Chương 12: Kim Lăng Hà Vĩ Hào

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

-----------------------------

Giữa trưa, thiếu tướng Hà Vĩ Hào đang thoải mái nằm tựa trên ghế mây, uống cà phê mocha, Hà thiếu tướng thích nhất loại cà phê nồng vị socola này, mỗi khi ăn trưa xong đều phải uống một ly, phối hợp với điểm tâm tinh xảo và ánh mặt trời sau giờ ngọ, quả thật tuyệt vời.

Chỉ có điều không được hoàn mỹ là cà phê mocha càng ngày càng ít, bởi vì chẳng thể nào tự sản xuất, tuy rằng quân đội đã càn quét hết các siêu thị xung quanh, thế nhưng loại đồ vật tiêu phí này chỉ có trong siêu thị hoặc tiệm cà phê ở thành phố lớn, dù tình cờ tìm được thì cũng không đáp ứng được nhu cầu của Hà thiếu tướng.

Thế nhưng ai dám nói gì? Trên toàn Kim Lăng, Hà thiếu tướng là người to nhất, tư lệnh quân phòng giữ căn cứ Kim Lăng, được toàn quyền xử lý sự vụ lớn nhỏ, trực tiếp nhận sự lãnh đạo của quân khu tư lệnh.

Quân khu tư lệnh chính là căn cứ Trường Tam Giác. Hiện tại, giao thông và vô tuyến thông tin đều bị gián đoạn, chẳng cách nào liên hệ. Vì lẽ đó, Hà thiếu tướng xem như là thổ hoàng đế của cả thành phố Kim Lăng.

Thổ hoàng đế muốn thứ gì đó, ai dám không cho?

Dưới tay Hà thiếu tướng là bốn sư đoàn, năm vạn binh lực không phải nói chơi.

Hà thiếu tướng, không, đúng hơn là Hà tư lệnh đang lắc lắc ly cà phê trong tay, uống một hơi cạn sạch, sau đó nhắm mắt cảm nhận dư vị tinh tế.

Thực sự là cuộc sống tốt đẹp.

Trước tận thế, tuy rằng hắn cũng có quyền cao chức trọng, thế nhưng phải chịu hạn chế quá nhiều, rất nhiều chuyện phải làm theo pháp luật, còn hiện tại lại không cần. Sau khi virus bạo phát, sự gian nan sau tận thế hầu như chẳng ảnh hướng đến cuộc sống của Hà tư lệnh, ngược lại, quyền lực mạnh mẽ đến mức trước nay chưa từng có. Trên danh nghĩa, Hà tư lệnh phải nghe quân khu tư lệnh chỉ huy, nhưng thực tế, hắn mơ hồ có âm mưu xem năm vạn quân đội này như tư quân của mình.

Trong lúc Hà tư lệnh đang tận hương dư vị của cà phê mocha, ước mơ cuộc sống tốt đẹp như quân phiệt thời xưa thì … “Ầm!” Hai cánh cửa bị đẩy ra rất mạnh mẽ, phát ra tiếng động làm Hà đại tư lệnh vô cùng bất mãn.

Hắn đang định đứng lên phát uy, xem thử ai dám làm càn như vậy thì chợt nghe tiếng nói:

“Cha! Chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn!”

Giọng nói có vẻ hơi âm nhu, cảm giác như nguyên khí không đủ.

Người mở cửa chính là Hà Chí Quân, con trai Hà Vĩ Hào, điển hình cho phú nhị đại. Hà Vĩ Hào vốn không thích đứa con này, chỉ cần nó không gây ra chuyện gì lớn thì cứ bỏ mặc không lo, thế nhưng vì đứa con cả đã bỏ mình, trở thành zombie trong mạt thế. Vì lẽ đó, vì duy trì hương hỏa, Hà Vĩ Hào đành phải để đứa con không biết làm chuyện đàng hoàng này tham dự sự vụ lớn nhỏ trong căn cứ.

