Chương 11: Nhân Viên Mạnh Mẽ

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

-----------------------------

Sở Hằng không biết làm gì, Phương Hân càng nát hơn, bị cả đám người hù sợ gần chết, tuy phía sau cửa hối đoái không cho phép người không phận sự tiến vào, thế nhưng cả bầy người giương nanh múa vuốt trước mặt mình, cô bé như Phương Hân vẫn giữ được sự bình tĩnh mới là lạ.

Vì lẽ đó, Phương Hân đã hơi sợ hãi.

Đúng lúc này, giọng nói của Sở Hằng vang lên trong đầu cô: “Không cần để ý đến họ, cứ làm tốt công việc là được, không nên nói nhiều.” Lời nói của Sở Hằng như liều thuốc an thần giúp Phương Hân trấn tĩnh lại, an tâm đứng ở quầy hối đoái, coi những người trước mặt thành không khí.

Âm thanh của siêu thị chợt vang lên: “Bởi vì lượng khách hàng tăng vọt nên siêu thị có thể chiêu mộ nhân viên bất kỳ lúc nào, phương thức chiêu mộ không cố định, xin quý khách chú ý giữ trật tự, siêu thị sẽ tiến hành trục xuất những người không tuân thủ trật tự.”

Zero dứt lời, quay đầu nhìn Sở Hằng, bảo: “Bình tình đi, chút hỗn loạn đó thôi mà cũng không xử lý được, lỡ gặp chuyện lớn thì ngươi làm thế nào?”

Sở Hằng bị một con mèo nhí răn dạy nên mặt hắn đỏ bừng, thế nhưng hắn cũng biết mình vừa rồi quá kém cỏi, không nên như thế, chút chuyện vặt mà thôi, mình là người làm chuyện lớn, phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Vẻn vẹn mấy hơi thở, Sở Hằng đã khôi phục lại bình thường.

“Siêu Thị Hy Vọng xin thông báo, hiện tại lưu lượng khách hàng đang tăng quá nhanh, để đảm bảo quý khách được an toàn, thỏa thích mua sắm, từ bây giờ sẽ bắt đầu hạn chế nhân số trong siêu thị xuống còn 30 người, nhân số trong phòng chờ là 200. Xin quý khách tự giác xếp hàng ngay ngắn trước cửa và giữ trật tự, cảm ơn đã hợp tác.” Sau khi nói xong, Sở Hằng lập tức thở phào, nhưng nghĩ đến những lời này không thể phát lại, hắn liền cảm thấy tan vỡ.

“A ha ha, ta chỉ thử thách ngươi thôi, máy phát tin sao lại không có chức năng phát lại được.” Vuốt mèo vỗ xuống một cái nút, thông báo vừa rồi lập tức được phát lại.

Sở Hằng trước bi kịch sau giận dữ.

“Con mèo chết tiệt! Dám giỡn mặt ta! Nạp mạng đi!” Sở Hằng hét lớn, bắt đầu truy đuổi Zero khắp phòng.

Bởi vì chướng ngại vật trong phòng quá nhiều cộng thêm thân mèo quá linh hoạt nên Sở Hằng bó tay, chẳng cách nào sờ lấy nổi cọng lông của Zero, đành phải thôi, tiếp tục quan sát màn hình.

Tuy nhiên, hướng dẫn cách tiêu phí và giới thiệu hàng hóa thì chẳng thể nào phát lại, do đó Sở Hằng bận bịu đến tận giữa trưa, dù đã uống cả đống nước mà vẫn khô cả lưỡi.

“Nhất định phải chiêu mộ thêm nhân viên hướng dẫn, quá lãng phí nước bọt của ta rồi.”

“Đúng vậy, ta cũng thấy ngươi làm không được loại công việc miệng lưỡi này. Người kia không tệ, thích hợp làm hướng dẫn viên.” Zero vừa nói vừa chỉ vuốt mèo vào màn hình.

Một phụ nữ khoảng 30 tuổi, cao tới gần 1m7, vóc người khá tốt có thể nói là yêu kiều thướt tha, thế nhưng đồ mặc trên người chỉ là loại quần áo rách rưới, khuông mặt trái xoan, không gọi là xinh đẹp mà có phần nhẫn nại, lại thêm hương vị của phụ nữ trưởng thành làm cho cô ta ít nhiều gì cũng có chút mị lực.

