Chỉ thấy đầm nước màu bích lục, cự thú Thuỷ Kỳ Lân vốn vẫn ngủ say, giờ bỗng nhiên thức giấc. Nó ngoảnh đầu lại một cách hung dữ, đôi mắt cổ con chiếu ra hung quang vô tận, lông tóc trên lưng đều dựng đứng hết cả lên, rồi nó ngoác cái mồm to như cái chậu máu, để lộ hai ngọn nanh dài nhọn hoắt, dáng vẻ như sắp tấn công. Mục tiêu của nó chính là bọn đệ tử Thanh Vân Môn đang đứng trên bậc thềm.
Thủy Kỳ Lân là linh chủng hồng hoang, dị thú thượng cổ, nhìn nó ra uy, phong vân biến sắc, bầu trời cao cao phút chốc tối sầm, khi nó đạp bước chân đầu tiên về phía bậc thềm, gió núi êm dịu chợt đổi thành cuồng phong, rú gào hung hãn, cuộn lông lốc trên đỉnh Thông Thiên. Trong cái đầm cong cong màu bích lục, mặt nước cũng thay đổi, đang êm ái phẳng lẳng như gương bỗng nhiên dậy sóng, ầm ầm chuyển động, nước trong đầm xoay tròn cực nhanh, xuất hiện một xoáy sâu hun hút ở giữa, từ đó vọng ra tiếng ùng ùng. Phút chốc, nghe nổ bùng, một cột nước từ sâu dưới xoáy thình lình vọt lên trời, lớn bằng vòng tay ba người ôm, ngưng đọng không hề vỡ, cột nước xoay vụt cái trên cao, rồi quành xuống, tựa như bị sai khiến, nhào tới trước mặt Thuỷ Kỳ Lân, mạnh mẽ như rồng lượn, long lanh chớp chớp, du động vòng vòng trong khoảng không.
Lúc ấy, tất thảy những người đang đứng trên bậc thềm, kể cả tu vi tinh thâm như Tề Hạo, vẫn chưa trấn tĩnh nổi, ai nấy đều biến sắc, có người còn trắng nhợt mặt, hơi run rẩy nữa.
Sỡ dĩ Thuỷ Kỳ Lân có thể trở thành cánh tay đắc lực giúp Thanh Diệp tổ sư trừ yêu phục ma ngàn năm trước, lại được Thanh Vân Môn tôn sùng suốt ngàn năm nay, là vì nó có thực lực, giờ phút này thực lực ấy đang được hiển lộ hết ra. Trong ngũ hành, Thuỷ Kỳ Lân là cực phẩm linh vật hệ thuỷ, nó chỉ dùng tay không, không hề mượn lực từ nơi khác mà vẫn gọi nước được, triệu lên một cái cột to ngưng kết như vậy, thậm chí còn xoay trong không trung, liên tục du động mà không hề vất vả chút nào, sức mạnh của linh lực, tinh thần của niệm lực, sớm đã vượt qua những kẻ tu chân. Tuy Thanh Vân Môn cao thủ như mây, nhưng đừng nói chỉ dùng niệm lực, thậm chí mượn pháp bảo để khu dụng đến trình độ này cũng chẳng có mấy người.
Lúc ấy, đất trời u ám, mây gió cuộn trôi, chúng đệ tử Thanh Vân Môn nhìn linh tôn Thuỷ Kỳ Lân đột nhiên nổi trận lôi đình chưa từng thấy trong suốt hơn ngàn năm nay, đều trơ mắt há mồm, không biết làm sao. Nói thì chậm chứ lúc ấy lại rất nhanh, Thuỷ Kỳ Lân không ngừng giận dữ gầm thét, đôi mắt trợn tròn, như vừa gặp phải kẻ thâm thù đại hận hoặc hờn ghét cực độ, muốn cùng nó quyết chiến đến chết mới thôi. Cột nước khổng lồ xoay lông lốc trước mặt con cự thú càng lúc càng nhanh, bỗng nhiên một tiếng rầm cực lớn, với thanh thế vô tận, nó đánh ụp xuống đám đệ tử Thanh Vân đang đứng trên bậc thềm.
Chính vào giờ phút quyết định ấy, không trung chợt vọng tới một tiếng kêu gấp gáp: “Linh tôn bớt giận!”
