Chương 17: Phó Hội

Sáng hôm đó, trên Đại Trúc Phong, mọi người đều vui mừng phấn khởi, nhất là bọn đệ tử, tuy có chút căng thẳng nhưng nỗi vui mừng đã át hết đi.

Trong tất cả mọi người, chỉ có đại sư huynh Tống Đại Nhân, lão nhị Ngô Đại Nghĩa, lão tam Trịnh Đại Lễ và lão tứ Hà Đại Trí từng tham dự Thất Mạch Hội Võ lần trước. Còn lão ngũ Lữ Đại Tín, lão lục Đỗ Tất Thư đều là các đệ tử mới được Điền Bất Dịch thu nạp trong vòng mấy chục năm gần đây, tuổi của Điền Linh Nhi và Trương Tiểu Phàm còn rất trẻ, càng chưa được chứng kiến bao giờ sự kiện quan trọng một giáp mới diễn ra một lần.

Điền Linh Nhi vui mừng nhất, nhân lúc phụ mẫu đang hoàn tất những chuẩn bị cuối cùng, cứ quấn lấy Tống Đại Nhân vốn nhiều kinh nghiệm, lia lịa hỏi không ngừng: “Đại sư huynh, Thất Mạch Hội Võ quả thực có nhiều đồng môn đi như vậy sao?”

Tống Đại Nhân mỉm cười, tâm trạng hiển nhiên rất vui vẻ, đáp: “Đúng vậy, Thất Mạch Hội Võ là sự kiện quan trọng ở phái ta, đồng môn ở các chi phái ai cũng đặt nó lên hàng đầu. Những người đại diện lên tỷ thí ai nấy là nhân vật nổi bật xuất chúng, còn vẻ đẹp tráng lệ lộng lẫy ở đó càng không cần nói.”

Khi đó lão tứ Hà Đại Trí đứng ở một bên nghe thấy, bèn bước lại, khẽ nháy mắt với Điền Linh Nhi, rồi cười: “Tiểu sư muội, muội có chút không rõ, kỳ thực đại sư huynh vẫn còn chuyện chưa nói hết.”

Điền Linh Nhi kêu “á”, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Tống Đại Nhân, vội hỏi: “Chuyện gì vậy, tứ sư huynh?”

Hà Đại Trí mỉm cười: “Tại nơi diễn ra tỷ thí, giữa lớp lớp đồng môn vây quanh dễ đông tới hàng trăm, người thắng cuộc đứng trên đài cao rất đắc ý khi tiếng vỗ tay như sấm động, nhưng nếu có vài vị sư muội trẻ đẹp ở chi phái khác tiến đến tỏ vẻ hoàn toàn bị chinh phục bởi đại sư huynh, rồi cất tiếng hoan hô, đó chẳng phải là sung sướng của đời người ư.” Nói tới đây, y lấy vẻ đứng đắn nghiêm trang quay sang hỏi Tống Đại Nhân: “Đại sư huynh, huynh bảo có phải không?”

Khuôn mặt của Tống Đại Nhân chợt đỏ bừng.

Điền Linh Nhi trông thấy, lấy làm lạ, hỏi: “Đại sư huynh, sao bỗng dưng lại đỏ mặt?”

Tống Đại Nhân lắc đầu như con rối, vội vàng đáp: “Khộng có, không có, ta đâu có đỏ…”

Hà Đại Trí ho một tiếng, thấy các sư huynh đệ khác ở xung quanh không biết đã xúm lại từ khi nào. Mấy người trẻ như Điền Linh Nhi và Trương Tiểu Phàm thì không hiểu gì, nhưng Ngô Đại Nghĩa và Trịnh Đại Lễ đều đang mủm mỉm, Hà Đại Trí bèn cười nói: “Ôi dà, nhị sư huynh và tam sư huynh đều đang ở đây, dạo này trí nhớ của đệ cũng không được tốt lắm, hình như trong kỳ đại thí lần trước, lúc đại sư huynh tiến vào vòng thứ ba sau khi thắng liền hai trận, có một vị đồng môn sư muội trẻ trung kiều diễm, í, tên là gì quên béng mất…”

