã cùng tất cả các nàng ở trong Hồng Mai sơn trang đều có qua thân cận da thịt chi thân, nhưng chân chính để giao cấu thì chỉ có Chu phu nhân và Võ Thanh Anh, nếu là Thanh Anh, thì tốt rồi chẳng hề gì, nhưng nếu là Chu phu nhân, chuyện vui đùa này đã có hậu quả khá lớn! Nếu Cửu Chân biết hắn cùng mẫu thân của nàng cấu kết… cái hậu quả như thế nào, không nói thì cũng đoán ra! Tưởng tượng đến nơi đây, mồ hôi lạnh của hắn rướm ra..

Đinh Mẫn Quân cũng hoảng sợ, cả kinh nói:

– Cái gì nhiều tuổi? Bên trong… bên trong chỉ có một người tuổi hơi lớn chút, còn lại đều là cô nương, không phải là ngươi… ngươi…

Đinh Mẫn Quân há to miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Siêu Quần, vẻ không dám tin đây là sự thật.

Không đúng! Nếu là Chu phu nhân lớn bụng, thì Chu Trường Linh làm sao mà bỏ qua cho nàng? Quả quyết sẽ không phải là nàng! Võ Thanh Anh cũng sẽ không, lúc cùng nàng rời khỏi sơn cốc đi ra, không thấy nàng có dấu hiệu mang thai.

Trương Siêu Quần thần trí tạm ổn định, hướng về Đinh Mẫn Quân trừng mắt nói:

– Không phải cái gì? Tỷ đừng có cho là tiểu đệ cùng Chu phu nhân có cái gì nhé! Chả hiểu tỷ nghĩ sao nữa…

Nói xong, hắn buông Tiểu Yến, đứng lên.

Đinh Mẫn Quân nhẹ nhàng thở ra, vẫn là có vài phần hoài nghi, hỏi:

– Vậy ngươi hỏi nhiều tuổi để làm gì?

Trương Siêu Quần tức giận nói:

– Tiểu đệ chỉ lo lắng, vạn nhất Chu phu nhân đang màng thai, trong khi Chu trang chủ đã chết, tiểu hài tử kia chẳng phải là mồ côi từ trong bụng mẹ?

Không hề để ý tới Đinh Mẫn Quân, hắn vội vàng đi đến phòng trong.

Lúc này Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn đang vây quanh một nàng, tò mò nói chuyện với nhau, Trương Siêu Quần nhìn tới, không phải là Chu phu nhân, cũng không phải Võ Thanh Anh, mà là là Chu Cửu Chân! Trong lồng ngực như bị tảng đá giáng vào, tiến lên xem, quả nhiên, cái bụng của nàng bụng hơi phồng lên, hắn rất là ngạc nhiên, đột nhiên hắn nghĩ đến, có thể nào nàng cùng Vệ Bích từng có chung một chân! Ngày ấy ở trong sơn động, tuy rằng hắn đã cỡi hết xiêm y của nàng, đang chuẩn bị lấy đi trinh tiết của nàng, thì Tiểu Phượng cùng lão Kiều Phúc tìm đến, sau này vẫn chưa có cơ hội ở chung với nàng, chắn chắn là không phải mình!

Trương Siêu Quần trong tim đau đớn, sắc mặt biến đổi, nàng… nàng đối với mình cảm tình, chẳng lẽ là giả sao? Trương Siêu Quần run rẩy vươn tay phải, sờ về phía trên bụng Chu Cửu Chân, bụng gồ lên chỉ sợ là đã có thai 4 hoặc 5 tháng rồi! Nhìn cái bụng to lên giống như đang cười nhạo với mình, Trương Siêu Quần vừa giận vừa buồn, bàn tay không ngừng run rẩy, Chu Cửu Chân đôi mắt đẹp khép hờ, lông mi cong vút, thanh thuần không tỳ vết, hắn suy nghĩ sao cũng không ra, nàng lại là nữ nhân như vậy!

Trương Siêu Quần thương tâm cực kỳ, toàn thân lạnh như băng, bàn tay hắn vừa mới đụng đến bụng nàng, bỗng nhiên hắn có cảm giác khác thường, có chỗ bỗng nhiên lõm xuống một ít, Siêu Quần tim đập thình thịch.....

Hắn lại dùng lực…..

Kia… lão Thiên ạ, đang đùa giỡn với ta sao! Cái này đâu phải là mang thai đâu! Rõ ràng là trên người nàng đang cất dấu cái gì đó! Trương Siêu Quần vừa mừng vừa sợ, nước mắt lại suýt nữa rớt xuống vội vươn tay cởi đai lưng của nàng.

