Chương 20: Ma Tung

Trong khoảng khắc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về gã Đại Trúc Phong vốn rất mờ nhạt. Điền Bất Dịch và Tô Như nhìn nhau, Tô Như mỉm cười, khẽ gật đầu.

Đám đệ tử Đại Trúc Phong đều vui mừng hớn hở, xúm xít cả lại. Lữ Đại Tín vỗ mạnh lên vai Trương Tiểu Phàm, cười bảo: “Xú tiểu tử, không ngờ số đệ may như vậy?”

Trương Tiểu Phàm gật đầu, thè lưỡi, sự kinh ngạc ban đầu ở trong lòng đã trở thành niềm vui mừng. Đỗ Tất Thư ở một bên đột nhiên tấm tức vỗ cái đầu, nói: “Sớm biết ban nãy ai là người rút trúng thăm số 1 thì đã đánh cược rồi. Hầu, đúng là quá sơ suất, đáng chết.”

“Thôi thôi thôi.” Điền Linh Nhi gắt lên với y, rồi ngoảnh đầu bảo Trương Tiểu Phàm: “Tiểu Phàm, đằng nào đệ vào vòng 2 cũng chẳng làm gì, hay là cho ta cái thăm này đi!

Trương Tiểu Phàm không ngờ sư tỷ lại nói như vậy, hắn đờ ra một lúc rồi bảo “Ừ”, rồi đưa mảnh giấy có ghi số 1 ra.

Tống Đại Nhân hơi biến sắc, nhìn xung quanh rồi thấp giọng bảo: “Tiểu sư muội, đừng làm bậy.”

Điền Linh Nhi phì cười, tươi như hoa đào, khuôn mặt ngọc hồng hồng. Nàng ta thò ngón tay trắng như ngó cần đi nhẹ lên trán Trương Tiểu Phàm bảo: “Ngốc ạ, ta đầu với đệ thôi.”

Trương Tiểu Phàm chớp chớp mắt, rồi cũng bật cười.

Ở chỗ các trưởng lão, Thương Tùng Đạo Nhân chau mày, lát sau cất tiếng sang sảng nói: “Được rồi, đã rút thăm xong, lát nữa các đệ tử hãy đến chỗ ta báo danh theo số thăm, khi kết quả dán lên bảng, mọi người sẽ biết ai là đối thủ của mình. Bây giờ mời chưởng môn sư huynh có lời.”

Đám đệ tử Thanh Vân Môn vốn đang huyên não, nghe Đạo Huyền Chân Nhân sẽ có lời, đều yên tĩnh lại. Đạo Huyền Chân Nhân đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chậm rãi bước đến trước mặt mọi người, ánh mắt đưa khắp lượt các đệ tử rồi cất tiếng: “Các con đều là tinh hoa trong thế hệ trẻ của Thanh Vân Môn, có tư chất, có tài năng. Trong tương lai, thủ tọa, trưởng lão của các chi phái, kể cả vị trí chưởng môn ra đang nắm đây, đều có khả năng do những người xuất sắc trong các con đảm nhận.”

Đám đệ tử Thanh Vân Môn khẽ giật mình, nhiều người lắng nghe chăm chú.

Đạo Huyền Chân Nhân nở một nụ cười ôn hòa, nói: “Để đến mức đó, để ngồi vào chỗ thủ tọa trưởng lão sau lưng ta đây, các con còn phải ra sức cố gắng.”

Mọi người đồng thanh đáp: “Vâng.”

Đạo Huyền Chân Nhân vuốt chòm râu dài, khẽ gật đầu, nghiêm trang nói: “Thanh Vân Môn chúng ta, từ khi Thanh Vân tổ sư bắt đầu lập phái, luôn luôn là danh môn chính đạo, bây giờ đã trở thành lãnh tụ tu chân chính đạo trên thế gian. Thế gian ngày nay, chính đạo hưng thịnh, tà ma tránh lui, thế nhân an hưởng thái bình. Nhưng những dư nghiệt của ma đạo gian hiểm tàn độc, không nguôi dã tâm, mấy năm gần đây lại ngo ngoe ngóc đầu dậy, giữa lúc như thế, càng cần chúng ta giữ đạo trừ gian. Vì vậy các con phải chuyên chú tu đạo, kiên định tâm trí, chỉ cần chúng ta kiên cường đứng vững, thì tà ma ngoại đạo không còn chỗ để ẩn náu.”

