Ngay lúc này năng lượng bản nguyên của cơ thể Vũ gặp phản kích mãnh liệt từ luồn khí bạo mới tiến vào, luồn hắc quang tại bên trong thân thể hắn xuất hiện,huyễn hóa ra một đạo thân ảnh khổng lồ không ngừng hướng thần hồn của hắn oanh kích.
- Phốc... phốc.
Thần hồn nhận trùng điệp công kích khiến cho cả thân thể của hắn dường như đã muốn nức nẻ làm hắn đau đớn liên tục thổ huyết, da của hắn bất chợt chuyển sang màu huyết nâu tím bầm, cả thể xác đau đớn như muốn xé thịt lột da.
- Ta cái con mẹ nó ngu ngốc.
Cảm nhận được bản nguyên của hai lực lượng không ngừng đấu đá lẫn nhau hắn không khỏi hướng bản thân mình chửi ầm lên.
Dù sao tiên đạo cũng là một cái khác đạo đối với thiên đạo mới, mặt dù vẫn được sự chấp nhận miễn cưỡng của thiên đạo mới, thế nhưng là sự đấu đá lẫn nhau là không tránh khỏi. Hắn đã đoán trước được việc mà hắn làm đến sẽ có chín mươi phần trăm thất bại, thế nhưng là hắn bị cái tâm của cường giả làm cho lu mờ hai mắt, nên mới có kết cục như bây giờ.
- Cmn lần đầu tiên đánh bạc không nghĩ đến sẽ thua đến mạng á.
Hắn cười thảm một tiếng, nội tâm không ngừng dậy sóng gầm thét không cam lòng.
Nghĩ đến bản thân trải qua sự cô độc vạn năm, nhìn thấy rất nhiều, cũng có nhiều lý giải về vạn vật thiên địa vậy mà lại chết trong lần đầu tiên lập đạo, nếu như là cái tên kia Phá Thiên còn tồn tại có phải hay không hướng hắn cười đến cả răng cũng muốn không còn.
-Ta vẫn không cam tâm á, vạn năm luyện tâm cảnh, vạn năm cô độc trôi qua có bao nhiêu thống khổ cũng đã vượt qua như thế nào lúc này lại chịu thua đơn giản như vậy được.
Tâm niệm hắn khẽ chuyển, hắn liền vội vã đem mắt cho nhắm chặc, thần niệm hắn lúc này hướng thiên đình mở ra, ngay lập tức hắn liền đứng tại đại điện chính của thiên đình.
- Đã đuổi đến sao, ta đang chờ ngươi đây.
Hắn đôi mắt hướng tại hư không cười lạnh.
- Rống....rống....
Trên thiên không xuất hiện quỷ dị khói đen làm cho xiên vẹo, một cái cự nhân khổng lổ thân hình cao khoảng chừng trăm mét xuất hiện, hai mắt nó dường như có chút vô thần mang theo khuôn mặt đối với hắn hết sức quen thuộc. Không sai đây chính là bản thể khổng lồ của hắn. Lúc này bàn tay cự nhân khổng lồ đưa lên nắm đấm hướng hắn đánh tới, muốn đem hắn cho oanh tạc.
- Đến địa bàng của ta mà còn hung dữ cái gì, nhanh cút về cho ta.
Vũ lạnh giọng quác lên.
Âm thanh vang vọng tràn khắp thiên điện, chìn đầu cửu long ngay lập tức cùng khí tức lạnh lẽo ấy cộng hưởng với nhau sinh ra tiếng hống giận dữ hướng người khổng lồ trùng điệp trùng kích khiến cho cả thân thể to lớn của nó không ngừng lắc lư hướng phía sau lui lại.
- Ỷ bản thân to lớn là ngon sao, rất bất hạnh cho ngươi nơi này ta lại có chín cái để xem ngươi như thế nào đánh, cửu thiên long trận.
Hắn cảm thấy hào hứng mà hô to.
Cự nhân nghe vậy có chút giật mình lại hướng về phía sau lui lại cảnh giác, hai tay đưa lên đầu thủ thế.
- ................
Yên tỉnh, cả thiên điện rơi vào yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Tại chín cái cột trụ khổng lồ chín đầu long ngơ ngác hướng về phía Vũ nhìn đến, chúng nó thề là không biết vị thiên đế mới ngu ngốc này là đang nói đến cái gì.
