Chương 18: Thú Nộ

Tống Đại Nhân sững người, tiếng đó văng vẳng bên tai, giống như một bản nhạc thần tiên, một lúc sau, hắn tỉnh lại từ trong mộng, quay người lại như tia chớp, nhìn thấy năm đến sáu nữ đệ tử đứng sau lưng hắn, nhìn trang phục của bọn họ thuộc chi phái Tiểu Trúc Phong luôn chỉ nhận nữ đệ tử.

Người xếp hàng đầu tiên trong bọn họ là một người phụ nữ xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan, mái tóc như mây, làn da như tuyết, nụ cười nhàn nhạt treo trên khóe miệng.

Trương Tiểu Phàm vừa nhìn thấy người phụ nữ, định quay lại hỏi người này đến từ chi phái nào. Không ngờ khi quay lại, hắn thấy tất cả mọi người từ Ngô Đại Nghĩa, Trịnh Đại Lễ, Hà Đại Trí đều nở nụ cười kỳ lạ. Vừa di chuyển, hắn lại nhìn về phía Tống Đại Nhân, chỉ thấy đại sư huynh ngày thường vẫn tinh anh tài giỏi bây giờ đang đờ ra cười một cách ngốc nghếch, tựa như không biết nói gì cả. Hắn nghĩ ngợi một lúc bèn đoán ra thân phận của nữ nhân này.

Quả nhiên bọn Hà Đại Trí đứng ở bên cạnh xem kịch vui, không ngờ Tống Đại Nhân thình lình rơi vào cảnh si dại, cái dáng vẻ ngớ ngẩn không chỉ làm cho chúng đệ tử Đại Trúc Phong không chịu nổi, còn khiến mấy vị nữ đệ tử đang đứng đối diện che miệng cười thầm. Mặt của nữ nhân mỹ miều đứng trước mặt Tống Đại Nhân hơi ửng đỏ, khe khẽ gọi: “Tống sư huynh.”

Tống Đại Nhân không phản ứng gì, Hà Đại Trí sốt ruột lên tiếng: “Ha ha, Văn Mẫn sư tỷ, đôi bên đã nhiều năm không gặp rồi, gần đây vẫn tốt chứ?”

Đôi mắt đẹp của Văn Mẫn đưa sang thân hình gầy đét đó một lúc, rồi mỉm cười: “Vị này là Hà sư huynh Hà Đại Trí.”

Hà Đại Trí gật đầu lia lịa, đáp: “Chính là tại hạ, trí nhớ của Văn Mẫn sư tỷ tốt quá, đôi bên chỉ gặp nhau một lần vào một giáp trước, thế mà vẫn nhớ ra tại hạ, làm tại hạ thật ngạc nhiên.”

Văn Mẫn mỉm cười đáp: “Lần trước Hà sư huynh tỷ thí, đã dốc hết sức kháng địch, đại hiển thân thủ, ta tất nhiên nhớ chứ.”

Hà Đại Trí đỏ mặt, kỳ Thất Mạch Hội Võ trước, ngay trong vòng tỷ thí đầu tiên y đã gặp ngay một tay cao thủ bên chi phái chính Thông Thiên Phong, tuy đã dốc toàn lực, vẫn bại trận. Có điều y là người tinh ranh, bèn cười ngay: “Những chuyện xưa năm cũ, không nhắc cũng được, tu vi của tiểu đệ thô thiển, kém rất xa so với Văn Mẫn sư tỷ và đại sư huynh của bọn đệ đây. Nói đến mới nhớ, từ sau kỳ đại thí lần trước, đại sư huynh vẫn thường hoài niệm tới sư tỷ.”

Văn Mẫn hơi đỏ mặt, nhưng không có đáp lời, chỉ dùng khóe mắt liếc Tống Đại Nhân, có điều mấy vị sư muội trẻ trung sau lưng nàng ta thì đã bật cười. Tống Đại Nhân là một đại hán thô hào, giờ phút này bối rối y hệt như một thiếu niên e thẹn, vội vàng lập bập mấy tiếng: “Không, không có, ta đâu có thường…”

“Cái gì?” Y nói chưa hết, đã bị mấy nữ nhân trẻ tuổi đứng sau lưng Văn Mẫn cắt ngang: “Thế huynh không hề nhớ tới Văn Mẫn sư tỷ của chúng tôi ư?”