Một bóng xanh đen, như vừa biến thân, đột nhiên xuất hiện trong khoảng không giữa Thuỷ Kỳ Lân và các đệ tử Thanh Vân, đó chính là chưởng môn Đạo Huyền chân nhân. Năm năm không gặp, có vẻ hạc cốt tiên ông của ông ta chẳng hề thay đổi, lông mày lúc này cau rúm lại, rõ ràng cũng hoàn toàn không hiểu nguyên nhân Thuỷ Kỳ Lân tự dưng nổi giận. Tình hình cấp bách, sau lưng ông ta là mấy chục đệ tử trẻ trung ưu tú nhất của Thanh Vân Môn, trước mặt là cột nước lấp lánh ánh sóng đang rú rít ập tới, trong đó lờ mờ hiện bóng các loài cự thú hung ác, hiển nhiên là những loài Thuỷ Kỳ Lân từng truy sát, sau khi chết đã nhiếp nhập vào trong người Thuỷ Kỳ Lân, không sống lại được, lúc này bị khu dụng vào nguồn nước để tăng thêm uy thế, dù Đạo Huyền Chân Nhân thông thiên triệt địa, không thể không lấy làm kinh hãi.
Trông thấy cột nước đang áp lại gần, muốn tránh cũng không thể tránh được nữa, Đạo Huyền bèn hít một hơi thật sâu, miệng lẩm bẩm: “Vô Lượng Thiên Tôn!” Hai tay giơ cao, biến ra kiếm chỉ pháp quyết, như chậm mà thực ra rất nhanh, vần thành khối tròn trong không trung, tạo nên trước mặt một hình thái cực. Chỉ chốc lát, thái cực lăng không phát sáng, bạch quang dồn dập, thuỵ khí bừng bừng, Đạo Huyền lật mình, tấm đạo bào hắc lục không có gió mà căng phồng lên, phấp phới tuột ra, thái cực đồ như bị sai khiến, liền lao đến trên đạo bào rồi choàng vào nó, đạo bào hắc lục tựa hồ là bảo vật tiên gia, sau khi thụ được thái cực đồ, bèn kêu hù một tiếng, đón gió trương lên, trong nháy mắt lớn thêm gấp mười lần, trải ngang khắp vòm trời.
Một tiếng “Oanh” vang nặng nề, cột nước va phải đạo bào hắc lục, tức thời gầm rú liên hồi, như tiếng hồn phách yêu thú diên giận gào thét. Hắc lục bào bị tấn công mạnh, lập tức bật lùi ra xa mấy trượng, nơi bị cột nước bắn trúng lõm xuống sâu hoắm, xem ra thực lực rất lớn.
Đám đệ tử trẻ tuổi đang ngơ ngác đứng trên bậc thềm, đột nhiên một cơn gió lớn ào tới, ai nấy đứng chân không vững, ngoài mấy người tu hành cao thâm miễn cưỡng chống đỡ được, phần lớn đều liêu xa liêu xiêu. Mọi người bất giác thất sắc, nếu không có Đạo Huyền Chân Nhân xuất thủ ngăn trận tấn công lôi đình này của Thuỷ Kỳ Lân, thật không biết xảy ra chuyện gì.
Mặt mày Trương Tiểu Phàm nhợt nhạt, đứng cũng không vững, ngã xiên sang một bên. Lâm Kinh Vũ liếc thấy vừa định giơ tay đỡ, không ngờ thân hình gã cũng nghiêng đi, ngã sang một bên khác, lo cho mình còn chưa xong.
Trương Tiểu Phàm kinh hãi thất sắc, cánh tay vẫn đang thò vào trong bọc nắm lấy thanh Thiêu Hỏa Côn vô tình buông lỏng, rút ra cố tìm một nơi để bấu víu. Hắn hoàn toàn không để ý, tay vừa mới rời khỏi Thiêu Hỏa Côn, luồng cảm giác lạnh băng đó lập tức tiêu tan không còn vết tích.