Vũ lúc này cũng hướng chúng nó đầy mộng bức nhìn, sau đó hắn nghẹn đỏ mặt quác:
- Còn không mau tiến đến đem nó cầm xuống.
- Hống........
Cái kia cự nhân lúc này cũng phản ứng lại, nó dường như cảm thấy mình đang bị trêu chọc, nó gầm lên giận dữ lại một lần nữa hướng về thân ảnh của Vũ đang đứng mà lao đến.
Chín đầu cửu long nhận được lệnh của Vũ rất nhanh lao ra hướng cái thân ảnh khổng lồ điên cuồn đánh đến, mười thân ảnh khổng lồ không nhừng quần ẩu, làm cho không gian xung quanh thần điện trở nên chấn động rung lắc dữ dội một hồi.
- Đánh tốt lắm.
Vũ dời người đến vị trí rất xa mà hắn cho là an toàn nhất đặt mông ngồi xuống, vui vẻ quan sát phía trước cuộc chiến ngày càng ác liệt.
So về hình thể chín đầu long cũng không có cái nào so với cự nhân yếu, thế nên là được khoảng chừng một nén hương về sau cự nhân cuối cùng cũng từ bỏ chống cự mà nằm rạp xuống đất.
- Như thế đã chết rồi sao.
Vũ vui vẻ chạy về trờ lại, hắn hướng trái phải đi qua đi lại một hồi lâu quan sát cũng không biết là như thế nào giải quyết cái tên to xác này, đang trong lúc buồn bực hắn bỗng cảm thấy cơ thể hắn lại một lần biến đổi.
- Như thế này là xảy ra chuyện gì.
Vũ ngay lập tức nhận ra được cơ thể trở nên bất thường, lúc này đại não của hắn bị cưỡng chế ông ông vận chuyển bắt đầu thôi diễn tối thượng hóa long kinh, mà cự nhân mang theo hắc khí đang nằm trên đại điện đột nhiên biến đổi, lượng hắc khí khổng lồ lại một lần nữa chuyển thành ánh vàng ngay sau đó huyễn hóa ra một đầu chân long khổng lồ hướng không trung bay lượn không ngừng gào thét hướng chín đầu long thị uy.
- Là thành công dung hợp sao.
Vũ ngay lúc này lại trở về bản thể, sâu tận bên trong bản thể là một con cự long to lớn đang há cái miệng khổng lồ đem mười hai cung trong người cho nuốt trọn, một hồi sau trên thân cự long huyễn hóa ra mười hai cung trở lại, các tinh cũng lại một lần nữa trở lại vị trí cũ. Tinh thứ nhất của hắn lúc này lại sinh ra ba ngôi sao mới không ngừng quay khiến cho nhất tinh của hắn vần sáng trở nên rực rỡ.
Trong cơn mệ mỏi hắn ngã phịch người xuống giường một lát hắn liền cảm thấy sự thư sướng dễ chịu từ toàn thân, khóe miệng mỉm cười dần dần hắn nhắm mắt chìm vào trong giấc ngủ.
Trời dần chuyển sáng, phía bên ngoài động đá lúc này bà Loan đang cùng với con gái của mình chuẩn bị một chút thức ăn cho cả nhà.
Năm ấy tận thế phủ xuống, nhân loại bốn bề thụ địch khiến cho người chết vô số kể, gia đình ba người của bà có thể sống sót cho đến lúc này hoàn toàn chính là nhờ chú Phi chồng của bà một mực chém giết mà ra, tại thời điểm này khi nhìn thấy đứa con gái bảo bối của mình có thể bình an sinh hoạt thì bà không khỏi cảm thấy may mắn cùng hạnh phúc.
- Mẹ... người đang nghĩ cái gì thế.
Hồng Yến nắm lấy cánh tay của bà lắc nhẹ.
Bà nhìn con gái của mình mỉm cười đầy ấm áp nói:
- Bà già này không phải nghĩ đến con sao, nuôi con đã lớn như vậy rồi không biết là giúp ai hưởng phúc đây.
Hồng Yến hai má có chút phấn hồng giọng thỏ thẻ như muỗi kêu nói:
- Mẹ này kỳ ghê...
Bà cười cười sau đó lại nghiêm nghị nói tiếp:
- Con xem trúng ai cũng được nhưng không thể là cái tên Quang kia đấy, mẹ cảm thấy nó không có hợp với con đâu.
