Siêu Quần dùng đầu lưỡi đẩy ra hai mép nhỏ phì nộn âm hộ của Kỷ Yên Nhiên, hai méo nhỏ đang sung huyết phồng lên, hắn nhay nhay cắn lên rồi mút vào, trong chốc lát, hai chân nàng không tự chủ được, tự tách hai đùi rộng thêm ra, để cho bộ phận sinh dục của mình có thể dễ dàng hơn cho cái miệng hắn xâm nhập..
– Ưm…
Vừa lúc Tiểu Nhạn đã rút cái lưỡi của mình từ trong khoang miệng Kỷ Yên Nhiên rút ra, miệng của nàng mở lớn thở gấp từng ngụm từng ngụm, trên thân thể nàng đồng thời cùng lúc bị ba người liếm hôn, thật là quá mức kích thích.
Trong cơn ý loạn tình mê, Kỷ Yên Nhiên bỗng trước mắt mình hiện ra một đôi bầu vú trắng noãn, thì ra Tiểu Nhạn đang động tình nan kham, giờ thì đang cùng tỷ tỷ Tiểu Ngư mút lưỡi, một đôi hoa tỷ muội hôn nha nồng nhiệt, hai cái lưỡi tính giao quấn quít lấy, tham lam mút vào bên lưỡi đối phương nút lấy nước bọt, Tiểu Ngư một bên nắm lấy hai bầu vú Yên Nhiên xoa nắn, một bên cùng muội muội hôn môi, trong mũi “ hừ hừ “ liên tục. Yên Nhiên chỉ thấy bầu vú Tiểu Nhạn lay động, hai đầu núm vú anh đào đỏ hồng đáng yêu dị thường, nàng không kìm lòng được, ở trên mặt quầng vú liếm lấy..
Tiểu Nhạn trong mũi lại “hừ.. ” một tiếng, thân mình run lên, đem hai bầu vú mềm mại của mình trầm xuống, để cho hai đầu núm vú kề sát bờ môi Yên Nhiên tỷ tỷ, đôi tay Tiểu Nhạn đã ly khai trên thân mình Yên Nhiên, hướng về phía cái âm hộ của Tiểu Ngư tỷ tỷ, hai ngón tay đã thâm nhập vào trong âm đạo của Tiểu Ngư, tùy tay gẩy đẩy, tiếng nước nhờn “ óc.. ách “ vang lên tạo nên nốt nhạc mê người.
Siêu Quần giương mắt nhìn thấy, hương diễm dâm mĩ đàn giao, càng thêm thú huyết sôi trào nỗi lên, hắn dùng đầu lưỡi đẩy vào cửa miệng âm đạo Yên Nhiên, đầu lưỡi quét tròn bên trong, lúc này cửa miệng âm đạo Yên Nhiên hé ra rồi co rút hợp lại, hắn dùng sức mút lấy dịch nhờn ở trong âm đạo của nàng, càng mút thì dịch nhờn càng tiết ra nhiều.
Cơn sướng bên dưới hạ thể làm cho Yên Nhiên phải nhả miệng ra buông tha cho hai đầu núm vú Tiểu Nhạn, thở dồn dập, trong miệng kêu lên:
– A… thích quá… a… ngươi làm ta… sắp chịu không nổi… a…
Thân mình bên dưới loạn lắc, đem cái âm hộ hướng lên trên, trên cái mũi Siêu Quần cọ xát đều đính đầy dịch nhờn của nàng.
Siêu Quần tận lực cố vươn dài đầu lưỡi khuấy động trong hang động, miệng âm đạo Yên Nhiên đã là hoàn toàn nở lớn ra, đầu lưỡi hắn co duỗi ở trong, Yên Nhiên càng thêm động tình, đồng thời âm hạch của Yên Nhiên bị ngón tay Siêu Quần văn về chà xát cũng đã ửng đỏ sưng lên nhô đầu ra bên ngoài..
Kỷ Yên Nhiên tính dục nồng đậm bị kích tình như vậy đã hoàn toàn mất phương hướng, tiếng rên dâm đãng hoàn toàn là xuất phát theo bản năng con cái.
– A… a….a...... ta… muốn đánh mất… Á…...a....a....
Một hồi kịch liệt run rẩy, một làn âm tinh bắn nhanh ra, tất cả đều chạy vào trong miệng của Siêu Quần.
Một chốc sau, Yên Nhiên dù ý loạn tình mê, vẫn dịu dàng nói:
– Người… mau vào… nhanh lên..
Siêu Quần liên nâng lên cái mông lớn của Kỷ Yên Nhiên, dương vật của hắn còn dính đầy âm tinh của Đinh Mẫn Quân, dọc theo khe thịt trơn mềm ướt át của nàng dạo qua một vòng, liền khẩn thâm nhập đi vào cửa miệng âm đạo nàng.
– Úi…
Cửa miệng âm đạo nhỏ nhắn sau một lúc lâu cuối cùng như là đất vườn nắng hạn nghênh đón gặp trận mưa rào, hạ thể bị cây côn thịt chèn ép gây nên khoái cảm, một tiếng rên rỉ mất hồn phóng đãng vang lên.
Lúc này đây, Siêu Quần đem tất cả tinh lực vừa rồi chưa được phát tiết trong âm đạo Đinh Mẫn Quân, đều khuynh đảo dồn lại bên trong âm đạo của Kỷ Yên Nhiên, hung hăng thọt vào rút ra thọt vào…
– Ui… úi… a… a…
Siêu Quần cũng phát hiện ra giọng rên của nàng cũng đã là khàn khàn.
Siêu Quần để cho nàng đem một đôi chân dài trắng mịn đích bám lấy ở phần eo hắn, lập tức nâng lên cái mông thịt đầy nhục cảm, dương vật một trận tơi bời vùi hoa dập liễu sấm sét tơi bời giáng xuống trong âm đạo của nàng, thân thể mềm mại Yên Nhiên điên cuồng run rẩy, cổ miệng tử cung cũng ra sức co rút nhanh, đối với dương vật Siêu Quần tiến hành cắn mút, dịch nhờn bên trong âm đạo Yên Nhiên loạn đảo phát ra “ óc ách.. ” tiếng vang không ngớt.
– Mau… mau nữa.. làm cho chết… ta đi…
Trương Siêu Quần đã là mất đi bản tính thông thường, mà bây giờ giống như con thú hoang dã, mỗi một lần dương vật đâm thọt, đều là dùng hết đưa quy đầu đến chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, hận rằng không thể đem cả hai viên thịt trứng cũng nhét hết vào bên trong hang động thâm sâu, tiếng va chạm thân thể kịch liệt, càng thêm vang dội không gian dâm đãng.
– Yên Nhiên tỷ tỷ có muốn tiểu đệ làm một lần giống như Đinh Mẫn Quân tỷ tỷ vừa rồi?
Siêu Quần đột nhiên nghĩ đến vừa rồi mình làm cho Đinh Mẫn Quân theo như lời nói của nàng là tê dại rần rần ở bên trong âm đạo như là sấm sét vang rền giữa đêm đen, trong lòng vừa động, nên hỏi.
– Um… muốn… muốn…
Đột nhiên nàng thấy thấy hắn ngừng lại cử động, cảm giác trống rổng làm cho Yên Nhiên hít thở không thông…
Chân khí của Siêu Quần triệu tập bên dưới, nhanh chóng tụ tập đến đan điền, đây là Ngọc Nữ tâm kinh thức thứ nhất làm cho cây côn thịt tăng thêm kích cỡ, hắn tinh tường nhớ rõ, lúc cùng Đinh Mẫn Quân cuồng làm, chính là lúc sử dụng thức thứ nhất, rồi sau đó vận khí đến pháp môn Càn Khôn Đại Na Di…
Yên Nhiên liền có cảm giác được bên trong âm đạo mình chấn động liên hồi, một cỗ nóng ấm tê rần run rẩy chưa bao giờ từng có, lâm châm đâm vào thành vách thịt non, thông thường là chỉ có khi sắp đến cơn cực khoái mới có cái cảm giác này, Yên Nhiên liền thấy giống như mình đang bay lên trên trời, bên trong hang động, dịch nhờn đien cuồng phun trào như nước :
– Á… a… a…
Yên Nhiên vừa bị kích thích lại vừa sợ hãi, cây dương vật hắn bành trướng ở trong thân thể nàng, bộc phát ra có chút hơi hơi thôn thốn, nhưng lại cực kỳ thoải mái… đối với Yên Nhiên mà nói, âm đạo đang như có hàng vạn con kiến, gậm nhấm lấy thành thịt non mịn của mình, vừa tê dại, vừa sướng khoái, Yên Nhiên với tiếng rên so với vừa rồi của Đinh Mẫn Quân còn lớn hơn, giống như nàng muốn đem cái sự sướng khoái của mình tuyên cáo với khắp thiên hạ, chất lỏng bên trong hang động sau khi ngâm đầy cây dương vật Siêu Quần thì dịch nhờn không ngừng như vỡ đê trào ra hướng bên ngoài miệng âm đạo nàng chảy ra, chảy xuống đọng lại ở trên tấm vải giường, không bao lâu làm ướt một mảng lớn....
Kỷ Yên Nhiên không ngừng nghỉ dâm kêu, thân mình đã từng hồi phát run, thật giống như là đã đạt được cơn cực khoái hợp cùng một chỗ…
Cuối cùng thì cả thân mình Yên Nhiên hoàn toàn xụi lơ, mồ hôi đổ che kín toàn thân nàng
– Ta sắp bị… chết… ngươi mau giết chết… a.. a… phải.. muốn chết… sướng quá đi…
Kỷ Yên Nhiên vô ý thức giãy dụa kêu to.
