Chương 10: Phương Hân

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

-----------------------------

Trước đây, Phương Hân làm nghề bán quần áo, sau khi virus bạo phát, cô có chút can đảm, kết đội với người khác, làm nhân viên hậu cần, tình cờ giết được khá nhiều Zombie.

Có điều mới ngày hôm trước, khi đoàn đội của cô thanh tẩy một thôn trang nhỏ, bất ngờ gặp phải Zombie tiến hóa nên chịu thương vong lớn. Sau khi trở lại căn cứ, đoàn trưởng lập tức giải tán đoàn đội, mang theo súng sống và vài người mạnh mẽ đi nương nhờ đoàn đội khác, người yếu đuối như Phương Hân chỉ được phát khẩu phần lương thực năm ngày rồi đường ai nấy đi.

Mấy ngày qua, Phương Hân đang tìm việc làm, đột nhiên nghe nói có một cái siêu thị thần bí như thế liền vội tìm đến, tuy nhiên khi cô đến siêu thị, cảm giác đầu tiên là tuy có mới mẻ nhưng hàng hóa ít đến đáng thương, bù lại là trang trí và hoàn cảnh đều tốt, tràn ngập vẻ thần bí cùng khoa học kỹ thuật tương lai. Quan trọng nhất, cái siêu thị này tạo cho người ta cảm giác rất an toàn, làm cho Phương Hân trong tiềm thức không muốn rời đi.

Tiểu cô nương khuyết thiếu cảm giác an toàn mà lại tràn ngập cảm xúc nghệ thuật rất ưa thích nơi này, tuy trong túi rỗng tếch, thế nhưng Phương Hân lại đi dạo khắp cả siêu thị, tinh tế quan sát tất cả mọi vật, ngay cả cửa chính cũng dùng tay cẩn thận đánh giá.

Ấn tượng đầu tiên của Sở Hằng về cô bé này là sự yên tĩnh và thư thái, rất hòa hợp với siêu thị, vì vậy, Sở Hằng rất vừa ý với Phương Hân.

Cô bé này khoảng chừng hai mươi tuổi, cao 1m6, tướng mạo dễ nhìn, ánh mắt kiên định, tạo cảm giác tự tin sinh tồn trong thời mạt thế.

Trang phục trên người cô là quần jean xanh da trời phối với áo T-shirt ngắn tay màu lam đen, tràn ngập sức sống.

“Có cô gái như thế làm nhân viên, ai nhìn cũng vậy thoải, chính là cô ấy rồi.” Sở Hằng tuyên bố chắc nịch.

Thời điểm Phương Hân đang nhìn vào thanh kim loại ngăn cách phòng chờ và siêu thị, một âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu: “Cô bé, quầy rầy cô một lúc.”

Phương Hân tuy có cảm giác âm thanh này vang lên trong đầu mình, thế nhưng cô vẫn ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía theo bản năng, sau khi xác định không phải ai đó nói chuyện với mình mới nhỏ giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Tướng mạo tươi tắn, giọng nói ngọt ngào, không sai. Ta là ông chủ của Siêu Thị Hy Vọng, đang muốn chiêu mộ một nhân viên, không biết cô có nguyện ý công tác ở siêu thị của ta hay không?”

Thời điểm chiêu mộ, Sở Hằng phát hiện âm thanh không còn là tiếng điện tử mà chính là giọng nói của hắn.

“A!” Phương Hân kinh ngạc thốt lên, sau đó lập tức che miệng lại, tuy rằng nỗ lực ngăn chặn sự kích động trong nội tâm, thế nhưng trên gương mặt tươi trẻ chẳng thể giấu nổi sắc thái vui mừng.

Thấy không ai chú ý tới mình, Phương Hân mới đi tới một góc, vừa vò đầu vừa nhỏ giọng đáp: “Đồng ý, đương nhiên đồng ý.”

“Vậy quá tốt, ta thấy cô loanh quanh trong siêu thị một lúc rồi, hẳn là đã khá quen thuộc siêu thị.”

“Ân, ân, ta đã khá quen thuộc, gạo 5kg một năng lượng tệ, nước một chai hai năng lượng tệ,…” Phương Hân lập tức thể hiện độ hiểu biết của mình.

“Ha ha ha, được rồi, được rồi, không cần nói nữa, ta biết rồi.” Cô bé này thật sự có điểm đáng yêu đấy.