Ngô Đại Nghĩa lập tức nối theo: “À, ta nhớ cũng không rõ lắm, hình như là một đồng môn sư muội bên Tiểu Trúc Phong, dung mạo rất mỹ miều, còn tên thì…”

Trịnh Đại Lễ vẻ mặt rất tươi, nói: “Tên, chúng ta đều quên rồi, nhưng trong trận đấu hôm ấy người ấy vỗ tay nhất, lại thêm vẻ đầu mày cuối mắt với đại sư huynh, chúng ta đều nhớ rành rành.”

“Ồ!”

Vừa dứt lời, mọi người ồn ào cả lên, Điền Linh Nhi tra khẩu đầu tiên: “Đại sư huynh, là vị đồng môn sư tỷ nào, lại đối xử tốt với huynh như vậy?”

Tống Đại Nhân lúng túng, lườm Hà Đại Trí một cách dữ tợn, rồi cười khan: “Không, làm gì có chuyện ấy, muội đừng nghe tứ sư đệ nói bậy. Văn Mẫn sư muội bên Tiểu Trúc Phong chỉ vì kính trọng sư nương mình, mới cổ vũ chúng ta nhiệt tình chút thôi.”

“Í?” Hà Đại Trí lập tức hét lớn: “Đại sư huynh, thế thì lạ thật nhỉ. Đệ, nhị sư huynh và tam sư huynh đều không biết tên của người ấy, sao huynh đọc được ra tên của người ta? Nói gì thì cũng do Văn Mẫn sư tỷ đối xử tốt với huynh thế kia mà…”

Mọi người cười ầm lên, Tống Đại Nhân tự biết là lỡ lời, luận về miệng lưỡi thì không theo kịp với người thông minh nhất Hà Đại Trí ở Đại Trúc Phong này, càng nói thì càng sai, lập tức hừ một tiếng, làm mặt dày, cười khan bảo: “Toàn những người vô tích sự, ha ha, ta đi xem sư phụ sư nương xong xuôi chưa?”

Điền Linh Nhi còn muốn truy vấn, nhưng thấy Tống Đại Nhân chuồn lẹ như gió, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng. Nàng nắm lấy Hà Đại Trí, đôi mắt to long lanh háo hức hỏi: “Tứ sư huynh, huynh mau nói, dáng vẻ của Văn Mẫn sư tỷ kia ra sao?”

Hà Đại Trí cười đáp: “Tuổi sư muội, chẳng phải muội cùng với sư nương thường về bên Tiểu Trúc Phong thăm Thuỷ Nguyệt Đại Sư hay sao, chẳng lẽ từ xưa đến nay chưa từng gặp qua Văn Mẫn sư tỷ, người ấy là đệ tử đắc ý của Thuỷ Nguyệt Đại Sư đấy.”

Điền Linh Nhi lắc đầu nói: “Khi muội và nương sang Tiểu Trúc Phong đều tìm đến Thuỷ Nguyệt Đại Sư, quen biết rất ít đồng môn sư tỷ, huynh mau nói đi.”

Hà Đại Trí cười đáp: “Vội gì, vội gì, hôm nay chúng ta tới chi phái chính Thông Thiên Phong tham gia Thất Mạch Hội Võ, chắc muội sớm gặp được người ấy thôi.”

Điền Linh Nhi ồ lên một tiếng, đảo mắt, hình như nhớ ra điều gì đó nói: “Thảo nào vừa sớm đã thấy đại sư huynh hớn hở, xem ra sớm có mưu đồ.”

Mọi người ngây ra rồi sực hiểu, cùng cười phá lên, Điền Linh Nhi cũng cười, những căng thẳng về Thất Mạch Hội Võ đều biến mất. Ánh mắt nàng nhìn từ người này sang người khác, thấy ai cũng rạng dỡ, tâm trạng tốt. Nhưng khi nhìn Trương Tiểu Phàm, lòng bỗng chững lại, hắn mặc dù cười nhưng mấy năm thân nhau da giúp Điền Linh Nhi vừa nhìn nhận ra ngay dáng vẻ của hắn có chút lơ đãng.