Siêu Quần cảm thấy dương vật mình bị nàng đến cơn cực khoái, hưng phấn cổ miệng tử cung gắt gao mút vào quy đầu giống cái miệng nhỏ nhắn của nàng hé ra sống chết ngậm mút lấy quy đầu của hắn vậy, mã nhãn mở ra công năng chấn động, tinh quan tập trung vào quy đầu tiếp tục giãn nổ ra…
– A…
Trương Siêu Quần rên rỉ một tiếng thật dài, đem toàn bộ dương tinh bắn thẳng vào trong cơ thể Kỷ Yên Nhiên, chân khí đình chỉ chuyển vận, hai người cùng nhau một trận run rẩy, nhận lấy vô cùng khoái hoạt.
…
Đôi mắt hắn mắt giờ hướng về Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, này đối với đôi hoa tỷ muội này, hai nàng đang ôm cùng nhau, vừa vuốt ve lẫn nhau đôi bầu vú, vừa dùng chỉ tay khuấy lộng âm đạo của đối phương…
Siêu Quần nằm ở chính giữa Kỷ Yên Nhiên và Đinh Mẫn Quân, thưởng thức này đôi hoa tỷ muội đang điên loan đảo phượng, không qua thời gian bao nhiêu, hắn cũng vong tình đầu nhập trò chơi đồng tính của Tiểu Ngư và Tiểu Nhạn, hai nàng giống như tâm ý tương thông lẫn nhau qua cái liếc mắt, kiều nhan ngượng ngùng vô cùng nhìn Trương Siêu Quần, ẩn giấu bên trong hai đôi mắt các nàng, không hề che dấu khát vọng cái âm đạo mình cũng được cắn nuốt cây dương vật kia, so với mực nước thuỷ triều lên xuống trên bờ biển còn rõ ràng hơn.
Tầm hơn 1 khắc ( thời xưa chia ra một ngày đêm 24 tiếng đồng hồ chia thành 100 khắc, có thể thấy mỗi khắc tương đương với hiện nay là 14, 4 phút… ), Siêu Quần bị ánh mắt dâm đãng của hai tỷ muội nàng cuốn hút, dương vật liền nhanh chóng khởi động lại…
Hắn đứng lên nói:
– Tiểu Ngư, ta nằm ngữa, ngươi ngồi vào trên người của ta, còn Tiểu nhạn, ngươi đến bên cạnh ta đây này.
Hai tỷ muội ngượng ngùng do dự, rồi lập tức dựa theo hắn sắp xếp..
…
– Um.. um…
Tiểu Ngư cắn chặt môi dưới, bàn tay cầm lấy cây dương vật của hắn, kê quy đầu ngay cửa miệng âm đạo của mình sớm đã ướt át không chịu nổi, quẹt qua lại vài cái, đem quy đầu thô to nhét vào bên trong cơ thể chính mình.
Tranh thủ thời gian hắn liền vận dụng ngay luôn thức thứ nhất của Ngọc Nữ Tâm Kinh, dương vật phồng lên dài to, bị trướng đau làm cho Tiểu Ngư cơ hồ hít thở không thông, cái âm đạo nhỏ bé của nàng chỉ có thể nhét vào được hai phần ba cây dương vật, còn lại một phần ba là vô luận như thế nào cũng không có thể tái nuốt thêm vào, trong lòng Tiểu Ngư vui mừng pha lẫn kinh hãi, nàng không dám cam đoan, nếu cái âm đạo của mình cắn nuốt hết trong cây dương vật này, chẳng biết có thể thọt vào đến trong bụng của mình hay không....
Tiểu Ngư chưa bao giờ tiếp nhận cây dương vật dài mà thô to như vậy, ngồi ở trên người Siêu Quần, cũng không thể dám nhúc nhích cái mông mạnh, mãi đến khi trong cơ thể nàng, chất lỏng dịch nhờn hoàn toàn thấm ướt hết cây dương vật, lúc này nàng mới chậm rãi bắt đầu rồi nâng cái mông đít mình lên rồi ngồi xuống lay động…
Còn Tiểu Nhạn cũng đang ghé vào sát cạnh Siêu Quần, một bên cùng với Đinh Mẫn Quân mút lưỡi, một bên hưởng thụ hai ngón tay Siêu Quần vỗ về chơi đùa bên trong âm đạo nàng, vì Tiểu Nhạn hắn tiến hành phục vụ rất cẩn thận, tay kia thì tại trước bầu vú Yên Nhiên vuốt ve không ngừng.
– Um… um…
Tại trong cổ họng Tiểu Nhạn phát ra tiếng rên rỉ, từng đợt theo hai ngón tay của Siêu Quần khuấy động bên trong âm đạo truyền tới khoái cảm khiến nàng cắn môi nhíu mày, hai ngón tay của hắn đút vào càng lúc càng nhanh, Tiểu Nhạn cảm thấy hai ngón tay của Siêu Quần bên trong âm đạo dù sao vẫn còn lâu mới có thể thỏa mãn được mình, bên trong âm đạo rất là hư không, ngứa nhột thật là lợi hại, trong đầu Tiểu Nhạn thầm nghĩ :
" Nếu cây côn thịt lớn thay cho hai ngón tay đút vào cái âm đạo đang hư không của mình thì….."
…
Cái eo Tiểu Ngư đong đưa càng lúc càng lợi hại, không tốn quá nhiều thời gian, nàng cảm giác bên trong âm đạo của mình nuốt cây dương vật sâu nhập thêm không ít, động tác của nàng càng lớn, theo bên trong chảy ra dịch nhờn càng nhiều, cái mông thịt liên tục lên xuống trên bụng dưới của Siêu Quần, “phạch… phạch.. ” tiếng vang lại của hai bộ phận con đực và con cái kết hợp từ trên cái giường lớn, vẻ đẹp phong cảnh thật là khó có thể mà nói hết…
Ngay lúc Tiểu Ngư đắm chìm trong dục vọng, cao phong chỉ còn trong khoảnh khắc, nàng cảm giác bên trong âm đạo giống như có rất nhiều muỗi đang châm đốt, ngứa nhột vô cùng, cũng không nhịn được nữa gọi ra miệng… thì nghe bên ngoài phòng truyền đến tiếng chân chạy đến gần, trong đêm khuya tiếng động càng thêm rõ ràng.
Trong phòng nhất nam tứ nữ đồng loạt ngây người, Trương Siêu Quần cau mày, rút ra hai ngón tay dính đầy dịch nhờn trong âm đạo của Tiểu Nhạn, nói:
– Ai không hiểu quy củ, ở trong Quang Minh đỉnh này chạy loạn như vậy???
Lúc hắn nói chuyện, thì Tiểu Ngư cũng đã chật vật vội vàng nhỏm cái mông lên nhấn mạnh xuống lần cuối cùng, quy đầu dương vật ngay lập tức thọt mạnh vào tận gốc va chạm vào cổ miệng từ cung của nàng, chỉ nghe :
– Úi… chết… rồi…
Tiếng rên thốn đau của Tiểu Ngư, đồng thời ngay lập tức âm tinh vỡ đê xì xì phụt ra, thịt non trong âm đạo xiết mạnh quy đầu của Siêu Quần, hắn hẩy người đẩy mạnh cây dương vật tiến sâu một chút bên trong hang động của Tiểu Ngư, thì ngoài cửa đã có tiếng nói của một người hấp tấp nói:
– Giáo chủ, Võ Đang Ân lục hiệp cầu kiến! Dương tả sứ, Ưng Vương… tất cả đều đang ở trong phòng nghị sự đợi chờ giáo chủ.
Cái gì! Trương Siêu Quần cả kinh, Võ Đang lục hiệp Ân Lê Đình? Ông ta không phải đã rời đi rồi sao? Như thế nào bây giờ đã quay trở lại?
– Đã biết, ngươi đi trước, ta lập tức đến ngay…
Trương Siêu Quần buồn bực thở dài, nhìn thấy thần tình Tiểu Nhạn u oán, ma trảo của hắn cũng không quên vuốt lên cái âm hộ đầy lông nhung dinh dính chất nhờn rồi nói:
– Để ta đi nhìn xem có chuyện gì, lúc quay trở về, chúng ta lại tiếp tục a!
Lại nhìn quanh các nàng liếc mắt nói tiếp:
– Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, các ngươi cỡi trói cho Mẫn Quân tỷ cùng Yên Nhiên tỷ, tất cả nghỉ ngơi trong chốc lát, nhớ kỹ…..... đừng có mặc xiêm y vào, phải ngoan ngoãn chờ ta trở về tiếp tục làm các người!
Các nàng đồng loạt lên tiếng hờn dỗi, Siêu Quần đã mặc xong y phục đứng lên, rồi đi ra ngoài…....
....
Trương Siêu Quần từ xa xa nhìn thấy phòng nghị sự đèn đuốc sáng trưng, bóng người lờ mờ, không khỏi ngạc nhiên? Đã trễ thế này, Hân Lê Đình có quay lại thì cũng bình thường, chỉ cần Ưng Vương hoặc Dương Tiêu tiếp đón thì cũng đã là nể tình lắm rồi? Chẳng lẽ Dương Tiêu thấy hắn xuất thân từ Võ Đang, cho nên đối với người phái Võ Đang khách sáo vậy sao?
Dương Tiêu, Ngũ Tản Nhân, Thiên, Địa, Phong, Lôi bốn môn chủ, Thanh Dực Bức Vương và Bạch Mi Ưng vương, còn có Ngũ Hành kỳ chủ cũng có mặt, Trương Siêu Quần đột nhiên cảm nhận được có điều gì đó không thích hợp.
