Chương 5: Trạm thứ nhất Kim Lăng

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

-----------------------------

"Không thể nào, tại sao là nơi này?"

Buổi sáng tám giờ cả, Sở Hằng nhìn điểm sáng ở trên tấm bản đồ thế giới không ngừng lóe lên, cuối cùng dừng lại ở một chỗ.

Phía trên thành phố Kim Lăng, qua một trấn phía sau sông Trường Giang, nơi này chính là căn cứ thành Kim Lăng.

"Khai trương đại cát!" Zezo hô to. Sở Hằng cảm thấy một trận chấn động nhẹ, sau đó không cảm thấy gì nữa.

"Khai trương rồi?" Sở Hằng nghi ngờ hỏi.

"Dĩ nhiên, ngươi nhìn xem, đây là cảnh bên ngoài."

Căn cứ thành phố Kim Lăng lớn hơn nhiều so với căn cứ thành phố Dương Thành, nơi này đại khái có khoảng hơn trăm vạn người, tổng dân số ở bốn phía xung quanh Kim Lăng, bao gồm tất cả huyện và thôn, theo chuyên gia thống kê, dân số hiện tại có khoảng ba phần dân số ban đầu. Cho nên dù tính thế nào, dân số căn cứ thành Kim Lăng chắc chắn sẽ không thấp hơn trăm vạn.

Vị trí siêu thị xuất hiện là bên ngoài căn cứ thành phố Kim Lăng không tới ngàn mét, tiếp giáp quốc lộ, bên cạnh trạm xăng. Đây là một siêu thị khí thế hào hùng, diện tích khoảng ba bốn mét vuông, cửa cao trên bốn mét, trên cửa lóe lên ánh đèn năm màu, ánh đèn chiếu lên bốn chữ tiếng trung, Siêu Thị Hy Vọng.

Đây là tên do Sở Hằng đặt, bởi vì siêu thị này của hắn giống như một ngọn đèn sáng trong thời mạt thế, mang tới cho con người hy vọng sinh tồn, cho nên lấy hy vọng làm tên.

Sáng sớm tám giờ, những người đi nhặt mót đồ đang du đãng đi qua đi lại. Người nhặt mót đồ có ở bốn phía xung quanh căn cứ của thành phố, kiếm hết tất cả những đồ hữu dụng ở khu vực an toàn tìm, dùng để đổi lấy nhu yếu quan trọng.

Vị trí siêu thị xuất hiện nằm trong phạm vi mà mấy người nhặt mót đồ có thể nhìn thấy. Không có gì báo trước, siêu thị đột ngột xuất hiện từ hư không dĩ nhiên hấp dẫn ánh mắt bọn họ, một đám người mang theo tâm tính cẩn thận tập trung lại ở trước cửa lớn của siêu thị, quanh quẩn mãi mà không tiến lên, chỉ đứng nói chuyện với nhau.

Trong phòng tiệm trưởng, Sở Hằng và Zezo đang khẩn trương nhìn mười mấy người ở cửa, đây rất có thể là nhóm khách hàng đầu điên, bởi vậy cả hai đều mang theo tâm trạng chờ đợi.

"Ngươi nói bọn họ sẽ đi vào sao?" Sở Hằng hỏi.

"Đương nhiên. . . Sẽ vào…" Zezo cũng hơi không xác định.

"Nếu tính số năng lượng hiện tại, vậy ngày mai chúng ta liền không đủ năng lượng khai trương rồi, vạn nhất, ta nói nếu như vạn nhất, vậy ngày mai phải làm thế nào?" Sở Hằng lo lắng hỏi.

Zezo nhún nhún vai, nói: "Vậy chính tự ngươi nghĩ biện pháp, săn giết tang thi lấy tinh hạch cũng tốt, đi tìm chút nguyên liệu về đổi năng lượng cũng tốt, tóm lại đủ một trăm điểm năng lượng mới có thể mở cửa."

"Vậy còn tốt, quả thực không được thì đóng cửa mấy ngày." Sở Hằng thở phào nhẹ nhõm.

"Hì hì, quên nói, nếu như sau khi khai trương liên tục ba ngày đóng cửa không buôn bán, siêu thị sẽ bị cưỡng chế đóng tiệm hai tuần lễ, nếu như liên tiếp ba lần, hệ thống sẽ trọng trí."

"Cái gì gọi là hệ thống trọng trí?"

"Chính là tất cả hoàn nguyên, không thu tất cả hết thảy, hoàn nguyên trở lại tình hình chưa khai trương, dĩ nhiên, hàng hóa được mở khóa lần nữa đóng lại, đương nhiên sẽ không còn một chút năng lượng cho ngươi dùng."

"Ngất! Ngươi bẫy ta!" Sở hằng nghe xong liền chỉ thẳng vào con mèo kia, run rẩy oán trách.

"Được rồi, được rồi, phải tin tưởng chính mình, những hàng hóa ngươi quyết định khá lắm, không đến nổi đến cả phí vận hành cũng không kiếm được về đâu."

