Chương 6: Tôn Gia Minh

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

-----------------------------

“Đây cũng là siêu thị sao?” Tôn Gia Minh bước vào siêu thị liền buột miệng nói ra suy nghĩ đầu tiên.

Sở Hằng nghe xong, thoáng đỏ mặt. Đúng thật! Ấn tượng đầu tiên của cái siêu thị này là không hề giống siêu thị chút nào.

Tuy nội thất gọn gàng và sang trọng, nhưng diện tích hơn 200m2 mà chỉ có 16 cái kệ để hàng. Mặc dù trên kệ chất đầy hàng hóa, có điều vừa nhìn là biết chất đi chất lại cũng chỉ có mấy loại mặt hàng.

Sở Hằng lập tức trả lời, máy phát thanh vang lên: “Hôm nay là ngày đầu tiên siêu thị khai trương, hàng hóa có giới hạn, mong quý khách thông cảm.”

Tôn Gia Minh còn nói được gì nữa, hắn chỉ là một kẻ nhặt mót bình thường, không có tư cách yêu sách này nọ. Nhưng khi đi đến trước kệ hàng, hắn không còn bất mãn điều gì nữa, bởi vì những hàng hóa này đều là những nhu yếu phẩm cần thiết trong giai đoạn này.

Gạo, nước uống, súng ống, đạn dược, xăng. Có những thứ này, vậy việc sinh tồn không cần phải lo lắng nữa.

Tôn Gia Minh đảo một vòng nhìn giá cả và quy cách rồi dừng ở kệ súng ống, cầm một cây súng lên, định lấy đạn gắn vào thử nhưng không lấy được, nó có một lớp màng mỏng cản lại. Sau khi thử lấy hai lần, khẳng định không lấy xuống được, mới đành đọc giới thiệu trên kệ để tìm hiểu khẩu súng này.

“Đó là gì vậy?” Sở Hằng luôn lo lắng lỡ như có người vào siêu thị mở chai nước uống rồi không trả tiền thì phải làm sao. Bởi vậy khi thấy đến cả đạn cũng không lấy xuống dược, hắn bèn hỏi.

Zero mệt mỏi trả lời: “Ngươi tưởng mỗi ngày ngươi đóng 100 năng lượng tệ phí bảo trì là đóng chơi hả? Nguyên lý của nó cũng giống với vòng sáng ngươi chạy ra từ Zombie vậy. Đó gọi là lớp bảo vệ năng lượng, chỉ cần không đến quầy thu trả tiền, lớp bảo vệ này sẽ không biến mất. Nó bảo vệ tính hoàn chỉnh của sản phẩm.”

Hóa ra là biện pháp chống trộm.

“Thật ra quan trọng nhất là phí bảo trì siêu thị. Ngươi phải biết rằng, siêu thị của ngươi xuất hiện ở thế giới thực. Nếu như ai đó nảy ý định chiếm đoạt, cướp đoạt siêu thị của ngươi, vậy coi như ngươi tiêu đời rồi.” Lời nói hững hờ của Zero làm Sở Hằng chưng hửng.

Zero không nhắc thì hắn quên mất, chỉ cần có nhân vật quan trọng nào đó biết chỗ này có thể đổi lương thực và vũ khí vô hạn, kẻ đó nhất định sẽ cho người đến cướp.

Hóa ra phí bảo trì còn có nghĩa bóng này nữa. Xem ra không uổng công nộp phí rồi.

“Vậy sức phòng thủ thế nào?”

“Chỉ cần không dùng đến tên lửa hay đại bác gì đó thì không sao. Nếu tấn công quá mạnh, lớp bảo vệ năng lượng sẽ tự động nâng cấp chống lại. Nhưng mà sẽ tiêu hao năng lượng, ngươi phải bổ sung thêm cho siêu thị. Ngươi cứ yên tâm, giá cả không mắc lắm. Cho dù dùng thứ vũ khí mà các ngươi gọi là bom hạt nhân đi chăng nữa, lớp bảo vệ năng lượng tiêu hao cũng không vượt quá 200 điểm.”

“Vậy tức là chỉ cần đủ năng lượng, siêu thị vĩnh viễn sẽ không bị công phá?

“Trên lý luận là vậy. Phải nói là trong giai đoạn địa cầu không có vũ khí năng lượng thuần túy, vậy nó là vô địch.” Zero suy nghĩ một hồi rồi đáp.

Sở Hằng nghe rồi cũng thấy yên lòng. Vũ khí năng lượng? Vũ khí đó chỉ từng xuất hiện trong điện ảnh.

Tuy hàng hóa chỉ có 5 loại, nhưng Tôn Gia Minh đi lại trong siêu thị rất lâu. Cuối cùng, giống như hạ quyết tâm gì đó, hắn xông ra siêu thị, lấy ra những thứ hắn gửi, đến thẳng chỗ hoán đổi, hoán đổi hết.

Chỗ hoán đổi có hai cửa sổ, hắn đứng đại một trong hai cái, để tất cả đồ đạc lên khu vực quét.

Sau khi một tia sáng màu trắng quét tới quét lui 3 lần, một màn hình xuất hiện, một dãy số hiện ra trên đó.