Đột nhiên hắn ý thức được cái gì, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Đinh Mẫn Quân, Kỷ Yên Nhiên, Tiểu Nhạn Tiểu Ngư còn có Tiểu Chiêu, Chỉ Nhược, tất cả đêu có vẻ mặt cổ quái đang nhìn mình, Tiểu Chiêu cùng Chỉ Nhược hai tiểu cô nương đang kinh ngạc há hốc miệng, Siêu Quần

dù mặt dày cũng đỏ mặt lên, nói:

– Đừng đứng ngây người ra thế, lại đây giúp ta cởi xiêm y nàng ra đi!

Con bà nó! Trước mặt mọi người phi lễ nàng, còn gọi phu nhân mình hỗ trợ, thế gian này chỉ có một mình hắn, không còn có người thứ hai.

Tiểu Chiêu mở to hai mắt, ngạc nhiên hỏi:

– Công tử, vì sao mà cởi xiêm y của vị tỷ tỷ này?

– Ta kiểm tra một chút xem bên dưới nàng lông dài hay ngắn.

– ????????????????? ^==^

Đem xiêm y của Chu Cửu Chân cởi bỏ, Trương Siêu Quần lập tức nhận ra, đây là cái ba lô của chính mình để lại ở Hồng Mai sơn trang, cái ba lô này chịu được nước, là loại đặc thù trong thời đại này còn chưa có chế tạo được, bên trong còn có điện thoại di động, khẩu súng ngắn cùng cả trăm viên đạn, bốn trái mìn nhỏ sát thương bộ binh cùng hai trái lựu đạn, nhìn thấy trang bị vũ khí thời hiện đại, Siêu Quần chợt nhớ tới ở thế giới kia vợ mình Cố Ngưng Hề, cũng không biết nàng có còn nhớ tới hắn không? Cũng có thể nàng đã quên hắn rồi…

– Thì ra không phải là mang thai, mà là có một cái bao ở trên người!

Đinh Mẫn Quân kinh hô một tiếng, đánh gảy sự suy tư của Siêu Quần.

Trương Siêu Quần đem cái ba lô này tháo ra, Cử Chân mang theo giấu cái này ở trong người, loại này đồ vật cũng đủ làm cho Cửu Chân mệt chết được, chẳng lẽ nàng muốn làm liệt sĩ sao? Trương Siêu Quần giờ phút này sự hoài nghi đã triệt tiêu hết, trong lòng vui sướng, vô cùng mừng rỡ.

Trương Siêu Quần đem Chu Cửu Chân đỡ ngồi dậy, song chưởng để phía sau lưng, đem nội lực chậm rãi chuyển vận, qua không lâu, Chu Cửu Chân bỗng nhiên “ ưm “ một tiếng, thân mình vừa động, Trương Siêu Quần vui mừng quá đỗi, dừng nội lực, ngồi vào trước mặt nàng, nhẹ giọng nói:

– Cửu Chân… Cửu Chân là ta đây.

Chu Cửu Chân mơ màng tỉnh dậy, đôi mắt to chậm rãi mở ra, vẫn chưa có nhìn rõ ràng ngồi đối diện là Trương Siêu Quần, nàng lắp bắp kinh hãi, hô:

– Ngươi… ngươi là ai?

Tiện đà sờ phía phần bụng mình, thấy rỗng tuếch, nàng lớn tiếng la lên:

– Đồ vật của ta đâu..

– Là ta đây… Cửu Chân… là ta… ta là Siêu Quần đây!

Trương Siêu Quần một tay đỡ lấy nàng ôm vào trong ngực mình..

– Siêu Quần?

Mở mắt ra nhìn một lúc, người thứ nhất mình thấy là nam tử yêu thương của mình, Chu Cửu Chân vui mừng đến ngẫn người, bỗng nhiên lại thấy phía sau lưng hắn còn có mấy cô nương tướng mạo xinh đẹp, trong đó vài người dung mạo tuyệt mỹ, không hề thua kém mình, Cửu Chân giật mình.

– Siêu Quần… các nàng là ai?

Chưa chờ Trương Siêu Quần trả lời, Chu Cửu Chân lại nhớ đến thảm hoạ trong nhà mình, trên mặt liền trắng bệch, nhìn lại chung quanh, thấy mẫu thân còn nằm trên mặt đất, lại thấy một bên là Võ Thanh Anh cùng Tiểu Phượng, nàng hu hu khóc òa lên, nghẹn ngào nói:

– Siêu Quần, huynh hãy báo thù cho gia đình muội… phụ thân… phụ thân đâu rồi?