Tống Đại Nhân giật thót, len lén liếc mắt Văn Mẫn, chỉ thấy Văn Mẫn đang nghiêm nghị nhìn y, đôi mắt đẹp chăm chăm không chớp. Y cuống lên, vội đáp: “ Không, không phải, ta có nhớ chứ…”

“Ha!”

Toàn bộ người của Đại Trúc Phong và Tiểu Trúc Phong đều phá lên cười, nhất là mấy nữ nhân trẻ tuổi sau lưng Văn Mẫn, cười điếc cả tai, làm cho đệ tử các chi phái khác đứng gần đó phải quay lại nhìn.

Hà Đại Trí đợi tiếng cười bớt đi, nghiêm túc nói với mấy nữ đệ tử của Tiểu Trúc Phong: “Các vị sư tỷ, kỳ thực ý của đại sư huynh chúng tôi là như thế này, y không phải không hoài niệm đến Văn Mẫn sư tỷ, nhưng cũng không phải là thường…”

“Thế thì là cái gì?” Một nữ đệ tử của Tiểu Trúc Phong cao giọng hỏi.

Hà Đại Trí liếc nhìn nàng ta, mỉm cười nói: “Y cứ mỗi khắc lại nhớ Văn sư tỷ một lần, cứ mỗi khắc lại nhẩm tên sư tỷ một lần, vì vậy mới nói không phải là thường.

Mọi người cười to, Tống Đại Nhân lườm Hà Đại Trí một cách dữ tợn, rồi mắt lại liếc sang Văn Mẫn, chỉ thấy khóe miệng nàng ẩn nụ cười, mà dường như không chút tức giận nào, trong lòng bất giác ngầm hoan hỉ, miệng lúng túng: “Văn sư muội, bọn chúng thích nói đùa lắm, muội…muội đừng để ý.”

Văn Mẫn cười mất một lúc, rồi quay đầu lại ngăn cái đám sư muội đang cười đến rụng hết cả hoa lá, sau đó nhìn Tống Đại Nhân thật sâu, hỏi: “Trong lòng huynh nghĩ sao?”

Tống Đại Nhân nhăn nhó, miệng lúng túng mấy tiếng “ta…” nhưng không thốt được lời nào, nhìn bộ dạng hắn, mấy nữ nhân kia không nhịn được lại cười phá lên. Văn Mẫn lắc đầu, trừng mắt hắn một cái, rồi không đếm xỉa gì đến y nữa, đi đến trước mặt Điền Linh Nhi, kéo bàn tay trắng như ngọc, nhìn nàng ta hỏi: “Muội là Linh Nhi sư muội phải không?”

Điền Linh Nhi lạ lùng nói: “Phải ạ. Văn sư tỷ làm sao biết muội?”

Văn Mẫn cười đáp: “Muội thường cùng Tô Như Tô sư thúc lên Tiểu Trúc Phong bọn ta thăm sư phụ, ta biết muội từ lâu. Mấy năm không gặp, muội càng lớn càng xinh đẹp quá.”

Điền Linh Nhi nắm tay Văn Mẫn, cười nói: “Đâu có, muội làm sao sánh được dung mạo như hoa của Văn Mẫn sư tỷ.” Nói tới đây, nàng ta thấp giọng nhích gần lên khẽ bảo: “Đại sư huynh của muội vì Văn sư tỷ mà điên đảo hết thần hồn rồi.”

Văn Mẫn liếc Tống Đại Nhân, Tống Đại Nhân lập tức nở nụ cười ngớ ngẩn, nàng ta lắc đầu, thì thào: “Đầu óc vị đại sư huynh kia của muội thật như khúc gỗ.”

