“Gâu gâu gâu gâu”
“Chí chí chí chí”
Tiếng chó sủa lẫn với tiếng khỉ kêu, vang khắp Đại Trúc Phong núi Thanh Vân, phá tan bầu không khí lạnh lẽ nơi đây. Tay Trương Tiểu Phàm cầm que cời màu đen, lao ra khỏi cửa nhà bếp, gào lên: “Con chó chết giẫm! Con khỉ chết tiệt! Giỏi thì đứng lại đây cho tao.”
Con khỉ Tiểu Hôi nhảy phắt lên lưng Đại Hoàng, Đại Hoàng sớm đã chuẩn bị liền phóng bốn chân bỏ chảy. Trương Tiểu Phàm đuổi theo không kịp, đành trợn mắt nhìn Tiểu Hôi đang làm mặt xấu, cầm một khúc thịt sườn thơm phưng phức nhét vào miệng Đại Hoàng. Đại Hoàng hứng chí, cái mặt súc sinh của nó hơn hớn, nếu không phải đang bận ngoạm khúc thịt sườn, e là nó đã cười rớt cả hàm răng ra ngoài.
“Hừ!”
Mặt mày của Trương Tiểu Phàm chán nản, bực bội quay trở về nhà bếp. Từ năm hắn mười bốn tuổi, sau khi tiếp quản việc nấu nướng, tay nghề của hắn đã làm cho mọi người trong Đại Trúc Phong có cái nhìn khác, đến Đại Hoàng với đạo hạch đắc đạo lão cẩu của nó, cũng không kìm được nước mắt trước những mùi vị thơm ngon từ tay Trương Tiểu Phàm, đặc biệt là món thịt sườn mà Trương Tiểu Phàm thường dùng để nấu canh, luôn tươi rói thơm ngọt, thì đúng là đại tiệc mà Đại Hoàng nằm mơ cũng không thấy được.
Nhưng Trương Tiểu Phàm nấu canh để cho người ăn, tuổi của Đại Hoàng tuy lớn, thân phận càng lớn, nhưng không có được đãi ngộ như ý, thành ra nó luôn luôn rỏ dãi thòng lòng mà không được miếng nào cả. Mãi đến khi quen được Tiểu Hôi, trên Đại Trúc Phong thường xuyên diễn ra cái cảnh, kéo dài suốt hai năm nay, đó là dù Trương Tiểu Phàm có giấu thịt sườn kỹ đến đâu, chỉ cần Đại Hoàng đánh hơi được, thêm sự linh hoạt của Tiểu Hôi, phần bất lợi của cái cảnh tranh đoạt thịt sườn luôn thuộc về Trương Tiểu Phàm.
Thời gian hai năm, nói đúng ra một năm rưỡi, vụt trôi qua, Trương Tiểu Phàm đã thành một thiếu niên mười sáu tuổi, dáng người cao lớn, đã hơn sư tỷ Điền Linh Nhi nửa cái đầu. Trong quãng thời gian này, vì lệnh giới nghiêm trước đây của Điền Bất Dịch, tất thảy đệ tử Đại Trúc Phong đều bế quan khổ luyện, ngoài lão lục Đỗ Tất Thư hạ sơn du ngoại ra, chỉ có tay đầu bếp Trương Tiểu Phàm rảnh rỗi nhất.
Hai năm này, trong hoàn cảnh chẳng ai chú ý đến, Trương Tiểu Phàm đã một mình tu luyện liên tục. Nhưng điều khiến hắn nghi ngờ là, theo đúng pháp quyết mà đại sư huynh Tống Đại Nhân đã truyền thụ thì hắn chỉ dùng đúng một năm hầu như hoàn thành Ngọc Thanh cảnh tầng thứ hai-luyện khí.
