Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
-----------------------------
Tôn Gia Minh đã tính toán sẵn hết rồi, lần đến được siêu thị kỳ lạ này, coi như hắn được lời to. Hắn nhất định phải gia tăng lợi ích lên, hoàn thành sự thay đổi từ một người nhặt mót mạt hạng trở thành tầng lớp có quyền có thế.
Vì vậy hắn lấy toàn bộ tài sản mua một khẩu súng, đây là vũ khí cần thiết để thực hiện cướp bóc.
Những người nhặt mót ở bên ngoài nhìn Tôn Gia Minh bước vào siêu thị thần bí cũng được 10 mấy phút rồi. Đang do dự đánh bài chuồn hay vào trong dò thám thì thấy Tôn Gia Minh bước ra với khí thế vô cùng hung hãn.
“Tụi bây, để lại tất cả những thứ trên tay và ở trên người lại rồi đi đi!” Tôn Gia Minh không nói gì khác, cầm súng chĩa về họ.
“Súng! Tại sao nó có súng?” Có người nói lớn, ánh mắt nhìn một Tôn Gia Minh hoàn toàn khác hẳn. Những người vùng vẫy trong mạt thế đều không phải ngốc, biết được Tôn Gia Minh có được lợi lộc trong siêu thị.
Một tên nhặt mót khoảng ba mươi mấy tuổi, ỷ mình to con, không thèm để ý Tôn Gia Minh, muốn đi vào siêu thị, tiến thẳng về hướng Tôn Gia Minh. Ở trong mắt người này, tên sợ hãi yếu ớt hôm nào hiển nhiên không dám bất kính với gã, cho dù trong tay Tôn Gia Minh có một khẩu súng, lại thêm không biết là súng đồ chơi hay súng thật, có đạn hay là không.
Nhưng gã vừa bước hai bước, thì nghe một tiếng súng lanh lảnh vang lên, gã cảm thấy đau nhói ở ngực, toàn thân thụt lùi mấy bước, cảm giác như không còn chút sức lực, đứng cũng đứng không nổi nữa.
“ Mày, mày dám....” Chưa kịp dứt lời thì gã này đã tắt thở.
Súng ngắn K54 bắn trúng chỉ trong khoảng cách ngắn chưa tới 20 mét, bình thường mục tiêu coi như chết chắc, huống chi một phát bắn đạn này ngay ngực gã, làm sao mà sống nổi.
Tôn Gia Minh biết nổ súng, nhưng không có kinh nghiệm, cầm súng một tay nên bị sức bật của cây súng làm cho cánh tay tê dại, hắn lập tức đổi thành hai tay cầm nổ súng.
Những cảnh phim của Châu Nhuật Phát trên ti vi đều là lừa người ta hết!
“Tao lặp lại lần nữa, để lại tất cả đồ đạc rồi xéo đi!” Tôn Gia Minh nói với giọng lạnh như băng.
Mọi người bị phát súng đó làm cho hoảng hốt, tất cả mọi người bỏ đồ đạc trong tay xuống đất, nhưng có một người thấy hơi tiếc nuối, người này ôm lấy đồ của mình, bỏ chạy như điên, mưu đồ thoát khỏi tầm bắn của Tôn Gia Minh.
Nhưng mà có chạy hơn nữa cũng vô ích, ánh mắt Tôn Gia Minh trở nên ngập tràn sát khí, đôi tay giơ cao khẩu súng nhắm về hướng người đang bỏ chạy. Hắn biết bản thân nhắm không chính xác lắm, vì vậy nhắm vào sau lưng, ngón tay liên tục bóp cò.
“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!” Tiếng nổ liên tục vang lên, nổ hết 7 phát, hai phát cuối cùng bắn trúng mục tiêu. Người kia chạy được mấy bước nữa, sau đó ngã lăn ra đất. Đồ đạc ôm trong lòng văng ra ngoài, rơi rớt lung tung.
“Hai đứa kia qua đó lấy đồ của hắn tới đây, để ở chỗ này. Những người khác kiểm tra lại xem còn sót gì ở trong người không? Yên tâm, Tôn Gia Minh ta không phải không có tính người, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ta không hại mọi người đâu.” Tôn Gia Minh mỉm cười nói.
Nhưng mọi người nhìn thấy kiểu cười đó chỉ càng thấy đáng sợ hơn. Tất cả mọi người không còn cầu may nữa, ngoan ngoãn răm rắp làm theo. Không lâu sau, những thứ đồ cũ chất đống thành núi.
“Được rồi, đi hết đi, mau chóng rời khỏi đây đi!” Tôn Gia Minh vừa nói xong, nhưng chợt nhớ ra điều gì, mỉm cười nói: “Lão Trần! Tôi nhớ lão còn một miếng phỉ thúy đúng không? Để lại rồi mới đi đi.”
Lão Trần bị điểm danh đứng ngây ra, vẻ mặt không cam tâm móc từ trong túi áo ra một đồ trang trí phỉ thúy, đây là do bà vợ quá cố của ông ta để lại. Nhưng vì mạng sống của mình, ông ta đành giao nó ra.