Nhân lúc mọi người cười nói ầm ý, Điền Linh Nhi rón rén tới bên Trương Tiểu Phàm, khe khẽ hỏi: “Tiểu Phàm, đệ làm sao vậy?”

Trương Tiểu Phàm đờ người, khóe miệng mấp máy, tay phải vô ý xoa xoa ngực, rốt cuộc chỉ nói: “Không có đâu, sư tỷ!”

Điền Linh Nhi nhìn hắn, hỏi thẳng: “Là vật gì? Đưa ta xem.”

Trương Tiểu Phàm do dự một lúc, lôi từ trong bọc ra một vật đưa cho Điền Linh Nhi xem, nàng ta không xem còn khá, xem rồi thì rất đỗi kinh ngạc, kêu lên: “Đệ mang cái que cời đen đúa bên mình làm cái gì vậy?”

Trương Tiểu Phàm thấy vẻ mặt kinh ngạc của Điền Linh Nhi, pha lẫn chút trách móc, ấp úng đáp: "Sư phụ ban ơn, cho đệ đi cùng mở mang kiến thức, đệ tu luyện nông cạn, không có pháp bảo gì, cũng không thể dùng..."

Điền Linh Nhi bỗng nhiên hiểu ra, không nhịn được bèn phá lên cười: "A, ha ha, như vậy đấy, đệ định mang cái đấy đi, cái que cời này đi tham dự Thất Mạch Hội Võ? Thanh Vân Môn hơn hai ngàn năm nay, vốn đã cổ quái khi lòi ra pháp bảo xúc xắc của lục sư huynh, không ngờ, thật không ngờ đệ lại..., lại mang cái que cời lò đi...Ha ha ha, ta cười chết mất thôi."

Các đệ tử khác của Đại Trúc Phong đứng bên kia thấy Điền Linh Nhi đột nhiên cười phá lên, bèn nhao nhao ùa tới, hỏi rõ sự tình không kìm được cười ầm ỹ. Trương Tiểu Phàm thấy các sư huynh sư tỷ ở xung quanh ai nấy đều mặt mày vui vẻ, một cơn phẫn nộ chợt dâng lên trong lòng.

Cơn phẫn nộ trong lòng hắn phút chốc trôi qua, nhưng quá dữ dội, gần như làm Trương Tiểu Phàm nghẹt thở.

Hắn cúi thấp đầu, nắm chặt thanh cời lò xấu xí, cảm giác lạnh lẽo quen thuộc của nó thấm vào lòng bàn tay.

"Tiểu Phàm.' Điền Linh Nhi đột ngột thu nụ cười, nghiêm chỉnh nói: "Xin lỗi đệ."

Trương Tiểu Phàm giật mình, ngẩng đầu lên.

Điền Linh Nhi nói: “Ta vốn muốn cho đệ một thứ bảo bối làm cảnh, để đệ ra ngoài khỏi bị các đồng môn chê cười. Nhưng những ngày qua nương ép ta tu hành ghê quá, ta lại quên mất.”

Trương Tiểu Phàm lơ đãng lắc đầu nói: “Sư tỷ, tỷ chú ý tu hành, không cần phải nghĩ đến đệ.”

Điền Linh Nhi vỗ vai hắn, mỉm cười nói: “Có điều cũng chẳng sao, mọi người đều biết bản lĩnh của đệ, lần này đi để mở rộng tầm mắt thôi.” Nàng ta hạ thấp giọng nói: “Nếu có người nào bắt nạt đệ, đệ nhất định phải nói cho ta, ta ra mặt vì đệ.”