Trong lòng hắn phân vân, nhưng không hỏi Điền Bất Dịch. Còn Tống Đại Nhân, Điền Linh Nhi và những người khác mải chuyên tâm bế quan tu luyện, không rảnh quan tâm đến chuyện của hắn, Đỗ Tất Thư mà hắn gần gũi nhất đã hạ sơn rồi, vì vậy hắn đành chôn giấu nghi ngờ ở trong lòng. Nhưng trước mắt hắn lại nảy sinh một vấn đề lớn khó khăn hơn nhiều, đó là Điền Linh Nhi lén truyền pháp quyết tầng thứ ba cho hắn, hắn hiểu đây là điều phạm vào môn quy, nhưng mà, mỗi lúc nửa đêm, khi một mình đứng ở trong tiểu viện, ngửa mặt nhìn trời, thì hắn lại nhớ tới câu nói: “Đệ có luyện nữa cũng không sánh được với Tề Hạo sư huynh!”
Qua mười đêm như vậy, hắn bắt đầu tu luyện pháp quyết tầng thứ ba.
Trong Thái Cực Huyền Thanh Đạo, từ tầng một đến tầng thứ ba là tất thảy căn cơ của thuật pháp, độ khó tăng dần. So với hai tầng Dẫn Khí và Luyện Khí, pháp quyết tầng thứ ba Nguyên Khí lại chú trọng tu luyện Thái Cực nguyên khí. Pháp quyết nói rằng: “Thái Cực nguyên khí, hàm tam vi nhất. Cực, trung dã; Nguyên, sử dã, hành vu thập nhị thần...thử âm dương hợp đức, khí chung vu tử, hóa sinh vạn vật giả dã.
Đệ tử trong Thanh Vân Môn, khi tu luyện đến cảnh giới này, trình độ sẽ thể diện rõ ràng, tư chất cao hay thấp chỉ nhìn là nhận ra được ngay. Người thông tuệ thì thế như chẻ che, nhanh chóng đột phá tiến vào cảnh giới cao hơn gọi là "khu vật", lập được cơ sở vững chắc trên con đường tu tiên luyện đạo. Còn đệ tử nào hơi kém thì chỉ dừng ở đó không tiến thêm được nữa, rất nhiều người uổng phí cả đời ở đây.
Trương Tiểu Phàm nhập môn đến nay đã được năm năm, trong lúc nói chuyện với các sư huynh cũng nghe rất nhiều lần về những việc này, và một điều rất hiển nhiên là tất cả các sư huynh đều xếp hắn vào loại hơi kém.
Hắn quay trở lại bếp, đến trước lò, đổ đầy nước, cho thêm củi, chuẩn bị đun thêm ít nước sôi. Ngọn lửa vàng sáng lại cháy bùng bùng, Trương Tiểu Phàm cầm thanh cời lò đen đủi rất đáng thương mà hắn dùng suốt hai năm nay, khơi củi trong lò, đợi ngọn lửa bốc lên cao và đều rồi, ánh mắt hắn chầm chậm rơi xuống cái que cời lò đang nằm trong tay.
Không phải là phát hiện mới mẻ gì, mà là một việc hết sức bình thường. Nhưng hắn bỗng đơ người.
Ngoài hạt châu gắn trên đầu thanh que cời lò đen ngòm ra, chỉ dài khoảng một thước, điểm khác thường duy nhất là trên cái nền màu đen đó, lờ mờ có những đường gân như mạch máu, càng rõ rệt ở điểm tiếp xúc giữa hạt châu và cây gậy, có lúc nhìn vào người ta tưởng như hai vật này được chắp nối lại bởi máu con người vậy.
Trương Tiểu Phàm bất giác run lẩy bẩy, cái ý nghĩ chắp nối bằng máu loáng qua đầu làm hắn cảm thấy ghê sợ. Mấy năm nay, hắn đã quên chuyến đi vào u cốc đó, thỉnh thoảng trong giấc mộng giữa đêm khuya, lại đột nhiên mơ thấy những sự việc cổ quái lúc đó, đầm đìa mồ hồi khi tỉnh dậy.
Trương Tiểu Phàm không biết vì sao lại có những cảm xúc kỳ quái như vậy, nhưng cũng may hắn còn một phương pháp phần nào đã an định được nỗi sợ hãi của mình, đó là Đại Phạm Bát Nhã.
