Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
-----------------------------
Tính trên toàn bộ Trung Hoa, căn cứ Kim Lăng có thể xếp thứ ba trên phương diện nhân khẩu, bởi vì người quá nhiều, vì lẽ đó bắt buộc phải chia thành căn cứ chính và vô số căn cứ vệ tinh. Nhưng dù như vậy, nhân khẩu ở căn cứ Kim Lăng vẫn cứ giữ ở con số trên 140 vạn người.
Nhân khẩu lớn tương đương với tiêu hao khổng lồ, hơn nữa bởi vì virus bạo phát từ phóng xạ thiên thạch, trên thực tế, giữa các khu vực đều bị ngăn cách, rất khó lưu thông, không lưu thông cũng có nghĩa là không thể mậu dịch, dẫn tới việc không thể sản xuất. Ví dụ như một khu vực có nhà máy điện, căn cứ khác có thiết bị công nghiệp, nhưng bởi vì không thể lưu thông, cho nên hai thứ này trở nên vô dụng.
Vì lẽ đó, ngoài trừ trồng chút rau dưa, công nghiệp và sản xuất xem như hoàn toàn đình trệ, dù có cũng chỉ là chút chế tác thủ công, bởi vì bất luận ngành sản xuất gì cũng cần nguyên liệu, mà nguyên liệu lại không dễ kiếm.
Kể cả trồng lương thực cũng bởi vì mặt đất nhiễm phóng xạ mà rất khó sinh trưởng, dù có thì sản lượng chỉ khoảng 30% lúc trước.
May mắn là lương thực dự trữ tương đối nhiều, cho nên những người may mắn sống sót đến hiện tại vẫn chưa bị chết đói.
Trong thành phố Kim Lăng hiện đang có hai loại phương thức phân phối, đầu tiên là đảm bảo sinh tồn, mỗi tuần mỗi người có thể lĩnh một khẩu phần lương thực đủ để duy trì tính mạng, loại còn loại là lao vụ, chính là làm công cho căn cứ, có thể đổi lấy vật phẩm đủ để ấm no. Thế nhưng công tác có hạn, nhân số lại đông đảo, vì lẽ đó, trừ số ít công nhân tay nghề cao, hiện tại có hơn phân nửa người trong căn cứ đang đứng trên bờ vực chết đói.
Lãnh đạo căn cứ cũng đành bó tay, bởi vì lương thực có hạn, khó bổ sung, mỗi ngày đều phải tiêu hao, cho nên có thể đảm bảo mọi người sinh tồn đã xem như là chuyện rất tốt.
Trình Hạo Đông là thợ máy thâm niên, cả đời làm bạn với máy móc, năm xưa tuy không tạo được sự nghiệp gì nhưng lại có thủ nghệ rất tốt. Sau khi virus bạo phát, Trình Hạo Đông mang theo con trai chạy tới căn cứ Kim Lăng, dựa vào tay nghề chế tác các loại vũ khí như súng đạn nên sinh sống rất tốt. Hơn nữa, do công việc này rất hiếm người biết làm khiến cho rất ít người dám gây khó dễ với Trình Hạo Đông, cuộc sống tạm bợ thời mạt thế của hắn nhờ vậy mà xem như rất thoải mái.
Trình Hạo Đông ngồi dưới tán cây cách cửa thành phố không xa, vừa uống trà Long Tĩnh loại tốt vừa quan sát những công nhân đang ra sức tu bổ tường rào, nhàn nhã cảm thán thế đạo hiện tại.
Nói trắng ra là người đứng nói chuyện không biết đau eo.
Đột nhiên, Trình Hạo Đông nhìn thấy người quen, trước kia Trần Sơn Hà là xưởng trưởng, ở nhà hạng ba, danh xưng Trần Tam hoặc Trần Lão Tam, mọi người thường châm chọc là Tam Bàn Tử.
Tuy nhiên hiện tại Tam Bàn Tử chẳng còn điểm gì của sự mập mạp, nói là không gầy yếu còn được, dù sao muốn gầy đi cũng cần mất một ít thời gian. Trình Hạo Đông đoán phỏng chừng một hai tháng nữa là Tam Bàn Tử sẽ gầy trơ xương thôi.
Suy nghĩ này tràn đầy sự châm chọc, bởi vì hắn biết Trần Sơn Hà hiện đang nhặt mót, người vốn là xưởng trưởng nắm quyền uy hiện tại rớt xuống tầng lớp thấp kém nhất, quả thật là thời thế điên đảo.
“Tạo hóa trêu ngươi!”
Trình Hạo Đông đã tự nhẩm câu này không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần thấy lãnh đạo đứng trên đầu mình trước kia hiện tại phải giãy dụa cầu sinh, cảm giác tức cười lại dâng trào trong lòng hắn.
Uống hết một tách trà, Trình Hạo Đông chạy lại gần Trần Sơn Hà, hô lên: “Lão Trần! Chuyện gì làm ngươi sợ đến mức vào thành phố rồi còn chạy? Nhìn thấy Zombie hay sao? Đừng hoảng hốt, lại đây uống ngụm trà, kể cho lão ca nghe xem.”