Chúng đệ tử đáp lớn: “Xin tuân lời giáo huấn của chưởng môn.”

Đạo Huyền mỉm cười bảo: “Tốt, tốt. Còn một việc nữa, ta nay tuyên bố: Để cổ vũ đệ tử Thanh Vân Môn ra sức hướng về đạo, kiên chí tu hành, ta sau khi cùng các vị thủ tọa trưởng lão thương nghị, đã quyết định từ kỳ này Thất Mạch Hội Võ trở đi, sau mỗi lần kết thúc đại thí, sẽ tặng cho người chiến thắng cuối cùng một giải thưởng.”

“Ồ!” Đệ tử Thanh Vân Môn lại một phen xôn xao.

Đạo Huyền Chân Nhân nhìn các đệ tử trẻ trung, mỉm cười bảo: “Giải thưởng lần này chính là Lục Hợp Kính.”

“Cái gì?” Trương Tiểu Phàm ngây ra, chưa từng nghe đến vật này, hắn không nén được nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Điền Linh Nhi, Đỗ Tất Thư và mấy người kia cứ lơ nga lơ ngơ, đệ tử các chi phái khác ở xung quanh dường như cũng không rõ lắm. Nhưng những người nhập môn đã lâu như bọn Tề Hạo, Tống Đại Nhân, Văn Mẫn thì biến sắc, trên mặt lộ vẻ kích động và chăm chú ít thấy.

Lúc này bọn Điền Linh Nhi cũng để ý đến mấy người như đại sư huynh, hình như có biết chút gì đó, bèn nhoài sang khẽ hỏi: “Đại sư huynh, Lục Hợp Kính là cái gì?”

Tống Đại Nhân thấp giọng đáp: “Lục Hợp Kính là pháp bảo truyền từ đời tổ sư thứ mười Vô Phương Tử Chân Nhân, ta cũng chưa từng nhìn thấy hình dáng cụ thể của nó, nhưng trước đây đã nghe sư phụ nói đến, đó là một trong các kỳ trân của bản môn, uy lực cực lớn. Điều kỳ diệu là chỉ cần linh lực của người khu dụng nó đủ mạnh, Lục Hợp Kính có thể dội ngược lại mọi sự công kích, đưa chủ nhân nó vào thế bất bại.”

Mọi người nghe mà há hốc miệng, Đỗ Tất Thư lắp bắp nói: “Vậy chẳng phải là trở thành vô địch thiên hạ sao?”

Tống Đại Nhân nhún vai đáp: “Ta nào đã thấy nó cụ thể ra sao, có điều sư phụ nói tất không thể sai được, lần này…” Y liếc nhìn Đạo Huyền Chân Nhân, hạ thấp giọng: “Xem ra lần này chưởng môn và các sư trưởng đã bỏ vốn lớn đấy.”

Trên mặt ai nấy đều có vẻ kỳ dị, phần lớn còn ngấm ngầm nuốt nước bọt. Xem ra trước vật quý, kể cả người tu đạo, cũng khó động lòng phàm.

Đạo Huyền Chân Nhân nhìn một lát, mỉm cười nhìn bọn đệ tử đang nhốn nháo bàn tán, mãi mới nói tiếp: “Được rồi, đại thể là như thế, các con về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai, Thất Mạch Hội Võ bắt đầu thi lễ.”

Đệ tử Thanh Vân Môn cùng hành lễ, đồng thanh nói: “Vâng, chưởng môn chân nhân.”

Đạo Huyền Chân Nhân gật đầu: “Các con đi đi!”

Chúng đệ tử dần dần lui ra, đại điện chỉ còn thủ tọa của bảy chi phái và mười mấy vị trưởng lão. Đạo Huyền Chân Nhân quay đầu lại, cười với đám trưởng lão: “Các vị sư huynh, cũng về nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai, cần các vị bỏ nhiều sức.”