Trương Tiểu Phàm nhìn ánh mắt thân thiết của sư tỷ, không nghi ngờ gì lời hứa của nàng, thậm chí hắn cảm thấy được thiện ý của toàn bộ người trong lúc cười. Nhưng tình cảm gì mà dạt dào đến vậy, là ngọn lửa nào đang cháy bừng bừng trong tim, gần như làm hắn không thở được?

Điền Linh Nhi vẫn cười hi hi, vỗ vai tiểu sư đệ mà nàng yêu quý nhất, khe khẽ nói: “Nói cho đệ biết, trên Thông Thiên Phong có rất nhiều nơi thú vị, lần này tới nói chúng ta lén trốn đi chơi nhé?”

Trương Tiểu Phàm thấy dung nhan mỹ lệ láy động trước mắt, bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn cúi đầu, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, cũng rất phiền não, tâm sự thiếu niên phảng phất trăm mối cảm xúc, khe khẽ đáp: “Vâng, sư tỷ.”

Điền Linh Nhi mỉm cười, chợt nghe tiếng Hà Đại Trí từ đằng sau: “Sư phụ, sư nương tới.”

Mọi người quay người lại, thấy Điền Bất Dịch và Tô Như đi ra từ trong Thủ Tĩnh Đường. Toàn thân Điền Bất Dịch mặc trường bào màu thiên thanh, khí độ trang nghiêm, nếu không phải thân hình hơi thấp một chút và bụng hơi to một chút, đúng là có khí phái tông sư khiến người ta phải kính ngưỡng. Còn Tô Như nhìn mà lóa mắt, vẫn dáng điệu và tư thái hơn người, hôm nay bà khoác tấm áo dài lục nhạt, trên đầu cài ngọc chạm hình hoa, kim hoa, hàng mi dồn phấn, làn da mỡ đông, ánh mắt như nước, bờ môi hàm tiếu, quả thực là khuynh đảo chúng sinh.

Tống Đại Nhân đi đằng sau họ, gương mặt nghiêm túc, chúng đệ tử vừa nhìn thấy y, trên mặt ai nấy đều không thể giữ được sự ngăn ngắn, có vẻ kỳ quái cười mà như không cười. Sau lưng Tống Đại Nhân là Đại Hoàng và Tiểu Hôi. Giờ Tiểu Hôi đã quen với việc ngồi trên lưng Đại Hoàng, lúc này thấy Trương Tiểu Phàm đứng ở đằng trước, nó liền kêu lên mấy tiếng chí chí chí chí, tụt xuống lưng Đại Hoàng, chạy tới chỗ Trương Tiểu Phàm, lọ mọ trèo lên vai hắn.

Điền Bất Dịch nhìn chúng đệ tử, gật đầu rồi nói: “Đi thôi.” Rồi lão phất tay phải, dẫn kiếm quyết, một luồng ánh sáng đỏ lóe sáng, thanh kiếm Xích Diễm nổi danh bất lâu nay vút lên, xích quang rọi xa vạn dặm, đúng là chí bảo tiên gia. Điền Bất Dịch đang định đạp lên trước, bỗng nhiên ống quần bị kéo lại, lão quay đầu nhìn, hóa ra bị Đại Hoàng ngoạm chặt lấy, con chó vàng mà lão nuôi từ nhỏ đến lớn cứ lắc đầu, mồm ư ử không ngừng rên, cái đuôi ngoáy tít, đôi mắt không hề chớp nhìn thẳng vào Điền Bất Dịch.

Điền Bất Dịch do dự một lúc, miệng lẩm bẩm không rõ, nhưng vẫn phất tay áo, cuốn Đại Hoàng lại rồi chớp mình lên thanh Xích Diễm, gọi Tô Như, phá không đi trước.

Tô Như lắc đầu khẽ cười, nói với mọi người: “Các con cũng đi thôi.” Ngừng một chút, lại nói với Tống Đại Nhân: “Đại Nhân, tu vi của Tiểu Phàm không đủ, con đưa y đi theo.”

Tống Đại Nhân gật đầu: “Vâng.”