Điền Linh Nhi phì cười, cảm thấy tiếc mình gặp Văn Mẫn sư tỷ này hơi muộn, lập tức khe khẽ nói Văn Mẫn, cùng nàng ta đi vào giữa đám đệ tử Tiểu Trúc Phong kia, nói chuyện một lúc, giây lát sau đã cảm thấy vô cùng thân thuộc, tiếng nói cười thi thoảng từ đám con ấy vẳng ra, bỏ mặt bọn Tống Đại Nhân ở đằng này.

Tống Đại Nhân đứng ở một bên, muốn chạy lên trước nói chuyện với Văn Mẫn, nhưng không biết mở miệng ra sao, đành đứng nguyên tại chỗ. Đừng nói Tống Đại Nhân, ngay cả Trương Tiểu Phàm chứng kiến từ đầu đến cuối, cũng phải lắc đầu.

Đúng lúc ấy, Trương Tiểu Phàm ở một bên nghe thấy Đỗ Tất Thư kêu “í” một tiếng, nói: “Lại đến bao nhiêu người nữa này.”

Trương Tiểu Phàm thấy lạ, ngoảnh mặt nhìn lại, cả người bỗng chấn động. Chỉ thấy từ đằng xa đi tới một đám đông, đâu như ba mươi mấy người, ai nấy đều khoác bạch y, anh khí ngời ngời, nói nghênh ngang tự đắc cũng không quá. Có điều, mấy người đi đầu khí độ bất phàm, đặc biệt là người đi đầu tiên, bạch y như tuyết, tuấn dật tiêu sái, không phải Tề Hạo thì còn là ai?

Tề Hạo!

Trương Tiểu Phàm nhìn chằm chằm đám người đang đi tới, trong lòng cứ lặp đi lặp lại cái tên ấy, cùng lúc ấy nghe tứ sư huynh Hà Đại Trí ở bên cạnh chợt nhiên cười, rồi khẽ nói: “Long Thủ Phong quả nhiên nhiều người đông sức.”

Lúc ấy Tề Hạo cũng nhìn thấy mấy người bên Đại Trúc Phong, lập tức đi tới, mọi người sau lưng y cũng đi theo. Đến nơi, y cung tay hướng về phía Tống Đại Nhân cười nói: “Tống sư huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Tống Đại Nhân không dám chậm trễ, vội đáp: “Tề sư đệ, đệ cũng đến rồi, lần đại thí này không biết đệ có tham gia không?”

Tề Hạo cười nói: “Tiểu đệ vốn không muốn, có điều gia sư cho rằng tiểu đệ tu hành vẫn cần cọ xát, lệnh phải tham gia, vì vậy đành mặt dầy chiếm lấy một chỗ trong danh ngạch của chi phái.”

Tống Đại Nhân gật đầu cười: “Như vậy thật tốt quá, nhân tài như Tề sư đệ, người thắng cuộc lần này chẳng phải đệ thì còn ai nữa.”

Tề Hạo lắc đầu lia lịa, khiêm tốn đáp: “Đâu có, đâu có. Tống sư huynh quá khen rồi.”

Hai người họ cứ nói chuyện mãi những câu khách sáo, Trương Tiểu Phàm mở to mắt tìm kiếm sau lưng Tề Hạo, quả nhiên chỉ giây lát sau trông thấy Lâm Kinh Vũ cũng đưa mắt quét tới quét lui, hiển nhiên đang tìm kiếm cái gì. Ánh mắt hai người gặp nhau, vui mừng hết sức, liền cùng chạy ra, người nọ nắm tay người kia, dường như có cả ngàn lời vạn lời, nhưng nhất thời không sao thốt được.

Lâu lắc, Lâm Kinh Vũ mới hỏi: “Tiểu Phàm, mi có tham dự đại thí lần này không?”

Trương Tiểu Phàm gật gật đầu, cười nói: “Có, sư phụ đối với ta rất tốt, khai ân cho ta tham gia, mi thì sao?”

Lâm Kinh Vũ đáp: “Ta cũng tham gia, hừ, lão sư phụ lùn ấy của mi thì có gì tốt, hai năm trước ta tới đấy, lão đối xử với mi…”

Trương Tiểu Phàm vội vàng đáp: “Không, ngày thường người không như thế đâu, hôm đó vì người giận quá.”