Mấy trưởng lão, người thì tóc bạc phơ, mặt mày nhăn nheo, người thì trông rất trẻ trung nhờ có thuật trú nhan, lúc này nghe lời Đạo Huyền Chân Nhân, không ai nói thêm gì nữa, lần lượt đi ra. Cuối cùng trong Ngọc Thanh điện, chỉ còn bảy vị thủ tọa.

Đạo Huyền Chân Nhân từ từ thu lại nụ cười điềm đạm gắn trên mặt ông ta từ nãy tới giờ, ánh mắt quét suốt lượt sáu người đang ngồi trên ghế kia, lạnh lùng bảo: “Bây giờ chỉ còn bảy người chúng ta.”

Thương Chính Lương, thủ tọa Triêu Dương Phong, đang ngồi phía bên phải khẽ chau mày: “Chưởng môn sư huynh, có điều gì cần nói với bọn đệ chăng?”

Đạo Huyền Chân Nhân gật đầu, nét mặt không lộ vẻ gì, chậm rãi bảo: “Ta vừa đi xem xét linh tôn.”

Lời vừa nói ra, ai nấy đều biến sắc.

Xuống dưới bậc thềm, chúng đệ tử khi đi qua đầm nước xanh biếc vẫn run run. Lần này Thuỷ Kỳ Lân ngủ rất yên lành, không có động tĩnh gì.

Qua khỏi Hồng Kiều, là quay trở về Vân Hải. Quảng trường rộng lớn như tiên cảnh, Lâm Kinh Vũ nói mấy câu với Trương Tiểu Phàm, rồi nhập bọn với đám đệ tử của Long Thủ Phong. Trương Tiểu Phàm nhìn gã đi xa rồi, mới quay lại với mấy người trong Đại Trúc Phong, thấy Tống Đại Nhân đang dặn vài điều cần chú ý và tình hình nơi ở trong hội võ.

Trương Tiểu Phàm nghe một lúc, đột nhiên nhớ lại chuyện gì, thất kinh kêu lên: “Ối cha, chết rồi!”

Mọi người lạnh toát người thất kinh, Điền Linh Nhi đứng ngay bên cạnh hắn, lạ lùng hỏi: “Tiểu Phàm, sao vậy?”

Trương Tiểu Phàm ngó bốn phía xung quanh, vội vã nói: “Ban nãy đệ mải nói chuyện với Kinh Vũ, quên bẵng mất Tiểu Hôi, giờ không biết nó chạy đi đâu rồi.”

Lúc này mọi người mới nhớ, quả nhiên không ai chú ý đến tung tích của con khỉ lông xám, bèn nhốn nháo tỏa ra bốn phía tìm kiếm. Chỉ thấy mây trắng bồng bềnh, đệ tử các chi phái khác đã tản đi hết, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Tiểu Hôi đâu cả.

Trương Tiểu Phàm lo lắng, hai năm nay, kể từ đưa Tiểu Hôi rời u cốc về, lúc nào cũng một người một khỉ(đợi sau này thêm cả con chóng vàng Đại Hoàng) ở cùng một nơi, tình cảm rất sâu đậm. Thấy Thông Thiên Phong cao ngập chân mây, rộng rãi chẳng biết đâu là cùng, không may Tiểu Hôi chạy đi mót quả dại ăn, làm sao tìm thấy nó?

Đang lo lắng, Trương Tiểu Phàm đột nhiên nghe thấy tiếng kêu “í” của Điền Linh Nhi ở bên cạnh, bèn ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Điền Linh Nhi tươi cười, trỏ tay ra phía trước, mủm mỉm nói: “Mọi người trông.”

Ai nấy trông theo, bất giác phì cười, Tiểu Hôi đang chễm chệ trên lưng con chó Đại Hoàng của Điền Bất Dịch, miệng kêu chí chí chí chí, vung tay về phía Trương Tiểu Phàm. Đại Hoàng đang nín khe chạy tới, miệng ngoạm một khúc thịt sườn không biết moi ra từ đâu.