Nhìn Lão Trần để miếng ngọc trên đống đồ, Tôn Gia Minh hài lòng gật đầu, bỏ súng xuống, quát: “Cút hết đi, 30 giây sau mà tao còn thấy đứa nào, đừng trách tao nổ súng.”
Mọi người nghe xong, cắm đầu bỏ chạy không dám quay lại nhìn. Chẳng ai muốn ở lại chút nào. Tên Tôn Gia Minh này thật sự là một kẻ giết người không chớp mắt.
Sở Hằng nhìn cảnh này, chìm đắm trong suy tư. hắn tự lẩm bẩm: “Cái chết của hai người này chắc cũng có liên quan với mình.”
Zero thờ ơ nói: “Đừng suy nghĩ vẩn vơ, mấy tháng nay ngươi còn chưa nhìn thấy tính xấu xa của con người sao? Tên này coi vậy chứ thật ra không tệ lắm, ít nhất hắn không giết người bừa bãi. Ai nghe lời hắn thì được tha mạng. Thời buổi này là vậy đó, cá lớn nuốt cá bé, kẻ nào thắng thì sống. Khi siêu thị của chúng ta xuất hiện ở trước mặt họ, cơ hội đối với họ đều giống nhau hết. Không có can đảm bước vào xem thử, đó là vấn đề của họ. Cái chết là chuyện khó lường trước được. Tất cả đều không liên quan với người hay với cái siêu thị này.”
Tôn Gia Minh biết rằng, sau khi những người đó chạy về, nhất định không thể giữ được bí mật của siêu thị này. hắn phải nhanh chóng hoán đổi đồ đạc thành năng lượng tệ, mua những thứ cần thiết rồi mau chóng rời khỏi chỗ này, đợi sau này hãy quay lại đây. Tôn Gia Mình vốn chẳng có mấy người quen, giết mấy tên nhặt mót cũng không phải chuyện to tát gì. Nhưng làm người đầu tiên bước vào cái siêu thị thần bí này thì rất dễ dẫn đến họa sát thân.
Cho nên Tôn Gia Minh nhanh chóng khiêng đống phế liệu vào trong siêu thị, đổi hết thành năng lượng tệ.
Sau khi đổi hết toàn bộ, hắn có được tổng số năng lượng tệ là hai trăm ba mươi sáu đồng, đầy cả một túi lớn, bởi vì hắn đổi lẻ tẻ nên giá trị lớn nhất của đồng năng lượng tệ chỉ là mười điểm mà thôi.
“Bạn có thể làm một thẻ hội viên, gửi năng lượng tệ vào đó, cách sử dụng cũng giống như thẻ ngân hàng vậy.” Hộp điện tử phát ra tiếng nói.
“Siêu thị này vẫn luôn ở đây chứ?” Tôn Gia Minh không vội vàng đi làm thẻ hội viên mà là hỏi một vấn đề vô cùng quan trọng.
“Không, chúng tôi chỉ ở đây ba ngày, ba ngày sau sẽ biến mất. Siêu thị sẽ xuất hiện ở chỗ khác, sau này có lẽ sẽ quay lại đây.”
Ba ngày sao? Tôn Gia Minh vốn đã đoán được siêu thị thần kỳ này sẽ không tồn tại mãi mãi. Hắn suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Thôi bỏ đi, chỉ có hai trăm mấy điểm, trong ba ngày là xài hết rồi, không cần làm thẻ đâu.”
Nói xong hắn lại bước tới quầy hàng, lấy thêm mấy cây súng và mười mấy hộp đạn, lại chọn một túi gạo năm ký và mấy bình nước rồi bỏ đi. Nhưng đi được mấy bước thì dừng lại, quay đầu, khom người cúi chào nói lớn? “Tuy ta không biết siêu thị này là gì làm thế nào tồn tại, nhưng mà ta vẫn phải cám ơn ngươi! Tôn Gia Minh ta không trốn tránh nữa, không yếu ớt sợ hãi nữa đều là nhờ ngươi hết.”
Nói xong, Tôn Gia Minh cất bước bước đi.
Sở Hằng không quan tâm về mấy chục điểm năng lượng vừa vào tài khoản, hắn chỉ nhìn theo bóng Tôn Gia Minh đi xa dần. Tâm trạng rất phức tạp rồi thở dài một tiếng.
Ai ai cũng vậy, yếu ớt và can đảm chỉ trong một suy nghĩ. Có lẽ bạn yếu đuối cả đời, nhưng thoáng chốc lại có can đảm đối diện với tất cả. Lúc đó bạn sẽ phát hiện, can đảm thật ra lại đơn giản như vậy.
Sở Hằng nhìn bóng dáng xa khuất, lòng thầm chúc phúc: “Chúc may mắn.”
“Danh tiếng bắt đầu lan rộng rồi đó, nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa ngươi sẽ bận rộn lắm đây.” Giọng nói như trẻ con của Zero làm gián đoạn cảm xúc của Sở Hằng.
Nghĩ đến bây giờ mình đảm nhiệm các công việc hoán đổi, hướng dẫn mua hàng, tạp vụ, khi đông khách không biết mình bận rộn đến cỡ nào.
Cảm xúc của Sở Hằng lập tức đổi thành ủ rũ.