“Ồ, ông chủ, ta tên Phương Hân.” Cô lập tức im miệng, sợ làm ông chủ phản cẩm, nhưng sau đó lập tức bổ sung thêm câu giới thiệu.

“Phương Hân, cái tên này tốt, ta yên tâm thuê cô rồi.”

“Ân ân, ta làm việc nhất định sẽ để ông chủ hài lòng.”

Sở Hằng nhìn qua siêu thị càng lúc càng đông khách, không trì hoãn nữa, nói thẳng: “Khách quá đông, ta không nói nhiều nữa, nghe kỹ. Nhìn thấy hai cửa hối đoái chứ? Công việc rất đơn giản, số liệu hối đoái đều do hệ thống tự động giải quyết, cô chỉ cần đưa năng lượng tệ cho khách sau khi hối đoái xong xuôi là được rồi, thái độ cần phải thân thiện, được chứ?

“Được, được!” Đừng nói công việc đơn giản như thế, dù có khó khăn cách mấy thì Phương Hân cũng chẳng dám nói không, làm nhân viên cho cái siêu thị thần bí này là cơ hội ngàn năm có một, cô nhất định phải nắm chặt lấy.

“Tốt lắm, cô tạm thời làm bấy nhiêu là được, siêu thị mở cửa từ tám giờ sáng đến sáu giờ tối, cô phải tới sớm và về trễ hơn nửa giờ, vì vậy giờ làm việc là từ bảy rưỡi đến mười tám giờ rưỡi, tổng cộng mười một. Tạm thời chỉ có mình cô là nhân viên, cho nên thời gian nghỉ ngơi chỉ có nửa giờ. Ở đó có đường dẫn tới phòng nghỉ ngơi nhân viên, tiền lương tính theo ngày, mỗi ngày năm điểm năng lượng tệ, cô thấy sao?”

Phương Hân cấp tốc tính toán, thời gian làm việc không dài lắm, có thể chấp nhận, tiền lương năm điểm năng lượng tệ, đổi thành gạo là hai mươi lăm kg. Năm mươi cân, phát tài rồi, tiền lương quá cao!

“Không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề, tôi đồng ý làm.” Phương Hân gật đầu liên tục như giã tỏi.

“Vậy thì chờ một lát, ta đưa cho cô thẻ chứng nhận nhân viên, cô là Phương Hân, phương trong phương viên, hân trong hân hạnh, đúng không?”

“Ân.”

“Tuổi?”

“Hai mươi mốt.”

“Được, ngẩng đầu, ưỡn ngực để ta chụp một tấm hình chính diện.”

Phương Hân nghe vậy, lập tức tạo tư thế hết sức nghiêm túc, giống hệt như quân lính đợi thủ trưởng duyệt binh.

“Thả lỏng, đưa tay ra, được rồi.”

Phương Hân vừa đưa tay ra, ánh sáng trắng tức thì lóe lên, trong ngực cô lập tức xuất hiện một tấm thẻ lớn chừng thẻ atm. Phương Hân không nhìn ra chất liệu tấm thẻ, chỉ biết đây là loại vật liệu trong suốt, thập phần tinh mỹ, phía trên có ba chữ ‘thẻ chứng nhận’, dưới đó lần lượt là họ tên, tuổi tác, chức vụ và một tấm ảnh nửa người của cô.”

“Để tấm thẻ chứng nhận trước ngực rồi bắt đầu làm việc đi. Phía sau cửa hối đoái có một cái nút màu đỏ, nếu có vấn đề thì hãy ấn vào đó, ta sẽ nghe được, đừng ấn loạn, ta bận rộn lắm.”

“Biết rồi, ông chủ, tôi nhất định nỗ lực làm việc!”

Thế nhưng Sở Hằng không ngờ, sau khi Phương Hân làm việc, áp lực của hắn chẳng những không giảm mà còn tăng lên. Bởi vì Phương Hân trở thành nhân viên, chứng minh siêu thị có thể chiêu mộ người bình thường. Chuyện này khiến tất cả mọi người điên cuồng, hô to tên bản thân về phía không khí, khai báo lý lịch bản thân, thậm chí thỉnh cầu Phương Hân giới thiệu bọn họ.

Nói chung, tình trạng hỗn loạn nhanh chóng bao trùm siêu thị.

Sở Hằng ngơ ngác nhìn cảnh tượng ở sân trước và trong chủ thể siêu thị, cảm giác đầu mình hơi bị đau.