Lâm Kinh Vũ hiếm hoi lắm mới gặp lại được bạn thân, không muốn vì mấy cái để tài vô vị này làm hỏng tâm trạng của cả hai. Bèn lảng sang chuyện khác, cười nói: “Gã tiểu tử mi, hai năm không gặp, đã cao lớn đến thế này rồi kia à?”

Trương Tiểu Phàm đấm gã một cái, cười mắng: “Sao, mi có thể lớn, ta lại không được phép cao à?”

Lâm Kinh Vũ cười to, hai người đứng sang một bên nói chuyện riêng, lần này không có sư trưởng nào bên cạnh cả, chuyện gì cũng nói ra được một cách thống khoái, không ai để ý. Nhưng, trong lúc nói chuyện, Trương Tiểu Phàm vô tình quay đầu nhìn lại, thấy Tề Hạo không biết từ lúc nào đã trông thấy trong đám con gái ấy có Điền Linh Nhi và Văn Mẫn, đang đi sang để chào, tim hắn bỗng nhiên nhói lên, sắc mặt cũng biến hẳn.

Lâm Kinh Vũ nhận thấy, kinh ngạc: “Sao vậy, Tiểu Phàm?”

Trương Tiểu Phàm lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười đáp: “Không sao.” Tuy nói như vậy, nhưng mắt hắn vẫn nhìn về phía Tề Hạo.

Lúc này Tề Hạo đã đi tới trước mặt Điền Linh Nhi và Văn Mẫn, trước tiên y cười chào Điền Linh Nhi, rồi hỏi: “Điền sư muội, còn nhớ ta không?”

Điền Linh Nhi vốn vẫn cao hứng nói chuyện sôi nổi nãy giờ với Văn Mẫn và đám con gái bên Tiểu Trúc Phong, lúc này chợt thấy Tề Hạo thình lình xuất hiện, chẳng hiểu tại sao, mặt hồng lên, tiếng nói cũng nhỏ đi: “Có, chào Tề sư huynh.”

Từ đằng xa nhìn lại, khuôn mặt thanh lệ của Điền Linh Nhi khẽ ửng hồng, cặp mắt to long lanh chớp chớp đẹp như mộng. Đúng nhan mỹ miều ấy ánh vào tận đôi mắt ở mãi đằng xa của Trương Tiểu Phàm, như dao cắt xuống, đau tận đáy con tim.

“Tiểu Phàm, mi sao thế, sao sắc mặt mi tự nhiên trắng bợt ra thế?” Lâm Kinh Vũ không hiểu chuyện gì, sốt sắng hỏi: “Hay là mi bị bệnh rồi.”

“Không, không sao, ta rất khỏe.” Trương Tiểu Phàm lầm bầm đáp.

Ở đằng xa, tâm tư của Văn Mẫn rất nhạy bén, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Điền Linh Nhi, trong lòng phần nào đã hiểu rõ, bèn nói với Tề Hạo: “Tề sư huynh, sao chỉ nhận ra Điền sư muội, trong mắt chẳng có tỷ muội nào của Tiểu Trúc Phong hả?”

Nghe nàng ta nói vậy, đám con gái sau lưng đều cười phá lên, Tề Hạo vội vàng đáp: “Văn sư tỷ nói gì vậy, ta nào dám thở ơ với các vị sư tỷ của Tiểu Trúc Phong?”

Văn Mẫn cười đáp: “Tề sư huynh, lần này lại tham dự Thất Mạch Hội Võ, tất đặt mục tiêu rất cao?”

Mắt Tề Hạo chóp tinh quang, nói: “Văn sư tỷ, trong lần đại thí trước, qua liền ba cửa, dáng tiếc lại bạn dưới tay Tiêu Dật Tài Tiêu sư huynh bên chi phái chính, làm người ta phải tiếc nuối. Trải qua một giáp tinh tu, lại được Thuỷ Nguyệt Đại Sư hết lòng dìu dắt, hôm nay với thân phận đệ nhất cao thủ của Tiểu Trúc Phong, chắc cũng đang nhắm tới vòng hoa danh dự của kỳ đại thí này.”