Trương Siêu Quần đem nàng ôm chặt lấy, vuốt ve mái tóc, ôn nhu nói:

– Đừng sợ, có ta đây! Mẫu thân của ngươi không sao, chỉ là chưa có tỉnh lại mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều, không có việc gì nữa đâu..

Chu Cửu Chân bị hắn song chưởng ôm chặt lấy, giãy dụa không được, trong lòng dần dần ổn lại, nhìn qua hướng Chu phu nhân nằm bất động, vẫn còn lo lắng, hỏi:

– Mẫu thân muội không có việc gì sao?

Trương Siêu Quần gật đầu mỉm cười, nói:

– Yên tâm tốt lắm, chắc chắn là không sao..

– Còn phụ thân đâu? Muội còn nhớ rõ ràng là cùng nhau vào đây cùng phụ thân mà, phụ thân có sao không?

Chu Cửu Chân co rúm người lại, ôm chặt lại lấy Trương Siêu Quần, giống như sợ hãi hắn đột nhiên tan biến đi vậy.

Trương Siêu Quần ngập ngừng, không biết nên nói như thế nào tin dữ này, nàng vừa mới vừa tỉnh lại, thân thể cực kỳ suy yếu, nếu lại nghe được phụ thân đã chết, sợ rằng không chịu nỗi được, đang do dự, Tiểu Chiêu bỗng nhiên xen vào nói:

– Vị tỷ tỷ này… cứ yên tâm, phụ thân tỷ không có việc gì, tiền bối dẫn theo người của công tử đuổi theo bọn hung đồ rồi..

Trương Siêu Quần quay nhìn Tiểu Chiêu rất cảm kích, tiếp lời nói:

– Đúng vậy, Chu bá bá rất nhanh sẽ quay trở lại.

Chu Cửu Chân gật đầu, nói:

– Các nàng đều là thuộc hạ của huynh sao? Ai cũng đều rất đẹp a! Nhưng Võ Đang… phái Võ Đang đâu có nữ đệ tử?

Chu Cửu Chân nghi hoặc hỏi.

Trương Siêu Quần lén nhìn Tiểu Chiêu, Cử Chân lúc này tình thần vẫn chưa ổn định, nếu mình nói cho nàng biết, tất cả đây đều là phu nhân của mình hoặc là sắp thành… phu nhân, cũng không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì…

– Đúng rồi… chúng ta đều là thuộc hạ của công tử, công tử chính là giáo chủ Minh giáo đấy.

Tiểu Chiêu giòn giã nói.

Chu Cửu Chân ánh mắt lộ ra kinh ngạc.

– Minh giáo? Là lũ ma đầu giết người không gớm tay kia? Huynh… huynh như thế mà lại trở thành giáo chủ Minh giáo? Kia không phải là Ma… Ma giáo sao?

Trương Siêu Quần mỉm cười nói:

– Việc này về sau từ từ sẽ nói cho muội biết, trước tiên muội hãy kể rốt cuộc Hồng Mai sơn trang đã xảy ra chuyện gì? Các người sao lại đồng loạt bị thương? Có biết là đối đầu với ai không?

Chu Cửu Chân mờ mịt nói:

– Muội cũng không biết, ngày ấy muội cùng mẫu thân còn có Thanh Anh đang luyện quyền pháp mà huynh dạy, đột nhiên ngoại viện ồn ào, có người kêu to” giết người… giết người… ”! Chúng ta liền chạy nhanh ra ngoài để xem chuyện gì, đi đến khúc quanh hành lang, thì thấy Kiều Phúc đang dìu phụ thân bị thương, hộc máu không ngừng, Kiều Phúc nói là bên ngoài có cướp, cứ gặp người liền giết, còn đánh phụ thân bị thương, chúng ta định đi ra ngoài liều mạng, phụ thân nói không được, bảo là những người này không phải là kẻ cướp bình thường, mà là võ lâm cao thủ, phụ thân mang theo chúng ta hướng vào phía mật thất chạy, nào ngờ có một người áo xanh đuổi tới, trước mặt hắn, phụ thân không dám nhận nhất chốt mở ra cơ quan bí đạo, chúng ta đồng loạt tiến lên động thủ, nhưng người này võ công rất cao, trước một chưởng đánh chết Kiều Phúc, sau đó, đánh toàn bộ chúng ta bị thương, không ai đỡ nỗi hắn quá ba chiêu, cuối cùng chỉ có Thanh Anh là võ công tốt nhất, cùng người nọ liều mạng đến mười chiêu, người nọ rất là ngạc nhiên, nói: “ ngươi là người của phái Nga Mi? “ Người này thật sự hồ đồ, Thanh Anh muội làm gì mà là đệ tử của phái Nga Mi…