Tô Như gật đầu, không rõ động tác ra sao, rồi một luồng ánh sáng màu lục chớp nhoáng, phảng phất như màu áo, đưa bà vọt lên giữa không trung, hướng theo đạo xích quang của Điền Bất Dịch mà đi.

Trong các đệ tử của Đại Trúc Phong, có Ngô Đại Nghĩa, Trịnh Đại Lễ, Lữ Đại Tín tu hành chưa đến tầng thứ tư, không thể khu ngự pháp bảo. Lúc ấy Tống Đại Nhân đi về phía Trương Tiểu Phàm, còn Hà Đại Trí, Đỗ Tất Thư và Điền Linh Nhi, mỗi người kèm theo một người khác, ai nấy đều lên đường. Pháp bảo của Điền Linh Nhi là Hổ Phách Chu Lăng, của Hà Đại Trí là Giang Sơn Bút, vốn phù hợp với niềm yêu thích sách vở của y. Buồn cười nhất là pháp bảo xúc xắc của Đỗ Tất Thư, vừa mới vút lên, bạch quang lóe sáng, ba hạt xúc xắc xoay tít rồi phình lớn gấp mười lần, quay mãi giữa không trung, các chấm số luân phiên xuất hiện, nếu luận dụng cụ đánh bạch trong thiên hạ không có loại nào sánh bằng.

Lão ngũ Hà Đại Trí dè dặn tiến lên nhìn kỹ, nhăn nhó nói với Đỗ Tất Thư: “Lão lục, cái vật này của đệ chắc không đến nỗi rớt từ trên trời xuống chữ?”

Đỗ Tất Thư vuốt lông mày, tinh nghịch bảo: “Ngũ sư huynh, hay là chúng ta đánh cược, nếu nó rớt xuống thì coi như huynh thắng, đệ sẽ…”

Hà Đại Trí xì một cái: “Thế thì huynh đâu dám thắng ván cược này?”

Đỗ Tất Thư ngẩn ra nói: “Cũng đúng.”

Tống Đại Nhân đi tới trước mặt Trương Tiểu Phàm, mỉm cười hỏi: “Tiểu Phàm, đệ chuẩn bị xong chưa?”

Trương Tiểu Phàm toan gật đầu, đột nhiên Tiểu Hôi ngồi ở trên vai kêu ré lên, hai người cùng ngạc nhiên, lại thấy Tiểu Hôi một tay chỉ lên trời, một lúc lại quay sang Trương Tiểu Phàm tự chỉ vào mình. Trương Tiểu Phàm đờ người hỏi: “Mày cũng muốn đi?”

Tiểu Hôi lập tức cười toét miệng, Trương Tiểu Phàm do dự một lúc rồi nhìn Tống Đạin Nhân. Tông Đại Nhân nghĩ ngợi một hồi rồi cười: “Đằng nào sư phụ đã đem Đại Hoàng đi rồi, chúng ta đưa Tiểu Hôi theo vậy.”

Trương Tiểu Phàm mừng rỡ gật đầu, còn Tiểu Hôi thì mừng rỡ hơn.

Tống Đại Nhân quay sang nói với những người khác: “Chùn ta cũng đi thôi, nếu không, tới muộn sư phụ lại mắng đấy.” Mọi người ứng tiếng, ai nấy đều ngự lên pháp bảo, Điền Linh Nhi trước lúc xuất phát còn tới bên cạnh Trương Tiểu Phàm dặn: “Cẩn thận đấy, nhớ ôm chặt sư huynh đấy.”

Trương Tiểu Phàm gật đầu nói: “Vâng, sư tỷ.”

Điền Linh Nhi khẽ cười với hắn, dẫn pháp quyết, Hổ Phách Chu Lăng nổi lên ráng tà, phá không lướt tới. Tống Đại Nhân cũng rút ra pháp bảo tiên kiếm của mình là Thập Hổ Kiếm ra. Y là đại đệ tử của Đại Trúc Phong, tuy các đệ tử tu luyện nhiều pháp bảo khác nhau, nhưng y vẫn tu luyện tiên kiếm. Toàn thân Thập Hổ Kiếm màu vàng, dài bốn thước, rộng bằng ba ngón tay, về kích thước thì tương đối lớn trong các loại tiên kiếm, nhưng uy lực của nó thì không tương thích với kích thước ấy.