Văn Mẫn mỉm cười: “Không dám, không dám, ta nào dám tranh với Tề sư huynh. Mà đệ nhất cao thủ của Tiểu Trúc Phong, danh xưng này ta thật đảm đương không nổi.”

Tề Hạo chau mày: “Văn sư tỷ khách khỉ quá rồi…”

Văn Mẫn cười đáp: “Không đâu, gia sư Thuỷ Nguyệt Đại Sư học cứu thiên nhân, ta tư chất ngu độn, không lãnh hội chút chân truyền nào của lão nhân gia người. Bản chi phái còn có một tỷ muội kỳ tài khác, Tề sư huynh nên thận trọng.”

Mắt Tề Hạo rực lên, nhưng vẫn mỉm cười: “Thế thì tốt quá, người khiến Văn sư tỷ cam chịu, nhất định cũng là một kỳ tài không xuất thế, tiểu đệ thật muốn sớm được kiến thức.”

Văn Mẫn khẽ cười, gật đầu làm hiệu, không nói thêm nữa, kéo Điền Linh Nhi từ nãy đến giờ không chú ý đến câu chuyện đi sang một bên.

Đúng lúc ấy, bỗng vẳng lên một tiếng hú, to như tiếng sấm, chấn động cả quảng trường. Mấy trăm đệ tử Thanh Vân Môn đều ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một lần chớp đỏ bắn xuống, trong nháy mắt dừng lại ngay trên đầu, một thanh kiếm hồng sắc tán phát tiên khí lơ lửng giữa khung trung, đứng trên nó là một đạo sỹ Thông Thiên Phong, cất tiếng sang sảng nói với đệ tử các chi phái đang đứng trên quảng trường: “Các vị sư huynh, chưởng môn chân nhân và các vị thủ tọa có lệnh, mời các vị sư huynh tham dự đại thí Thất Mạch Hội Võ lên Ngọc Thanh điện nói chuyện.”

Gió núi thổi tới, mây trắng phiêu diêu, hàng trăm đệ tử Thanh Vân Môn xao động, rồi lục tục có người đi ra, có người lại tiến đến đằng kia của quảng trường.

Trương Tiểu Phàm cứ tưởng các đệ tử có tu vi cao thâm có thể trực tiếp tung pháp bảo ngự không mà đi, không ngờ mọi người tựa hồ không có ý đó, ai nấy đều đơn giản đi bộ. Hắn và Lâm Kinh Vũ sánh bước, nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy Điền Linh Nhi và đám người Tiểu Trúc Phong đi cùng nhau, mặt mày hớn hở, xem ra tâm trạng rất vui vẻ, bọn đệ tử Đại Trúc Phong đi đằng sau.

Còn bên Long Thủ Phong, từ đám đông lúc đầu đi cùng Tề Hạo giờ tách ra bảy, tám người, đi ra chỗ khác, chào hỏi mấy đệ tử các chi phái đồng môn cũng như vậy, nhất là Tề Hạo, y quen thuộc gọi tên rất nhiều người, hỏi han vồn vã, tay bắt mặt mừng, mà đệ tử các chi phái khác cũng chẳng có ai không cười đáp lại, xem ra y giao du rất rộng.

“Tề sư huynh có nhiều bằng hữu lắm.” Lâm Kinh Vũ nhận ra Trương Tiểu Phàm cứ dõi mắt nhìn Tề Hạo, thình lình bảo: “Mà tu vi của huynh ấy cao thâm, được sư tôn Thương Tùng Đạo Nhân tin tưởng và tôn trọng, nên trong Thanh Vân Môn, mọi người đều nể huynh ấy.”

Trương Tiểu Phàm nghe thấy, mặt chẳng lộ biểu cảm gì, chỉ chầm chậm gật đầu.

Đi hết quảng trường, chính là Hồng Kiều trong Thanh Vân Lục Cảnh. Năm năm trước khi được cứu lên Thanh Vân Môn, Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ đều đã từng đi qua chỗ này, giờ đặt chân lên chỗ cũ, cơn xúc động trào dâng trong lòng.