Chu Cửu Chân không rõ, Trương Siêu Quần đã cùng Võ Thanh Anh học cuốn thứ nhất Cửu Dương thần công nội công đương nhiên so với những người khác phải lợi hại hơn rất nhiều, năm xưa Cửu Dương thần công phân ra thành ba phần, Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi mỗi môn phái một phần, Võ Thanh Anh là nữ tử, đương nhiên không phải là hòa thượng hay đạo sĩ, cho nên người áo xanh kia là đoán nàng là người của phái Nga Mi, trong lòng hắn không khỏi thầm kêu may mắn, cũng may lúc trước là cùng nàng cùng tập luyện Cử Dương thần công, nếu không chính xác tất cả đều chết ở dưới tay người áo xanh rồi.

Chu Cửu Chân tiếp tục nói:

– Khi người áo xanh nói xong lời này, liền đánh ngay một chưởng về phía Thanh Anh muội, làm nàng văng bay ra ngoài, lúc đó muội hoảng hốt chợt nhớ tới huynh có để lại đây 1 cái túi, bên trong có ám khí rất là lợi hại, muội lấy ra, nhắm ngay người áo xanh phóng ám khí, loại ám khí này quả nhiên là lợi hại, người nọ võ công cao như vậy, cũng không ngăn cản được ám khí này, bị đánh trúng té ngã trên mặt đất chảy rất nhiều máu, cũng không biết là sống hay chết, chúng ta cũng không nhìn, liền chạy vào trong mật thất, sau đó thì hôn mê bất tỉnh…

Trương Siêu Quần nghẹn họng nhìn trân trối, nói:

– Muội… muội nói cái gì là ám khí? Có phải là cái này..

Hắn lấy trong ba lô ra khẩu súng ngắn Browning.

Chu Cửu Chân nghiêm nghị nói:

– Đùng rồi… muội xin lỗi, chưa có sự đồng ý của huynh đã lấy ám khi của huynh, trước đây muội chỉ là tò mò, lấy ra xem chơi, có một ngày, không cẩn thận chạm vào cái chốt này, một tiếng vang xuyên qua tường một cái lổ, muội chỉ biết thứ này rất lợi hại, không nghĩ tới sau này dựa vào nó mà cứu được mạng.

Trương Siêu Quần mừng, sợ lẫn lộn cười nói:

– Bảo bối của ta, muội thật là quá thông minh, lại biết nổ súng! Lão Thiên ạ.. không có việc gì đâu, muội cũng không cần giải thích, cũng may là muội không có tự làm bị thương chính mình, vì chỉ cần sơ xẩy một chút là có thể tự mình đẩy vào chỗ chết, may mắn… may mắn…

Nói tới đây, Siêu Quần nghĩ lại mà sợ, nhớ đến còn mấy trái mìn cùng lựu đạn, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn không ra hình dung nỗi, nếu Chu Cửu Chân không phải là tò mò với khẩu súng ngắn Browning, mà là đối với lựu đạn, mìn sinh ra hứng thú, táy máy tay chân… hậu quả tất nhiên là không chịu nổi! Chỉ riêng về uy lực của lựu đạn chưa nói tời mìn, đừng nói là một cô nương nũng nịu, chính là có đến chín, mười cô nương như thế cũng tan xác..

– Làm sao vậy? Có phải là mấy thứ này rất nguy hiểm? Một đám cục sắt, muội không biết là cái gì, nên không dám lộn xộn.

Trương Siêu Quần cười khổ một tiếng, nói:

– Cũng may là muội không động vào, nếu không thì nói như thế nào đây, cái cục sắt này uy lực so với ám khí thì lợi hại gấp trăm lần, đừng nói là người, cho dù là một bầy sói đến, cũng có thể nổ cho tan tành.

Các nàng nghe hắn nói đến sự nguy hiểm, ai cũng hiếu kỳ, Tiểu Chiêu là người đầu tiên vươn tay sờ soạng trên trái lựu đạn, sợ tới mức Trương Siêu Quần vội nhanh đem trái lựu đạn bỏ lại vào trong ba lô, nghiêm mặt nói:

– Các người cần phải nhớ kỹ, từ nay về sau, cho dù tình huống xấu như thế nào, mấy thứ này cũng không thể lộn xộn, sẽ chết người đấy!

Các nàng thấy hắn nói quá trịnh trọng, đều gật đầu đáp ứng.