Tống Đại Nhân kéo Trương Tiểu Phàm cùng lên, trước đây Trương Tiểu Phàm đã có kinh nghiệm cưỡi lên Hổ Phách Chu Lăng của Điền Linh Nhi. Hắn đạp lên thân kiếm, nó hơi trĩu xuống rồi cân bằng ngay, hắn không còn kinh hoảng quá, nhưng Tiểu Hôi thì khác, nó ôm chặt lấy đầu Trương Tiểu Phàm.

Tống Đại Nhân hơi mỉm cười nói: “Tiểu sư đệ, chúng ta đi nào.” Nói xong, tay phải trỏ pháp quyết lên trời, Thập Hổ Kiếm phát tiếng rung khe khẽ, thanh kiếm vốn đang lơ lửng ngang mặt đất vụt cao lên ba thước, Trương Tiểu Phàm vội giữ chặt lấy Tống Đại Nhân.

Lúc ấy một cơn gió lùa tới, Thập Hổ Kiếm từ từ hướng mũi kiếm chếch lên, khi nó nghiêng khoảng bảy mươi độ, Trương Tiều Phàm hoàn toàn dựa sát vào người Tống Đại Nhân mới không rớt xuống đất, một tiếng gió rít vang, Thập Hổ vọt thẳng lên trời.

Trương Tiểu Phàm đứng trên tiên kiếm, tay ôm đại sư huynh, lòng tuy hồi hộp nhưng bất luận ra sao cũng không nhắm mắt lại. Chỉ thấy núi non xanh tươi ở Đại Trúc Phong cách hắn mỗi lúc một xa, đột nhiên trước mặt lóa sáng, họ xuyên vào một dải mây trắng mênh mang, mờ mịt, không thấy gì nữa.

Lúc ấy trên dưới trước sau đều là mây trắng bồng bềnh, gió lớn không ngừng rít gào, cơ thể Trương Tiểu Phàm hơi run rẩy, phần vì căng thẳng, phần vì xúc động. Đạp mây trắng giữa trời xanh, cứ như

Mây ngập mênh mang, chẳng biết đã đi được bao lâu, chính vào lúc Trương Tiểu Phàm đứng dần bình tĩnh lại, thêm một phen kinh ngạc, Thập Hổ tiên kiếm vọt thẳng ra khỏi biển mây mù giữa tiếng rít phá không lanh lảnh.

Trời bao la như đại dương úp ngược, xanh trong thuần khiết, vô cùng vô tận, hùng vĩ tráng quan. Khi vọt ra khỏi biển mây mù, thấy mây trắng tuột khỏi chân như bọt nước, quyến luyến trải dài mãi theo đà lướt, lại như sóng nhỏ, gợn lên giữa từng không.

Trời trong trẻo như được gột rửa, Thập Hổ tiên kiếm vọt lên, đến độ cao cách biển mây mênh mang dưới chân khoảng ba trăm trượng, Tống Đại Nhân mới giữ thân kiếm theo phương ngang, thẳng hướng tới Thông Thiên Phong.

Nơi xa, một ngọn núi cao ngập, không, một ngọn núi hùng vĩ cao ngập trong mây, ngạo nhiên sừng sững. Ở đó, mây trắng thấp thoáng, văng vẳng có tiếng chuông ngân vang giữa trời đất xa. Thông Thiên Phong, đúng là ngọn thông đến thanh thiên.

Trương Tiểu Phàm nín thở, phóng mắt nhìn, dưới bầu trời xanh vô tận, bên ngọn núi hùng vĩ, vấn vít bay lượn vô số vệt sáng nhiều màu sắc, càng đến gần Thông Thiên Phong, càng thấy những vệt sáng dày đặc.