Bước lên Hồng Kiều tinh xảo, nhìn làn nước trong suốt chảy lướt thướt hai bên, bảy sắc cầu vòng vẫn tán xạ một cách mê hoặc mỹ lệ như thế, hai thiếu niên chưa hiểu chuyện thế sự năm năm về trước, nay đã là đệ tử Thanh Vân Môn. Đi cuối cùng trong dòng người, Lâm Kinh Vũ chợt khe khẽ thốt: “Năm năm rồi!”

Trương Tiểu Phàm im lìm không nói, cứ cắm đầu đi về phía trước. Cảnh sắc trước mắt vẫn như ngày nào, Hồng Kiều càng vươn lên cao, mây trắng càng tuột xuống thấp, tầng không trong suốt như được gột rửa, trải ngang đỉnh đầu.

“Sao mi không ngự kiếm mà lên.” Trương Tiểu Phàm chợt hỏi.

Lâm Kinh Vũ hơi kinh ngạc, đáp: “Mi không biết sao, hàng đệ tử chúng ta khi ở gần chính điện Thông Thiên Phong không được ngự kiếm lăng không mà đi. Ta đã từng nghe Tề sư nương nói, một để tỏ lòng tôn trọng chi phái chính Thông Thiên Phong, ở thánh địa Ngọc Thanh điện đều phải đi bộ lên; hai là, nghe nói khi mới lập điện khai phái, Thanh Vân tổ sư vì bảo vệ khu vực này, đã ở trên đỉnh Thông Thiên Phong đặt ra một vùng cấm chế lợi hại, gọi là Tru Tiên kiếm trận, bất kỳ ai chỉ cần tự ý ngự không bay lên khoảng trời của Thông Thiên Phong, rất sẽ bị Tru Tiên Kiếm Trận tru sát.”

Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên nói: “Thảo nào nhiều cao thủ như thế, lại chẳng có ai ngự kiếm mà đi. Phải rồi, Tru Tiên Kiếm Trận đó lợi hại không?”

Lâm Kinh Vũ hướng ánh mắt về phía đỉnh núi cao sừng sững trước mặt, đáp: “Ta cũng chưa từng nhìn thấy, có điều nghĩ đến cũng thật lợi hại. Nghe nói Tru Tiên Kiếm Trận này truyền từ Thanh Vân tổ sư, đến Thanh Diệp tổ sư một ngàn năm trước được hoàn thiện thêm, uy lực tuyệt luân, từ đó trở đi, chưa từng nghe nói có người nào bạo gan đến Thanh Vân Môn làm loạn.”

Trương Tiểu Phàm nhìn theo ánh mắt gã nhìn về phía mọi núi cao lớn hùng vỹ, cảm thán nói: “Thật ghê gớm!”

Hai người bọn họ cứ vừa đi vừa nói chuyện, cùng với mấy chục người khác vượt qua Hồng Kiều. Trên đường, Trương Tiểu Phàm nhìn lớp đệ tử tinh anh trẻ tuổi của Thanh Vân Môn, thấy trong hơn sáu mươi đệ tử này, hơn một nửa là nam, nữ đệ tử khoảng mười ba, mười bốn người, trong đó phần lớn mặc trang phục của Tiểu Trúc Phong.

Dù là nam hay nữ, khí độ đều hơn người, nam thì khí vũ hiên ngang, nữ thì kiều lệ trang nhã, toàn là tuấn nam mỹ nữ. Dù ai trông thấy, cũng phải thừa nhận rằng, lớp hậu nhân kế tục của Thanh Vân Môn, tiền đồ thật tươi sáng.

Qua khỏi Hồng Kiều, đến đầm nước màu bích lục nơi ngụ cư của Thuỷ Kỳ Lân, linh thú trấn sơn núi Thanh Vân. So với lần đầu Trương Tiểu Phảm và Lâm Kinh Vũ đến đây năm năm về trước thì có điểm khác, dị thú thượng cổ mà đệ tử Thanh Vân Môn vẫn cung kính gọi là linh tôn hôm nay không nấp trong đầm, mà đã bò lên chỗ trống cạnh bờ nằm phục sẵn sưởi nắng. Có điều, cái bộ uể oải của nó chẳng khác gì so với năm năm năm trước đây.

