- Tên vô lại, mau dậy ăn sáng.
Bên ngoài cửa đá nơi ở của Vũ, Hồng Yến lớn giọng kêu lớn.
-Sao lại là cái bà chị này nữa.
Vũ hai mắt lim dim mở ra, bên tai vẫn còn nghe được vang vọng tiếng của nàng truyền vào thì không khòi buồn bực nhỏ tiêng lẩm bẩm.
Hắn thức dậy bước ra ngoài vệ sinh thân thể một hồi rồi mới tiếng về phía bàn ăn.
Cái này hang động mặt dù là rộng rãi, phòng ốc được đôi bàn tay của ông phi tạo hình ngăn nắp, thế nhưng là so với nhà ở lúc trước còn bất tiện hơn rất nhiều.
-Chào buổi sáng chú(thím).
Hắn hướng hai người đang mỉm cười với hắn khom người chào hỏi, lại sau đó có chút bất đắc dĩ hướng về Hồng Yến đang căm tức nhìn mình không khỏi lắc đầu cười khổ không thôi, cũng không biết là mình lại đắc tội như thế nào đến nàng rồi.
-Chị Yến buổi sáng khỏe.
Hắn có chút miễn cưỡng nặng ra một nụ cười dễ gần hướng nàng nói.
-Ta thấy người liền không khỏe rồi.
Nàng hừ lạnh nói.
-Tiểu Yến.
Bà Loan lập tức lên tiếng nhắc nhở con gái của mình sau đó hướng Vũ mỉm cười nói:
-Tiểu Vũ! Con đừng để ý đến con bé, con mau ngồi xuống cùng chúng ta ăn cơm đi.
Hồng Yến rất buồn bực, nghĩ thầm có phải hay không nàng không phải là con của mẹ nàng rồi, mà tên Vũ này vừa hợp lại chính là con rơi thất lạc nhiều năm của mẹ mình đấy.
-Tiểu Vũ, cháu đã đột phá sao.
Ông Phi là người tập võ nhiều năm rất nhanh liền cảm nhận được khí tức có chút không đúng trên người của Vũ liền nghi hoặc hỏi.
-Đúng vậy chú! Sau khi phục dụng hai viên huyết linh ta liền đột phá đến nhất tinh ba sao.
Vũ ngượng ngùng gãi đầu cười nói.
-Nhanh như vậy liền đột phá sao.
Ngày hôm qua Vũ chỉ là một cái nhập môn tiến hóa giả nhất tinh một sao vẫn chưa có thành hình mà thôi, nhanh như vậy liền đã đột phá, việc này không khỏi khiến bà Loan một phen kinh ngạc hỏi.
-Chắc hẳn là tiểu Vũ cũng là người có đặc biệt thiên phú.
Thời đại loạn thế phủ xuống, có rất nhiều người cũng có thiên phú đặc biệt xuất hiện, mà ông phi cũng đã gặp nhiều, cho nên đối với việc này ông cũng không lấy làm kinh ngạc, ngừng lại một chút ông nói tiếp:
-Tiểu Vũ, ngày hôm nay chú sẽ dẫn cháu đi săn giết zombie, cháu thấy như thế nào.
Ông nhìn chằm chằm lên khuôn mặt non nớt của Vũ như muốn xem Vũ có phản ứng như thế nào. Có rất nhiều thanh niên đã quen sống trong thời bình cho nên luôn sợ hãi chiến đấu với zombie, ví dụ như đứa bé Quang mà hắn biết chẳng hạn. Đứa bé kia không muốn đặc sự sống chết của mình vào trong chiến đấu, mà là tìm đến thành thị tìm kiếm đến sức mạnh phù phiếm của riêng mình. Nhưng là người sống trong loạn thế làm sao có thể hai tay không dính máu. Thế nên hắn muốn nhìn xem trong mắt Vũ có lóe lên tia dị sắc nào không.
Nhưng để cho ông ngoài ý muốn chính là Vũ rất nhanh lại gật đầu.
-Cũng tốt, cháu cũng không thể tại ở nhà ngồi ăn không được.
Lời của Vũ vừa phát ra khiến cho ông Phi không khỏi bất ngờ, lại nhìn kỹ một hồi Vũ thì bất giác ông cảm thấy dường như Vũ lúc này tâm trí rất kiên định, so với ông còn lớn tuổi hơn nhiều.
-Tốt rồi mọi người mau ăn cơm đi.
Bà Loan nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc của chồng mình thì không khỏi mừng thầm, lòng muốn quyết tâm bắt Vũ cho ở rể hơn bao giờ hết.
Ăn xong bửa ăn sáng, bà Loan liền giành công việc dọn dẹp thường ngày của mình, lại hai mắt chớp liên tục hướng chồng mình ra hiệu ý bảo ngày hôm nay nên tạo cơ hội cho hai đứa trẻ này nhiều một chút.
Tại dãy núi đèo cả không chỉ có một nhà của chú Phi mà có rất nhiều hộ gia đình sống sót cũng đến đây sinh sống. Và đây cũng là căn cứ địa duy nhất còn sót lại của Phú Yên, thế nhưng là tại các thế lực cầm quyền ở nơi này vì đánh mất liên lạc với chính phủ mà đã thoát khỏi sự quản chế của nhà nước, dẫn đến tình hình nơi này cũng xảy ra không ít loạn.
-Chú Phi! Xin dừng bước.
Ông Phi dẫn theo hai đứa trẻ vừa bước ra khỏi nhà được khoảng chừng mười phút thì bất chợt lại một giọng nói vang lên từ đằng xa ngăn cản bước tiến của ba người.