Qua một lúc lâu, Đại Hoàng cõng Tiểu Hôi chạy tới nơi, Tiểu Hôi lọ mọ trèo lên vai Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm liền vò đầu nó, làm vẻ giận mà rằng: “Mày chạy đi đâu vậy?”

Tiểu Hôi không hề sợ sệt, nó cười hi hi chỉ vào Đại Hoàng đang phục xuống gặm khúc sườn trên mặt đất, vừa kêu chí chí vừa hoa tay múa chân miêu tả. Trương Tiểu Phàm ngó một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Khúc sườn lấy ở đâu ra?”

Tiểu Hôi nghe hỏi, miêu tả thêm một hồi, lại chỉ về phía cuối quảng trường. Trương Tiểu Phàm nhìn Tống Đại Nhân, chỉ thấy Tống Đại Nhân liếc nhanh xung quanh, nét mặt hơi có vẻ lúng túng và buồn cười, rồi hạ thấp giọng, khe khẽ bảo: “Chỗ đó là nhà bếp ăn cơm của đệ tử chi phái chính.”

Mọi người sững sờ, rồi cũng bật cười, lắc đầu. Tống Đại Nhân dẫn mọi người đi sang chỗ khác, nói: “Chúng ta cũng đi về nhà khách nghỉ đi. Phải rồi, tiểu sư muội, muội là con gái, xếp cho muội ở cùng với các vị sư muội bên Tiểu Trúc Phong, không có ý kiến gì chứ?”

Điền Linh Nhi lắc đầu: “Muội vốn còn muốn trò chuyện với Văn Mẫn sư tỷ, rồi còn nói tốt cho đại sư huynh thêm vài câu.”

Mọi người cười phá lên, Tống Đại Nhân đỏ mặt, làm vẻ không nghe thấy, sải bước thật rộng, đằng sau ai nấy cười nói mãi. Trương Tiểu Phàm đi cuối cùng cũng không dự phần, cứ trợn mắt nhìn con khỉ đang ngồi trên vai: “Con khỉ chết tiệt, sau này cứ chạy đi làm trò trộm cắp, xem ta trị mày thế nào!”

Tiểu Hôi kêu chí chí chí chí mấy tiếng, ngoác miệng cười, không biết nghe có hiểu không, nhưng vẫn ghi nhớ lời của Trương Tiểu Phàm vào trong lòng.

Trương Tiểu Phàm mắng mỏ thêm vài câu, đi lên phía trước, được mấy bước, lại nhớ ra điều gì, bèn ngoái đầu lại quát to: “Đi mau, con chó chết giẫm, chỉ biết ăn thôi!”

Đại Hoàng vẫn đang nằm trên đất gặm khúc sườn, mãi mới ngẩng đầu lên, thấy mọi người đi đã xa, nó bèn nhổm dậy, ngoạm khúc sườn vừa gặm được một nửa lên rồi uể oải chạy theo.

Trên Ngọc Thanh điện, nơi thủ tọa của bảy chi phái đang hội họp. Lúc này ai nấy đều hướng sự chú ý vào Đạo Huyền Chân Nhân.

Thiên Vân Đạo Nhân, thủ tọa Lạc Hà Phong, đứng lên đầu tiên hỏi: "Chưởng môn sư huynh, vừa rồi huynh có nhận ra linh tôn rốt cuộc bị làm sao không?"

Đạo Huyền Chân Nhân thở dài, chậm rãi đáp: "Ta đã xem kỹ rồi, linh tôn chẳng hề có gì khác lạ cả."

"Sao cơ?" Trên mặt các thủ tọa đều hiện vẻ kinh ngạc.

Đạo Huyền Chân Nhân nhìn các sư huynh đệ đồng môn, bảo: "Thực ra ta đã quan sát nhiều lần, linh tôn hoàn toàn bình thường, không thể hiểu đại nộ đột nhiên nổi lên, rồi lại tan biến nhanh như thế!"

Điền Bất Dịch trầm ngâm một lát, rồi nói: "Đệ thấy mục tiêu công kích của linh tôn hình như là đám đệ tử trẻ tuổi kia, lẽ nào có người chọc giận nó?"