Trần Sơn Hà biết tên thuộc cấp trước đây hiện tại thấy mình là lại giở thói kiêu ngạo. Thế nhưng Trần Sơn Hà biết Trần Hạo Đông chỉ cười nhạo mình thế thôi chứ tâm địa thật ra không xấu. Bởi vậy Trần Sơn Hà liền đi tới, cầm ly trà, cạn sạch.
“Trà Long Tĩnh thượng hạng Tây Hồ, lão Trần thật biết hưởng thụ!”
“Quá khen, nếu trà không tốt thì sao có thể đổi lấy một cây súng săn từ ta? Đó là tác phẩm đắc ý của ta, mất đến mấy ngày đó.” Trần Hạo Đông rất cao hứng vì nghe người khác khen trà của mình ngon, điều này chứng minh hắn rất có bản lĩnh.
Trần Hạo Đông nhìn sang những người khác đồng thời chạy cùng với Trần Sơn Hà, trên mặt họ thoáng vẻ sợ hãi, cho nên hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi bị sao vậy? Không phải là cùng đi nhặt mót à, sao lại phải sợ đến thế?
Trần Sơn Hà vừa định mở miệng kể lại, thế nhưng hắn đảo mắt liền nghĩ tới ý định kiếm tiền, đành giả vờ tiếp tục uống trà, trong đầu suy nghĩ nên trả lời thế nào.
Trần Hạo Đông thì lại không muốn chờ Trần Sơn Hà nghĩ ngợi, vội thúc giục: “Nói chuyện đi!”
“Trình lão ca, việc này hung hiểm lắm, vì làm rõ chuyện này mà Tôn Đại và Chu Vĩ đều đi gặp Diêm Vương rồi.?
Tuy rằng không biết hai người kia là ai, thế nhưng lòng hiếu kỳ của Trần Hạo Đông vẫn bị gợi lên, hắn hơi nịnh nọt: “Kể rõ một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Trần Sơn Hà giả vờ thần bí, thì thầm: “Trước tiên ta hỏi lão ca một câu, súng lục K54 hiện tại đáng giá bao nhiêu?”
“Ít nhất phải hai trăm cân gạo, thứ đó khá phức tạp, cả ta cũng không làm được.”
“Đúng đấy, thế nhưng hôm nay chúng ta gặp chuyện kỳ quá, lúc đó ta đang ở nhặt mót, đột nhiên thấy…” Trần Sơn Hà thêm mắm thêm muối kể lại tình cảnh Tôn Gia Minh phát uy,câu chuyện đặc sắc đến mức Trần Hạo Đông xém chút đã vỗ tay.
“Vì lẽ đó, Trình lão ca nói xem, cái siêu thị kia có phải kho báu hay không? Bằng không, một tên nhặt mót sao có thể vào một hồi liền cầm ra một khẩu, còn bắn cả mấy phát. Hiện tại đạn không hề rẻ, phải không nào??”
Trần Hạo Đông đã không còn sự nhiệt tình ban đầu, hắn tự hiểu được, Trần Sơn Hà kể chuyện sinh động như vậy đương nhiên là nhấn mạnh tầm quan trọng của cái siêu thị kia.
Nói trắng ra là Trần Sơn Hà đang đòi tiền.
“Ha ha ha, lão Trần, câu chuyện này thật quá đặc sắc, chém gió y như thật luôn.” Ý nói ngươi xạo quá cỡ.
“Trình lão ca đã không tin, vậy ta đi kể cho người khác, thể nào cũng có người tin.” Họ Trình ngươi dám bắt bí ta? Ta đang muốn buôn bán tin tức càng nhanh càng tốt, có không ít người cùng biết tin này, cho nên ta không có thời gian cãi cọ, kì kèo với nhà ngươi.
“Đừng vội, ta đúng thật có chút xíu hứng thú, lão Trần mang ta đi xem thử thế nào đi?”
Trần Sơn Hà yên lặng nhìn Trần Hạo Đông.
Trần Hạo Đông vui vẻ bảo:”Đương nhiên, không thể để lão Trần đi một chuyến tay không được. Thế này đi, hai mươi cân gạo, coi như tiền khổ cực, nếu lão Trần đang bận, vậy hai huynh đệ bên kia hẳn là cũng biết đường, ta qua tìm bọn họ, lão Trần cứ tự nhiên đi thôi.”
Hai mươi cân gạo?
Ngẫm lại cũng không ít, Trần Hạo Đông khá cáo già, giá này xem như không tệ rồi.
“Được đó, chúng ta đi thôi, việc này không nên chậm trễ, hiện tại đi ngay chứ? Trần Sơn Hà chà xát hai tay, ra hiệu cho Trần Hạo Đông trả tiền.
“Đừng vội, ta đi gọi con trai rồi cùng đi, sẵn tiện lấy tiền khổ cực cho ngươi.” Hiện giờ trên người Trần Hạo Đông chẳng có thứ gì, nếu như việc này là thực, vậy chắc hẳn trong siêu thị kia có bán vài món đồ, nên mang theo ít tiền mới thỏa đáng.