Lơ lửng trên cao, sắc mặt Đạo Huyền nghiêm trang, sẵn sàng chờ đợi, phía sau chợt vang soạt soạt soạt, lại xuất hiện mười mấy bóng người nữa lăng không tới gần, dẫn đầu là Thương Tùng Chân Nhân, còn lại là thủ tọa và trưởng lão các chi phái, trong đó có cả Điền Bất Dịch và Tô Như, ai nấy mặt mày nghiêm trọng.
Giờ phút này cao thủ của Thanh Vân Môn đều tập trung tại đây, thấy tình thế như vậy, ai nấy cũng e ngại. Còn Thuỷ Kỳ Lân, giữa ánh mắt quan sát của chưởng môn, thủ tọa, trưởng lão đạo hạnh cao thâm, không hề sợ hãi. Mọi người nhìn chăm chú, đôi mắt đang bừng cháy nộ hỏa của Thuỷ Kỳ Lân bỗng nhiên bình hòa trở lại, rồi lộ nét lạ lùng, vẻ như nghi hoặc không hiểu, cột nước thanh thế cực lớn cũng từ từ thu nhỏ, cuối cùng không còn ai điều khiển, nó đổ ập xuống, làm mặt đất ướt lênh láng.
Lúc này thanh thế của Thuỷ Kỳ Lân không còn là gì cả, nhưng thân hình khổng lồ của nó cứ sừng sững nguyên chỗ đó, hơi có vẻ đáng sợ, nhưng nó chẳng thèm quan tâm đến đám trưởng lão trong không trung, chỉ nhìn chằm chằm về phía những đệ tử trẻ tuổi đứng trên bậc thềm, ánh mắt quét đi quét lại, rồi dùng mũi hít hít trong không khí, tựa như không đánh hơi ra được mùi vị gì. Qua một lúc lâu, sau rất nhiều lần lặp lại những động tác cổ quái, cuối cùng Thuỷ Kỳ Lân cũng bỏ cuộc, nó lắc lắc cái đầu to ù, rồi quay người, lặng lẽ đi về một mảnh đất trống khác, nằm phục xuống, tựa đầu lên chân, híp đôi mắt, không lâu sau, tiếng ngáy lại vang lên.
Chúng nhân Thanh Vân Môn, ai nấy ngẩn người nhìn nhau.
Thương Tùng Đạo Nhân là người định thần nhanh nhất, ông ta lặng lẽ di chuyển đến bên người Đạo Huyền Chân Nhân, khẽ bảo: “Chưởng môn sư huynh, đừng để các đệ tử phải đợi ở đây lâu nữa.”
Đạo Huyền sực tỉnh, nhìn Thương Tùng, gật gật đầu, nói: “Dẫn các đệ tử lên trước đi, ta lại xem xem linh tôn có chuyện gì?” Nói xong, ông ta nghiêng người, bay về phía Thuỷ Kỳ Lân.
Thương Tùng quay lại, cất giọng sang sảng nói: “Vừa rồi là linh tôn đùa thôi, mọi người đừng căng thẳng, bây giờ các đệ tử tham gia đại thí hội võ, hãy theo thứ tự đi vào Ngọc Thanh điện.”
Bọn đệ tử đồng thanh ứng tiếng, phục hồi lại trật tự, đi lên phía trên. Có điều trong lòng, nhìn thấy trận tấn công kinh điển vừa rồi của Thuỷ Kỳ Lân, chắc chẳng mấy người tin đó là trò đùa.
Theo sau đám người, Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ đi vào Ngọc Thanh điện rộng rãi to lớn. Đứng trong điện này, Trương Tiểu Phàm thốt nhiên cảm thấy, ký ức năm năm trước lại ùa về.
“Kinh Vũ.” Trương Tiểu Phàm đột nhiên khẽ gọi.
“Gì vậy?” Lâm Kinh Vũ nhìn sang.
Trương Tiểu Phàm chùng giọng bảo: “Ta bỗng nhớ ra một chuyện, mấy năm nay, mi có gặp Vương nhị thúc không?”
Lâm Kinh Vũ chợt ảm đạm, lắc đầu nói: “Không gặp, hôm nay cũng là lần đầu tiên ta quay lại đây. Ba năm trước, ta đã từng hỏi Tề Hạo sư huynh về tình hình của Vương nhị thúc, nghe nói chú ấy vẫn điên điên dại dại như thế, cả ngày chạy tới chạy lui trên Thông Thiên Phong, nhưng được các sư huynh trên chi phái chính trông nom, có lẽ không có chuyện gì.”