Thủy Nguyệt Đại Sư là thủ tọa của Tiểu Trúc Phong liền bảo: "Không thể nào, nếu quả thực có đệ tử chọc giận linh tôn, sao nó tự nhiên bỏ dỡ không công kích nữa?"

Tướng mạo của Thủy Nguyệt đẹp đẽ, nhưng giọng thì lạnh như băng, phảng phất có chút hàn khí. Điền Bất Dịch nhìn bà ta, ngậm miệng không nói gì nữa.

Đạo Huyền Chân Nhân lắc đầu: "Linh tôn là linh thú thượng cổ, vốn dĩ thông linh, ngàn năm nay chưa từng xảy ra tình huống thất thường đột ngột như vậy, bên trong nhất định có nguyên nhân."

Tăng Thúc Trường, thủ tọa Phong Hồi Phong, ngồi bên trái, tóc mai bạc trắng, nhìn có vẻ già nua nhất trong bảy người, cất tiếng hỏi: "Trong lòng chưởng môn sư huynh phải chăng có định luận?"

Đạo Huyền Chân Nhân thở nhẹ, nói: "Không giấu gì các vị, đối với chuyện này ta cũng vò đầu bứt tai. Nhưng linh tôn là linh thú trấn sơn của Thanh Vân Môn, vai trò của nó rất lớn, ta vốn muốn dùng một phương pháp bí truyền là Thông Linh Thuật, không ngờ..."

Nói tới đây, Đạo Huyền Chân Nhân đột ngột dừng lại. Mọi người đang nghe, chợt không thấy ông ta nói nữa, Điền Bất Dịch là người đầu tiên cất tiếng truy vấn: "Chưởng môn sư huynh, sao thế?"

Đạo Huyền Chân Nhân lộ vẻ lúng túng nói: "Thông Linh Thuật là một tiểu xảo bàng môn, dùng nó có thể giao tiếp được với linh tôn, không ngờ lúc ta định sử dụng cách ấy, linh tôn lại ngủ mất rồi, chẳng thể thi triển được."

Mọi người im phăng phắc.

Đạo Huyền Chân Nhân ho khan mấy tiếng, rồi nghiêm chỉnh nói: "Việc này không phải lo, đợi linh tôn tỉnh dậy, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ. Trước mắt có một việc, ta muốn thương nghị cùng các vị."

Mọi người nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đạo Huyền Chân Nhân, xem ra là chuyện lớn, đều thu nét cười, sửa tư thế lại cho ngay ngắn.

Đạo Huyền Chân Nhân trở về chỗ ngồi, trầm ngâm một lúc mới nói: "Các vị, các vị có biết khoảng ba ngàn dặm về phía đông có một ngọn núi tên Không Tang Sơn(1) không?"

Ai nấy ngẩn ra, Thương Tùng Đạo Nhân là người đầu tiên định thần lại, cất tiếng hỏi: "Không Tang Sơn mà chưởng môn sư huynh nhắc phải chăng là nơi có Vạn Bức Cổ Quật?"

Đạo Huyền Chân Nhân gật đầu đáp: "Đúng."

Tăng Thúc Trường chau mày: "Nghe nói Vạn Bức Cổ Quật là một hang tự nhiên rất lớn, ăn xuống lòng đất, sâu không thể đo lường, trong đấy âm u lạnh lẽo, chỉ toàn là dơi trú ngụ, dễ phải đến hàng triệu con. Nơi cằn cỗi như vậy, sao sư huynh bỗng dưng nhắc tới?"

Đạo Huyền Chân Nhân chậm rãi đáp: "Các vị có chỗ chưa rõ lắm, Vạn Bức Cổ Quật này tưởng chừng không có người và động vật nào lai vãng, nhưng trước đây là một cứ điển quan trọng của ma giáo. Hang sâu lạnh lẽo ấy, vừa hay là nơi thích hợp để bọn tà ma ngoại đạo tu luyện yêu pháp. Sau đó bị nhân sỹ chính đạo chúng ta bao vây diệt trừ, nghiệt chướng ma giáo thất bại bỏ chạy, nơi này dần dần hoang phế."