Thấy hắn đã đến, mọi người đồng loạt thi lễ, nhưng không thấy Ân Lê Đình, hắn kinh ngạc, hỏi:
– Các vị, đã xảy ra chuyện gì? Lục sư huynh của ta đang ở đâu? Còn những người khác đâu???
Tất cả mọi người sắc mặt đều không được tốt, trong đây Dương Tiêu là có quan hệ tốt nhất với hắn, nên ông tiến lên nói:
– Giáo chủ, Ân lục hiệp đang nghỉ ngơi, hắn… hắn đã bị trọng thương!
Trương Siêu Quần cả kinh, trong đầu chấn động, lão Thiên, ta sao lại quần chuyện hệ trọng như thế này chứ! Lo trêu đều tứ nữ, cao hứng quá nên cái gì cũng quên!
Hắn biết, trong nguyên tác, lúc Lục đại phái vây công Quang Minh đỉnh, trên đường về, thì bị Triệu Mẫn phái cáo cao thủ, truy sát Lục đại phái rồi bắt tất cả các cao thủ mang đi.
Mấy ngày trước Trương Siêu Quần vì hóa giải cừu hận của Ân Lê Đình cùng Dương Tiêu, ra mặt thay cho Dương Tiêu cản một kiếm nên bị trọng thương hôn mê nhiều ngày, cho nên chuyện Lục đại phái bị tấn công hắn đã quên mất.
– Lục sư huynh đang ở nơi nào? Mau dẫn ta đi đến gặp!
Siêu Quần trong lòng nóng như lửa đốt, nắm lấy cánh tay Dương Tiêu nói.
Dương Tiêu cảm thấy hắn nội lực mạnh mẽ, cánh tay bị hắn nắn bắt làm cho bị đau, vội vàng vận lực ngăn cản, nói:
– Giáo chủ mau đi theo tôi!
Dương Tiêu dẫn đường ở phía trước, Trương Siêu Quần cùng quần hào Minh đi theo, đến cách đó không xa, vào trong một gian khách phòng bên trong, nằm trên giường Hân Lê Đình toàn thân loang lổ vết máu, nằm một chỗ không nhúc nhích, hai nha hoàn đang định lau mặt cho ông, thấy người đến, vội vàng thối lui, Trương Siêu Quần xông về phía trước tiến đến, kêu lên:
– Lục sư huynh! Lục sư huynh! Sư đệ là Siêu Quần đây!
Sự cố phát sinh ra đúng như hắn dự đoán, chỉ thấy Hân Lê Đình toàn bộ các khớp xương chân tay đều bị bẻ gãy, nằm hấp hối.....
Trương Siêu Quần trong lòng hối hận, nếu hắn có thể sớm nhớ ra sự kiện này, thì thảm trạng sẽ không sẽ phát sinh, chẳng thà là là hắn không biết trước gì về thế giới Ỷ Thiên thì không nói gì, rõ ràng là đã biết, mà lại không nhớ thế mới đáng trách…....
Hân Lê Đình tuy rằng tay chân bị phế, nhưng thần trí thì tỉnh táo, lúc nhìn thấy Trương Siêu Quần đến gần, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, miệng mấp máy thì thào nói:
– Sư đệ, là người phái Thiếu Lâm làm!
Trương Siêu Quần trong lòng đang tự trách, hòa nhã nói:
– Sư huynh, tạm thời đừng nói chuyện, chuyện này đệ sẽ xử lý…....
Hắn xoay người lại hỏi Dương Tiêu:
– Có kêu đại phu chưa?
Dương Tiêu nói:
– Ưng vương đã dùng Thiên Vương hộ tâm đan, tạm giảm bớt cơn đau, nhưng vết thương… này, chỉ sợ…
Dương Tiêu vốn định nói vết thương này không phải dùng thuốc bình thường là có thể trị tốt, nhưng trước mặt Ân Lê Đình, Dương Tiêu nói không ra lời..
Trương Siêu Quần thấy tứ chi Ân Lê Đình hơn hai mươi đoạn bị gãy, mỗi một đoạn, xương cốt đều bị chỉ lực đanh vào dập nát, nghĩ đến một người bị tra tấn như thế, tuy là biết người chủ mưu đó là chính mình phu nhân tương lai của mình, nhưng vẫn nhịn không được sự giận dữ..
Ân Lê Đình cùng tam sư huynh Du Đại Nham đều bị phái Thiếu Lâm sử dụng Kim Cương chỉ lực bóp nát xương cốt, Du Đại Nham nằm liệt trên giường đã có 20 năm, trở thành phế nhân, bất đồng chính là, Du Đại Nham thì bị Thành Côn gây thương tích, con Hân Lê Đình thì bị thủ hạ Triệu Mẫn là A Đại hiệu là “Bát Tí Thần Kiếm Phương Đông Bạch “ gây thương tích, Trương Siêu Quần định thần giây lát rồi an ủi Lợi Hanh rằng:
– Lục sư huynh khỏi phải lo âu, việc này cứ giao cho đệ, thế nào đệ cũng phải tìm cho ra kẻ thù, chẳng hay Lục sư huynh có biết kẻ thù đó là ai trong phải Thiếu Lâm không?
Lúc này, Chu Điên lớn tiếng nói:
– Võ công Đại lực Kim Cương chỉ........ chỉ có phái Thiếu Lâm là biết được, vấn đề là tại sao phái Thiếu Lâm đối với phái Võ Đang hạ độc thủ như vậy? Thật là kỳ quái! Hay là trung gian có người muốn châm ngòi ly gián, muốn tạo ra sự tình rối loạn, để cho Thiếu Lâm, Võ Đang hai phái phát sinh xung đột?
Quần hào đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng cũng kinh ngạc, từ trước đến nay cách nói chuyện của Chu Điên người cũng như tên, bừa bãi, không thể ngờ được những lời này hôm nay lại có lý, không khỏi đối với trố mắt mà nhìn.......
Ân Lê Đình lại nói:
– Phái Thiếu Lâm có năm hòa thượng vây công đánh ta, là phái Thiếu Lâm còn ai thì không nhận được…
– Lục sư huynh, còn Đại sư huynh bọn họ đâu?
Ân Lê Đình lắc đầu, nói:
– Tất cả đều bị địch nhân bắt đi, còn sống hay chết, ta cũng không biết…
Nói tới đây, trong lòng Ân lục hiệp đau xót, mấy ngày ông ông chống đỡ với tình trạng đau đớn kiệt sức, lúc này gánh nặng trong lòng đã được giải khai, giờ thì không còn duy trì nỗi, liền hôn mê bất tỉnh.
Trương Siêu Quần biết Ân lục hiệp chịu đau đớn lâu như vậy, chịu thống khổ là không ít, phất tay, thấp giọng nói:
– Chúng ta đi ra ngoài, để cho Hân lục hiệp nghỉ ngơi.
Quần hào đồng loạt gật đầu, đi theo phía sau hắn, im lặng trở lại phòng nghị sự, lúc này Trương Siêu Quần mới hỏi :
– Dương tả sứ, Ưng vương, các người có ý kiến gì không?”
Bên trong Minh giáo bên, lấy Dương Tiêu cùng Ân Thiên Chính là địa vị cao nhất, xuất phát từ lễ nghĩa, Trương Siêu Quần cũng muốn hỏi ý của bọn họ,
Ân Thiên Chính trầm ngâm một lát, nói:
– Nếu phái Thiếu Lâm thẳng thắn nhận lỗi trao hung thủ ra, thì câu chuyện không đến nỗi lôi thôi cho lắm, bằng không thì Minh giáo với Võ Ðang phải liên hiệp cùng đối phó phái Thiếu Lâm chăng? Chúng ta đã uống máu ăn thề, quyết không tầm thù với lục đại môn phái nữa. Nay việc xảy ra như vậy, vì việc riêng của mình mà chúng ta xoá bỏ lời thề đó đi, thì các huynh đệ trong Minh giáo không phục, vả lại, vụ tai hoạ này đã khơi mào, thì sau này oan oan kết mãi đời đời máu chảy và sẽ có nhiều anh hùng hảo hán bị mạng vong, nhưng nếu bọn họ không giao người ra, chúng ta sẽ nghe lời của giáo chủ, giáo chủ nói làm sao, thì chúng ta sẽ làm vậy.
Ý kiến này cùng với chưa nói có khác gì nhau đâu? Trương Siêu Quần nghỉ thầm, Dương Tiêu lại nói:
– Vừa rồi Chu Điên huynh đệ nói không sai, phái Thiếu Lâm có khả năng không địch ý với phái Võ Đang…
Vi Nhất Tiếu nói:
– Vừa rồi Ân lục hiệp có nói, năm hòa thượng Thiếu Lâm vây công Hân lục hiệp đều thi triển võ công phái Thiếu Lâm, nếu không phải là phái Thiếu Lâm làm, võ công của Thiếu Lâm làm sao cao thủ bên ngoài biết được mà sử dụng?
Thấy bọn họ ai cũng cho là mình đúng, Trương Siêu Quần nói:
– Các vị huynh đệ, ta cảm thấy được việc này rất là kỳ hoặc, nói không chừng có một âm mưu trọng đại gì đó, mọi người ngẫm lại, nếu phái Thiếu Lâm cùng phái Võ Đang sống mái quyết đấu với nhau, ai mới là người có lợi, thì chắc chắn 8 phần là do người đó khởi xướng.
Dương Tiêu nhíu mày nói:
– Nếu phái Thiếu Lâm cùng phái Võ Đang sống mái với nhau, thì với tình hình trước mắt, ngư ông thủ lợi chính là Minh giáo chúng ta…...
