Chương 13: Giao Dịch

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

-----------------------------

Sở Hằng nhìn những người mặc quân trang xuất hiện trong siêu thị, biết ngay kịch hay đến rồi. Trước khi khai trương, hắn đã dự liệu trước cảnh tượng này, siêu thị quá mức nghịch thiên, thế lực bản địa chắc chắn không thể thờ ơ. Hiện tại chưa thấy những thế lực khác mà quân đội đã đến rồi, tình hình trái lại đơn giản hơn nhiều.

Phòng chờ vốn đang được Xa Vân Thanh quản lý ngay ngắn, trật tự, thế nhưng khi đại đội binh lính vũ trang đầy đủ ập vào, tình hình lập tức trở nên lộn xộn.

Xa Vân Thanh không dám quát tháo nữa, mặc dù cô thường nay kích động, phong cách làm việc rất mạnh bạo, thế nhưng cô không ngốc, trái lại rất thông minh, cho nên Xa Vân Thanh biết hiện giờ đừng nên khóc lóc om sòm nếu không muốn tự tìm phiền phức.

“Để ta giải quyết đi.” Zero nói xong liền hóa thành một đoàn năng lượng, định tiến vào chủ thể siêu thị, bởi vì ở trạng thái năng lượng nên nó có thể tự do đi lại.

“Không cần, để ta.” Sở Hằng đè con mèo lại, hắn không thể trốn sau lưng một con mèo mỗi khi gặp chuyện được.

Dứt lời, tay Sở Hằng liên tục thao tác, đầu tiên là xác nhận biện pháp phòng ngự đã mở ra, sau đó hắn cầm micro, dùng giọng điện tử, nói: “Hướng dẫn viên duy trì trật tự trong phòng chờ, các vị khách cứ tiếp tục mua sắm.”

Binh lính ngoài cửa nỗ lực tiến vào mà không được, trước mặt bọn họ dường như có một bức tường vô hình cản lại, không cho bất kỳ ai bước vào.

Giọng nói điện tử vang lên ngoài sân trước: “Khách hàng ngoài sân trước xin chờ một chút, vì bảo đảm trật tự trong siêu thị, phòng chờ chỉ cho phép chứa hai trăm vị khách, xin mời quý khách xếp hàng đợi khách cũ đi ra.”

“Con bà mày, dám bảo lão tử chờ, lão tử phá nát cái siêu thị này!” Một thượng úy vừa nói vừa rút súng lục ra, bắn về phía cửa. Thế nhưng viên đạn như bắn trúng cao su siêu mềm, không thể xuyên thấu, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

“Cảnh báo, cảnh báo, phát hiện hành vi ác ý công kích siêu thị, nếu trong năm phút nữa xuất hiện tình huống tương tự, người nổ súng sẽ bị liệt vào danh sách đen, vĩnh viễn cấm vào siêu thị. Đồng thời chuyển hình thức phòng ngự từ bị động thành phản kích, nếu tạo thành thương tổn, siêu thị hoàn toàn không chịu trách nhiệm.”

“Trời ạ!” Mặt thượng úy đỏ bừng vì tức giận, hơn nữa còn là ngay trước mặt thủ trưởng và binh lính, bởi vậy hắn nhịn không được, định tiếp tục nổ súng.

Nhưng đột nhiên có tiếng quát: “Khổng Mẫn Trung! Dừng tay!”

Người lên tiếng chính là Hà Vĩ Hào, tuy rằng Hà tư lệnh đã hơn năm mươi, thế nhưng vóc người vẫn còn giữ rất tốt, chẳng có dấu hiệu phát tướng mà còn thêm mấy phần khí thế.

Lúc này, Hà Vĩ Hào đang quan sát từ xa.

“Vương Toại, Chí Quân, các ngươi cầm một túi tinh hạch vào thử xem, nhớ làm theo quy tắc.”

Hai người nghe được mệnh lệnh, vội vàng cầm lấy một cái túi trên xe tải rồi đi vào siêu thị.

Trong phòng chờ hiện tại chẳng còn ai dám xếp hàng, bởi vì hơn năm mươi khẩu súng đang phong tỏa, ai dám lộn xộn, không sợ ăn đạn sao?

Phương Hân và Xa Vân Thanh được Sở Hằng dặn dò, vẫn làm việc như bình thường. Hỏi cái gì cứ trả lời không biết, trong siêu thị có biên pháp bảo vệ, súng bắn khong chết các cô. Tuy nói như vậy nhưng Phương Hân vẫn hơi sợ sệt, Xa Vân Thanh ngược lại, ưỡn ngực đứng dậy, quát: “Này, không cần biết các ngươi từ đâu tới, đừng ảnh hưởng chúng ta làm ăn. Các vị, xin tiếp tục xếp hàng, người mua xong mời ra ngoài cho. Phòng chờ chỉ chứa được hai trăm người, các ngươi làm như vậy chẳng khác nào không cho chúng ta làm ăn.

Sở Hằng vui vẻ chỉ vào màn hình: “Cô gái này quá dũng mãnh, ta thích! A ha ha ha!”

“Con điếm thối, ra oai cái gì!” Một binh sĩ lập tức giơ súng lên.