Bà biết là đứa con gái của bà đã có người yêu rồi, thế nhưng cái tên kia tính nết bà có chút không thích.
- Mẹ này... nói nữa là con giận thật đó.
Nàng nghe bà nói người yêu như vậy thật sự nàng hơi có chút khó chịu.
- Gì chứ mẹ không phải là đang quan tâm con đấy sao.
Bà cười cười đưa tay hướng đầu con gái xoa nhẹ một cái rồi nói tiếp:
- Con thấy đứa bé Vũ thế nào, vừa đẹp trai lại vừa lễ phép mẹ rất thích cậu ấy hay là con thử tỉm hiểu cậu ấy xem sai, biết đâu con sẽ thích thì sao.
- Gì chứ, cái tên vô lại ấy có chỗ nào đẹp trai đâu chứ.
Nhắc đến Vũ nàng lại căm tức hai má liền phồng lên đáng yêu nói.
- Mà này mẹ hỏi nhỏ... cái đấy có lớn không con.
Bà cười đầy bí hiểm hướng con gái trêu ghẹo.
- Cái gì mà cái đấy có lớn...á...
Nàng đáp một nữa liền nghĩ đến vụ việc ngày hôm qua liền há mồm thật to, hai mắt trợn lớn hướng mẹ mình gắt gao nhìn.
- Khụ khụ... hai mẹ con các người còn chưa xong sao.
Hà Phi ngồi một bên chuẩn bị đồ dùng cho chuyến đi săn mới đã nghe không nỗi nữa mà lên tiếng.
-Cha à ngươi xem mẹ lại ăn hiếp con đấy.
Nàng buồn bực giậm mạnh chân sau đó vội vàng chạy đi.
-Nè nè... con gái! Qua kêu Vũ dùng cơm nha.
Bà Loan cười cười gọi.
-Mẹ tự đi mà kêu đi, con không kêu đâu.
Giọng nói nàng lanh lảnh như chuông bạc từ bên ngoài truyền vào.
-Nè bà xã ngươi nhìn trúng đứa bé kia sao.
Hà Phi có vẻ nghi hoặc hỏi.
-Sao nào, Ông cũng phản đối.
Bà hỏi ngược lại.
Hà Phi nghĩ nghĩ một hồi rồi không có gật đầu nhưng cũng không có lắc đầu mà nói:
-Cũng không phải là, thế nhưng việc tình cảm em cũng không thể miễn cưỡng tụi trẻ được, hãy đễ cho chúng nó tự mình giải quyết là tốt nhất.
Người ta nói thương con gái không ai hơn cha, vì vậy ông ấy đối với con gái bảo bối của mình luôn thiên vị hơn một chút.
-Haizz em biết, đối với đứa bé Quang lúc trước em cũng không có thành kiến gì, thế nhưng là lúc này nó bỗng dưng so với trước thay đổi tính nết quá nhiều, em sợ con gái đi theo nó sẽ không được tốt.
Bà bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Ông Phi ngẫm nghĩ lại cái thằng bé tên Quang kia là con của bạn thân hắn, hồi xưa hai nhà cũng đi lại rất gần gũi với nhau, cho nên hai đứa nhỏ cảm mến nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng là tại thời khắc năm ấy, người bạn này của hắn bất hạnh bỏ mình chỉ để lại vợ cùng người con trai này. Đứa trẻ này ông Phi cũng xem ở trong mắt, thường ngày đối với hắn vừa hòa ái lấy lòng, vừa đổi với hắn cảnh giác, đứng giữa trận chiến lại nhát gan sợ chết luôn luôn núp tại phía xa xa ở đằng sau, không những vậy lại ỷ mình biết chút võ thuật mà ức hiếp người xung quanh.
-Haizz... chúng ta cũng chỉ có thể phó thác vào cái thằng Vũ kia hị vọng tiểu tử đó có bản lĩnh đi.
Hắn lúc này cũng gật đầu thừa nhận nói.
Sau đó cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười một cái thể hiện hai bên lúc này đã đứng chung một trận doanh.
Mà Hồng Yến đi một hồi lại hướng đến nơi mà Vũ đang ở đi đến, nàng rất đáng thương không biết là cha mẹ nàng đã hướng bên ngoài muốn đưa đi chính mình vào tay giặc.