Dương Tiêu trong lòng chấn động, nói tiếp:
– Vậy đây là hướng về phía phía Minh giáo chúng ta!
Trương Siêu Quần mỉm cười gật đầu, nói:
– Địch nhân đã có khả năng bắt các cao thủ phái Võ Đang, thì lưu lại Lục sư huynh làm gì? Chính là có âm mưu, ta hiện tại là giáo chủ Minh giáo, đồng thời cũng là đồ đệ của Trương chân nhân phái Võ Đang, nếu như ta nóng lòng trả thù hạ độc thủ với phái Thiếu Lâm, hoặc là liên hợp cùng phái Võ Đang, đi tìm phái Thiếu Lâm thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Quần hào đều gật đầu, ai cũng đăm chiêu.
Trương Siêu Quần lại nói:
– Địch nhân rõ ràng là không nhắm về phía Võ Đang, mà là hướng về phía Minh giáo, phái Võ Đang từ trước đến nay đều hành hiệp giang hồ, cho nên địch nhân cường đại không có nhiều, nhưng Minh giáo chúng ta thì khác, địch nhân của chúng ta vô số kể, như vậy có thể thấy địch nhân này thực lực rất đáng sợ? Vấn đề đó là ai?
Các nhân vật chủ chốt của Minh giáo đồng ý tung hô Trương Siêu Quần lên làm giáo chủ, thứ nhất là bởi vì vì hắn cứu được Minh giáo khỏi bị họa diệt vong, hai là bởi vì hắn đã học được Càn Khôn Đại Na Di thần công trấn giáo của Minh giáo, ngoại trừ Dương Tiêu là một mực nguyện ý phụ tá hắn, những người còn lại khác vị tất là đã phục hắn? Trương Siêu Quần tuổi còn trẻ, bất quá bề ngoài mới hơn hai mươi tuổi, nếu như hắn không có hai nguyên nhân vừa rồi, với lại hắn được sử ủng hộ tuyệt của quang minh tả sứ Dương Tiêu, thì bọn họ chưa chắc gì tôn xưng hắn làm giáo chủ? Nhất là Ân Thiên Chính, ông chẳng những là một trong tứ đại hộ giáo Pháp vương, mà còn là giáo chủ của Thiên Ưng giáo, ông thấy Trương Siêu Quần có sự ủng hộ của Dương Tiêu, nên mới bái Trương Siêu Quần làm giáo chủ, nhưng trong lòng Ân Thiên Chính thật là không có cam tâm..
Lúc này, thấy hắn chậm rãi nói, khi, phân tích chuyện này rất trấn định tự nhiên, trật tự rõ ràng, âm thầm gật đầu tán thưởng, những người khác cũng có ý tưởng như Ân Thiên Chính, nhìn thần thái của hắn thì tin tưởng hoàn toàn, âm thầm bị thuyết phục.
– Địch nhân lớn nhất của Minh giáo chúng ta, không phải là quân Thát Đát triều đình hay sao?
Thuyết Bất Đắc cao giọng nói.
Quần hào đều gật đầu đồng ý.
Trương Siêu Quần nói tiếp:
– Bố Đại Hòa Thượng nói đúng! Nếu không phải quân Thát Đát thì còn có thể có ai đây? Địch nhân ân thầm giăng lưới, chúng ta sẽ không để bọn chúng đạt được quỷ kế. Ngay cả phái Võ Đang cũng không may mắn thoát khỏi, chỉ sợ lần này người của lục đại phái cũng là khó có thể đào thoát, địch nhân có kế hoạch lớn như vậy, vi chính là muốn một lưới bắt hết toàn bộ nhân sĩ võ lâm, ta hoài nghi, địch nhân sớm bố trí toàn bộ kế hoạch, vừa rồi chỉ đợi Minh giáo chúng ta cùng lục đại phái giao đấu thì thế nào cá chết thì lưới cũng rách, bọn ngư ông đắc lợi, nói không chừng phụ cận quanh đây cũng đã có quân triều đình Thát Đát bí mật che dấu, nhưng bọn chúng lại không ngờ đến chúng ta cùng lục đại phái hóa thù thành bạn, kế hoạch bị thất bại, liền ra tay bằng cách này.. cao minh...… quả nhiên là cao minh.
Nghĩ đế phu nhân tương lai của mình gây nên, Siêu Quần cảm thấy trong lòng tự hào, đúng là một tiểu mỹ nhân có chỉ số thông minh cao…
– Giáo chủ….. giáo chủ?
Dương Tiêu thấy hắn hồi lâu không nói thêm lời nào, nên hỏi
– Ưm….. ?
Siêu Quần giật mình, ho khan hai tiếng che dấu, rồi cất cao giọng nói:
– Các vị huynh đệ, hiện nay là thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong của Minh giáo, mọi người hãy đồng tâm hiệp lực, chấn hưng Minh giáo, để từ nay về sau, người trong võ lâm không thể cứ mở miệng ra là nói Minh giáo tà ma ngoại đạo nữa…
Quần hào phấn chấn.
– Ân tiền bối, làm phiền tiền bối đem Thiên Ưng giáo hào nhập chúng vào Minh giáo, từ nay về sau vạn người một lòng, cộng đồng đối kháng với quân triều đình Thát Đát.
Ân Thiên Chính cất cao giọng nói:
– Thiên Ưng giáo cùng Minh giáo vốn là cùng một mạch, 20 năm trước, bản nhân cùng người Minh giáo bất hòa, mới xa rời tự lập môn hộ, hiện nay đã có giáo chủ, đương nhiên mỗi người sẽ vứt bỏ oán cũ, hợp mưu hợp sức. ‘” Thiên Ưng giáo “ cái tên này, từ hôm nay sẽ xóa bỏ, trên đời không còn có tên nữa, tất cả mọi người đều là giáo chúng Minh giáo!
Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Ân tiền bối thâm minh đại nghĩa, lấy đại cục làm trọng, đó là chuyện may mắn Minh giáo chúng ta.
– Lãnh tiên sinh… Thiên, Địa, Phong, Lôi bốn môn chủ tạm thời để Lãnh Tiên Sinh thống lĩnh chỉ huy, trấn thủ Quang Minh đỉnh..
Lãnh Khiêm nói:
– Xin tuân mệnh.
– Ngũ tán nhân, Ngũ Hành kì cùng nhau điều phối trù tính chung, huấn luyện thêm gì thì huấn luyện, lần này tổn thất khá nhiều huynh đệ, cần bổ sung thì bổ sung, phải phải nhanh khôi phục tinh thần, chuẩn bị trận chiến phía trước..
Tất cả đều đồng loạt phụng mệnh.
Trương Siêu Quần giào trách nhiệm cho từng người, gọn gàng cẩn thận tỉ mỉ.
Thấy hắn nói xong, Vi Nhất Tiếu đột nhiên hỏi:
– Giáo chủ, tại sao không thấy ta nhận trách nhiệm chuyện gì? Có phải giáo chủ còn mang hận trong lòng vì lúc chúng ta lần đầu gặp mặt ta đã ăn trộm con gà rừng nướng của giáo chủ ?
Mọi người thấy Vi Nhất Tiếu hỏi thì buồn cười, Trương Siêu Quần cũng cười nói:
– Vi bức vương, Dương tả sứ… hai người theo ta hạ sơn, chúng ta đi cứu người…
Dương Tiêu nói:
– Chỉ có chúng ta hai người cùng giáo chủ xuống núi sao? Địch nhân thế mạnh người đông, sao không mang theo nhiều huynh đệ đi theo?
Trương Siêu Quần nói:
– Bây giờ chúng ta đã có ba người, còn có.. còn có… đến lúc đó các ngươi sẽ biết, ta đã có an bài.
Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu gật đầu không hỏi thêm.
Siêu Quần đương nhiên là sớm có lập kế hoạch cho các phu nhân của hắn, Tiểu Ngư Tiểu Nhạn, Tiểu Chiêu, Yên Nhiên, Mẫn Quân, Chỉ Nhược, nhất định là sẽ phải mang theo, sau khi xuống Quang Minh đỉnh, trước mắt một chuyến đến Hồng Mai sơn trang, tại vì còn có Vũ Thanh Anh cùng Chu Cửu Chân, Tiểu Yến, Tiểu Phượng kia cũng phải đi theo, còn Chu phu nhân thì sao đây? À… có lão Chu Trường Linh, chỉ sợ là mang Chu phu nhân đi theo không được, Siêu Quần đếm trên đầu ngón tay thì vừa vặn mười nàng, lão Thiên ạ… mười phu nhân đồng loạt xuất động, cảnh tượng này dữ dội đồ sộ dữ đây! Có Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu là hai siêu cấp bảo tiêu, hừ.. hừ so với Đông Phương Bất Bại trong Tiếu Ngạo giang hồ thì còn trâu bò hơn nhiều a!
Từ biệt quần hào Minh giáo, Trương Siêu Quần cùng Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu dẫn một đoàn oanh oanh yến yến hạ sơn khỏi Quang Minh đỉnh, đoàn người đi hơn trăm dặm, xa xa đã nhìn thấy Hồng Mai sơn trang.
Bởi vì không có phát sinh chuyện Chu Trường Linh thiêu hủy Hồng Mai sơn trang như trong nguyên tác, cho nên Chu Trường Linh may mắn không chết, hiện tại đang sống vui vẻ, xem như là nhờ hồng phúc của Siêu Quần.