Bộ pháp quyết vô thượng của nhà Phật này có tác dụng diệu kỳ là trấn nhiếp tà linh, lọc sạch tâm cảnh, hắn tu luyện đã năm năm, điểm có lợi nhất là dùng nó đè nén những cảm xúc kỳ quái xuất hiện một cách bí hiểm suốt hai năm gần đây.
“Bộp!”
Trương Tiểu Phàm bỗng thấy đầu đau nhói, rồi vật gì rớt xuống, hoá ra là một quả thông. Khí tức của Trương Tiểu Phàm bốc lên ngùn ngụt, quay người hét lớn: “Con khỉ chết tiệt, mày đừng để tao bắt được…Í, huynh là…A! Lục sư huynh!”
Trương Tiểu Phàm nhảy cẫng lên, chỉ thấy người đứng bên bậu cửa, thân hình tầm thước, nét mặt tinh nhanh, lưng khoác một cái đãy nhỏ, chẳng phải là lão lục Đỗ Tất Thư đã bao lâu nay không gặp thì còn là ai?
Đỗ Tất Thư ngắm nghía Trương Tiểu Phàm từ đầu đến chân, miệng tấm tắc khen: “Ghê vậy, mới có mấy năm, cái gã tiểu tử đệ đã cao bằng huynh rồi.”
Trương Tiểu Phàm vội vàng chạy lại, bóp mạnh vào vai Đỗ Tất Thư, cười nói: “Lục sư huynh, làm sao mà đi lâu thế, mọi người nhớ huynh lắm đấy.”
Đỗ Tất Thư cười nói: “Ta chẳng phải đã trở về rồi hay sao?”
Trương Tiểu Phàm liền hỏi: “Sư phụ sư nương biết huynh về chưa?”
Đỗ Tất Thư đáp: “Chưa, huynh vừa về đến nơi, thấy có khói bay ra từ nhà bếp, bèn tới xem trước. Ha ha, huynh biết ngay gã tiểu tử đệ làm ở đây mà. Mấy năm không gặp, có nhớ huynh không?”
Trong lòng Trương Tiểu Phàm phấn khởi, gật đầu lia lịa. Đỗ Tất Thư xoa đầu hắn, rồi thình lình khẽ bảo: “Đi, đưa huynh đi gặp sư phụ!”
Trương Tiểu Phàm ngây người, hỏi: “Sao lại phải đưa đi?”
Đỗ Tất Thư nhăn nhó, nói: “Lúc đầu sư phụ cho huynh hạ sơn, đã nói rõ chỉ cho huynh một năm hạn, nhưng huynh rong chơi dong dài. Ôi, không phải, huynh đi tìm kiếm, cũng đã hết nửa năm mới tìm được vật liệu tốt để luyện pháp bảo. Đệ đưa huynh đi đi.”
Trương Tiểu Phàm trố mắt bảo: “Thế mà huynh còn nói tới thăm đệ trước. Phải rồi, lục sư huynh, huynh luyện pháp bảo gì vậy?”
Đỗ Tất Thư cười khan: “Hơ hơ, huynh đương nhiên tới thăm đệ trước, mà tiểu sư đệ, đi nào, đi nào.” Nói xong, kéo Trương Tiểu Phàm đi.
Một lúc sau, Đại Hoàng đang rúc trong một xó nào đó để đánh hơi thịt sườn, Tiểu Hôi đang nằm trên người nó bắt rận, cùng lúc đều nghe thấy một tiếng gầm thét từ Thủ Tĩnh Đường văng tới: “Đồ hư đốn, làm ta tức chết mất thôi.”
Vào giờ cơm tối, lần đầu tiên mọi người trong Đại Trúc Phong đoàn tụ kể từ hai năm nay, đều đang ngồi ở một cái bàn ăn cơm. Đợi đám người vào chỗ, mặt mày của Điền Bất Dịch vẫn còn giận, bọn đệ tử và Đỗ Tất Thư sau khi chào hỏi xong, cũng không nhịn được lặng lẽ hỏi hắn: “Lão lục, sư phụ nảy sinh ra tức giận sau khi gặp đệ vậy?”
