Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
-----------------------------
“Ông chủ, hẹn mai gặp lại.” Sau khi ba nhân đã bỏ tiền lương ra mua một đống đồ, vừa chào tạm biệt Sở Hằng rồi lập tức được đưa ra ngoài. Sở Hằng sớm sắp xếp từ trước, để ba người này cùng xuất hiện ở sơn trang.
Một người trẻ tuổi mặc quần áo màu đỏ vừa nhìn thấy ba người liền nhanh nhẹn đi về phía họ, đỡ lấy đồ trên tay Phương Hân và Xa Vân Thanh, sau đó, cũng đưa tay muốn giúp Tôn Gia Minh nhưng Tôn Gia Minh không hề có ý định nhận sự giúp đỡ ấy.
“Vị này là?” Đám thanh niên này đều là đàn em của Xa Vân Thanh, vì tôn trọng Thanh tỷ nên trước thái độ có chút ngạo mạn của Tôn Gia Minh, họ vẫn tỏ ra rất lễ phép.
“Tôn ca, bảo vệ của siêu thị chúng ta, đừng có dại mà chọc giận hắn, mấy người chúng ta xông lên cũng không địch nổi hắn đâu, người ta là người tiến hóa cơ mà.” Xa Vân Thanh vẫn oán giận đuổi mãi mà không bắt được Tôn Gia Minh.
“Em biết rồi đại tỷ, bên trong này được dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi rồi. Chị Hồng và Đại Vỹ đã giặt giũ chăn ga, em đoán bây giờ đã khô rồi, mọi người có thể ở lại đây.” Người trẻ tuổi mặc đồ đỏ vừa dẫn đường vừa nói.
Nhìn thấy sơn trang đã được dọn dẹp sạch sẽ, vừa thanh tịnh lại vừa trang nhã, Xa Vân Thanh có muốn khước từ lời mời ở lại cũng khó.
Thôi vậy, ăn no bụng trước rồi tính sau.
“Ta biết nơi này, mặc dù nơi này rất tốt nhưng quá gần thành phố Kim Lăng, không an toàn, phải lập tức rời đi ngay. Chậm nhất là ngày mai chúng ta phải rời khỏi đây, nếu không Hà Vĩ Hào sẽ nhanh chóng tìm được đến.” Tôn Gia Minh đột nhiên cất lời.
Xa Vân Thanh không để ý đến sắc mặt vô cùng ngạc nhiên của người trẻ tuổi dẫn đường, tức đến nghiến răng nghiến lợi, gào lên với Tôn Gia Minh: “Ngươi cũng nhanh mồm nhanh miệng gớm! Ngậm chặt miệng lại cho ta! Phải biết lúc nào nên nói lúc nào không chứ”
Xa Vân Thanh rủa xả xong rồi mới phân phó đàn em làm tốt công tác chuẩn bị.
Lúc này tại siêu thị, sắc trời bên ngoài tối dần nhưng đội quân ở ngoài vẫn tiếp tục luân phiên canh giữ những điểm chốt quan trọng của siêu thị. Sở Hằng nhìn ra ngoài, thở dài, nói: “Nghỉ đi, phòng vệ hay nâng cấp thì cũng cần thời gian, phải chuẩn bị cho việc ngày mai.”
“Được thôi, tiếc là không được nhìn thấy bộ mặt coi trời bằng vung của Hà Tư lệnh rồi.” Zero nhảy nhảy giữa các vật thể hình ống, như thể đang gõ mật mã vậy.
“Cứ canh giữ như thế này, nếu siêu thị vẫn tiếp tục tồn tại thì chẳng nói làm gì, nhưng một khi chúng ta mà rời đi, dân thường lại không chửi rủa Hà Vĩ Hào mới là lạ!” Sở Hằng nói.
“Số liệu chứng cứ sờ sờ ra đấy, chúng ta đổi tổng cộng là 1,2 triệu năng lượng tệ, thế mà chỉ bán ra số hàng hóa chưa đến 100 nghìn, vậy số còn lại chẳng mấy chốc mà thành đống giấy vụn. Trong đó có 800 nghìn là của quân đội, họ phá sản là cái chắc.”