Đối với đoàn phấn hồng mà Trương Siêu Quần mang theo, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu dở khóc dở cười, đây là đi phô trương chứ đi cứu người cái gì! Càng làm cho Dương Tiêu xấu hổ, đó là bảo bối nữ nhi Dương Bất Hối, làm trò cười với toàn thể giáo chúng Minh giáo, nàng vừa khóc vừa bát nháo đòi thắt cổ, nhất định là phải được đi theo cùng…
Khi Dương Tiêu còn tuổi trẻ phong lưu phóng khoáng, có thể nói là trên chốn võ lâm lừng lẫy tiếng tăm, từ lúc có Dương Bất Hối, nhưng Dương Tiêu tu tâm dưỡng tính, không hề ra ngoài phong lưu nữa, một lòng làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân, tuy rằng Dương Tiêu không thể hoàn toàn thay thế vai trò làm mẫu thân như Kỷ Hiểu Phù, nhưng đem Dương Bất Hối làm hư, vẫn là do Trương Siêu Quần…
Đối với Hồng Mai sơn trang, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu cũng có nghe lời đồn đãi, cũng biết hai sơn trang này liên thủ, cũng có chút ít lai lịch trong võ lâm, nhưng Chu Trường Linh cùng các nhân vật võ lâm lui tới rất ít, bình thường thì Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu cũng chẳng tới đây làm gì, lúc này bọn họ đi thẳng đến gần trước cửa đại viện của một tòa nhà xa hoa, mới biết được, đây là Hồng Mai sơn trang liên hoàn trang của hai nhà Chu Võ.
Đến trước cửa, Trương Siêu Quần nắm chặt vòng khoen lớn gõ mạnh cửa, đồng thời kêu lớn:
– Chu trang chủ có ở trong nhà không! Vãn bối là Trương Siêu Quần… !
Đợi một hồi, không thấy có tiếng người trả lời, hắn giật mình, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
– Dương tả sứ, Vi bức vương, hãy cẩn thận đấy… !
Lại hướng về Đinh Mẫn Quân nói:
– Mẫn Quân tỷ tỷ, đi theo Dương tả sứ cùng Vi bức vương vào trong xem sao.
Chúng nữ một đường đi tới, thật là náo nhiệt, tuy rằng biết việc lần đi này không phải là du sơn ngoạn thủy, nhưng các nàng đều biết Siêu Quần võ công cực cao, đã vượt qua võ công Dương Tiêu, nhất là Càn Khôn Đại Na Di đã luyện đến tầng thứ năm, là đệ nhất nhân của Minh giáo mấy trăm năm qua, đương thời hiện nay có thể thắng được hắn không có mấy người, do vậy các nàng rất thoải mái, nhưng lúc này thấy hắn trịnh trọng như thế, cũng có chút lo sợ, ngoại trừ hoàn toàn không biệt một chút võ công nào là Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, còn lại tât cả đều rút kiếm ra khỏi vỏ.
Trương Siêu Quần một chưởng đem then cửa đánh gãy, đẩy cửa vào trong, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu nhìn nhau, trong lòng kinh bội, đối với bọn họ mà nói, đánh gãy cái then cửa, đó là chuyện nhỏ, nhưng bọn họ tự nghĩ nếu dùng chưởng làm được giống hắn như vậy, vẫy tay nhẹ nhàng bâng quơ thì không làm được.
Cửa vừa bị đẩy ra, mọi người trong lòng kinh hoàng, chúng nữ che miệng kinh hô, khi thấy bên trong sơn trang khắp nơi đều đỏ sẫm vết máu, thi thể nô bộc và tỳ nữ nằm ngổn ngang, ngay cả tứ chi cũng không toàn vẹn do đao thương, chưởng lực gây nên thương tích, cảnh tượng cực kỳ thảm khốc.
Tiểu Ngư Tiểu Nhạn xoay người nôn mửa, ngay lập tức lây nhiễm sang các nàng khác, Tiểu Chiêu rồi cùng Chu Chỉ Nhược cũng nôn khan không ngừng, chỉ có Kỷ Yên Nhiên cùng Đinh Mẫn Quân là trấn định như thường, nhưng sắc mặt cũng rất kém sắc.
– Các người ở trong sân đừng đi loạn, để ta vào trong xem sao.. !
Trương Siêu Quần không đợi bọn họ đáp lời, thi triển khinh công, lúc này từ đầu đến chân hắn đã lạnh ngắt rồi, trong lòng kinh hoàng…
– Thanh Anh, Cửu Chân, Tiểu Yến, Tiểu Phượng, Chi Nhân, các ngươi đừng có việc gì xảy ra.. !
Trương Siêu Quần đã từng đến Hồng Mai sơn trang ở gần một tháng, đường đi nước bước cũng đã quen thuộc, hắn phóng rất nhanh hướng vào trong nội viện.
Hành lang gấp khúc bên trong, vườn hoa, núi giả nơi nơi đều có thi thể không trọn vẹn, , theo vết máu nhận xét, những người này tử vong đại khái vào ngày hôm qua, Siêu Quần nghĩ đến Tuyết Lĩnh Song Sơn các nàng, trong lòng rối loạn theo tưng bước chân.
Càng đi vào sâu trong nội viện, trong lòng cũng càng thắt chặt, ngực giống như bị vật nặng đè lên, ai đã làm việc này? Xuống tay quá độc ác, người trong chốn võ lâm hơn phân nửa đều rất tự trọng thân phận của mình, sẽ không bao giờ ra tay với những người không biết võ công, nhất là nhóm người người hầu nô bộc, ai có thể làm như vậy, thì cũng chỉ có loại đại đạo cướp đường tiểu nhân, nhưng phu phụ Chu Trường Linh đều biết võ công, Chu Trường Linh lại là đệ tử của Nhất Đăng đại sư Chu Tử Liễu, võ công cũng không hề kém…
Xem này tình hình, chỉ sợ Hồng Mai sơn trang xem như đã bị họa diệt môn, đáy lòng Siêu Quần càng thêm rét run, kỳ thật hắn đang sợ hãi chính là chuyện này có thể là người của Triệu Mẫn phái làm, bọn họ ở Quang Minh đỉnh mai phục, chung quanh phạm vi trăm dặm đều có bố trí sắp xếp, thì làm sao có thể buông tha Hồng Mai sơn trang? Giả như là Triệu Mẫn làm, Tuyết Lĩnh Song Sơn các nàng đều đã bị ngộ hại, Trương Siêu Quần không biết chính mình có thể tha thứ cho nàng không?
“Thanh Anh!”
“Cửu Chân!”
“Tiểu Yến, Tiểu Phượng!”
Tên Chu phu nhân là Chi Nhân thì hắn không dám gọi, vạn nhất Chu Trường Linh không chết, đã biết lý do vì sao hắn biết tên nàng, thì Chi Nhân sẽ không còn mặt mũi gặp người.
Hắn vận đủ nội lực, hét to, đừng nói là bên ngoài ngoại viện các nàng đi theo cùng Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu nghe được thật rỏ ràng, ngay cả phạm vi 30, 40 trượng ở ngoài cũng đều vang lên tiêng kêu của hắn.
Kỷ Yên Nhiên quay đầu tiều tiều Đinh Mẫn Quân, sắc mặt có chút cổ quái, thấp giọng nói:
– Siêu Quần cũng thật rất là cao minh, lại có thêm 4 cô nương gọi tên…
Đinh Mẫn Quân nói:
– Cũng cũng chỉ có hắn mới có thể hoang đường như vậy. Chỉ là đáng tiếc các nàng cũng không biết là sinh hay là tử…
Kỷ Yên Nhiên thở dài…
Trương Siêu Quần càng không ngừng gọi tên, nội lực hắn dư thừa, thanh âm rền vang điếc tai, một bên gọi một bên tìm kiếm chung quanh, nhưng lục soát từng ngỏ ngách cũng không một tín hiệu có người sống, trong lòng bi ai…
Triệu Mẫn là Triệu Mẫn! Ngươi ác độc quá! Trương Siêu Quần ngồi trên mặt đất, hai mắt thất thần, nhớ tới khi cùng các nàng ở Hồng Mai sơn trang luyến ái, trong lòng hắn đau như đao cát.
Đột nhiên Trương Siêu Quần tựa hồ nghe được mỏng manh thanh âm tự dưới chân truyền đến, Trương Siêu Quần tập trung nhĩ lực, nghiêng tai lắng nghe, thanh âm kia tựa hồ xa xôi, tựa hồ là tiếng người rên khẽ, lại dường như không phải, Trương Siêu Quần trong lòng chấn động, hắn quỳ rạp trên mặt đất, dán sát lổ tai trên mặt đất…
Sau một lát, Trương Siêu Quần nhảy lên, nước mắt trào ra, hắn nhớ tới, theo trong nguyên tác, Hồng Mai sơn trang có nói Chu Trường Linh vì lừa dối Trương Vô Kỵ dẫn đi Băng Hỏa đảo mưu đoạt Đồ Long đao, đem Hồng Mai sơn trang thiêu hủy, đi theo một đường hang ngầm…
– Đáng chết! Vì sao mình lại quên đi con đường ngầm này chứ…
Trương Siêu Quần mừng rỡ như điên, vội kêu to, gọi nhóm Dương Tiêu đến, bắt đầu tìm kiếm hang ngầm trong Hồng Mai sơn trang…
Không lâu, quả nhiên ở trong một nhà kho tìm được cơ quan mật thất, Trương Siêu Quần Tâm trái tim nhảy loạn, mắt nhìn cánh cửa đá chậm rãi kéo lên cao, khẩn cấp vọt vào.
Một thông đạo hẹp dài đích, liên tiếp có những đỏ sẫm vết máu kinh tâm, trên vách tường, tầm 2 trượng thì sắp đặt sẵn một cây đuốc, ánh lửa lập lòe toát ra, càng thêm quỷ dị...