Hiện tại, người phụ nữ này đang chỉ thẳng vào mặt một người đàn ông trung niên, chửi ầm lên: “Ngươi dám sờ ngực lão nương! Nhớ năm đó lão nương là hoa khôi trong xưởng, biết bao nhiêu đàn ông vây quanh, … Dù là bây giờ, Xa Vân Thanh ta vẫn là hảo hán, đánh đổ không biết bao nhiêu gã đàn ông. Ta từng cầm hai con dao bầu giết từ đầu đông qua đầu tây, chặt vô số Zombie. Loại mặt hàng không dám liều mạng với Zombie như ngươi mà dám ăn đậu hũ lão nương? Nếu ngươi là hán tử, lão nương ngủ với ngươi cũng được, có điều, ngươi tính là loại đàn ông gì? Nói ra còn mắc cỡ, dạo trong này hơn 20 phút rồi mà chỉ mua có 5kg gạo. Cút bà mày đi, không nhìn thấy bao nhiêu người bên ngoài đang xếp hàng chờ vào đây sao?” Người đàn ông trung niên bị phun nước bọt đầy mặt, chật vật chạy trốn, chẳng dám cãi lại dù chỉ một câu.

Người xung quanh sợ hãi vội tránh xa thiếu phụ mạnh mẽ này.

Sở Hằng sững sờ, người phụ nữ này trâu thật.

“Nếu ta thuê người phụ nữ này còn không đắc tội hết khách hàng?”

“Ngươi đang cần cái miệng nói không biết ngừng như vậy, làm hướng dẫn viên thì không thể tìm chim non hoặc kẻ trầm mặc ít lời được. Hơn nữa, mạnh mẽ cũng có lợi, đôi lúc, một nhân viên mạnh mẽ hiểu chuyện tốt hơn nhân viên dạng bình hoa nhiều lắm.” Con mèo này phỏng chừng đã xem không ít các loại phim truyền hình nên hiểu biết khá nhiều thứ.

“Được, nghe lời ngươi, kỳ thực ta cũng cảm giác người này khá tốt.”

“Vị nữ sĩ này, có hứng thú trở thành hướng dẫn viên Siêu Thị Hy Vọng không?”

Xa Vân Thanh đang băn khoăn nên mua thêm đạn hay không thì trong đầu cô đột nhiên vang lên giọng nói của Sở Hằng, Xa Vân Thanh theo bản năng quát lên: “Ai? Lăn ra đây cho ta!” Sở Hằng nghe mà toát mồ hôi, người phụ nữ này quả thật quá trâu.

Xa Vân Thanh không ngốc, trong nháy mắt liền hiểu, lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, không phải chứ, chuyện tốt như vậy mà lại rơi xuống đầu ta? Đồng ý, ta đương nhiên đồng ý.”

Bởi vì khách hàng quá nhiều, nên hắn vội vã bàn giao công tác, quyết định hết các tiểu tiết, rồi nhanh chóng cho Xa Vân Thanh bắt đầu công việc hướng dẫn khách hàng, phụ trách tiếp đón khách ở phòng chờ.

Tên: Xa Vân Thanh, 29 tuổi, chức vụ: hướng dẫn viên, kèm thêm một tấm ảnh nửa người.

Sau khi cất đồ đạc của mình ở khu vực dịch vụ chăm sóc khách hàng, Xa Vân Thanh liền há miệng hô lớn: “Tất cả nghe rõ cho lão nương, từ giờ trở đi, lão nương chính là hướng dẫn viên của cái siêu thị này, phụ trách giải đáp tất cả nghi vấn của khách hàng và duy trì trật tự. Tất cả phải ngoan ngoãn, ai dám không thành thật thì đừng trách lão nương không khách khí!” Sở Hằng lại toát mồ hôi, mới vừa dặn dò cô ta chú ý thái độ một chút, xem ra nghe tai trái ra tai phải rồi.

Phương Hân phụ trách hối đoái, Xa Vân Thanh phụ trách giữ gìn trật tự và giải đáp nghi vấn, giúp cho Sở Hằng ung dung hơn nhiều.

Buổi trưa, Sở Hằng thanh toán tiền lương cho hai cô gái, thông báo được nghỉ trưa nửa giờ, trong phòng nghỉ của nhân viên có bếp, hai người lập tức vào trong phòng nghỉ ngơi.

Công việc này rất đáng quý trọng, bởi vậy hai người chỉ ăn cơm hơn hai mươi phút rồi mau chóng quay lại làm việc.

Sở Hằng cứ tưởng có thể dễ dàng kiếm tiền hết một ngày thì buổi chiều lại xảy ra bất ngờ.

Một đám quân nhân vọt vào phòng chờ, dáng vẻ hung thần ác sát.

Sở Hằng trông thấy bên ngoài siêu thị đã bị vô số binh lính vây quanh.