Thép, 16.2 ký, đổi 1.5 năng lượng tệ.

Đồng, 2.7 ký, đổi 2.3 năng lượng tệ.

Nhôm, 8.3 ký, đổi 1.6 năng lượng tệ.

Năng lượng kết tinh (tinh hạch trong đầu Zombie) 69 độ, đổi 6.9 năng lượng tệ.

Tổng cộng đổi được 12.3 năng lượng tệ. Trị số có liên quan với độ tinh khiết, vui lòng xác nhận đổi.”

“Xác nhận.” Trước khi đổi, Tôn Gia Minh đã xem qua tỷ lệ giá đổi, không hề do dự mà lập tức xác nhận.

Những vật phẩm trên bàn đổi được bao trùm bởi tia sáng màu trắng, tia sáng đó dần dần rút lại, hút hết tất cả đồ đạc. Một cái mâm được một cánh tay máy móc đưa ra từ chỗ hoán đổi, trên đó để một lớn, hai vừa, ba nhỏ, tổng cộng 6 thẻ đồng.

“Trong 3 phút, mời khách hàng lấy tiền của mình, 3 phút sau tự động thu hồi.”

Tôn Gia Minh vội vàng cầm lấy tiền, nắm trong tay, cẩn thận quan sát. Đồng tiến lớn có màu trắng, lớn cỡ trứng gà, trên đó viết con số 10 bằng chữ Ả Rập. Hai đồng tiền khác cũng có màu trắng nhưng chỉ to bằng trứng bồ câu, trên đó viết số 1. Ba đồng tiền cuối cùng có màu đen, lớn cỡ 1 hào, cũng viết số 1. Một cái tượng trưng 10 năng lượng tệ. Hai cái tượng trưng 1 năng lượng tệ. Ba cái tượng trưng 0.1 năng lượng. Đơn giản dễ hiểu, nhìn cái là biết.

Tay Sở Hằng thao tác xác nhận giao dịch tiền hàng, mồm lại than vãn: “Ta vừa làm nhân viên hướng dẫn mua hàng, vừa làm nhân viên đổi tiền. Ít khách thì còn được, đông khách chắc làm mệt chết ta quá.”

“Ngươi chỉ bấm nút xác nhận thôi thì mệt được tới đâu. Đợi đông khách rồi, ngươi thuê thêm mấy người là được.”

“Đưa tiền lương thế nào?” Sở Hằng lập tức quan tâm vấn đề này.

“Ngươi tự quyết định, hệ thống không có quy định. Ngươi quyết định rồi giao cho hệ thống ghi lại, trả lương theo ngày.”

Vậy còn được. Sở Hằng cảm thấy nếu trả lương cho nhân viên cao quá thì sẽ rất xót tiền. Bởi vì bây giờ hắn vẫn còn nghèo kiết xác.

Về phần Tôn Gia Minh thì đang nắm chặt tiền trên tay, xông thẳng vào siêu thị, lấy một khẩu súng K54 và một hộp đạn 50 viên đi đến quầy thu ngân. Cửa năng lượng của Quầy thu ngân giống như được cấu tạo bởi 2 cửa từ. Tôn Gia Minh đứng ở giữa hai cánh cửa năng lượng. Sau khi cửa năng lượng quét xong, âm thanh nhắc nhở vang lên.

“Giá trị hàng hóa 12 năng lượng tệ, vui lòng thanh toán tiền hàng.”

Tôn Gia Minh ném 12 năng lượng tệ lên quầy thu ngân, tiền năng lượng biến mất.

“Cám ơn quý khách. Quý khách về thong thả.”

Tôn Gia Minh phát hiện lớp bảo vệ trên cây súng trong tay biến mất.

Quả nhiên!

Tôn Gia Minh hung hãn xông ra siêu thị.

12 năng lượng tệ trừ vốn 6 điểm, còn lại 6 điểm được chuyển vào tài khoản của Sở Hằng.

Còn Sở Hằng nhìn 6 năng lượng tệ được chuyển vào, cảm thấy rất vui mừng.

“Coi như khai trương rồi sao?”

“Tất nhiên, chỉ có điều bán được hơi ít thôi.” Zero không hài lòng lắm khi nhìn vẻ mặt hớn hở của Sở Hằng, giống như cho rằng một người sở hữu siêu thị như hắn không nên vui mừng chỉ vì có 6 đồng bọ.

“Ha ha, có người khách đầu tiên rồi sợ gì không có khách đến mua nữa.”

Giọng của Zero lại vang lên, nhưng mà giọng điệu có chút phấn khích nói: “Tiểu tử, mau nhìn nè, ngươi coi vị khách đầu tiên của chúng ta đi.”

Sở Hằng lập tức nhìn vào àm hình ở trước cửa siêu thị. Thì ra Tôn Gia Minh ra khỏi siêu thị liền cầm súng chĩa thẳng vào đám người nhặt mót đang đợi ở ngoài.

*Chú thích của dịch giả: Từ chương này, mình sẽ thống nhất điểm năng lượng, tiền năng lượng của siêu thị -> năng lượng tệ.