Trương Tiểu Phàm biết đó là pháp bảo do các đệ tử Thanh Vân Môn khu dụng, vì pháp bảo phân theo ngũ hành nên sinh ra nhiều màu sắc khác nhau, trông rực rỡ rất đẹp. Những vệt sáng như mưa đá màu, chảy ào ào về phía ngọn núi, cảnh tượng thật tráng lệ. Họ và Thập Hổ tiên kiếm cũng nhanh chóng hòa vào dòng màu sắc sặc sỡ này.

Kèm theo tiếng rít, Tống Đại Nhân và Trương Tiểu Phàm ngự kiếm xuống quảng trường rất lớn. Vừa chạm đất, Tiểu Hôi đã nghiêng đông ngó tây, rồi tụt khỏi vai Trương Tiểu Phàm, đi tới đi lui trên quảng trường, tỏ vẻ rất cao hứng. Trương Tiểu Phàm mặc kệ nó, phóng mắt nhìn, thấy nơi đây lan can bạch ngọc, tiên khí phảng phất, giữa quảng trường có chín cái đỉnh đồng lớn, xếp thành ba hàng, mỗi hàng ba cái. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là, nơi đây rất nhiều mây, mây phủ quanh mỗi bước đi, khiến người ta cảm thấy mình là tiên vậy.

Trương Tiểu Phàm ngắm cảnh, cảm thấy quen mắt, sực nhớ ra đây là Vân Hải thuộc Thanh Vân Lục Cảnh mà hắn đã từng đến trong ngày đầu lên núi Thanh Vân. Năm năm không gặp, nơi này vẫn như xưa, không thay đổi gì, chỉ có điều cái vẻ đẹp mỹ lệ ấy, so với năm năm trước thì hôm nay náo nhiệt hơn.

Trên quảng trường lúc này vô cùng sôi động, những đệ tử tham dự Thất Mạch Hội Võ xưa nay chắc dùng nơi này tạm nghỉ chân, nhìn từ xa, thấy nhấp nhô toàn là đầu người, dễ phải có hàng trăm. Những người đứng ở nơi đây, đều khoác trang phục Thanh Vân Môn, đạo có tục có, nam có nữ có, trong đó lớp trẻ tuổi tương đối nhiều, anh khí dào dạt, có thể thấy mấy năm nay Thanh Vân Môn rất chú ý gây dựng sự nghiệp, cất công bồi dưỡng đệ tử mới.

Quảng trường tụ tập hàng trăm người, xem ra rất rộng rãi. Tống Đại Nhân đưa mắt ngó quanh, chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo gọi từ đằng xa: “Đại sư huynh, bọn muội ở đây này.”

Tống Đại Nhân và Trương Tiểu Phàm nhìn phía ấy, thì thấy mấy người của Đại Trúc Phong, người vừa cất tiếng là Điền Linh Nhi, đứng bên một cái đỉnh đồng lớn ở giữa quảng trường, đang giơ tay vẫy.

Tống Đại Nhân đáp lời, cùng Trương Tiểu Phàm đi tới. Trương Tiểu Phàm vừa đi vừa ngó xung quanh, thấy đệ tử của các chi phái khác túm năm tụm ba thành từng nhóm, trông đều rạng rỡ và sôi nổi bàn tán, xem ra chẳng có ai lại không tràn ngập hi vọng về đại thí Thất Mạch Hội Võ sắp diễn ra.

Họ đi đến nơi, Hà Đại Trí đứng sau lưng Điền Linh Nhi cất tiếng hỏi trước: “Đại sư huynh, đi đường ổn cả chứ?”

Tống Đại Nhân mỉm cười đáp: “Đến đây đâu phải lần đầu, sao có thể có chuyện gì được.”

Điền Linh Nhi liếc Trương Tiểu Phàm, cười hỏi: “Tiểu Phàm, cảnh sắc trên đường có đẹp không?”