Trương Tiểu Phàm trầm ngâm một lát, nói: “Đợi tỷ thí lần này kết thúc, ta muốn đi thăm chú ấy, mi đi không?”
Lâm Kinh Vũ gật gật đầu, đáp: “Được, ta cũng muốn gặp chú ấy.”
Lúc ấy trên đại điện, đột nhiên có một bóng xanh xẹt qua, chính là Đạo Huyền Chân Nhân từ bên ngoài băng người vào. Ánh mắt của các trưởng lão Thanh Vân Môn đều hướng về ông ta, Thương Tùng Đạo Nhân đi lên hỏi: “Chưởng môn sư huynh, linh tôn…”
Đạo Huyền Chân Nhân giơ tay ngăn lại, đưa mắt ra hiệu, Thương Tùng tức khắc hiểu ý, ngậm miệng không nói nữa. Sau đó Đạo Huyền Chân Nhân vẻ như không có chuyện gì bèn xoay người lại, khuôn mặt hòa nhã tinh anh hướng về mấy chục đệ tử trẻ tuổi nói: “Mọi người đều tới cả rồi, tốt, tốt.”
Bọn đệ tử khom mình hành lễ, đáp: “Bái kiến chưởng môn chân nhân.”
Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười, đi về chỗ ngồi, đưa mắt cho Thương Tùng Đạo Nhân. Thương Tùng Đạo Nhân đi lên trước, cất giọng sang sảng nói: “Chư vị, các vị đều là những người nổi bật trong lớp trẻ của Thanh Vân Môn. Phái chúng ta từ thuở khai lập đến nay, đã trải qua hơn hai ngàn năm, là đạo gia chính thống, lãnh tụ của chính đạo. Nhưng cổ nhân có câu: nghiệp hưng ư cần, hoang ư hỉ. Lại có nói: nghịch thủy hành chu, bất tiến tắc thoái. Các đời tổ sư phái ta đều vì khuyến cáo người sau, nhắc nhở đệ tử trẻ, nên đã truyền lại sự kiện lớn Thất Mạch Hội Võ này, đến nay vừa đúng hai mươi kỳ.”
“A”, đám đệ tử kêu lên kinh ngạc, hai mươi kỳ, một giáp mới có một lần, vậy là đã diễn ra được một ngàn hai trăm năm.
Thương Tùng Đạo Nhân hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, lại tiếp: “Cho đến hôm nay, Thanh Vân Môn dưới sự dẫn dắt của chưởng môn sư huynh Đạo Huyền, hưng vượng phồn vinh vượt xa các đời trước, những người tài xuất chúng trong lớp trẻ nhiều không đếm được. Vì vậy, sau khi chưởng môn sư huynh và thủ tọa các chi phái thương nghị, đã đặc cách tăng số lượng người tham gia đại thí lên thành sáu mươi bốn người, để tránh khỏi tiếc nuối thương hải di châu.”
Nghe tới đây, Trương Tiểu Phàm không nhịn được lén nhìn Điền Bất Dịch. Chi thấy Điền Bất Dịch ngồi dưới Đạo Huyền Chân Nhân, mặt mày không lộ vẻ gì, nhưng trong mắt có chút cáu kỉnh. Việc tăng số người dự thi, nói đã cùng thủ tọa các chi phái thương lượng, nhưng thực ra chỉ do Đạo Huyền Chân Nhân và Thương Tùng Đạo Nhân quyết định.
Lại nghe Thương Tùng Đạo Nhân nói tiếp: “Lần đại thí này, người nhiều gấp đôi, vì vậy việc rút thăm cũng có thay đổi. Các vị nhìn xem.” Nói xong, ông ta chỉ tay về phía chỗ trống bên phải điện, mọi người nhìn sang, thấy nơi đó đặt một cái hòm gỗ tử đàn lớn, bốn bề vuông vức, phía trên có một lỗ nhỏ vừa đủ đưa một cánh tay.