Phía sau lưng từ đằng xa, một cái mười tám tuổi thiếu niên mang khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, thân người cao chừng một mét tám so với Vũ thì cao hơn một chút, nếu như là ngành nghề người mẫu còn tồn tại thì tương lai không xa chắc chắn tên này cũng sẽ trở thành một người mẫu nổi tiếng. Hình như là cùng Hồng Yến bên cạnh là chung lứa, hắn dường như là cũng chỉ hướng đến hai cha con chú Phi mỉm cười chào hỏi.
-Tiểu Quang! Có việc gì à.
Ông Phi có chút nghi hoặc nhìn Quang hỏi
Người này là lúc sáng hai vợ chồng chú Phi đã nhắc qua, và cũng là thanh mai trúc mã của Hồng Yến.
Quang hướng chú Phi cười nói lên tiếng.
-Là như vậy, con muốn gặp em Yến một chút.
Quang cười nói.
-Ukm... hai con cứ nói chuyện đi, ta cùng tiểu Vũ đi trước.
Mặt dù ông có chút nghi hoặc thế nhưng là vẫn để cho hai đứa trẻ ở riêng một chỗ nói chuyện.
Lúc này Quang cũng để ý đến Vũ đi chung nhưng cũng không có mở miệng chào hỏi, mà là trực tiếp kéo tay Hồng Yến đi về một bên.
-Chúng ta đi thôi.
Ông Phi hướng Vũ nói.
Vũ nhìn thấy đối phương đối với hắn không tỏ vẻ chào hỏi nên cũng lười lên tiếng, liền cùng chú phi gật đầu một cái sau đó rất nhanh liền cùng chú Phi sánh bước mà đi.
*Nhìn thấy thân ảnh hai người đã dần đi xa, Quang nhìn lại nàng hỏi:
-Vị thanh niên kia là ai trông thật lạ mắt.
Hồng Yến biết là Quang đang nói đến ai liền nhẹ giọng giải thích:
-Hắn là bà con xa của mẹ em, ngày hôm qua tình cờ gặp lại, nên lúc này đây mới cùng ở tại nhà của em.
-Thì ra là vậy.
Hắn gật đầu một cái tỏ vẻ không để ý nữa rồi hướng nàng cười ấm áp nói:
-Yến này! Em có thể lại cho anh mượn một ít huyết linh được không.
-Anh lại mượn nữa sao.
Nàng nét mặt có chút nhăn nhó khó xử lại hướng hắn nói:
-Lần trước em tại nhà lén cầm đi một trăm viên huyết linh bị mẹ phát hiện, bà mắng em một trận lần này e là rất khó lại cầm.
Hắn biết bà mẹ vợ này luôn hướng hắn làm khó dễ, cho nên hắn không có hảo cảm với bà ấy. Nhưng là hắn rất cần gấp huyết linh cho nên mới hướng nàng dụ dỗ cầm giúp hắn.
Tại thời kỳ này thì việc lưu thông tiền bạc đã hoàn toàn tê liệc, con người giao dịch với nhau chỉ dùng huyết linh để làm đến. Mà hắn lúc này không có hướng về săn bắt zombie để tìm cho mình huyết linh, cái này công việc hắn rất coi thường, hắn cho là chỉ có những kẻ vũ phu mới nhắm đến ngành nghề này mà đi.
Nàng do dự một chút nhưng vì hắn tốt nên mới cắn răng nói:
-Anh à... với thân thủ của anh có thể cùng với ba em đi săn diệt zombie để trang trải cuộc sống sau này của chúng ta...
-Cô có im đi không.
Chưa đợi nàng nói hết câu hắn liền giận dữ hướng nàng hét lớn.
-...........
Nàng im lặng hai môi anh đào xinh đẹp mím chặc, hai mắt ngân ngấn lệ hai hàng lệ quang.
Nàng không thể tin được tính nết của hắn lại thay đổi lớn đến như vậy, dù cho trong lòng nàng không muốn tin thế nhưng trước mắt nàng người này đã hoàn toàn biến thành một nam nhân xa lạ.
Nhìn đến nàng như vậy kịch liệt phản ứng hắn liền hướng nàng hòa hoảng một chút, cố gắn nặng ra một nụ cười tiêu sái nói:
-Anh làm vậy không phải tốt cho cuộc sống tương lai sau này của chúng ta sao, em nghĩ mà xem suốt ngày cứ sống trong hoàng cảnh chém chém giết như thế lúc nào cũng phải gặp nguy hiểm. Nếu như là anh có thể thành công lập nghiệp trong thành phố lớn thì không phải tốt hơn cho tương lai của hai chúng ta sao.
Hắn tiến lại gần đưa tay muốn ôm nàng vào lòng.
Nàng thoát chút lưỡn lự cuối cùng cũng là lui lại một bước tránh thoát hắn, nàng nhìn hắn đầy nghiêm túc nói:
-Xin lỗi anh, hãy cho em chút thời gian, trong này là tiền sinh hoạt ngày hôm nay của em anh cứ cầm lấy đi mà dùng.
Nàng hướng hắn đưa đến cái túi vải nhỏ, bên trong là mười viên huyết linh, đây là mẹ nàng hướng nàng đưa để phòng thân, sau đó xoay đầu chạy thật nhanh đi mất.
Hành động này của nàng khiến hắn không khỏi sững sờ, nhưng rất nhanh liền đưa lên túi vải kéo ra nhìn vào trong kiểm tra.
-Chỉ nhiêu đó thôi sao, con nhỏ này cũng không khỏi keo kiệt đi.
Hắn thất vọng lẩm bẩm sau đó liền mỉm cười bỉ ổi tự tin nói:
-Đợi ta có thể ôm được thiên kim trần gia về nhà đến khi đó liền đá ngươi cũng không muộn, cũng chỉ là một cái dã nữ ta cũng lười cùng ngươi so đo với.