Trương Tiểu Phàm hồi tưởng lại cảnh sắc tráng lệ đẹp mắt lộng lẫy trên trời lúc nãy, thật thà đáp: “Cực kỳ đẹp.”

Điền Linh Nhi cười hi hi, vỗ vai hắn nói: “Sau này đệ cố gắng hơn một chút, đợi luyện xong pháp bảo có thể đằng không mà đi, đệ hãy tự mình bay lên trời xanh mà xem cho thỏa.”

Trương Tiểu Phàm không nói, nhưng mặt lộ nét cười, gật đầu thật mạnh.

Tống Đại Nhân nhìn xung quanh, hỏi Hà Đại Trí: “Tứ sư đệ, sư phụ sư nương đâu?”

Hà Đại Trí nói: “Bọn đệ đi theo sư phụ sư nương đến đây, thì đạo huynh lo việc tiếp tân của chi phái chính đã đưa sư phụ sư nương lên Ngọc Thanh điện rồi, nói là thủ tọa của bảy chi phái gặp mặt trước một chút, cuối cùng sẽ thương nghị chi tiết về kỳ đại thí lần này. Sư phụ dặn chúng ta chờ ở đây.”

Tống Đại Nhân khẽ gật đầu, rồi vẫy vẫy tay, gọi bọn sư đệ đến gần, nhìn khắp xung quanh, thấp giọng khẽ bảo: “Ta thấy các chi phái khác có rất nhiều sư huynh đệ lạ mặt, các đệ hãy lại đây một lát, xem có tin tức gì không?”

Hà Đại Trí lắc đầu nói: “Đệ cũng có cảm giác như vậy, xem ra mấy năm nay các chi phái đồng môn thu nạp không ít người mới.”

Lão nhị Ngô Đại Nghĩa nhìn quanh nói: “Người mới thì không ít, nhưng ta đoán ngày mai lên đài tỷ thí, phần lớn là các sư huynh đệ tử luyện tinh thâm trước đây, về mạt kinh nghiệm thì bọn họ vẫn…”

Tống Đại Nhân đột nhiên thở dài nói: “Nhị sư đệ, chưa chắc đâu, đệ còn nhớ đệ tử trẻ tuổi Lâm Kinh Vũ của Long Thủ Phong tới Đại Trúc Phong truyền tin vào hai năm trước không?”

Ngô Đại Nghĩa sững sờ, rồi trầm lặng hẳn, mọi người nhìn nhau, đều không nói gì. Chỉ có trong lòng Trương Tiểu Phàm chợt trào lên một thứ tình cảm phức tạp, tựa như vui mừng, tựa như ngưỡng mộ, còn có một chút đố kỵ.

“Gã đó tính làm quái gì?” Một giọng nói lạnh lão vang lên.

Mọi người kinh ngạc, nhìn ra thì là Điền Linh Nhi, chỉ thấy khuôn mặt kiều diễm hơi ửng đỏ, đôi mắt đẹp trợn tròn, giọng nói hẳn học: “Y không đến tham dự lần tỷ thí lần này thì thôi, nếu dám đến, gọi y đến gặp muội, lúc đó muội cùng y phân thắng thua.”

Ai nấy nhìn nhau ngơ ngác, lão lục Đỗ Tất Thư xưa nay tinh ranh, phản ứng mau lẹ, liền cười bảo: “Tiểu sư muội nói đúng lắm, nếu mà vừa khéo gặp nhau, ha ha, các vị sư huynh hay là chúng ta đánh cược, xem ai thắng ai thua…”

“Đi đi đi.” Lão ngũ Lữ Đại Tín ở bên cạnh y giơ chân đá cho cái.

Tống Đại Nhân cười mất một lúc, đang định lên tiếng, chợt đằng sau vang lên tiếng ho nhẹ, rồi một giọng nói con gái nhẹ nhàng vang lên: “Tống sư huynh, lâu rồi không gặp.”

Tống Đại Nhân vụt như giáng một đòn chí mạng.