Xa Vân Thanh không biết lấy lòng tin từ đâu, không ngờ lại dám lớn tiếng mắng: “Ngươi bắn đi! Không dám bắn chính là thứ không bằng đàn bà!”

Binh sĩ này bình thường quen hung hăng, há có thể để một người phụ nữ mắng mỏ, hắn lập tức mở chốt an toàn.

Xa Vân Thanh nhìn động tác của binh sĩ đối diện, trong lòng thầm cầu xin: “Ông chủ vạn năng, ta tin ngươi lần này, đừng gạt ta đó.”

“Ầm ầm ầm!” Tiếng súng thật sự vang lên, Xa Vân Thanh theo bản năng nhắm lại, nhưng đột nhiên phát hiện không hề đau đớn nên vội mở mắt ra, Xa Vân Thanh lập tức trông thấy trước mặt mình xuất hiện một lớp năng lượng màu trắng, chính nó vừa cản đạn.

Giọng nói điện tử của hệ thống mau chóng vang lên: “Có khách hàng sử dụng thủ đoạn công kích ác ý, lập tức cưỡng chế rời đi, đồng thời hạn chế tiến vào siêu thị!”

Âm thanh vừa dứt, binh sĩ nổ súng liền biến mắt, đến khi hắn phục hồi tinh thần thì đã thấy mình ở ngoài.

Xa Vân Thanh vui mừng, xoa xoa ngực rồi chỉ thẳng vào đám binh lính còn lại, quát: “Mua đồ thì xếp hàng! Không mua thì cút ra ngoài cho ta! Chớ ép lão nương phát uy!” Khí thế của Xa Vân Thanh lên đến tột đỉnh, đuổi hết tên này tới tên khác.

Cô nhìn qua các khách hàng đang sững sờ, lớn giọng bảo: “Còn muốn mua đồ hay không? Không mua thì lập tức cút, mua thì thành thật xếp hàng cho ta!”

Sở Hằng mừng rỡ, chỉ vào Xa Vân Thanh, nói: “Zero, ngươi nói xem cô gái này sao dám tin tưởng ta đến thế, dám lấy tính mạng ra thử, quả thật là kẻ điên cuồng.”

“Điên cuồng? Đánh giá như vậy không chính xác lắm, trong ngôn ngữ của người địa có từ hình dung chuẩn mực hơn, chính là ‘quá mức High’.”

“Đúng vậy!”

Làm ăn trong siêu thị dần dần khôi phục bình thường, không thể không thừa nhận, cửa hàng có một nhân viên dũng mãnh như thế đã tạo cảm giác an toàn cho rất nhiều khách hàng. Những binh sĩ còn lại không dám lỗ mãng nữa, một đội khoảng hai mươi người lặng lẽ chờ đợi, chỉ chốc lát sau, hai người đã đẩy xe ra, bảo: “Đi, ra ngoài rồi nói.” Hà Chí Quân không nói nhiều, yêu cầu các binh sĩ hỗ trợ mang đồ rồi ra hiệu cùng đi ra.

Ở phía ngoài, Vương Toại, Hà Chí Quân và người vừa nổ súng đang cùng báo cáo với Hà Vĩ Hào.

“Rất rõ ràng, cái siêu thị này có một loại sức mạnh siêu nhiên vượt qua khoa học lý giải, không chỉ có khả năng phòng ngự phi thường mà có cả biện pháp cưỡng chế người dùng bạo lực, xem ra cường công là không xong rồi. Phương diện buôn bán khá đáng tin, hơn nữa tỉ lệ hối đoái không cao lắm, nếu chỉ tính tỉ lệ hối đoái các kim loại, giá cả rẻ hơn so với hàng hóa bên ngoài chí ít năm lần. Có điều loại mặt hàng khá ít, bù lại có thể mua với số lượng lớn, xem như biện pháp rất tốt để khếch trương thế lực.”

“Lý Xán, trong năm loại hàng hóa này, chúng ta thiếu nhất cái gì?”

Lý Xán là thị trưởng căn cứ Kim Lăng, kiêm nhiệm tham mưu quân phòng vệ, rất hiểu về vật tư.

“Đương nhiên là xăng, đó là thứ chúng ta thiếu hụt nhất. Tuy gạo không thiếu nhưng tốt nhất nên bổ sung một phần. Hiện tại trong thành phố có hai trăm giếng nước sạch, người bình thường có lẽ sẽ thiếu nước nhưng chúng ta thì không. Về mặt súng đạn, chỉ có mỗi súng K54, hơi bị đơn điệu.”

“Đúng đấy, chúng ta vốn không thiếu súng K54.”

“Có thể tiết kiệm được vẫn tốt hơn, nhất là đạn.”

Hà Vĩ Hào nói: “Vậy cứ như thế. Hối đoái lượng lớn súng K54, lấy năm nghìn khẩu trước đi. Đạn và xăng có bao nhiêu mua bấy nhiêu, gạo tính sau. Lấy hết thảy số kim loại và tinh hạch dự trữ ra đổi, để lại năm nghìn viên để nghiên cứu.

Hà Vĩ Hào quyết định số lượng giao dịch, sau đó bảo: “Đi thương lượng phương thức giao dịch và hối đoái với nhân viên siêu thị đi, nhớ mềm mỏng một chút.”