Trương Siêu Quần tâm loạn như ma, bay nhanh phóng đi, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu liếc nhìn nhau, rồi cao giọng nói:
– Chúng ta ở đây chờ đợi đề phòng bất trắc xảy ra, giáo chủ có chuyện gì thì kêu gọi chúng tôi!
Trương Siêu Quần từ xa xa lên tiếng đáp ứng.
Chu Chỉ Nhược nói:
– Chúng ta không cùng đi theo vào sao? Vạn nhất bên trong có gì nguy hiểm thì còn ứng phó, bây giờ làm sao bây giờ?
Dương Tiêu mỉm cười nói:
– Giáo chủ võ công cái thế, bên trong ngay cả là có yêu quái ba đầu sáu tay, cũng chưa chắc làm được gì giáo chủ? Chu cô nương cứ yên tâm.
Tiểu Chiêu đột nhiên nói:
– Chỉ Nhược tỷ tỷ, Dương tả sứ nói là hảo ý đấy! Vừa rồi công tử ở bên ngoài kêu lên tên của 4 cô nương, nếu các nàng ẩn nấp ở trong mật thất, cùng công tử tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói, chúng ta có vào theo cũng không tốt lắm.
Chu Chỉ Nhược là tiểu cô nương thông minh, vừa nghe liền hiểu, gật đầu, dù trong lòng cũng có chút chua, Dương Tiêu nhìn Tiểu Chiêu liếc mắt một cái, nói:
– Tiểu Chiêu, ngươi lại đây một chút, ta có lời muốn hỏi ngươi.
Tiểu Chiêu trong lòng nao nao, đi lên theo Dương Tiêu ra khỏi gian phòng này, trong mắt Dương Tiêu tinh quang lóe ra, nhìn Tiểu Chiêu, Dương Tiêu hỏi:
– Ngày trước ngươi hoá trang xấu xí, đến Quang Minh đỉnh tột cùng là có ý đồ gì? Hiện nay không ai, ngươi hãy nói đi! Ưm… giáo chủ thích ngươi, ta chỉ hỏi để biết, tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi không cần phải sợ hãi.
Trong lòng Dương Tiêu lại nghĩ, nếu nàng ta đối với Minh giáo bất lợi, Dương Tiêu sẽ một chưởng đánh vong mạng nàng! Giáo chủ nếu có thương tâm cũng đành phải chịu, cùng lắm là sau này sẽ tìm cho giáo chủ mấy tiểu cô nương xinh đẹp bồi thường cho giáo chủ là được.
Tiểu Chiêu cúi đầu nói:
– Dương tả sứ, Tiểu Chiêu đối với Minh giáo tuyệt không có ác ý, về việc này, tiểu nữ không thể trả lời với Dương tả sứ.
Chợt thấy Dương Tiêu trong mắt hung quang chợt lóe, nàng kinh hoảng lui lại từng bước, lại nói:
– Nhưng việc này thì Trương công tử biết, tiểu nữ không hề hại đến Minh giáo.
Dương Tiêu sửng sốt, nói:
– Giáo chủ biết? Ngươi chớ có gạt ta, lát nữa ta sẽ hỏi với giáo chủ.
– Giáo chủ biết? Ngươi chớ có gạt ta, lát nữa ta sẽ hỏi với giáo chủ.
Tiểu Chiêu mỉm cười, xán lạn như hoa đào, kiều diễm, gật đầu nói:
– Tiểu nữ không hề gạt Dương tả sứ.
Dương Tiêu thấy nàng tươi cười, không khỏi ngẩn ngơ, có chút đăm chiêu, hỏi:
– Ngươi là người Trung Nguyên sao?
Tiểu Chiêu gật đầu, Dương Tiêu thấy nàng da trắng như tuyết, trong suốt như ngọc, mũi cao thẳng xinh đẹp tuyệt trần tuyệt luân, ngũ quan tinh xảo, trong thiên hạ, ít có người có sánh bằng, nhưng khuôn mặt của nàng, có vài ba phần không giống như người Hán, so với Tử Sam Long Vương Đại Ỷ Ti có vài ba phần tương tự, trong lúc nhất thời suy nghĩ trầm ngâm, im lặng không nói.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: TruyenSex.Tv
Trong lúc này, Trương Siêu Quần đã đi sâu vào bên trong mật thất, chợt nghe một tiếng nữ nhân giọng nói hắn phát run hỏi:
– Là ai đấy?
Giọng nói này còn trẻ, Trương Siêu Quần vừa nghe ra liền nhận được, đó là Tiểu Yến ! Mừng rỡ, hắn ấy một cây đuốc, hướng trong bóng đêm chạy đên, kêu lên:
– Tiểu Yến! Là ta đây! Ngươi không nhận ra tiếng của ta sao?
Ánh lửa chiếu rọi xuống, một cô nương xiêm y màu trắng ngồi dựa tường, đôi mắt rất kinh hoảng, nhìn thấy Trương Siêu Quần đi tới, cực kỳ sợ hãi, lưng dán vách tường, vẫn là cố gắng co rúm người lại, Trương Siêu Quần đau lòng cực kỳ, xông về phía trước vài bước, đem thân mình nàng ôm vào trong lòng ngực, ôn hòa nói:
– Đừng sợ, ta là Siêu Quần… có ta ở đây, không ai có thể thương tổn ngươi… !
Tiểu Yến đôi mắt tròn xoe giờ đã tán loạn vô thần, bị Trương Siêu Quần ôm lấy, thân mình vẫn run rẩy không ngừng, Trương Siêu Quần nhói lòng, nàng còn tuổi trẻ mà bị nhìn thấy trải qua thảm án diệt môn như thế này, làm sao lại không sợ? Thân thể yếu ớt, nói không chừng cũng đã hỏng mất, Trương Siêu Quần nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, thì thầm an ủi, một hồi lâu sau, Tiểu Yến mới chậm rãi khôi phục lại, đột nhiên như là tỉnh, “hu… hu” lớn tiếng khóc lên.
– Khóc đi… khóc ra được thì tốt rồi…
Trương Siêu Quần nhẹ nhàng thở hắt ra, trong lòng hắn cũng an tâm một chút, khẽ vuốt đầu nàng, tuy rằng nóng lòng biết những người khác như thế nào, nhưng lại không dám hỏi, sợ kích động lại nàng.
Rất lâu… Tiểu Yến mới giảm bớt khóc thút thít nói:
– Công tử… đã đến thì tốt rồi, lão gia đã chết… Chu phu nhân… cũng đã chết… tiểu thư cùng biểu muội tiểu thư cũng đã chết… hu.. hu… tất cả bọn họ đều đã chết…
Trương Siêu Quần toàn thân chấn động, trong lồng ngực đau thắt lại, điều hắn lo lắng nhất, là đã xảy ra!
– Các nàng… thể các nàng đang ở nơi nào?
Trương Siêu Quần khổ sở đích hít sâu vào, cố nén đau thương trong lòng, hỏi.
Tiểu Yến chỉ chỉ bên cạnh cách đó không xa có một cánh cửa, Trương Siêu Quần run giọng hỏi:
– Các nàng đã chết lúc nào?
Tiểu Yến rơi lệ không ngừng, trong miệng nức nở, nói:
– Tiểu nữ cũng không biết, các nàng không còn động đậy… tiểu nữ gọi tên các nàng… các nàng không ai trả lời được nữa…
Trương Siêu Quần ngũ tạng nóng như lửa đốt, nhẹ giọng nói:
– Không có việc gì nữa, đừng sợ hãi, có ta ở đây…
Hắn nhẹ nhàng buông ra Tiểu Yến, hai chân lảo đảo đi đến cánh cửa kia.
Một gian thạch thất ngầm, đang có năm người nằm, một nam bốn nữ, quả nhiên là vẫn không nhúc nhích, Trương Siêu Quần trong lòng rối loạn, tâm như tro tàn, đem cây đuốc gắn vào tường, chỉ thấy nằm ở phía bên ngoài là Tiểu Phượng, theo thứ tự là Vũ Thanh Anh, Chu phu nhân, Chu Cửu Chân cùng Chu Trường Linh.
Trương Siêu Quần cố nén bi thống, ngồi xổm xuống, sắc mặt trắng xám ôm Vũ Thanh Anh vào trong ngực, nước mắt đã là lã chả rơi xuống, nhớ tới ngày nào trong Hồng Mai sơn trang cùng với Tiểu Yến, Tiểu Phượng cùng ở trên giường liều lỉnh ẩu tả, nhớ tới ngoài dã ngoại trong hang động cùng Cửu Chân tình ý liên tục, mỹ nhân dựa vào chung thân cả đời, nhớ tới đêm hôm đó lấy thức thứ nhất Ngọc Nữ tâm kinh cùng với Chu phu nhân triền miên ân ái nhớ tới cùng Vũ Thanh Anh bên dưới u cốc vượt qua từng chút một, Trương Siêu Quần khóc không thành tiếng, bàn tay che miệng lại, không cho chính mình khóc lên thành tiếng.
Triệu Mẫn… Triệu Mẫn! Nếu việc này thật sự là ngươi hạ thủ, ta Trương Siêu Quần thề, nhất định phải tự tay giết ngươi, thay các nàng báo thù!
Không một tiếng động, hắn khóc một trận, Trương Siêu Quần thò bàn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp Vũ Thanh Anh với mái tóc daì tung xỏa, vuốt ve những sợi tóc mềm, tựa như còn có một tia nhiệt khí, Trương Siêu Quần trong lòng lại chấn động, vội vàng vươn tay để trước mũi nàng, hình như còn có hơi thở mỏng manh!
Trương Siêu Quần mừng như điên cuồng, cổ họng khàn khàn kêu lên, nước mắt lưng tròng.