Sắc mặt của Đỗ Tất Thư lúng túng, bên trái bên phải ai nấy đều đang chỉ trỏ y, còn Trương Tiểu Phàm ngồi ngay bên cạnh, mặt mày mủm mỉm, có điều không dám bật cười, bộ dạng rất kỳ cục.
Lúc ấy, Điền Linh Nhi ngồi ở phía đối diện cũng không kìm chế được, là người đầu tiên cất tiếng hỏi Điền Bất Dịch: “Phụ thân, khó khăn lắm lục sư huynh mới trở về được, sao phụ thân lại tức giận như vậy?”
Đỗ Tất Thư len lén ngước mắt lên nhìn Điền Bất Dịch, lão trợn mắt nhìn lại, làm y hoảng hồn vội vàng cúi đầu xuống. Điền Bất Dịch hừ một tiếng, nói: “Lão lục, đem cái pháp bảo của ngươi bày ra đây cho mọi người xem.”
Đỗ Tất Thư cứng miệng, lẩm bẩm không thốt nên lời, ngước nhìn nhìn sư nương Tô Như, lại thấy Tô Như mỉm cười bảo: “Tất Thư, con lấy ra cho mọi người xem đi, cũng để mọi người biết vì sao sư phụ con nổi giận.”
Đỗ Tất Thư thấy không thể trì hoãn được, đành dùng dà dùng dằng lấy đãy nhỏ của mình ra, đun mất một lúc, rồi móc trong ấy ra vài món đồ, đặt lên mặt bàn.
Mọi người nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm, chỉ sợ để lọt cái gì, nhà ăn lặng im một lúc. Chỉ thấy trên mặt bàn, đặt ba thứ bé bằng nửa nắm tay hình như được làm từ gỗ cứng, có sáu mặt hình vuông, toàn bộ màu trắng, phía trên còn khắc các chấm số, hóa ra là ba con xúc xắc.
Mọi người ngây người như tượng gỗ, á khẩu không thốt được một tiếng, một lát sau phá ra cười như vỡ chợ.
Đỗ Tất Thư đỏ bừng cả mặt, Điền Bất Dịch nhìn hắn, bừng bừng nộ khí, giận dữ bảo: “Đúng là củi mục không thể đẽo được thứ gì cả!”
Tô Như chỉ cười, lắc đầu nói: “Thôi đi, đây không phải việc to tát gì. Xúc xắc thì xúc xắc, đằng nào pháp bảo này cũng là thứ y chọn dùng.”
Điền Bất Dịch trừng mắt nhìn đệ tử, nói với Tô Như: “Muội sao có thể chắc chắn được y không dùng thứ này đi lừa thiên hạ.”
Đỗ Tất Thư giật mình, vội vàng thưa: “Sư phụ, sư nương, đệ tử quyết không làm ra chuyện vô sỉ đó. Năm trước, đệ tử tìm thấy một cây tam châu ngàn năm bên bờ Xích Thuỷ, rất có linh khí, bèn lấy tinh cốt của nó đẽo thành ba viên xúc xắc. Hoàn toàn là nhất thời hứng khởi, chưa hề nghĩ đến những sự khác…”
Điền Bất Dịch bừng bừng nộ khí, quát: “Ngươi cao hứng, hừ, ngươi tu luyện cái khác thì ta không nói, nay luyện ra một cái dùng để đánh bạc, để một tháng nữa đến kỳ tỷ thí Thất Mạch Hội Võ, ngươi mang bộ dạng đó thượng đài, ta còn mặt mũi nào không?”
Đỗ Tất Thư không dám nói gì nữa, Tô Như lắc đầu, khẽ bảo: “Bất Dịch, đây là món y rất yêu thích, đừng có ép y. Huynh có còn nhớ Vạn sư huynh…”
Điền Bất Dịch bỗng nhiên chấn động, ngoảnh đầu nhìn sang Tô Như. Tô Như khẽ thở dài, nói với Đỗ Tất Thư: “Tất Thư, con biết đấy, ta và sư phụ các con từ xưa đến nay không ép buộc các con phải tu luyện tiên kiếm như những chi phái khác, nhưng pháp bảo thường có quan hệ rất lớn, các con làm việc nên thận trọng.”