“Thôi được rồi!” Zero vươn vuốt mèo ra ấn cái nút cuối cùng, Sở Hằng lập tức cảm nhận được chấn động nhẹ.
Đồng thời điểm, đám bảo vệ của siêu thị cứ như gặp quỷ, siêu thị phát ra từng luồng ánh sáng màu trắng, tốc độ nhanh dần, luồng ánh sáng cuối cùng nhanh như một tia chớp làm lóa mắt tất cả mọi người. Đợi đến khi mắt hồi phục được tầm nhìn, bọn họ phát hiện ra mình đang đứng bao vây xung quanh một khoảng đất trống, còn siêu thị đã biến mất rồi.
Người đứng đầu nhóm bảo vệ là một tên trung tá, thấy tình hình như vậy liền cuống hết cả lên, nhảy chồm chồm, liên mồm ra lệnh: “Siêu thị đâu mất rồi? Tìm ngay cho ta!”
Hắn tận mắt chứng kiến cái chết của Lâm Thông, vừa sáng nay thôi chứ đâu. Có thể bò lên vị trí trung tá, hắn đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí nhiều lần không tiếc cả tính mạng bản thân.
Nhưng rốt cuộc tên trung tá vẫn phải thừa nhận siêu thị biến mất rồi, chán chường ngồi phệt xuống đất, nhưng hắn biết đây không phải là lúc than vãn buồn rầu. Chuyện này không phải lỗi của hắn, tư lệnh trước nay luôn điềm tĩnh phán đoán sự việc. Hắn có thể thoát khỏi chuyện này, vậy thì không thể chậm trễ được nữa, phải mau báo lên tư lệnh.
“Triệu Hiểu Ninh, Thẩm Quân, Lữ Kiệt, đi theo tôi lên gặp tư lệnh báo cáo lại sự việc lần này.” Những người mà hắn gọi đi cùng đều là những người bình thường chẳng có qua lại gì với hắn hoặc thậm chí không ưa nhau, chỉ có như vậy thì lời giải thích của hắn mới có sức thuyết phục. Đấy là bước quan trọng nhất để ném gánh trách việc này ra khỏi đôi vai của hắn!
Tại bộ tư lệnh lúc này, Hà Vĩ Hào đạp bay chiếc bàn ăn sáu người được làm bằng gỗ, chân đâu đến mức mặt mũi nhăn nhó hết cả.
“Được lắm! Khá khen cho siêu thị Hy Vọng! Siêu thị Hy Vọng!” Hà Vĩ Hào giận giữ ném đồ đạc trong phòng. Trong khi đó, bốn tên lính dưới báo cáo sự việc run rẩy đứng trong góc phòng, không dám manh động, ngay cả khi bị chiếc bàn ăn đá trúng người cũng vẫn đứng im như chết.
Căn phòng vô cùng trang nhã, được trang trí bằng những món đồ cổ đắt tiền, nay bị Hà Vĩ Hào coi như đồ vứt đi để trút giật. Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Pha lê của ta, vàng của ta, kim cương của ta, ta đã mất tất cả chỉ để đổi lấy thứ năng lượng tệ vô dụng này.”
“Ta phải giết hắn! Ta phải giết hắn!” Nhưng hắn là ai thì Hà Vĩ Hào vẫn chưa xác định rõ là ai, là người đứng đầu siêu thị hay là Tôn Gia Minh.
“Vương Toại! Mau cho người bắt hai đứa con gái kia về đây cho ta, bắt sống về đây!”
“Thuộc hạ đã cho người đi rồi, nơi đó cách đây không xa, chắc cũng sắp về rồi.” Vương phó quan chậm rãi trả lời.
Lời vừa dứt, có tên thượng úy chạy lên tầng 4, nói nhỏ với Vương Toại vài câu.