– Thanh Anh! Thanh Anh! Muội không chết được! Muội phải sống…
Trương Siêu Quần vừa khóc vừa cười, hoa chân múa tay vui mừng, run rẩy buông nhẹ Vũ Thanh Anh, xoay người hướng đến phía Chu Cửu Chân.
– Cửu Chân!
Trương Siêu Quần cũng đưa ngón tay lên mũi nàng dò xét, hắn cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, vui mừng quả thực là điên rồi, từng người một đều thử qua, chỉ có Chu Trường Linh là không còn hơi thở, trước ngực xương cốt vỡ nát, đó là bị Đại lực Kim Cương chưởng làm vỡ nát tâm mạch, còn những người khác, tuy rằng đều là bị nội thương rất nặng, nhưng vẫn chưa chết.
Trương Siêu Quần tiếp tục ngơ ngác cười, hắn vận chân khí lớn tiếng kêu lên:
– Dương tả sứ ! Vi bức vương! Mau tiến vào đây cứu người..
Bên trong mật thất, dù sao thì không khí cũng không thông thoáng, đối với các nàng khôi phục thể lực bất lợi, nhưng bên ngoài thi thể nằm khắp nơi trên mặt đất, ở đâu cũng tràn ngập múi máu tanh, với lại tuy rằng địch nhân có thể đã rời đi, nhưng cũng không thể xác định chắc chắn được, bên trong nơi này, ngược lại là an toàn nhất, Trương Siêu Quần cùng Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu, chia nhau ra chữa thương cho các nàng.
Tính mạng các nàng không ngại, mọi người cũng là yên lòng, nhưng nhóm Đinh Mẫn Quân thấy mấy cô nương nay đều là xinh đẹp, không khỏi ám sinh ghen tuông.
Trương Siêu Quần nội công thâm hậu với Cửu Dương thần công uy lực cực cao, lập tức phân chia ra cứu người, Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu trị liệu xong Chu phu nhân cùng Tiểu Phượng, Trương Siêu Quần cũng vừa vặn thu công đứng lên, hắn thì cứu chữa cho Chu Cửu Chân cùng Võ Thanh Anh..
Trương Siêu Quần cảm thấy hai chân đã mỏi, liền ngồi xuống điều tức nội công, sau một lát, mở mắt ra nói:
– Xin đa tạ Dương tả sứ, Vi bức vương…
Dương Tiêu mỉm cười, Vi Nhất Tiếu nói:
– Giáo chủ đối với chúng tôi còn khách sáo làm gì, đừng nói là việc chữa thương, nếu là vượt lửa, quá sông chúng tôi cũng sẽ tuân theo tuyệt không có hai lời.
Trương Siêu Quần gật đầu, nói:
– Hồng Mai sơn trang bị người tàn sát, ta suy đoán chuyện này cùng chúng ta và địch nhân có quan hệ, ta lúc trước đã chủ quan với đối thủ, xem ra bọn họ đã sớm có săp xếp chu đáo chặt chẽ, chuẩn bị chờ Minh giáo chúng ta cùng lục đại phái đấu nhau lưỡng bại câu thương, rồi mới ra tay, ngư ông đắc lợi, chỉ là bọn chúng lại không nghĩ rằng, Minh giáo cùng lục đại phái lại bắt tay giảng hòa, thực lực vẫn chưa tổn hao bao nhiêu, sau đó bọn chúng lập tức thay đổi kế hoạch, phục kích lục đại phái trên đường quay trở về, tất cả cao thủ lục đại phái đều bị bọn chúng bắt được, vì tránh cho đả thảo kinh xà, trong phạm vi trăm dặm chỉ sợ đều đã muốn bị bọn chúng quét sạch, Hồng Mai sơn trang lại nằm trong khu vực của kế hoạch bọn chúng, vô tình bị vạ lấy tiêu diệt hết sạch mọi người.
Dương Tiêu sắc mặt ngưng trọng, một câu cũng không nói, Vi Nhất Tiếu nói:
– Giáo chủ lời ấy nói không khỏi có chút hơi quá không vậy? Bọn chúng làm như thế nào mà có thể trong khoảng thời gian ngắn thay đổi kế hoạch kịp? Nội việc sắp xếp bố trí người không phải một ngày, hai ngày là có thể xong được, huống chi, lục đại phái vẫn chưa có hao tổn bao nhiêu người, bọn chúng nếu hành động được như thế thì phải có rất nhiều cao thủ mới có thể làm được!
Vi Nhất Tiếu phân tích cũng có đạo, chưa kể đến Côn Luân, Hoa Sơn, Không Động ba phái, cũng chưa bàn đến là trong tay Diệt Tuyệt sư thái có được thanh Ỷ Thiên kiếm, chỉ riêng phái Thiếu Lâm, Võ Đang, cao thủ đã là rất nhiều, muốn bắt giữ bọn họ, trên chốn giang hồ, e là không có môn phái nào có thể trâu bò làm được, cho dù là quân Nguyên triều nếu muốn, nếu không xuất ra đại quân, thì cũng chắc chắn làm không được.
Nhưng mọi người không biết, Triệu Mẫn đã sớm chiêu mộ thuộc hạ toàn là những cao thủ ẩn dật, trong đó có Huyền Minh nhị lão, 1 hắc 1 bạch nổi tiếng với võ công Huyền Minh Thần Chưởng là loại công phu độc tính âm hàn rất lợi hại (chỉ có luyện Cửu Dương chân kinh mới chữa được), rất trung thành với Triệu Mẫn. Hai người được Triệu Mẫn tin tưởng, luôn cho đi theo hộ vệ, và cất giữ thuốc giải Thập Hương Nhuyễn Cân Tán.
Lộc Trượng Khách: Là lão bạch trong Huyền Minh nhị lão, người khá cẩn thận, nhưng có tính mê gái. Vũ khí sử dụng là cây trượng sừng hươu.
Hạc Bút Ông: Lão hắc trong Huyền Minh nhị lão, là người đơn giản, ham rượu thịt nhậu nhẹt. Vũ khí sử dụng là cây thiết bút. Năm xưa chính Hạc Bút Ông là người bắt và đánh Trương Vô Kỵ 1 chưởng âm độc khiến Vô Kỵ dở sống dở chết
Lộc Trượng khách cùng Hạc Bút Ông vô cùng lợi hại, đương nhiên, còn có Khổ Đầu Đà, cũng chính là quang minh hữu sứ Minh giáo Phạm Dao, người khác có thể là không biết, nhưng Trương Siêu Quần thì sao lại không biết? Dưới tay của Triệu Mẫn chỉ huy nhiều cao thủ, dễ sai khiến, ngày trước lúc Trương Siêu Quần xem”Ỷ Thiên Đồ Long “, đã từng cảm thán Triệu Mẫn vô cùng lợi hại, nếu nàng không có yêu thương Trương Vô Kỵ, võ lâm Trung Nguyên sẽ còn máu chảy thây rơi không biết bao nhiêu mà kể..
– Vi bức vương không tin sao? Bọn họ âm thầm trù tính, mục tiêu rỏ ràng, đáng tiếc chúng ta vẫn chưa hay biết gì về âm mưu của bọn chúng, chúng ta chỉ biết vội vã đi cứu người, thật là nguy hiểm khó lường..
Dương Tiêu nói:
– Một khi tình hình đã như vậy, tôi sẽ trở về triệu tập Ngũ Hành Kỳ cùng Thiên, Địa Phong, Lôi quay lại đây để đối phó.
Trương Siêu Quần chậm rãi lắc đầu, nói:
– Minh giáo trải qua lần này hạo kiếp, thực lực bị sút giảm đáng kể, đang cần người, huống chi, quý hồ tinh bất quý hồ đa (nghĩa là quý chất lượng, không quý số lượng, hoặc chất lượng quan trọng hơn số lượng ), chúng ta cũng không phải là đi đánh giặc.
Ngừng lại một chút, hắn lại nói:
– Dương tả sứ, Vi bức vương, cường địch đang rình rập xung quanh, sau này phải cẩn trọng trong mọi việc, các người nghỉ ngơi một chút, sau đó quay về Quang Minh đỉnh, điều phối cho Ngũ Hành Kỳ và các huynh đệ lại đây, ta có sắp xếp.
Vi Nhất Tiếu ngạc nhiên hỏi:
– Giáo chủ… không phải mới vừa rồi đã nói là sẽ không vận dụng đế Ngũ Hành Kỳ sao? Sao bây giờ lại…?
Trương Siêu Quần liếc mắt nhìn về các cô nương rồi, nói:
– Đoạn đường sắp tới, nguy cơ trùng trùng, ta không thể mạo hiểm mang theo các nàng đi, cho nên nhờ Ngũ Hành Kỳ đến, hộ tống các nàng quay về lại Quang Minh đỉnh.
Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu cũng sớm có ý này, đều gật đầu nói phải.
Đinh Mẫn Quân liền nói:
– Siêu Quần, ngươi nói cái gì? Ngươi đi đâu, thì ta sẽ đi theo, ta không trở về Quang Minh đỉnh đâu.
Các nàng đồng loạt đứng lên phản ứng, ai cũng không muốn quay trở về.
Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Ta biết là mọi người luyến tiếc không muốn rời ta, nhưng non xanh còn đó, nước biếc còn đây, lo gì mà chúng ta không gặp lại..