“Trong hòm này, có tất cả sáu mươi ba hạt sáp tròn, mỗi hạt bọc một mảnh giấy, trên đánh số từ 1 đến 63.” Bọn đệ tử bỗng ổn ào cả lên, Thương à Tùng Đạo Nhân không để ý, nói tiếp: “Sau khi rút thăm xong, căn cứ vào số thứ tự đó tiến hành tỷ thí, số 1 đấu với số 64, số 2 đấu với số 63, số 3 đấu với số 62, cứ như thế, vào tới vòng hai, người thắng trong cặp 1 và 64 sẽ gặp người thắng trong cặp 2 và 63, cứ như thế, mãi cho đến trận quyết chiến cuối cùng. Các vị đã hiểu chưa nào?”
Bọn đệ tử im lặng một lúc, chợt có một người hỏi to: “Xin hỏi Thương Tùng sư thúc, rõ ràng có sáu mươi tư người, nhưng sao chỉ có sáu mươi ba hạt sáp tròn?”
Dường như Thương Tùng đã chuẩn bị trước cho câu hỏi này, ho khan một tiếng rồi đáp: “Quy tắc của lần tỷ thí này là mỗi chi phái đưa ra chín người, chi phái chính đưa thêm một người nữa. Nhưng mà, có một chi phái chỉ đưa ra tám vị đệ tử, vì vậy thiếu đi một người nữa, nên tổng cộng chỉ có sáu mươi ba hạt sáp tròn.”
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Điền Bất Dịch của Đại Trúc Phong. Nét mặt lão thoáng qua một tia giận dữ, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, không mảy may động dậy. Đệ tử Thanh Vân Môn ở phía dưới, nhao nhao hết cả lên, bàn tán xôn xao.
Đợi mọi người yên lặng một chút, Thương Tùng Đạo Nhân mới nghiêm nghị bảo: “Có điều, đây cũng không phải là việc gì khó. Chỉ cần vị nào rút được số 1 trong sáu mươi ba hạt sáp tròn, rất may mắn rồi, vì không hề có đối thủ số 64 nên sẽ vượt qua vòng đấu đầu mà không cần đấu.”
Lời vừa nói ra, bọn đệ tử lại thêm một phen nhao nhao bàn tán. Rốt cuộc Thanh Vân Môn là một danh môn đại phái, gia giáo nghiêm minh, cách này tuy có buồn cười, nhưng cũng không ai dám phản đối.
Đạo Huyền Chân Nhân đứng dậy, ngoảnh nhìn bốn phía. Dưới cái uy chưởng môn của ông ta, tức thời bốn bề lặng ngắt. Đạo Huyền Chân Nhân gật đầu, nói: “Đã như vậy rồi, mọi người hãy rút thăm đi.”
Trong đại điện, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về hòm gỗ tử đàn. Mười đệ tử chi phái chính bước ra đầu tiên, theo thứ tự đi đến bên cái hòm, sau đó rút ra một hạt sáp, sau đó đến lượt các đệ tử của Long Thủ Phong.
Lâm Kinh Vũ chào Trương Tiểu Phàm, rồi cũng bước ra. Trương Tiểu Phàm nhìn theo bóng gã, sau đó lại đưa mắt nhìn bảy vị thủ tọa và các trưởng lão đang ngồi phía trên. Trong những người này, hắn đều đã gặp vào năm năm trước từ Đạo Huyền Chân Nhân, Thương Tùng Đạo Nhân, Thiên Vân Đạo Nhân đến Thương Chính Lương, Tăng Thúc Trường. Hắn chưa từng nhìn thấy nữ đạo cô ngồi trên ghế tận cùng bên phải, chắc là đại danh đỉnh đỉnh thủ tọa Thuỷ Nguyệt Đại Sư của Tiểu Trúc Phong.
Bình thường Trương Tiểu Phàm cũng nghe các vị sư huynh nhắc tới vị sư thúc này. Tiểu Trúc Phong là chi phái duy nhất trong Thanh Vân Môn thu nạp nữ đệ tử, đạo hạnh của Thuỷ Nguyệt Đại Sư cao thâm và rất có danh tiếng. Đệ tử của Tiểu Trúc Phong cũng có nhiều biểu hiện xuất sắc qua các kỳ Thất Mạch Hội Võ.