Thủy Nguyệt Đại Sư lạnh lùng hỏi: "Lúc này chưởng môn sư huynh nhắc tới, vậy là ý gì?"

Thủy Nguyệt nói năng như vậy với Đạo Huyền, thái độ có chút không thân thiện, nhưng những người ngồi ở đây đều biết Thủy Nguyệt nói chuyện như vậy từ xưa đến nay. Đạo Huyền Chân Nhân cũng chẳng để ý, thở dài bảo: "Thủy Nguyệt sư muội không biết đâu, nửa năm trước, ta nhận được truyền thư của Phần Hương Cốc, nói là ở vùng phụ cận của Vạn Bức Cổ Quật gần đây hình như có dư nghiệt của Ma giáo hoạt động trở lại. Phần Hương Cốc hỏi ý kiến của ta, ta cân nhắc rồi lệnh cho nhị sư đồ Tiêu Dật Tài tới Không Tang Sơn tra xét gấp."

Thương Chính Lương của Triêu Dương Phong nghe rồi, cười bảo: "Thế thì tốt quá, Tiêu Dật Tài sư điệt giỏi giang hơn người, tu hành tinh thâm, thực là nhân vật xuất chúng trong Thanh Vân Môn, kỳ Thất Mạch Hội Võ lần trước đã giành vòng nguyệt quế. Có y đi, còn gì mà không làm được nữa?"

Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười nói: "Thương sư huynh quá khen, Dật Tài đi Không Tang Sơn, mấy tháng sau gửi thư về, nói rằng đã phát hiện đúng có người của Ma giáo hoạt động ở vùng phụ cận của Vạn Bức Cổ Quật, mục đích của bọn chúng thật khủng khiếp."

Mọi người giật mình, Tăng Thúc Trường hỏi: "Sao?"

Sắc diện của Đạo Huyền Chân Nhân trầm tĩnh, không lộ vẻ gì, đáp: "Nghe Dật Tài nói, y đã bắt giữ một giáo đồ Ma giáo, ép hắn cung khai, thì ra vào tám trăm năm trước, Vạn Bức Cổ Quật là tổng bộ chi phái Luyện Huyết Đường của Ma giáo. Lúc ấy Luyện Huyết Đường rất mạnh, là một trong ngũ đại thế lực của Ma giáo. Nhưng sau khi bị tiền bối chính đạo chúng ta đánh tan, không chấn hưng được nữa, Vạn Bức Cổ Quật cũng trở nên hoang phế. Nhưng không biết vì sao mấy năm gần đây Luyện Huyết Đường suy vi lâu nay, bỗng dưng ngóc đầu trở dậy. Tương truyền năm xưa trong đại chiến Vạn Bức Cổ Quật, tuy những kẻ chủ chốt của Luyện Huyết Đường đã bị giết chết dưới kiếm của nhân sỹ chính đạo chúng ta, nhưng trong Vạn Bức Cổ Quật vẫn còn một mật động báu vật, chứa rất nhiều kỳ trân dị bảo, yêu thư tà quyển, chưa ai phát hiện ra."

Nghe tới đây, mọi người đều hiểu rõ, Thương Tùng Đạo Nhân cười lạnh nói: "Tà ma ngoại đạo, si tâm vọng tưởng!"

Đạo Huyền Chân Nhân lắc đầu: "Khoan bàn xem tin tức này thật hay giả, theo như ta biết, sau trận chiến tám trăm năm trước, quả thực nhân sỹ chính đạo chưa hề phát hiện ra mật đạo bảo khố nào trong Vạn Bức Cổ Quật cả. Nhưng cái khác thì thôi, nếu đúng có mật động như vậy, e rằng trong đó chứa một vật đại hung, mà chúng ta không thể không đề phòng."

Mọi người đều hướng về Đạo Huyền Chân Nhân, Thiên Vân Đạo Nhân hỏi: "Sư huynh, rốt cuộc huynh nhắc tới vật đại hung nào, có khẩn yếu không?"

Đạo Huyền nhìn khắp lượt, trầm giọng đáp: "Phệ Huyết Châu!"

