Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
-----------------------------
Rất nhiều người nhặt móc như Trần Sơn Hà đều bán tin tức lấy ít tiền. Sau mấy chục phút, tin đồn ngoài thành phố Kim Lăng có một cái siêu thị từ trên trời giáng xuống đã lan ra cả cây số.
Có thể thấy lác đác vài người chậm rãi hướng về phía siêu thị, những người quen biết phất tay chào hỏi nhưng đều mang theo vẻ đề phòng, bởi vì ra khỏi thành phố sẽ không được bảo vệ và ràng buộc nữa, đây chính là pháp tắc sinh tồn.
Zero nhìn mọi người từ từ lại đây, cào vào lưng Sở Hằng, thông báo: “Tiểu đệ tiếp khách.”
“Này này, làm rõ nhé, ta là kí chủ, là lão đại.” Sở Hằng bất mãn, dạy bảo con mèo tùy tiện này.
“Cắt, tuy rằng ngươi là ký chủ, ở đây do ngươi định đoạt, nhưng đừng quên ta có thể bãi công, người không quản được ta. Lại nói, ta sống biết bao nhiêu năm tháng, còn ngươi mới bao lớn?” Zero dửng dưng dạy bảo ngược lại.
Sở Hằng bị đánh bại, quả thật, hắn không làm gì được con mèo này, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trước micro, chuẩn bị nghênh tiếp khách hàng.
Con mèo thì lười biếng nằm dài ngủ gật.
Mẹ nó, ta vậy mà phải làm lao công!
Quên đi, tất cả vì năng lượng tệ!
Theo dòng người từ từ tăng nhanh, công việc ngày càng nhiều. Sở Hằng giải thích hết lần này tới lần khác cách hối đoái năng lượng tệ, khi hối đoái năng lượng tệ cần hắn phải thao tác, còn phải nhìn nhằm nhằm những tên cố ý trộm đồ hay phá hoại, tùy thời chuẩn bị đá người. Khách trong phòng chờ cũng càng lúc càng nhiều, thế nhưng một nhóm khách vừa đi thì nhóm khác lại đến, hơn nữa lượng người càng lúc càng đông. Sở Hằng sắp không chịu được nữa.
“Này? Mèo lười, công nghệ cao ngoài hành tinh của ngươi không có chức năng ghi âm và phát tin lặp đi lặp lại sao?” Sở Hằng ném cái chai nước khoáng về phía con mèo lười biếng kia.
Zero sớm có chuẩn bị nên nhẹ nhàng nhảy tránh, thật thà trả lời: “Ngại quá, thật sự không có.”
Câu trả lời đơn giản dễ hiểu lại làm Sở Hằng cạn lời, trợn tròn mắt.
Zero thật sự không muốn làm khó Sở Hằng, chỉ có điều thích đùa giỡn mà thôi. Nó nhảy lên vai Sở Hằng, dùng chân vuốt vuốt cho hắn thông khí, cười nói: “Yên chí, ta đương nhiên sẽ không ngược đãi chủ nhân, chỉ để ngươi cảm thụ chút khổ cực thôi, có biện pháp giải quyết.”
Sở Hằng hung hăng trừng mắt Zero, hỏi: “Biện pháp gì? Nói nhanh! Cứ tiếp tục như thế này thì ta chết vì mệt đấy!”
“Thuê người, ngươi quên rồi à?”
Zero vừa đề tỉnh, Sở Hằng lập tức nhớ lại, siêu thị quả thật có thể thuê người.
“Đúng rồi, sao ta lại quên được chứ! Mau mau, nhân lúc chưa có nhiều khách mới, nói cho ta biết làm sao thuê người?”
“Nhìn bên kia kìa!” Zero chỉ vào một màn hình, trong đó là phòng nghỉ ngơi đồng thời là phòng khách của nhân viên. Bên trong gồm một cái bàn có thể cho bốn người cùng dùng cơm, có bốn cánh cửa, phía trên viết ‘phòng thay quần áo’, ‘phòng nghỉ’, ‘siêu thị’ và ‘lối vào’.
Trên tường có treo sáu tấm bảng gỗ tỏa ra ánh sáng trắng nhạt hấp dẫn sự chú ý của Sở Hằng.
“Sáu tấm bảng kia chính là thẻ chứng nhận nhân viên, ngươi có thể thiết lập trên thẻ về tiền lương, chức vụ,… Sau khi thiết lập xong, ngươi có thể tìm người đồng ý làm việc ở siêu thị, cấp cho người đó thẻ chứng nhận, có hiệu lực ngay lập tức, cũng tương đương với chia sẻ công việc với ngươi ngay.”
Sở Hằng hiểu rồi, bắt đầu xem lướt qua chức vụ và phân công.