Trương Tiểu Phàm quan sát Thuỷ Nguyệt Đại Sư, thấy dung mạo khoảng ba mươi, xấp xỉ sư nương Tô Như, mặt trái xoan, mày nhỏ mũi thanh, đôi mắt hạnh long lanh có thần, mình khoác tấm đạo bào xanh lơ, phong tư tha thướt. Sau lưng bà không có vị trưởng lão nào, chỉ có một vị nữ đệ tử đứng thị hầu, y phục trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp, lưng đeo một thanh trường kiếm, vỏ và chuôi lồ lộ màu xanh da trời, rực rỡ lấp lánh, lờ mờ còn có ánh sáng tản mát, nhìn là biết ngay bảo vật của tiên gia.
Hắn cứ nhìn tới xuất thần, nữ tử trẻ trung kia dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, mục quang như chớp lóe, lạnh lẽo rọi vào Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm giật mình tựa như bị sét đánh, đôi mắt đau nhói như bị đâm. Hắn thoảng thốt, hơi nóng mắt, thấy nữ tử đó không tỏ vẻ gì, nhưng mắt thì lóe lên khinh miệt, hắn vội cúi đầu xuống. Còn đang lúng túng, bỗng có người nào thò tay kéo một cái ở bên cạnh, rồi giọng của Điền Linh Nhi vang lên: “Tiểu Phàm, sao đờ đẫn ra thế, đến lượt chúng ta rút thăm rồi.”
Trương Tiểu Phàm vội vàng nói: “Vâng, vâng.” Không dám liếc Thuỷ Nguyệt Đại Sư nữa, quay người theo Điền Linh Nhi đi đến hòm gỗ tử đàn.
Lúc ấy trên đại điện chỉ còn hai chi phái Tiểu Trúc Phong và Đại Trúc Phong chưa rút thăm, đệ tử Đại Trúc Phong do Tống Đại Nhân dẫn đầu theo thứ tự đến bên cái hòm, mỗi người rút một viên sáp, rồi trở về dưới sảnh.
Lát sau, khi họ đang xôn xao xem mình rút thăm được số mấy, thì bên Tiểu Trúc Phong đi ra tám người, bao gồm cả Văn Mẫn. Bạch y nữ tử đang đứng sau lưng Thuỷ Nguyệt Đại Sư nói cái gì đó, Thuỷ Nguyệt gật đầu bảo: “Con cũng đi đi.”
Bạch y nữ tử ứng tiếng, bước vào hàng Tiểu Trúc Phong, cười với bọn Văn Mẫn, rồi cùng đi đến bên hòm gỗ tử đàn, rút ra chín viên sáp cuối cùng.
Lúc này trên đại điện, chúng đệ tử đang nhao nhao xem viên sáp, các vị thủ tọa trưởng lão ngồi trên ghế cũng bất giác căng thẳng, chằm chằm nhìn đệ tử của mình, mong chúng rút được cái thăm tốt, nếu rơi vào thăm số 1 thì càng tốt.
Dường như cảm ứng được tâm trạng của các vị sư trưởng, bọn đệ tử ở dưới sảnh cũng nhao nhao xướng lên: “A, ta là số 26.”
“Ta số 31, í, ngươi số bao nhiêu?”
“Ồ, ta số 47, không biết đối thủ là số mấy đây, để tính xem….”
…
Bọn đệ tử ríu ran rất lâu, nhưng chẳng có ai nói mình rút được cái thăm quý báu số 1 cả.
Thương Tùng Đạo Nhân chau mày, ho lên hai tiếng, rồi cất giọng sang sảng hỏi: “Là ai bắt được thăm số 1 đấy?”
Tiếng ông ta vang vọng, nhất thời đã át mọi âm thanh khác, đại điện tức khắc lặng thinh. Giữa đám đông, chợt có một tiếng nhỏ xíu, lẫn với chút dè dặt kinh ngạc, tựa hồ đến bản thân mình cũng chưa tin tưởng lắm, cất lên: “Hồi bẩm Thương Tùng sư thúc, là…, là con.”
Mọi người nhất tề ngó nhìn, bất giác ngạc nhiên. Chỉ thấy giữa đám đông, tay thì đang giơ một mảnh giấy, người thì đờ đẫn đứng tại chỗ, ánh mắt thì liếc về phía Điền Bất Dịch, miệng vừa nhút nhát cất lời, đó là: Trương Tiểu Phàm.