"Hy vọng như thế đi." Sở Hằng nhìn nhóm người vẫn đứng ở cửa như cũ, sốt ruột nói: "Các ngươi vào mau đi!"

Trước cửa siêu thị có một bãi đất trống có diện tích không nhỏ, bằng phẳng và rộng rãi, lúc này, một đám người quần áo lam lũ, tay ôm một đống đồ vật lộn xộn đang đứng tại đó.

"Các ngươi nói xem, đây là thứ gì?" Một người chỉ siêu thị hỏi.

"Theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, có lẽ là một siêu thị." Một người đàn ông ba mươi mấy tuổi thâm trầm đáp.

Người đàn ông bên cạnh sau khi nghe xong trực tiếp sụp đổ, một cước đạp người này ra ngoài: "Mẹ nó, còn nhiều năm kinh nghiệm, ai nhìn một cái cũng có thể nhìn ra đây là một siêu thị!"

Một phụ nữ trung niên quay sang nói: " Đúng vậy, cái chính bây giờ mọi người muốn biết là cái siêu thị này rốt cuộc ở đâu ra?"

Mọi người đều đang câu có câu không thảo luận xung quanh siêu thị, có người nói đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, cũng có người nói đây là cạm bẫy của người ngoài hành tinh, tóm lại, phàm là người lăn lộn đã lâu trong thời kỳ mạt thế, tất cả đều rất cẩn thận, khuyết thiếu tinh thần mạo hiểm đối với những sự vật lạ lẫm. Những người nhặt mót đồ này lại càng như vậy, nếu có một chút tâm tư dám liều, vậy họ đã không đến nổi phải nhặt mót đồ để sống mà đã cầm súng, đao kiếm đi vào trong thành phố liều mạng với tang thi rồi.

Cuối cùng cũng có một người đàn ông nhìn tuổi tác không lớn, chừng hai mươi lăm tuổi, dứt khoát đi vào trong siêu thị.

"Này, Tôn Gia Minh, ngươi không cần mạng nữa sao? Vạn nhất bên trong có tang thi, vậy ngươi chết chắc rồi!" Một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, tự nhận là già dặn thận trọng nhắc nhở.

Tôn Gia Minh không quay đầu lại, thẳng thừng đáp: "Tôn Gia Minh ta sống lâu như vậy, sau khi bệnh độc bộc phát đã kéo dài hơi tàn làm người nhặt mót, xem như ta sống đủ rồi. Ta tin tưởng đây là trời cao cho ta cơ hội, ta phải nắm chắc, nhất định phải lấy thân thử nghiệm, nếu như chết cũng tốt! Không cần lại phải sống cuộc sống giãy giụa cầu sinh!"

"Này, Sở Hằng, ngươi nhìn, có một tiểu tử muốn tiến vào."

Tôn Gia Minh tiến vào cửa siêu thị, người bên ngoài không nhìn thấy bên trong, cho nên cảm giác chính là Tôn Gia Minh biến mất tại chỗ vậy, tất cả mọi người đều thấp thỏm bất an, không dám đến gần.

Phía sau cửa lớn chính là đại sảnh, nơi này hết sức rộng rãi, diện tích ít nhất là 500m2, cửa chính là cửa tám cánh hướng về phía trong siêu thị, phía đông là khu vực dành cho nhân viên, cấm vào bên trong, phía tây là khu đổi tiền và nơi phục vụ khách hàng. Đang lúc Tôn Gia Minh do dự không biết đi chỗ nào, một thanh âm điện tử vang lên: "Khách hàng tôn kính, chúc mừng ngài trở thành khách hàng đầu tiên của siêu thị Hy Vọng, bây giờ do ta phục vụ ngài."

"Ở siêu thị này chỉ nhận một loại tiền tệ được gọi là điểm năng lượng được đổi từ đồ vật, ngài có thể đổi đồ hiện có thành điểm năng lượng rồi tiến hành mua sắm. Dĩ nhiên, vì lợi ích của ngài, trước tiên ngài có thể tiến hành quan sát siêu thị rồi hãy quyết định mua."

Tôn Gia Minh kinh ngạc, biết mình hẳn là không gặp nguy hiểm, ngược lại là vô cùng may mắn, hắn muốn trực tiếp vọt vào siêu thị, nhưng suy nghĩ một chút, cầm đồ đạc trên người mình, đi đến chỗ dịch vụ chăm sóc khách hàng.

"Xin hỏi có phải bạn muốn đổi đồ trên người."

"Đúng!"

Một luồng ánh sáng rực rỡ thoáng qua, phần lớn đồ vật trên người và trong chiếc hòm trên tay Tôn Gia Minh biến mất, biến thành một tấm bảng rơi vào trong tay hắn.

"Vật phẩm đáng tiền của ngài có đã được ký gửi, xin giữ kỹ bảng số, quầy phục vụ khách hàng chỉ nhận bảng số, không nhận người."

Tôn Gia Minh cầm bảng số, nhìn thoáng qua vật phẩm còn sót lại trong rương, lắc đầu một cái, tùy tiện ném xuống đất rồi bước nhanh vào siêu thị.