“Báo cáo tư Lệnh, người đi bắt đã về nhưng không bắt được ai. Theo lời của những người dân xung quanh, sáng sớm hôm nay, hai đứa con gái đấy đã dắt theo khoảng 10 người rời khỏi thành phố rồi.” Mặt Vương Toại đã xanh mét như tàu lá nhưng phải báo cáo.
“Được lắm! Chủ của siêu thị đã lên kế hoạch sẵn chơi ta rồi. Lẽ nào kẻ giết con ta cũng là do chúng sắp đặt? Ta đã gây thù chuốc oán gì với chúng chứ!” Hà Vĩ Hào tức phát điên rồi, bản thân hắn đã không thể kiềm chế nổi sự phẫn uất.
Nhưng cũng may Hà Vĩ Hào vẫn còn giữ lại được một chút bình tĩnh: “Giải tán đám người bên chỗ siêu thị đi, năng lượng tệ thì chuyển vào trong kho, đăng tin treo thưởng, kẻ nào phát hiện ra tung tích của siêu thị thưởng một nghìn cân gạo, phát hiện ra 2 đứa con gái đó, thưởng ngay quân hàm thượng úy, bắt được Tôn Gia Minh, quân hàm trung tá, kèm theo một tiểu đội.
Nhìn đám thuộc hạ lui ra ngoài, hắn đứng ngây người trong căn phòng đầy mảnh vụn, thầm nói với chính mình: “Siêu thị Hy Vọng, ta có cảm giác rằng nhất định sẽ gặp lại ngươi, đến lúc đó, ta nhất định sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ!”
Đúng là ý trời, Sở Hằng lúc này không hề hay biết Hà Vĩ Hào nổi giận, bởi vì hắn đang bận trang hoàng siêu thị cấp 2.
Siêu thị cấp 1 có diện tích là 200 m2, 2 quầy thu ngân, 16 giá hàng. Tuy Sở Hằng chỉ tiêu tốn 50 nghìn năng lượng tệ vào siêu thị cấp 2 nhưng giá trị của nó lại vượt xa như vậy.
Siêu thị cấp 2 có diện tích 500 m2, 4 quầy thu ngân, 40 giá hàng. Không chỉ mở rộng về không gian, chứa được nhiều khách hàng hơn mà 4 quầy thu ngân cũng giúp tiết kiệm thời gian thanh toán. Quan trọng hơn nữa là tăng thêm 20 kệ hàng đồng nghĩa với việc tăng thêm 20 chủng loại hàng hóa.
Hiện tại, Sở Hằng không chỉ đơn giản là kiếm tiền nữa mà hắn còn đang đặt nền móng để sau này xây dựng thế lực của bản thân.
Hiện giờ hắn vẫn còn gần 20 nghìn năng lượng tệ, muốn đổi lấy thứ gì hữu dụng một chút. Nếu như đã muốn mở rộng thế lực vậy thì không thể không xây dựng quân đội. Vũ khí hiện nay có súng K45, súng tự động K81 và lựu đạn, vẫn còn đơn điệu quá. Trang bị bộ binh như vậy thì ổn rồi nhưng để mạnh hơn nữa thì vẫn chưa đủ.
Vì vậy, chiếc xe việt dã Dongfeng Warriors giá 5 nghìn đã được Sở Hằng bỏ năng lượng tệ ra mở khóa. Thực ra hắn ưng loại xe tăng đa năng K09 nhưng loại rẻ nhất cũng mất tận 10 nghìn rồi, loại chở được pháo 105 mm tận 25 nghìn, những loại khác thì khoảng 10 nghìn đến hơn 30 nghìn, Sở Hằng không mua nổi.
Vậy thì cứ tạm dùng chiếc xe việt dã này vậy, nhưng mà thực sự là rất tạm bợ, đến phụ kiện đi kèm cũng chẳng có, chả khác nào xe “khỏa thân”.
Còn may là các loại công dụng của nhiều loại xe vẫn được phép chọn trên giá hàng, nếu không chắc hắn tức đến ói máu.