Mọi người rùng mình biến sắc, Thương Tùng Đạo Nhân kinh ngạc hỏi: "Hung vật này chẳng phải biến mất sau khi Hắc Tâm Lão Nhân chết rồi sao?"

Đạo Huyền Chân Nhân lắc đầu đáp: "Không. Tuy Hắc Tâm Lão Nhân đã chết, nhưng Phệ Huyết Châu chưa chắc đã còn trên thế gian. Vật hung sát như vậy, những kẻ kém cỏi tầm thường không thể nắm giữ được, yêu nhân ma giáo tu luyện chưa đủ, thu lấy nó đem cất đi rồi chưa biết chừng. Hắc Tâm Lão Nhân vốn xuất thân từ Luyện Huyết Đường, theo ta đoán, có khả năng Phệ Huyết Châu vẫn còn trong mật động."

Mọi người nghe Đạo Huyền Chân Nhân nói một hồi, nhất thời đều lặng lẽ. Qua một lúc lâu, lại là Thủy Nguyệt đại sư lạnh lẽo mở lời: "Thế ý của chưởng môn ra sao?"

Đạo Huyền Chân Nhân nói: "Ta sau khi nhận được thư của Dật Tài, bèn thông báo cho Phần Hương Cốc và Thiên Âm Tự. Không lâu sau, hai đại môn phái này gửi phúc đáp, nói là sẽ phái những đệ tử đắc ý đi Không Tang Sơn, ngăn chặn bọn ác đồ Ma giáo, trừ gian, duy trì chính đạo."

Điền Bất Dịch chau mày nói: "Ý của chưởng môn sư huynh như vậy là..."

Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười nói: "Thực ra đây cũng là một cơ hội trải nghiệm hiếm có, nhân tài trẻ tuổi trong Thanh Vân Môn chúng ta tuy nhiều, nhưng đa số đều chưa từng ra ngoài tu luyện, mấy năm nay thiên hạ ổn định, không có va chạm gì với ma giáo yêu nhân. Nhân dịp Thất Mạch Hội Võ lần này, ta định phái bốn đệ tử đứng đầu đi Không Tang Sơn, một mặt ngăn chặn ma giáo hành động ngang ngược, mặt khác cũng để cọ xát, mở man kiến thức. Mà..."Ông ta thu nụ cười, nét mặt trở nên nghiêm trang, nói tiếp: "Mà ta nghe nói trong trăm năm trở lại đây, Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc đều đào tạo ra những đệ tử kiệt xuất, có thiên tư, chúng ta cứ ngồi lỳ ra mà nhìn, e là sau này khó giữ được lãnh tụ của chính đạo. Nếu như vậy, Đạo Huyền ta thật không còn mặt mũi nào đi gặp liệt đại tổ sư nữa."

Mọi người đều gật đầu, Thương Tùng Đạo Nhân nói: "Chưởng môn sư huynh nhìn xa trông rộng, nói rất phải."

Đạo Huyền nhìn các thủ tọa hỏi: "Như vậy, các vị đều không có ý kiến gì chứ?"

Mọi người đều gật đầu tán đồng.

Đạo Huyền Chân Nhân nói: "Được, quyết định như vậy. Trong Ngọc Thanh điện này đã sắp xếp chỗ nghỉ cho các vị rồi, các vị đi nghỉ sớm đi." Nói đoạn, ông ta vỗ ta ba tiếng, ngoài cửa có mấy vị đạo đồng bước ngay vào: "Các ngươi hãy dẫn chư vị thủ tọa về phòng nghỉ ngơi."

Bọn đạo đồng ứng tiếng tiến lên trước, các thủ tọa đều đứng dậy, hướng Đạo Huyền Chân Nhân hành lễ, rồi theo chúng đi ra.

....

Chú thích: (1), Không Tang Sơn: Xuất từ quyển bốn Đông Sơn Kinh của Sơn Hải Kinh, viết rằng Không Tang chi sơn, bắc lâm thực thủy, đông vọng tự ngô, nam vọng sa lăng, tây vọng mẫn trạch.