Kỳ thực rất đơn giản, bởi vì siêu thị có rất nhiều phương tiện tự động, vì vậy công tác của nhân viên rất đơn giản, đáng chú ý chắc chỉ có vị trí bảo vệ.
“Bảo vệ có quyền lợi đuổi khách, đánh giết kẻ ác ý với siêu thị. Quyền lợi như vậy có phải hơi lớn không?”
“Không không, ngươi thử nghĩ xem, nếu như có người cố ý phong tỏa ngoại vi siêu thị để lũng đoạn vật phẩm hoặc tấn công, vậy phải tính sao bây giờ?” Zero trả lời.
Sở Hằng không nghĩ tới, nếu như có kẻ cố ý phong tỏa, không cho người khác vào siêu thị mua đồ, vậy hắn còn làm ăn gì được nữa.
“Vì lẽ đó, bảo vệ nhất định phải có quyền lợi cảnh cáo, thậm chí là đánh giết những kẻ ác ý. Nói chung là quét sạch tất cả những kẻ cản trở ngươi làm ăn, hơn nữa còn hết sức an toàn, chỉ cần bọn họ ở trong phạm vi của siêu thị, hệ thống sẽ bảo đảm an toàn cho bọn họ, có thể nói là đơn phương tàn sát. Bởi vậy, chức vị bảo vệ chính là tay chân của siêu thị, quyền lợi rất lớn, ngươi phải luôn chú ý tới người đó, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi việc bảo vệ quá khích.”
“Hóa ra là vậy, siêu thị quả thật là cần bảo vệ.”
“Bây giờ phải xem chính ngươi, với quy mô hiện tại của siêu thị, chỉ có thể cho phép ngươi chiêu mộ sáu nhân viên, nhân viên trước cửa, hướng dẫn khách hàng, bảo vệ,… Phân công như thế nào thì chính ngươi tự cân nhắc đi.”
“Vấn đề cuối cùng, chúng ta hiện tại là cửa hàng tùy cơ, nói cách khác, ba ngày sau, chúng ta phải đổi sang kinh doanh ở chỗ khác, như vậy nhân viên thuê ở Kim Lăng chẳng phải không thể tới làm?”
“Vậy cũng hỏi, ngươi cho rằng chúng ta đang ở đâu?”
Sở Hằng lập tức sững sờ, vừa định đáp siêu thị, hắn đột nhiên hiểu được ý của Zero.
Đúng rồi, rốt cuộc ta đang ở Dương Thành hay Kim Lăng???
“Dương Thành?” Sở Hằng phân vân đáp.
“Chính xác! Mỗi một siêu thị đều có cửa vào tương ứng. Nhìn thấy cái cửa kia không? Chỉ cần mở cửa đó là có thể ra ngoài, chính là vị trí lúc trước ngươi tiến vào, vì vậy nên ta mới bảo ngươi phải tìm chỗ an toàn.”
“Ra là thế, vậy chẳng phải ta có thể qua lại giữa Kim Lăng và Dương Thành hay sao?” Nếu đúng thì có khác nào cửa truyền tống trong truyền thuyết.
“Đương nhiên không thể, nào có chuyện tốt như thế, ngươi ở trong này tròn một ngày một đêm rồi, ngươi cảm thấy mình có thể ra sân trước hoặc chủ thể siêu thị sao?” Zero đáp lại với giọng điệu ‘ngươi đừng mơ’.
“Lẽ nào ta không thể vào siêu thị?”
Sở Hằng tan vỡ, siêu thị của mình mà mình lại không thể đi!
“Đương nhiên không phải, ngươi có thể vào bằng cửa chính.”
“Nói cách khác, nếu ta muốn vào siêu thị thì bắt buộc phải vào từ thành phố Kim Lăng.”
“Đúng vậy, thật thông minh aaa.”
“Vậy nếu ta muốn hối đoái đồ vật thì sao?”
“Không thành vấn đề, có thể trực tiếp hối đoái với giá gốc ngay tại đây, ngươi không phải đã làm rồi đó sao?” Zero chả buồn nhìn Sở Hằng, chuyện ngươi làm rồi mà còn phải hỏi à?
Sở Hằng làm bộ không có chút lúng túng nào, thản nhiên nói: “Ngại quá, quên mất.”
“Tốt lắm, vậy ta bắt đầu tuyển nhân viên đầu tiên. Xém chút quên, ta có thể khai trừ nhân viên bất cứ lúc nào phải không?”
“Đúng, nhưng khi đã trở thành nhân viên rồi thì bắt buộc phải thanh toán tiền công một ngày, nói cách khác, dù chỉ thuê người ta một giờ cũng phải thanh toán một ngày lương.”
“Cũng được, mau tuyển nhân viên sân trước thay ta thôi, mệt chết ta rồi.”
Sở Hằng tìm kiếm một lúc, rất nhanh đã khóa chặt một cô gái mặc T-shirt ngắn tay.