Sau đó hắn tiếp tục mở khóa thêm súng hạng nặng K89 với giá 3 nghìn và súng bắn tỉa K97 với giá 2 nghìn cùng đạn.
3 loại vũ khí, không, nếu tính cả đạn thì phải là 5 loại, hôm nay đã tiêu mất 10 nghìn rồi, số năng lượng tệ nhìn thì có vẻ rất nhiều nhưng độ hữu dụng thực tế chỉ như muỗi đốt inox.
Với số năng lượng tệ còn lại, hắn dành để mua các nhu yếu phẩm, thịt, mỳ, dầu gội đầu, vải, đường, thuốc kháng sinh, băng gạc, … , tổng cộng 10 loại. Giá mấy loại này đều dao động từ 200 đến 1000, không đắt lắm, lại tiêu mất hơn 4000 năng lượng tệ. 5000 năng lượng tệ còn lại giữ để phòng thân, hắn còn phải chi nhiều thứ khác!
Lại còn phí kinh doanh khỉ gió nữa, phí kinh doanh chủ thể siêu thị tăng thêm 200, cộng thêm 50 của cửa hàng, vậy là mỗi ngày tiêu tốn 250.
Con số này rất đáng để suy nghĩ.
Sau khi Sở Hằng chu toàn mọi việc của siêu thị và trưng bày hàng hóa thì đã là nửa đêm, lúc đó hắn mới hài lòng trèo lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, mười mấy người đã bị khuất phục trước sự kiên trì của Tôn Gia Minh, rời khỏi sơn trang sau khi nghỉ ngơi một đêm, lên đường đến núi Thanh Lâm, đến chỗ của một người gọi là Hoắc Đông. Muốn đến núi Thanh Lâm, họ phải đi mất gần 2 tiếng, cuối cùng cũng nhìn thấy Hoắc Đông.
Hoắc Đông là người đứng đầu một thế lực nhỏ tại núi Thanh Lâm, đồng thời là chiến hữu sống chết có nhau của Tôn Gia Minh trước tận thế. Vì vậy, khi 2 người gặp nhau, khuôn mặt lạnh lùng của Tôn Gia Minh mới có chút tươi tỉnh. Hai người ôn lại chuyện cũ, Tôn Gia Minh mới tiết lộ bản thân không phải là nhân viên của cái siêu thị được xôn xao gần đây, kể lại ân oán giữa hắn và tên thổ hoàng đế căn cứ Kim Lăng, hy vọng có thể tìm được nơi nương náu.
Xa Vân Thanh ngạc nhiên nhìn Tôn Gia Minh, cô không nghĩ hắn là người không biết giữ mồm giữ miệng, nhất định là hắn có dự định. Vì thế, cô im lặng không nói gì, muốn chờ lúc không có ai ngoài họ rồi mới hỏi.
Hoắc Đông vỡ ngực nói: “Hóa ra là thế, cứ yên tâm! Núi Thanh Lâm vốn chẳng phải địa bàn của Hà Vĩ Hào, hắn quản thế nào được tôi, mà tôi cũng chẳng động đến hắn.” Dứt lời, hắn nhỏ giọng nói tiếp: “Gia Minh, cậu tốt nhất nên đổi tên đi, ai ai cũng biết tên cậu, tôi chắc chắn sẽ không phản bội nhưng thủ hạ của tôi thì không dám chắc liệu có kẻ nào bị mua chuộc hay không.”
Tôn Gia Minh gật đầu nói: “Tôi hiểu rõ cái lợi và hại trong việc này, ở đây tôi tên là Tôn Dương, gọi cô ấy là chị Thanh, người kia là Hân Hân.”
“Được, được. Vậy chúng ta lên núi?”
“Đi, lên núi.”
Một hàng người đi theo Hoắc Đông lên núi. Sau khi ổn định xong xuôi, sắp đến bảy rưỡi, ba người họ liền rời đi, đến một nơi vắng vẻ, mở cửa, tiến vào siêu thị.