Đệ tử Thanh Vân Môn xuống khỏi Hồng Kiều, lần lượt hành lễ với con vật khổng lồ, sau đó đặt chân lên bậc thềm bên đầm nước, đi lên chính điện Ngọc Thanh điện cao cao tại thượng. Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm đi sau mọi người, khe khẽ nói: “Mi còn nhớ cuộc tao ngộ khi chúng ta mới đến đây không?”

Trương Tiểu Phàm gật gật đầu, lầm bầm nói: “Nhớ, mình mẩy ướt nhẹt, có điều cũng xong, nhìn thấy con quái thú to lớn này, thật là làm ta sợ chết khiếp.”

Khóe miệng Lâm Kinh Vũ lộ nét cười, nói: “Phải đấy, trước kia khi mình còn ở thôn Thảo Miếu, có bao giờ đã gặp qua những giống loài như thế, ta còn cho rằng, động vật to lớn nhất trên thế gian chính là con gấu núi trên núi Thanh Vân.”

Trương Tiểu Phảm cười sặc sụa, mọi ngoài đi trước nhao nhao quay đầu lại, Trương Tiểu Phàm giật mình, vội vàng nín cười. Lâm Kinh Vũ cũng ngại, họ khan mấy tiếng, sắc mặt hơi đỏ lên.

Những người khác nhìn nhìn, rồi quay đầu tiếp tục đi, Trương Tiểu Phàm mới thở phào, đưa mắt liếc Lâm Kinh Vũ, ánh mắt gặp nhau, cả hai đều mỉm cười.

Mấy chục người đi đầu bước rất mau, Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ xuống Hồng Kiều, đến bên đầm nước, hướng về phía Thuỷ Kỳ Lân cung kính hành lễ. Từ đầu đến giờ Thuỷ Kỳ Lân vẫn ngủ say như chết, ai đến chào nó cũng chẳng phản ứng, lúc này đang vùi đầu thật sâu, ngáy to như sấm, hoàn toàn không biết có hai đứa tiểu bối Thanh Vân Môn đang hành lễ với mình.

Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ cũng chẳng mong đợi Thuỷ Kỳ Lân sẽ đáp lại bọn chúng, hành lễ xong, cả hai bước lên bậc thầm. Trương Tiểu Phàm bảo: “Kinh Vũ, lần trước mi đến Đại Trúc Phong vội vàng quá, ta chưa kịp chúc mừng. Không ngờ có mấy năm công phu, đạo hạnh đã cao như vậy.”

Lâm Kinh Vũ cười cười, nói: “Đó đều là nhờ ân sư Thương Tùng Đạo Nhân và các vị sư huynh hết lòng dạy dỗ.” Nói tới đây, gã chợt ngừng bặt, giọng nói cũng nén xuống: “Thực ra mấy năm đầu, mỗi lần ta dụng công, đều nghĩ tới những thi thể đẫm máu trong thôn Thảo Miếu, lòng rất đau đớn, vì vậy hạ quyết tâm nỗ lực tu hành, hi vọng có một ngày báo đại thù cho phụ mẫu và những người khác.”

Trương Tiểu Phàm chua xót, thò tay vỗ lên vai bạn. Lâm Kinh Vũ định thần, chỉnh đốn tâm trạng, rồi gượng cười nói: “Được rồi, không bàn tới chuyện xưa nữa. Mi thì sao, tu luyện thế nào rồi?”

Trương Tiểu Phàm lắc đầu, đáp: “Từ nhỏ mi đã biết ta đâu có thông minh như ngươi, mấy năm nay trên Đại Trúc Phong, sư phụ và các vị sư huynh đối xử rất tốt, nhưng ta ngốc quá, tu chân tiến triển quá chậm, thật cố lỗi với sư phụ và các sư huynh.”