Bởi vậy, mặc dù hơi bực bội, nhưng thấy người đẩy cửa là Hà Chí Quân, Hà Vĩ Hào kiềm chế lại, tùy ý dựa vào ghế, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì ngạc nhiên, từ từ nói, tính tình nhất định phải biết tiết chế, nếu không thì sao có thể thành đại sự được.” Hà Chí Quân chẳng hề có ý tiết chế, vội vàng tới trước ghế dựa, kéo Hà Vĩ Hào lên.

“Làm gì đó?” Hà Vĩ Hào rất khó chịu, con trai mình hôm nay bị sao thế?

“Cha, cách căn cứ chúng ta 1km về hướng đông xuất hiện một kiến trúc kỳ quái là Siêu Thị Hy Vọng, nó đột nhiên hiện ra, rất thần kỳ.” Hà Chí Quân miêu tả sinh động như thật.

Hà Vĩ Hào vốn chẳng quan tâm, bởi vì hắn biết hơn người thường rất nhiều, số liệu phóng xạ thiên thạch, người biến dị, người tiến hóa,… Hắn hiểu, trong thế đạo hiện tại, chuyện ly kỳ cổ quái quá nhiều, không hơi đâu mà bận tâm đến.

Thế nhưng hai chữ siêu thị lại làm Hà Vĩ Hào hứng thú, hắn hỏi lại: “Siêu thị?”

“Đúng, cha, cái siêu thị kia rất thần kỳ, chỉ cần có năng lượng tệ, chúng ta có thể tùy ý mua lương thực, súng ống, mua mãi không hết.”

“Cái gì!” Hà tư lệnh nghe đến đây, kinh ngạc đứng bật dậy, khí thế kẻ bề trên bộc phát ra, không nộ tự uy, làm cho Hà Chí Quân hơi kinh ngạc.

Hắn nghiêm túc gặn hỏi con trai: “Mày nói thật?”

“Thật, đương nhiên thật, ta sao dám lừa ba chuyện này chứ, hơn nữa ta vốn không tin, thế nhưng trong thành phố đã có nhiều người mua đồ thành công, nghe nói cái siêu thị kia tồn tại từ sáng tới trưa, hàng hóa bao gồm hơi ít, chỉ có gạo, nước, súng, đạn và xăng mà thôi.”

Hà tư lệnh nghe xong, híp mắt suy nghĩ mọt lát rồi hô: “Vương Toại!”

Một sĩ quan mang quân hàm thượng tá đi vào, đứng nghiêm tại chỗ.

“Khẩn cấp tập hợp cảnh vệ, đi với ta đến thăm cái siêu thị ở hướng đông kia!”

“Chờ đã!” Hà Chí Quân ra hiệu bảo sĩ quan kia ra ngoài trước, sau đó bảo: “Cha, cái siêu thị kiêu không phải dùng tiền mua đồ.”

“Ồ? Đúng rồi, mày nói cái năng lượng tệ gì đó phải không?”

“Năng lượng tệ là để mua hàng hóa trong siêu thị, có thể sử dụng các loại kim loại và châu báu để hối đoái, tinh hạch trong óc zombie cũng được!” Tuy Hà Chí Quân là công tử bột, thế nhưng từ nhỏ hắn đã rất kính nể cha mình, trước khi tìm hiểu rõ ràng, Hà Chí Quân không dám lại báo tin.

“Ồ?” Hà tư lệnh vừa nghe có thể dùng tinh hạch trong óc zombie để hối đoái, hứng thú của hắn càng lớn hơn. Nhà khoa học dưới trường Hà Vĩ Hào từng nghiên cứu về tinh hạch, tuy nhiên lại chẳng có kết quả, nếu giờ có thể lấy tinh hạch để hối đoái, vậy đây quả thật là tin tức tốt.

“Tinh hạch sao? Vương Toại, mang tới đây hai xe tải tinh hạch, tốc độ lên.”