Ngón tay hắn chỉ hướng về nhóm người Chu Cửu Chân vẫn còn mê man nói tiếp:
– Các nàng xem, bọn họ đang bị thương thành ra như vậy, nếu không phải là may mắn chúng ta đến đây kịp lúc, thì bọn họ đã chết rồi, giang hồ đang loạn thế bên trong, ta muốn tất cả các nàng phải an toàn trước đã, bất luận trong các nàng, ai gặp bất trắc, ta có sống cũng như là chết đi…
Nghĩ đến vừa rồi cứ nghĩ đến Chu Cửu Chân cùng các nàng trong Hồng Mai sơn trang đã chết, trong lòng hắn lại bị kích động.
Dương Tiêu thấy tình hình giữa bọn họ có chút đặc dị là lạ, nên liền kéo tay áo Vi Nhất Tiếu nói:
– Giáo chủ, tôi cùng Vi huynh đi ngay bây giờ, để tránh đêm dài lắm mộng.
Trương Siêu Quần gật đầu, nói:
– Mọi người lại bôn ba, vất vả rồi..
Dương Tiêu nói:
– Giáo chủ đừng nói vậy..
Vi Nhất Tiếu cũng nói:
– Chúng ta đi nhanh về nhanh, Giáo chủ bảo trọng.
Hai người cáo từ, liền dùng khinh công phóng đi.
Bên trong mật thất, các nàng không còn thấy người ngoài, nên chẳng còn cố kỵ, ngồi vây quanh ở bên cạnh Trương Siêu Quần, các nàng sâu kín thở dài, than oán không vui.
Không khí nặng nề, Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Tất cả mọi người làm sao vậy? Đừng mặt ủ mày chau như vậy nữa, chúng ta bất quá là tạm thời tách ra, hắc hắc… tiểu biệt thắng tân hôn thôi mà!
Chu Chỉ Nhược chu miệng nói:
– Cái gì tiểu biệt thắng tân hôn, không biết xấu hổ, mới vài năm không gặp, võ công của ca ca tiến nhanh, da mặt cũng dầy theo.
Tiểu Chiêu ngơ ngác nhìn chung quanh, nàng chỉ biết Trương Siêu Quần ở trước mặt mọi người đã cầu thân với Đinh Mẫn Quân và Chu Chỉ Nhược, nhưng nàng lại không biết những cô nương còn lại cùng với hắn là loại quan hệ gì đây, thấy hắn nói câu tiểu biệt thắng tân hôn kia, tựa hồ cũng gom cả mình vào chung, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xấu hổ nói:
– Các tỷ tỷ đều là phu nhân của công tử, chỉ có tiểu muội là không phải, tiểu muội chỉ là một tiểu nha hoàn cho công tử..
Trương Siêu Quần cười nói:
– Vậy ngươi còn không gọi cho đúng danh xưng của các nàng?
Noi xong hắn chỉ vào Đinh Mẫn Quân hỏi:
– Đây là ai vậy?
Tiểu Chiêu nháy nháy ánh mắt, nói:
– Đại phu nhân!
Trương Siêu Quần vỗ tay nói:
– Khá lắm… khá lắm! Mọi người cùng nhau gọi Đại phu nhân đi!
Các nàng đều cười, đồng thanh nói:
– Đại phu nhân!
Đinh Mẫn Quân xấu hổ mặt đỏ bừng, nói:
– Siêu quần, đừng hồ đồ ồn ào nữa! Để cho các nàng kia nghỉ ngơi.
Trương Siêu Quần cứu được các nàng trong Hồng Mai sơn trang, tâm tình giờ rất tốt, lại chỉ vào Kỷ Yên Nhiên hỏi:
– Còn đây thứ bậc gì?
Không cần hắn hỏi lại, Tiểu Chiêu cùng Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn đồng loạt nói:
– Nhị phu nhân!
Kỷ Yên Nhiên mị nhãn như tơ nhìn Trương Siêu Quần, hắn liền cười nói:
– Kỳ thật, không cần phân chia lớn nhỏ, tất cả đều là phu nhân của ta, ai có chuyện gì xảy ra thì ta đều đau lòng.
Nói xong, hắn vươn song chưởng, đem Kỷ Yên Nhiên cùng Chu Chỉ Nhược ôm vào trong, bàn tay của hắn ở trên cái eo nhỏ nhắn phía trên hai nàng nhẹ nhàng dao động…
Chu Chỉ Nhược “ ưm “ một tiếng, cũng không né tránh, hôn thì cũng đã từng bị hắn hôn qua, ôm cũng đã ôm qua, cho nên nàng cũng thấy bình thường, ngược lại Kỷ Yên Nhiên, còn động đậy vài cái né tránh, nhưng không thoát được ma chưởng của hắn, liền cũng từ bỏ ý đình, tùy ý để hắn ôm.
Hai tay, mỗi bên một nàng, để trên bầu vú sờ soạng vài cái, dần dần không thành thật, lặng lẽ dời xuống đế trên âm hộ các nàng, hai nàng khuôn mặt ửng đỏ, động cũng không dám động, cũng may chỉ có cây đuốc ánh sáng lập lòe mù mờ, nhìn qua cũng không thấy rõ ràng.
Trương Siêu Quần sờ soạng mà thấy các nàng ngồi nghiêm chỉnh, không dám lộn xộn, trong lòng thích ý, một tay duỗi vào trong cái tiểu khố của Chu Chỉ Nhược, đầu ngón tay vừa chạm vài sợi lông tơ thì nàng bỗng nhiên đứng lên, bàn tay của Siêu Quần nhất thời bị thất bại.
– Mọi người đều mệt mỏi, chúng ta đêm nay ngủ ở nơi nào đây vậy Mẫn Quân tỷ tỷ?
Chu Chỉ Nhược thật thông minh, bất động thanh sắc địa đã thoát ly được ma chưởng.
Đinh Mẫn Quân liếc mắt nhìn Trương Siêu Quần nói:
– Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ngay tại nơi này, ở tại đây có việc gì xảy ra cũng có thể ứng phó chiếu cố lẫn nhau.
Trương Siêu Quần nói:
– Ừ… đúng rồi.. theo tình huống hiện nay, chúng ta không nên ra ngoài, nhỡ các nàng kia tỉnh lại thì nhìn thấy chúng ta..
Buông ra bàn tay đang ma sát dọc theo cái khe thịt âm hộ của Kỷ Yên Nhiên hắn nói tiếp:
– Nơi này tuy rằng u ám, nhưng lại không có mùi máu tanh, để ta mang Chu trang chủ bàn đi ra ngoài hỏa táng, các người qua bên kia nhìn xem, dường như ngách bên kia nơi đó có các loại đồ vật gì đó..
Khe khẽ thở dài, rồi hắn đứng thẳng lên.
Nói xong hắn đến tìm tòi, thì thấy lại có một gian thạch thất cỡ vừa, chẳng những có đệm giường, mà còn lại có rất nhiều hàng hóa, Chu Trường Linh có thể duy trì một gia nghiệp lớn như vậy, đương nhiên tài sản cất giấu phong phú, chỉ tiếc là sau khi chết đi, ngay cả một bộ quan tài cũng không có, Trương Siêu Quần âm thầm cảm khái, suýt chút nữa thì ngâm ra một bài thơ cảm động lòng người…
Hắn tìm được một cái bao lớn, tháo dây nhìn bên trong đều là vải dệt tơ lụa cao cấp, nghĩ đến đây là hàng hóa của Chu Trường Linh tích trữ, Trương Siêu Quần xé ra mảnh lớn bọc lấy thi thể của Chu Trường Linh, rồi ôm đến ở bên ngoài mật thất phóng hỏa thiêu xác.
Lúc hắn quay trở lại thì thấy các nàng đã dồn mấy tấm đệm giường vào chung một chỗ, không bao lâu đã làm xong một cái giường lớn, đệm chăn tất cả đều không thiếu, lại thấy Đinh Mẫn Quân cùng Kỷ Yên Nhiên hai người ở phía xa xa trong góc lại chuẩn bị một cái giường nhỏ, hắn tò mò hỏi:
– Cái giường kia sao đặt ở nơi đó? Ai ngủ vậy?
Đinh Mẫn Quân cùng Kỷ Yên Nhiên phì cười, Đinh Mẫn Quân nói:
– Đó là cái giường chuẩn bị cho ngươi đấy!
Trương Siêu Quần nhìn trân trối nghẹn họng, phản đối:
– Ai nói là tiểu đệ phải ngủ nơi đó? Phu quân là phải cùng ngủ với phu nhân thiên kinh địa nghĩa, mặc kệ… mặc kệ, có đánh chết tiểu đệ cũng không ngủ ở đó.
Các nàng đồng loạt trên mặt đều là hồng hồng, nhất là Tiểu Chiêu và Chỉ Nhược, hai tiểu cô nương thân thể vẫn là hoàn bích trong sạch, nghe hắn nói cùng nhau ngủ, hai khuôn mặt diễm lệ lại hồng đỏ như trái táo chín, Đinh Mẫn Quân lớn tuổi nhất, xem như là đại tỷ, đi đến bên cạnh Trương Siêu Quần, nhỏ giọng nói:
– Ngươi đừng lộn xộn nữa, Tiểu Chiêu cùng Chỉ Nhược thì ngủ ở đâu?
Trương Siêu Quần vỗ bộ ngực, son sắt nói:
– Yên tâm, có các người ở đây, chẳng lẽ tiểu đệ còn có thể ăn thịt hai nàng?
Đinh Mẫn Quân liếc hắn, lại thấp giọng nói:
– Ngày trước ngươi cũng nói cái gì cũng không làm, chỉ là uống chút rượu, hoa tay chơi trò đánh tay, kết quả cuối cùng không phải là…
Nàng lại đỏ mặt lên, nhớ tới ngày ấy hắn đem mình cùng Kỷ Yên Nhiên dùng dây trói chặt, mặc sức mà trêu đùa trên thân thể hai người