Lâm Kinh Vũ hừ một tiếng, nói: “Ngươi ngố có đâu mà ngốc, ta xem phần lớn là do cái lão sư phụ lùn tịt đó cố ý làm khó ngươi, không truyền cho ngươi đạo pháp tu chân chân chính của Thanh Vân Môn.”

Trương Tiểu Phàm không ngờ đến nay trong lòng Lâm Kinh Vũ vẫn nung nóng mối tranh đón hai năm trước, liền cười bảo: “Không đâu, sư phụ ta không phải hạng người ấy. Thôi, đừng nhắc đến ra nữa. Phải rồi, pháp bảo của mi là thanh Trảm Long Kiếm đó hả?”

Lâm Kinh Vũ gật đầu, mỉm cười đáp: “Thanh thần kiếm này là chí bảo của Long Thủ Phong, được ân sư hậu ái truyền cho, ngoài uy lực to lớn ra, nó còn có linh tính, rất hữu ích cho việc tu chân của ta.”

Niềm ngưỡng mộ trong lòng của Trương Tiểu Phàm đều lộ hết ra mặt, hắn nói: “Thế thì quá tốt rồi.”

Lâm Kinh Vũ mỉm cười, hỏi vặn: “Thế còn mi? Tiểu Phàm, pháp bảo mi là gì?”

Trương Tiểu Phàm sững người, bất giác thò trong bọc chạm lên thanh Thiêu Hỏa Côn đen sì sì. Một tia buốt giá, như có như không xuyên qua lòng bàn tay.

“Không có.” Trương Tiểu Phàm thấp giọng: “Ta tu hành chưa đủ, còn chưa khu dụng được pháp bảo.”

Lâm Kinh Vũ cũng không để ý, tựa như đã sớm liệu biết, bèn an ủi: “Không sao đâu Tiểu Phàm, chỉ cần mi cần mẫn tu hành, nhất định sẽ thành công, đằng nào chúng ta còn trẻ, coi như lần này là đi xem cho biết.”

Trương Tiểu Phàm khẽ mấy máy khoé môi, nhìn khuôn mặt êm ái, người lời nói ôn hoà của người bạn cũ, nhưng lòng không có chút cảm giác yên tâm nào.

Xem cho biết?

Ai cũng cho rằng hắn đến chỉ để xem, nghĩ tới đây, lòng chợt sôi lên một cơn giận không nói lên được, rồi giống như ngọn lửa thiêu đốt trong tim, nhoáng cái cũng tiêu tan mất. Hắn cúi đầu, không nói gì, thậm chí một chút trách cứ cũng không có, vì hắn phát hiện ra rằng đến bản thân mình, cũng cảm thấy như vậy.

Dường như cảm nhận được nỗi niềm đó, Thiêu Hỏa Côn trong bọc vẫn tiếp xúc với bàn tay hắn từ nãy giờ, chợt dấy lên một thoáng phản ứng, hàn khí đại thịnh trong khoảng khắc, từ lòng bàn tay lan thẳng lên vai.

Trương Tiểu Phàm kinh ngạc, nhưng rồi phát hiện ra, cảm giác này không nguy hại với cơ thể hắn, hơi lạnh tê tê mang một chút dễ chịu. Hắn nhìn sang bên, thấy Lâm Kinh Vũ không nhận ra điều gì.

Trương Tiểu Phàm thở phào, đột nhiên một tiếng gầm rống như xé toang màng nhĩ từ đằng sau hai người vang lên. Trương Tiểu Phàm thôi không nói, nhưng đến Lâm Kinh Vũ tu hành vượt qua hắn cũng toàn thân chấn động, tai cứ lùng bùng, không ngừng ù ù, những đệ tử Thanh Vân Môn đi trước họ xem ra cũng rơi vào tình trạng tương tự.

Mọi người kinh ngạc đến cực độ, trên thánh địa Thanh Vân Môn, sao lại có quái thanh như vậy, bèn nhao nhao quay đầu, vừa nhìn thấy, ai nấy càng kinh hãi không hiểu ra sao.