Đỗ Tất Thư lén nhìn Điền Bất Dịch, thấy sắc mặt của sư phụ phiền muộn không vui, không dám nhiều lời nữa, vội vàng gật đầu đáp: “Vâng.”
Tô Như lại nhìn trượng phu, rồi nói với mọi người: “Thời gian trôi nhanh quá, tháng sau là đại thí Thất Mạch Hội Võ rồi. Lúc đó, chúng ta sẽ cùng sang chi phái chính Thông Thiên Phong, các con phải chuẩn bị sớm đi.” Nói tới đây, khuôn mặt đẹp dịu dàng của bà chợt nghiêm lại, nói nhanh: “Lần này không được để ta và sư phụ con thất vọng nữa đấy, biết chưa?”
Chúng đệ tử giật mình, đồng thanh hô: “Biết ạ!”
“Sư nương, sư nương.” Một giọng nói rụt rè lạc điệu chợt cất lên lẫn trong tiếng hô của mọi người. Tô Như nhìn lại, hóa ra là lão thất Trương Tiểu Phàm đang ngồi đằng cuối, bèn cau mày hỏi: “Sao thế, Tiểu Phàm?”
Trương Tiểu Phàm thận trọng dè dặn hỏi: “Theo ý vừa rồi của sư nương, có phải con cũng đi không ạ?”
Tô Như sững người, rồi khẽ liếc Trương Tiểu Phàm, trên mặt hiện lên nụ cười, mỉm cười đáp: “Đúng vậy a! Chẳng phải con là đệ tử của Đại Trúc Phong nhất mạch sao?”
Trương Tiểu Phàm mừng rỡ, nhảy cẫng lên hoan hô, vỗ tay chúc mừng với Đỗ Tất Thư ở bên cạnh, hoàn toàn mặc kệ không để ý đến lời nói lạnh lùng của Điền Bất Dịch ở đằng xa: “Dù sao có chín cái danh ngạch, coi như cho ngớ ngẩn một cái, vẫn lãng phí một cái, không dùng thì phí.”
Vào đêm, Trương Tiểu Phàm trở lại phòng, đã thấy Đại Hoàng và Tiểu Hôi nghỉ ngơi trên giường mình rồi. Từ một năm rưỡi trước, Đại Hoàng vì cớ thân mật với Tiểu Hôi, cũng chuyển đến ngủ ở phòng của Trương Tiểu Phàm, mới đầu Điền Bất Dịch phát hoảng vì chẳng tìm thấy con chó cưng đâu cả, cuối cùng biết được ngọn nguồn thì hừ một tiếng, không nói gì liền đi ra. Trương Tiểu Phàm thấy sư phụ không trách mắng, cũng không có đuổi Đại Hoàng đi(thực ra không đuổi được, Đại Hoàng chiếm mất nửa cái giường, Tiểu Hôi chiếm nốt nửa cái giường còn lại, đủ biết tâm tình của chủ nhân căn phòng này như thế nào).
Có điều thời gian lâu dần, chật chội lẫn lộn mãi cũng quen, Trương Tiểu Phàm không còn càu nhàu chuyện Đại Hoàng và Tiểu Hôi cùng nhau ngủ với mình. Đêm này, tâm trạng của hắn tốt, ngồi ở bên cái bàn, đôi mắt liếc một cái, thấy Đại Hoàng lười biếng nằm sấp, Tiểu Hôi không biết đi đến nhà bếp từ lúc nào, đem cây thiêu hỏa côn màu đen kia của hắn trộm tới, mài ở trên lưng Đại Hoàng.
Trong lòng hắn hơi động, cảm thấy Tiểu Hôi rất có hứng thú với cây thiêu hỏa côn này, chẳng qua hắn không có nhiều ý nghĩ như vậy, trong lòng hắn tràn ngập vui sướng việc sư phụ ngoài ý muốn cho hắn đi tham dự Thất Mạch Hội Võ.
Nếu Đại Hoàng và Tiểu Hôi nhìn Trương Tiểu Phàm lúc này, sẽ thấy đôi mắt hắn lấp lánh phát quang. Mắt Trương Tiểu Phàm nhìn con chó con khỉ, nhưng miệng thì nói với không khí: “Ngươi xem, ta có cơ hội đi tham dự Thất Mạch Hội Võ, thật sự quá tốt. Sư phụ lão nhân gia thật sự khoan dung độ lượng, coi như ta đần vẫn mang ta đi mở mang kiến thức, nói không chừng đến lúc đó còn có thể nhìn thấy Kinh Vũ.”
Nói tới đây, hắn giống như nhớ ra cái gì đó, lại thấp giọng tự nhủ: “Có điều, nếu thật sự phải lên đài tỷ thí, sẽ làm cho sư phụ mất mặt. Thôi, mặc kệ ra sao thì ra. Nói đúng không, Đại Hoàng, Tiểu Hôi?”
“Chí chí chí chí.”
Trương Tiểu Phàm giương mắt nhìn lại, đã thấy Tiểu Hôi chăm chú vào đám lông da của con chí, tỉ mỉ bắt rận, chỉ kêu mấy tiếng ứng phó hắn. Còn Đại Hoàng càng dứt khoát, đôi tai nó rủ xuống, cũng không nhìn hắn một cái nào.
“Chó chết!” Trương Tiểu Phàm bất bình mắng, đột nhiên mắt tối sầm lại, lại là Tiểu Hôi quăng tới thiêu hỏa côn. Hắn giật nảy mình, vội vàng né ra, thiêu hỏa côn nện vào cái bàn, rạo rực, rơi xuống mặt đất.
“Chí chí chí chí, gâu gâu gâu.” Tiếng kêu lần này của Đại Hoàng và Tiểu Hôi cùng vang lên, Trương Tiểu Phàm làm cái mặt quỷ với hai con súc sinh kia, oán giận ngồi xuống, không biết làm sao, trong đầu bỗng hiện ra phong tư anh tuấn của Tề Hạo trên Đại Trúc Phong hai năm trước.
“Ngưng kết tường băng.” Trương Tiểu Phàm trầm giọng nói, không biết gì thì thôi, nhưng gần đây hắn tu hành càng lúc càng sâu, mới thấm thía rằng luyện đến cảnh giới như Tề Hạo quả thực rất gian nan và khó với tới.
Hắn nhớ lại đêm hôm đó, đôi mắt ôn nhu mà nồng nàn làm sao của Điền Linh Nhi dưới ngọn nên trong căn phòng này.
Giờ phút ấy trái tím hắn như bị kim nhọn đâm xoáy vào.
Thanh que cời lò nằm im trên mặt đất, ở đằng kia con khỉ và con chó đùa rỡn vui vẻ. Trương Tiểu Phàm bất giác cảm thấy mình giống với thanh que cời lò, nhìn nó nằm yên trên mặt đất kia, phảng phất có vẻ cô đơn.
“Ùi”, hắn thở dài, thử tưởng tượng mình có thể đạt tới cảnh giới đó, lấy tư thế hoàn toàn ung dung không một chút vướng bận nào, lần đầu tiên trong đời hắn làm một động tác mà các đệ tử của Thanh Vân Môn đã làm không biết bao nhiêu lần-động tác khu vật. Vẫy tay về phía thanh que cời lò kia.
Chỉ chớp mắt thôi, hình như là vĩnh cửu.
Trương Tiểu Phàm vẫn bình thường, thậm chí không có chút đau lòng, chuẩn bị đón nhận một sự thất bại rất đương nhiên, que cời lò trên mặt đất bỗng dưng nhúc nhích.
Chỉ thoáng nhẹ thôi, tí tí, hình như vừa thức tỉnh sau một giấc ngủ dài, nó nhúc nhích.